Không sinh được con, nguyên nhân bệnh chưa chắc là do Chu thị, cói lẽ có liên quan đến Vương Sùng Văn.

Nhưng lúc nào cũng vậy, phu phụ hai người không có con thì mọi người đều tự động đem nguyên đổ hết lên đầu người phụ nữ.

Vương Lý thị nghe thấy lời của Mộc Cẩn thì sắc mặt lặp tức thay đổi nói: “Sùng Văn lớn lên cao to khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn đều không bệnh không hoạn, thân thể nó không thể có vấn đề!”

Mộc Cẩn lại muốn khuyên nhủ thì Vương Lý thị liền đi thay tã lót cho con nàng, không để cho Mộc Cẩn có cơ hội mở miệng.

Vương Bảo Sơn và Vương Lý thị không chỉ trông giống với cha nương nàng ở thời hiện đại, ít nhất là thói quen sinh hoạt đều giống nhau, nhưng bởi vì liên quan đến hoàn cảnh sống mà có sự khác biệt cực kỳ lớn trên phương diện tư duy.

Đây cũng là lần đầu tiên Mộc Cẩn và Vương Lý thị phát sinh mâu thuẫn.

Trong mắt Vương Lý thị, việc chất vấn Sùng Văn không cách nào sinh con chắc chắn là đang sỉ nhục hắn.

Đương nhiên, trong mắt hầu hết người ở thời đại này, việc hoài nghi khả năng sinh con của một người nam nhân đều không khác gì làm nhục hắn, nếu là người nóng tính khi nghe xong sợ là muốn lập tức túm lấy ngươi mà đánh.

Trừ phi thê thiếp nhà đó không có con trai trong vô số con cháu thì mới lén người ta lặng lẽ đi xem đại phu.

Chu gia hành động rất nhanh, cha nương Chu thị và thúc thẩm mang theo cớ thăm viếng thông gia để đến thôn Vương gia.

Trên thực tế ai cũng đều biết rõ mục đích đến một chuyến của bọn họ.

Hàng rào của cửa thôn phòng người lạ nhưng lại không thể phòng thông gia, cho nên từng người Chu gia dễ dàng đi vào thôn Vương gia.



Chu thị là con gái lớn trong nhà, tuổi của cha nương nàng cũng không cách bao nhiêu với phu phụ Vương Bảo Sơn, nhưng nhìn bên ngoài dường như không giống người cùng vai lứa, cha nương Chu thị chỉ mới ngoài bốn mươi nhưng tóc lại đã bạc một nửa.

Khi một nhóm người Chu gia đến, thì Mộc Cẩn đang mang theo hai con ở Vương gia may y phục.

Nhìn mặt ngoài thím của Chu thị rất nhanh nhẹn, thấy Mộc Cẩn rất tự nhiên nắm lấy tay nàng nói: “Aiyo, mới mấy năm không gặp, nha đầu Mộc Cẩn đã lớn như vậy rồi, không ngờ bây giờ đã là nương luôn.”

Mộc Cẩn không có quá nhiều kí ức liên quan đến Chu gia, sau khi hành lễ hỏi thăm xong thì yên lặng sắm vai diễn nền không nổi bật..

Bên ngoài đại sảnh nam nhân đang ngồi nói chuyện, Vương Bảo Sơn mang lá trà của năm ngoái ra mời khách.

Lá trà này là mua khi Mộc Cẩn và Hứa Thiên Tứ thành thân, trong nhà không nỡ uống, chỉ khi nào khách đến mới lấy ra một ít để trên bề mặt, dùng lá trà đãi khách đối với người nông thôn mà nói là danh giá vô cùng.

Còn về nữ quyến thì được cho mỗi người một chén nước đường trắng.

Ở thời đại này đường cũng giống như lá trà, cũng xem như là vật trân quý.

Trong không gian của Mộc Cẩn có không ít đường trắng đường đỏ, lần đó đi vào trong thành mua lương thực, nàng thấy đường trắng mà cửa tiệm bán với đường trắng trong không gian không có khác biệt quá lớn, mới dám mang ra.

Bỏ đi bao nhựa lại lấy giấy dầu của thời đại này gói lại rồi mới đưa đến Vương gia.

Mọi người của Vương gia nhìn thấy còn trách nàng hoang phí tiền, dù sao đường trắng cũng cực kỳ đắt tiền.

Vương Lý thị đem đường trắng cùng lá trà khóa lại trong tủ, sau này Vương Sùng Võ oán trách Mộc Cẩn nói hắn còn chưa ngửi được mùi của đường trắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện