Lý Thế Dân giận tím mặt khuôn mặt Lý Ngôn Khánh lại không có biểu tình.
- Tần vương, cô chỉ làm tròn bổn phận của người làm con mà thôi, về phần cái gì gọi là trung lương công không biết, cô chỉ biết rằng Uất Trì Cung nay Tần mai Sở là nghịch thần, Tần vương muốn thế nào cô không thèm để ý, nếu như Tần vương muốn báo thù cho Uất Trì Cung thì cứ mang binh mã tới, cô chỉ nhắc nhở Tần vương, Ấp vương là phụ thân của ta, ta báo thù cho cha là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Thấy Lý Thế Dân nổi giận Lý Ngôn Khánh vẫn bình tĩnh.
Tên rời khỏi cung đã xuyên qua cổ của Uất Trì Cung, Lý Ngôn Khánh vô cùng tinh tường, từ lúc này mình đã trở thành địch nhân của Lý Thế Dân.
Đã trở thành địch nhân thì cái gọi là cấp bậc lễ nghĩa không cần nhắc tới nữa.
Muốn đánh thì đánh Lý Ngôn Khánh sẽ không cúi đầu, hắn bình tĩnh ngưng mắt nhìn Lý Thế Dân và chúng tướng phía sau, trong lòng của hắn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ cổ quái, không có Phòng Huyền Linh, không có Đỗ Như Hối, không có Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Thế Dân vẫn còn là Lý Thế Dân sao? Có lẽ mình thực sự không phải không có cơ hội.
Cơ hội sao?
Lý Ngôn Khánh cũng không rõ ràng lắm.
Tuy nhiên ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu hắn sau đó biến mất vô ảnh vô tung.
Lý Ngôn Khánh vội vàng bóp tắt.
Mình từ khi nào thì nghĩ lung tung như vậy.
Đúng vào lúc này, ở phía Lạc Dương truyền tới bước chân ù ù, Lý Thế Dân sau khi nhận tin đã lập tức triệu tập đội ngũ, điều động binh lính Lạc Dương, Đỗ Như Hối ở Thạch Lâm cũng nhận được tin tức, đem đội ngũ tới đây tương trợ.
Hai đại quân như hai hàng dài tới gần chân núi Kinh Tử.
- Đại tướng quân không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Vương Thông đến bên cạnh Lý Thế Dân thấp giọng nói:
- Lạc Dương chưa định, thế cục hiện tại không rõ ràng nếu hiện tại giao chiến với Hà Nam vương thì Vương Thế Sung nhất định sẽ thừa thời cơ.
Có thể nhìn ra Lý Thế Dân như muốn phát điên lên rồi.
Thân là chủ mưu của Thiên Sách phủ Vương Thông có chức trách nhắc nhở Lý Thế Dân, hắn cũng tinh tường nếu như Lý Ngôn Khánh và Lý Thế Dân hôm nay giao phong thì song phương đều không có chỗ tốt, ngược lại Lý Thế Dân sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Nếu như đổi lại người bên ngoài, gây loạn ở Lạc Dương sẽ là tử tội.
Nhưng Lý Ngôn Khánh là tôn thất là đương kim danh sĩ.
Lý Uyên không có khả năng giết Lý Ngôn Khánh, tối đa chỉ đem vương vị của hắn cắt đi mà thôi.
Nhưng Lý Thế Dân thì sao?
Vương Thông rất rõ dã tâm của Lý Thế Dân.
Đây là một người hùng tâm tráng chí đồng thời lại là con của Lý Uyên, tuy Lý Kiến Thành được phong làm thái tử nhưng mà chỉ cần một ngày hắn không leo lên ngôi vị thì Lý Thế Dân vẫn còn cơ hội. Nhớ năm đó thái tử Tùy đế Dương Đồng cũng gần hai mươi năm ở chức thái tử cuối cùng không phải cũng bị Dương Quảng áp chế sao? Đã có tiền lệ này Lý Thế Dân dĩ nhiên không thể có khả năng dập tắt dã tâm, đây cũng là nguyên nhân mà Lý Thế Dân coi trọng cuộc chiến ở Lạc Dương, muốn mượn chiến thắng này củng cố địa vị của mình.
Dương Quảng cũng làm như vậy.
Năm đó Dương Quảng chủ trì cuộc chiến Bình Trần cuộc chiến Đột Quyết.
Chiến sự trong năm Khai Hoàng cơ hồ đều có bóng dáng của Dương Quảng, đây cũng là nguyên nhân Dương Quảng sau khi đăng cơ nhanh chóng ngồi vững.
Lý Thế Dân đang tái diễn con đường của Dương Quảng.
Cho nên nếu như hắn cùng với Lý Ngôn Khánh phát sinh xung đột thì sẽ khiến cho Lạc Dương gặp loạn, lúc đó Lý Thế Dân sẽ bị đả kích trí mạng.
Lý Thế Dân trong lòng tinh tường Lý Ngôn Khánh cũng tinh tường Vương Thông Đỗ Như Hối cũng tinh tường.
Đây cũng là nguyên nhân khi Lý Ngôn Khánh quyết ý phục giết Uất Trì Kính Đức, Đỗ Như Hối tuy không quá đồng ý nhưng cũng không phản đối kiên quyết.
Lý Thế Dân là một người quả quyết.
Một người quyết đoán làm nên biến sự ở Huyền Vũ môn dĩ nhiên là một người vô cùng tỉnh táo.
Khi hắn nghe thấy Vương Thông nói như vậy liền dần dần tỉnh táo lại, nghiến răng nghiến lợi ngón tay trỏ vào Lý Ngôn Khánh nửa ngày xong liền quay đầu ngựa nghiêm nghị quát:
- Truyền chiếu lệnh của cô, tam quân trở lại doanh, từ giờ khắc này chưa được chiếu lệnh của cô thì bất kỳ kẻ nào cũng không được tự tiện xuất nhập doanh.
- Vậy thì Uất Trì thúc thúc cứ như vậy mà chết vô ích sao?
Tần Dụng cất tiếng.
Chỉ thấy ánh mắt của Lý Thế Dân lạnh lùng lướt qua hắn, Tần Dụng run rẩy ngậm miệng không nói.
Tần Dụng là một người lỗ mãng nhưng Tần Quỳnh Trình Giảo Kim bọn họ thì không như vậy bọn họ nhanh chóng đoán ra ẩn tình bên trong.
Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim nhìn nhau sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Lý Ngôn Khánh, thúc ngựa rời theo Lý Thế Dân.
Những người còn lại cũng nhanh chóng thu nạp binh mã chỉ để lại Vương Thông và Thôi Thiện Phúc hai người phụ trách thanh lý chiến trường, Thôi Thiện Phúc trước đây ở Lạc Dương làm quan, Vương Thế Sung sau khi quy hàng, Thôi Thiện Phúc cũng đầu phục Lý Thế Dân, một là hắn đúng là có tài năng hai là hắn xuất thân hào phú, Lý Thế Dân cũng muốn mượn tay của Thôi Thiện Phúc gõ cửa của thế trụ môn phiệt.
Vương Thông cùng với Thôi Thiện Phúc thúc ngựa tiến tới, cách Lý Ngôn Khánh mười bước thì dừng lại.
- Lý quận vương sẽ bị tội gì đây?
Thôi Thiện Phúc cười khổ nói:
- Sau này Tần vương tấu lên Trường An nhất định sẽ gặp phiền toái.
Lý Ngôn Khánh ánh mắt lộ vẻ nhu hòa. '
- Thôi đại huynh, Ấp vương là cha của ta.
Chỉ nguyên một câu nói này đã ngăn chặn tất cả lời nói của Thôi Thiện Phúc.
Thiên địa thân sư, ai có thể nói Lý Ngôn Khánh vì cha mình báo thù là sai, muốn trách thì trách Lý Thế Dân đã biết quan hệ của Lý Ngôn Khánh với Uất Trì Cung mà vẫn còn muốn bảo vệ Uất Trì Cung, rõ ràng là muốn đối lập với Lý Ngôn Khánh.
Hắn nghìn tính vạn tính vẫn không tính đến chuyện Lý Ngôn Khánh dám quang minh chính đại ngang ngược càn rỡ như thế, Vương Thông vối cho rằng Lý Ngôn Khánh sau khi quy Đường sẽ xuất hiện một chút hành vi ám muội hãm hại Uất Trì Kính Đức.
Hắn nghĩ rằng Lý Ngôn Khánh cũng là người thông minh có thể phân được ặng nhẹ.
Vương Thông không sai.
Tào Tháo có mối thù giết con mà vẫn tiếp nhận Cổ Hủ Trương Tú để tạo dưng cơ nghiệp Tào Ngụy, Lưu Huyền Đức vì tình huynh đệ bất hòa với Tôn Ngô khinế cho bại trận ở Di Lăng.
Nhưng hắn lại không biết rằng làm người có một số chuyện không so được mất.
Hắn u cư ở Long Môn mười năm, khổ cực đọc sách kiến thức đúng là rất xa so với lúc trước nhưng vẫn mang dáng vẻ thư sinh, hay nói cách khác là lý luận suông mà thôi.
- Hạ quan Vương Thông bái kiến Hà Nam vương.
Vương Thông mở miệng chắp tay chào.
- Tần vương, cô chỉ làm tròn bổn phận của người làm con mà thôi, về phần cái gì gọi là trung lương công không biết, cô chỉ biết rằng Uất Trì Cung nay Tần mai Sở là nghịch thần, Tần vương muốn thế nào cô không thèm để ý, nếu như Tần vương muốn báo thù cho Uất Trì Cung thì cứ mang binh mã tới, cô chỉ nhắc nhở Tần vương, Ấp vương là phụ thân của ta, ta báo thù cho cha là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Thấy Lý Thế Dân nổi giận Lý Ngôn Khánh vẫn bình tĩnh.
Tên rời khỏi cung đã xuyên qua cổ của Uất Trì Cung, Lý Ngôn Khánh vô cùng tinh tường, từ lúc này mình đã trở thành địch nhân của Lý Thế Dân.
Đã trở thành địch nhân thì cái gọi là cấp bậc lễ nghĩa không cần nhắc tới nữa.
Muốn đánh thì đánh Lý Ngôn Khánh sẽ không cúi đầu, hắn bình tĩnh ngưng mắt nhìn Lý Thế Dân và chúng tướng phía sau, trong lòng của hắn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ cổ quái, không có Phòng Huyền Linh, không có Đỗ Như Hối, không có Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Thế Dân vẫn còn là Lý Thế Dân sao? Có lẽ mình thực sự không phải không có cơ hội.
Cơ hội sao?
Lý Ngôn Khánh cũng không rõ ràng lắm.
Tuy nhiên ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu hắn sau đó biến mất vô ảnh vô tung.
Lý Ngôn Khánh vội vàng bóp tắt.
Mình từ khi nào thì nghĩ lung tung như vậy.
Đúng vào lúc này, ở phía Lạc Dương truyền tới bước chân ù ù, Lý Thế Dân sau khi nhận tin đã lập tức triệu tập đội ngũ, điều động binh lính Lạc Dương, Đỗ Như Hối ở Thạch Lâm cũng nhận được tin tức, đem đội ngũ tới đây tương trợ.
Hai đại quân như hai hàng dài tới gần chân núi Kinh Tử.
- Đại tướng quân không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Vương Thông đến bên cạnh Lý Thế Dân thấp giọng nói:
- Lạc Dương chưa định, thế cục hiện tại không rõ ràng nếu hiện tại giao chiến với Hà Nam vương thì Vương Thế Sung nhất định sẽ thừa thời cơ.
Có thể nhìn ra Lý Thế Dân như muốn phát điên lên rồi.
Thân là chủ mưu của Thiên Sách phủ Vương Thông có chức trách nhắc nhở Lý Thế Dân, hắn cũng tinh tường nếu như Lý Ngôn Khánh và Lý Thế Dân hôm nay giao phong thì song phương đều không có chỗ tốt, ngược lại Lý Thế Dân sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Nếu như đổi lại người bên ngoài, gây loạn ở Lạc Dương sẽ là tử tội.
Nhưng Lý Ngôn Khánh là tôn thất là đương kim danh sĩ.
Lý Uyên không có khả năng giết Lý Ngôn Khánh, tối đa chỉ đem vương vị của hắn cắt đi mà thôi.
Nhưng Lý Thế Dân thì sao?
Vương Thông rất rõ dã tâm của Lý Thế Dân.
Đây là một người hùng tâm tráng chí đồng thời lại là con của Lý Uyên, tuy Lý Kiến Thành được phong làm thái tử nhưng mà chỉ cần một ngày hắn không leo lên ngôi vị thì Lý Thế Dân vẫn còn cơ hội. Nhớ năm đó thái tử Tùy đế Dương Đồng cũng gần hai mươi năm ở chức thái tử cuối cùng không phải cũng bị Dương Quảng áp chế sao? Đã có tiền lệ này Lý Thế Dân dĩ nhiên không thể có khả năng dập tắt dã tâm, đây cũng là nguyên nhân mà Lý Thế Dân coi trọng cuộc chiến ở Lạc Dương, muốn mượn chiến thắng này củng cố địa vị của mình.
Dương Quảng cũng làm như vậy.
Năm đó Dương Quảng chủ trì cuộc chiến Bình Trần cuộc chiến Đột Quyết.
Chiến sự trong năm Khai Hoàng cơ hồ đều có bóng dáng của Dương Quảng, đây cũng là nguyên nhân Dương Quảng sau khi đăng cơ nhanh chóng ngồi vững.
Lý Thế Dân đang tái diễn con đường của Dương Quảng.
Cho nên nếu như hắn cùng với Lý Ngôn Khánh phát sinh xung đột thì sẽ khiến cho Lạc Dương gặp loạn, lúc đó Lý Thế Dân sẽ bị đả kích trí mạng.
Lý Thế Dân trong lòng tinh tường Lý Ngôn Khánh cũng tinh tường Vương Thông Đỗ Như Hối cũng tinh tường.
Đây cũng là nguyên nhân khi Lý Ngôn Khánh quyết ý phục giết Uất Trì Kính Đức, Đỗ Như Hối tuy không quá đồng ý nhưng cũng không phản đối kiên quyết.
Lý Thế Dân là một người quả quyết.
Một người quyết đoán làm nên biến sự ở Huyền Vũ môn dĩ nhiên là một người vô cùng tỉnh táo.
Khi hắn nghe thấy Vương Thông nói như vậy liền dần dần tỉnh táo lại, nghiến răng nghiến lợi ngón tay trỏ vào Lý Ngôn Khánh nửa ngày xong liền quay đầu ngựa nghiêm nghị quát:
- Truyền chiếu lệnh của cô, tam quân trở lại doanh, từ giờ khắc này chưa được chiếu lệnh của cô thì bất kỳ kẻ nào cũng không được tự tiện xuất nhập doanh.
- Vậy thì Uất Trì thúc thúc cứ như vậy mà chết vô ích sao?
Tần Dụng cất tiếng.
Chỉ thấy ánh mắt của Lý Thế Dân lạnh lùng lướt qua hắn, Tần Dụng run rẩy ngậm miệng không nói.
Tần Dụng là một người lỗ mãng nhưng Tần Quỳnh Trình Giảo Kim bọn họ thì không như vậy bọn họ nhanh chóng đoán ra ẩn tình bên trong.
Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim nhìn nhau sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Lý Ngôn Khánh, thúc ngựa rời theo Lý Thế Dân.
Những người còn lại cũng nhanh chóng thu nạp binh mã chỉ để lại Vương Thông và Thôi Thiện Phúc hai người phụ trách thanh lý chiến trường, Thôi Thiện Phúc trước đây ở Lạc Dương làm quan, Vương Thế Sung sau khi quy hàng, Thôi Thiện Phúc cũng đầu phục Lý Thế Dân, một là hắn đúng là có tài năng hai là hắn xuất thân hào phú, Lý Thế Dân cũng muốn mượn tay của Thôi Thiện Phúc gõ cửa của thế trụ môn phiệt.
Vương Thông cùng với Thôi Thiện Phúc thúc ngựa tiến tới, cách Lý Ngôn Khánh mười bước thì dừng lại.
- Lý quận vương sẽ bị tội gì đây?
Thôi Thiện Phúc cười khổ nói:
- Sau này Tần vương tấu lên Trường An nhất định sẽ gặp phiền toái.
Lý Ngôn Khánh ánh mắt lộ vẻ nhu hòa. '
- Thôi đại huynh, Ấp vương là cha của ta.
Chỉ nguyên một câu nói này đã ngăn chặn tất cả lời nói của Thôi Thiện Phúc.
Thiên địa thân sư, ai có thể nói Lý Ngôn Khánh vì cha mình báo thù là sai, muốn trách thì trách Lý Thế Dân đã biết quan hệ của Lý Ngôn Khánh với Uất Trì Cung mà vẫn còn muốn bảo vệ Uất Trì Cung, rõ ràng là muốn đối lập với Lý Ngôn Khánh.
Hắn nghìn tính vạn tính vẫn không tính đến chuyện Lý Ngôn Khánh dám quang minh chính đại ngang ngược càn rỡ như thế, Vương Thông vối cho rằng Lý Ngôn Khánh sau khi quy Đường sẽ xuất hiện một chút hành vi ám muội hãm hại Uất Trì Kính Đức.
Hắn nghĩ rằng Lý Ngôn Khánh cũng là người thông minh có thể phân được ặng nhẹ.
Vương Thông không sai.
Tào Tháo có mối thù giết con mà vẫn tiếp nhận Cổ Hủ Trương Tú để tạo dưng cơ nghiệp Tào Ngụy, Lưu Huyền Đức vì tình huynh đệ bất hòa với Tôn Ngô khinế cho bại trận ở Di Lăng.
Nhưng hắn lại không biết rằng làm người có một số chuyện không so được mất.
Hắn u cư ở Long Môn mười năm, khổ cực đọc sách kiến thức đúng là rất xa so với lúc trước nhưng vẫn mang dáng vẻ thư sinh, hay nói cách khác là lý luận suông mà thôi.
- Hạ quan Vương Thông bái kiến Hà Nam vương.
Vương Thông mở miệng chắp tay chào.
Danh sách chương