Sau trận chiến ở dinh thự vùng biên giới với con chó con vài ngày.

Thời điểm thực tại khi Nhiễm Nam chọn lựa nhiệm vụ từ danh sách nhiệm vụ mà Lục Hồng Huấn gửi qua.
Nhiễm Nam đã chọn xong nhiệm vụ để làm, chính là cái nhiệm vụ hình thành từ trong nội bộ Việt quốc.

Lục Hồng Huấn sau khi nghe Nhiễm Nam báo lại thì mỉm cười.

Rất tốt.

Đây là một trong số những nhiệm vụ mà gã đã đánh dấu, hơn nữa còn cố tình tô đậm đánh dấu hơn những nhiệm vụ khác khiến người xem cảm thấy ấn tượng, gia tăng tỉ lệ chọn nó lên gấp mấy lần so với các nhiệm vụ khác.

Sỡ dĩ không trực tiếp bảo Nhiễm Nam chọn lựa nó là vì biết tính cậu ta thích làm nghịch lại.

Chỉ sợ hắn mà nói rõ ra như thế Nhiễm Nam lại cố tình không chọn nhiệm vụ này mà đi làm linh tinh cái khác để chọc tức mình.
“Cậu đã quyết định rồi đúng không? Cậu đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Lần này có khả năng rất gian khổ đó” Lục Hồng Huấn nói chuyện với Nhiễm Nam thông qua Xuyên Giới Liên.
“Anh yên tâm, tôi đã luyện tập đầy đủ.

Thậm chí khả năng điều khiển thần khí của tôi đã trở nên tinh tế hơn xưa nhiều, có thể thi triển con ác chủ bài khiến ai cũng phải sợ hãi” Nhiễm Nam tự tin trả lời.
“Được, vậy thì tốt, ác chủ bài chỉ nên dùng vào lúc mấu chốt như lần nhiệm vụ này.

Cậu và mọi người chuẩn bị đi, tôi sẽ báo lại với chính phủ là cậu chấp nhận nhiệm vụ này.” Lục Hồng Huấn nói xong thì cúp liên lạc.

Trong thâm tâm lại thầm nói ‘Nếu cậu đã chọn nhiệm vụ này vậy thì cũng đến lúc Lục Hồng Huấn ta tham gia vào bộ máy quyết sách của nhà nước rồi.

Ha ha.

Phải nhờ đại tá liên hệ Ngũ Đại Quốc Vệ để mình được cơ hội nói chuyện với toàn bộ các quan chức thuộc các bộ ngành và trung ương mới được.

Chỉ cần cậu làm tốt phần hậu của nhiệm vụ này thì tôi có thể danh chánh ngôn thuận đưa đất nước theo đường tắt đi lên thành cường quốc.

Nhiễm Nam, à không, tới lúc đó nên gọi Tà Nam ra thì được việc hơn.

Ha ha’.
Dường như trong cái nhiệm vụ Nhiễm Nam đã chọn còn ẩn ý nhiều điều mà Nhiễm Nam không hề hay biết.
---[1]---‌
Nhiệm vụ mà Nhiễm Nam đã chọn được hình thành như sau:
Nguyễn Đông XX XX là một quan chức cấp cao trong chính phủ.

Năm nay đã 70 tuổi đầu nhưng thân thể vẫn rất tráng kiện.

Thời còn trẻ là một người vô cùng hăng hái và yêu nước.

Gia nhập vào đảng sao đó từng bước đi lên.

Ông là một người rất có trí tuệ và thủ đoạn, thông thường đều là dương mưu dễ dàng đè bẹp đám tạp nham tham quan nhũng nhiễu.

Dưới tay ông đã có hàng chục kẻ nắm giữ vị trí đầu ở các bộ ngành bị ông cho về vườn dưỡng già.
Năm 60 tuổi Nguyễn Đông XX XX bị bệnh ung thư sắp chết.

Người cùng phe đa phần nhìn thấy trước tương lai của ông nên cũng tìm kiếm con đường thăng tiến khác.

Một số còn trở mặt về phe đối đầu.

Bọn họ vì để lấy lòng phe mới còn gây khó dễ cho gia đình ông.

Nhìn con trai và con gái mình bị chèn ép ông chỉ biết thở dài.
Cũng mai năm tháng ông phấn đấu cũng gầy dựng lên rất nhiều quan hệ.

Gia tộc ông cũng nhờ đó mà phát triển, cũng có vị thế lớn cho nên chẳng ai dám quá đáng quá mức với người nhà ông.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua.

Rồi thì chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Ngày hôm đó ông tắc thở qua đời.

Con cháu, vợ chồng khóc thương vô vàng.

Vải tang cũng đã quấn, quan tài mở ra.

Người ta đặt ông vào, chúc ông yên nghỉ, sau đó mọi người chuẩn bị đóng nắp quan.
Không khí trước đám tang rất đau buồn.

Tin tức cũng truyền ra cho bà con bạn bè để họ đến viếng.

Rạp cũng đã dựng lên.

Cả biệt thự bên trong và sân vườn của dinh thự bên ngoài, không khí vô cùng trang nghiêm.
Quan tài được đặt giữa phòng lớn.

Người ta sau khi đặt ông nằm vào trong thì bắt đầu nâng nắp quan lên đậy xuống.

Thợ quan cầm búa chuẩn bị đóng đinh kỹ lại.

Băng keo, dây hoa cũng bắt đầu dán quanh mép quan tài.
Ầm một tiếng như bom nổ, chói tai điếc óc.
Mọi người kinh hô.

Có người còn giật lùi té chổng vó.
Nắp quan tài bật tung bay đi va vào nóc nhà rồi rớt xuống cạnh quan tài cái rầm.
Nguyễn Đông XX XX trong lớp băng trắng ngồi bật dậy trong quan tài, một tay đang kéo mớ vải trên mặt che mất lỗ mũi.

Khó khăn lắm mới lộ ra lỗ nhỏ.


Ông ta thở hồng hộc nhìn quanh.
Người chết sống lại.

Người dự tang hoảng hồn hoảng vía, sôi nổi ồn ào đến tận hôm sau mới lắng lại.

Mọi người mang theo sự không thể tin tưởng, dần dần giải tán.

Đến tối hôm sau thì cũng yên tĩnh trở lại.

Con cháu quay quần, mua rượu bia, mồi về mở tiệc mừng.

Giữa việc ông chết và ông còn sống là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Người đi thì trà nguội, nếu ông chết, các phe phái đối nghịch sẽ ngày càng bớt sự kiêng dè mà ra tay với sự nghiệp chính trị của con cháu ông.

Nhưng ông còn sống thì các mối quan hệ vẫn còn nể mặt, phe đối nghịch phải thu tay không dám trắng trợn.
Ông sống lại là một điều thần kỳ.

Thần kỳ hơn nữa, ông không chỉ sống lại mà sức khỏe của ông còn khôi phục như trai tráng.

Sau khi gỡ lớp băng liệm trên người, cơ thể vốn gầy gò của ông không hiểu sao trở nên đầy cơ bắp, nhìn lực lưỡng như một Gymer vậy.

Làn da bóng sáng không chút nhăn nheo, mái tóc bạc chuyển thành tóc đen.

Dấu vết tuổi già trên người ông biến mất hoàn toàn.

Không chỉ thế, tính cách của ông cũng thay đổi không ít, nếu không phải trí nhớ của ông vẫn như cũ thì người ta đã nghi ngờ ông là bị nhập hồn thành người khác rồi.
Vào tối ngày thứ ba sau đám tang.

Tại phòng riêng của ông ở dinh thự.

Một phòng cách âm tuyệt hảo.

Ban đầu xây cách âm vì ông lớn tuổi, chống chỉ định với tiếng ồn.

Do ông thích nuôi chim thả đầy trong vườn nên chúng nó hót líu lo suốt.

Những lúc nghỉ ngơi ông nhờ có sự cách âm này nên mới có thể yên giấc được.

Nhưng giờ đây, sự cách âm này lại có công dụng khác đối với ông và con cháu của ông.
Trong thư phòng này của ông bây giờ đang có ba người thân mật nói chuyện với nhau.

Người lớn tuổi nhất dĩ nhiên là Nguyễn Đông XX XX rồi.

Ánh mắt ông sáng quắc, nói.
“Hai cháu giỏi lắm, nghe lời ông gọi tới.

Tương lai ông nhất định cất nhắc các cháu”
“Dạ, bọn cháu nhất định làm ông hài lòng” Một cô cháu gái năm nay vừa tròn 18 tuổi mơn mởn, xinh đẹp vô cùng, vốn là hoa khôi của một trường trung học tư nhân lớn nhất nước.

Thân hình nhỏ nhắn, cơ thể đồng đều, da trắng hồng.

Cô bé toát ra một vẻ năng động rõ ràng mà chỉ có rất ít thiếu niên có được.
Cô thầm nghĩ “Ông thật kỳ lạ.

Trước đám tang ông rất nghiêm khắc, cũng rất chính trực quan minh.

Chỉ là từ khi sống lại ông như trở thành người khác hoàn toàn vậy.

Nhưng mà mặc kệ, không biết ông lấy đâu ra bí thuật tu tiên.

Chỉ cần tốt với ông là mình có thể được ông dạy rồi, tương lai cũng sẽ trường thọ.

Đáng giá đánh đổi.

Còn con nhỏ Khả Á bên cạnh nữa, nó mới 16 tuổi không chừng càng khiến ông thích hơn, mình phải cố gắng mới được”
“Vậy được, tiểu Hy tới trước đi.

Ha ha” Mắt Nguyễn Đông XX XX sáng rực lên.

Hai đứa cháu gái ruột này quả thật đẹp quá, như những thiên thần bé nhỏ vậy.

Trong số cháu của mình, hai đứa này là đáng yêu nhất, mình phải quan tâm chăm sóc hơn mới được.
“Dạ” Cô bé Nguyễn XX Hy dạ ngọt một tiếng.

Cô đưa nhưng ngón tay như búp sen của mình lênn kéo gỡ nút kéo “phẹt mơ tuya” trên quần dài của ông nội cô.

Bàn tay mềm mại thông qua lớp vải mà tiếp xúc với con vật hung tợn bên trong khiến Nguyễn Đông XX XX mặt mày hớn hở phấn khích.

Vốn ở đũng quần đã phồng lên một ngọn đồi nay ngọn đồi đó còn biến lớn hơn, tựa như con vật ngủ say bên trong thức giấc và vươn vai đứng đậy.
“Hi hi…” Nguyễn XX Hy bất thình lình cười nhỏ nhẹ ngọt ngào.

Đây cũng không phải lần đầu cô bé 18 tuổi này phục vụ đàn ông.

Ở trường học, vốn là tiểu thư con nhà giàu có, cha mẹ trên quan trường và thương trường lại vô cùng bận rộn không có thời gian quan tâm dạy dỗ, cô từng tham gia nhiều trò chơi xấu xa của đám công tử thế phiệt.

Mà trò chúng thích nhất là trao đổi bạn tình cho nhau, cùng nhau thác loạn.

Thậm chí thì có khi Hy từng một lúc cân tới hai anh, đủ loại tu thế điều đã thử qua.

Trinh tiết của cô bé vốn đã không còn từ lâu rồi.
Nguyễn XX Hy nhè nhẹ kéo quần dài của ông nội xuống tới mắt cá chân ông.


Chiếc quần lót trắng của ông liền xuất hiện trước mặt cô bé.

Hy ngước mắt lên nhìn ông nội mình, gò má lúng liếng, đôi mắt long lanh cùng mấy miếng dính kim tuyến làm đẹp ở đuôi mắt, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu khiến hình ảnh cô bé như một thiên thần ngây thơ.

Nguyễn Đông XX XX nhoẻn miệng cười phúc hậu.

Yêu thích nhìn cháu gái không thôi.
Thật là đẹp, đẹp từ khuôn mặt đến vóc dáng.

Ông ngồi trên ghế còn cô cháu thì quỳ một chân bên dưới.

Ở góc nhìn từ trên xuống này, hai quả mận hồng lấp ló từ khe cổ áo của Hy, bờ vai thon của cô bé, làn da thơm phức, đường mông uốn lượn thật khiến ông nhìn mãi không chán.

Đúng là thiên kim tiểu thư con nhà giàu có, được sở hữu điều kiện tốt nhất để chăm sóc sắc đẹp cho bản thân mình.
Hai ông cháu nhìn nhau.

Hy cười thánh khiết.

Ông nội cười khoái chí.

Bàn tay cô bé vuốt ve bên ngoài lớp quần lót của ông.

Miệng ngọt ngào hỏi “Ông ơi.

Cái này của ông á, lúc nữa nhẹ nhàng với con thôi nha”
Nguyễn XX Khả Á 16 tuổi bên cạnh nhìn chị họ cô và ông nội mà đỏ hết cả mặt.

Trái lại với Hy, Khả Á là một cô bé ngoan, học giỏi, hiền lành, trong sáng, sắc đẹp mới nhú của cô bé càng khiến bao anh con trai đem lòng yêu thương muốn bảo vệ.

Cô để tóc dài, cột thành hai bím tóc hai bên và hai bím tóc sau đầu cùng tóc xõa nhìn trong rất đáng yêu.

Ông nội hôm nay gọi cô và chị họ Hy vào đây.

Sau đó ông giải thích cái gì là tu tiên và lợi ích của nó.

Ông ra điều kiện, đứa nào phục vụ ông sướng nhất ông sẽ giúp cho tu tiên bằng cách tốt nhất, đứa còn lại chỉ được chỉ dạy thông thường.
Khả Á lúc đầu không hiểu ông nội mình muốn cô bé “phục vụ” cái gì nhưng nhìn ông và chị Hy bây giờ, cô bé đã lờ mờ hiểu được.

Gò má Khả Á đỏ lên như gấc chính.

Cô không muốn tu tiên gì nữa hết, chỉ muốn đi khỏi đây nhưng lại sợ cái uy của ông nội mà không dám nói gì, ngồi ở trên ghế bên cạnh mà nắm lấy vạt áo, nhìn chằm chằm vào sàn nhà bên dưới chân mình.
Nguyễn Đông XX XX đảo mắt nhìn sang Khả Á, miệng chép chép vài tiếng thèm thuồng.

Khả Á càng chưa hiểu mùi đàn ông thì ông càng thích hơn.

Tí nữa… Hé hé hé…
‘Hôm nay ‘chén’ hai con bé này.

Ngày mai ta lại ‘chén’ tiếp mấy đứa con cháu xinh đẹp khác của dòng tộc này.

A ha ha ha.

Ta sẽ gieo giống, biến cái dòng tộc này thành hậu cung cho ta… Sau này trong tộc của mình nếu có bị ức hiếp quá thì ta bỏ ra ngoài, ẩn thân vào dân thường của đám hậu duệ Việt Cộng này, làm quan cũng sướng lắm.

Chỉ là lần này không biết nếu kế hoạch không thành thì có bị gia tộc biến thành dê thế tội hay không.

Kệ cha nó, ở trong tộc đã bị chèn ép đủ kiểu rồi.

Giờ ở đây ta cứ hưởng dụng trước hai con bé này xem như là phần thưởng đi.

Kệ mẹ nó việc này có ảnh hưởng gì tới kế hoạch của gia tộc hay không.

Sướng con ku trước đã.

Ai nói người tu tiên mới đẹp nhất đâu.

Ở đây không phải có hai tiểu bảo bối còn xinh đẹp gấp mấy lần mấy bà cô bà dì trong tộc hay sao?’
Nguyễn Đông XX XX đảo cặp mắt qua lại giữa hai chị em, vừa vui vẻ nghĩ thầm vừa mở miệng trả lời Nguyễn XX Hy “Con cứ an tâm.

Ông sẽ thật nhẹ nhàng, thật yêu thương con.

Khả Á, con cũng vậy, có nghe lời ông hay không, tới đây cho ông thương nào ”
Nhiễm Nam ngồi trên mái nhà, một viên gạch ngói bị kéo hở ra.

Hai mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào ba ông cháu bên dưới.

Nhìn thấy Khả Á trong sáng sắp bị lão già kia vấy bẩn, bản tính có chút hiệp nghĩa muốn trỗi dậy, muốn ra tay ngăn cản.

Thế nhưng cậu ta không thể nào nhúc nhích nổi dù chỉ một ngón tay.

Trong Hồn Tâm, linh hồn Nhiễm Nam đang hò hét ầm ĩ.
“Tà Nam.

Ngươi muốn làm gì? Trả quyền điều khiển cơ thể cho ta.

Không phải ngươi chán điều khiển một cơ thể không thể gây sát thương, không thể chiến đấu, không thể bay một cách đàng hoàng sao? Sao bây giờ lại chiếm quyền hả?”
“Mi còn dám nhắc tới chuyện này.


Giao cơ thể cho mi.

Mi nhìn xem vừa qua đã làm gì với nó.

Nếu không có Ý Thể kịp thời tự động kích hoạt thì bây giờ đã thành một cái xác không hồn rồi, đầu mình hai nơi rồi.

Từ bây giờ trở đi, ta sẽ nắm quyền điều khiển.”
“Vậy ngươi có thể cứu giúp cô bé bên dưới không? Hãy giúp nó đi”
“Có cái quần mà ta giúp”
“Ngươi đã không muốn giúp.

Vậy còn nhìn trộm tiếp làm gì đây?”
“Tìm hiểu nhân sinh”
“...!Ngươi? Tìm hiểu nhân sinh? Cái này hình như không giống tính cách cực đoan của ngươi a”
“...” Tà Nam không trả lời Nhiễm Nam.

Thật ra hắn có thắc mắc về việc vì sao mình lại sinh ra trong cùng linh hồn với Nhiễm Nam, tại sao hắn có thể biết rất nhiều thứ công pháp mà Nhiễm Nam không biết, tại sao sâu trong nhân cách hắn thì Ni lại quan trọng như vậy với mình.

Chỉ vì nàng, dù là việc nhỏ nhất hắn cũng không muốn Ni bị ảnh hưởng xấu.

Giống như vừa sinh ra tất cả những thứ đó đã là một phần của hắn.

Giống như… Một chương trình vi tính khi thành hình vốn đã định sẵn chức năng vậy.
Hắn muốn quan sát quá trình làm ra em bé, quá trình em bé sinh ra tâm trí, sinh ra ý thức.

Để từ đó hắn có thể suy diễn xem mình được hình thành ra như thế nào.

Nhiễm Nam hiện là thân xác nữ nhân, không thể làm cái quá trình này với các nàng Meow Meow được.

Lúc này lại vừa hay có màn ông cháu loạn luân bên dưới.

Hắn ở trên nhìn trộm quan sát, dùng hồn lực mạnh mẽ, dùng công pháp linh hồn đặc thù để quan sát bên trong cơ thể của ba người bên dưới mà không để ông lão phát hiện, nhìn quá trình tinh trùng cùng trứng gặp nhau, quá trình hình thành.
Thời gian quan sát có lẽ cần lâu, sau này có thể dùng nhìn trộm tiếp tục quan sát nhưng dẫu sao thì hiện tại đang rảnh không có gì làm nên ở lại rình trộm luôn cũng được.

Hắn cũng muốn học hỏi để sau này làm ra em bé với Ni nữa.

Mà sở dĩ hắn phải học hỏi là vì tri thức tu luyện hắn có đủ nhưng thường thức hắn lại khuyết rất nhiều.

Cả nam nữ khác biệt thế nào, mấy ngày đầu khi sinh ra trong linh hồn Nhiễm Nam hắn còn chưa biết nữa là.
Khả Á sợ sệt nhìn con cương trùng mà chị họ Hy vừa lôi ra khỏi quần lót của ông nội, nhích từng chút một về phía ông, dưới cái nhìn đầy uy nghiêm của ông.

Cô bé không dám trái lời.

Mở miệng lí nhí cầu xin “Ông… Ông nội.

Cháu không muốn… Tu tiên gì đó.

Cho cháu ra ngoài nha”
“Hồ đồ” Nguyễn Đông XX XX lớn tiếng nói làm Khả Á đang sợ phải giật thót người.

Cô chị họ Nguyễn XX Hy liếc mắt nhìn cô bé mà vừa cười khúc khích vừa dùng đôi tay mềm mại của mình “lau trụ” cho ông nội.
“Tu tiên là có thể trường sinh, giữ mãi dung mạo thanh xuân, sức khỏe dồi dào.

Sao con lại có thể bỏ qua cơ hội được.

Nghe lời ông.

Đến đây giúp ông như chị Hy này.

Ông sẽ dạy con tu tiên.

Ngoan nào” Nguyễn Đông XX XX vươn đôi tay dài của lão ra, chụp lấy bàn tay mịn màng như mỡ đông của Khả Á, kéo cô bé lại sát người mình.

Lão bắt đầu cởi quần áo của cô bé.

Cúc chiếc áo sơ mi trắng của cô bé bị mở hết ra, bầu ngực non nhỏ nhỏ lấp ló sau bầu áo ngực trắng xinh.
Ông lột áo Khả Á vứt xuống sàn nhà rồi bắt đầu cởi chiếc quần jean của cô bé.

Quần lót hồng ngây thơ không thể che đậy hết sự xuân thì đầy sức sống của hạ thân Khả Á.
“Ơ” Ông rên lên một tiếng.

Hy đã dùng miệng nhỏ của mình nuốt lấy hung vật của ông.

Cô bé cũng phải trợn mắt lên vì độ dài và bự của nó.

Hy đã cố nuốt nó nhưng cô chỉ nuốt được một nữa là đã thấy đầy cổ họng, không thể nuốt thêm.

Mấy cộng lông và sợi gân của hung vật như muốn phá toang đôi môi cô vậy.

Chúng nó còn giần giật và tỏa ra mùi kỳ ảo, không thơm nhưng không thối, hít phải rất làm người ta hưng phấn.

Có lẽ là bị ông dùng đến phép tiên chăng?
Khả Á nhìn thấy chị họ nuốt vũ khí của ông mà e ngại.

Mình sẽ không nút nó đâu..

Nó… nó bự quá.
“Khả Á, ngoan nha” Ông vẩy tay làm phép, một phép nhẹ nhàng không rõ nào đó nâng thân thể nhỏ nhắn của cô bé bay lên chừng không.

Ông kéo Khả Á về phía đầu mình, dùng một tay bợ lấy mông cô bé, giúp cô bé ngồi trên không, dùng tay còn lại vạch nhẹ quần lót cô bé sang một bên, để lộ nụ hoa thịt nhỏ còn khép nép e thẹn ở giữa bẹn Khả Á.
“Đừng mà ông… Á” Khả Á này nỉ ông nội thì bất ngờ ông đưa miệng tới, dùng đôi môi thô ráp của ông ngậm lấy vành hoa thịt của cô và tách nó ra bằng đầu lưỡi, cái lưỡi dài đầy giác mút vị giác của ông nhanh chóng len lỏi vào kẽ hở vừa lộ ra.

Thịt mềm bên trong chạm vào thành lưỡi khiến ông cảm thấy mềm mại như muốn hòa tan, đầu lưỡi ông đẩy sâu vào, cảm nhận được một màn chắn mỏng manh dịu dàng của con gái còn trinh nguyên.
Sụp sụp sụp.

Ông bắt đầu mút lấy mút để âm hào của Khả Á, nơi đó nhanh chóng bị nước bọt của ông và nước tinh nguyên của của cô bé hòa nhau, ẩm ướt và tỏa hương thơm trinh nữ ngất ngây.
“Đừng mà… Ư ư” m lộ của mình bị vật lưỡi mềm không xương tấn công vào bên trong làm Khả Á run lẩy bẩy hạ thân, cảm giác vừa nhột vừa đã khiến cô bé không kìm được phải thốt lên âm điệu mê ly.

Lâu lâu lưỡi ông còn cố tình nhấn nhấn lên màng trinh làm cô bé chịu không nổi phải ngọ nguậy cái mông nhỏ mấy cái.

Hai tay Khả Á nắm lấy tóc trên đầu ông mà vò, vừa cố kìm nén cảm giác thèm tiểu của mình vừa run rẩy xin xỏ “Ông thả con đi đi, con có người mình thương rồi…”
Ông nội cô liếc mắt lên nhìn cô không nói gì, không thèm quan tâm, cái lưỡi vẫn liếm láp trọn vẹn các vòng ở bên trong âm lộ của Khả Á.

Lưỡi mềm va vào thịt mềm.

Nước hòa vào nước khiến ông không thể nhịn được phải dùng lực hút mạnh mấy cái, hút ra không ít nước từ trong âm lộ của cô bé vào miệng mình rồi nuốt ực ực.
Mỗi lần ông hút mạnh như vậy hạ thân Khả Á lại rung lên mãnh liệt, nước càng tiết ra nhiều hơn.


Cô bé rung mạnh đến nổi cái ngực trắng nhỏ nhắn ở phía trên cũng bị tuột ra, lộ gò bồng đảo tuyệt mỹ của mình, hồng hồng nho nhỏ, mọng nước, đáng yêu đến nổi ai thấy chỉ muốn cắn lên đó một cái cho bỏ ghét.

Môi ông không rời đóa hoa của cô bé.

Hai bên đính vào nhau như hai tình nhân hôn nhau thắm thiết.

Một tay còn rảnh của ông lúc này thình lình chìa ra một ngón tay, mò mẫm trên mông cô bé rồi vuốt ve lỗ hậu chúm chím.
“A… Ông định làm gì… Ư” Khả Á thấy hậu lộ của mình bị ông chạm vào thì thắc mắc, bỗng ngón tay ông chọt mạnh vào trong, thụp một cái, ông đã ngoáy ngón tay dài của mình ở trong ruột của cô bé, làm cô bé phải cong cớn cả người, khòm lưng run rẩy.
Soạp soạp..

Ọt ọt… Ông vừa thỏa thuê húp sò vừa ngoáy hậu lộ của Khả Á.

Cô bé không kìm nổi phải rên thở gấp gáp “A….

Ư ư a aaa”
Hy ở phía dưới không bằng lòng chịu thua con em họ, muốn được ông quan tâm mình hơn.

Cô bé không nhấm nháp hung khí của ông nữa, cô bắt đầu đứng lên, cởi bỏ y phục trên người.

Tấm thân thiếu nữ 18 tròn vẹn hiện ra.

Làn da hồng hào, khe núi chập chùng.

Trên ngực hai quả đào chín đính hai viên đậu hồng, vừa vừa tay vừa mềm mại như trứng bông.

Dưới bụng, ở giữa hai đùi là khu rừng nho nhỏ đáng yêu lất phất.

Cạnh rừng có khe sâu chôn mộ hùng anh.

Hai mép vực bằng thịt mềm mại úp vào nhau thành một cánh hoa ảo diệu.
Hy không quá cao nhưng cô cũng không quá thấp.

Toàn thân không mập không ốm, đạt chuẩn cơ thể nữ thần trong truyền thuyết của bọn thế tử gia sát gái.

Dù có là hòa thượng mà nhìn thấy cơ thể không mảnh vải của cô bé lúc này cũng phải bỏ tu mà nhập trần.
Vì ở phía trên, trước mặt ông có Khả Á lơ lửng, cung cấp nước sò cho ông húp nên ở phía dưới khá bị vướng víu.

Hy không thể ngồi lên đùi ông được.

Cô bé liền tách hai chân ông ra rồi quỳ bò xuống, quay mông vào ngã ba của ông.

Hung khí ông sừng sững chỉa thẳng ra ngoài, cô bé bò lùi vào trong, ngoáy mông mấy cái dùng sự va chạm để xác định đầu hung vật, rồi cứ vậy, cô bé nhẹ nhàng lùi thêm nữa.
Hai mép thịt âm lộ của Hy bị đầu hung vật của ông chống vào giữa, dần dần bị đẩy sang hai bên để lộ lỗ nhỏ mà biết bao anh hùng từ xưa đến nay phải vùi thân vì nó.

Gậy thịt của ông chầm chậm bị cô bé của Hy nuốt lấy.

Đôi môi trẻ trung của cô nàng vì sự ấm nóng cọ sát đó mà khẽ rên nhẹ ư ử.

Hai vành thịt của âm lộ ôm chặt lấy khúc thịt đầy gân và lông của ông.

Ôm chặt lấy nó, nuốt hết nó vào trong.

Đáy tử cùng chạm vào đầu gậy.

Gậy giật giật mà âm lộ của Hy cũng co thắt mấy cái.

Cô nàng bắt đầu đẩy mông tới lui, sự êm ái bên trong nàng khiến ông cũng không kìm được, hai mắt sáng lên, hừ hừ sung sướng.
---[2]---
Thị trấn xa lạ ở ngoại quốc.

Biệt thự của Chân Tâm.
“A aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Nhiễm Nam.

Chỉ cần hôm nay tao có thể vượt qua ải này, tao chẳng còn sợ gì mày nữa..

Ha ha… A… khà khà… Đau thật.

Nhưng nếu tao không chết, có đại chiêu trong tay, Nhiễm Nam dù mày có sống dai như gián cũng phải chết dưới tay tao” Tiếng Chân Tâm gầm rú vang khắp biệt thự.

Cũng may nơi này rộng rãi, hắn có la lớn hơn nữa cũng không có hàng xóm nào nghe thấy.
“Grào Grào” Chân Tâm như con dã thú, hai mắt sung huyết đỏ bừng.

Toàn thân cương cứng kỳ lạ, máu từ lỗ chân lông rĩ thành dòng chảy nhỏ thấm ra ngoài quần áo rồi dính lênh láng trên sàn nhà.

Đầu tóc hắn rối bời, miệng gào không dứt.
Hoa Nhi đứng ở ngoài cửa phòng, dựa lưng vào tường dùng tay ôm mặt khóc nức nở.

Cô đau lòng khi thấy hắn khốn khổ như thế.

Càng đau lòng hơn khi nghe lời kêu gào trước khi hóa điên dại của hắn.

‘Sao anh không thể từ bỏ mối thù tự nhận đó chứ? Anh và tên Nhiễm Nam đó có thù hận sinh tử giết cha mẹ vợ con gì đâu? Tại sao phải cố chấp, chỉ vì tranh giành con ả Ni đang bị bắt giữ đó hay sao?’
Hoa Nhi ôm miệng cố gắng không phát ra âm thanh khiến Chân Tâm chú ý.

Cô nhanh chóng chạy đi đến căn phòng gần đó.

Hung dữ mở cửa phòng ra, trong tay cô xuất hiện một con dao bén nhọn chuyên dùng để gọt hoa quả.

Ánh mắt cô đầy sát khí nhìn trừng trừng vào khuôn mặt ngạc nhiên của người trong phòng.
Huỳnh Ni nhíu mày nhìn cô gái trước mắt.

Cô cũng nhìn thấy cô gái này vài lần đi cùng Chân Tâm rồi nhưng không quá để ý, chỉ là luôn khó hiểu với ánh nhìn thiếu thiện cảm của cô ta.

Bây giờ lại còn đằng đằng sát khí như vậy? mình vô tình đắc tội cô gái này lúc nào hay sao?
Trong khi Huỳnh Ni khó hiểu tự hỏi thì Hoa Nhi giận dữ bước đến, con dao gọt hoa quả đâm thẳng vào mắt Huỳnh Ni với tốc độ cực kỳ nhanh.

Huỳnh Ni nhìn thấy mũi nhọn con dao lao thẳng vào tròng mắt thì giật mình.

Đáng tiếc cô không thể né.

Mệnh lực và sức lực của cô luôn bị mấy thứ kỳ lạ của Chân Tâm bám lên hút lấy khiến cô chẳng có sức mà bắt nổi gà chớ nói chi phản kháng với Hoa Nhi, một tu tiên giả sơ cấp.

Tay chân Ni còn bị còng điện trường trói chặt càng khiến cô không có cách nào để tránh.
Cứ thế, con dao trong tay Hoa Nhi, đâm phập vào giữa con mắt trái của Huỳnh Ni, quyết đoạt mạng cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện