"Cạch" một tiếng, cánh cửa đá từ từ mở ra.
"Ninh Hoàn!".
Tiếng hét của Túc Tiển làm Ninh Hoàn sửng sốt quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía nữ thi đỏ máu, hắn khẽ chớp mắt thì thào, "Công chúa?".
Nữ thi lẳng lặng nhìn hắn không lên tiếng.
Phi đao lướt qua người Ninh Hoàn hướng thẳng về phía nữ thi, nàng lắc mình lùi ra xa Ninh Hoàn, đôi mắt đỏ rực hướng về phía sau lưng hắn.
Ninh Hoàn bất chợt bị kéo mạnh, hắn lảo đảo ngã ra sau.
Ngay lúc đấy một bàn tay an toàn bắt lấy, Túc Tiển nhanh chóng đứng chắn phía trước, lòng bàn tay y nóng hổi bao bọc lấy cổ tay Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn hoảng hốt ngước đầu lên, chỉ thấy Túc Tiển thở hổn hển, nhíu mày thật chặt, ánh mắt ngưng trọng nhìn mình.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi xác định Ninh Hoàn đã an toàn, y tốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cái chết của sư phụ ta có liên quan đến ngươi hay không?".
Bên ngoài cỗ quan tài phỉ thúy có khắc đạo hiệu Thanh Sơn, Hư không kiềm chế tức giận lên tiếng chất vấn.
Nữ thi trầm mặc không nói, nàng lẳng lặng nhìn Hư Không, con mắt đỏ rực phản chiếu đạo bào trắng muốt.
Gương mặt dữ tợn giấu đi mọi biểu tình, nhưng một khắc kia Ninh Hoàn như có thể hoàn toàn hiểu được ánh nhìn ấy.
Như thể nàng đang tìm kiếm bóng hình năm xưa...!
Hư Không thấy nàng im lặng thì càng tức giận, y nghiến răng hỏi, "Cái chết của sư phụ ta có liên quan đến ngươi hay không?".
Sau khi đảm bảo an toàn cho Ninh Hoàn, Túc Tiển vỗ nhẹ vai hắn ý bảo không được manh động.
Y chậm rãi tiến về phía nữ thi, tay cầm Lại Tà, lưỡi đao còn dính máu, ắt hẳn là dấu vết lưu lại sau trận chiến với đám quỷ quái bên ngoài.
"Từ từ..chờ đã!".
Ninh Hoàn bỗng kéo tay áo Túc Tiển, hướng về phía hai người hét lớn.
Hư Không và Túc Tiển đều giật mình, lông mày nhíu lại, dùng ánh mắt khó hiểu liếc nhìn hắn.
"Có chuyện gì?", Túc Tiển lên tiếng.
Ninh Hoàn mở miệng nhưng không nói nên lời.
Làm thế nào giải thích cho họ hiểu được đây.
Nếu bây giờ hắn nói thẳng, "Hư Không đạo trưởng, vị cô nương này không chừng là..sư mẫu của ngài".
Lời này mà thốt ra thì dù y có không giết công chúa nhưng chắc chắn mình cũng đi luôn.
"Nàng..."
"Nàng làm sao?" Hư Không thúc giục.
Ánh mắt y vội vàng quét qua Ninh Hoàn, sau đó thận trọng nhìn về phía nữ thi.
Ninh Hoàn khẩn trương nuốt nước miếng một cái, ánh mắt dè dặt liếc qua nữ thi, thận trọng lí nhí, "Nàng...nàng là bạn cũ của Thanh Sơn đạo trưởng, tất thảy mọi chuyện nàng làm chỉ vì muốn báo thù cho y".
Hai người nghe vậy đều sửng sốt.
"Tất cả mọi chuyện nàng đều đã kể cho ta".
"Không thể nào!" Hư Không ngắt lời Ninh Hoàn, lạnh lùng nói, "Chúng ta đều biết ả ta giết người như thế nào.
Năm kẻ đó chết cũng chưa hết tội nhưng tại sao Vương Tử Kỳ lại chết? Nếu nói ả ta là tiểu yêu năm đó sư phụ ta thu phục còn đáng tin hơn.
Yêu vật này không chỉ giết người còn lừa gạt nhân tâm.
Không cần nhiều lời, ta sẽ trực tiếp giết ả!".
Ninh Hoàn thấy Hư Không một bước lại một bước muốn đưa công chúa vào chỗ chết thì nhất thời tức giận.
Ngươi...ngươi...!Giỏi lắm Hư Không, một người xuất gia mở miệng phun ra toàn lời ác độc! Đừng có nói là ta chưa cảnh báo, nếu ngươi thật sự giết chết nàng thì lại chẳng làm Thanh Sơn đạo trưởng tức muốn đội mồ sống lại.
Ninh Hoàn vội vàng đuổi theo túm lấy Túc Tiển gấp gáp nói, "Ta không bị mê hoặc, tất cả lời ta nói đều là sự thật.
Nàng tên là Lạc Ninh công chúa, đã chết từ trăm năm trước vì Huyết Thái Tuế.
Mười năm trước nàng mới gặp Thanh Sơn đạo trưởng, nàng cũng là người đáng thương a".
Ninh Hoàn mím môi, "Ngươi mau ngăn Hư Không lại, ngàn vạn lần không được để y xuất thủ, nàng, nàng thật sự là bạn cũ của Thanh Sơn đạo trưởng! Nếu ta có nửa câu nói láo thì..thì ta cả đời không thú được thê!" (Hiển nhiên rồi:)))
Túc Tiển rũ mắt nhìn Ninh Hoàn nắm chặt tay mình khẽ cau mày, y do dự một chút rồi ngẩng đầu nói.
"Sư huynh...", ánh mắt y rơi vào cỗ quan tài sau lưng Hư Không, "Thử nghe xem nàng nói thế nào".
Như thể để thuyết phục Hư Không, Túc Tiển nhàn nhạt nói thêm, "Ngươi đã đợi nhiều năm như vậy, cũng đừng vì nóng nảy nhất thời".
Hư Không cắn răng, nhìn chằm chằm nữ thi gằn từng chữ, "Ta hỏi lần nữa, ngươi cùng cái chết của sư phụ ta, có quan hệ thế nào?".
Đôi mắt đỏ máu của nàng thoáng vẻ đau thương, "Thanh Sơn...".
Thanh âm của nàng khàn khàn như thể tiếng cót két của chiếc guồng nước cũ.
Nàng vòng qua Hư Không, đi tới phía trước quan tài, cúi người, trán tựa vào lớp phỉ thúy lạnh như băng.
Hư Không siết chặt tay, hai tròng mắt trợn to.
Vừa rồi khi nữ thi lướt qua, y vốn muốn ngăn cản nhưng phát hiện thân thể không thể nhúc nhích nửa bước.
Đúng lúc này nữ thi đứng lên, tay phải đặt lên bụi Huyết Thái Tuế, nàng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Hư Không.
Đột nhiên thân thể y chấn động.
Túc Tiển thấy có điều không ổn muốn tiến lên lại bị Ninh Hoàn kéo lại, hắn liếm đôi môi khô khốc, "Chờ đã".
"Sư phụ ta...".
Hư Không lên tiếng, lại thấy y hít một hơi thật sâu chậm rãi nhắm mắt lại.
Không khí trầm mặc hồi lâu, tiếng rin rít gầm gừ trong cổ họng như đang đè nén sự tức giận và tuyệt vọng trong lòng.
Đến khi y mở lời một lần nữa thanh âm đã biến đổi, trầm khàn lệ khí, "Nguyên lai người đã chết như thế...".
Túc Tiển nghi ngờ nhìn Ninh hoàn, hắn thở dài ghé vào tai y thì thầm toàn bộ câu chuyện.
"Sư, sư bá hắn..." Túc Tiển kinh hoàng ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút trống rỗng, "Hăn biết...là hắn nguyện ý...".
Y nhìn cỗ quan tài không ngừng lẩm bẩm như tự thuyết phục mình...!
"Ngày hôm đó ở Bắc thành, người đưa ta đến dự lễ Minh hôn đó là công chúa đúng không?".
Trong đầu Ninh Hoàn hiện lên quỷ thành lúc đó, hắn mím môi hỏi tiếp, "Ta có thể hỏi vì sao công chúa lại làm vậy? Tại sao tân lang là Vương tử Kỳ, và tại sao lại để ta tham dự?".
Mật thất lặng như tờ, giữa lúc Ninh Hoàn cho rằng nàng không trả lời thì nàng lên tiếng, "Bởi vì đạo bùa trên người ngươi".
Nàng nhẹ thở dài, "Trên đó có bút tích của hắn.
Ta cho rằng ngươi cùng hắn có liên quan..."
"Đạo bùa kia..." Ninh Hoàn hơi dừng lại, lông mi dài rũ xuống như thể không đành lòng nói ra, "Thứ đó là do Vương lão gia đưa cho ta..."
Công chúa sửng sốt một chút rồi nở nụ cười gượng gạo, chậm rãi thở dài, "Vậy à...".
Nàng thất vọng rũ mắt nhìn người đang nằm lặng lẽ trong quan tài.
"Kẻ ngốc", nàng khẽ lắc đầu, "Đến chết ngươi vẫn muốn bảo vệ Vương gia sao?".
"Về phần hôn lễ đó...".
Công chúa lãnh đạm nói, nhưng đôi mắt đỏ như máu không giấu được vẻ hung dữ, mỉm cười, "Ngươi sẽ sớm biết."
"Vậy ta có thể hỏi công chúa, tại sao ta lại ở đây? Nếu không phải Lý Vận thì ta vẫn sẽ nhập cục".
Hư không nhìn về phía công chúa, ánh mắt lắng đọng, "Cũng bởi vì ta và sư phụ có liên quan sao?".
Công chúa cười.
"Ngươi là đệ tử duy nhất của hắn, ta làm sao có thể hại ngươi." Đôi mắt của nàng chìm xuống, "Ngươi là do kẻ kia đưa vào.
Nếu ta nhớ không lầm, ngươi cũng giống như sư phụ của ngươi là kẻ có mệnh cứng..."
Ninh Hoàn nghe xong lời này, trái tim đột nhiên thắt lại, nói như vậy, gã Tương Ninh kia chẳng lẽ là muốn...!
Công chúa chợt nhếch miệng cười giễu cợt, ánh mắt hiện lên một tia sát ý, nàng đưa tay lướt qua mặt người trong quan tài, nhẹ giọng nói, "Người cuối cùng".
Nàng ngước mắt nhìn về phía ngoài cổng đá, "Đi nào...".
"Ninh Hoàn!".
Tiếng hét của Túc Tiển làm Ninh Hoàn sửng sốt quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía nữ thi đỏ máu, hắn khẽ chớp mắt thì thào, "Công chúa?".
Nữ thi lẳng lặng nhìn hắn không lên tiếng.
Phi đao lướt qua người Ninh Hoàn hướng thẳng về phía nữ thi, nàng lắc mình lùi ra xa Ninh Hoàn, đôi mắt đỏ rực hướng về phía sau lưng hắn.
Ninh Hoàn bất chợt bị kéo mạnh, hắn lảo đảo ngã ra sau.
Ngay lúc đấy một bàn tay an toàn bắt lấy, Túc Tiển nhanh chóng đứng chắn phía trước, lòng bàn tay y nóng hổi bao bọc lấy cổ tay Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn hoảng hốt ngước đầu lên, chỉ thấy Túc Tiển thở hổn hển, nhíu mày thật chặt, ánh mắt ngưng trọng nhìn mình.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi xác định Ninh Hoàn đã an toàn, y tốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cái chết của sư phụ ta có liên quan đến ngươi hay không?".
Bên ngoài cỗ quan tài phỉ thúy có khắc đạo hiệu Thanh Sơn, Hư không kiềm chế tức giận lên tiếng chất vấn.
Nữ thi trầm mặc không nói, nàng lẳng lặng nhìn Hư Không, con mắt đỏ rực phản chiếu đạo bào trắng muốt.
Gương mặt dữ tợn giấu đi mọi biểu tình, nhưng một khắc kia Ninh Hoàn như có thể hoàn toàn hiểu được ánh nhìn ấy.
Như thể nàng đang tìm kiếm bóng hình năm xưa...!
Hư Không thấy nàng im lặng thì càng tức giận, y nghiến răng hỏi, "Cái chết của sư phụ ta có liên quan đến ngươi hay không?".
Sau khi đảm bảo an toàn cho Ninh Hoàn, Túc Tiển vỗ nhẹ vai hắn ý bảo không được manh động.
Y chậm rãi tiến về phía nữ thi, tay cầm Lại Tà, lưỡi đao còn dính máu, ắt hẳn là dấu vết lưu lại sau trận chiến với đám quỷ quái bên ngoài.
"Từ từ..chờ đã!".
Ninh Hoàn bỗng kéo tay áo Túc Tiển, hướng về phía hai người hét lớn.
Hư Không và Túc Tiển đều giật mình, lông mày nhíu lại, dùng ánh mắt khó hiểu liếc nhìn hắn.
"Có chuyện gì?", Túc Tiển lên tiếng.
Ninh Hoàn mở miệng nhưng không nói nên lời.
Làm thế nào giải thích cho họ hiểu được đây.
Nếu bây giờ hắn nói thẳng, "Hư Không đạo trưởng, vị cô nương này không chừng là..sư mẫu của ngài".
Lời này mà thốt ra thì dù y có không giết công chúa nhưng chắc chắn mình cũng đi luôn.
"Nàng..."
"Nàng làm sao?" Hư Không thúc giục.
Ánh mắt y vội vàng quét qua Ninh Hoàn, sau đó thận trọng nhìn về phía nữ thi.
Ninh Hoàn khẩn trương nuốt nước miếng một cái, ánh mắt dè dặt liếc qua nữ thi, thận trọng lí nhí, "Nàng...nàng là bạn cũ của Thanh Sơn đạo trưởng, tất thảy mọi chuyện nàng làm chỉ vì muốn báo thù cho y".
Hai người nghe vậy đều sửng sốt.
"Tất cả mọi chuyện nàng đều đã kể cho ta".
"Không thể nào!" Hư Không ngắt lời Ninh Hoàn, lạnh lùng nói, "Chúng ta đều biết ả ta giết người như thế nào.
Năm kẻ đó chết cũng chưa hết tội nhưng tại sao Vương Tử Kỳ lại chết? Nếu nói ả ta là tiểu yêu năm đó sư phụ ta thu phục còn đáng tin hơn.
Yêu vật này không chỉ giết người còn lừa gạt nhân tâm.
Không cần nhiều lời, ta sẽ trực tiếp giết ả!".
Ninh Hoàn thấy Hư Không một bước lại một bước muốn đưa công chúa vào chỗ chết thì nhất thời tức giận.
Ngươi...ngươi...!Giỏi lắm Hư Không, một người xuất gia mở miệng phun ra toàn lời ác độc! Đừng có nói là ta chưa cảnh báo, nếu ngươi thật sự giết chết nàng thì lại chẳng làm Thanh Sơn đạo trưởng tức muốn đội mồ sống lại.
Ninh Hoàn vội vàng đuổi theo túm lấy Túc Tiển gấp gáp nói, "Ta không bị mê hoặc, tất cả lời ta nói đều là sự thật.
Nàng tên là Lạc Ninh công chúa, đã chết từ trăm năm trước vì Huyết Thái Tuế.
Mười năm trước nàng mới gặp Thanh Sơn đạo trưởng, nàng cũng là người đáng thương a".
Ninh Hoàn mím môi, "Ngươi mau ngăn Hư Không lại, ngàn vạn lần không được để y xuất thủ, nàng, nàng thật sự là bạn cũ của Thanh Sơn đạo trưởng! Nếu ta có nửa câu nói láo thì..thì ta cả đời không thú được thê!" (Hiển nhiên rồi:)))
Túc Tiển rũ mắt nhìn Ninh Hoàn nắm chặt tay mình khẽ cau mày, y do dự một chút rồi ngẩng đầu nói.
"Sư huynh...", ánh mắt y rơi vào cỗ quan tài sau lưng Hư Không, "Thử nghe xem nàng nói thế nào".
Như thể để thuyết phục Hư Không, Túc Tiển nhàn nhạt nói thêm, "Ngươi đã đợi nhiều năm như vậy, cũng đừng vì nóng nảy nhất thời".
Hư Không cắn răng, nhìn chằm chằm nữ thi gằn từng chữ, "Ta hỏi lần nữa, ngươi cùng cái chết của sư phụ ta, có quan hệ thế nào?".
Đôi mắt đỏ máu của nàng thoáng vẻ đau thương, "Thanh Sơn...".
Thanh âm của nàng khàn khàn như thể tiếng cót két của chiếc guồng nước cũ.
Nàng vòng qua Hư Không, đi tới phía trước quan tài, cúi người, trán tựa vào lớp phỉ thúy lạnh như băng.
Hư Không siết chặt tay, hai tròng mắt trợn to.
Vừa rồi khi nữ thi lướt qua, y vốn muốn ngăn cản nhưng phát hiện thân thể không thể nhúc nhích nửa bước.
Đúng lúc này nữ thi đứng lên, tay phải đặt lên bụi Huyết Thái Tuế, nàng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Hư Không.
Đột nhiên thân thể y chấn động.
Túc Tiển thấy có điều không ổn muốn tiến lên lại bị Ninh Hoàn kéo lại, hắn liếm đôi môi khô khốc, "Chờ đã".
"Sư phụ ta...".
Hư Không lên tiếng, lại thấy y hít một hơi thật sâu chậm rãi nhắm mắt lại.
Không khí trầm mặc hồi lâu, tiếng rin rít gầm gừ trong cổ họng như đang đè nén sự tức giận và tuyệt vọng trong lòng.
Đến khi y mở lời một lần nữa thanh âm đã biến đổi, trầm khàn lệ khí, "Nguyên lai người đã chết như thế...".
Túc Tiển nghi ngờ nhìn Ninh hoàn, hắn thở dài ghé vào tai y thì thầm toàn bộ câu chuyện.
"Sư, sư bá hắn..." Túc Tiển kinh hoàng ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút trống rỗng, "Hăn biết...là hắn nguyện ý...".
Y nhìn cỗ quan tài không ngừng lẩm bẩm như tự thuyết phục mình...!
"Ngày hôm đó ở Bắc thành, người đưa ta đến dự lễ Minh hôn đó là công chúa đúng không?".
Trong đầu Ninh Hoàn hiện lên quỷ thành lúc đó, hắn mím môi hỏi tiếp, "Ta có thể hỏi vì sao công chúa lại làm vậy? Tại sao tân lang là Vương tử Kỳ, và tại sao lại để ta tham dự?".
Mật thất lặng như tờ, giữa lúc Ninh Hoàn cho rằng nàng không trả lời thì nàng lên tiếng, "Bởi vì đạo bùa trên người ngươi".
Nàng nhẹ thở dài, "Trên đó có bút tích của hắn.
Ta cho rằng ngươi cùng hắn có liên quan..."
"Đạo bùa kia..." Ninh Hoàn hơi dừng lại, lông mi dài rũ xuống như thể không đành lòng nói ra, "Thứ đó là do Vương lão gia đưa cho ta..."
Công chúa sửng sốt một chút rồi nở nụ cười gượng gạo, chậm rãi thở dài, "Vậy à...".
Nàng thất vọng rũ mắt nhìn người đang nằm lặng lẽ trong quan tài.
"Kẻ ngốc", nàng khẽ lắc đầu, "Đến chết ngươi vẫn muốn bảo vệ Vương gia sao?".
"Về phần hôn lễ đó...".
Công chúa lãnh đạm nói, nhưng đôi mắt đỏ như máu không giấu được vẻ hung dữ, mỉm cười, "Ngươi sẽ sớm biết."
"Vậy ta có thể hỏi công chúa, tại sao ta lại ở đây? Nếu không phải Lý Vận thì ta vẫn sẽ nhập cục".
Hư không nhìn về phía công chúa, ánh mắt lắng đọng, "Cũng bởi vì ta và sư phụ có liên quan sao?".
Công chúa cười.
"Ngươi là đệ tử duy nhất của hắn, ta làm sao có thể hại ngươi." Đôi mắt của nàng chìm xuống, "Ngươi là do kẻ kia đưa vào.
Nếu ta nhớ không lầm, ngươi cũng giống như sư phụ của ngươi là kẻ có mệnh cứng..."
Ninh Hoàn nghe xong lời này, trái tim đột nhiên thắt lại, nói như vậy, gã Tương Ninh kia chẳng lẽ là muốn...!
Công chúa chợt nhếch miệng cười giễu cợt, ánh mắt hiện lên một tia sát ý, nàng đưa tay lướt qua mặt người trong quan tài, nhẹ giọng nói, "Người cuối cùng".
Nàng ngước mắt nhìn về phía ngoài cổng đá, "Đi nào...".
Danh sách chương