Edit: Mr.Downer

Đã lâu rồi Lục Tư không nghỉ ngơi cho thật tốt, có thể đem uỷ khuất trong lòng nói ra nên cũng không còn lo lắng gì, cậu ngủ một giấc thật say, lúc tỉnh dậy thì đã sang ngày hôm sau. Trên người hơi tê tê, giật giật thân thể thì phát hiện tứ chi bị người quấn chặt lấy, Lục Tư quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Tề Viễn gần trong gang tấc.

Ngũ quan của Tề Viễn rất sắc bén, khí chất của hắn so với lúc trước càng thêm khó có thể tiếp cận, chỉ có lúc ngủ mới lộ ra chút tính khí trẻ con thời niên thiếu. Kỳ thực, cậu vẫn rất nhớ Tề Viễn, nhớ hắn đến nỗi sắp phát điên…

Lục Tư dán sát vào lòng ngực của Tề Viễn, trở tay ôm lấy hắn.

Tứ chi hai người quấn quýt lấy nhau, cậu vừa hơi cử động, Tề Viễn cũng tỉnh lại. Hắn mở nửa con mắt, hôn nhẹ lên khoé môi Lục Tư. Cảm thụ nhiệt độ trên trán cậu, một lúc sau liền ôm cậu nói: “Không có nóng như hôm qua, bảo bối, ngày hôm qua em ngủ ngon sao?”

Thanh âm mới thức giấc của Tề Viễn mang theo chút khàn khàn lười biếng, ghé vào bên tai cậu mà thì thầm hai tiếng bảo bối, nghe vô cùng gợi cảm. Vành tai Lục Tư bất giác nhiễm màu hồng nhạt.

“Sao anh biết em trước đây ngủ không ngon?”

“Anh thấy em uống thuốc. Sau này nếu em không ngủ được thì nói cho anh biết, anh sẽ dỗ em ngủ, đừng tiếp tục uống thuốc linh tinh, được không?”

Lục Tư ngẩng đầu nhìn vào mắt của Tề Viễn, hai tay đẩy khuôn mặt của hắn ra xa một chút, bất mãn nói: ” Anh lục đồ của em?”

Ngữ khí của Lục Tư nghe vào trong tai Tề Viễn lại càng giống như cậu đang làm nũng với hắn, Tề Viễn không nhịn được liền hôn cậu một cái: “Anh còn thấy được thứ khác nữa là.” Hắn nói xong bèn vươn tay với lấy chiếc hộp giấy đặt trên tủ đầu giường, trong hộp đựng một sợi dây đỏ có buộc một chiếc mõ nhỏ. Chiếc mỏ sáng bóng, nhìn vào cũng biết là do có người thường xuyên vuốt nhẹ mà thành.

“Em còn giữ nó à?”

Lục Tư cầm sợi dây đỏ đặt vào trong lòng bàn tay. “Đúng vậy, đây là vật duy nhất anh tặng em. Đáng tiếc là sợi dây bị bung lỏng ra rồi, không thể nào đeo trên tay được nữa.”

“Không cần tiếc. Sau này anh sẽ tặng em những món khác, chỉ cần em muốn, anh đều mua cho em.”

Lục Tư lắc đầu: “Cái này không giống nhau.”

Không sai, không giống nhau, vì nó mang ý nghĩa đặc biệt.

Thế nhưng, khi còn ở nước D, Tề Viễn đã làm mất chiếc vòng tay Lục Tư tặng cho hắn hồi năm lớp chín.

Sau khi Tề Huy chặt đứt nguồn kinh tế của Tề Viễn, Tề Viễn đã cùng công ty phát triển phần mềm của tập đoàn Hằng Thái tại nước D có một cuộc phỏng vấn chuyên môn với nhau. Tuy rằng Tề Huy muốn lợi dụng Tề Viễn để được làm thông gia với Hằng Thái, nhưng thực lực của Hằng Thái quả thực không thể khinh thường, Tề Viễn muốn thoát khỏi khống chế của Tề Huy, thì phải mau chóng đứng vững bước chân. Sau một hồi cân nhắc, hắn quyết định tham dự phỏng vấn.

Tề Huy muốn làm gì là chuyện của ông ta, hắn chỉ không cần để ý tới là được.

Sau một lần tăng ca, Tề Viễn lê lết thân thể mệt mỏi của mình lên tàu điện ngầm. Nhân viên nhỏ mới gia nhập công ty có thể nói là không có phúc lợi, đã vậy vì phải thiết kế một phần mềm mới, Tề Viễn bận rộn hơn nửa tháng không được nghỉ ngơi đầy đủ, còn phải lo việc chuyển chỗ ở. Tiền thuê nhà trọ ban đầu ngày càng tăng, nên hắn muốn tìm một căn hộ giá thuê thích hợp gần công ty, nhưng thực sự không dễ tìm.

Bên trong tàu điện ngầm cũng không có nhiều người, tốp năm tốp ba người ngồi trong góc, Tề Viễn tìm chỗ xong, lười biếng dựa vào chỗ ngồi mà ngủ. Không biết qua bao lâu, tiếng hét của một cô gái làm cho hắn đột nhiên tỉnh lại.

Tề Viễn mở mắt ra nhìn bốn phía, hành khách bị chặn ở cuối toa xe ôm nhau run lẩy bẩy, có một gã đàn ông cường tráng mặc một bộ quần áo thô sơ, trong tay đang cầm một con dao nhọn kề lên cổ của một cô gái. Cô gái sợ đến xây xẩm mặt mày, tóc đen mắt đen trên người chứng minh cô có thể là một người Hoa.

Tề Viễn cũng không muốn quản việc không đâu, hắn tay không tấc sắc đi cứu cô gái kia quả thực cũng giống như nằm mơ giữa ban ngày. Tề Viễn bất động thanh sắc dịch đến gần đám người, tay mò di động trong túi mà ấn phím gọi cảnh sát đến. Ánh mắt cầu cứu của cô gái nhìn vào hắn, trong đôi mắt hiện lên sự bất lực kinh hoảng khiến cho ai nhìn thấy cũng đều thương xót, Tề Viễn cau mày.

Cô gái mở miệng run run nói: “Xin anh, hãy cứu tôi…”

Ngôn ngữ cô dùng chính là tiếng Trung.

Tề Viễn giơ hai tay lên biểu thị mình không có ý đồ gì, từ trong đám người đi ra, dùng ngoại ngữ lưu loát mà nói với gã đàn ông kia: “Đó chỉ là một cô gái nhỏ bé thôi, ông bắt giữ cô ấy có ích lợi gì? Ông đòi tiền đúng không, tôi đưa cho ông, ông thả cô gái đó ra.”

Gã hung dữ nói: “Tao dựa vào cái gì mà phải tin mày?”

“Dùng tôi đổi cho cô ta, ông không thấy cô ấy trông giống sinh viên sao, có thể đưa cho ông được bao nhiêu? Tôi không giống, tôi đã đi làm, công tác tại công ty Hằng Thái, ít nhiều gì cũng có tiền.”

Từ đầu tới đuôi, Tề Viễn đều rất bình tĩnh, gã đàn ông suy nghĩ một lúc mới đồng ý với lời giải thích của Tề Viễn, đẩy cô gái lên đối diện, ra hiệu cho Tề Viễn đi qua. Tề Viễn chậm rãi đi tới, khi sắp tiếp cận tới gã, hắn cấp tốc đoạt lấy con dao trong tay đối phương, vọt đến phía sau gã. Gã đàn ông sửng sốt một chút nhưng rất nhanh phản ứng lại, cùng hắn tranh đoạt con dao. Trong lúc đánh nhau, lưỡi dao xẹt qua cổ tay Tề Viễn, máu tươi liền tuôn ra, chiếc vòng đang đeo cũng rơi xuống mặt đất.

Tề Viễn chỉ cảm thấy cổ tay chợt lạnh, cảm giác đau đớn còn chưa rõ, thì thấy vòng tay bị rơi mất, liều mạng muốn kiếm lại. Gã đàn ông đạp một cước vào bụng Tề Viễn, mạnh mẽ đánh hắn liên tiếp hai đòn, Tề Viễn đau đớn co rúc trên mặt đất mà ho khan. Gã nắm tóc Tề Viễn, kéo hắn lên, kề dao vào cổ hắn, lạnh lùng nói: “Mày đừng có đùa giỡn thêm trò gì, tao chỉ muốn tiền, không muốn làm chết đứa nào.”

Tàu điện ngầm không biết đã dừng lại từ khi nào, trên khuôn mặt của Tề Viễn đầy là máu, trước mắt một mảnh mơ hồ, ánh đèn trắng sáng đau đớn đâm vào mắt, Tề Viễn thở hổn hển, trong cổ họng giống như bị lửa đốt. Tiếng còi xe cảnh sát bỗng nhiên vang lên, Tề Viễn trong thoáng chốc kéo khoé miệng mà cười khẩy: “Này, cảnh sát sắp đến, ông trốn không thoát đâu.”

Gã đàn ông tức giận nói: “Đứa nào báo cảnh sát? Tao chỉ muốn tiền! Tiền của mày đâu? Mau đưa cho tao!”

Cô gái hồi nãy bị bắt làm con tin run run từ đâu lấy ra bóp tiền, nước mắt chảy dài nói: “Tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền, ông thả anh ấy đi…”

Con dao trong tay gã càng kề sát vào cổ Tề Viễn, cắt ra một đường: “Chúng mày đừng nghĩ lừa tao! Không có tiền thì chúng mày đừng mong sống!”

Tề Viễn nghiêng đầu, hít sâu một hơi, nghiêng người né cánh tay của gã, khuỷ tay mạnh mẽ dọng một cú vào ngực của đối phương, thừa dịp gã bị đau, hắn dùng chân quét ngã đối phương. Cùng lúc đó, cảnh sát rốt cuộc cũng có mặt, bắt giữ tên tội phạm đang nằm trên mặt đất.

Hành khách được cứu, nhất thời đều ôm nhau khóc lóc, cảnh tượng quá mức hỗn loạn. Tề Viễn ráng chống đỡ muốn kiếm lại vòng tay, nhưng khi hắn vừa ngồi dậy, trước mắt bỗng dưng tối sầm không còn ý thức. Trước khi hôn mê, bên tai Tề Viễn vang lên âm thanh của Lục Tư.

“Tay cậu rất đẹp, đeo vòng tay cũng rất đẹp mắt.”

Anh xin lỗi, Tư Tư, anh làm mất lễ vật của em rồi.

Vật duy nhất để hắn nhớ đến Lục Tư, mất rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện