Edit: Kỳ Vân

Nghe đến đó, Mộng Nhã đột nhiên mở to hai mắt!

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ, ngày đó thiếu tướng cũng là vì muốn có thể ở cùng cô thêm một lát?! Mộng Nhã cảm thấy cô đã phát hiện ra một chuyện ngoài sức tưởng tượng!

Nhưng đó là thiếu tướng Lục Minh a! Hắn thật sự làm như vậy sao? Thật sự chỉ vì muốn ở cùng cô thêm một lát nữa? Mặt Mộng Nhã đột nhiên nóng lên, đỏ bừng.

Cô muốn đi tìm Lục Minh hỏi cho ra lẽ! Phải hỏi hắn chuyện này có phải là sự thật hay chỉ là cô đoán mò thôi.

**

Nhưng bây giờ Mộng Nhã không có lá gan lớn như vậy. Cô vừa từ chỗ thiếu tướng giải trừ nguy cơ. Nếu bây giờ có chút liên hệ mờ ám gì với Lục Minh thì... có chút không thích hợp thật. Nói không chừng còn liên lụy tới thiếu tá bị thiếu tướng hoài nghi.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Mộng Nhã lại thấp xuống. Cô phải trở về rồi. Trong đầu còn quanh quẩn cuộc trò chuyện của đôi vợ chồng kia. Nếu... Nếu cô và Lục Minh kết hôn, sau này cũng có thể làm như vậy với hắn sao?

Nghĩ tới đã thấy thật hạnh phúc a!

**

Vì muốn ngày này đến sớm một chút. Cô nhất định phải nỗ lực mới được! Phải giúp đỡ thiếu tá bắt hết những người xấu đó!

Sau đó sớm nghiên cứu chế tạo ra thuốc kháng virus zombie để cứu thế giới nữa a. Cái này... Chắc là tâm nguyện của thiếu tướng?

Nếu cô hoàn thành tâm nguyện của thiếu tướng, vậy hắn sẽ cưới cô sao?

Trong nháy mắt, bước chân của Mộng Nhã nhẹ nhàng hơn không ít. Bây giờ làm vậy là vì để chuẩn bị tốt cho tương lai của cô và hắn nha!

**

"Ai nói với cô tâm nguyện của tôi là thế giới thái bình?"

Bên tai đột nhiên truyền đến lời nói lạnh băng, làm Mộng Nhã hoảng sợ.

Mộng Nhã há to miệng: "Thiếu... thiếu tướng!"

Lục Minh không trả lời mà dùng đôi mắt một năm bốn mùa đều lạnh băng nhìn Mộng Nhã.

Mộng Nhã phảng phất như bị đông cứng, một câu cũng không dám nói.

"Trả lời."

Tuy rằng là mệnh lệnh nhưng lại mang theo chút ôn nhu.

Lá gan của Mộng Nhã lớn hơn một chút, nháy to mắt, làm cô thoạt nhìn có chút đáng thương. Cô hỏi: "Thiếu tướng đại nhân, người nguyện ý cưới tôi sao?"

Sau đó cô nhanh chóng phản ứng lại, lại nói thêm hai chữ: "Sau này!"

Lục Minh đột nhiên cười, tuy rằng vẻ mặt của hắn không có biến hóa gì. Nhưng Mộng Nhã nhận ra hắn đang cười thì cô cảm thấy rất... đáng sợ!

Ánh mắt hắn lúc này giống như là hòa tan vào nhau. Đang lúc Mộng Nhã chờ hắn trả lời, thì thấy thiếu tướng đại nhân vòng qua cô đi tiếp.

Đi tiếp?!

Mộng Nhã: "..."

Mộng Nhã cũng tức giận đi luôn.

**

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện