Edit: Tiểu Hy Hy
Beta: Min Heun
Lúc Tiết Hàm lên bờ thì trời đã tối, đèn xe thành thị sáng trưng, làm cho đáy mắt hắn biến thành màu đỏ đậm.
Lắc tay vốn nên vang lên tiếng lục lạc thanh thúy, nhưng dưới sức nắm cường đại của hắn, mà ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Một tia âm thanh cũng không phát ra.
"Cứu em, Tiết Thiến Thiến."
Tiết Hàm mở tay ra, năm chữ này vô cùng viết qua loa, thậm chí cũng không rõ ràng mấy.
Rốt cuộc là bị ngâm nước lâu, nhưng mặt trên vẫn vẫn còn lưu lại được vết máu hơi nhạt như cũ.
Để sát vào, trừ bỏ hương vị của hồ nước, còn có thể nghe thấy được mùi máu.
Sắc mặt Tiết Hàm trầm xuống đáng sợ.
Đây là huyết thư của Mộng Nhã.
"Triệu tập mọi người, bao vây tòa nhà của Tiết Minh Trí, một con chim cũng không được lọt ra ngoài."
Tiết Hàm bình tĩnh hạ lệnh, hiện tại đúng là lúc giành giật từng giây, nhất định phải cứu được Mộng Nhã ra!
Tiết Minh Trí, đúng là người chú này của hắn đã thu dưỡng Tiết Thiến Thiến.
Vốn dĩ hắn cũng không muốn làm dứt khoát mọi chuyện, nên mới mặc kệ người này nhảy nhót.
Nhưng mà rồng có vảy ngược.
Vảy ngược của Tiết Hàm chính là Mộng Nhã.
Những người này cư nhiên dám chạm vào Mộng Nhã!
Nhưng cũng có một tin tức tốt, đó là lúc Mộng Nhã rơi xuống nước cũng chưa chết, thậm chí là ý thức còn thanh tỉnh, nếu không cũng sẽ không lưu lại được tờ giấy huyết thư này cho hắn.
Tiết Hàm nện một quyền lên tay lái, càng tự trách chính mình hơn.
Nếu lúc ấy mình có thể chạy tới nhanh hơn, có phải Mộng Nhã sẽ không bị mang đi hay không? Nếu lúc ấy mình có thể trực tiếp hạ lệnh phong tỏa toàn bộ hồ và xung quanh đó, như vậy những người đó tuyệt đối sẽ bại lộ!
Lúc này hắn không cần tìm lung tung như ruồi bọ không đầu, hơn nữa cuối cùng hắn vẫn là dựa vào lời nhắn của Mộng Nhã mới có được chút manh mối thiếu đến đáng thương này.
***
Bây giờ không phải là lúc tự trách.
Tiết Hàm giẫm chân ga một cái, chuẩn bị chạy đến nhà Tiết Minh Trí.
Giờ phút này, Tiết Thiến Thiến và Tiết Minh Trí đang ngồi trong tầng hầm, tầng hầm này bị một lan can rất vững chắc tách ra.
Một bên là Mộng Nhã đang hôn mê bất tỉnh, bên còn lại là hai thanh ghế dựa cùng với một đống dụng cụ tra tấn.
Bởi vì phút cuối có hệ thống bảo hộ, cho nên chỗ bị chảy máu trên người Mộng Nhã cũng không nhiều lắm, nhưng vẫn bị lực cường đại kia đánh Bài tập kích, làm chìm xuống đáy hồ như cũ.
Hệ thống bởi vì một kích kia, nên lúc này đã hoàn toàn mất đi tin tức, đi che chắn ngủ đông.
Hệ thống tổng quản nhìn mình đầy thương tích, hơn nữa năng lượng của tiểu hệ thống đã hao hết, hệ thống tổng quản càng thêm cảm thấy là mình an bài cho một hệ thống đơn thuần đáng yêu nhiều nhiệm vụ như vậy có phải rất quá đáng hay không.
Nhưng hiện tại còn có thể làm gì được bây giờ đây? Đã trói định với ký chủ rồi, thì quả quyết không có đạo lý bỏ dở nửa chừng!
Bên này Tiết Thiến Thiến lấy ra một con dao nhỏ từ trong một đống dụng cụ tra tấn kia, đừng nhìn con dao này nhỏ mà khinh thường, phía trên nó có một ống đựng máu, chỉ cần cứa vào thân thể của con người, nếu như rút ra thì sẽ trực tiếp mất máu mà chết.
Nhưng nếu như không rút, thì nó sẽ chậm rãi lấy máu, thẳng đến khi hao hết máu của người này.
Loại trước được chết một cách thống khoái một chút, loại sau... Lúc chết làn da toàn thân đều trắng bệch, muốn bao nhiêu khủng bố thì có bấy nhiêu khủng bố.
Tiết Minh Trí nhìn thấy ánh mắt ác độc kia của Tiết Thiến Thiến, nói với cô ta: "Đại sự của chúng ta bị phá hư rồi."
Tiết Thiến Thiến nói: "Vạn nhất Tiết Hàm không đồng ý thì sao? Cha muốn chiếm hết toàn bộ gia sản của Tiết gia sao? Dựa vào cái gì mà hắn sẽ vì nữ nhân này mà dùng nhiều thứ đáng giá như vậy tới trao đổi?"
Tiết Minh Trí cười nói: "Việc này con không hiểu rồi, Tiết Hàm nợ cô ta một mạng đó."
Dưới điều kiện này, nếu không phải Mộng Nhã cơ trí phát hiện chỗ ngồi phía dưới có bom...
Hậu quả cũng không dám tưởng tượng được!
Tiết Thiến Thiến hít sâu một hơi, đem con dao nhỏ này tức hận ném xuống bên cạnh Mộng Nhã đang hôn mê, mũi dao đâm rách làn da cô, trong nháy mắt liền có dòng máu đỏ tươi trào ra.
Tiết Minh Trí có chút tức giận: "Con!"
Tiết Thiến Thiến nhăn mi: "Yên tâm, chỉ là khiến cô ta tỉnh lại nhanh thêm một chút, cũng không chết được."
12/7/2018
Beta: Min Heun
Lúc Tiết Hàm lên bờ thì trời đã tối, đèn xe thành thị sáng trưng, làm cho đáy mắt hắn biến thành màu đỏ đậm.
Lắc tay vốn nên vang lên tiếng lục lạc thanh thúy, nhưng dưới sức nắm cường đại của hắn, mà ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Một tia âm thanh cũng không phát ra.
"Cứu em, Tiết Thiến Thiến."
Tiết Hàm mở tay ra, năm chữ này vô cùng viết qua loa, thậm chí cũng không rõ ràng mấy.
Rốt cuộc là bị ngâm nước lâu, nhưng mặt trên vẫn vẫn còn lưu lại được vết máu hơi nhạt như cũ.
Để sát vào, trừ bỏ hương vị của hồ nước, còn có thể nghe thấy được mùi máu.
Sắc mặt Tiết Hàm trầm xuống đáng sợ.
Đây là huyết thư của Mộng Nhã.
"Triệu tập mọi người, bao vây tòa nhà của Tiết Minh Trí, một con chim cũng không được lọt ra ngoài."
Tiết Hàm bình tĩnh hạ lệnh, hiện tại đúng là lúc giành giật từng giây, nhất định phải cứu được Mộng Nhã ra!
Tiết Minh Trí, đúng là người chú này của hắn đã thu dưỡng Tiết Thiến Thiến.
Vốn dĩ hắn cũng không muốn làm dứt khoát mọi chuyện, nên mới mặc kệ người này nhảy nhót.
Nhưng mà rồng có vảy ngược.
Vảy ngược của Tiết Hàm chính là Mộng Nhã.
Những người này cư nhiên dám chạm vào Mộng Nhã!
Nhưng cũng có một tin tức tốt, đó là lúc Mộng Nhã rơi xuống nước cũng chưa chết, thậm chí là ý thức còn thanh tỉnh, nếu không cũng sẽ không lưu lại được tờ giấy huyết thư này cho hắn.
Tiết Hàm nện một quyền lên tay lái, càng tự trách chính mình hơn.
Nếu lúc ấy mình có thể chạy tới nhanh hơn, có phải Mộng Nhã sẽ không bị mang đi hay không? Nếu lúc ấy mình có thể trực tiếp hạ lệnh phong tỏa toàn bộ hồ và xung quanh đó, như vậy những người đó tuyệt đối sẽ bại lộ!
Lúc này hắn không cần tìm lung tung như ruồi bọ không đầu, hơn nữa cuối cùng hắn vẫn là dựa vào lời nhắn của Mộng Nhã mới có được chút manh mối thiếu đến đáng thương này.
***
Bây giờ không phải là lúc tự trách.
Tiết Hàm giẫm chân ga một cái, chuẩn bị chạy đến nhà Tiết Minh Trí.
Giờ phút này, Tiết Thiến Thiến và Tiết Minh Trí đang ngồi trong tầng hầm, tầng hầm này bị một lan can rất vững chắc tách ra.
Một bên là Mộng Nhã đang hôn mê bất tỉnh, bên còn lại là hai thanh ghế dựa cùng với một đống dụng cụ tra tấn.
Bởi vì phút cuối có hệ thống bảo hộ, cho nên chỗ bị chảy máu trên người Mộng Nhã cũng không nhiều lắm, nhưng vẫn bị lực cường đại kia đánh Bài tập kích, làm chìm xuống đáy hồ như cũ.
Hệ thống bởi vì một kích kia, nên lúc này đã hoàn toàn mất đi tin tức, đi che chắn ngủ đông.
Hệ thống tổng quản nhìn mình đầy thương tích, hơn nữa năng lượng của tiểu hệ thống đã hao hết, hệ thống tổng quản càng thêm cảm thấy là mình an bài cho một hệ thống đơn thuần đáng yêu nhiều nhiệm vụ như vậy có phải rất quá đáng hay không.
Nhưng hiện tại còn có thể làm gì được bây giờ đây? Đã trói định với ký chủ rồi, thì quả quyết không có đạo lý bỏ dở nửa chừng!
Bên này Tiết Thiến Thiến lấy ra một con dao nhỏ từ trong một đống dụng cụ tra tấn kia, đừng nhìn con dao này nhỏ mà khinh thường, phía trên nó có một ống đựng máu, chỉ cần cứa vào thân thể của con người, nếu như rút ra thì sẽ trực tiếp mất máu mà chết.
Nhưng nếu như không rút, thì nó sẽ chậm rãi lấy máu, thẳng đến khi hao hết máu của người này.
Loại trước được chết một cách thống khoái một chút, loại sau... Lúc chết làn da toàn thân đều trắng bệch, muốn bao nhiêu khủng bố thì có bấy nhiêu khủng bố.
Tiết Minh Trí nhìn thấy ánh mắt ác độc kia của Tiết Thiến Thiến, nói với cô ta: "Đại sự của chúng ta bị phá hư rồi."
Tiết Thiến Thiến nói: "Vạn nhất Tiết Hàm không đồng ý thì sao? Cha muốn chiếm hết toàn bộ gia sản của Tiết gia sao? Dựa vào cái gì mà hắn sẽ vì nữ nhân này mà dùng nhiều thứ đáng giá như vậy tới trao đổi?"
Tiết Minh Trí cười nói: "Việc này con không hiểu rồi, Tiết Hàm nợ cô ta một mạng đó."
Dưới điều kiện này, nếu không phải Mộng Nhã cơ trí phát hiện chỗ ngồi phía dưới có bom...
Hậu quả cũng không dám tưởng tượng được!
Tiết Thiến Thiến hít sâu một hơi, đem con dao nhỏ này tức hận ném xuống bên cạnh Mộng Nhã đang hôn mê, mũi dao đâm rách làn da cô, trong nháy mắt liền có dòng máu đỏ tươi trào ra.
Tiết Minh Trí có chút tức giận: "Con!"
Tiết Thiến Thiến nhăn mi: "Yên tâm, chỉ là khiến cô ta tỉnh lại nhanh thêm một chút, cũng không chết được."
12/7/2018
Danh sách chương