--- Lời Tác Thật ---

Truyện theo dõi có khó hiểu hay không rõ tình tiết không các đh?

---[0]---

“Đi” Nhiễm Nam một tay ôm Nguyệt Dạ, một tay còn lại ôm bà lão đang chảy máu ướt đẫm quần áo chạy đi. Mệnh lực chuyền qua làn da bít lại vết thương cho bà ta tạm thời cầm máu và bảo vệ cơ thể bà tránh bớt ma sát. Thì ra tên Thủy Sĩ đánh lén là muốn giết bà lão này, cũng là người mà nhiệm vụ yêu cầu Nhiễm Nam tìm kiếm, hắn muốn phá hoại khiến cho nhiệm vụ thất bại.

Cậu ôm cả hai, tăng tốc biến mất chỉ để lại một đạo tàn ảnh lờ mờ. Tìm đến một sân thượng vắng vẻ thì nhẹ nhàng để bà lão nằm xuống mặt đất.

“Tốt quá, vẫn còn thở” Nhiễm Nam đưa tai lên mũi bà lão lắng nghe. Dù sao bà ta cũng không phải là người thường, sức sống cũng mạnh hơn.

Nhiễm Nam nhanh chóng kéo áo bà, nhìn kỹ vết thương xuyên ngực. Tệ quá, nếu không nhanh chóng cứu bà ta, bà ta sẽ chết ngay. Nhưng vết thương kiểu này chỉ có công pháp song tu Uyên Ương Mệnh Lý may ra có thể giúp bà ấy cứu về một mạng. Phải làm sao đây. Nguyệt Dạ chắc sẽ nổi cơn tam bành mất.

“Dạ, em”

“Gì đó chồng yêu?” Nguyệt Dạ nhìn vết thương ở ngực bà lão mà cảm thấy khó thở, muốn chết dùm bà ta. Vậy mà bà vẫn còn thoi thóp được, đúng là sống dai a. Không hổ là dị nhân Bất Nhân Hình.

“Anh muốn dùng Uyên Ương Mệnh Lý để cứu cô bé này, em… Em đồng ý nhé?” cậu nhóc ấp úng nói.

“Hả? Uyên Ương Mệnh Lý, có phải cái công pháp lần đó anh dùng để cứu mạng em không?” Giọng Nguyệt Dạ đanh lại. Cô biết Nhiễm Nam nói tới cái gì, là cái phương pháp song tu trị thương lần đó Nhiễm Nam dùng để cứu cô sống lại. Là phương pháp đè con gái người ta ra “chịch” để cấp cứu.

“Không có cách nào khác a. Nếu để cô ấy chết, nhiệm vụ sẽ thất bại, kế hoạch trả thù cho Hồng Nhan sau đó cũng đi tong mất”

“Tìm cách khác đi, hổng chịu, em ở đây mà anh dám xin xỏ để chơi gái trước mặt em sao?” Nguyệt Dạ phát ghen, chống nạnh, phùng má lên đanh đá.

“Đi mà… Không cô ấy sẽ chết mất, chẳng lẽ em thấy chết mà không cho cứu, cứu một mạng người bằng xây bảy cái chùa tháp mà em” Nhiễm Nam gấp gáp, không lẹ lên là bà lão này chết mất, nhiệm vụ cũng thất bại nốt. Nhiệm vụ một khi thất bại thì không biết đến bao giờ hắn mới lên được cấp độ thành viên ba sao. Không lên được ba sao thì khó mà nhờ Ngũ Đại Quốc Vệ điều tra tình báo về liên minh Atula giúp. Không có tình báo chính xác, với thực lực bạc nhược hiện tại của cả nhóm mà muốn tiêu diệt Đông Nam Hội và Impossible Club là điều không tưởng. Meow Meow và Huỳnh Ni đang trà trộn vào tổ chức của kẻ thù sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm a.

“Nhưng mà… em… Sao anh có thể cầu xin vợ anh cho anh chơi gái được như vậy hả?” Nguyệt Dạ khoanh tay quay lưng lại, dậm chân đành đạch có vẻ rất giận dỗi.

“Anh cũng không muốn mà không có cách nào nữa a. Nhiệm vụ thất bại, Meow Meow và Huỳnh Ni sẽ gặp nguy hiểm. Em cố nhịn vậy nhé”

“Không muốn cái đầu anh, em còn không hiểu đàn ông bọn anh, sướng con ku các anh mà không muốn cái gì… Hứ… Nếu anh muốn làm vậy để cứu cô ta, được, nhưng em phải ngồi xem. Chỉ cần anh thể hiện ra tí hưởng thụ nào anh sẽ biết tay em”

“...” Nhiễm Nam trợn mắt lên, đỉnh cao ghen tuông là đây rồi a.

“Các người đang nói cái gì?... Muốn lợi dụng tôi hả… Đừng hòng.. Tôi thà chết.. Chết” Bà lão yếu ớt nói, hồi quang phản chiếu khiến bà tỉnh táo lại một chút, phát sáng tia sáng cuối cùng trước khi chết.

“Như thế này...” Nhiễm Nam vội vàng giải thích cho bà lão hiểu cách cứu mạng của mình. Nguyệt Dạ đứng bên cạnh bĩu môi, môi dưới trề ra như con cá trê ngáo. Không muốn được cứu vậy chết quách đi a, chết mới tốt. Hứ.

“Không… Ta thà chết cũng không để ngươi thượng lên người ta, lũ đàn ông các người là một bọn độc ác, phản bội, vô tâm. Ta không cần ai cứu hết… Ặc...” Bà lão trào máu, vết thương bị đọng vào, máu tươi từ trong người trôi ra ngoài qua đường họng.

“...” Cái này…

“Hì hì… Phải lắm, đàn ông điều xấu, kệ cô ta chết đi chồng, anh xấu xa để mình em hưởng thôi… Kệ xác cô ta đi” Nguyệt Dạ chụp tay Nhiễm Nam kéo hắn rời xa khỏi bà lão.

“...Cô là?” Bà thấy thái độ của Nguyệt Dạ thì cũng hơi khó hiểu, cô này là vợ tên này sao? Sao cô ta có thể đồng ý để chồng mình làm chuyện đó với người khác trước mặt mình được chứ?

“Vợ anh ấy… Cô đã muốn chết thì chúng tôi cũng không cản được… Cô chết đi, chồng yêu, mình đi thôi”

“Không được a. Còn nhiệm vụ, nếu cô ta chết, Huỳnh Ni, Meow Meow điều sẽ gặp nguy hiểm. Mối thù của Hồng Nhan, của hai đứa con thậm chí còn chưa thấy ánh sáng mặt trời ngày nào mà đã chết làm sao mà báo” Nhiễm Nam đau khổ nói. Mắt hắn long lanh lên hai giọt nước.

“Các… Các người… Nói gì mà tôi không hiểu gì hết” Bà lão bắt đầu lịm đi trở lại, mạng sống lung lay trước gió. Nhờ có mệnh lực Nhiễm Nam duy trì mới khiến bà ta gắng gượng được. Bây giờ Nguyệt Dạ kéo hắn đứng lên, mệnh lực không được truyền tới nữa nên bà cũng nhanh chóng yếu đi.

“Vậy tôi sẽ kể cho cô một câu chuyện… Sau đó cô hãy quyết định có đồng ý để tôi cứu như vậy hay không nhé” Nhiễm Nam vội ngồi xuống, tiếp tục truyền mệnh lực sang giữ lấy cho bà lão một hơi thở.

Nhiễm Nam dùng linh hồn lực tạo ra miền ký ức như một đoạn phim truyền vào não bà lão, như thước phim quay nhanh lướt qua tâm thần của bà. Quá trình Nhiễm Nam yêu thương, vui vẻ hạnh phúc của hắn với Hồng Nhan cho đến lúc cô chết thê thảm cùng hai đứa con trong bụng, rồi lý do hắn cần phải cứu sống cô vì nhiệm vụ, vì trả thù cho Hồng Nhan. Dĩ nhiên thứ không cần cho cô biết như việc hắn lo chơi gái mà để Hồng Nhan một mình hay như khuôn mặt hắn lúc trước khác với bây giờ cũng bị lượt đi và thay đổi cho phù hợp.

“Cô ấy thật đáng thương, bọn người đó thật độc ác” Bà lão lẩm bầm.

“!!?” Gì đây, khóc à? Bà lão hơi ngạc nhiên nhìn Nhiễm Nam rơi lệ. Lúc trước hắn chiến đấu thì ngạo nghễ biết bao mà cũng yếu đuối vậy à?

“Thôi được rồi… Chuyện tôi cũng đã cho cô biết… Cũng không thể yêu cầu một cô gái xa lạ để tôi giao hợp được. Chuyện trả thù đành dời lại vậy.” Nhiễm Nam quẹt lệ, chậm rãi nói.

“Không trả thù nữa hả chồng?” Nguyệt Dạ ngồi xuống vỗ về lên lưng, cô cũng cảm thấy hơi khó chịu. “Haizz. Chẳng biết bọn độc ác đó còn sẽ hại biết bao mạng người nữa a”

“Cô có điều gì di ngôn lại trước khi chết không? Cứ nói ra, tôi sẽ giúp cô” Nhiễm Nam lấy lại tinh thần, nói.

“Tôi… Tôi muốn tự tay trả thù cho cha, mẹ, trả thù thằng chồng bội bạc của mình...” Bà lão thều thào.

“Kẻ thù của cô là ai? Có đặc điểm gì?”

“Bọn chúng là những dị nhân không có hình dáng con người”

“Hử, không phải giống với mục tiêu cần tiêu diệt trong chuỗi nhiệm vụ lần này của chúng ta sao?” Nguyệt Dạ chớp chớp mắt, nói.

“Cô nói sao? Các người nói muốn cứu tôi vì làm nhiệm vụ gì đó, là nhiệm vụ gì?”

Nguyệt Dạ kể ra chuỗi nhiệm vụ và đối tượng mà Nhiễm Nam phải điều tra trên hai quần đảo Hoàng Sơn và Trường Sơn. Kể xong thì bà lão cũng đã yếu lắm rồi. Dù cho Nhiễm Nam có truyền mệnh lực thì kéo dài cũng có giới hạn, không thể giúp bà ta sống mãi được. Giới hạn đó đã đến gần. Bà lão cảm thấy đầu óc mình bắt đầu mơ hồ, trái tim đập chậm nhịp.

“Các người… Giúp ta.. Ta không muốn chết, ta phải tận mắt chứng kiến kẻ thù bị diệt… Ta phải…” Bà cố vươn tay ra, chụp lấy cánh tay của Nhiễm Nam. Ánh mắt cầu xin. Sao bao nhiêu năm trời thì cuối cùng, cuối cùng cũng có được chút tin tức về kẻ thù diệt môn, sao bà có thể an tâm mà chết được chứ.

Nhiễm Nam im lặng “...”

“Hứ” Nguyệt Dạ dậm chân, cuối cùng cũng chỉ sướng cho cậu ta thôi, ghét quá. “Chờ gì nữa, người ta chịu cho anh cứu rồi kìa, nhào lên, lột quần ra làm việc đi chứ. Ngồi đó suy nghĩ gì nữa thế”

“Haizz. Này là em bảo đó nhe, tí nữa đừng có ghen đó”

“Cút” Nguyệt Dạ đạp lên lưng Nhiễm Nam một phát khiến hắn ngã lăn quay. “Được ăn còn khoe mẽ hả, anh dám có tí hưởng thụ nào, em thiến anh luôn”

“...”

Nhiễm Nam lột quần áo bà cụ ra, từ một kẻ hở nhỏ trên rốn bà nắm lấy hai mép da kéo mạnh. Tích tắc sau, bà lão đã biến mất, thay vào đó là một bộ da người nhăn nheo nguyên vẹn nằm trên tay hắn. Bộ da người già này đã được làm sạch nên không dính chút máu nào trừ máu từ vết thương chảy ra khi trước. Rất có tay nghề lột da của các thợ săn thú.

“Ghê quá, sao cô ta có thể chịu được nhỉ?” Nguyệt Dạ cầm lấy bộ da vội vàng vứt đi. Cô nhìn khoảng trống trước mặt Nhiễm Nam rồi cười ha hả “Ha ha ha, không thấy gì hết, để xem anh biết chỗ nào mà đút cái dương dịch vật của anh vào cho biết”

Bà lão sau khi bị lột bộ da thì đã biến mất. Không, không thể nói là biến mất bởi vì cảm giác bàn tay cho Nhiễm Nam biết hắn vẫn còn đang chạm lên bụng bà lão. Chỉ là cả người bà ta tàng hình mà thôi

“Tôi tên Nhiễm Nam, xin lỗi, tôi bắt đầu đây” Nhiễm Nam nói nhỏ.

“Ưm… tôi tên Niệm, mong anh nhẹ nhàng cho” Niệm trong trạng thái tàng hình toàn thân có vẻ hơi mắc cỡ, nói “tôi có thắc mắc, các người làm sao biết tôi giả dạng bà lão chứ?”

Nhiễm Nam vừa cởi Ảo Y trên người vừa nói nhẹ nhàng. “Cũng dễ thôi, chúng tôi biết cô là dị nhân Bất Nhân Hình có khả năng tàng hình. Vì muốn được giao tiếp với xã hội mà cô đã đến các nhà xác bệnh viện để lột da người chết rồi khoác lên người mình, cứ dựa theo đó mà điều tra thôi.”

Lần cuối cùng Niệm biến mất là ở thành phố này. Tổ chức Ngũ Đại Quốc Vệ vì tìm cô nên đã liên hệ với các ban ngành ở đây theo dõi mọi thông tin liên quan đến các nhà xác ở bệnh viện. Chỉ cần phát hiện bất cứ trường hợp nào mà có xác người bị đánh cắp bộ da thì sẽ báo ngay lên trên. Tin tức lại truyền về cho những thành viên đang chấp hành nhiệm vụ này.

Nhiễm Nam nhận được tin báo có một xác bà lão bị đánh cắp bộ da thì liền bay lên bầu trời thành phố, tỏa ra hồn lực, kết hợp với nhãn quan, quan sát toàn bộ ngóc ngách của thành phố. Chỉ cần phát hiện ra người có khuôn mặt giống với bà lão đó là ra ngay Niệm thôi.

Bọn người của Thủy - Mộc thì khác, chúng dựa vào camera giao thông để tìm kiếm Niệm, sau đó âm thầm bao vay xung quanh đợi Nhiễm Nam xuất hiện bởi vì chúng biết cô là đối tượng mà nhiệm vụ Nhiễm Nam đã nhận.

Từ trên cao không, Nhiễm Nam cũng phát hiện ra có người quan sát Niệm nên cậu không vội xuất hiện mà là theo dõi bọn chúng, cuối cùng phát hiện hai tên khốn nạn Thủy, Mộc. Nghĩ đến bọn này làm vậy chắc chắn mục đích là trả thù mình, Nhiễm Nam liền lên kế hoạch chiến đấu, đánh chúng tan tác.

“Chỗ nào nhỉ? mà tại sao cô lại hận đàn ông như vậy?” Nhiễm Nam đưa tay lần mò trên người Niệm. Vì cô tàng hình nên hắn không xác định chính xác được vị trí các bộ phận của cô, phải dùng tay mò xem “cô bé” của Niệm ở đâu thì mới đút “quý tử” vào cho chính xác được. Uyên Ương Mệnh Lý cũng được khởi động.

Nhiễm Nam cũng lấy từ Bao Tay Trữ Vật ra một viên thuốc, đưa cho Niệm uống. Đây là đan dược mà lần trước đã dùng đến khi cứu Thiện, vợ của Nguyễn Văn Chiến do bị Mr Fake đánh lén gây trọng thương. Khi đó Thiện là linh tu không phải mệnh tu, không thể tự chữa trị thương thế của mình một cách dễ dàng bằng mệnh lực. Nhiễm Nam không thể đơn giản dùng Uyên Ương Mệnh Lý mà cứu mạng được, hắn phải dùng đến loại đan dược này để cho vết thương tự lành, kết hợp với mệnh lực biến đổi từ Uyên Ương Mệnh Lý mới giữ được mạng cho Thiện.

Loại đan dược này với những vết thương quá lớn và nghiêm trọng thì không giúp ích gì được nhưng với thương thế nhỏ như Thiện lúc đó và Niệm bây giờ thì nó có thể giúp các cô lành vết thương. Còn việc phục hồi lại chức năng cơ quan bị tổn hại cho Niệm, khiến cho tim, phổi đập trở lại thì nhờ vào Uyên Ương Mệnh Lý.

Thuốc vào, vết thương liền bắt đầu nhúc nhích, nhanh chóng khôi phục. Nhiễm Nam cũng vận chuyển mệnh lực theo đường lối vận hành của Uyên Ương Mệnh Lý. Côn thịt cương lên như trụ chống trời, phồng to như gậy đánh bóng chày. Một lớp khí thể màu đỏ nhạt nhanh chóng bao lấy toàn bộ đầu và thân gậy rồi mở rộng ra bao trùm luôn hai hòn trứng ngỗng bên dưới.

Nguyệt Dạ tò mò ngồi xổm xuống bên cạnh, hai mắt đăm đăm nhìn vào “dương dịch vật trời đánh” của Nhiễm Nam không chớp mắt. Ra là lần đó hắn cứu cô cũng như thế này. Có điều khi đó cô bị nặng hơn Niệm nên không có đủ sức mà quan sát, với lại khi Nhiễm Nam đẩy súng trường vào trong hạ thể của cô thì cũng bị da thịt che mất, không thấy được nó hoạt động như thế nào.

Bây giờ thì khác. Niệm là người tàng hình, Nhiễm Nam đút của quý vào người Niệm thì người khác vẫn có thể nhìn thấy được nó như thường. Nhìn cứ như Nhiễm Nam đang chơi với không khí vậy.

“Ưm… Bự quá” Niệm ỉ ôi, giọng nói của cô bất ngờ ngọt ngào như mía lùi, đến cả Nguyệt Dạ nghe thấy cũng phải ghen tỵ.

Cô bé Niệm mới chỉ 18 tuổi, cây hàng của thằng nhóc như Hùng Nam 16 tuổi lại to quá mức, đút mãi không vào được chỉ khiến cho cô nàng rên xiết.

“... Chồng yêu, anh không mạnh hơn chút được à? Nãy giờ hình như anh chưa đút lọt vào trong cô ấy hả?” Nguyệt Da sờ sờ mó mó cây hàng của Nhiễm Nam và da thịt vô hình nơi đó của Niệm, phát hiện được sự thật này liền trêu chọc. Khuôn mặt Nhiễm Nam đỏ lên.

“Em quá đáng quá rồi nhé” Hắn trách cô.

“Để em giúp anh làm nhanh cho xong, em không muốn ngồi nhìn anh với cô ấy cò cưa mãi đâu” Nói rồi Nguyệt Dạ dùng hai bàn tay mềm mại mò tìm hai mép hoa của Niệm, bốn ngón tay lòn vào trong cô bé từ hai bên mép. Nguyệt Dạ kéo mạnh với hai chiều ngược nhau để nụ hoa của Niệm mở lớn rồi giục “Nhanh, đẩy thứ quỷ đó của anh vào đi, em mở lớn lên cho anh rồi nè”

“Ư… A” Niệm bị kích thích bởi ngón tay Nguyệt Dạ, cô nàng này không chỉ banh miệng dưới của mình ra mà còn thọc bốn ngón tay vào sâu bên trong nữa, ngứa ngáy khó chịu quá.

Nhiễm Nam nhẹ nhàng rướn người tới, cây gậy bóng chày của hắn chạm vào bốn ngón tay của Nguyệt Dạ, từ khoảng trống ở giữa chui vào. Lập tức cảm giám mềm mại của thịt non ôm ấp gậy giống khiến hắn rên lên sung sướng “ừm… Ừm”

“Hử” Nguyệt Dạ quắc mắt nhìn hắn, cô rút ngón tay mình ra ngoài, hai bàn tay làm bộ dáng cứa cổ chặt thịt lên của quý. Mồ hôi lạnh Nhiễm Nam tuôn ra, hắn vội đánh trống lảng.

“Niệm, cô nói đi, vì sao cô lại ghét đàn ông?”

Niệm vừa rên rỉ vừa kể. Nhiễm Nam bị Nguyệt Dạ nhìn chằm chằm nên không dám hưởng thụ đẩy mạnh, chỉ dám từ tốn thụt vào thụt ra nhìn khá buồn cười.

Thì ra năm trước, khi Niệm 17 tuổi, cô định tự tử trên đường cao tốc nhưng không như nguyện mà thay vào đó lại chứng kiến tai nạn thảm khốc. Nhìn nạn nhân bị mảnh kính cứa đứt làn da cô nảy sinh sáng kiến dùng da người khoác lên cơ thể để có thể trà trộn, hòa nhập vào xã hội.

Cô tìm đến các nhà xác bệnh viện với mong muốn tìm được một bộ da người nguyên vẹn. Nhưng đa số xác ở đây điều là do tai nạn giao thông hoặc đâm chém mà chết, khó mà tìm được người còn nguyên vẹn. Mất mấy tháng trời mới tìm được một cô gái uống thuốc độc tự sát. Cô ta rất đẹp. Thế là Niệm nhân lúc không ai để ý, lột da cái xác mặt lên người. Lần đầu ra tay nên vết cắt không đẹp, cô ra đường rất nhanh bị người dân phát hiện dị thường, sợ hãi khiến họ báo cảnh sát. Rồi Niệm bị Cục Phòng Vệ truy nã. Mỗi lần sắp bị bắt cô lại đành phải lột lớp da đang mặc trên người vứt đi, tàng hình bỏ trốn.

Khả năng tàng hình của cô khá đặc biệt, không chỉ bản thân tàng hình mà Niệm còn có thể khiến người khác ở gần mình tàng hình theo nếu muốn. Một khi đã tàng hình, sóng sinh mệnh sẽ biến mất, không loại máy móc hay hồn lực nào có thể cảm nhận ra được cả. Nhờ đó mà cô vẫn chưa bị bắt đến bây giờ, là hiệu ứng cần thiết cho nhiệm vụ đột nhập lên quần đảo Hoàng Sơn và Trường Sơn.

Niệm thay hết bộ da này đến bộ da khác, tay nghề lột da tăng tiến. Bộ da gần đây nhất là của một minh tinh nổi tiếng, đẹp vô cùng. Người này chết tại gia nhưng không ai phát hiện ra. Niệm vô tình đi ngang nhìn vào nhà phát hiện. Thế là cô giả trang người này rồi đem lòng yêu một nam ca sĩ. Hai người yêu nhau bị báo chí phát hiện làm rầm rộ lên. Cả một thời gian dài gây chấn động showbiz. Ảnh chụp hai người lan rộng trên internet.

Thế rồi một ngày. Niệm sinh em bé cho người yêu, hai người cũng đã kết hôn từ mấy tháng trước. Sinh nở ở bệnh viện. Niệm rất dễ dàng đưa con của mình chào đời. Bi kịch cũng cùng lúc xảy ra.

Con cô vừa đẻ đã bộc phát dị năng tàng hình. Người cha đang bế trên tay bỗng sợ hãi khi thấy con mình biến mất. Kẻ thù của Niệm cũng xuất hiện trong bệnh viện, tấn công vào phòng mổ.

Nguyên nhân về sau biết được, Niệm và chồng mình là người nổi tiếng, được tung tin trên mạng. Bọn kẻ thù nhìn thấy kỷ vật mà cha cô để lại cho cô mà nhận ra cô nên tìm tới. Đó là một mặt dây chuyền có hình một người đàn ông dị dạng bao bọc bởi mặt trời phía sau lưng.

Người chồng thấy vợ bị tấn công thì lao ra che chở, trên tay vẫn bồng đứa con tàng hình. Bọn chúng phanh phui sự thật Niệm chỉ là kẻ vô hình đội lớp da người mà thôi. Tên ca sĩ chồng cô bán tín bán nghi kiểm tra phát hiện sự thật thì giận dữ lắm. Hắn vứt đứa trẻ ra ngoài cửa sổ lầu ba của bệnh viện. Chết ngay bên dưới.

“Tại sao? Tại sao cô lừa dối tôi, bao lâu nay tôi sống với ma quỷ mà không biết...” Hắn điên cuồng giật xé lớp da người mà cô đang mang. Là lớp da cô mặc lâu nhất từ trước đến giờ, là lớp da cô phải nghiên cứu thảo dược ngày đêm mới tìm được cách giữ cho nó tươi đẹp mãi không bị phân hủy, là lớp da mà Niệm ưng ý nhất.

Cuộc đời tối sầm lại. Tên chồng điên cuồng lột lớp da vứt đi, hắn độc ác đóng cửa phòng lại, để cô một mình với đám kẻ thù. Không còn cách nào, cô phải nhảy lầu ra ngoài, mang theo cái chân què quặt ôm xác con mình vô hình nằm trong vũng máu trốn đi. Cô thề, cô sẽ không tin vào lòng dạ đàn ông bao giờ nữa. Về sau chân cô cũng hồi phục, Niệm chôn xác con trên một bãi tha ma rồi chán đời. Cô tìm đến nơi đây, cướp da của một bà lão chết trong bệnh viện, giả làm người già sống qua ngày.

“Nè, bộ anh muốn để cô ta chết hả, mau giao hợp tiếp đi” Nguyệt Dạ vỗ lên đầu Nhiễm Nam. Hắn nghe Niệm kể mà xúc động, im lặng tưởng tượng ra cuộc đời bi thảm của cô mà quên mất cả tiếp tục dùng Uyên Ương Mệnh Lý cứu Niệm.

“À à… Để anh tiếp tục” Nhiễm Nam vừa nói mà vừa cảm thấy quái dị vô cùng. “Vợ cả” đi hối thúc chồng mình giao phối với một cô gái dị nhân tàng hình. !!!

Mệnh lực màu đỏ nhạt tan ra hòa vào cơ thể Niệm khiến cô bắt đầu hiện hình. Nhiễm Nam cũng gia tăng tầng xuất “máy khâu”.

Nguyệt Dạ nhìn của quý của người mình yêu to bự đưa ra đẩy vào một cô gái bán trong suốt màu đỏ thì cảm thấy không được tự nhiên. Người cô cũng nóng rang lên. Ước gì mình là người nằm ở đó được anh ấy “đâm thọt” tới chết a.

“Ưa… Ư… A a”

Hàng của Nhiễm Nam rất to, nong vào khá khó đối với Niệm. Mỗi cú nhấp cảm tưởng như thân dưới của mình bị người đàn ông trước mặt xe ra vậy, vừa đau vừa thư sướng. Cảm giác nửa muốn ngừng nửa muốn người ấy làm nhanh và mạnh hơn.

Uyên Ương Mệnh Lý bắt đầu biến đổi. Mệnh lực bắt đầu tụ tập vào gậy thịt của Nhiễm Nam. Cây gậy sưng bự lên hơn nữa một cách bất ngờ, làm đầy ứ ự bên trong Niệm khiến cô giật mình rên lên.

“A.. Sao nó lại bự lên nữa, chết mất… A ư”

Công pháp song tu này không cho phép Nhiễm Nam từ tốn làm việc hoài, cậu phải bắt đầu tăng tốc lên.

“Niệm, cô cảm thấy thế nào, ngực có bớt đau không” không nhìn thấy nhưng Nhiễm Nam vẫn có thể tìm đến dùi Niệm, nâng chúng lên cao. Hai tay khép chúng vào khiến cho nụ hoa của Niệm bị ép lại, kẹp chặt cây gậy vừa cứng vừa mềm vừa ấm nóng của hắn. Theo nhịp đẩy ra vào, tiếng động như đàn cò vang lên. Đó là vì của Niệm quá khít va chạm với tiểu Nhiễm Nam mà gây ra.

Ót ét.

Nhóp nhép.

Bành bạch.

Dòng nước từ trong chảy ra, dòng nước không vô hình. Nhiễm Nam có thể thấy một cách rõ ràng những giọt nước thư sướng tự nhiên sinh ra rồi thấm ướt cả vũ khí của mình, lại bắt đầu theo kẽ hở vô hình chảy ra ngoài. Niệm bị cậu dập dập rung động liên hồi.

Dù không thấy rõ nhưng vẫn có thể cảm nhận được da mông mềm mại của Niệm va chạm với Nhiễm Nam khiến cậu bắt đầu rên theo cô.

“Cậu là đồ tồi… Cái đồ quỷ của cậu bự quá thể như vậy sau còn ép đùi tôi lại, á, khít quá, đau a”

“Xin lỗi, công pháp này không thể làm chậm được, cô chịu khó nhé” Nhiễm Nam âu yếm sờ soạng cô gái màu đỏ nhạt trước mặt. Hắn bế cô ngồi dậy, gậy thịt chỉa thẳng lên trên. Chụp lấy bờ mông đàn hồi như nệm cao su, nâng lên hạ xuống người con gái này.

Nguyệt Dạ vừa nhìn vừa ước lượng với chính mình. Cô nói lí nhí “A, so với mình thì cỡ đó là đâm từ dưới mình đâm vào qua cả rốn luôn rồi đó a. Đâm sâu như vậy sao Niệm chịu nổi nhỉ?”

Lấy gang bàn tay làm thước đo, Nguyệt Dạ âm thầm so sánh. Mình mà bị đâm như vậy chắc chết mất a.

Gậy thịt Nhiễm Nam chọc tới chọc lui trong người cô gái màu đỏ bán trong suốt. Mệnh lực tụ tập bám lên nó nhìn trong như có người đang dùng một que sắt nung chọt ra chọt vào động bàn tơ của người con gái vậy, mạnh, nhanh, không thương tiếc.

“Ư… Cậu… A a” Hạ thể Niệm tuôn trào dịch nhầy màu đục. Lượng dịch này cuồn cuộn quay cuồng trong người cô. Gậy thịt của Nhiễm Nam giống như một cái muỗng vậy, khuấy cho lượng dịch này xoay vòng.

Nguyệt Dạ mở to mắt ra nhìn quá trình giao phối của hai người trước mặt, một cách trực quan trực tiếp thể nghiệm những gì thực tế diễn ra bên trong người con gái khi người con trai cùng họ làm tình. Ra đây là những gì sẽ diễn ra khi mình làm chuyện này với Nhiễm Nam lúc đó a. Nhìn thật rạo rực.

“Niệm, cô sướng không, đã quá” Nhiễm Nam ôm chặt đùi cô, vác gót chân cô lên vai mình và đứng dậy. Nơi đó hai người dính chặt vào nhau như nó vốn liền nhau như thế. Tay Niệm phải ôm lấy cổ Nhiễm Nam. Cả người cô áp sát vào hắn. Cánh tay Nhiễm Nam di chuyển. Bờ mông Niệm bắt đầu bị đẩy ra khiến nơi đó của cô rời xa gậy thịt, gậy thịt hiện ra ngoài.

Rồi Nhiễm Nam hạ mạnh mông Niệm xuống khiến cô bé của cô lại ôm trọn gây giống của Nhiễm Nam vào trong, nuốt đến tận cán, ôm khít khìn khịt.

“Ứ”

“Á”

Cả hai cùng nhau sung sướng mở miệng.

Nguyệt Dạ ghen tuông đứng dậy, bước ra sau lưng Niệm, cố ép người Niệm vào người Nhiễm Nam không cho hắn nhấp nữa.

“Đừng.... ư ư” Niệm không chịu nổi phải vùng vẫy. Nguyệt Dạ làm như vậy thì Nhiễm Nam không nhấp giao phối với cô được nữa nhưng mà bù lại, cây gậy của hắn lại lún sâu vào trong cô, khiến cô như không thở nổi.

“Nguyệt Dạ, em đừng ép nữa a” Cây gậy của hắn bị ép cho cong lên, chọt thẳng lên phía rốn của Niệm. Đang sung sướng đưa đẩy lại bỗng nhiên bị ép ngừng khiến cậu ta hụt hẫng.

“Hứ, không cho anh được phép hưởng thụ, nếu không em mách lẻo Huỳnh Ni với chị Meow Meow”.

“Hic, không cho sướng làm sao anh xuất được, không xuất được thì Uyên Ương Mệnh Lý không thành công a, như vậy dù vết thương của Niệm có khôi phục lành lặn nhưng tim và phổi vẫn sẽ không đập lại mất.” Hiện tại là hắn phải dùng mệnh lực ép cho tim phổi hoạt động, một khi ngưng lại thì cô nàng sẽ chết. Không có mệnh lực biến đổi của Uyên Ương Mệnh Lý khôi phục lại hoạt động cho hai cơ quan này thì lần chữa trị này sẽ thất bại mất.

“Ứ chịu” Nguyệt Dạ dậm chân õng ẹo.

“Được rồi mà. Để anh cứu cô ấy rồi em muốn gì anh cũng chiều”

“Anh hứa chứ?”

“Ừ”

“Hừ” Nguyệt Dạ buông Niệm ra, lạch bạch đi qua một bên ngồi hóng gió.

“Ư.” Niệm đang bị Dạ ép vào người Nhiễm Nam rồi bỗng thả ra khiến cô trượt xuống dưới, gậy thịt của Nhiễm Nam liền chui sâu vào hơn nữa.

Vội đỡ mông cô bế lên lại. Uyên Ương Mệnh Lý tiếp tục xoay vòng.

Bạch. Bạch. Bạch.

Dịu dàng từng phút giây, hoàng tử chui vào người công chúa, từng tia nước đầm ấm vươn trong gió nhưng những sợi chỉ bạc long lanh dưới ánh trăng. Từng sợi chỉ bay múa, sợi to sợi nhỏ thắm dẫm người hoàng tử.

Chàng hoàng tử với hào quang đỏ đến thăm hỏi từng thớ thịt gia thân của công chúa. Cửa nhà có hơi nhỏ làm cho hoàng tử to lớn đẹp trai phải nông nó to ra để vừa với thân mình.

“Ahn aa Nhiễm Nam, Nhiễm Nam… Nhiễm” Niệm liên tục hé môi say mê gọi tên Nhiễm Nam. Không ngờ sau khi cô căm thù đàn ông lần đầu tiên lại khát khao được người đàn ông âu yếm yêu thương mình.

“Niệm… Tối sẽ ra vào bên trong, yên tâm, sẽ không để cô có thai đâu”

“Dạ, Nhiễm Nam… Ư” Cô ôm chặt lấy cậu nhóc 16 tuổi mà đầy nam tính, chỉ hơi mập một chút mà thôi, khuôn mặt vẫn rất đẹp trai đáng yêu.

“Hôn… Hôn Niệm” Cô rướn người cao lên. Hai đôi môi ngọt ngào đính vào nhau như mây và gió luôn gần gũi như vậy.

Chụt… Chụt…

Những chiếc lưỡi cuốn lấy nhau, âm thanh ngon ngọt phát ra. Những chiếc môi say mê hòa quyện làm một. Trên hôn, dưới dập. Ở dưới là thợ mộc làm gỗ đóng đinh thì bên trên là đầu bếp điêu luyện khuấy cháo.

Bành bạch.

Chùn chụt.

“Ưm” Niệm cả trên lẫn dưới điều bị tấn công phải ựm ờ dịu ngọt.

“Anh tăng tốc đây” Nhiễm Nam đổi giọng nói.

“Tôi… Em… Anh cứ hết sức đi… Ư ứa” Niệm dùng giọng mũi đáp ứng.

“Hứ” Nguyệt Dạ gần đó nghe được hừ lạnh.

Nhiễm Nam hạ Niệm xuống, để cô đứng chống tay lên lan can tường vây sân thượng, từ phía sau cô, cậu đưa gậy phép vào trong cánh hoa nhỏ bé của cô. Chân hắn kẹp chặt chân cô để cánh hoa bị ép nhỏ lại rồi dùng gậy của mình ép mạnh vào, nông cho cánh hoa mở ra rồi chui vào trong.

“A… Anh ba trợn quá”

“Có đâu?” Nhiễm Nam cười hì hì. Hắn vừa ép cho cánh bướm của Niệm nhỏ lại vậy mà còn dùng gậy bóng chày to quá cỡ của mình nông cho bự ra. Vừa ép vào vừa nông ra khiến cô khó chịu không thôi.

“Anh nhấp đây” gậy phép vào sâu địa ngục, Nhiễm Nam thì thào vào tai Niệm những lời đường phèn. Cậu bắt đầu thọc một cái mạnh vào sâu rồi rút ra nhanh như gió, toàn bộ gậy thịt điều bị rút ra ngoài. Ngay lập tức, cây gậy nhắm ngay lối vào đâm thẳng vào. Rút ra tất cả rồi lại nhét vào trong sâu nhất có thể. Niệm không thể chịu được hành hạ như vậy, bờ mông rung lên như sóng vỗ, miệng cô nhả lời châu ngọc kim vương.

“Á, ặc, ahn ưi ưi ưi ứ hự”

Nhiễm Nam ép cô gái màu đỏ đứng thẳng, bàn tay lòn ra trước nhàu nặn giang sơn. Niệm quay đầu nghiêng sang bên, cùng hắn giao lưu món cháo lưỡi. Kiều đồn ưỡn ra, lưng ong dịu dàng. Đào thọ vươn mình.

Hắn ôm cô, nhào nặn bánh bao của cô, ăn cháo lưỡi của cô, kéo cô vào lòng hắn. Thân dưới dập vào thân trên áp sát. Như con muỗi chọc vòi hút máu vào thiên thể thần tiên, gậy thịt chọc ra chọc vào. Từng giọt thủy cảm (tg: nước có cảm xúc) từ trong người cô tuôn ra như vỡ đê. Thủy châu tung tóe hạ giới.

“Em có sướng không? Anh thì sướng lắm”

“Đàn ông các anh thích hỏi như vậy hả? Không sướng mà em ra nước tùm lum vậy hả… Ư… Á, mạnh quá, hự”

“Dám tranh cãi hả, chết nè” Nhiễm Nam tăng tốc vùi dập.

Bành bạch. Bạch. Bạch.

“A a a a a a a” Niệm la hét thảm thiết, giọng cô bị từng nhịp mạnh mẽ của Nhiễm Nam khiến cho lạc đi, khàn đi, sung sướng hơn nữa.

Ót ét.

Phầm phập.

Bành bạch.

Bành. Bành. Bành. Bành….

Gậy giống của Nhiễm Nam lại phồng to lên gấp đôi.

“Á”

Gậy giống của Nhiễm Nam lại phồng to lên gấp đôi lần nữa. Bụng dưới Niệm to lên như có thai ba tháng. Nhìn rõ sự chuyển động của gậy thịt của Nhiễm Nam ở bên trong không chỉ vì cô bán trong suốt nữa mà còn vì sự di chuyển của vùng da bụng Niệm.

“Á a a ư… Em… Em chịu hết nổi rồi, em ra trước đây” Niệm nói như hét.

“Đừng em, cố nhịn đợi anh cùng ra với em, nhé”

“Ư… Em… Em không nhịn nổi, em ra đây...”

“Cố nhịn một chút, anh cũng sắp ra rồi, cố lên”

“Ư ư”

Nhiễm Nam dập như súng liên thanh, tàn ảnh nhòe đi không phân biệt được đâu là thực thể nửa. Chỉ thấy thân dưới cả hai bay nhảy mờ dần.

Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách. Bách.

“Hự”

“Á”

Phụt…..

Ào… Ào…

Tinh binh của Nhiễm Nam hóa thành luồng mệnh lực đỏ đậm bắn tràn đầy vào không gian bên trong Niệm. Thứ năng lượng kỳ lạ mang theo cảm giác nóng bỏng thư sướng lấp đầy cơ thể Niệm, tan ra, tụ lại vào tim và phổi cô, kích thích và duy trì chúng tự hoạt động trở lại.

“Ấm quá… Sau không giống tên chồng chó chết của mình khi trước nhỉ?” Niêm mê say thầm nghĩ. Quá… Đỉnh cao khoái lạc. Cô cảm giác như cô được tái sinh lần nữa vậy, toàn thân cảm nhận được sự yên bình ấm lòng làm sao.

Phụt. Phụt. Gậy phép liên tục bắn phép bên trong cô, từng phắt bắn điều khiến cô nàng run lên. Cô ôm chặt Nhiễm Nam không muốn rời xa, cô muốn tan vào cơ thể hắn, muốn ở cạnh cậu ta mãi, muốn được cả hai dính nhau như hiện giờ cho đến cùng trời cuối đất. “Anh không phải là người? Anh la thứ gì thế, sung sướng quá”

“...” Nhiễm Nam giật giật cây gậy của mình khi nghe Niệm nói thế, dịch thể tinh anh từ lỗ nhỏ ở đầu rùa bắn ra như chưa từng được bắn, bắn tan xác kẻ địch, bắn cho Niệm rung lên từng hồi. Da thịt ấm áp hai người truyền nhiệt cho nhau, cùng nhau tỏa sáng xúc giác.

“Ưm ưm”. “Ư ư”.

Cả hai tìm đến môi nhau, rung động quấn quít.

“Hừ… Chết nè”

Phặt.

Xịt…..

Nhiễm Nam bị tách rời khỏi Niệm. Hạ thể của hắn máu bắn thành vòi nhuộm đỏ cô bé của cô nàng.

“A aaaaaaaa”.

Niệm vẫn còn mê ly chưa biết chuyện gì xảy ra.

“Em… Dạ… Em…?”

Nhiễm Nam đau đớn chỉ vào Nguyệt Dạ rồi chỉ vào của quý của mình vẫn còn treo tòn ten trong cô bé của Niệm.

Không biết Dạ từ đâu lấy ra một con dao, lúc hắn còn mãi bắn phá trong người Niệm cô đã đanh thép gạt dao xuống từ tận gốc mệnh căn.

Phặt một tiếng, chém rời thằng nhỏ của Nhiễm Nam ra. Cây gậy vào bao đạn đều tách rời khỏi người cậu. Nguyên vẹn treo lại trong người Niệm, vẫn còn bắn phá thêm mấy cái mới ngừng lại.

“Em nói rồi mà, dám hưởng thụ em thiến anh. Hi hi” Nguyệt Dạ biến đặc điểm của mệnh tu, đó là có thể mọc lại phần cơ thể bị mất nên cô không hề ngần ngại thể hiện sự ghen tuông đanh ác của mình. Thiên sắt Nhiễm Nam một cách ngọt ngào dứt khoát.

“Á á” Niệm quay người nhìn lại, thấy Nhiễm Nam nơi đó bị cắt cụt tới gốc, hạ thể mình con đang kẹp tòn ten của quý của cậu ta thì hãi hùng hét lên. Gậy thịt hết máu xẹp lại rồi từ đóa hoa xinh của cô từ từ tuột ra, rơi cái bạch lên nền nhà sân thượng.

“Hừ. Anh có vẻ thích cô ta quá hả? Cho anh biết, đây chỉ là vì cứu người, nếu anh dám đem lòng yêu thích cô ta thì đừng trách em đó”

“...” Nhiễm Nam toát mồ hôi lạnh từ đầu đến gót chân, hai tay bịch lấy vết thương. Trời ơi…. Đàn bà ghen lên thật đáng sợ a.

--- Lời Tác Giả ---

Quyển 1: Khởi Đầu.

Quyển 2: Quách Gia, Biển Lớn.

Quyển 3: Trái Đất Tân Kỳ.

Sổ ước Chương 15x: 10508vinguoiyeu.

Sổ ước Chương 15x: Đại Kết Cục.

Các tên chương và số chương sau đây có thể thay đổi khi tác thấy không đúng với nội dung chương khi viết tới đó - đây chỉ là gợi ý ý tưởng để về sau còn nhớ mà viết :))

Sổ ước Chương 2xx: Trái Đất Lâm Nguy

Sổ ước Chương 2xx: Tận Thế

Sổ ước Chương 2xx: Tam Đại Thế Lực Hậu Thảm Họa Toàn Cầu

Sổ ước Chương 2xx: Liên Hiệp Quốc Hậu Thảm Họa

Sổ ước Chương 2xx: Nhiễm Nam Võ Lâm Minh Chủ

Sổ ước Chương 2xx: Chân Tâm Phản Loài

Sổ ước Chương 2xx: Hiệu Trưởng Khủng Bố

Sổ ước Chương 2xx: Dục Giới Khủng Bố

Sổ ước Chương 2xx: Quốc Chủ Ngu Ngốc. Tiêu Diệt Minh Chủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện