Edit: Kỳ Vân
Mặc dù mục【Kết bạn】có thể đóng cửa nó lại, nhưng tin tức thì không thể.
Mộng Nhã nhìn ngón tay thon dài của Trần Mặc động tác nhanh nhẹn bay múa trên bàn phím.
Vì cô mà xử lý hết đống tin tức vô dụng đó.
Bàn tay hắn rất đẹp, da cũng rất trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Kiểu ngón tay như này đích thực chính là tay của nhà nghệ thuật.
Mộng Nhã không tự giác được mà xem mê mẩn.
Tầm mắt di chuyển lên trên, có thể nhìn thấy khuôn mặt của người này đang ở trong trạng thái thả lỏng thoải mái.
Lúc hắn xử lý những chuyện rườm rà này, đến mày cũng không nhăn một cái, ngược lại vẫn luôn mỉm cười tủm tỉm.
Chính bản thân Mộng Nhã nhìn cả đống tin tức trên màn hình cũng đã thấy nhức cả đầu.
Cảm thấy mắt bị quáng gà rồi.
Nhưng Trần Mặc lại xử lý với vẻ vô cùng nghiêm túc.
“Nếu không đợi sau khi trở về chị tự mình làm cũng được...” Mộng Nhã hơi ngượng ngùng nói.
Trần Mặc nhìn cô cười nhẹ, sau đó duỗi tay sờ đầu cô.
“Đừng nóng vội, sẽ xong ngay thôi.”
Nháy mắt khuôn mặt Mộng Nhã đỏ bừng lên!
Hắn sờ đầu cô!
Hơn nữa chỉ cần tưởng tượng đến bàn tay Trần Mặc vừa mới xử lý đống tin tức đó sờ đầu của cô, trong lòng Mộng Nhã liền rộn ràng như có một đàn bướm đang bay khắp nơi!
Vô cùng vui vẻ!
Nhưng Mộng Nhã tuyệt đối quả quyết từ chối mình là một em gái chỉ bị sờ đầu có một chút thì đã lập tức bị mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng.
Cô nói: “Mấy cái này phiền em lắm.”
Cô nhìn cũng muốn hoa mắt, huống chi Trần Mặc đã nhìn một lúc lâu.
Năm phút đồng hồ?
Hay mười phút?
Trần Mặc lại ngẩng đầu lên lần nữa, mỉm cười nói: “Những chuyện liên quan tới chị, em chưa bao giờ cảm thấy phiền cả.”
Mộng Nhã bỗng nhiên không thốt ra lời nào được.
Bây giờ cô rất rất muốn bồi thường cho người này.
Nếu lúc ấy hệ thống có đủ năng lượng, vậy thì cô sẽ không bị di chuyển thời gian trở lại một lần nữa.
Cô cũng có thể lớn lên chung với người con trai này. Nhìn hắn càng ngày càng trở nên ưu tú rực rỡ.
**
Nhưng cô đã bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành quan trọng nhất trong đời hắn mất rồi.
Mộng Nhã nhích lại gần, nhẹ nhàng hôn chụt lên má hắn một cái.
Tay Trần Mặc run lên, động tác đang nhanh như chớp bất chợt bị khựng lại.
Mộng Nhã cười xấu xa một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Trần Mặc bất đắc dĩ đỡ trán: “Em đúng là quỷ nghịch ngợm.”
Mộng Nhã trợn to hai mắt nhìn hắn: “Chị lớn hơn nên phải kêu là chị.”
Trần Mặc híp mắt, thế mà lại nhắc tới vấn đề này.
Thật ra chỉ cần là đàn ông thì đều không muốn nói bản thân mình "nhỏ".
Mặc kệ là về tuổi hay là về phương diện khác.
Huống chi, khi hắn đã xác định được cô gái mà hắn sẽ ở bên cạnh thì hắn sẽ càng hi vọng mình có thể biến thành một cái cảng lớn che mưa che gió cho cô.
“Mộng Nhã à, chúng ta so một ván được không?”
Mộng Nhã nhướng mày: “So cái gì?”
“Trong nhiệm vụ của trò chơi, ai hoàn thành trước thì sau này người đó lớn nhất.”
Mộng Nhã tự nhiên biết đây là Trần Mặc muốn bảo vệ cô.
Cô không nói hai lời lập tức đồng ý: “Được thôi, sau này em nhất định sẽ phải gọi chị dài dài rồi.”
Lửa cháy lại còn đổ thêm dầu, đây chính xác là phong cách của cô.
Trần Mặc bất đắc dĩ đỡ trán thở dài: “…”
Nhất định phải nhịn xuống.
Thật sự là khiến người khác phải nổi đóa lên.
Tốc độ tay của Trần Mặc bay lướt mượt mà, rất nhanh đã xóa hết tin tức được gửi cho Mộng Nhã, sau đó sẵn tiện đóng luôn phần tin nhắn.
Hắn rút một cái laptop khác từ dưới bàn ra.
“Chị chọn nhiệm vụ đi.”
Mộng Nhã kiêu ngạo ngẩng cằm, cổ nhỏ trắng nõn vô cùng mê người.
“Không, cho em chọn trước đó.”
Còn có mùi hương sữa tắm thơm ngất.
Trần Mặc cảm thấy đây tuyệt đối chính là thời điểm khảo nghiệm ý chí của hắn!
Nhất định phải nhịn xuống!
Trần Mặc nói: “Vậy giao cho hệ thống, chúng ta ngẫu nhiên rút thăm hai nhiệm vụ.”
Mộng Nhã đồng ý: “Được.”
Cô rất tin tưởng vào năng lực thao tác trò chơi của mình.
Đã ở trong không gian của hệ thống nhiều năm như vậy, cô cũng không thể làm hệ thống mất mặt được.
Em trai Trần Mặc à, cậu thua là cái chắc rồi!
6/6/2020
Sau một thời gian dài hong gặp ai nhớ mình hong ~
Vì hôm nay là sinh nhật mìnhhhhhh nên mình mới tranh thủ ra chương đóooo, ý chính mình muốn nói ở đây là hôm nay là sinh nhật mìnhhhh hehehe ~
Và vì mình cũng ngậm chương từ hồi tết tới giờ rồi, hứa dai dẳng từ mấy ngày sau tết tới tận tháng 3, 4 gì đó và kéo dài đến tận giờ mới đăng luôn, âyda tội lỗi tội lỗi quá, mình cũng có nói với một bạn là nếu 6/6 này mình hong đăng gì thì tức là mình lại quỵt chương đó hehehe:D nhưng mà may là lương tâm mình vẫn còn.
Cái cuối cùng là ai nói tui drop truyện này rồi bước ra đây, nổ cho cái địa chỉ tui tới quánh nhau với mí ngừi một trận nè!!! ヾ(  ̄O ̄)ツ
Mặc dù mục【Kết bạn】có thể đóng cửa nó lại, nhưng tin tức thì không thể.
Mộng Nhã nhìn ngón tay thon dài của Trần Mặc động tác nhanh nhẹn bay múa trên bàn phím.
Vì cô mà xử lý hết đống tin tức vô dụng đó.
Bàn tay hắn rất đẹp, da cũng rất trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Kiểu ngón tay như này đích thực chính là tay của nhà nghệ thuật.
Mộng Nhã không tự giác được mà xem mê mẩn.
Tầm mắt di chuyển lên trên, có thể nhìn thấy khuôn mặt của người này đang ở trong trạng thái thả lỏng thoải mái.
Lúc hắn xử lý những chuyện rườm rà này, đến mày cũng không nhăn một cái, ngược lại vẫn luôn mỉm cười tủm tỉm.
Chính bản thân Mộng Nhã nhìn cả đống tin tức trên màn hình cũng đã thấy nhức cả đầu.
Cảm thấy mắt bị quáng gà rồi.
Nhưng Trần Mặc lại xử lý với vẻ vô cùng nghiêm túc.
“Nếu không đợi sau khi trở về chị tự mình làm cũng được...” Mộng Nhã hơi ngượng ngùng nói.
Trần Mặc nhìn cô cười nhẹ, sau đó duỗi tay sờ đầu cô.
“Đừng nóng vội, sẽ xong ngay thôi.”
Nháy mắt khuôn mặt Mộng Nhã đỏ bừng lên!
Hắn sờ đầu cô!
Hơn nữa chỉ cần tưởng tượng đến bàn tay Trần Mặc vừa mới xử lý đống tin tức đó sờ đầu của cô, trong lòng Mộng Nhã liền rộn ràng như có một đàn bướm đang bay khắp nơi!
Vô cùng vui vẻ!
Nhưng Mộng Nhã tuyệt đối quả quyết từ chối mình là một em gái chỉ bị sờ đầu có một chút thì đã lập tức bị mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng.
Cô nói: “Mấy cái này phiền em lắm.”
Cô nhìn cũng muốn hoa mắt, huống chi Trần Mặc đã nhìn một lúc lâu.
Năm phút đồng hồ?
Hay mười phút?
Trần Mặc lại ngẩng đầu lên lần nữa, mỉm cười nói: “Những chuyện liên quan tới chị, em chưa bao giờ cảm thấy phiền cả.”
Mộng Nhã bỗng nhiên không thốt ra lời nào được.
Bây giờ cô rất rất muốn bồi thường cho người này.
Nếu lúc ấy hệ thống có đủ năng lượng, vậy thì cô sẽ không bị di chuyển thời gian trở lại một lần nữa.
Cô cũng có thể lớn lên chung với người con trai này. Nhìn hắn càng ngày càng trở nên ưu tú rực rỡ.
**
Nhưng cô đã bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành quan trọng nhất trong đời hắn mất rồi.
Mộng Nhã nhích lại gần, nhẹ nhàng hôn chụt lên má hắn một cái.
Tay Trần Mặc run lên, động tác đang nhanh như chớp bất chợt bị khựng lại.
Mộng Nhã cười xấu xa một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Trần Mặc bất đắc dĩ đỡ trán: “Em đúng là quỷ nghịch ngợm.”
Mộng Nhã trợn to hai mắt nhìn hắn: “Chị lớn hơn nên phải kêu là chị.”
Trần Mặc híp mắt, thế mà lại nhắc tới vấn đề này.
Thật ra chỉ cần là đàn ông thì đều không muốn nói bản thân mình "nhỏ".
Mặc kệ là về tuổi hay là về phương diện khác.
Huống chi, khi hắn đã xác định được cô gái mà hắn sẽ ở bên cạnh thì hắn sẽ càng hi vọng mình có thể biến thành một cái cảng lớn che mưa che gió cho cô.
“Mộng Nhã à, chúng ta so một ván được không?”
Mộng Nhã nhướng mày: “So cái gì?”
“Trong nhiệm vụ của trò chơi, ai hoàn thành trước thì sau này người đó lớn nhất.”
Mộng Nhã tự nhiên biết đây là Trần Mặc muốn bảo vệ cô.
Cô không nói hai lời lập tức đồng ý: “Được thôi, sau này em nhất định sẽ phải gọi chị dài dài rồi.”
Lửa cháy lại còn đổ thêm dầu, đây chính xác là phong cách của cô.
Trần Mặc bất đắc dĩ đỡ trán thở dài: “…”
Nhất định phải nhịn xuống.
Thật sự là khiến người khác phải nổi đóa lên.
Tốc độ tay của Trần Mặc bay lướt mượt mà, rất nhanh đã xóa hết tin tức được gửi cho Mộng Nhã, sau đó sẵn tiện đóng luôn phần tin nhắn.
Hắn rút một cái laptop khác từ dưới bàn ra.
“Chị chọn nhiệm vụ đi.”
Mộng Nhã kiêu ngạo ngẩng cằm, cổ nhỏ trắng nõn vô cùng mê người.
“Không, cho em chọn trước đó.”
Còn có mùi hương sữa tắm thơm ngất.
Trần Mặc cảm thấy đây tuyệt đối chính là thời điểm khảo nghiệm ý chí của hắn!
Nhất định phải nhịn xuống!
Trần Mặc nói: “Vậy giao cho hệ thống, chúng ta ngẫu nhiên rút thăm hai nhiệm vụ.”
Mộng Nhã đồng ý: “Được.”
Cô rất tin tưởng vào năng lực thao tác trò chơi của mình.
Đã ở trong không gian của hệ thống nhiều năm như vậy, cô cũng không thể làm hệ thống mất mặt được.
Em trai Trần Mặc à, cậu thua là cái chắc rồi!
6/6/2020
Sau một thời gian dài hong gặp ai nhớ mình hong ~
Vì hôm nay là sinh nhật mìnhhhhhh nên mình mới tranh thủ ra chương đóooo, ý chính mình muốn nói ở đây là hôm nay là sinh nhật mìnhhhh hehehe ~
Và vì mình cũng ngậm chương từ hồi tết tới giờ rồi, hứa dai dẳng từ mấy ngày sau tết tới tận tháng 3, 4 gì đó và kéo dài đến tận giờ mới đăng luôn, âyda tội lỗi tội lỗi quá, mình cũng có nói với một bạn là nếu 6/6 này mình hong đăng gì thì tức là mình lại quỵt chương đó hehehe:D nhưng mà may là lương tâm mình vẫn còn.
Cái cuối cùng là ai nói tui drop truyện này rồi bước ra đây, nổ cho cái địa chỉ tui tới quánh nhau với mí ngừi một trận nè!!! ヾ(  ̄O ̄)ツ
Danh sách chương