--- Lời Tác Thật ---
Hai chương kể chuyện về các ẻm của Nhiễm Nam rồi, chương này phần sau quay trở lại sự việc trên đảo của Nhiễm Nam thôi.
---[0]---
Huỳnh Ni do Hắc Vận đóng giả chầm chậm bước theo Hội Chủ đen thùi lùi từ ngoài tới trong của Đông Nam Hội. Tiếng bước chân hai người cành cạch vọng xuống nền nhà đá đen.
Hành lang hai người đang đi dài sòng sọc. Nằm chìm nghỉm trong lòng đất thuộc tổng bộ của Đông Nam Hội, bên dưới một tòa lâu đài cổ chễm chệ ở một ngọn núi cao nhất nhì Indonesia.
Phải chi mà lực lượng quân đội và dị cảnh (tg: Cảnh sát là dị nhân, chuyên xử lý án vụ liên quan đến dị nhân) của đất nước này có đủ sức nhổ bỏ tập đoàn tội phạm này một cách triệt để từ tên trùm đến lâu la nhỏ nhất thì Ni cũng muốn hợp tác với họ một phen.
Lục Hồng Huấn nói rằng không thể bứt dây động rừng như vậy nếu không muốn bọn chúng tản ra trốn hết. Muốn diệt tận gốc chỉ có thể để chúng tự giết lẫn nhau thì chúng mới không tản ra bỏ trốn. Nếu có lực lượng chính nghĩa quốc gia tham gia vào chúng sẽ ẩn mình tản đi.
Cái này liên quan đến khái niệm địa bàn tội phạm rồi. Tội phạm sẽ không muốn đối đầu với cảnh sát. Nhưng giữa tội phạm với nhau thì chúng sẽ đánh nhau không hề khoan nhượng.
Hội Chủ dẫn Huỳnh Ni - Hắc Vận đi sâu vào lòng đất, đi đến nơi hắn dùng để trừng phạt những kẻ phản bội. Nơi có kẻ đồ tể yêu thích của ông ta, một tay sai đắc lực.
Không tính tới bọn lâu la thì, từ cấp bậc Phó Phân Hội, Chủ Phân Hội, rồi đến Phó Hội Chủ, các Võ Vương chính thức, một số chức vị khác nữa, trước khi được chính thức công nhận điều phải qua một màn tẩy lễ ở tầng hầm trừng phạt, nơi mà người của Đông Nam Hội gọi là địa ngục của nhục hình.
Ở đó, Huỳnh Ni sẽ buộc phải mở to mắt ra nhìn những kẻ phản bội hoặc phạm lỗi lớn bị nhục hình kinh khủng đến chết. Nỗi ám ảnh mà John luôn luôn sợ hãi khi còn sống, sợ đến nổi không dám phản bội tổ chức dù chỉ là ý nghĩ.
Hội Chủ Đông Nam Hội cai quản mọi người bằng nỗi sợ hãi. Điều đó khiến không ai dám phản bội hắn. Họ sợ hình phạt của hắn, sợ cả cái dị năng giúp hắn có thể tìm được bất cứ ai trong tổ chức dù họ có trốn đến đâu đi nữa.
Cánh cửa bằng thép tấm có chạm trổ hình đầu lâu xương chéo nặng nề mở ra, tiếng mở cửa rền rền kéo dài vang khắp hành lang ẩm ướt mà Hắc Vận và Hội Chủ vừa đi hết xong.
Bên trong là ánh đèn lửa loe loét vũ động chiếu thứ ánh sáng màu đỏ vàng ra khắp nơi. Để tăng cảm giác rùng rợn cho các hình phạt của mình. Hội Chủ không cho người ta lắp đặt hệ thống điện đốm ở dưới này mà sử dụng thứ phát sáng còn phát nhiệt tỏa ra khắp tầng hầm rộng lớn nơi đây. Đó là những cây đuốc lớn được đốt cho cháy bừng bừng treo lên các vách tường, các trụ cột trong tầng hầm.
Bước chân đầu tiên Huỳnh Ni - Hắc Vận đặt vào trong, mấy tiếng rên rỉ yếu ớt như sắp hết hơi vang lên từ khắp phía chào đón hắn.
“Em đừng sợ, đây chỉ là thủ tục để em biết hình phạt nếu một ai đó phản bội tổ chức mà thôi. Theo anh, đầu tiên anh giới thiệu với em hình phạt dành cho kẻ tiết lộ thông tin nội bộ ra ngoài cho đối thủ hoặc dị cảnh.”
Bàn tay mang cái bao tay đen thùi của Hội Chủ thò ra tư dưới lớp áo choàng, nó nhanh chóng chụp lấy bàn tay mềm mại của Huỳnh Ni rồi kéo cô đi theo bước chân hắn tới trước một cái cửa phòng khác.
Cửa phòng này mở ra, một trong những tiếng rên rỉ yếu ớt khi nãy mà cô nghe được bỗng chốc tăng âm lượng lên cả trăm lần, từ bên trong căn phòng này vọng ra. Hóa ra cửa phòng có cách âm.
“Thông thường sẽ do phụ tá của anh ở đây dẫn đi xem, hôm nay hắn bận việc ra ngoài rồi, với lại em là đặc biệt, đích thân anh sẽ dẫn em đi. Yên tâm, không ai dám làm hại em khi có mặt anh đâu” Hội chủ quay đầu lại giải thích cho cô bằng cái giọng hân hoan dù rằng không ai thấy cái bản mặt của ông nó ra sao dưới lớp trùm đầu kín mít đó cả.
Huỳnh Ni tò mò bước theo vào trong rồi cô há hốc mồm ra kinh ngạc nhiều hơn là sợ hãi. Loài người có thể tàn ác với nhau đến thế sao? Trong thế giới loài Sơ của hắn, mỗi khi có một cá thể phạm trọng tội, cao nhất chỉ là ban cho cái chết nhẹ nhàng mà thôi, dù cho đó có là hình phạt từ những kẻ độc ác nhất trong loài. Không nghĩ tới loài người có thể tàn nhẫn đến như vậy. Khiến đồng loại thừa sống thiếu chết.
Ở trong phòng. Một thân hình thiếu niên gầy gò đang bị treo tòn ten giữa phòng. Xung quanh nóng hầm hập bởi sức lửa của mấy cây đuốc.
Toàn thân cậu thiếu niên bị rạch thành từng đường kẻ khiến máu chảy dọc từ trên xuống dưới. Dưới chân cậu ta có một cái lỗ mà ở đó rất nhiều thứ bẩn thỉu đang ứ đọng lại. Trên đầu cũng có một cái lỗ, từng dòng nước thải, có lẽ là từ các toilet của lâu đài phía trên chảy xuống, nhuộm lên người cậu ta rồi rơi xuống lỗ cống ở dưới. Những thứ dơ dáy không trôi hết mà bám vào vết thương khiến nó mưng mủ và thối rữa, dòi bọ sinh ra lúc nhúc.
Cả hai đứng trước màn kính chắn, nhìn vào hình phạt mà cậu nhóc này phải chịu đựng. Ở đây không thể ngửi thấy được mùi thối ở bên trong nhưng có thể nghe được tiếng hét đau đớn của cậu ta.
Hội Chủ trầm giọng giới thiệu.
“Là một tên cặn bã vì vậy nó phải chịu hình phạt bởi những thứ cặn bã. Nó vốn là một Võ Tướng xuất xắc của chúng ta. Thế nhưng cuối cùng lại phản bội các huynh đệ, đem thông tin nội bộ tiết lộ cho Interpol khiến cho một chuyến hàng quan trọng của tổ chức bị bắt giữ. Sau đó điều tra ra được, nó này thì ra là một tên hai mang, do bọn Black Company cài vào. Phản bội sự tin tưởng của anh em, làm gián điệp cho đối thủ cạnh tranh. Là thứ cặn bã phải trừng trị”
“Mỗi khi hắn kiệt quệ sức lực sẽ được hồi sức cấp cứu cho khỏe mạnh trở lại và mang về đây nhận tiếp hình phạt này. Đây đã là lần thứ 3 nó bị treo ở đây.”
Hắc Vận dù sao cũng không phải loài người, tuy có ghê tởm trước nhục hình trước mặt nhưng hắn cũng không có gì là khiếp sợ. Điều này làm Hội Chủ gật đầu khen ngợi. Quả là một cô ả không tầm thường. Xứng đáng nâng đỡ. Hê hê.
Tiếp đó Huỳnh Ni - Hắc Vận được Hội Chủ dẫn đến các buồng phạt khác. Có nam có nữ, có già có trẻ. Tất cả điều bị những hình phạt tởm lợm.
Như một lão già bị đặt ở giữa phòng, tứ chi giăng ngang. Có bốn cái máy xay ở bốn hướng áp dần vào trong một cách chậm rãi. Chúng sẽ xay dần tứ chi lão thành thịt băm cho đến cuối cùng chỉ còn lại đầu và mình, chết vì mất kiệt sức. Đặc biệt, trong máy xay có chất đông máu khiến cho vết thương rất nhanh đông kết lại để lão không chết vì mất máu. Những chiếc máy xay này di chuyển rất chậm chạp. Mười bữa nửa tháng mới hoàn thành công việc của nó, kéo dài thời gian đau đớn của người thụ tội.
Như một thiếu nữ xinh đẹp khác. Cô ta là tình nhân của Hội Chủ, là người ông ta rất yêu thích. Nhưng lại là kẻ dâm loàn, cắm sừng ông. Như vậy cũng không có gì, dù sao thì ở cái thế giới này, tình dục cũng là quá bình thường. Thế nhưng cô ta lại dám đem hành tung của ông tiết lộ cho một dị cảnh, nhân tình của ả khiến ông bị phục kích. Để trừng phạt, cô gái này bị đem đến đây. Gắn chặt lên ghế. Trên ghế có hai dương vật giả có động cơ máy móc. Cô bị đặt ngồi lên đó, bị hai thứ đó hành hạ nhiều ngày mà không hề dừng lại, cơ thể tiều tụy vì đói. Bên dưới trầy trụa máu me đầm đìa.
“Bảo sao Nhiễm Nam lại quyết tâm hủy diệt bọn này như vậy” Hắc Vận cảm thán trong lòng. Bọn này đến cả đồng loại, người yêu còn đối xử tàn nhẫn như vậy. Không diệt đi quả là u ác tính trong loài người. Loài Sơ của hắn mà có những tên như này, chắc đã không tồn tại nổi trước những kẻ địch hùng mạnh rồi. Nhân loại có lẽ chưa từng có kẻ địch nào quá mức mạnh mẽ nên đâm sinh ra đủ thứ độc ác như thế này đây, rời rạc và không nhất thống.
“Huỳnh Ni, em. Em đã hiểu dụng ý của những hình phạt này rồi chứ” Hội Chủ dẫn Hắc Vận rời khỏi tầng hầm địa ngục, kéo nó đi lên phòng ngủ của gã.
“Dạ, em hiểu rồi, đã gia nhập tổ chức thì phải hết lòng vì tổ chức, không được hai lòng, nếu không em cũng sẽ bị như bọn họ, hành hạ dã man ạ” Huỳnh Ni - Hắc Vận dịu dàng nắm tay Hội Chủ. Khắp người tỏa ra hương thơm dịu nhẹ khiến người bên cạnh cảm thấy cảm xúc dâng trào. Vạn Dục Môn được Hắc Vận kích hoạt, bắt đầu ảnh hưởng lên tinh thần của Hội Chủ một cách nhẹ nhàng mà tên này không thể phát hiện.
“Uh, em phải nhớ là không được phản bội Đông Nam Hội nghe hôn. Nhất là không được phản bội anh đó.”
“Anh dẫn em đi đâu dậy nè?”
“Dẫn em đi xem các hình phạt xong rồi, giờ dẫn em lên phòng anh giải tỏa cảm xúc tiêu cực, hè hè”
“Em tò mò lắm nhé, cả người anh đen thui tối òm, không biết đằng sau là khuôn mặt và cơ thể thế nào á”
“Về phòng anh đi, anh cho em biết diện mạo thật sự.”
Và thế là ngày hôm đó, họ uỵch nhau rất nhiều.
---[1]---
Huỳnh Ni - Hắc Vận sau khi khiến Hội Chủ thỏa mãn thì ngay hôm sau được tuyên bố trở thành Phó Hội Chủ mới, tạm thời thay thế cho Kickstarer.
Thời gian sau đó, lâu lâu Hắc Vận lại phải đóng giả Huỳnh Ni, lén lút đến phục thị cho Hội Chủ. Khiến tên Hội Chủ thần bí này ngày càng si mê Ni. Chìm vào tửu sắc. Cũng phải thôi, bởi Vạn Dục Môn của hắn ta quá bá đạo ở khoản âm thầm điều khiển cảm xúc sinh linh nên là gã Hội Chủ đen thùi này nào có cưỡng lại được.
Mà đây cũng là đúng ý Hắc Vận, Nó say mê hút cạn cảm xúc khoái lạc tỏa ra từ người Hội Chủ. Lượng năng lượng thật dạt dào.
Vài ngày sau nữa Chân Tâm lẻn vào nhà gặp mặt Huỳnh Ni. Hắn nhớ cô sắp phát điên rồi. mặc kệ khuyên ngăn hết sức chân thành của Hoa Nhi vì lo lắng an nguy của hắn. Bỏ ngoài tai lời lãi nhãi của mẹ già, kỳ này hắn liều mạng tới bên cạnh Ni. Hơn nữa cái bản mặt mo của hắn không hề có trong danh sách nhân viên Interpol nên là cũng không có sợ bị bọn người của Đông Nam Hội nhận ra.
Còn cái thân phận ông trùm của tổ chức sát thủ Bàn Tay Đen hả? Hắn có lộ mặt ra bao giờ đâu mà sợ ai biết.
Huỳnh Ni cũng muốn kéo Interpol vào làm hậu thuẫn. Đành chấp nhận để tên này đóng giả làm đàn em của mình.
Tên này tiếp cận để cưa cẩm Ni là chính, lời nói ngọt ngào, thái độ quan tâm khiến Ni cũng có chút cảm động, xém chút đem thân phận Hắc Vận nói ra. May mà cô tiếp xúc nhiều với Lục Hồng Huấn nên cũng nhiễm cái tính lý trí của anh ta, kiềm lại được trước khi gây sai lầm.
Ngoài để ve vãn Ni thì Chân Tâm cũng bóng gió tìm hiểu tin tức hạ lạc của Nhiễm Nam để tìm và tiêu diệt. Tiếc là nhắc đến cái tên này Huỳnh Ni lại buồn rầu không chịu nói khiến hắn không tìm được thông tin gì hữu ích.
Sau đó, chẳng những không tìm được tình địch để thủ tiêu, Chân Tâm còn đau khổ phát hiện ra mấy lần Huỳnh Ni bị Châu Không Kỳ ân sủng mà không làm gì được. Tim hắn nhỏ máu từng giọt, nỗi ghen nhen nhóm trong lòng mà đâu biết rằng kẻ trăng hoa với Châu Không Kỳ là do Hắc Vận giả trang.
Tâm hắn thề. Một ngày nào đó đủ mạnh, Châu Không Kỳ hay Hội Chủ gì hắn cũng sẽ giết hết. Tất cả những kẻ nào dám nhúng chàm Ni của hắn điều phải chết. Danh sách kẻ phải giết của hắn lại ghi thêm tên của những người mới.
Chân Tâm gặm nhấm nỗi đau mỗi khi rình nghe Huỳnh Ni và Châu Không Kỳ tập thể dục trong phòng, rên rỉ tiêu hồn, hổn hển thở gấp. Hắn biết cô làm vậy chỉ vì mục đích tốt đẹp là tiêu diệt bọn ác nhân Đông Nam Hội mà thôi. Nhưng hy sinh thân thể mình như vậy có đáng không chứ.
Mỗi khi đứng trước mặt cô, hắn muốn hét lên rằng “Ni, chị đừng làm như vậy nữa, em đau lòng lắm chị biết không?”
Nhưng mà lời ra tới họng thì phải dừng lại khi hắn thấy nét u buồn trên gương mặt tinh xảo dễ thương của Ni. Hẳn là trừ ngoài việc chính nghĩa, Ni còn có lý do khác để làm như vậy.
Đó chẳng qua là Ni nhớ đứa con Hùng Nam của cô mà thôi. Không biết giờ này ở Việt Nam, nó học hành, ăn uống ra sao rồi. Với tốc độ lớn nhanh như thổi của nó thì liệu có bị người ta e sợ không.
Cô vẫn tin vào lời nói dối của mọi người mà tưởng lầm Nhiễm Nam đang yên ổn sinh hoạt ở Việt Nam đợi cô trở về. Nào có biết đâu tên này mấy ngày qua đã lên hai quần đảo Hoàng Sơn và Trường Sơn chọc chó khắp nơi. Và hắn đã hoàn thành xong nhiệm vụ trở về đất liền. Chuẩn bị cho bước tiếp theo của kế hoạch trả thù.
---[2]---
Trở lại vài hôm trước.
Nhiễm Nam tức giận cầm điện thoại quăng văng lung tung trong Thời Không Giới. Mở miệng chửi.
“Con mẹ nó. 10508vinguoiyeu là cái thằng nào, viết truyện đọc mà tức chết đi được. Sổ Ước Luân Hồi con mẹ nó. Chả thấy được tích sự gì mà để thằng main chính tối ngày bị trọng thương”
Thằng nhóc Nhiễm Nam lúc này đang buồn bực phát khóc. Sau khi thằn lằn chặt đuôi để thoát khỏi khỉ trảo của Demon Monkey. Nó nằm trong Thời Không Giới để trị thương. Vết thương thì đã hồi phục, những phần bị mất cũng mọc lại nhưng mà mệnh lực chả thấy có tiến triển lên cấp gì cả, hỏi sao không buồn cho được.
Trong lúc trị thương. Vết thương chậm chạp lành lại khiến nó chán tới mức ngáp dài ngáp ngắn nên liền lấy điện thoại ra, đọc mấy cái truyện mạng ba xu đã tải về để giết thời gian.
Đọc đến đoạn thằng main chính trong truyện bị tên người ngoài hành tinh bắn nát trứng cút khi sắp chịch được gái thì tức nổ phổi vì nhớ đến hoàn cảnh của mình và Huỳnh Ni cũng giống vậy, cứ hai người sáp vào nhau định thân mật là luôn có chuyện xảy ra phá rối. Tức quá hắn đập luôn điện thoại trên tay.
“Haizz. Khỏe rồi, đến lúc ra ngoài thôi.” Nhiễm Nam đứng dậy, tay cầm Thời Không Giới Lệnh. Chuẩn bị ra ngoài chọc con khỉ già kia tiếp. Nhiệm vụ vẫn còn đó, không thể không lú đầu ra được.
Khổ cái là. Thực lực đánh không lại, tốc độ chạy không thoát. Khi ra ngoài, hắn chỉ có thời gian rất ngắn để tìm hiểu mọi thứ là phải chui lại vào trong này để trốn. Hết cách rồi. Ai bảo thực lực hắn yếu quá làm chi?
Trước khi hạ xuống đảo, Nhiễm Nam đã quan sát nhanh một vòng rồi. Phía Bắc hòn đảo phụ mà hắn đang ở là một hòn đảo nhỏ khác. Chỗ đó hắn thấy có nhiều người bị mang còng đá ở tay và chân. Hẳn là nơi mà các ngư dân bị bắt về làm khổ sai. Thiết nghĩ nên bắt đầu điều tra từ đây là hơn thay vì nhảy vào chỗ cực kỳ nguy hiểm là các trọng địa trên quần đảo như mấy tòa nhà trung tâm này nọ.
Tại vị trí hôm qua Demon Monkey đạp mông Nhiễm Nam, một cái đầu thiếu niên từ trong không trung ló ra ngoài như thể cả người nó tàng hình chỉ mỗi cái đầu hiện ra vậy.
Ngó trước, ngó sau, ngó trái, ngó phải.
Nhiễm Nam bật lên một câu chửi thề. “Cái đệt! Chơi mất dạy thế?”
Trước mặt hắn có cấm một cái cọc, đầu trên nhọn đót. Trên cọc dính phải thứ mà Nhiễm Nam đã bỏ lại hôm trước. Đúng, nhớ không sai đâu, chính là nửa thân dưới của hắn, từ thắt lưng trở xuống.
Sau khi bắt hụt Nhiễm Nam. Demon Monkey quá tức giận. Lão lấy một cái cọc chôn xuống đất, đầu nhọn đưa lên trên. Rồi sau đó, lão ta nhặt thân dưới Nhiễm Nam lên, canh thật chuẩn. Hướng lỗ hậu của phần thân dưới này vào ngay đầu nhọn. Phập một cái, xỏ từ sau giữa mông xỏ lên. Treo để đó cho chim hoang tới rỉa.
“Cái đồ thất đức” Nhiễm Nam nguyền rủa. Hắn chui khỏi Thời Không Giới rồi vội đạp đổ cái cọc. Sau đó là nhằm thẳng hướng Bắc chạy hết tốc lực.
Còi báo động hú lên ầm ỷ giữa đêm tối. Đèn cảnh báo bật lên xoay mòng mòng khiến mọi người đang an giấc phải đạp chăn thức dậy.
“Má nó, lại có kẻ đột nhập đảo à? Nửa đêm nửa hôm còn làm việc, sao không để ban ngày hãy đột nhập cho người ta nhờ. Bộ đột nhập ban đêm có được tiền thưởng tăng ca hả?”
“Không phải chứ, nhạy như trinh nữ thế?” Nhiễm Nam hò hét trong lòng. Mới có một hai giây thôi mà còi đã hú lên khắp nơi, mấy tay dị nhân đang tuần tra, mấy tên đang ngon giấc, kể cả mấy tên trưởng lão hôm qua điều nhanh chóng thò cái đầu ra rồi.
Tứ bề thọ địch. Nhiễm Nam thầm hận sự phản ứng nhanh nhạy của lực lượng phòng vệ trên đảo. Đây chưa phải là đảo chính to nhất mà, có cần “try hard” tới vậy không chứ?
Rất may là tốc độ hắn chỉ thua mỗi Demon Monkey. Mà lúc này lão Khỉ khó ưa đó chắc là đang ôm khỉ cái ngủ ngon giấc ở đảo chính rồi nên Nhiễm Nam cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
30 cây số một giây, lại chỉ chạy về một hướng, dù là có nhiều chướng ngại tự nhiên như cây cối hay chướng ngại nhân tạo như nhà cửa thì tốc độ của Nhiễm Nam vẫn rất là nhanh.
Trong ánh mắt bất lực của các trưởng lão, thằng nhóc chạy thẳng đến tường thành của đảo ở hướng bắc. Vèo vèo vèo, Nó chạy nhanh như sao băng vút ngang bầu trời. Chỉ cảm nhận được cơn gió lướt qua mà không thấy bóng người ở đâu.
Tay chạm vào tường thành cao hơn 30 mét, chân Nhiễm Nam hạ tấn lấy sức, nhảy một cái chuẩn bị vượt tường ra ngoài.
“Cúc cu”
“Đừng, đang bận, cúc cu cái gì” Nhiễm Nam lấy tay phủi bả vai, hất cái bàn tay ai đó vừa đặt lên. Không biết người ta đang gấp sao? Giờ này còn vỗ vai chào hỏi gì chứ?
“Hả? Sao?” Rồi Nhiễm Nam giật bắn mình quay người lại nhìn.
Một con khỉ oai vệ trong bộ dáng con người đứng đó nghiêm nghị nhìn nó.
Demon Monkey cười đắc ý nhìn biểu cảm hết hồn của thằng nhóc trước mặt. Hừ. ta đoán quả không sai mà. Nếu đã cố đột nhập đảo thì không thể nào dễ dàng bỏ đi được. Sớm muộn cũng sẽ xuất hiện trở lại. Chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy. Mới có chưa tới 16 tiếng mà thằng nhỏ này đã hồi phục nguyên vẹn rồi. Nó có phải là con người nữa không thế. Dị nhân cũng có giới hạn chút đi chứ, chơi “hack” quá ai chơi lại. Chơi vậy vô rừng chơi với khỉ đi.
“Sớm đã đợi mi trở lại rồi, nhóc con” Lão cười đắc thắng, bàn tay nắm chặt bả vai Nhiễm Nam không cho nó nhúc nhích.
“Úm ba la xì bùa, án ma ni bát nị hồng”
“Mi niệm lung tung cái gì thế?” Demon Monkey lấy làm khó hiểu hỏi. Cái thằng nhóc lắm chiêu này định giở trò gì nữa đây.
“Niệm chú của phật tổ để nhốt ông xuống ngũ hành sơn. Dán bùa ông nè” Nhiễm Nam hét. Cánh tay hắn đưa ra, một cái thẻ bài đang phát sáng đẩy tới trước mặt lão Khỉ.
Theo phản xạ bản năng, lão nhảy giật lùi ra sau một bước.
“Dừng lại đó cho ta” uy áp nghẹt thở từ người lão phóng ra ù ù. Thật là đáng ghét, lại là cái cổng kỳ lạ này nữa.
Hóa ra là Nhiễm Nam chỉ đưa Thời Không Giới Lệnh về phía trước hù lão rồi cổng Thời Không Giới mở ra. Thằng nhóc lại định trốn vào trong đó. Lạ thật, mới ra ngoài có mấy giây sao cổng Thời Không Giới lại có thể mở thành công được cơ chứ? Không phải 10 phút mới kích hoạt thành công Thời Không Giới Lệnh để mở cổng sao?
Đời đâu có dễ như vậy. Lần trước bắt hụt một lần, lần này lẽ nào lão Khỉ không rút được kinh nghiệm gì sao? Dĩ nhiên là có rồi.
Phản ứng của lão vô cùng nhanh. Nhiễm Nam vừa động, còn chưa kịp đặt chân lên bệ cổng không gian thì lão đã xuất hiện ngay bên cạnh. Cánh tay lực lưỡng đầy lông khỉ mướt rượt đập ra ngoài với sức mạnh trời long đất lở.
Kỳ này, lão không muốn phí thời gian nữa, một chiêu giết tươi kẻ đột nhập láo lếu này luôn.
Nắm đấm của lão rít lên ghê rợn xuyên thẳng vào đầu Nhiễm Nam. Có thể nhìn thấy trước được óc trắng và máu loãng của hắn sẽ bay ra ngoài như thế nào.
Sát thương đạt đến 31,9 Tinh điểm bạo phát. Chưa va chạm mà cái mang tai Nhiễm Nam đã bị ép lõm vào trong thấy rõ.
“Mẹ, liều mạng với con khỉ ông luôn” Đáy lòng Nhiễm Nam dâng lên ý nghĩ không cam lòng, quyết chí liều mạng, không thành tôm thì thành cua.
Va chạm nảy lửa, bụp một phát. Máu tuôn xối xả…
Bóng dáng một người trơ ra đó trong bóng đêm, không hề nhúc nhích như đã chết rồi. Bên cạnh cổng Thời Không Giới như tiếc hận điều gì mà không chịu biến mất. Ánh trăng sáng tỏ lòng người. Đến khi các trưởng lão chạy tới thì chỉ thấy dưới chân người đó một bãi máu dài…
Máu của chính người đó chảy ra. Tất cả cùng ồ lên một tiếng rồi vội bụm miệng mình lại...