Edit: Aya Shinta
Beta: Kỳ Vân
Sau khi Sở Càn tìm được Mộng Nhã, hai người ở lại thôn Đại Hà mấy ngày.
Chủ yếu là bởi vì chân Mộng Nhã đang bị thương, muốn ra khỏi nơi này thì chỉ có thể vượt qua núi.
Mà Mộng Nhã có thương tích, tất nhiên là không thể để cô đang trong tình trạng bị thương như này mà lên đường được.
Buổi tối, Mộng Nhã trộm hỏi Sở Càn: “Chàng, hiện tại ở hậu cung thật sự không còn nữ nhân nào sao?”
Tuy rằng cô đã nghe được lời này từ miệng bọn thái giám cùng nhóm cung nữ rất nhiều lần rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.
Đường đường là vua của một nước, thế nhưng thật sự nhịn hai năm như vậy? Sở Càn ôm lấy eo cô, cẩn thận tránh chỗ có thương tích ở chân cô từng li từng tí.
“Hết cách rồi, khẩu vị bị dưỡng thành như vậy, chỉ có thể ăn được Mộng Nhã.”
Cái chữ "ăn" này…
Thật khiến người khác liên tưởng viển vông mà.
Mộng Nhã đỏ mặt, giận dữ nói: “Chàng xấu xa.”
Sở Càn lúc này đã bắt tay tham nhập vào y phục của người nào đó, động tác vô cùng lưu loát.
Hoàn toàn nhìn không ra được mấy năm nay hắn không chạm qua người khác.
“Vi phu chỉ chơi xấu với nàng thôi.”
Mộng Nhã: “…” Hai năm không gặp, tại sao kỹ thuật nói năng không biết xấu hổ của người này lại tăng vọt lên như vậy?!
**
Ở thôn Đại Hà ba ngày nghỉ ngơi lấy lại sức, vết thương ở chân của Mộng Nhã cũng gần như đã khỏi nên cô cùng với Sở Càn cưỡi ngựa rời khỏi thôn.
Đương nhiên, Sở Càn cũng hạ lệnh phân phó: “Xem ở phần các ngươi đã chiếu cố Hoàng Hậu nương nương nên tất nhiên trẫm sẽ ban thưởng cho mỗi người.”
Mọi người trong thôn đều mang ơn đội nghĩa, vốn dĩ những nông phu từng đánh chủ ý lên đầu Mộng Nhã cơ hồ đều bị hù chết.
Nếu bọn họ thật sự mạnh bạo cưới Hoàng Hậu nương nương, chắc chắn hiện tại sẽ liên lụy đến cửu tộc!
Nơi nào còn sẽ có ban thưởng?!
**
“Trẫm đã điều tra ra, người muốn hại nàng lúc đó chính là Đào Nhiễm Nhiễm, trẫm đã cho người lăng trì.”
Sở Càn ôm Mộng Nhã, hai người đi xuyên qua sơn cốc, bỏ lại cấm vệ quân đang đi theo ở phía sau một đoạn rất xa.
Mộng Nhã cười nói: “Kỳ thật chàng không cần nói với ta những thứ này.”
Sở Càn thật lòng nhìn cô: “Nàng là Hoàng Hậu của ta.”
Cho nên, ta muốn chia sẻ tất cả những gì ta biết cho nàng.
Hắn muốn cho cô biết, ở kinh thành, cô là vô địch, không ai sánh bằng cô.
**
Sau trăm tuổi, tiên đế Sở Càn băng hà.
Trước khi chết, hắn nắm chặt tay Mộng Nhã: “Chúng ta vĩnh viễn, vĩnh viễn ở cùng nhau.”
Màn đêm buông xuống, Tạ Mộng Nhã cũng đi theo Sở Càn.
Hai người không có sinh hài tử.
Hoàng đế hiện tại là Sở Huy.
Y nhìn Mộng Nhã khi chết cũng chỉ vẻn vẹn nắm lấy tay Sở Càn, tuyên bố với thái giám phía sau: “Tiên hoàng trước sau phu thê tình thâm, sau khi mất thì tuẫn táng vào cùng một chỗ!”
“Vâng.”
**
Mộng Nhã lại mở to mắt lần nữa, lại một lần nữa về tới trong không giang hệ thống.
Đen như mực, chỉ có bảng lựa chọn trước mặt lóe lên ánh sáng yếu ớt.
“Mời ký chủ tiến hành lựa chọn, nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt đẹp, có thể lựa chọn ba kỹ năng để tiến hành học tập.”
Mộng Nhã nhanh chóng quyết định: “Ta chọn võ thuật!”
“Được rồi, võ thuật chia làm khẩu quyết luyện thể căn bản một, khẩu quyết luyện thể căn bản hai, khẩu quyết luyện thể căn bản ba…”
Mộng Nhã: “…” Đây là đang đùa ta hay sao vậy?
“Bởi vì sức chiến đấu của ký chủ chỉ có 5 điểm, cho nên chỉ có thể từ căn bản mà học lên. Học được tầng thứ mười thì có thể lựa chọn công pháp khác để tiến hành luyện tập.”
Mộng Nhã chống cằm: “Để cho ta suy nghĩ một chút.” Rốt cuộc lựa chọn một hạng mục võ thuật thì phải ngây ngốc ở cái chỗ đen thui thùi lùi này vài chục, thậm chí là hơn vài trăm năm để học tập…
Mộng Nhã nhéo nhéo má mình, cô là gà mờ như vậy mà muốn học xong một cấp bậc thì chẳng phải sẽ tốn mấy trăm năm hay sao?
Nghĩ đến đây, Mộng Nhã nhanh chóng lắc đầu một cái.
Cô muốn học cái nào nhanh một chút, dù sao thì linh hồn của Sở Càn không chừng còn đang đợi cô đấy.
Không thể để hắn đợi lâu.
Cô muốn nhanh thêm một chút.
Nhanh thêm chút nữa.
1/11/2018
Beta: Kỳ Vân
Sau khi Sở Càn tìm được Mộng Nhã, hai người ở lại thôn Đại Hà mấy ngày.
Chủ yếu là bởi vì chân Mộng Nhã đang bị thương, muốn ra khỏi nơi này thì chỉ có thể vượt qua núi.
Mà Mộng Nhã có thương tích, tất nhiên là không thể để cô đang trong tình trạng bị thương như này mà lên đường được.
Buổi tối, Mộng Nhã trộm hỏi Sở Càn: “Chàng, hiện tại ở hậu cung thật sự không còn nữ nhân nào sao?”
Tuy rằng cô đã nghe được lời này từ miệng bọn thái giám cùng nhóm cung nữ rất nhiều lần rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.
Đường đường là vua của một nước, thế nhưng thật sự nhịn hai năm như vậy? Sở Càn ôm lấy eo cô, cẩn thận tránh chỗ có thương tích ở chân cô từng li từng tí.
“Hết cách rồi, khẩu vị bị dưỡng thành như vậy, chỉ có thể ăn được Mộng Nhã.”
Cái chữ "ăn" này…
Thật khiến người khác liên tưởng viển vông mà.
Mộng Nhã đỏ mặt, giận dữ nói: “Chàng xấu xa.”
Sở Càn lúc này đã bắt tay tham nhập vào y phục của người nào đó, động tác vô cùng lưu loát.
Hoàn toàn nhìn không ra được mấy năm nay hắn không chạm qua người khác.
“Vi phu chỉ chơi xấu với nàng thôi.”
Mộng Nhã: “…” Hai năm không gặp, tại sao kỹ thuật nói năng không biết xấu hổ của người này lại tăng vọt lên như vậy?!
**
Ở thôn Đại Hà ba ngày nghỉ ngơi lấy lại sức, vết thương ở chân của Mộng Nhã cũng gần như đã khỏi nên cô cùng với Sở Càn cưỡi ngựa rời khỏi thôn.
Đương nhiên, Sở Càn cũng hạ lệnh phân phó: “Xem ở phần các ngươi đã chiếu cố Hoàng Hậu nương nương nên tất nhiên trẫm sẽ ban thưởng cho mỗi người.”
Mọi người trong thôn đều mang ơn đội nghĩa, vốn dĩ những nông phu từng đánh chủ ý lên đầu Mộng Nhã cơ hồ đều bị hù chết.
Nếu bọn họ thật sự mạnh bạo cưới Hoàng Hậu nương nương, chắc chắn hiện tại sẽ liên lụy đến cửu tộc!
Nơi nào còn sẽ có ban thưởng?!
**
“Trẫm đã điều tra ra, người muốn hại nàng lúc đó chính là Đào Nhiễm Nhiễm, trẫm đã cho người lăng trì.”
Sở Càn ôm Mộng Nhã, hai người đi xuyên qua sơn cốc, bỏ lại cấm vệ quân đang đi theo ở phía sau một đoạn rất xa.
Mộng Nhã cười nói: “Kỳ thật chàng không cần nói với ta những thứ này.”
Sở Càn thật lòng nhìn cô: “Nàng là Hoàng Hậu của ta.”
Cho nên, ta muốn chia sẻ tất cả những gì ta biết cho nàng.
Hắn muốn cho cô biết, ở kinh thành, cô là vô địch, không ai sánh bằng cô.
**
Sau trăm tuổi, tiên đế Sở Càn băng hà.
Trước khi chết, hắn nắm chặt tay Mộng Nhã: “Chúng ta vĩnh viễn, vĩnh viễn ở cùng nhau.”
Màn đêm buông xuống, Tạ Mộng Nhã cũng đi theo Sở Càn.
Hai người không có sinh hài tử.
Hoàng đế hiện tại là Sở Huy.
Y nhìn Mộng Nhã khi chết cũng chỉ vẻn vẹn nắm lấy tay Sở Càn, tuyên bố với thái giám phía sau: “Tiên hoàng trước sau phu thê tình thâm, sau khi mất thì tuẫn táng vào cùng một chỗ!”
“Vâng.”
**
Mộng Nhã lại mở to mắt lần nữa, lại một lần nữa về tới trong không giang hệ thống.
Đen như mực, chỉ có bảng lựa chọn trước mặt lóe lên ánh sáng yếu ớt.
“Mời ký chủ tiến hành lựa chọn, nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt đẹp, có thể lựa chọn ba kỹ năng để tiến hành học tập.”
Mộng Nhã nhanh chóng quyết định: “Ta chọn võ thuật!”
“Được rồi, võ thuật chia làm khẩu quyết luyện thể căn bản một, khẩu quyết luyện thể căn bản hai, khẩu quyết luyện thể căn bản ba…”
Mộng Nhã: “…” Đây là đang đùa ta hay sao vậy?
“Bởi vì sức chiến đấu của ký chủ chỉ có 5 điểm, cho nên chỉ có thể từ căn bản mà học lên. Học được tầng thứ mười thì có thể lựa chọn công pháp khác để tiến hành luyện tập.”
Mộng Nhã chống cằm: “Để cho ta suy nghĩ một chút.” Rốt cuộc lựa chọn một hạng mục võ thuật thì phải ngây ngốc ở cái chỗ đen thui thùi lùi này vài chục, thậm chí là hơn vài trăm năm để học tập…
Mộng Nhã nhéo nhéo má mình, cô là gà mờ như vậy mà muốn học xong một cấp bậc thì chẳng phải sẽ tốn mấy trăm năm hay sao?
Nghĩ đến đây, Mộng Nhã nhanh chóng lắc đầu một cái.
Cô muốn học cái nào nhanh một chút, dù sao thì linh hồn của Sở Càn không chừng còn đang đợi cô đấy.
Không thể để hắn đợi lâu.
Cô muốn nhanh thêm một chút.
Nhanh thêm chút nữa.
1/11/2018
Danh sách chương