Edit by AShu ^_^.
__________
Suốt một đêm, cũng không biết Hoắc Phi thiên phú kinh người, hay là dược hiệu quá mức hung mãnh, Tô Đường lại một lần nữa cảm thấy mình như con cá chết.
Nàng không biết trời đã tối lúc nào, chờ tới khi ý thức bắt đầu quay trở về, nàng cảm thấy thân thể này như không phải là của mình nữa.
Nàng cố gắng mở mắt ra, tưởng rằng trong phòng lúc này sẽ không có ai hết, kết quả Hoắc Phi cư nhiên còn ở đây, như cảm giác được Tô Đường đang nhìn mình, hắn đem tầm mắt nhìn về phía nàng.
Không có lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, cũng không có hỏi han ân cần, chỉ có ánh mắt lạnh băng, phảng phất người hôm qua điên cuồng, căn bản không phải là hắn.
Phản ứng này của hắn cũng không làm nàng quá kinh ngạc, nam chủ hắc hóa trăm phần trăm, cũng không phải là ăn chút ngon ngọt là thay đổi được thái độ của hắn, nên nhất thiết phải làm hắn đau, làm hắn ân hận.
Cả phòng bị bức màn nặng nề che phủ, Tô Đường cũng không đoán được hiện tại là mấy giờ, nàng ở nằm trên giường hoàn hồn một hồi lâu, mới cố gắng mà đứng lên.
Miệng nàng hiện tại rất đau, một nửa là do chính mình cắn, nửa còn lại là do Hoắc cầm thú Phi cắn.
Hoắc Phi liền như vậy lạnh lùng mà nhìn nàng, nhưng chờ đến khi nàng xuống giường, ánh mắt tức khắc buồn bã, trên làn da trắng nõn của nàng đầy vết thâm tím, như ký hiệu mà hắn dành riêng cho nàng, nàng là thuộc về hắn, thực mê người.
Nàng đi rất chậm, thân hình cũng hơi cong cong, ngày hôm qua có bao nhiêu quá mức, hắn rõ ràng hơn ai khác, có lẽ ngay từ lúc đầu là do dược hiệu, nhưng đến cuối cùng, hắn thực là có ý thức, hay nói cách khác, từ lúc bắt đầu hắn cố ý phóng túng chính mình.
Quần áo đã không thể mặc nữa, Tô Đường cũng không làm ra vẻ, liền như vậy mà đi tới phòng tắm.
Nàng tắm rửa sơ sơ, tóc cũng không sấy, mặc áo tắm dài mà đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi phòng tắm cũng không thèm nhờ cậy, mà trực tiếp đi đến chỗ vị trí để điện thoại bàn, chỉ là mới đi được nửa đường, trước mắt liền liền xoay vòng vòng.
Nàng quơ quơ thân hình, miễn cưỡng chống vào bức tường để ổn định, sợ hãi mà không dám đi tiếp.
Nàng hỏi: "Hệ thống, hiện tại tình huống thân thể của ta như thế nào?"
Hệ thống trầm mặc một lát, "Túng dục quá độ a, ngươi vốn dĩ đang ở trong thời gian bị trừng phạt, sau một đêm này, bệnh tình của ngươi lập tức chuyển biến xấu."
Thân thể hiện tại của Tô Đường, hảo hảo dưỡng mỹ thực, ngẫu nhiên cũng có vài lần hoạt động, cũng không phải là không thể, nhưng ngày hôm qua trình độ Hoắc Phi điên cuồng như thế nào, nếu là người bình thường thì cũng đã mệt chết đi được, cho nên, không có gì bất ngờ khi nàng hôn mê.
Thời điểm khi nàng ngất xỉu, trong lòng Hoắc Phi lập tức căng thẳng, hắn nhanh chóng chạy tới đỡ nàng.
Khi hắn phát hiện người trong lòng ngực cư nhiên yếu ớt như vậy, tức khắc trở nên luống cuống.
Cảm giác này, cực kỳ giống như thời điểm hơn một năm trước đây, nàng vứt bỏ mình, từ đây thế giới hắn không còn thấy thân ảnh của nàng nữa.
"Khương Ngư?"
Tô Đường đương nhiên sẽ không đáp lại được, Hoắc Phi cũng nhanh chóng ép lại sự hoảng loạn xuống.
Hắn ôm người đặt trên giường, đang chuẩn bị gọi điện thoại, rồi lại ngừng lại, lấy chăn đắp cho nàng, lúc này mới một lần nữa cầm lấy di động.
Bác sĩ tư nhân rất nhanh chạy đến, trước tiên hắn kiểm tra toàn thân, sau đó liền trầm mặc.
Quá trình này, Hoắc Phi không nói một lời, thấy thế, mới trầm mặt nói: "Nói thẳng."
Bác sĩ nói: "Là nhịp tim quá chậm khiến cho ngất xỉu, đương nhiên, nhân tố khác cũng có một chút hoảng loạn, nhiệt độ cơ thể cũng có chút cao." Hắn nói xong lời này, lại uyển chuyển nói, "Ngài nên ôn nhu một chút.
Còn có nhịp tim quá chậm hoặc lớn hoặc nhỏ, tôi đề nghị nên đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra thì tốt hơn."
Hắn tuy rằng là bác sĩ tư nhân, nhưng không có dụng cụ, hắn cũng không thể xác định một trăm phần trăm được.
Hoắc Phi cau mày, rốt cuộc cũng không thể không quan tâm được, nhanh chóng cho người hẹn trước với bệnh viện.
Thời điểm Tô Đường tỉnh lại, hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi, mặc dù không xa hoa như khách sạn, nhưng mà nơi này cũng không thua kém gì mấy, sạch sẽ sáng sủa, có sô pha lẫn TV, nếu không phải nơi chóp mũi thoang thoảng mùi nước sát trùng, nơi này hẳn là một phòng ngủ không tồi.
Nàng mới vừa tỉnh dậy, liền phát hiện trong phòng bệnh còn những người khác, còn có vị trợ lý của Hoắc Phi mà nàng từng gặp qua vài lần.
"Khương tiểu thư, ngài đã tỉnh, tôi lập tức đi gọi bác sĩ tới."
Trợ lý căn bản không chờ nàng đáp lại, liền như vậy vội vàng chạy ra ngoài, sau đó cửa phòng lại một lần nữa bị người đẩy ra, đi đầu là bác sĩ, theo sau đó là Hoắc Phi.
Ánh mắt hắn có chút phức tạp, đau lòng, chán ghét thậm chí còn có một tia sợ hãi.
Hắn cảm thấy người giống như nàng, khẳng định sẽ không quá yếu ớt, vì tiền có thể đẩy người từng sớm chiều ở chung mười năm ra xa, ích kỷ như thế, mà thân thể lại chật vật như vậy.
Bác sĩ không rõ ân oán của họ cho lắm, thấy người bệnh tỉnh lại, liền lập tức tiến lên.
"Khương tiểu thư, ngày thường cô có chỗ nào không thoải mái không?"
Tô Đường hai ngày này bị lăn lộn nên người đều gầy ốm không ít, sắc mặt tái nhợt, nhưng nàng lại thập phần bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh có chút quá mức.
"Không có." Hai ngày này nàng chưa được uống miếng nước nào, thanh âm cực kỳ khàn khàn.
Sau đó, nàng dời mắt về phía Hoắc Phi, "Tôi có thể xuất viện sao?"
Bác sĩ nhíu mày, "Khương tiểu thư, nhịp tim của ngài quá chậm, thân thể của cô hiện giờ cực kỳ không khỏe."
Tô Đường lại không định nghe hết, cố chấp ngắt lời bác sĩ nói: "Bác sĩ, thân thể này tôi hiểu rõ hơn ai hết." Nàng nói xong lời này, liền không nghĩ là sẽ ở lại bệnh viện, không ai có thể chữa được căn bệnh này của nàng, nhưng khi nàng vừa bước xuống dưới giường, đầu gối liền mềm nhũn, cả người cứ như vậy mà quỳ xuống.
Một màn nàng quỳ như vậy, Hoắc Phi bỗng dưng lại hoảng hốt, trầm mặt mà một lần nữa ôm nàng lên giường bệnh.
Sau đó liền nghe bác sĩ nói: "Nhịp tim quá chậm dẫn đến cả người vô lực, hiện tại Khương tiểu thư hẳn còn tê dại trên đầu ngón tay......."
Bác sĩ nói rất nhiều, những lời này không phải lần đầu tiên Hoắc Phi nghe, nhưng khi nghe lại một lần nữa, trái tim vẫn không ngọn nguồn mà tê rần.
Nhưng đương sự Tô Đường, cả người dị thường bình tĩnh, "Cho nên?"
Bác sĩ, "Trái tim đã bị xương ngực cản trở, Khương tiểu thư tôi yêu cầu nàng nên tiến thêm một bước kiểm tra, một khi chẩn đoán chính xác, ngài có hai lựa chọn, uống thuốc định kỳ kết hợp cùng trị liệu hoặc là giải phẫu."
Tô Đường lại nói: "Không cần thiết, tôi muốn xuất viện."
Người bệnh không phối hợp như thế, bác sĩ sắc mặt có chút không tốt, đương nhiên, sắc mặt người không tốt nhất là Hoắc Phi.
Hắn từ khi vào cửa tới giờ, một lời không nói, nhưng khi Tô Đường cứ lặp đi lặp lại cái yêu cầu xuất viện đó, hắn rốt cuộc mở miệng, "Nằm viện, làm theo lời bác sĩ."
Tô Đường vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng khi nghe được lời này, lại đột nhiên châm biếm một tiếng, "Hoắc tiên sinh, anh lấy thân phận gì mà yêu cầu tôi."
Nàng vẫn như cũ minh diễm động lòng người, chỉ là ánh sáng lấp lánh trong mắt đã biến mất.
Rõ ràng người ở trước mắt, nhưng Hoắc Phi lại cảm thất nàng có chút biến mất, sắc mặt hắn vốn đã rất tệ, nhưng khi Tô Đường nói lời kia, sắc mặt của hắn càng khó nhìn hơn.
"Khương Ngư, tôi hiện tại vẫn là sếp của cô."
Tô Đường nhìn hắn, không tiếng động cười: "Một ngàn vạn, một lần ngủ, tôi nhớ rõ Hoắc tiên sinh có nói qua."
Hoắc Phi sắc mặt khẽ biến, lại thấy nàng lần nữa mở miệng, "Hoắc tiên sinh, chúng ta đã không còn quan hệ."
Hoắc Phi sửng sốt, lại ngẩng đầu, hai mắt đã là một mảnh màu đỏ tươi.
Trợ lý ở bên cạnh vốn đã bị dọa cho sợ rồi, trùng hợp lúc này, tiếng di động lại vang lên.
Tiểu trợ lý nhìn theo hướng tiếng di động, phát hiện là nó phát ra từ túi của Khương Ngư, ngày đó nàng bị Hoắc Phi mang đi, túi đều không kịp lấy, cuối cùng vẫn là người đoàn phim liên hệ Hoắc Kỳ, từ Hoắc Kỳ đưa tới.
(tấu chương xong)
__________
Đã beta.
Cầu vote!!! Moah moah!.
__________
Suốt một đêm, cũng không biết Hoắc Phi thiên phú kinh người, hay là dược hiệu quá mức hung mãnh, Tô Đường lại một lần nữa cảm thấy mình như con cá chết.
Nàng không biết trời đã tối lúc nào, chờ tới khi ý thức bắt đầu quay trở về, nàng cảm thấy thân thể này như không phải là của mình nữa.
Nàng cố gắng mở mắt ra, tưởng rằng trong phòng lúc này sẽ không có ai hết, kết quả Hoắc Phi cư nhiên còn ở đây, như cảm giác được Tô Đường đang nhìn mình, hắn đem tầm mắt nhìn về phía nàng.
Không có lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, cũng không có hỏi han ân cần, chỉ có ánh mắt lạnh băng, phảng phất người hôm qua điên cuồng, căn bản không phải là hắn.
Phản ứng này của hắn cũng không làm nàng quá kinh ngạc, nam chủ hắc hóa trăm phần trăm, cũng không phải là ăn chút ngon ngọt là thay đổi được thái độ của hắn, nên nhất thiết phải làm hắn đau, làm hắn ân hận.
Cả phòng bị bức màn nặng nề che phủ, Tô Đường cũng không đoán được hiện tại là mấy giờ, nàng ở nằm trên giường hoàn hồn một hồi lâu, mới cố gắng mà đứng lên.
Miệng nàng hiện tại rất đau, một nửa là do chính mình cắn, nửa còn lại là do Hoắc cầm thú Phi cắn.
Hoắc Phi liền như vậy lạnh lùng mà nhìn nàng, nhưng chờ đến khi nàng xuống giường, ánh mắt tức khắc buồn bã, trên làn da trắng nõn của nàng đầy vết thâm tím, như ký hiệu mà hắn dành riêng cho nàng, nàng là thuộc về hắn, thực mê người.
Nàng đi rất chậm, thân hình cũng hơi cong cong, ngày hôm qua có bao nhiêu quá mức, hắn rõ ràng hơn ai khác, có lẽ ngay từ lúc đầu là do dược hiệu, nhưng đến cuối cùng, hắn thực là có ý thức, hay nói cách khác, từ lúc bắt đầu hắn cố ý phóng túng chính mình.
Quần áo đã không thể mặc nữa, Tô Đường cũng không làm ra vẻ, liền như vậy mà đi tới phòng tắm.
Nàng tắm rửa sơ sơ, tóc cũng không sấy, mặc áo tắm dài mà đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi phòng tắm cũng không thèm nhờ cậy, mà trực tiếp đi đến chỗ vị trí để điện thoại bàn, chỉ là mới đi được nửa đường, trước mắt liền liền xoay vòng vòng.
Nàng quơ quơ thân hình, miễn cưỡng chống vào bức tường để ổn định, sợ hãi mà không dám đi tiếp.
Nàng hỏi: "Hệ thống, hiện tại tình huống thân thể của ta như thế nào?"
Hệ thống trầm mặc một lát, "Túng dục quá độ a, ngươi vốn dĩ đang ở trong thời gian bị trừng phạt, sau một đêm này, bệnh tình của ngươi lập tức chuyển biến xấu."
Thân thể hiện tại của Tô Đường, hảo hảo dưỡng mỹ thực, ngẫu nhiên cũng có vài lần hoạt động, cũng không phải là không thể, nhưng ngày hôm qua trình độ Hoắc Phi điên cuồng như thế nào, nếu là người bình thường thì cũng đã mệt chết đi được, cho nên, không có gì bất ngờ khi nàng hôn mê.
Thời điểm khi nàng ngất xỉu, trong lòng Hoắc Phi lập tức căng thẳng, hắn nhanh chóng chạy tới đỡ nàng.
Khi hắn phát hiện người trong lòng ngực cư nhiên yếu ớt như vậy, tức khắc trở nên luống cuống.
Cảm giác này, cực kỳ giống như thời điểm hơn một năm trước đây, nàng vứt bỏ mình, từ đây thế giới hắn không còn thấy thân ảnh của nàng nữa.
"Khương Ngư?"
Tô Đường đương nhiên sẽ không đáp lại được, Hoắc Phi cũng nhanh chóng ép lại sự hoảng loạn xuống.
Hắn ôm người đặt trên giường, đang chuẩn bị gọi điện thoại, rồi lại ngừng lại, lấy chăn đắp cho nàng, lúc này mới một lần nữa cầm lấy di động.
Bác sĩ tư nhân rất nhanh chạy đến, trước tiên hắn kiểm tra toàn thân, sau đó liền trầm mặc.
Quá trình này, Hoắc Phi không nói một lời, thấy thế, mới trầm mặt nói: "Nói thẳng."
Bác sĩ nói: "Là nhịp tim quá chậm khiến cho ngất xỉu, đương nhiên, nhân tố khác cũng có một chút hoảng loạn, nhiệt độ cơ thể cũng có chút cao." Hắn nói xong lời này, lại uyển chuyển nói, "Ngài nên ôn nhu một chút.
Còn có nhịp tim quá chậm hoặc lớn hoặc nhỏ, tôi đề nghị nên đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra thì tốt hơn."
Hắn tuy rằng là bác sĩ tư nhân, nhưng không có dụng cụ, hắn cũng không thể xác định một trăm phần trăm được.
Hoắc Phi cau mày, rốt cuộc cũng không thể không quan tâm được, nhanh chóng cho người hẹn trước với bệnh viện.
Thời điểm Tô Đường tỉnh lại, hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi, mặc dù không xa hoa như khách sạn, nhưng mà nơi này cũng không thua kém gì mấy, sạch sẽ sáng sủa, có sô pha lẫn TV, nếu không phải nơi chóp mũi thoang thoảng mùi nước sát trùng, nơi này hẳn là một phòng ngủ không tồi.
Nàng mới vừa tỉnh dậy, liền phát hiện trong phòng bệnh còn những người khác, còn có vị trợ lý của Hoắc Phi mà nàng từng gặp qua vài lần.
"Khương tiểu thư, ngài đã tỉnh, tôi lập tức đi gọi bác sĩ tới."
Trợ lý căn bản không chờ nàng đáp lại, liền như vậy vội vàng chạy ra ngoài, sau đó cửa phòng lại một lần nữa bị người đẩy ra, đi đầu là bác sĩ, theo sau đó là Hoắc Phi.
Ánh mắt hắn có chút phức tạp, đau lòng, chán ghét thậm chí còn có một tia sợ hãi.
Hắn cảm thấy người giống như nàng, khẳng định sẽ không quá yếu ớt, vì tiền có thể đẩy người từng sớm chiều ở chung mười năm ra xa, ích kỷ như thế, mà thân thể lại chật vật như vậy.
Bác sĩ không rõ ân oán của họ cho lắm, thấy người bệnh tỉnh lại, liền lập tức tiến lên.
"Khương tiểu thư, ngày thường cô có chỗ nào không thoải mái không?"
Tô Đường hai ngày này bị lăn lộn nên người đều gầy ốm không ít, sắc mặt tái nhợt, nhưng nàng lại thập phần bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh có chút quá mức.
"Không có." Hai ngày này nàng chưa được uống miếng nước nào, thanh âm cực kỳ khàn khàn.
Sau đó, nàng dời mắt về phía Hoắc Phi, "Tôi có thể xuất viện sao?"
Bác sĩ nhíu mày, "Khương tiểu thư, nhịp tim của ngài quá chậm, thân thể của cô hiện giờ cực kỳ không khỏe."
Tô Đường lại không định nghe hết, cố chấp ngắt lời bác sĩ nói: "Bác sĩ, thân thể này tôi hiểu rõ hơn ai hết." Nàng nói xong lời này, liền không nghĩ là sẽ ở lại bệnh viện, không ai có thể chữa được căn bệnh này của nàng, nhưng khi nàng vừa bước xuống dưới giường, đầu gối liền mềm nhũn, cả người cứ như vậy mà quỳ xuống.
Một màn nàng quỳ như vậy, Hoắc Phi bỗng dưng lại hoảng hốt, trầm mặt mà một lần nữa ôm nàng lên giường bệnh.
Sau đó liền nghe bác sĩ nói: "Nhịp tim quá chậm dẫn đến cả người vô lực, hiện tại Khương tiểu thư hẳn còn tê dại trên đầu ngón tay......."
Bác sĩ nói rất nhiều, những lời này không phải lần đầu tiên Hoắc Phi nghe, nhưng khi nghe lại một lần nữa, trái tim vẫn không ngọn nguồn mà tê rần.
Nhưng đương sự Tô Đường, cả người dị thường bình tĩnh, "Cho nên?"
Bác sĩ, "Trái tim đã bị xương ngực cản trở, Khương tiểu thư tôi yêu cầu nàng nên tiến thêm một bước kiểm tra, một khi chẩn đoán chính xác, ngài có hai lựa chọn, uống thuốc định kỳ kết hợp cùng trị liệu hoặc là giải phẫu."
Tô Đường lại nói: "Không cần thiết, tôi muốn xuất viện."
Người bệnh không phối hợp như thế, bác sĩ sắc mặt có chút không tốt, đương nhiên, sắc mặt người không tốt nhất là Hoắc Phi.
Hắn từ khi vào cửa tới giờ, một lời không nói, nhưng khi Tô Đường cứ lặp đi lặp lại cái yêu cầu xuất viện đó, hắn rốt cuộc mở miệng, "Nằm viện, làm theo lời bác sĩ."
Tô Đường vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng khi nghe được lời này, lại đột nhiên châm biếm một tiếng, "Hoắc tiên sinh, anh lấy thân phận gì mà yêu cầu tôi."
Nàng vẫn như cũ minh diễm động lòng người, chỉ là ánh sáng lấp lánh trong mắt đã biến mất.
Rõ ràng người ở trước mắt, nhưng Hoắc Phi lại cảm thất nàng có chút biến mất, sắc mặt hắn vốn đã rất tệ, nhưng khi Tô Đường nói lời kia, sắc mặt của hắn càng khó nhìn hơn.
"Khương Ngư, tôi hiện tại vẫn là sếp của cô."
Tô Đường nhìn hắn, không tiếng động cười: "Một ngàn vạn, một lần ngủ, tôi nhớ rõ Hoắc tiên sinh có nói qua."
Hoắc Phi sắc mặt khẽ biến, lại thấy nàng lần nữa mở miệng, "Hoắc tiên sinh, chúng ta đã không còn quan hệ."
Hoắc Phi sửng sốt, lại ngẩng đầu, hai mắt đã là một mảnh màu đỏ tươi.
Trợ lý ở bên cạnh vốn đã bị dọa cho sợ rồi, trùng hợp lúc này, tiếng di động lại vang lên.
Tiểu trợ lý nhìn theo hướng tiếng di động, phát hiện là nó phát ra từ túi của Khương Ngư, ngày đó nàng bị Hoắc Phi mang đi, túi đều không kịp lấy, cuối cùng vẫn là người đoàn phim liên hệ Hoắc Kỳ, từ Hoắc Kỳ đưa tới.
(tấu chương xong)
__________
Đã beta.
Cầu vote!!! Moah moah!.
Danh sách chương