Ngồi xe suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng Khả Khả cũng về đến bệnh viện, cô đến gặp trưởng khoa báo cáo rồi quay lại phụ mọi người sắp đồ đạt một chút rồi mới trở về nhà.
Nghĩ đến chữ này tâm Khả Khả đầy mùi vị của tình yêu, không những thế Nhà ở đó đang có người con trai mà cô đã quyết định sẽ toàn tâm toàn ý gả cho anh đang chờ cô.
Càng nghĩ trên đôi môi đáng yêu của cô càng nở một nụ cười thật dày, cô vui vẻ bước trên con đường từ bệnh viện về đến nhà hôm nay cô thấy rằng nó thật đẹp, cô không thể nào ngừng cười được đâu a.
Cô hiện tại chỉ muốn có được đôi cánh bay thật nhanh về nhà để được gặp anh, cô thật sự là nhớ anh vô cùng. Khả Khả vừa đi vừa hình dung ra lúc gặp anh cô sẽ như thế nào, chạy đến ôm anh thật chặc hay là tỏ ra e dè đây a, thật là khi con người ta bắt đầu bước vào con đường tình yêu rồi thì muôn ngàn cái không tưởng đều có thể xảy ra.
Hôm nay cô lại thấy đường từ bệnh viện về nhà nó xa quá đi, nhưng không sao cuối cùng cô cũng đứng trước cửa nhà trái tim nhỏ bé của Khả Khả đập loạn lên rồi, cô không thể nào giữ vững nhịp thở được nữa.
Hai tháng, hai tháng xa nhau thật sự rất dài, rất là dài luôn đó.
Khả Khả lục lục túi xách tìm cái chìa khóa, nhìn cái ổ khóa nằm bên ngoài cô biết là anh không có nhà chắc là đi đâu rồi a, nếu mà như vậy thì cô sẽ làm anh bất ngờ nha cô đi sẽ đi vào và lại khóa ổ bên ngoài cổng và khóa chìa ở cửa bên trong, hiện trường chắc chắn là cô chưa về.
Lúc này cô đang lục cái chìa khóa thì phía bên trái cô có một cánh tay của phụ nữ đưa đến đem chìa khóa trên tay mở ổ khóa, Khả Khả như bị đứng hình cô gái trước mặt thật xinh đẹp.
Khả Khả đứng một bên nhìn cô gái đang rất thản nhiên mở cái cửa ra, cô ta nhìn Khả Khả một cái ánh mắt có chút khinh thường người trước mặt sau đó mỉa môi một cái rồi đi vào nhà khóa ổ khóa lại.
Khả Khả như bị ai điểm huyệt cứ đứng ở đó nhìn vào nhà cho đến khi cô thấy ánh đèn lầu một được mở lên, điều đó chứng thực cho cô biết rằng cái hình ảnh lúc nãy không phải là giả đâu a, đúng thật sự là có cô gái lạ mặt đi vào trong nhà trọ của cô.
Lúc này thật sự là Khả Khả muốn gọi điện thoại hỏi Lôi Chiến Phong ngay người con gái có chìa khóa nhà kia đó là ai, nhưng mà cô lại suy nghĩ có thể đó là em họ anh cũng nên cho nên cô không gọi nữa mà sẽ đi mua một chút đồ rồi quay lại, lúc đó chắc chắn anh đã về thì sẽ hiểu rõ ngay mọi việc thôi.
Khả Khả không thích cái ghen tuông của người phụ nữ, cô quan niệm rất thoáng về việc nam nữ là người cần ta ta bên cạnh, người không cần ta liền rời đi dù rằng yêu thương đến cở nào nhưng đối phương hạnh phúc thì mọi thứ đều sẽ qua.
Cô muốn là người phụ nữ thông minh trong tình yêu chứ không phải là người phụ nữ nhu nhược, quyết định suy nghĩ Khả Khả mới quay lưng rời đi, cô bỏ qua mọi việc vừa diễn ra đi đến siêu thị cách đó một dãy nhà.
Khi cô vừa quay lưng quẹo vào khúc cua đi thì Lôi Chiến Phong cũng từ một khúc cua khác mà đi đến căn bản anh không thấy được cô.
Gia vị anh mua hôm qua quên mua chút tiêu nên anh đã phải đóng cửa chạy ra đi mua tiêu, anh đâu ngờ rằng chỉ trong 15 phút từ lúc anh đi đến quay lại thì đã xảy ra một chuyện mà anh không bao giờ ngờ đến, nó sẽ là cái gọi là đại quạ chăng.
Khi anh đi đến nhìn cửa nhà bị mở ra, ổ khóa ngay cổng của là khóa bên trong rồi lúc này tâm trạng anh tốt cực kì anh đã đợi Khả Khả đến không thể đợi thêm được nữa,liền nhanh chóng đi vào trong nhà anh đi như bay lên lầu một.
_ Khả Khả, em về rồi....? Sao em lại ở đây? - Anh vừa đi vừa vui vẻ lớn tiếng gọi tên người mình nhớ thương, nhưng mà đâu ngờ được rằng cái người phụ nữ trước mặt lại làm anh hít phải một hơi lạnh.
_ Em sao lại không được ở đây? - Cô gái đang ngồi trên sofa, mặc trên người là bộ đầm bó sát người màu trắng nó tôn lên dáng người đẫy đà của cô ta.
Lôi Chiến Phong không trả lời, điều làm anh lo sợ lúc này không phải là gặp được cô ta mà đó là cô ta đang ở đây và Khả Khả của anh không biết là sẽ về lúc nào nữa, nếu mà bị cô bắt gặp thì phải giải thích thề nào đây.
_ Phong, anh không vui khi gặp em sao, em thật rất nhớ anh. - Cô ta nhìn người đàn ông từng là người mà gần như là chồng của cô ta chỉ còn thiếu một cái hôn lễ nữa là hoàn thành rồi a.
Bao nhiêu năm như vậy, từ ngày anh bảo từ hôn rồi bỏ đi lính cho đến khi cô đi du học không ngày nào mà cô không nhớ đến anh. Bây giờ thì cô quay lại và thề rằng sẽ khiến anh yêu cô thật yêu và nhất định anh phải là chồng trên danh nghĩa của cô mới được.
Lôi Chiến Phong cũng không trả lời anh cũng không nhìn cô lấy một cái mà đi đến bàn ăn đặt túi đồ xuống sau đó đi xuống lầu.
Cô ta thấy anh không để mặt đến mình liền chạy theo sau, cô ta là quyết định dù thế nào đi chăng nữa thì sẽ không buông tay, không bao giờ buông tay.
Khi cô ta nhìn thấy anh đã ra đến cửa và đang mở cửa bước ra ngoài, cô ta hoảng hốt chạy thật nhanh không hề mang dép hay giầy mà bay đến ôm lấy anh từ đằng sau miệng không ngừng xin lỗi.
_ Phong, tha lỗi cho em ngày đó còn trẻ người non dạ em mới mắc sai lầm như vậy, Phong hãy tha thứ cho em. - Cô ta ôm anh ngày một chặt hơn cứ như thể buông ra là anh liền biếng mất.
_ Mỹ Na, em buông ra - Anh bây giờ trong cở thể cứng đơ anh không muốn dây dưa như vậy.
_ Không, em biết em biết anh là yêu em nhưng ngày đó em đã quá ích kỹ nên mới làm anh giận mà hủy hôn với em, em xin lỗi, bao năm qua em đã tự kiểm điểm mình. Phong, hãy cho em cơ hội em giờ đã trưởng thành, đã chính chắn em sẽ không làm anh xấu hổ nữa. Phong, hãy cho em cơ hội - Cô ta ôm anh ngày một chặt hơn, miệng không ngừng nói nước mắt củng theo đó mà rơi lả chả.
_ Mỹ Na, trước buông ta chúng ta vào nhà rồi nói - Anh nhìn thấy những người xung quanh đang nhìn bọn họ, anh không muốn làm tâm điểm như vậy liền muốn thỏa thuận.
_ Phong anh là tha thứ cho em sao? - Mỹ Na nghe anh nói vô nhà, tâm tình cô liền tốt hơn rất nhiều.
_ Trước vào nhà rồi nói - Anh không muốn dây dưa quá lâu, chủ yếu nên sử lý cô gái này xong trước khi Khả Khả về mới được.
Ở phía gốc cua là hình bóng của một người con gái, mọi hành động của bọn họ đều lọt vào tâm mắt của cô chỉ có điều cô không nghe được câu chuyện mà họ đang nói.
Ở gốc độ này của cô thì cái cô thấy đó là cô gái kia ôm anh một lúc, anh lại không biểu cảm gì anh chỉ nói gì đó rồi cô gái kia buông tay miệng cười vui vẻ cùng anh đi vào trong nhà.
Cái túi đồ ăn trên tay Khả Khả đã rơi từ lúc nào không hay, sau hai người đi vào nhà Khả Khả mới bước từng bước nặng nề đi đến trước cửa.
Cô ngước nhìn lên tầng một, ánh đèn phản chiếu bóng dáng hai người đang cùng nhau trên đó và cái hình bóng của cùng trước khi Khả Khả quay lưng bỏ đi đó là hình bóng cô gái này chạy đến ôm lấy người con trai kia. Một khung cảnh thật sự là người yêu xa nhau lúc gặp mà hiện nên, và đó cũng là cái cô nghĩ mình sẽ làm khi gặp anh, nhưng người con gái đó không phải là cô.
_ Lôi Chiến Phong, anh được lắm. - Khả Khả vừa bước đi, nước mắt không ngừng rơi.
Nghĩ đến chữ này tâm Khả Khả đầy mùi vị của tình yêu, không những thế Nhà ở đó đang có người con trai mà cô đã quyết định sẽ toàn tâm toàn ý gả cho anh đang chờ cô.
Càng nghĩ trên đôi môi đáng yêu của cô càng nở một nụ cười thật dày, cô vui vẻ bước trên con đường từ bệnh viện về đến nhà hôm nay cô thấy rằng nó thật đẹp, cô không thể nào ngừng cười được đâu a.
Cô hiện tại chỉ muốn có được đôi cánh bay thật nhanh về nhà để được gặp anh, cô thật sự là nhớ anh vô cùng. Khả Khả vừa đi vừa hình dung ra lúc gặp anh cô sẽ như thế nào, chạy đến ôm anh thật chặc hay là tỏ ra e dè đây a, thật là khi con người ta bắt đầu bước vào con đường tình yêu rồi thì muôn ngàn cái không tưởng đều có thể xảy ra.
Hôm nay cô lại thấy đường từ bệnh viện về nhà nó xa quá đi, nhưng không sao cuối cùng cô cũng đứng trước cửa nhà trái tim nhỏ bé của Khả Khả đập loạn lên rồi, cô không thể nào giữ vững nhịp thở được nữa.
Hai tháng, hai tháng xa nhau thật sự rất dài, rất là dài luôn đó.
Khả Khả lục lục túi xách tìm cái chìa khóa, nhìn cái ổ khóa nằm bên ngoài cô biết là anh không có nhà chắc là đi đâu rồi a, nếu mà như vậy thì cô sẽ làm anh bất ngờ nha cô đi sẽ đi vào và lại khóa ổ bên ngoài cổng và khóa chìa ở cửa bên trong, hiện trường chắc chắn là cô chưa về.
Lúc này cô đang lục cái chìa khóa thì phía bên trái cô có một cánh tay của phụ nữ đưa đến đem chìa khóa trên tay mở ổ khóa, Khả Khả như bị đứng hình cô gái trước mặt thật xinh đẹp.
Khả Khả đứng một bên nhìn cô gái đang rất thản nhiên mở cái cửa ra, cô ta nhìn Khả Khả một cái ánh mắt có chút khinh thường người trước mặt sau đó mỉa môi một cái rồi đi vào nhà khóa ổ khóa lại.
Khả Khả như bị ai điểm huyệt cứ đứng ở đó nhìn vào nhà cho đến khi cô thấy ánh đèn lầu một được mở lên, điều đó chứng thực cho cô biết rằng cái hình ảnh lúc nãy không phải là giả đâu a, đúng thật sự là có cô gái lạ mặt đi vào trong nhà trọ của cô.
Lúc này thật sự là Khả Khả muốn gọi điện thoại hỏi Lôi Chiến Phong ngay người con gái có chìa khóa nhà kia đó là ai, nhưng mà cô lại suy nghĩ có thể đó là em họ anh cũng nên cho nên cô không gọi nữa mà sẽ đi mua một chút đồ rồi quay lại, lúc đó chắc chắn anh đã về thì sẽ hiểu rõ ngay mọi việc thôi.
Khả Khả không thích cái ghen tuông của người phụ nữ, cô quan niệm rất thoáng về việc nam nữ là người cần ta ta bên cạnh, người không cần ta liền rời đi dù rằng yêu thương đến cở nào nhưng đối phương hạnh phúc thì mọi thứ đều sẽ qua.
Cô muốn là người phụ nữ thông minh trong tình yêu chứ không phải là người phụ nữ nhu nhược, quyết định suy nghĩ Khả Khả mới quay lưng rời đi, cô bỏ qua mọi việc vừa diễn ra đi đến siêu thị cách đó một dãy nhà.
Khi cô vừa quay lưng quẹo vào khúc cua đi thì Lôi Chiến Phong cũng từ một khúc cua khác mà đi đến căn bản anh không thấy được cô.
Gia vị anh mua hôm qua quên mua chút tiêu nên anh đã phải đóng cửa chạy ra đi mua tiêu, anh đâu ngờ rằng chỉ trong 15 phút từ lúc anh đi đến quay lại thì đã xảy ra một chuyện mà anh không bao giờ ngờ đến, nó sẽ là cái gọi là đại quạ chăng.
Khi anh đi đến nhìn cửa nhà bị mở ra, ổ khóa ngay cổng của là khóa bên trong rồi lúc này tâm trạng anh tốt cực kì anh đã đợi Khả Khả đến không thể đợi thêm được nữa,liền nhanh chóng đi vào trong nhà anh đi như bay lên lầu một.
_ Khả Khả, em về rồi....? Sao em lại ở đây? - Anh vừa đi vừa vui vẻ lớn tiếng gọi tên người mình nhớ thương, nhưng mà đâu ngờ được rằng cái người phụ nữ trước mặt lại làm anh hít phải một hơi lạnh.
_ Em sao lại không được ở đây? - Cô gái đang ngồi trên sofa, mặc trên người là bộ đầm bó sát người màu trắng nó tôn lên dáng người đẫy đà của cô ta.
Lôi Chiến Phong không trả lời, điều làm anh lo sợ lúc này không phải là gặp được cô ta mà đó là cô ta đang ở đây và Khả Khả của anh không biết là sẽ về lúc nào nữa, nếu mà bị cô bắt gặp thì phải giải thích thề nào đây.
_ Phong, anh không vui khi gặp em sao, em thật rất nhớ anh. - Cô ta nhìn người đàn ông từng là người mà gần như là chồng của cô ta chỉ còn thiếu một cái hôn lễ nữa là hoàn thành rồi a.
Bao nhiêu năm như vậy, từ ngày anh bảo từ hôn rồi bỏ đi lính cho đến khi cô đi du học không ngày nào mà cô không nhớ đến anh. Bây giờ thì cô quay lại và thề rằng sẽ khiến anh yêu cô thật yêu và nhất định anh phải là chồng trên danh nghĩa của cô mới được.
Lôi Chiến Phong cũng không trả lời anh cũng không nhìn cô lấy một cái mà đi đến bàn ăn đặt túi đồ xuống sau đó đi xuống lầu.
Cô ta thấy anh không để mặt đến mình liền chạy theo sau, cô ta là quyết định dù thế nào đi chăng nữa thì sẽ không buông tay, không bao giờ buông tay.
Khi cô ta nhìn thấy anh đã ra đến cửa và đang mở cửa bước ra ngoài, cô ta hoảng hốt chạy thật nhanh không hề mang dép hay giầy mà bay đến ôm lấy anh từ đằng sau miệng không ngừng xin lỗi.
_ Phong, tha lỗi cho em ngày đó còn trẻ người non dạ em mới mắc sai lầm như vậy, Phong hãy tha thứ cho em. - Cô ta ôm anh ngày một chặt hơn cứ như thể buông ra là anh liền biếng mất.
_ Mỹ Na, em buông ra - Anh bây giờ trong cở thể cứng đơ anh không muốn dây dưa như vậy.
_ Không, em biết em biết anh là yêu em nhưng ngày đó em đã quá ích kỹ nên mới làm anh giận mà hủy hôn với em, em xin lỗi, bao năm qua em đã tự kiểm điểm mình. Phong, hãy cho em cơ hội em giờ đã trưởng thành, đã chính chắn em sẽ không làm anh xấu hổ nữa. Phong, hãy cho em cơ hội - Cô ta ôm anh ngày một chặt hơn, miệng không ngừng nói nước mắt củng theo đó mà rơi lả chả.
_ Mỹ Na, trước buông ta chúng ta vào nhà rồi nói - Anh nhìn thấy những người xung quanh đang nhìn bọn họ, anh không muốn làm tâm điểm như vậy liền muốn thỏa thuận.
_ Phong anh là tha thứ cho em sao? - Mỹ Na nghe anh nói vô nhà, tâm tình cô liền tốt hơn rất nhiều.
_ Trước vào nhà rồi nói - Anh không muốn dây dưa quá lâu, chủ yếu nên sử lý cô gái này xong trước khi Khả Khả về mới được.
Ở phía gốc cua là hình bóng của một người con gái, mọi hành động của bọn họ đều lọt vào tâm mắt của cô chỉ có điều cô không nghe được câu chuyện mà họ đang nói.
Ở gốc độ này của cô thì cái cô thấy đó là cô gái kia ôm anh một lúc, anh lại không biểu cảm gì anh chỉ nói gì đó rồi cô gái kia buông tay miệng cười vui vẻ cùng anh đi vào trong nhà.
Cái túi đồ ăn trên tay Khả Khả đã rơi từ lúc nào không hay, sau hai người đi vào nhà Khả Khả mới bước từng bước nặng nề đi đến trước cửa.
Cô ngước nhìn lên tầng một, ánh đèn phản chiếu bóng dáng hai người đang cùng nhau trên đó và cái hình bóng của cùng trước khi Khả Khả quay lưng bỏ đi đó là hình bóng cô gái này chạy đến ôm lấy người con trai kia. Một khung cảnh thật sự là người yêu xa nhau lúc gặp mà hiện nên, và đó cũng là cái cô nghĩ mình sẽ làm khi gặp anh, nhưng người con gái đó không phải là cô.
_ Lôi Chiến Phong, anh được lắm. - Khả Khả vừa bước đi, nước mắt không ngừng rơi.
Danh sách chương