Thạch Cương:

Chỉ số Mệnh lực: 0.

Chỉ số Hồn lực: 2.

Chỉ số Thể lực: 3 x1,5 tấn công/phòng thủ khi thạch hóa x 1,5 tấn công/phòng thủ khi cuồng hóa có kiểm soát.

Chỉ số Linh lực: 0.

Chỉ số Tốc độ: 3.

Meow Meow, Tê Su Na:

Chỉ số Mệnh lực: 0 + 1 hồi phục từ điều ước.

Chỉ số Hồn lực: 3.

Chỉ số Thể lực: 1.

Chỉ số Linh lực: 1

x 1,5 tấn công từ thần khí Viễn Xạ Lục Nguyên Thần (x 2 nếu đạn nổ)

x 1,5 phòng thủ từ thần khí Tốc Phong Dực.

Chỉ số Tốc độ: 2 x 1,5 1 tốc độ từ thần khí Tốc Phong Dực.

--0--

Huỳnh Ni và Hoa Đang vờn nhau đến tận phía cổng sau của trường Bán Xà Phong, vẫn không phân ra thắng bại.

Hoa Đang mất đi lợi thế khi bay nên đã quyết định hạ xuống đất, hóa cánh bướm thành áo giáp bạc bao lấy toàn thân như mặt một bồ đồ bó ôm thân vậy, trông khá gợi cảm. Phòng thủ tăng lên, Huỳnh Ni tay được ưu thế tốc độ từ đôi cánh, thậm chí cô còn có thể nhanh hơn cả Hoa Đang thế nhưng hiện tại lại không công phá nổi phòng thủ khi nó mặc giáp. Cho nên hai người cứ thế mà giằng co. Thần khí “Khí Bảy Màu” dưới dạng kiếm bay tới bay lui đâm vào người Hoa Đang thì trượt ra, Hoa Đang vì phòng thủ nên ở dưới mặt đất không tấn công được Huỳnh Ni bay trên trời.

Bên kia quân đội nổ súng, tiếng vang rất lớn, vọng đi rất xa. Huỳnh Ni lo lắng cho anh chàng béo nọ nên lập tức vỗ Tốc Phong Dực bay đi.

Hoa Đang thấy vậy cũng thở phào, nó cũng không muốn chiến đấu, phải về “ăn” mấy con mồi to khỏe kia bồi bổ tiêu hao mới được. Hiện tại vai và cánh điều bị thương, có lý để bỏ chạy rồi a. Thế là nó quay đi, vỗ vỗ cánh bướm, biến mất ở chân trời.

Chân Tâm đứng ở lầu hai một quán cà phê trên con đường mà Thạch Cương đánh nhau. Hắn quan sát đã lâu, thấy Nhiễm Nam chuẩn bị bị Thạch Cương từ trên trời đánh xuống kết liễu thì vui vẻ cười một tiếng. “Ha Ha Ha, tranh Ni với ta, tên mập không biết lượng sức, chết đáng lắm, đáng lắm, ha ha”. Hắn quay người xuống lầu, đến lúc hắn xuất hiện rồi, lỡ tên Thạch Cương đầu đất này tấn công Ni của hắn thì sau, hắn phải hạ tràng dọn dẹp sẵn tiện làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ.

Thạch Cương trong hình thái cuồng hóa có kiểm soát, cả người như ma quỷ, hai tay cầm chắc trụ đèn đường từ trên không lao xuống cực nhanh. trụ đèn nhắm thẳng mặt Nhiễm Nam đâm tới.

Đoàng… Đoàng…

Ầm… Ầm

Meow Meow không biết từ đâu xuất hiện, trên tay là thần khí Viễn Xạ Lục Nguyên Thần ở hình dạng hai khẩu Shotgun KEL-TEC KSG toàn thân đen nhánh, ở trên có một ống ngắm phóng to gấp bốn lần, phản xạ ánh mặt trời trắng lóa, quanh thân hai khẩu súng có từng luồng khí trắng xoay vòng từ đầu đến đuôi. Meow Meow vận chuyển năng lượng linh lực hệ mộc mới cấp một màu xanh lá nhàn nhạt từ hai bàn tay cô truyền vào hai khẩu súng thần. Cả hai khẩu súng bất chợt lóe đỏ một cái rồi luồng khí quanh thân chúng cũng chuyển sang màu đỏ.

Meow Meow nhằm ngay Thạch Cương đang trên không nã hai phát Hỏa đạn. Bốn viên hỏa đạn tốc độ cực nhanh đánh lên người Thạch Cương sau đó cấp tốc nổ ầm ầm, cả một khoảng không nhuộm đỏ lửa.

Thạch Cương bị bất ngờ không kịp phản ứng, hứng trọn một trận bị nổ bay đi, cả người bốc khói nghi ngút. Hắn ở trên không gầm lên, trước khi rơi xuống đất đã ném trụ đèn lao vút đi, ghim xuyên bụng Nhiễm Nam, đóng đinh cậu ta trên mặt đường. lớp vảy trước ngực thạch cương có vết cháy đen, tuy nhiên vẫn không vỡ, cả người lành lặn. Đáp xuống mặt đất, phủi phủi trước ngực, mắt hắn hung tợn nhìn Meow Meow đang hoảng sợ, lo lắng kéo cây trụ đèn ra khỏi bụng Nhiễm Nam.

Huỳnh Ni tăng hết tốc lực, bay từ trong sân trường Bán Xà Phong ra, nước mắt tự nhiên chảy đầy gò má, mếu máo ôm Nhiễm Nam.

“Nam, ông có sao không? ông đừng có chết đó”.

Nhiễm Nam hơi thở đứt quãng, vươn bàn tay béo ra run rẩy lao nước mắt ở khóe mi Ni, khó khăn nói “Ni, bà không sao chứ, đừng khóc, bà khóc làm tôi khó chịu ở tim lắm.”

“Ni không sao, ông đừng nói nữa, mau vận công pháp trị thương, tui truyền mệnh lực cho ông” Huỳnh Ni nén khóc, hai tay vận chuyển mệnh lực, đặt lên người Nhiễm Nam, truyền cho hắn.

“Lần này vô dụng thôi, Ni đừng buồn, thật ra,.. khụ khụ” Nhiễm Nam phun hai búng máu, cố thì thào nói “Tôi rất yê...”. Bàn tay đang lau nước mắt trên mặt Ni của hắn vô lực, rơi xuống, cả người im lìm không nhúc nhích, ngực ngừng phập phồng.

“NAM” Huỳnh Ni không kìm được hô, lại bắt đầu khóc. Meow Meow đứng bên cạnh cảnh giác nhìn Thạch Cương, nghe như vậy cũng quay sang nhìn.

Meow Meow “...”

Cô đưa hai khẩu súng thần lên, đặt lên tay phải hắn dùng để lau nước mắt Huỳnh Ni, lên đạn nghe cách cách, bất chợt cười to, hét “Muốn cụt tay hay lành tay”.

Lông mày Nhiễm Nam giật giật, Huỳnh Ni phát hiện, vui quá càng truyền mệnh lực sang người hắn ồ ạt. Ánh mặt cô từ mặt hắn nhìn sang Meow Meow một cách khó hiểu, thấy Meow Meow tinh ranh nháy mắt. Huỳnh Ni nhìn lần theo hai khẩu súng nhìn xuống cánh tay phải của hắn.

Cái xxx, tên mập chết bằm. Hắn giả chết, tay hắn còn đang nắn nắn bóp bóp trái đào tiên bên trái cô, bóp đến nó biến đổi hình dạng. “Thoải mái không Nam?” giọng Ni khàn khàn. Cô lo lắng sống chết của hắn, còn nghe hắn nói cảm động muốn quỳ trước mộ mấy ngày để thương nhớ, mà hắn, xxx, vậy mà hắn dám lừa cô. Cô còn lo cho hắn đến không để ý cái gì khi hắn giở trò mất dại a.

Không giả đò được nữa, Nhiễm Nam mệt nhọc mở mắt ra, vừa nhìn đã thấy Huỳnh Ni đạp tới eo hắn, đá hắn lăn long lóc hai vòng. Phản đối ngược đãi thương binh a. Nội tâm tên béo gào thét.

Huỳnh Ni thấy hắn học máu thì sững sợ mới nhớ hắn đang bị thương rất nặng, cái tên này, bị thương sắp chết mà cũng không nghiêm túc nữa. Từ lúc hắn khoe khoan Sổ Ước với cô, tính tình hắn cứ thay đổi thế nào ấy.

Thạch Cương vốn định bỏ đi khi thấy kẻ cần giết đã chết rồi, ai dè lại thấy tên mập tỉnh dậy, còn chiếm tiện nghi con gái nhà lành. Hắn giận không để đâu cho hết, hai tay nắm lại, hầm hừ đi tới.

Meow Meow vẫn luôn để ý Thạch Cương thấy hắn đi tới lại nã liên tiếp mấy phát súng thần shotgun khiến tên này bị đẩy lùi lại. Huỳnh Ni thấy vậy, một tay ôm ngực tên béo, một tay ôm eo Meow Meow, vỗ cánh Tốc Phong Dực, kéo cả hai bay lên trời cao.

Chân Tâm vốn muốn xuất hiện làm anh hùng đứng trong góc phía xa, tức giận lầm bầm nguyền rủa. Xem như mạng ngươi lớn, trốn cho thật kỹ đừng để ta bọn ta tìm ra.

Thạch Cương lụm mấy viên gạch đá chọi với theo, chúng bay vun vút như đạn bắn vậy làm Huỳnh Ni tay xách nách mang hai người rất chật vật né tránh.

“Chị Meow Meow, quà cho chị nè, nhận chủ là chị có thể bay như Ni vậy, nể mặt món quà này lần sau đừng phá em nha” Nhiễm Nam thều thào nói, lấy một cặp cánh Tốc Phong Dực đưa đến trước mặt Meow Meow.

Meow Meow nghe hắn nói chuyện, nhìn bản mặt mập của hắn, bật cười. “Quà của em chị nhận, còn chuyện em nhờ thì xem tâm tình chị lúc đó đi, hi hi, vui chị phá em mà buồn thì”

Nhiễm Nam cố lấy hơi để nói “Thì sao?”

Meow Meow “thì chị ráng chuyển sang vui rồi phá em, ha ha ha”.

Meow Meow nhanh chóng nhận chủ Tốc Phong Dực, sử dụng linh khí mộc hệ đưa vào, cặp cánh vừa vỗ vỗ vừa nhả ra kim tuyến xanh lá lấp lánh trong rất xinh đẹp.

Nhiễm Nam thất vọng, đau đớn và mệt mỏi ngất đi, lỗ hổng ở bụng do trụ đèn đâm xuyên qua vẫn còn rỉ ra ít máu.

Meow Meow vui thích vỗ cánh lượn vài vòng.

Huỳnh Ni bớt một gánh nặng, bay nhanh hơn, ôm theo hắn, nhanh chóng khuất dạng.

Meow Meow vẫn lượn vòng trên trời cao, không đi cùng Ni, cô ở lại với ý định hỗ trợ quân đội nếu Thạch Cương điên lên đồ sát.

Ở dưới đất, phía sau lưng quân đội, một nhóm người mặc vest đen xuất hiện. Chính là người của Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên. Sau khi nhận được báo cáo từ vụ quái vật đầu loa, cả cái cục này đã phải hoạt động hết công suất. Hiện tại ngoại trừ người trong quân đội ra thì không có người dân hay báo đài nào nói đến mấy cái sự kiện thảm sát do đám quái vật thế giới khác này gây ra. Tất cả đều biến thành tin đồn, người dân nào đã chứng kiến thì bị bọn họ bí mật “mời” về, dị nhân chuyên gia thôi miên sẽ cưỡng ép thôi miên xóa trí nhớ. Nếu không như vậy thì cả cái quốc gia này đã loạn thành một nùi giẻ rồi.

Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên là trực thuộc bộ quốc phòng, là một cơ quan đặc biệt chuyên lo chuyện kỳ bí. Đa phần dị nhân ở đất nước mà được phát hiện đều bị họ dùng đủ mọi thủ đoạn để khống chế, một là tránh gây hoang mang trong cộng đồng, hai là không để đám dị nhân có siêu năng lực này ra ngoài gây chuyện, làm loạn, ba là sử dụng họ phục vụ quốc gia cho mấy cái nhiệm vụ mà người thường không kham nổi.

Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên đã thành lập từ cách đây 20 năm, luôn nằm dưới quyền quản lý của Quách gia. Một gia tộc có thù với giới dị nhân, hay đúng hơn là thù của gia chủ với một dị nhân nước ngoài, người này hẹp hòi nên thù luôn cả cộng đồng dị nhân thế giới và trong nước. Lão ta từng thề sẽ không để cho một dị nhân nào có thể nhởn nhơ ngoài vòng luật pháp, lão sẽ không cho bất cứ tên dị nhân nào được tự do, dị nhân là phải được quốc gia khống chế.

Nhóm người Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên lần này là đội 10, một trong ba đội tinh anh đứng đầu của Cục, do Quách Hàn làm đội trưởng cũng là con trai út của Quách Tuân. Quách Tuân là tổng trưởng quản lý toàn bộ các đội phía dưới, có thể coi như là người ra lệnh trực tiếp trên toàn quốc của cả Cục.

Đội 10 hay còn gọi là biệt đội Hổ Đen hoặc Hắc Hổ có tổng cộng 6 thành viên, không tính nhân viên công tác hậu cần liên lạc hoặc công việc giấy tờ. Ngoài Quách Hàn là người thường được huấn luyện nghiêm ngặt và trang bị các công cụ tiên tiến trên người ra, toàn bộ thành viên còn lại điều là dị nhân. Nhóm có 4 đội viên chiến đấu và một đội viên hậu cần, là một dị nhân chuyên lĩnh vực thôi miên, tình báo.

Mục tiêu lần này ngoài điều tra bọn quái vật còn là đám người Nhiễm Nam. Dưới con mắt đầy kinh nghiệm của Quách Tuân, Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên không khó nhận định Tên Béo và cô gái trong mấy cái clip kia của người dân quay được lúc quái vật đầu loa tấn công ở công viên là hai dị nhân. May mắn là đại tá Khá và Huấn Quân Đội đã tiêu hủy đi đoạn băng quay rõ mặt bé Nhã Hân, nếu không bây giờ cái đội 10 này đã bao vây tới phòng trọ của Nhiễm Nam rồi.

Thấy mục tiêu đã bỏ chạy mất, bản thân lại không biết bay để đuổi theo. Thạch Cương giận cá chém thớt, định đánh đến đám người còn đang ngu muội xả đạn vào người hắn, nhưng nhìn Meow Meow ôm hai khẩu shotgun thần khí bay trên không đang nhắm vào hắn lại thấy phiền, chưa kịp làm gì thì hắn đã bị một nhóm mặc áo vest đen bao vây.

Thạch Cương vẫn còn 5 phút duy trì cuồng hóa và đội 10 lao vào đánh nhau. Ỷ vào da dày thịt béo, chấp nhận tổn thương, khó khăn lắm hắn mới vớt lại được một cái mạng, chạy trốn mất dép khiến đám người Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên tức điên lên.

Meow Meow thấy có nhóm người khác thường vây đánh Thạch Cương nên cũng bay lên cao, bỏ đi tránh phiền phức.

Trong một gian phòng ở quân khu tỉnh, Quách Hàn cùng đội viên đang im lặng xem một đoạn phim được quân đội theo yêu cầu của họ quay lại toàn bộ quá trình ở hiện trường chiến đấu lúc ban ngày giữa nhóm Nhiễm Nam và Thạch Cương cùng Hoa Đang.

Quách Hàn nói “mọi người có nhận xét thế nào?”

Tuấn Long, đội phó, một dị nhân có cặp mắt nhìn xuyên đêm, thị lực nhìn xa trên 1 kilomet. Bản thân vốn được tiêm thuốc biến đổi gien, sau quá trình chết đi sống lại, may mắn không bị thuốc bài xích mà trở thành một dị nhân có khả năng thép hóa cơ bắp.

Tuấn Long nhận xét “Tên béo và cô gái kia có thể là dị nhân như chúng ta, còn hai tên còn lại không giống con người cho lắm, tuy nhiên cũng có thể là dạng dị nhân đột biến cơ thể”

Quách Hàn “Quách 1004 nói đúng, tôi cũng nghĩ như vậy, các anh em khác thì sao?”.

Một đội viên khác nói: “hai tên dị nhân này chắc chắn sống gần đây, lần trước con quỷ đầu loa xuất hiện ở công viên, từ đoạn phim phía cảnh sát cung cấp hai người này cũng xuất hiện, lần này lại ở trước cổng trường Bán Xà Phong. Từ công viên đến trường cách nhau không quá 3 kilomet. Có thể thấy hai người họ chỉ sống hoặc làm việc ở Thị Xã này”.

“Vấn đề hiện tại là chúng ta chưa xác định được thân phận đối phương vì khuôn mặt bọn chúng bị một lớp năng lượng che mờ đi, hơn nữa còn hai tên quái vật kia nữa, phạm vi Thị Xã cũng không nhỏ, chúng ta phải trãi người ra các hướng điều tra vì không biết lúc nào bốn tên này xuất hiện trở lại, nhóm chúng ta chỉ có 6 thành viên chiến đấu, không đủ người để trãi ra, tôi đề nghị báo lên trên gọi các đội khác đến hỗ trợ” Tuấn Long phân tích khiến cả nhóm đồng ý.

Quách hàn chốt hạ “Như vậy đi, trọng điểm điều tra của chúng ta là trường Bán Xà Phong và xung quanh công viên Thị Xã. Tôi sẽ nhờ bên giao thông lắp đặt camera theo dõi ở các hướng ở hai khu vực này, nếu phát hiện bất cứ ai khả nghi hoặc ngoại hình khá giống với bốn kẻ này sẽ lập tức cho người theo dõi, các anh em chiến đấu trong đội tạm thời nghĩ ngơi, sẵn sàng đợi lệnh, bốn tên này cũng không tầm thường đâu, nhất là tên cả người toàn vảy hôm nay chúng ta đụng độ, có thể từ trong tay 6 người chúng ta trốn thoát được. Đucợ rồi, tan họp, giải tán”.

Trong Thời Không Giới.

Nhiễm Nam mê man ngủ, cả người sốt cao. Meow Meow lo lắng đi vòng quanh. Lần trước bị quái vật đầu loa đánh bị thương nặng may nhờ Sổ Ước tự động hỗ trợ chữa trị. lần này thì khác, không thấy Sổ Ước có hành động tự chủ gì. Với năng lực tự thân của Nhiễm Nam, vết thương xuyên bụng lần này khá là quá sức với hắn. Hên là bên cạnh hắn còn có Huỳnh Ni đồng tu công pháp Sáng Chế Pháp như hắn, đang liên tục truyền mệnh lực vào người, cầm cố thương thế, giữ lại hắn một hơi.

Trong mông mông lung lung, Nhiễm Nam thấy mình toàn thân trần truồng, nguyên vẹn không thương tích đứng ở một không gian màu đỏ, bốn bề xung quanh toàn là nước màu đỏ, chính là máu. Trước mặt hắn xuất hiện một “hắn” khác. “Hắn khác” này toàn thân màu đỏ, khắp cơ thể là chằng chịt những mạch máu lớn nhỏ không đều chạy từ trong người cắm xuống mặt đất ngập máu bên dưới không biết kéo dài đến đâu. Cả người tên này và các mạch máu cứ cách một hai giây lại phồng lên, một hai giây lại xẹp xuống. Mỗi lần như vậy đều vang lên thình thịch, trông cứ như trái tim đang đập vậy. Mỗi lần đập như vậy, một luồng gió mạnh kỳ lạ tự nhiên sinh ra rồi mất đi, thời gian có chút chênh lệch với nhịp đập.

Đây là đâu? mình chết rồi ư? cũng may trước khi chết đã kịp tỏ tình với Ni, còn bóp “díu” cô ấy mấy cái nữa… Nhưng mình vẫn muốn sống với Ni a, sao lại chết nhỉ? Lúc trước mình bị thương mất cả khoang bụng mà vẫn sống được mà?

Nhiễm Nam hoang mang đi vòng quanh tên quái nhân có hình dạng của bản thân mình trước mặt. Đây rốt cuộc là thứ gì? hình như không có sinh mạng. Không gian im ắng, Nhiễm Nam cũng lười đi tới đi lui nữa, hắn ngồi bệt xuống đất, máu ngập qua khỏi thắt lưng.

Nhiễm Nam quan sát “người huyết” trước mặt, trong bất tri bất giác cũng thở điều nhịp theo nhịp đập của nó. Cả hai cứ vậy duy trì, không biết qua bao lâu hắn phát hiện một việc kỳ lạ, lờ mờ như hiểu ra cái gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện