“Lạc Vũ, ngươi biết không, gần đây bổn tọa rất chi là nhàm chán.” Lệ Minh Mặc tùy ý vân vê chơi đùa một quân cờ màu đen trong tay, nhàn nhạt nói.

Lệ Minh Mặc, đại giáo chủ thứ 12 của Thiên Ma giáo, năm đó chỉ vẻn vẹn hai mươi tuổi đầu đã đạp bay cổng chính nhà Âu Dương Duệ mạnh nhất đương thời, trở nên danh chấn thiên hạ, sau đó dẫn Thiên Ma giáo càn quét võ lâm Trung Nguyên, trở thành một đại ma đầu xứng danh vừa chức, nhưng hết lần này đến lần khác không ai dám chọc, chỉ vì hắn mạnh đến đáng sợ, mấy cái người nhân sĩ chính đạo khi nghe thấy tên hắn thì không khỏi xanh mặt một phen.

Đây chính là giang hồ đồn đại, đáng tiếc trên thực tế hắn cũng chỉ là một tên khốn kiếp bình thường mà thôi! Ta len lén oán thầm. Người này trừ võ công ra thì cũng chỉ có vẻ ngoài nhìn lọt mắt, còn bản chất thì hỏng bét đến trình độ khiến người ta muốn giết chết hắn một trăm lần rồi lại một trăm lần. Vĩnh viễn thích gì làm nấy, chẳng thèm đoái hoài gì đến tâm tình của người khác (┬_┬), nhớ lần trước hắn phất tay đánh nát Tàng thư các, chỉ vì đột nhiên muốn ngắm trăng sáng nhưng lại bị nóc nhà chắn tầm mắt. Còn có một lần, lúc ta lật xem sổ sách phát tháng lương, lại phát hiện thiên hạ đệ nhất danh kỹ Tô Dung Dung được hắn mua về bị bắt đi cho heo ăn, nói cái gì mà muốn coi xem bộ dáng mỹ nhơn cho heo ăn rốt cuộc nó ra làm sao. Đây quả là phung phí của giời, khiến ta cũng muốn khóc thay cho Tô Dung Dung a. Bất quá đây không phải là mấu chốt, mấu chốt đều là của đắt tiền quý hiếm của ông giời a! Còn có lần nọ….

Cho nên khi nghe hắn nói vậy, ta lập tức căng chặt thần kinh, nâng lên mười hai tầng cảnh giác, đồng thời lặng lẽ nhích từng nhích vô trong bóng tối, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

Có vẻ như biểu hiện của ta khiến hắn rất thích thú, Lệ Minh Mặc tâm tình tốt híp mắt lại, một tay chống đầu, tay kia khẽ phất một cái, quân đen biến thành quân trắng “Ngươi cảm thấy tình tiết bị kẻ địch đuổi giết nhưng lại có cao nhân giữa đường nhảy ra trợ giúp, rơi xuống vách đá lụm được bí tịch, cuối cùng trở thành một đời đại hiệp như thế nào?”

Ta nhếch mép trả lời “Nếu dễ dàng trở thành cao thủ như thế thì còn ai chịu luyện võ cực khổ nữa.”

“Nhưng ta thấy nếu tình tiết thú vị này không trở thành sự thật thì quả là tiếc nuối thay.”

“Giáo chủ, ngài ngàn vạn lần đừng nghĩ ra chuyện kì quái gì nữa a!” Ta có dự cảm bất thường.

“Ta chưa có nói gì nha~” Lệ Minh Mặc vô tội nhìn ta, thả quân cờ trong tay ra rồi đi tới bên người ta, đặt một tay lên vai ta nói “Bất quá nếu Lạc Vũ thấy ta sẽ làm gì thì ta tất sẽ làm xong cái đó.”

Ta hơi run run, nhìn nụ cười ngày càng sáng chói của giáo chủ. Hắn hơi nghiêng đầu, dán miệng lên vành tai của ta nói nhỏ, tóc của hắn rũ xuống trước mắt ta, giống như chỉ thuần một màu đen vậy, tựa hồ không phản xạ ra chút ánh sáng nào.

“Vốn là một chuyện không thể nào tồn tại thì hãy để ta sáng tạo ra đi.”

Hất tay một cái ‘bép’, quân cờ kia vững vàng rơi vào bàn cờ.

“Lạc Vũ, ngươi chỉ cần hưởng thụ vở kịch cho thật tốt là được.”

…Nhưng ta căn bản không thèm mong đợi một tí tì ti nào a khốn kiếp!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện