Edit: Tiểu Hy Hy

Beta: Min Heun

“Làm sao mới đó đã bắt đầu rồi?”

“Đúng vậy, bệ hạ còn chưa tới mà.”

“Vậy… Mấy màn biểu diễn hồi nãy của chúng ta, chẳng phải là bệ hạ cũng không nhìn thấy hay sao?”

Lời này vừa nói ra, mặt của mấy cô nương lúc ấy hao tổn tâm cơ đứng lên trước đều tái đi! Một vị thiên kim Thượng thư kéo một tú nữ bị nàng ta dồn xuống trước đó, nói: “Tới, ngươi lên trước đi, chúng ta đổi vị trí.”

Tú nữ kia nước mắt rưng rưng, nhưng lại không dám cự tuyệt.

Rốt cuộc cha mình làm việc ở dưới trướng của Thượng thư, để có thể đưa mình vào cũng đã bỏ ra một số tiền rất lớn.

Tú nữ vốn dĩ xếp hạng thứ nhất tên là Đào Nhiễm Nhiễm, là con gái của Tể tướng Đào đại nhân.

Tuy rằng nàng ta lúc này cũng giống như các tú nữ khác, dựa theo quy củ quỳ gối trên đại điện.

Nhưng những người xung quanh dường như vẫn cố ý vô tình chúng tinh phủng nguyệt, đưa ra vị trí của nàng.

Còn không đợi nàng mở miệng, tú nữ quỳ gối phía sau nàng đã đứng lên, tiểu thái giám truyền đạt mệnh lệnh một bên nói: “Ta là người thứ nhất.”

Tiểu thái giám sao còn không biết ai là người thứ nhất, nhưng hắn cũng không dám đắc tội thiên kim Tể tướng, vì thế cười nịnh nọt với Đào Nhiễm Nhiễm, sau đó mang tú nữ kia đi đến giữa đại điện.

Nếu như có bệ hạ, như vậy vị trí biểu diễn thứ nhất này không thể nghi ngờ là tốt nhất, rốt cuộc cho dù là ai cũng đều sẽ có chút chờ mong với tiết mục thứ nhất.

Nhưng hiện tại bệ hạ không có ở đây, như vậy chỉ biểu diễn cho lão thái hậu xem? Chờ lát nữa nếu như bệ hạ tới, chính mình cũng đã biểu diễn rồi, chẳng phải là một ân hận lớn của nhân sinh sao.

Các nàng liều mạng tập luyện lâu như vậy, chính là vì lưu lại một ấn tượng tốt trước mặt bệ hạ.

Tốt nhất có thể sắc phong tại chỗ!

Thật ra Đào Nhiễm Nhiễm đã có hiểu biết đại khái về vị trí sắc phong của mình.

Rốt cuộc thân phận của nàng ở chỗ này, cảm tình với bệ hạ lại khắc sâu từ nhỏ, đương nhiên ít nhất là đứng đầu tứ phi.

Chỉ là gần đây bệ hạ còn chưa định lập hậu, nếu không nàng chính là hậu cung chi chủ kia!

Nhất quốc chi mẫu!

***

Lúc này, bệ hạ được rất nhiều người tâm tâm niệm niệm, đang ăn canh húp lẩu.

Còn khen tặng trù nghệ của Mộng Nhã.

“Canh này của ngươi không tồi, bộ dáng ăn cơm này rất có… Cảm giác như ở nhà.”

Mộng Nhã thiếu chút nữa bị một miếng rau xanh làm sặc chết!

Cảm giác như ở nhà là cái gì!

Ý đầu tiên khi ăn lẩu rõ ràng là "đoạt"!

Chỉ là bên cạnh một người là đứa nhóc, một người là quyền cao chức trọng.

Chỉ có cô là đáng thương nhất, là con tép riu.

Lúc này còn dám đoạt? Chỉ có thể quy quy củ củ an an phận phận ăn.

Đặc biệt là vừa rồi còn bị người kia hôn một cái, quả thực cảm thấy bị chiếm hết tiện nghi.

Sở Càn nhìn sắc mặt thay đổi mấy lần của Mộng Nhã, hỏi: “Sao vậy, trẫm nói không đúng sao?”

Mộng Nhã suy nghĩ mấy lần trong đầu, cẩn thận suy nghĩ cách trả lời.

Hiện tại trăm triệu không thể vô lý với bệ hạ, nếu không rơi đầu cũng chỉ là việc nhỏ ——

Đúng vậy, rốt cuộc có hệ thống ở đây, chính là cảm giác được bảo vệ toàn diện.

Nhưng nếu là bởi vì nhiệm vụ không thể hoàn thành mà bị hệ thống trừng phạt, như vậy còn mất nhiều hơn được.

Sau khi bị trừng phạt, rất có thể thế giới tiếp theo cô sẽ trực tiếp bị đầu lên người động vật!

Bộ dáng đó làm sao công lược nam chủ? Làm sao hoàn thành nhiệm vụ?!

Sau đó sẽ hình thành một cái chết tuần hoàn, kết quả là không thoát nổi.

Cuối cùng sẽ trở thành nô lệ của Chủ Thần.

Mộng Nhã thấy được bản chép tay của tiền nhân trong không gian hệ thống, lập tức có ý thức nguy cơ to lớn.

Cũng không dám công lược tùy tâm như ở thế giới thứ nhất nữa.

Lần này cô nhất định phải nghĩ kỹ kịch bản!

Mộng Nhã dùng đòn sát thủ của mình —— vô tội chớp hai mắt, giống như đang nói: Hả, ngươi đang nói cái gì, sao ta lại nghe không hiểu.

Sở Càn nhìn thấy biểu tình lúc này của cô lập tức bó tay.

“Ngươi a, ngươi thắng chắc trẫm rồi.”

16/9/2018

------------oOo-----------

Heun: Hôm nay chắc các nàng đi chơi hết rồi, không có ai đọc truyện ta đâu...:<
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện