Edit: Mr.Downer

Sau cơn mưa, mùa đông đến mang theo cái lạnh, Lục Tư thổi thổi làn gió trên đường tới trường, chóp mũi đỏ bừng. Tề Viễn nhịn không được, lấy tay nhéo mũi cậu, Lục Tư che mũi: “Đừng nhéo, lạnh.” Thanh âm khó chịu, ngữ khí oán trách nghe qua tai càng giống như đang làm nũng.

Trường học thông báo vì để phòng ngừa lây bệnh, toàn bộ học sinh và giáo viên phải làm kiểm tra sức khoẻ, giáo viên sẽ phát cho mỗi học sinh một tờ khai trước giờ lên lớp. Lúc điền ngày tháng năm sinh, Lục Tư liếc qua nhìn Tề Viễn một cái, bỗng dưng phát hiện sắp tới sinh nhật Tề Viễn.

Lục Tư hướng đến bên tai Tề Viễn, nhẹ giọng hỏi hắn: “Tề Viễn, sinh nhật cậu là ngày 12 hả?”

Tề Viễn suy nghĩ một chút, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Lục Tư hé miệng, do dự nói: “Cậu tổ chức sinh nhật, cha mẹ cậu cũng không đến thăm cậu một chút?”

Tề Viễn thuận miệng trả lời: “Nhiều năm rồi tôi không có tổ chức sinh nhật.”

“Tại sao?”

Tề Viễn khẽ hất khoé miệng: “Tôi không cần.” Chỉ có những đứa nhóc được thương yêu, được quan tâm mới có thể tuỳ tiện làm mấy trò này, nhưng kể từ khi được sinh ra, Tề Viễn chưa từng được yêu thương, vì thế hắn không cần cũng không muốn.

Lục Tư dừng một chút, khoé môi cong lên làm hiện ra một cái lúm nhàn nhạt trên má trái: “Vậy cậu cho tớ một cơ hội đi, tớ chưa từng tổ chức sinh nhật cho người khác, để tớ tổ chức sinh nhật cùng cậu?”

“Hả?”

Lục Tư lặp lại một lần nữa: “Tớ muốn tổ chức sinh nhật cùng cậu.”

Lục Tư cảm thấy vẻ mặt như thế không nên xuất hiện trên người Tề Viễn, tất cả những thứ này căn bản không có quan hệ gì với hắn, sai lầm trong tình cảm của cha mẹ lại muốn hắn gánh vác.

Lục Tư nói phải mua quà cho Tề Viễn nên liên tiếp mấy ngày đều không về chung với hắn. Tề Viễn đạp lên đống lá vàng rơi xuống đất, nghe thấy âm thanh lanh lảnh, chỉ có hắn một mình quạnh quẽ.

Giống như con thiêu thân nguyện dùng tính mạng của mình chỉ để đổi lấy một lần rực cháy, cho nên ánh nắng ấm áp của Lục Tư quả thực đáng sợ. Nếu đã từng cảm nhận qua sự ấm áp thì làm sao còn muốn tiếp tục chịu đựng nỗi cô đơn. Tề Viễn càng ngày càng quen có Lục Tư bên mình.

Tề Viễn kỳ thực không để ý Lục Tư có thể tổ chức sinh nhật cùng hắn hay không, hắn cũng không quá quan tâm đến sinh nhật của mình, vì hắn vẫn cho rằng bản thân mình được sinh ra vốn là một sự sai lầm. Tề Viễn nhéo ngón tay của mình, con người đều tham lam, tham luyến của hắn chỉ là sự ấm áp này mà thôi….

Sinh nhật Tề Viễn là vào cuối tuần, hắn suy nghĩ một chút, mang Lục Tư đến công viên giải trí. Trẻ con đều thích đến đây chơi vào cuối tuần, bên trong đa phần là các gia đình hoà thuận vui vẻ, cho dù đang là mùa đông cũng không chống đỡ nổi sự nhiệt tình của mấy đứa nhóc.

“Tại sao cậu muốn đến đây?” Lục Tư vô cùng không hiểu tại sao Tề Viễn lại muốn đến công viên giải trí.

“Bởi vì tôi chưa từng tới đây.” Khi còn bé, Tề Viễn từng ước mơ một nhà ba người bọn họ có thể cùng nhau đi chơi một lần, thẳng đến khi lớn lên, hắn mới hiểu được, điều hắn mong ước khi bé đó chỉ là một nguyện vọng không thể nào thực hiện được mà thôi. Từ trước đến giờ, hắn chưa từng là người nhà của bọn họ.

Lục Tư nhanh chóng hiểu được, cười nói: “Trùng hợp thế, tớ cũng chưa từng tới đây chơi.”

Tề Viễn nhíu mày.

“Mẹ tớ một mình nuôi tớ lớn, mẹ còn phải làm việc, làm gì còn ai dẫn tớ đến đây chơi.”

Tề Viễn thuận miệng nói tiếp: “Vậy cha cậu đâu?”

Lục Tư cười: “Tớ chưa từng nhìn thấy cha mình.”

Biểu tình Tề Viễn trở nên phức tạp, Lục Tư đưa tay lắc lắc trước mặt hắn: “Cậu sững sờ làm gì, đi nào.”

Bên trong công viên, thỉnh thoảng sẽ có nhân viên đóng vai nhân vật hoạt hình chào mừng bọn họ. Nhiều năm qua đi, rốt cuộc nguyện vọng khi bé của cả hai cũng được thực hiện.

Đèn đường liên tiếp sáng lên, buổi tối mùa đông rất ít người ra đường. Hai người lắc lư đi trên đường, đằng sau kéo thêm hai cái bóng rất dài, một lúc chồng lên nhau, một hồi lại tách ra.

Tề Viễn nghiêng đầu nhìn cậu bé mập đang cúi đầu nhìn hai cái bóng bên cạnh hắn: “Cậu biết hát không?”

Lục Tư giương mắt nhìn hắn, bắt chước bộ dáng nghiêng đầu của Tề Viễn mà cười cười: “Tớ không biết hát, cậu muốn nghe tớ hát sao? Hát cái gì?”

“Tuỳ tiện, gì cũng được.”

Lục Tư suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hát lên: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ…”

Âm thanh thanh nhuận của bé mập vang lên, trong đêm đông lại rất ấm áp mà đánh động lòng người.

Các cửa hàng ven đường đa số đã đóng cửa, thỉnh thoảng có vài cửa tiệm còn buôn bán, ánh đèn từ bên trong hắt ra, chiếu lên gò má của Lục Tư lúc sáng lúc tối.

“Phía trước có tiệm bánh gato.” Lục Tư nâng ngón tay chỉ. “Mua cho cậu một cái bánh ngọt nhé.”

Tìm cái ghế dài khuất gió mà ngồi xuống, Lục Tư cắm cây nến, hai tay nâng bánh ngọt nhìn hắn: “Hát mừng sinh nhật rồi, cậu ước đi.”

Tề Viễn bĩu môi: “Lừa con nít thôi, cậu còn tin cái này?”

Lục Tư nháy mắt mấy cái: “Thật lòng thì sẽ linh đó, có tin hay không, dù sao cũng là điều ước mà. Cậu ước một điều đi.”

Tề Viễn chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại liền mở ra, sau khi thổi nến bèn cắt bánh.

Lục Tư tò mò: “Cậu ước gì thế?”

“Nói ra sẽ không linh.”

“Cậu nói không tin mà.”

“Cũng không nói cho cậu.” Tề Viễn đưa bánh ngọt cho Lục Tư, mỉm cười với cậu, nét mặt hắn đẹp tựa tranh vẽ.

Hắn chỉ muốn, hàng năm đều có ngày hôm nay, mỗi năm đều có ngày này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện