Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Văn Cảnh đã từng rất nhiều “tuyệt giao”, nhưng không có lần nào là không phải Nguyễn Linh Huyên bắt đầu, còn từng có lần nào nghe thấy Tiêu Văn Cảnh nói không muốn qua lại với nàng nữa.
Càng kỳ lạ hơn là rõ ràng giữa mối quan hệ của hai người không hề có hiềm khích, nàng chẳng những cho hắn lựu ăn mà còn mời hắn đi thả diều.
Sao tự dưng lại nói muốn tuyệt giao?! Nguyễn Linh Huyên thở hổn hển trở về nhà, đúng lúc gặp được Nguyễn Nhị gia mang tin tốt đến cho nàng.
Ông ấy đã thuyết phục được Đan Dương Quận chúa.
Nguyễn Linh Huyên lập tức vứt hết những cảm giác khó chịu do Tiêu Văn Cảnh mang đến ra sau đầu, lại cười toe toét: “Vậy cha phải giữ bí mật với tổ phụ và tổ mẫu đấy, cha đừng báo cho bọn họ biết Miên Miên với nương sẽ trở về, đến lúc đấy chúng ta cho bọn họ một bất ngờ, được không ạ?”
Nghe thấy câu nói ngây thơ của con gái, trái tim Nguyễn Nhị gia mềm nhũn.
“Được được, cha đồng ý với con.”
Các quan viên địa phương cứ ba năm lại vào chầu một lần, còn được gọi là triều kiến khảo sát, nhằm yết kiến Hoàng đế và chấp nhận sát hạch của Lại bộ để quyết định thăng chức cách chức, thưởng phạt sau này.
Trong lúc đấy Tuần án Ngự sử sẽ điều tra nghe ngóng khắp nơi, thu thập ý kiến của dân chúng và dâng tấu lên triều đình để tham khảo.
Trước tháng giêng, tất cả các quan viên địa phương đều nhanh chóng đến Thịnh Kinh.
Cho nên từ đầu tháng mười một, Nguyễn Tri huyện đã làm xong các mục công việc của huyện Lâm An, bàn giao xong công việc, định qua một thời gian nữa sẽ đưa cả nhà vào Kinh Thành trở về nhà.
Bá tánh huyện Lâm An cảm ơn ơn trạch trong ba năm qua của Nguyễn Tri huyện, thỉnh thoảng lại có người đến Huyện nha tặng quà đặc sản, Nguyễn Tri huyện vừa cảm ơn vừa lịch sự từ chối, mỗi ngày đều bận rộn y như con quay.
Nguyễn Linh Huyên cũng rất bận, ba năm nay ở huyện Lâm An nàng đã là bạn với rất nhiều tiểu tỷ muội, bọn họ đều đến đây bày tỏ sự không nỡ với nàng.
Người có xuất thân, trong nhà và trong tộc lại không có người nào có năng lực vượt trội như các nàng, có lẽ nhiều thế hệ của gia tộc đều sẽ phải ở lại nơi nhỏ bé như huyện Lâm An này.
Cho nên sau khi Nguyễn Linh Huyên trở về, có khả năng đời này các nàng sẽ rất khó gặp lại nhau.
Nguyễn Linh Huyên có bản tính lạc quan vui vẻ, nhưng cũng rất cảm tính, trong khoảng thời gian đôi mắt nàng thường xuyên đỏ hoe y như mắt thỏ.
Tiêu Văn Cảnh nhìn thấy nàng cũng yên lặng hơn nhiều, đến cả lúc nàng làm sai bài tập cũng rất ít khi thẳng thắn phê bình, nhiều nhất chỉ dùng ngón tay nhiều chọc mấy cái bảo nàng tự kiểm điểm.
Mặc dù đã nói câu tuyệt giao, nhưng bọn họ vẫn cứ tập võ đọc sách với nhau như mọi khi, khiến Nguyễn Linh Huyên dần dần quên mất chuyện này.
Hôm nay Trần Tư Viễn và Tiết Quý cùng nhau đến bái phỏng.
Lúc trước Tiết Quý nhìn kiểu gì cũng thấy ghét Trần Tư Viễn, nhưng chờ đến sau khi tâm nguyện của bản thân hoàn thành thì hắn ta thay đổi hoàn toàn, có thể thông cảm với người khác, trịnh trọng xin lỗi Trần Tư Viễn, hai người bắt đầu trở thành bạn bè.
Nguyễn Linh Huyên cố ý gọi Tiêu Văn Cảnh đến.
Chuyến này Tiết Quý đến đây, một là để tạm biệt Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Văn Cảnh, hai là báo cho hai người họ biết tin tốt của mình.
Hoá ra mấy ngày nữa hắn ta cũng sẽ đi du học với vị Kế đại sư kia, tiếp thu thêm kiến thức, sẽ không ở lại huyện Lâm An nữa.
“Vậy là sau này Tiết Phú Quý sẽ đi chu du khắp nơi, Trần Tư Viễn sẽ tiếp tục đọc sách ở thư viện, còn ta với Thẩm Giới sẽ về Thịnh Kinh chờ sau này gặp lại các ngươi!”
Nguyễn Linh Huyên thật lòng thấy vui thay cho hai người họ.
Trần Tư Viễn muốn đi theo con đường khoa cử, chắc chắn cuối cùng sẽ đến Thịnh Kinh tham gia kỳ thi mùa xuân, mà Tiết Quý đi du lịch khắp nơi cũng có khả năng cao sẽ đến Thịnh Kinh.
Sau này bọn họ vẫn còn cơ hội gặp lại.
Tiết Quý vỗ bả vai Trần Tư Viễn, dặn dò nói: “Ngươi phải học tập đàng hoàng, thi tốt vào, đừng có phụ lòng sự kỳ vọng của mọi người đấy.”
“Đúng, Tư Viễn sẽ luôn ghi nhớ đại ân đại đức của ba vị.” Trần Tư Viễn vén tay áo lên hành lễ, cực kỳ cung kính.
Nguyễn Linh Huyên đếm đầu ngón tay tính toán, cười nói: “Đã hứa rồi đấy nhé, mười năm sau, chúng ta nhất định phải gặp nhau ở Thịnh Kinh!”
Kiếp trước, mười năm sau Trần Tư Viễn sẽ thi vào Bảng nhãn, có lẽ kiếp này cũng sẽ diễn ra cùng lúc.
“Nghe nói Thịnh Kinh sầm uất náo nhiệt, đúng là khiến người ta phải chờ mong! Có đúng thế không Tư Viễn huynh?”
Trần Tư Viễn cũng lộ ra vẻ mặt khao khát.
“Tụ hội quyền lực của thiên hạ, nơi nơi phú quý, người đời đều hướng đến.”
Ba người đều mỉm cười, chỉ có là Tiêu Văn Cảnh ngẩng đầu lên nhìn một đàn chim nhạn bay về phía Nam.
Tuy có thể tụ tập quyền lực khắp thiên hạ, nhưng đến tận bây giờ vẫn không phải một nơi hạnh phúc.
Giữa tháng mười một, Nguyễn gia chính thức lên đường.
Bốn chiếc xe ngựa, mấy chục người từ chủ nhân đến gia đinh tôi tớ, cộng thêm hai chiếc xe ngựa của Thẩm gia, hàng trăm tùy tùng hộ vệ, tạo thành một đoàn xe lớn.
Nhìn đội hình hộ vệ của Thẩm gia, Nguyễn Linh Huyên cũng không biết nên nói là Nguyễn gia quan tâm Thẩm gia, hay nên nói Thẩm gia đang chăm sóc Nguyễn gia bọn họ nữa.
Chỉ riêng vũ lực của Thẩm gia, sơn tặc bình thường làm gì dám đến cướp bóc.
Quả nhiên, suốt cả chặng đường đều bình yên.
Điểm duy nhất không tốt là nơi giao giữa Nam và Bắc, thời tiết dần trở nên khắc nghiệt, vừa ẩm ướt vừa lạnh, xung quanh u ấm, thậm chí trời còn đổ mưa.
Mọi người chật vật đi lại trong cơn mưa to, cảm xúc trùng xuống.
Tiêu Văn Cảnh không thể tập trung đọc sách, Cẩn Ngôn vén rèm xe lên.
“Công tử, hay là ngài ngắm cảnh bên ngoài giải sầu đi?”
Tiêu Văn Cảnh ngước mắt lên, chỉ nhìn lướt qua rồi nhìn sang chỗ khác.
“Trời âm u mưa to, bùn lầy bắn tung tóe khắp nơi, chim chóc động vật đều trốn hết, không gì đẹp.”
Cẩn Ngôn nghe thấy vậy thì cũng nhíu mày: “Câu này của công tử cũng đúng lắm, trời mưa đúng là phiền phức thật.”
Hắn ta vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng hô hoán ở đằng trước.
“Oa!… Trong rừng có sương mù trông giống như tiên cảnh vậy!”
Xe ngựa của Nguyễn Linh Huyên ở ngay đằng trước xe ngựa của bọn họ, hơn nữa mọi người cũng rất quen thuộc với giọng của nàng.
“Vân Phiến, ngươi nghe xem, tiếng nước mưa rơi trên tán lá nghe khác nhau lắm, bụi cây nhỏ ở ven đường thì kêu tí tách, còn trên cây ngô đồng thì kêu lộp bộp lộp bộp... Nghe có giống một bản nhạc không?”
“Cô nương, đúng thật này! Tiếng mưa rơi xuống ở độ cao khác nhau nên âm sắc cũng khác nhau, hòa âm với nhau.” Vân Phiến cũng bị lây sự phấn khích của nàng: “Nghe hay quá!”
Hai người kẻ xướng người hoạ, con đường nhỏ lầy lội bên ngoài cũng biến thành đường lớn gạch vàng, khu rừng có sương mù lượn lờ cũng biến thành tiên cảnh có thần tiên tiên tử, thậm chí tiếng mưa rơi ầm ĩ kia cũng biến thành một bản nhạc do thiên nhiên ban tặng.
Tiêu Văn Cảnh lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa.
Cảnh tượng âm u bên ngoài bỗng nhiên lại điểm xuyết một màu xanh um tươi tốt một cách kỳ diệu, những hạt mưa trắng xoá giống như rèm châu khẽ đung đưa.
Sương mù lượn lờ bốc lên giống như vũ y của tiên nữ, hẵng còn đang tự do nhảy múa trong rừng sâu.
… Cũng không có xấu đến thế.
Mấy tên hộ vệ cũng trở nên phấn khích, cầm vành nón cói, cất tiếng hát vang.
Hát núi xanh đường rộng, kiếm khí như hồng, chính khí cuồn cuộn trào dâng, dốc hết lòng hết dạ.
Mưa to tầm tã không còn là thứ khiến người ta phải phiền lòng, trái lại còn khiến người ta có cảm giác vui vẻ như linh hồn được gột rửa sạch sẽ.
Mọi người tìm được niềm vui khi phải đi đường trong trời mưa, không còn ai tiếp tục than ngắn thở dài, bước chân lấm lem đầy bùn đất cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Chỉ là vui quá hóa buồn, bọn họ cất bước đi trong mưa, chẳng may đi nhầm đường nên kết quả lỡ mất một trạm dịch cách đó năm mươi dặm, chỉ có thể ngủ ngoài trời.
May mà trước khi trời tối bọn họ tìm được một nơi dừng chân tuyệt vời có tảng đá, bên có một dòng suối nhỏ sau núi. Sau khi mọi người ổn định chỗ dừng chân, tôi tớ đi nhặt củi nhóm lửa, bắt đầu nấu bữa tối hôm nay.
Ba người của Nguyễn gia ngồi trước đống lửa, trên giá có một nồi canh thịt muối với nấm khô, trên đống lửa nướng bánh nang và một con thỏ béo bóng nhẫy.
Nguyễn Nhi gia tự tay múc canh cho Đan Dương Quận chúa trước, sau đó đến lượt Nguyễn Linh Huyên.
“Cảm ơn cha!” Nguyễn Linh Huyên cầm bát mỉm cười với Nguyễn Nhị gia, quay đầu ngọt ngào nói với Đan Dương Quận chúa: “Cảm ơn nương!”
“Con cảm ơn ta làm gì?” Vẻ mặt Đan Dương Quận chúa mệt mỏi, bà ấy vốn là người kim tôn ngọc quý, bây giờ lại lưu lạc đến mức phải ăn ngủ ngoài trời, còn phải ăn cơm canh đạm bạc như này, tâm trạng không được tốt nên giọng điệu có hơi lạnh nhạt cũng là điều dễ hiểu.
Nguyễn Linh Huyên quay lưng về phía Đan Dương Quận chúa, đầu nhỏ dựa lên bả vai bà ấy, nói với giọng nhỏ nhẹ: “Nếu không phải nương sinh ra con đáng yêu như này thì cha sẽ không thương con, cũng sẽ không cho con canh nóng ăn, cho nên khi nghĩ đến đây, đương nhiên con phải cảm ơn nương rồi!”
“Lắm điều!” Đan Dương Quận chúa không nhịn được mỉm cười, lại giận dỗi nói: “Chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt y như cha của con ấy.”
“Ôi! Câu này của phu nhân sai rồi, Miên Miên đâu chỉ học mỗi ta, hơn nữa câu đấy của con bé cũng đâu có sai, tất cả là nhờ công phu nhân!”
Cuối cùng Đan Dương Quận chúa cũng bị hai cha con chọc cười, tâm trạng tốt hơn, cả nhà vừa nói vừa cười ăn tối.
Tiêu Văn Cảnh không tiếp tục nhìn về phía Nguyễn gia nữa mà nhìn trước mặt mình.
Bữa tối của hắn cũng giống với người của Nguyễn gia.
Một nồi canh, mấy cái bánh cùng với một con thỏ nướng.
Chỉ là thân phận của hắn cao quý, đến cả Cẩn Ngôn và Thận Hành cũng sẽ không ngồi bên cạnh hắn, ăn tối với hắn chứ chưa cần phải nói đến thị vệ của Thẩm gia.
Ngọn lửa kêu lách tách, canh nấm trong nồi sôi lăn tăn, mùi hương bay ra từ mép nồi theo hơi nóng kích thích vị giác.
Nhưng Tiêu Văn Cảnh chỉ ăn mấy miếng đã bỏ bát xuống.
Cẩn Ngôn khuyên nhủ: “Cả ngày hôm nay công tử không ăn được gì mấy, bây giờ khó khăn lắm mới được ăn thức ăn nóng, ngài ăn thêm chút nữa đi!”
“Ta không muốn ăn.” Tiêu Văn Cảnh đang định đưa bát ra, lại bị Nguyễn Linh Huyên bỗng nhiên chạy đến chặn lại, nàng nghiêng đầu nhìn vào ấm sành giữa đống lửa.
“Ta biết ngay người không thể nào ăn hết được một nồi canh to như này mà!” Nguyễn Linh Huyên ngồi phịch xuống, thản nhiên đưa bát rỗng trong tay cho Cẩn Ngôn, vui vẻ nói: “Để cho ta đến san sẻ với các ngươi đi!”
Tiêu Văn Cảnh thu lại bát của mình, không nói câu nào, Cẩn Ngôn cầm lấy bát của Nguyễn Linh Huyên múc một bát canh.
Nguyễn Linh Huyên uống một ngụm canh nóng, hài lòng lắc đầu.
Châu liên hoa thoa trên đầu đung đưa vang lên tiếng đinh đang.
“Sao người không ăn thế? Canh nấm này ăn ngón lắm đấy! Càng nấu lâu lại càng ngon...” Nguyễn Linh Huyên chú ý thấy trong tay Tiêu Văn Cảnh vẫn cầm một cái bát rỗng, quay đầu lại nói với Cẩn Ngôn: “Sao Cẩn Ngôn không mau múc cho công tử nhà ngươi một bát đi? Lát nữa là ta sẽ ăn hết đấy!”
Thấy Tiêu Văn Cảnh không phản đối, Cẩn Ngôn lập tức lấy thìa to ra múc cho hắn một bát đầy, chỉ sợ để thêm một lúc nữa hắn lại không ăn.
Tiêu Văn Cảnh nhìn Nguyễn Linh Huyên đang chớp mắt rồi mới thong thả ung dung ăn canh.
Cuối cùng Nguyễn Linh Huyên không chỉ ăn canh của Tiêu Văn Cảnh mà còn ăn hết non nửa con thỏ nướng của hắn, sau khi ăn uống no say xong nàng vẫn ăn vạ không chịu đi.
“Bây giờ phụ thân với mẫu thân chỉ mong sao không sinh ra con nhóc vướng víu như ta thôi.” Nguyễn Linh Huyên cực kỳ đáng thương ngẩng đầu lên giống như con cún bị bỏ rơi.
“Lệnh tôn lệnh từ cầm sắt hòa minh là chuyện may mắn.” Tiêu Văn Cảnh thấp giọng nói.
Chuyện may mắn như này rất hiếm thấy trong cung.
“Cũng đúng ha.” Nguyễn Linh Huyên tán thành với câu này, nắm tay nhỏ siết chặt, càng quyết tâm bảo vệ hạnh phúc của gia đình ba người bọn họ.
Gió đêm thoang thoảng, côn trùng và chim chóc đang kêu ríu rít trong rừng.
Nguyễn Linh Huyên không nói nhiều thêm câu nào, chỉ sợ Tiêu Văn Cảnh bắt lại hỏi bài tập, mà chỉ chỉ bầu trời đầy sao trên đầu hỏi đông hỏi tây.
Tiêu Văn Cảnh cũng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn theo ngón trỏ mũm mĩm của Nguyễn Linh Huyên nhìn khắp nơi.
“Cán chùm sao Bắc Đẩu chỉ về phía Tây, thiên hạ đang đến mùa thu.”
“Thời xưa có một doanh thất, được gọi là bức tường phía Đông. Doanh có bốn ngôi sao, được gọi là định tinh.”
Dù Nguyễn Linh Huyên có hỏi cái gì, Tiêu Văn Cảnh lại có thể trả lời được toàn bộ.
“Người giỏi quá đi! Sao đến sách tinh tượng người cũng đọc thế?” Nguyễn Linh Huyên thật sự nể phục, đôi mắt tỏa sáng theo âm điệu cất cao, chói mắt giống như những ngôi sao đang sáng lấp lánh trên bầu trời.
Nàng khen tự nhiên giống như nước chảy, nói mãi không ngừng, cũng không có cái gì khiến người ta phải để ý.
Nhưng Tiêu Văn Cảnh vẫn cảm thấy trong lồng ngực có gì đấy kỳ lạ, dường như nhịp tim đập nhanh hơn một nhịp hoặc chậm đi một nhịp.
Tiêu Văn Cảnh ra lệnh cho mình nhìn đi chỗ khác, cầm mấy mảnh cỏ quấn quanh đầu ngón tay để bình tĩnh lại.
“Vì để đối phó với mấy hỏi liên miên không dứt của muội đấy.”
Nguyễn Linh Huyên nghe ra được ý ở ngoài lời, hầm hè nói:
“Người chê ta nói nhiều, vậy ta không nói nữa là được chứ gì!”
Nói xong câu đó, Nguyễn Linh Huyên thật sự im bặt, Tiêu Văn Cảnh cũng thở phào nhẹ nhõm, lại ngước mắt lên nhìn những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời.
Không biết đã qua bao lâu, bên cạnh hắn vang lên tiếng hít thở nhè nhẹ đều đặn.
Nguyễn Linh Huyên gối đầu lên cánh tay ngủ quên.
Tiêu Văn Cảnh hơi nhíu mày, nhìn xung quanh nhưng lại không nhìn thấy nữ sử Vân Phiến của nàng đâu.
“Công tử, Nguyễn tiểu thư cứ ngủ như thế sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Không cần Cẩn Ngôn nhắc nhở, Tiêu Văn Cảnh cũng biết bây giờ gió đêm rét mướt.
Hắn đứng dậy cởi áo choàng của mình ra ra khoác lên người nàng.
“Ngươi đi tìm nữ sử của nàng đến đây đỡ nàng về đi, ta lên xe nghỉ ngơi trước.”
Tiêu Văn Cảnh mặc y phục mỏng manh, chậm rãi rời đi.
Thiếu niên vẫn luôn ngồi trên cây nhảy xuống, chỉ vào Nguyễn Linh Huyên nói: “Nàng ta chính là tiểu nha đầu có thể khiến cảm xúc của công tử lên xuống lúc trước ngươi nói đúng không?”
Thiếu niên tên là Thận Hành, là một sát thủ, nghe theo di ngôn của Thẩm Hầu gia bảo vệ Tiêu Văn Cảnh, cũng biết tình trạng sức khoẻ của hắn.
Tay y đặt lên trên bội đao của mình, tàn nhẫn nói: “Ta thấy nàng ta không phải người yên phận đâu, chẳng thà để ta giết chết nàng ta luôn bây giờ đi!”
Cẩn Ngôn hoảng sợ, vội vàng cản tay y, hạ giọng nói: “Ngươi điên rồi à, chưa nói đến chuyện nàng ấy là tiểu thư nhà quan, hơn nữa ngươi cũng thấy, công tử vừa ăn chung vừa cho nàng ấy khoác áo choàng của mình, không bình thường đâu, nàng ấy là bạn của công tử... Không thể làm bừa được!”
“Sao ngươi biết không bình thường?” Thận Hành xì một tiếng, không cho là đúng.
“Là trực giác của ta!” Cẩn Ngôn gật đầu cái rụp nói: “Không tin thì ngươi cứ chờ mà xem! Công tử đối xử với nàng ấy khác biệt!”
Càng kỳ lạ hơn là rõ ràng giữa mối quan hệ của hai người không hề có hiềm khích, nàng chẳng những cho hắn lựu ăn mà còn mời hắn đi thả diều.
Sao tự dưng lại nói muốn tuyệt giao?! Nguyễn Linh Huyên thở hổn hển trở về nhà, đúng lúc gặp được Nguyễn Nhị gia mang tin tốt đến cho nàng.
Ông ấy đã thuyết phục được Đan Dương Quận chúa.
Nguyễn Linh Huyên lập tức vứt hết những cảm giác khó chịu do Tiêu Văn Cảnh mang đến ra sau đầu, lại cười toe toét: “Vậy cha phải giữ bí mật với tổ phụ và tổ mẫu đấy, cha đừng báo cho bọn họ biết Miên Miên với nương sẽ trở về, đến lúc đấy chúng ta cho bọn họ một bất ngờ, được không ạ?”
Nghe thấy câu nói ngây thơ của con gái, trái tim Nguyễn Nhị gia mềm nhũn.
“Được được, cha đồng ý với con.”
Các quan viên địa phương cứ ba năm lại vào chầu một lần, còn được gọi là triều kiến khảo sát, nhằm yết kiến Hoàng đế và chấp nhận sát hạch của Lại bộ để quyết định thăng chức cách chức, thưởng phạt sau này.
Trong lúc đấy Tuần án Ngự sử sẽ điều tra nghe ngóng khắp nơi, thu thập ý kiến của dân chúng và dâng tấu lên triều đình để tham khảo.
Trước tháng giêng, tất cả các quan viên địa phương đều nhanh chóng đến Thịnh Kinh.
Cho nên từ đầu tháng mười một, Nguyễn Tri huyện đã làm xong các mục công việc của huyện Lâm An, bàn giao xong công việc, định qua một thời gian nữa sẽ đưa cả nhà vào Kinh Thành trở về nhà.
Bá tánh huyện Lâm An cảm ơn ơn trạch trong ba năm qua của Nguyễn Tri huyện, thỉnh thoảng lại có người đến Huyện nha tặng quà đặc sản, Nguyễn Tri huyện vừa cảm ơn vừa lịch sự từ chối, mỗi ngày đều bận rộn y như con quay.
Nguyễn Linh Huyên cũng rất bận, ba năm nay ở huyện Lâm An nàng đã là bạn với rất nhiều tiểu tỷ muội, bọn họ đều đến đây bày tỏ sự không nỡ với nàng.
Người có xuất thân, trong nhà và trong tộc lại không có người nào có năng lực vượt trội như các nàng, có lẽ nhiều thế hệ của gia tộc đều sẽ phải ở lại nơi nhỏ bé như huyện Lâm An này.
Cho nên sau khi Nguyễn Linh Huyên trở về, có khả năng đời này các nàng sẽ rất khó gặp lại nhau.
Nguyễn Linh Huyên có bản tính lạc quan vui vẻ, nhưng cũng rất cảm tính, trong khoảng thời gian đôi mắt nàng thường xuyên đỏ hoe y như mắt thỏ.
Tiêu Văn Cảnh nhìn thấy nàng cũng yên lặng hơn nhiều, đến cả lúc nàng làm sai bài tập cũng rất ít khi thẳng thắn phê bình, nhiều nhất chỉ dùng ngón tay nhiều chọc mấy cái bảo nàng tự kiểm điểm.
Mặc dù đã nói câu tuyệt giao, nhưng bọn họ vẫn cứ tập võ đọc sách với nhau như mọi khi, khiến Nguyễn Linh Huyên dần dần quên mất chuyện này.
Hôm nay Trần Tư Viễn và Tiết Quý cùng nhau đến bái phỏng.
Lúc trước Tiết Quý nhìn kiểu gì cũng thấy ghét Trần Tư Viễn, nhưng chờ đến sau khi tâm nguyện của bản thân hoàn thành thì hắn ta thay đổi hoàn toàn, có thể thông cảm với người khác, trịnh trọng xin lỗi Trần Tư Viễn, hai người bắt đầu trở thành bạn bè.
Nguyễn Linh Huyên cố ý gọi Tiêu Văn Cảnh đến.
Chuyến này Tiết Quý đến đây, một là để tạm biệt Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Văn Cảnh, hai là báo cho hai người họ biết tin tốt của mình.
Hoá ra mấy ngày nữa hắn ta cũng sẽ đi du học với vị Kế đại sư kia, tiếp thu thêm kiến thức, sẽ không ở lại huyện Lâm An nữa.
“Vậy là sau này Tiết Phú Quý sẽ đi chu du khắp nơi, Trần Tư Viễn sẽ tiếp tục đọc sách ở thư viện, còn ta với Thẩm Giới sẽ về Thịnh Kinh chờ sau này gặp lại các ngươi!”
Nguyễn Linh Huyên thật lòng thấy vui thay cho hai người họ.
Trần Tư Viễn muốn đi theo con đường khoa cử, chắc chắn cuối cùng sẽ đến Thịnh Kinh tham gia kỳ thi mùa xuân, mà Tiết Quý đi du lịch khắp nơi cũng có khả năng cao sẽ đến Thịnh Kinh.
Sau này bọn họ vẫn còn cơ hội gặp lại.
Tiết Quý vỗ bả vai Trần Tư Viễn, dặn dò nói: “Ngươi phải học tập đàng hoàng, thi tốt vào, đừng có phụ lòng sự kỳ vọng của mọi người đấy.”
“Đúng, Tư Viễn sẽ luôn ghi nhớ đại ân đại đức của ba vị.” Trần Tư Viễn vén tay áo lên hành lễ, cực kỳ cung kính.
Nguyễn Linh Huyên đếm đầu ngón tay tính toán, cười nói: “Đã hứa rồi đấy nhé, mười năm sau, chúng ta nhất định phải gặp nhau ở Thịnh Kinh!”
Kiếp trước, mười năm sau Trần Tư Viễn sẽ thi vào Bảng nhãn, có lẽ kiếp này cũng sẽ diễn ra cùng lúc.
“Nghe nói Thịnh Kinh sầm uất náo nhiệt, đúng là khiến người ta phải chờ mong! Có đúng thế không Tư Viễn huynh?”
Trần Tư Viễn cũng lộ ra vẻ mặt khao khát.
“Tụ hội quyền lực của thiên hạ, nơi nơi phú quý, người đời đều hướng đến.”
Ba người đều mỉm cười, chỉ có là Tiêu Văn Cảnh ngẩng đầu lên nhìn một đàn chim nhạn bay về phía Nam.
Tuy có thể tụ tập quyền lực khắp thiên hạ, nhưng đến tận bây giờ vẫn không phải một nơi hạnh phúc.
Giữa tháng mười một, Nguyễn gia chính thức lên đường.
Bốn chiếc xe ngựa, mấy chục người từ chủ nhân đến gia đinh tôi tớ, cộng thêm hai chiếc xe ngựa của Thẩm gia, hàng trăm tùy tùng hộ vệ, tạo thành một đoàn xe lớn.
Nhìn đội hình hộ vệ của Thẩm gia, Nguyễn Linh Huyên cũng không biết nên nói là Nguyễn gia quan tâm Thẩm gia, hay nên nói Thẩm gia đang chăm sóc Nguyễn gia bọn họ nữa.
Chỉ riêng vũ lực của Thẩm gia, sơn tặc bình thường làm gì dám đến cướp bóc.
Quả nhiên, suốt cả chặng đường đều bình yên.
Điểm duy nhất không tốt là nơi giao giữa Nam và Bắc, thời tiết dần trở nên khắc nghiệt, vừa ẩm ướt vừa lạnh, xung quanh u ấm, thậm chí trời còn đổ mưa.
Mọi người chật vật đi lại trong cơn mưa to, cảm xúc trùng xuống.
Tiêu Văn Cảnh không thể tập trung đọc sách, Cẩn Ngôn vén rèm xe lên.
“Công tử, hay là ngài ngắm cảnh bên ngoài giải sầu đi?”
Tiêu Văn Cảnh ngước mắt lên, chỉ nhìn lướt qua rồi nhìn sang chỗ khác.
“Trời âm u mưa to, bùn lầy bắn tung tóe khắp nơi, chim chóc động vật đều trốn hết, không gì đẹp.”
Cẩn Ngôn nghe thấy vậy thì cũng nhíu mày: “Câu này của công tử cũng đúng lắm, trời mưa đúng là phiền phức thật.”
Hắn ta vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng hô hoán ở đằng trước.
“Oa!… Trong rừng có sương mù trông giống như tiên cảnh vậy!”
Xe ngựa của Nguyễn Linh Huyên ở ngay đằng trước xe ngựa của bọn họ, hơn nữa mọi người cũng rất quen thuộc với giọng của nàng.
“Vân Phiến, ngươi nghe xem, tiếng nước mưa rơi trên tán lá nghe khác nhau lắm, bụi cây nhỏ ở ven đường thì kêu tí tách, còn trên cây ngô đồng thì kêu lộp bộp lộp bộp... Nghe có giống một bản nhạc không?”
“Cô nương, đúng thật này! Tiếng mưa rơi xuống ở độ cao khác nhau nên âm sắc cũng khác nhau, hòa âm với nhau.” Vân Phiến cũng bị lây sự phấn khích của nàng: “Nghe hay quá!”
Hai người kẻ xướng người hoạ, con đường nhỏ lầy lội bên ngoài cũng biến thành đường lớn gạch vàng, khu rừng có sương mù lượn lờ cũng biến thành tiên cảnh có thần tiên tiên tử, thậm chí tiếng mưa rơi ầm ĩ kia cũng biến thành một bản nhạc do thiên nhiên ban tặng.
Tiêu Văn Cảnh lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa.
Cảnh tượng âm u bên ngoài bỗng nhiên lại điểm xuyết một màu xanh um tươi tốt một cách kỳ diệu, những hạt mưa trắng xoá giống như rèm châu khẽ đung đưa.
Sương mù lượn lờ bốc lên giống như vũ y của tiên nữ, hẵng còn đang tự do nhảy múa trong rừng sâu.
… Cũng không có xấu đến thế.
Mấy tên hộ vệ cũng trở nên phấn khích, cầm vành nón cói, cất tiếng hát vang.
Hát núi xanh đường rộng, kiếm khí như hồng, chính khí cuồn cuộn trào dâng, dốc hết lòng hết dạ.
Mưa to tầm tã không còn là thứ khiến người ta phải phiền lòng, trái lại còn khiến người ta có cảm giác vui vẻ như linh hồn được gột rửa sạch sẽ.
Mọi người tìm được niềm vui khi phải đi đường trong trời mưa, không còn ai tiếp tục than ngắn thở dài, bước chân lấm lem đầy bùn đất cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Chỉ là vui quá hóa buồn, bọn họ cất bước đi trong mưa, chẳng may đi nhầm đường nên kết quả lỡ mất một trạm dịch cách đó năm mươi dặm, chỉ có thể ngủ ngoài trời.
May mà trước khi trời tối bọn họ tìm được một nơi dừng chân tuyệt vời có tảng đá, bên có một dòng suối nhỏ sau núi. Sau khi mọi người ổn định chỗ dừng chân, tôi tớ đi nhặt củi nhóm lửa, bắt đầu nấu bữa tối hôm nay.
Ba người của Nguyễn gia ngồi trước đống lửa, trên giá có một nồi canh thịt muối với nấm khô, trên đống lửa nướng bánh nang và một con thỏ béo bóng nhẫy.
Nguyễn Nhi gia tự tay múc canh cho Đan Dương Quận chúa trước, sau đó đến lượt Nguyễn Linh Huyên.
“Cảm ơn cha!” Nguyễn Linh Huyên cầm bát mỉm cười với Nguyễn Nhị gia, quay đầu ngọt ngào nói với Đan Dương Quận chúa: “Cảm ơn nương!”
“Con cảm ơn ta làm gì?” Vẻ mặt Đan Dương Quận chúa mệt mỏi, bà ấy vốn là người kim tôn ngọc quý, bây giờ lại lưu lạc đến mức phải ăn ngủ ngoài trời, còn phải ăn cơm canh đạm bạc như này, tâm trạng không được tốt nên giọng điệu có hơi lạnh nhạt cũng là điều dễ hiểu.
Nguyễn Linh Huyên quay lưng về phía Đan Dương Quận chúa, đầu nhỏ dựa lên bả vai bà ấy, nói với giọng nhỏ nhẹ: “Nếu không phải nương sinh ra con đáng yêu như này thì cha sẽ không thương con, cũng sẽ không cho con canh nóng ăn, cho nên khi nghĩ đến đây, đương nhiên con phải cảm ơn nương rồi!”
“Lắm điều!” Đan Dương Quận chúa không nhịn được mỉm cười, lại giận dỗi nói: “Chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt y như cha của con ấy.”
“Ôi! Câu này của phu nhân sai rồi, Miên Miên đâu chỉ học mỗi ta, hơn nữa câu đấy của con bé cũng đâu có sai, tất cả là nhờ công phu nhân!”
Cuối cùng Đan Dương Quận chúa cũng bị hai cha con chọc cười, tâm trạng tốt hơn, cả nhà vừa nói vừa cười ăn tối.
Tiêu Văn Cảnh không tiếp tục nhìn về phía Nguyễn gia nữa mà nhìn trước mặt mình.
Bữa tối của hắn cũng giống với người của Nguyễn gia.
Một nồi canh, mấy cái bánh cùng với một con thỏ nướng.
Chỉ là thân phận của hắn cao quý, đến cả Cẩn Ngôn và Thận Hành cũng sẽ không ngồi bên cạnh hắn, ăn tối với hắn chứ chưa cần phải nói đến thị vệ của Thẩm gia.
Ngọn lửa kêu lách tách, canh nấm trong nồi sôi lăn tăn, mùi hương bay ra từ mép nồi theo hơi nóng kích thích vị giác.
Nhưng Tiêu Văn Cảnh chỉ ăn mấy miếng đã bỏ bát xuống.
Cẩn Ngôn khuyên nhủ: “Cả ngày hôm nay công tử không ăn được gì mấy, bây giờ khó khăn lắm mới được ăn thức ăn nóng, ngài ăn thêm chút nữa đi!”
“Ta không muốn ăn.” Tiêu Văn Cảnh đang định đưa bát ra, lại bị Nguyễn Linh Huyên bỗng nhiên chạy đến chặn lại, nàng nghiêng đầu nhìn vào ấm sành giữa đống lửa.
“Ta biết ngay người không thể nào ăn hết được một nồi canh to như này mà!” Nguyễn Linh Huyên ngồi phịch xuống, thản nhiên đưa bát rỗng trong tay cho Cẩn Ngôn, vui vẻ nói: “Để cho ta đến san sẻ với các ngươi đi!”
Tiêu Văn Cảnh thu lại bát của mình, không nói câu nào, Cẩn Ngôn cầm lấy bát của Nguyễn Linh Huyên múc một bát canh.
Nguyễn Linh Huyên uống một ngụm canh nóng, hài lòng lắc đầu.
Châu liên hoa thoa trên đầu đung đưa vang lên tiếng đinh đang.
“Sao người không ăn thế? Canh nấm này ăn ngón lắm đấy! Càng nấu lâu lại càng ngon...” Nguyễn Linh Huyên chú ý thấy trong tay Tiêu Văn Cảnh vẫn cầm một cái bát rỗng, quay đầu lại nói với Cẩn Ngôn: “Sao Cẩn Ngôn không mau múc cho công tử nhà ngươi một bát đi? Lát nữa là ta sẽ ăn hết đấy!”
Thấy Tiêu Văn Cảnh không phản đối, Cẩn Ngôn lập tức lấy thìa to ra múc cho hắn một bát đầy, chỉ sợ để thêm một lúc nữa hắn lại không ăn.
Tiêu Văn Cảnh nhìn Nguyễn Linh Huyên đang chớp mắt rồi mới thong thả ung dung ăn canh.
Cuối cùng Nguyễn Linh Huyên không chỉ ăn canh của Tiêu Văn Cảnh mà còn ăn hết non nửa con thỏ nướng của hắn, sau khi ăn uống no say xong nàng vẫn ăn vạ không chịu đi.
“Bây giờ phụ thân với mẫu thân chỉ mong sao không sinh ra con nhóc vướng víu như ta thôi.” Nguyễn Linh Huyên cực kỳ đáng thương ngẩng đầu lên giống như con cún bị bỏ rơi.
“Lệnh tôn lệnh từ cầm sắt hòa minh là chuyện may mắn.” Tiêu Văn Cảnh thấp giọng nói.
Chuyện may mắn như này rất hiếm thấy trong cung.
“Cũng đúng ha.” Nguyễn Linh Huyên tán thành với câu này, nắm tay nhỏ siết chặt, càng quyết tâm bảo vệ hạnh phúc của gia đình ba người bọn họ.
Gió đêm thoang thoảng, côn trùng và chim chóc đang kêu ríu rít trong rừng.
Nguyễn Linh Huyên không nói nhiều thêm câu nào, chỉ sợ Tiêu Văn Cảnh bắt lại hỏi bài tập, mà chỉ chỉ bầu trời đầy sao trên đầu hỏi đông hỏi tây.
Tiêu Văn Cảnh cũng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn theo ngón trỏ mũm mĩm của Nguyễn Linh Huyên nhìn khắp nơi.
“Cán chùm sao Bắc Đẩu chỉ về phía Tây, thiên hạ đang đến mùa thu.”
“Thời xưa có một doanh thất, được gọi là bức tường phía Đông. Doanh có bốn ngôi sao, được gọi là định tinh.”
Dù Nguyễn Linh Huyên có hỏi cái gì, Tiêu Văn Cảnh lại có thể trả lời được toàn bộ.
“Người giỏi quá đi! Sao đến sách tinh tượng người cũng đọc thế?” Nguyễn Linh Huyên thật sự nể phục, đôi mắt tỏa sáng theo âm điệu cất cao, chói mắt giống như những ngôi sao đang sáng lấp lánh trên bầu trời.
Nàng khen tự nhiên giống như nước chảy, nói mãi không ngừng, cũng không có cái gì khiến người ta phải để ý.
Nhưng Tiêu Văn Cảnh vẫn cảm thấy trong lồng ngực có gì đấy kỳ lạ, dường như nhịp tim đập nhanh hơn một nhịp hoặc chậm đi một nhịp.
Tiêu Văn Cảnh ra lệnh cho mình nhìn đi chỗ khác, cầm mấy mảnh cỏ quấn quanh đầu ngón tay để bình tĩnh lại.
“Vì để đối phó với mấy hỏi liên miên không dứt của muội đấy.”
Nguyễn Linh Huyên nghe ra được ý ở ngoài lời, hầm hè nói:
“Người chê ta nói nhiều, vậy ta không nói nữa là được chứ gì!”
Nói xong câu đó, Nguyễn Linh Huyên thật sự im bặt, Tiêu Văn Cảnh cũng thở phào nhẹ nhõm, lại ngước mắt lên nhìn những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời.
Không biết đã qua bao lâu, bên cạnh hắn vang lên tiếng hít thở nhè nhẹ đều đặn.
Nguyễn Linh Huyên gối đầu lên cánh tay ngủ quên.
Tiêu Văn Cảnh hơi nhíu mày, nhìn xung quanh nhưng lại không nhìn thấy nữ sử Vân Phiến của nàng đâu.
“Công tử, Nguyễn tiểu thư cứ ngủ như thế sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Không cần Cẩn Ngôn nhắc nhở, Tiêu Văn Cảnh cũng biết bây giờ gió đêm rét mướt.
Hắn đứng dậy cởi áo choàng của mình ra ra khoác lên người nàng.
“Ngươi đi tìm nữ sử của nàng đến đây đỡ nàng về đi, ta lên xe nghỉ ngơi trước.”
Tiêu Văn Cảnh mặc y phục mỏng manh, chậm rãi rời đi.
Thiếu niên vẫn luôn ngồi trên cây nhảy xuống, chỉ vào Nguyễn Linh Huyên nói: “Nàng ta chính là tiểu nha đầu có thể khiến cảm xúc của công tử lên xuống lúc trước ngươi nói đúng không?”
Thiếu niên tên là Thận Hành, là một sát thủ, nghe theo di ngôn của Thẩm Hầu gia bảo vệ Tiêu Văn Cảnh, cũng biết tình trạng sức khoẻ của hắn.
Tay y đặt lên trên bội đao của mình, tàn nhẫn nói: “Ta thấy nàng ta không phải người yên phận đâu, chẳng thà để ta giết chết nàng ta luôn bây giờ đi!”
Cẩn Ngôn hoảng sợ, vội vàng cản tay y, hạ giọng nói: “Ngươi điên rồi à, chưa nói đến chuyện nàng ấy là tiểu thư nhà quan, hơn nữa ngươi cũng thấy, công tử vừa ăn chung vừa cho nàng ấy khoác áo choàng của mình, không bình thường đâu, nàng ấy là bạn của công tử... Không thể làm bừa được!”
“Sao ngươi biết không bình thường?” Thận Hành xì một tiếng, không cho là đúng.
“Là trực giác của ta!” Cẩn Ngôn gật đầu cái rụp nói: “Không tin thì ngươi cứ chờ mà xem! Công tử đối xử với nàng ấy khác biệt!”
Danh sách chương