Phòng Huyền Linh đến Trường An mục đích chưa chắc là để nghị hòa với Lý
Đường mà là muốn kéo dài thời gian, thời gian càng kéo dài, vốn liếng
đàm phán giữa Lý Nghệ và Lý Đường ngay càng nhiều. Nếu như có thể mời
Đột Quyết xuất binh thì Lý Nghệ có thể phối hợp với Tiêu Tùy hành động.
Vị trí của U Châu rất trọng yếu, là cổ họng phòng thủ phương bắc, chống lại dị tộc đồng thời cũng gánh vác trách nhiệm phòng ngự. Xưa nay U Châu nghèo nàn, nhưng binh lính tinh nhuệ đều sinh ra từ đây.
Tuy nhiên Lý Uyên có thể đồng ý đem U Châu giao cho mình sao.
Lý Ngôn Khán rất rõ ràng Lý Uyên không có khả năng để cho hắn tiếp nhận U Châu nguyên nhân rất đơn giản Lý Uyên muốn suy yếu quyền lực của hắn, cho hắn đi ra ngoài thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, Trưởng Tôn Vô Kỵ có ý rất rõ ràng muốn mình có được U Châu, Ngôn Khánh muốn cho Từ Thế Tích tiếp nhận vị trí này, nhưng chưa hẳn Lý Uyên sẽ đồng ý.
Từ Thế Tích với Lý Ngôn Khánh không giống nhau, tuổi của hắn tọa trấn U Châu rất hợp, nhưng tư lịch của hắn lại khiến cho người ta không yên tâm.
Nhưng ngoài Từ Thế Tích thì còn ai.
Bùi Nhân Cơ?
Hắn hôm nay làm hành quân tổng quản Tu Châu, đang khoái hoạt vô cùng, chưa chắc đã chịu đi nơi nghèo nàn kia.
Ngoại trừ Bùi Nhân Cơ.
Lý Ngôn Khánh đột nhiên hỏi:
- Lão Tân gần đây bận gì không.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức nở ra nụ cười.
- Hắn hiện tại nhàn nhã vô cùng, Vệ châu hiện tại rất an bình, hắn chỉ lo đi săn hoặc thao luyện binh mã thoải mái rất nhiều, thế nào ngươi muốn để lão Tân đi U Châu tọa trấn sao?
Hiển nhiên, Trưởng Tôn Vô Kỵ đều nghĩ giống như Lý Ngôn Khánh.
- Đã như vậy ta sẽ lập tức tiến cung diện thánh.
Đúng như Lý Ngôn Khánh suy đoán, Lý Uyên quyết định thu hồi U Châu.
Đồng thời để đền bù tổn thất cho Lý Ngôn Khánh hắn hạ chiếu mệnh cho Đỗ Như Hối ra tọa trấn Thương Châu mà hành quân tổng quản Trịnh Châu lại do Lý Thần Thông đảm nhiệm, Lý Uyên đạt được ước muốn khống chế sông Lạc trong tay của mình.
Nhưng chức vụ U Châu thích sứ thủy chung không quyết định được.
Lý Ngôn Khánh lúc tiến cung thì Lý Uyên đang ở trong Cầu Trường đình trầm tư.
Từ phía xa xa nhìn lại Lý Uyên một mình lẻ loi trơ trọi tóc trắng bay trong gió, tuy ở giữa một rừng cung nữ thái giám nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác tịch mịch.
Ngôn Khánh than nhẹ một tiếng, thế nhân chỉ biết đế vương cao cao tại thượng làm sao biết được đế vương cũng cô tịch bi thương.
Hắn tiến lên trước một bước:
- Thần, Lý Ngôn Khánh khấu kiến hoàng thượng.
- À.
Lý Uyên từ trong trầm tư tỉnh lại, nhìn thấy Lý Ngôn Khánh liền lộ ra vẻ tươi cười.
- Dưỡng Chân mau tới đây.
Đối với Lý Ngôn Khánh, Lý Uyên vẫn thủy chung có phần áy náy, đồng thời lại thưởng thức, hắn nhìn thấy Lý Ngôn Khánh đi vào trong đình thì lập tức nói
- Lão An ban cho ngồi.
- Thần không dám.
Lý Ngôn Khánh còn muốn từ chối thì lại bị Lý Uyên khoát tay.
- Dưỡng Chân, cô chính là thúc phụ của ngươi, ở đây cũng không có người ngoài, chớ kể đến quy củ trên triều đình.
Ngươi ngồi xuống đi, cô có chuyện muốn nói với ngươi.
Ngôn Khánh không từ chối được ngồi xuống trên ghế.
Lý Uyên nói:
- Cô hôm nay hạ chiếu mệnh cho Đỗ Như Hối đảm nhiệm chức Thương Châu thích sứ kiêm hành quân tổng quản ngươi cảm thấy thế nào?
Nếu như đổi lại là người khác chưa chắc sẽ không khách sáo.
Nhưng Lý Ngôn Khánh thì không hắn cười nói:
- Khắc Minh ra trấn Thương Châu đúng là sự lựa chọn tốt nhất.
Lý Uyên cười nói:
- Thương Châu chỉ là một châu bình thường, làm sao có thể so sánh được với Trịnh châu, vốn cô tưởng rằng ngươi sẽ từ chối tại sao hiện tại lại sảng khoái đáp ứng.
- Châu không phân cao thấp, Thương Châu chính là chỗ quan trọng ở phía bắc, tuy Khắc Minh phẩm trật sẽ giảm xuống nhưng trách nhiệm trên vai của hắn sẽ nặng hơn, Đỗ Như Hối cùng thần quen biết với nhau mười lăm năm, thần đối với hắn cũng hiểu rõ, Khắc Minh có tài tể tướng, nhưng trước mắt mà nói cần phải trải qua tôi luyện, thần cho rằng thương châu nơi này có tiềm lực rất lớn, có thể khiến cho Khắc Minh thi triển tài hoa.
Lời này khiến cho Lý Uyên rất thích.
Hắn thở dài:
- Dưỡng Chân có cái nhìn này cô rất an ủi.
Tuy nhiên Đỗ Như Hối có tài tể tướng hay không còn phải tiếp tục quan sát, nếu như hắn ở Thương Châu làm tốt, cô chắc chắn hứa hắn sẽ có một tiền đồ sáng.
- Thần thay Khắc Minh tạ ơn bệ hạ.
Lý Ngôn Khánh vội vàng đứng dậy, hướng về phía Lý Uyên thi lễ thật sâu.
Lý Uyên nói:
- Ngươi đồng ý cho Đỗ Như Hối tiến về Thương Châu chắc cũng minh bạch tâm tư của Tô Châu.
Cô muốn khảo thí ngươi, nếu là ngươi ngươi sẽ cho người nào ra trấn U Châu.
Ánh mắt của Lý Uyên sáng quắc nhìn Lý Ngôn Khánh.
Mà Lý Ngôn Khánh thì không hề do dự mà cười nói:
- Nếu là thần đề cử thì thần sẽ đề cử Tân Văn Lễ.
- Sao?
- Tân Văn Lễ có tướng môn, tài hoa không tầm thường.
Thần cho rằng người này ra trấn U Châu là thích hợp nhất.
- Nếu như bệ hạ vẫn muốn khai cương khoách thổ đánh bại Đột Quyết thì trong đại Đường có rất nhiều người làm được nhưng nếu nói về không tham công không liều lĩnh thì Tân Văn Lễ chính là thích hợp nhất.
Nụ cười trên mặt của Lý Uyên càng ngày càng đậm.
- Dưỡng Chân ngươi không sợ bị người khác vạch tội là ngươi dùng người không khách quan sao?
- Bệ hạ, thần cử người hiền không tránh thân thích, còn nữa bệ hạ hỏi thần có ai tốt, những người khác thần không biết thì làm sao đề cử được, về phần bị người khác tố cáo, ha ha thần phân ưu cho bệ hạ thì sợ gì?
Lý Uyên cười ha hả, vỗ vai của Lý Ngôn Khánh, liên tục gật đầu.
Đúng lúc này, An Sĩ Tắc từ bên ngoài chạy vội vào Cầu Trường đình, hắn tiến tới bên cạnh Lý Uyên, thấp giọng nói nhỏ vài câu.
Nụ cười trên mặt của Lý Uyên liền bị vẻ lo lắng thay thế.
Hắn gật đầu rồi ý bảo An Sĩ Tắc lui ra ngoài.
Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi nói với Lý Ngôn Khánh:
- Dưỡng Chân ta nhận được tin tức khả hãn Đột Quyết điều sứ giả tới.
Ở bên ngoài hoàng thành Lý Nguyên Cát đã đợi Lý Ngôn Khánh từ rất lâu, thấy Lý Ngôn Khánh đi tới hắn liền nhiệt tình tiến tới.
- Vương huynh huynh cuối cùng cũng đi ra.
Lý Ngôn Khánh cũng không dám vô lễ, vội vàng hành lễ:
- Tề vương điện hạ tìm bổn vương có chuyện gì sao?
- Vương huynh đúng là đã quên, vương huynh không nhớ hôm qua thái tử điện hạ đã nói hôm nay sẽ thiết yến ở Đongo cung sao?
Lý Ngôn Khánh đúng là đã quên chuyện này.
Vị trí của U Châu rất trọng yếu, là cổ họng phòng thủ phương bắc, chống lại dị tộc đồng thời cũng gánh vác trách nhiệm phòng ngự. Xưa nay U Châu nghèo nàn, nhưng binh lính tinh nhuệ đều sinh ra từ đây.
Tuy nhiên Lý Uyên có thể đồng ý đem U Châu giao cho mình sao.
Lý Ngôn Khán rất rõ ràng Lý Uyên không có khả năng để cho hắn tiếp nhận U Châu nguyên nhân rất đơn giản Lý Uyên muốn suy yếu quyền lực của hắn, cho hắn đi ra ngoài thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, Trưởng Tôn Vô Kỵ có ý rất rõ ràng muốn mình có được U Châu, Ngôn Khánh muốn cho Từ Thế Tích tiếp nhận vị trí này, nhưng chưa hẳn Lý Uyên sẽ đồng ý.
Từ Thế Tích với Lý Ngôn Khánh không giống nhau, tuổi của hắn tọa trấn U Châu rất hợp, nhưng tư lịch của hắn lại khiến cho người ta không yên tâm.
Nhưng ngoài Từ Thế Tích thì còn ai.
Bùi Nhân Cơ?
Hắn hôm nay làm hành quân tổng quản Tu Châu, đang khoái hoạt vô cùng, chưa chắc đã chịu đi nơi nghèo nàn kia.
Ngoại trừ Bùi Nhân Cơ.
Lý Ngôn Khánh đột nhiên hỏi:
- Lão Tân gần đây bận gì không.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức nở ra nụ cười.
- Hắn hiện tại nhàn nhã vô cùng, Vệ châu hiện tại rất an bình, hắn chỉ lo đi săn hoặc thao luyện binh mã thoải mái rất nhiều, thế nào ngươi muốn để lão Tân đi U Châu tọa trấn sao?
Hiển nhiên, Trưởng Tôn Vô Kỵ đều nghĩ giống như Lý Ngôn Khánh.
- Đã như vậy ta sẽ lập tức tiến cung diện thánh.
Đúng như Lý Ngôn Khánh suy đoán, Lý Uyên quyết định thu hồi U Châu.
Đồng thời để đền bù tổn thất cho Lý Ngôn Khánh hắn hạ chiếu mệnh cho Đỗ Như Hối ra tọa trấn Thương Châu mà hành quân tổng quản Trịnh Châu lại do Lý Thần Thông đảm nhiệm, Lý Uyên đạt được ước muốn khống chế sông Lạc trong tay của mình.
Nhưng chức vụ U Châu thích sứ thủy chung không quyết định được.
Lý Ngôn Khánh lúc tiến cung thì Lý Uyên đang ở trong Cầu Trường đình trầm tư.
Từ phía xa xa nhìn lại Lý Uyên một mình lẻ loi trơ trọi tóc trắng bay trong gió, tuy ở giữa một rừng cung nữ thái giám nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác tịch mịch.
Ngôn Khánh than nhẹ một tiếng, thế nhân chỉ biết đế vương cao cao tại thượng làm sao biết được đế vương cũng cô tịch bi thương.
Hắn tiến lên trước một bước:
- Thần, Lý Ngôn Khánh khấu kiến hoàng thượng.
- À.
Lý Uyên từ trong trầm tư tỉnh lại, nhìn thấy Lý Ngôn Khánh liền lộ ra vẻ tươi cười.
- Dưỡng Chân mau tới đây.
Đối với Lý Ngôn Khánh, Lý Uyên vẫn thủy chung có phần áy náy, đồng thời lại thưởng thức, hắn nhìn thấy Lý Ngôn Khánh đi vào trong đình thì lập tức nói
- Lão An ban cho ngồi.
- Thần không dám.
Lý Ngôn Khánh còn muốn từ chối thì lại bị Lý Uyên khoát tay.
- Dưỡng Chân, cô chính là thúc phụ của ngươi, ở đây cũng không có người ngoài, chớ kể đến quy củ trên triều đình.
Ngươi ngồi xuống đi, cô có chuyện muốn nói với ngươi.
Ngôn Khánh không từ chối được ngồi xuống trên ghế.
Lý Uyên nói:
- Cô hôm nay hạ chiếu mệnh cho Đỗ Như Hối đảm nhiệm chức Thương Châu thích sứ kiêm hành quân tổng quản ngươi cảm thấy thế nào?
Nếu như đổi lại là người khác chưa chắc sẽ không khách sáo.
Nhưng Lý Ngôn Khánh thì không hắn cười nói:
- Khắc Minh ra trấn Thương Châu đúng là sự lựa chọn tốt nhất.
Lý Uyên cười nói:
- Thương Châu chỉ là một châu bình thường, làm sao có thể so sánh được với Trịnh châu, vốn cô tưởng rằng ngươi sẽ từ chối tại sao hiện tại lại sảng khoái đáp ứng.
- Châu không phân cao thấp, Thương Châu chính là chỗ quan trọng ở phía bắc, tuy Khắc Minh phẩm trật sẽ giảm xuống nhưng trách nhiệm trên vai của hắn sẽ nặng hơn, Đỗ Như Hối cùng thần quen biết với nhau mười lăm năm, thần đối với hắn cũng hiểu rõ, Khắc Minh có tài tể tướng, nhưng trước mắt mà nói cần phải trải qua tôi luyện, thần cho rằng thương châu nơi này có tiềm lực rất lớn, có thể khiến cho Khắc Minh thi triển tài hoa.
Lời này khiến cho Lý Uyên rất thích.
Hắn thở dài:
- Dưỡng Chân có cái nhìn này cô rất an ủi.
Tuy nhiên Đỗ Như Hối có tài tể tướng hay không còn phải tiếp tục quan sát, nếu như hắn ở Thương Châu làm tốt, cô chắc chắn hứa hắn sẽ có một tiền đồ sáng.
- Thần thay Khắc Minh tạ ơn bệ hạ.
Lý Ngôn Khánh vội vàng đứng dậy, hướng về phía Lý Uyên thi lễ thật sâu.
Lý Uyên nói:
- Ngươi đồng ý cho Đỗ Như Hối tiến về Thương Châu chắc cũng minh bạch tâm tư của Tô Châu.
Cô muốn khảo thí ngươi, nếu là ngươi ngươi sẽ cho người nào ra trấn U Châu.
Ánh mắt của Lý Uyên sáng quắc nhìn Lý Ngôn Khánh.
Mà Lý Ngôn Khánh thì không hề do dự mà cười nói:
- Nếu là thần đề cử thì thần sẽ đề cử Tân Văn Lễ.
- Sao?
- Tân Văn Lễ có tướng môn, tài hoa không tầm thường.
Thần cho rằng người này ra trấn U Châu là thích hợp nhất.
- Nếu như bệ hạ vẫn muốn khai cương khoách thổ đánh bại Đột Quyết thì trong đại Đường có rất nhiều người làm được nhưng nếu nói về không tham công không liều lĩnh thì Tân Văn Lễ chính là thích hợp nhất.
Nụ cười trên mặt của Lý Uyên càng ngày càng đậm.
- Dưỡng Chân ngươi không sợ bị người khác vạch tội là ngươi dùng người không khách quan sao?
- Bệ hạ, thần cử người hiền không tránh thân thích, còn nữa bệ hạ hỏi thần có ai tốt, những người khác thần không biết thì làm sao đề cử được, về phần bị người khác tố cáo, ha ha thần phân ưu cho bệ hạ thì sợ gì?
Lý Uyên cười ha hả, vỗ vai của Lý Ngôn Khánh, liên tục gật đầu.
Đúng lúc này, An Sĩ Tắc từ bên ngoài chạy vội vào Cầu Trường đình, hắn tiến tới bên cạnh Lý Uyên, thấp giọng nói nhỏ vài câu.
Nụ cười trên mặt của Lý Uyên liền bị vẻ lo lắng thay thế.
Hắn gật đầu rồi ý bảo An Sĩ Tắc lui ra ngoài.
Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi nói với Lý Ngôn Khánh:
- Dưỡng Chân ta nhận được tin tức khả hãn Đột Quyết điều sứ giả tới.
Ở bên ngoài hoàng thành Lý Nguyên Cát đã đợi Lý Ngôn Khánh từ rất lâu, thấy Lý Ngôn Khánh đi tới hắn liền nhiệt tình tiến tới.
- Vương huynh huynh cuối cùng cũng đi ra.
Lý Ngôn Khánh cũng không dám vô lễ, vội vàng hành lễ:
- Tề vương điện hạ tìm bổn vương có chuyện gì sao?
- Vương huynh đúng là đã quên, vương huynh không nhớ hôm qua thái tử điện hạ đã nói hôm nay sẽ thiết yến ở Đongo cung sao?
Lý Ngôn Khánh đúng là đã quên chuyện này.
Danh sách chương