Bên trong sân của viện tử, hoa mai đã nở rộ, trắng như tuyết, tản mát đầy mặt sân, khi gió nổi lên mang theo hương vị của hoa mai, thoang thoảng, lưu chuyển khắp nơi, và càng nổi bật hơn giữa ánh trăng lấp lánh, rực rỡ, như là trăng trong gương hoa dưới nước vậy.

Phía cuối của tiểu viện bị nhánh hoa mai che phủ hơn nửa, bao trùm lên cả thân ảnh của thị vệ cũng như những người đang canh giữ nơi đó. Phía sau cánh cửa bóng loáng là một con đường bằng đá trải dài, uyển chuyển ôm dọc hành lang của viện tử, nhìn lên trên sẽ thấy sự giao thoa trầm mặc của những bóng đen, hòa vào màu sắc của mái hiên. Một đại điện hoa lệ cứ lẳng lặng mà đứng sừng sững ở nơi đây, bên trong điện phủ ám hương lưu động, quanh ảnh biến ảo, đem cả không gian ngăn thành những lối đi khác nhau, biến ảo khôn lường.

Trên sàn nhà được phủ bằng bạch ngọc bóng loáng là vóc dáng đơn bạc của một thiếu niên đang quỳ.

Nam nhân nghiêng người dựa vào tiểu tháp, nhàn nhạt nhìn hắn, khóe môi hơi nhếch lên nhưng lại kèm theo ngữ điệu băng lãnh, nhượng người nghe phải sợ hãi.

“Là ai nói với ngươi là ngươi có thể tự tiện hành động?”

Thiếu niên giật mình, tựa hồ đầu càng cúi xuống thấp hơn một chút: “Mong giáo chủ thứ tội, thuộc hạ không nghĩ đến sự tình có thể phát triển đến mức này…”

“Hử? Diêu Phác, vài ngày không thấy, ngươi học được cách cãi chày cãi cối rồi sao? Là học được từ lão già Hồng Mạch Lâm sao?”

Chân mày của Lệ Minh Mặc ngày càng có xu hướng nhíu chặt lại.

Diêu Phác mím môi một cái: “Giáo chủ, việc này không hề liên quan đến sư phụ của thuộc hạ, hơn nữa hiện tại sư phụ đã mất trí nhớ, nếu như giáo chủ muốn trách phạt, xin giáo chủ hãy xử phạt một mình thuộc hạ.”

“Ah, ngươi lại nhận lấy mọi trách nhiệm sao?” Minh Mặc một tay đỡ lấy đầu, từ từ ngồi dậy, thần tình mang theo tia nguy hiểm, nói: “Ta sẽ cho ngươi một cơ hội nữa, muốn không?”

Diêu Phác ngẩn đầu lên, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng dừng lại một chút nhìn vào một hướng khác.

Ẩn thân trong bóng tối ở hướng đó là một người đang kéo kéo khóe miệng, nhanh chóng bước ra. Đó là một cô gái, mang theo một chiếc mặt nạ bằng bạc, che phủ gần hết cả gương mặt, nhưng người nhìn mơ hồ cũng có thể nhận ra dung mạo ẩn phía sau chiếc mặt nạ đó cũng rất đẹp đẽ.

Nàng tiến lên, quỳ xuống ở bên cạnh Diêu Phác, nói: “Giáo chủ, lần này Hữu hộ pháp tuy tự tiện hành động, nhưng dù sao vẫn chưa gây tổn thương gì cho Tả hộ pháp, thỉnh giáo chủ có thể bỏ qua cho hắn lần này.”

“Bản tọa không biết quan hệ giữa ngươi và hắn tốt đến như vậy, dĩ nhiên lại cầu tình cho hắn”. Lệ Minh Mặc nghiêm mặc, liếc mắt nhìn họ, ánh mắt đen như mực, không phân biệt được tâm tình của hắn lúc này.

Tội Ca ngẩn đầu, bàn tay dưới ống tay áo đã nắm chặt thành quyền, thẳng tắp nhìn về phía hắn: “Giáo chủ, tình cảm giữa Tả, Hữu hộ pháp xưa nay đều không tồi, nếu Hữu hộ pháp bị thương quá nặng, sợ ràng Tả hộ pháp sẽ phải thương tâm”.

“Thương tâm sao?” Minh Mặc nghiêm túc trầm mặc một hồi, chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hai người, một đôi mắt hắc bạch phân minh như lại sâu không thấy đáy. Không khí giữa đại điện như bị ngưng trệ, ngay cả ánh lửa đang lay động trong đại điện cũng mang theo một tia ám sắc, điều này càng làm co người ta cảm giác được một loại sợ hãi từ trong xương tủy.

“Vậy ngươi nói xem, nếu hắn không biết Hữu hộ pháp “thụ thương”, vậy có phải hắn sẽ không thương tâm?”

Thật đáng sợ. Diêu Phác cùng Tội Ca nhất tề rùng mình, cố nén lại xung động muốn biến khỏi chỗ này.

“Mỗi người 100 roi, đi xuống lĩnh phạt đi!” Thấy phản ứng thú vị của hai người, Lệ Minh Mặc cong cong khóe môi: “Chuyện lần này xem như cho qua, dù sao cũng rất thú vị, nhưng mà…” Hắn cúi người, giơ tay phủ lên trán của Diêu Phác, bàn tay trượt trên khuôn mặt nhỏ bé của thiếu niên, rồi dùng sức bóp mạnh: “Ngươi không nghĩ đến lần này lại chọc giận bổn tọa đúng không?” Tay gia tăng lực: “Ngươi nhớ cho rõ Lạc Vũ là người của bổn tọa, không có sự chấp thuận của bổn tọa, ai cũng không được phép ra tay với hắn!”

“….Vâng, thuộc hạ đã hiểu.” Diêu Phác yên lặng nhìn hắn, khó nhọc lên tiếng.

Tội Ca quay đầu nhìn ánh mắt của Lệ Minh Mặc. Nơi đó dường như chẳng có cái gì, hay chỉ là che giấu quá sau mà thôi, cứ như một lớp băng bao trùm trên hỏa diễm, không chút cảm giác được nhiệt độ, nhưng lại như thiêu đốt vạn vật.

Không một ai có thể hiểu được vị giáo chủ này, thậm chí là những người từng ở cạnh hắn, rõ ràng trong cặp mắt kia cho tới bây giờ chưa từng lưu tâm đến một thứ gì khác, không biết cái tên ngu ngốc Lạc Vũ kia chừng nào mới có thể phát hiện.

Không biết cũng tốt, giáo chủ có ta là đủ rồi, nàng căm hận nghĩ.

Cái loại yêu nghiệt vô lương tâm này, cứ thể cho mấy tên tiểu bạch kiểm khác thu thập là được.

So với gia hỏa tên Y Phong gì đó nhân tiện cũng tốt.

Lúc này Lệ Minh Mặc thu tay về, lãnh đạm liếc nhìn Tội Ca, hỏi: “Những việc kia đã an bài xong rồi sao?”

Tội Ca trong phút chốc không kịp phản ứng, bị Diêu Phác thúc một cái mới hồi phục tinh thần, nhìn thấy nhãn thần tựa tiếu phi tiếu của giáo chủ mình, vội vàng đáp: “Khởi bẩm giáp chủ, đều đã chuẩn bị xong.”

Thật không, nếu nói như vậy, đại hội võ lâm lần này nhất định vô cùng đặc sắc đây. Ánh mắt Lệ Minh Mặc hiện lên một chút mỉm cười, tựa hồ nhớ ra việc gì đó: “Không biết hắn sẽ đối phó ra sao.”

“Giáo chủ đây là muốn thế nào?” Nhân lúc Lệ Minh Mặc thất thần, Diêu Phác dùng nhãn thần khó hiểu giao lưu một chút với Tội Ca.

“Câm miệng, giáo chủ của chúng ta chính là anh minh thần võ, tiêu sái tuấn tú, trí dũng song toàn, phong hoa tuyệt đại, thần thái như vậy đám người nhỏ bé các ngươi có thể hiểu được sao!” Tội Ca liếc mắt.

“Nhưng ta thế nào cũng cảm thấy giáo chủ là đang ngẩn người?” Diêu Phác kiên trì với nhận định của mình.

Tội Ca cũng quay lại nhìn Lệ Minh Mặc, sau đó kiên định nhìn về hướng Diêu Phác.

Ngươi mà biết cái gì, đây chính là yêu a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện