Lý Ngôn Khánh tin rằng Phòng Huyền Linh nhất định sẽ biết được sự hiện hữu của mình.
Có hắn cắm lá cờ ở Tương châu đủ khiến cho Phòng Huyền Linh có áp lực lớn.
Rồi sau đó Lý Ngôn Khánh lại mang Thẩm Quang, Hùng Khoát Hải mọi người lặng yên tới Lĩnh nam.
Mục đích của hắn khi tới Lĩnh Nam không phải giải quyết vấn đề mà muốn nhìn rõ thế cục ở bên này, trong trí nhớ của hắn, cuộc chiến ở Giang Nam không quá nửa năm là được dẹp loạn.
Mục đích chủ yếu của Lý Ngôn Khánh tới nơi này chính là vì muốn cho Phùng gia quy thuận.
Đồng thời hắn phải tìm được Ninh Trường Chân, báo thù cho mẫu thân.
- Không ngờ trong Ung Châu vắng vẻ lại có một con đường tốt như vậy.
Thẩm Quang đi ở sau lưng Lý Ngôn Khánh thầm cảm khái.
Con đường tốt trong miệng của hắn dĩ nhiên không thể đánh đồng với con đường ở Trung Nguyên nhưng so với những con đường trong Lĩnh Nam thì đã là ưu tú.
- Mạch Tử Trọng cũng rất cao minh.
Đối với sự tán thưởng của Thẩm Quang Lý Ngôn Khánh cũng không phản bác mà còn cảm khái một tiếng.
Bởi vì hắn nhận được tin tức, thái thú Ung châu chính là người ngày xưa kề vai chiến đấu với hắn, Mạch Tử Trọng.
Tuy nhiên Mạch Tử Trọng làm thái thú ở đây cũng không phải là do Lý Đường phong cho.
Chính xác mà nói, Mạch Tử Trọng là quan viên nhà Tùy, Ung châu chính là chỗ của triều đình Tùy Thất.
- Ung châu bần cùng người dân rất thưa thớt.
Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy tu kiến được một con đường Mạch Tử Trọng hẳn là hao tốn rất nhiều tâm tư.
Thẩm Quang nói:
- Muốn giàu có thì phải sửa đường.
Mạch công tử rất cao minh, hắn đeo con đường này tu sửa, nối liền Ung Khâm hai địa phương làm một, nếu như công tử muốn thiết lập An Nam phủ đô đốc thì ngoại trừ Ninh Trường Chân cũng phải để ý tới Mạch công tử.
Nói thật Lý Ngôn Khánh hiện tại đối với binh phủ ở Lĩnh Nam vẫn chưa để ý tới.
Nhưng hắn phỏng đoán rằng bước kế tiếp hắn muốn dừng chân ở nơi này thì khó khăn trùng trùng điệp điệp.
Tuy nhiên càng như vậy Lý Ngôn Khánh càng cảm thấy hưng phấn, Lĩnh Nam tuy xa xôi nhưng có một đối thủ tốt cũng là một chuyện hay.
Nghĩ tới đây Lý Ngôn Khánh hít sâu một hơi.
Hắn bước ra khỏi lương đình leo lên trên kiệu.
- Đi chúng ta đi tới Đô Lăng trấn.
Một đoàn người lại lên đường hướng về phía trước.
Lúc trước ta có thể ở Huỳnh Dương đứng vững chân.
Vậy thì hiện tại ta có thể bắt đầu lại ở Lĩnh Nam.
Hắc hắc sau khi ta thành công ở Lĩnh Nam cũng chính là lúc ta trở về Trường An, nhị lang ngươi không được làm cho ta thất vọng.
Tấm địa đồ của Lý Ngôn Khánh đã khiến cho Trương Trọng Kiên bị ảnh hưởng rất lớn.
Các thế tộc gia học uyên nguyên không hưng thịnh giống như là thế trụ.
So với lịch sử cũng không bằng, Trung Nguyên thế trụ đã lâu ngay cả các đệ tử gia tộc cũng không thể xuất hiện danh nhân lớp lớp như thế trụ trung nguyên.
Trương thị chỉ có thể dựa vào Tùy thất chứ không có lựa chọn nào khác.
Sau khi xử lý chính vụ thấy sắc trời đã tối Trương Trọng Kiên ăn qua loa cơm tối rồi chui vào trong thư phòng, không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy rầy.
Ở trong thư phòng hắn mở tấm địa đồ của Lý Ngôn Khánh ra.
Trương Trọng Kiên nhíu mày trầm tư hồi lâu không nói tiếng nào.
Hăn có lẽ không muốn thừa nhận một sự thật, Lý Ngôn Khánh dùng tấm địa đồ này khiến cho hắn phải dao động tâm tình quyết chiến, khiến cho hắn phải đối mặt với một sự thật, nếu như hắn tiếp tục kiên trì kết cục chỉ là tan cửa nát nhà.
Lý Đường chưa chắc sẽ cho Trương thị tùy ý sinh tồn.
Ngô huyện trương thị không có căn cơ thâm hậu như thế trụ ở Trung Nguyên không có nhiều chi nhánh đệ tử.
Vương Thế Sung quy hàng Lý Đường ru rú ở trong nhà thậm chí không dám xuất đầu lộ diện. Đợi thời cuộc Trung Nguyên ổn định Lý Uyên lập tức thả Vương Thế Sung ra bên ngoài, xem như là vứt bỏ hiềm khích lúc trước nhưng trên thực tế vào tháng mười một khi Vương Thế Sung đi tập kích cả nhà cơ hồ bị giết, ngoại trừ Vương HUyền Thứ, bởi vì tài học hơn người nên ở lại Trường An không bị ngộ hại, mệnh chục nhân khẩu còn lại đều bị giết sạch sẽ.
Người giết chính là con của Độc Cô Vũ, Độc Cô Tu.
Kỳ thật hung thủ đã vô cùng rõ ràng nhưng Lý Uyên lại cho rằng do đạo phỉ gây nên không truy cứu nữa.
Bởi vậy một chi của Vương Thế Sung xem như triệt để biến mất mà Thái Nguyên Vương thị cũng không truy cứu chuyện này.
Dù sao Vương Thế Sung cũng chỉ là một tông phòng trong Vương thị gia tộc, năm đó Vương Thế Sung gieo nhân thì phải gặt quả đối với Thái Nguyên Vương thị mà nói Vương Thế Sung chết coi như chấm dứt một chuyện tâm sự, Thái Nguyên Vương gia cũng không bị ảnh hưởng lớn.
Vương gia có thể làm như vậy nhưng Trương thị thì lại không làm được.
Hôm nay Lý Ngôn Khánh vì Trương Trọng Kiên vạch một con đường thoát khiến cho Trương Trọng Kiên phải trầm tư.
Soạt soạt soạt.
Tiếng gõ cửa truyền vào trong tai của Trương Trọng Kiên.
Hắn ngẩng đầu không vui nói:
- Không phải đã nói đừng quấy rầy ta sao?
- Lão gia Tiêu Hoài Tĩnh Tiêu công phụng mệnh thái hậu đến đây cầu kiến.
Tiêu Hoài Tĩnh?
Trương Trọng Kiên liền khẽ giật mình.
Tiêu Hoài Tĩnh này chính là tộc nhân của Lan Lăng Tiêu thị tính ra cũng là tộc đệ của Tiêu thái hậu.
Người này năm đó từng đảm nhiệm chức Giám Quân cùng với Lý Ngôn Khánh phối hợp với nhau, Lý Ngôn Khánh nhanh chóng lên chức, Tiêu Hoài Tĩnh trước khi Lý Ngôn Khánh đổi màu cờ đã theo Nghiêu Quân Tố tiến vào Ngô huyện trở thành trọng thần trong triều, được Tiêu thái hậu tín nhiệm phong cho làm Trung Thư lệnh, Thượng Nghi hòa, quan bái đế quốc công.
Tiêu Tùy ở Giang Đông ngồi vững vàng triều đình cũng trở nên chu toàn.
Tiêu Hoài Tĩnh với tư cách là người kế nhivmj Phòng Ngạn Khiêm nhận trách nhiệm áp chế Trương Trọng Kiên tuy nhiên hắn và Trương Trọng Kiên quan hệ cá nhân không tệ đặc biệt khí thế cục Lưỡng Hồ ngày cảng trở nên khẩn trương, triều đình Giang Đông cũng đồng tâm hiệp lực không có quá nhiều xa cách.
Tuy nhiên Tiêu Hoài Tĩnh lúc này đã tìm tới mình.
Trương Trọng Kiên vội vàng nói:
- Lập tức nói với Tiêu đại nhân ta sẽ lập tức qua.
Dứt lời hắn liền sửa sang lại quần áo đứng ở trước gương đồng nhìn người ở trong gương.
Bất tri bất giác mười mùa xuân đã trôi qua thanh niên khí phách khi xưa hiện tại đã chuyển thành mái tóc hoa râm.
Dưới hàm của hắn là một bộ râu quai nón hiện ra khí thái hùng tráng uy vũ.
Nhưng mà chân mày lại lộ ra một phần mệt mỏi.
Có hắn cắm lá cờ ở Tương châu đủ khiến cho Phòng Huyền Linh có áp lực lớn.
Rồi sau đó Lý Ngôn Khánh lại mang Thẩm Quang, Hùng Khoát Hải mọi người lặng yên tới Lĩnh nam.
Mục đích của hắn khi tới Lĩnh Nam không phải giải quyết vấn đề mà muốn nhìn rõ thế cục ở bên này, trong trí nhớ của hắn, cuộc chiến ở Giang Nam không quá nửa năm là được dẹp loạn.
Mục đích chủ yếu của Lý Ngôn Khánh tới nơi này chính là vì muốn cho Phùng gia quy thuận.
Đồng thời hắn phải tìm được Ninh Trường Chân, báo thù cho mẫu thân.
- Không ngờ trong Ung Châu vắng vẻ lại có một con đường tốt như vậy.
Thẩm Quang đi ở sau lưng Lý Ngôn Khánh thầm cảm khái.
Con đường tốt trong miệng của hắn dĩ nhiên không thể đánh đồng với con đường ở Trung Nguyên nhưng so với những con đường trong Lĩnh Nam thì đã là ưu tú.
- Mạch Tử Trọng cũng rất cao minh.
Đối với sự tán thưởng của Thẩm Quang Lý Ngôn Khánh cũng không phản bác mà còn cảm khái một tiếng.
Bởi vì hắn nhận được tin tức, thái thú Ung châu chính là người ngày xưa kề vai chiến đấu với hắn, Mạch Tử Trọng.
Tuy nhiên Mạch Tử Trọng làm thái thú ở đây cũng không phải là do Lý Đường phong cho.
Chính xác mà nói, Mạch Tử Trọng là quan viên nhà Tùy, Ung châu chính là chỗ của triều đình Tùy Thất.
- Ung châu bần cùng người dân rất thưa thớt.
Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy tu kiến được một con đường Mạch Tử Trọng hẳn là hao tốn rất nhiều tâm tư.
Thẩm Quang nói:
- Muốn giàu có thì phải sửa đường.
Mạch công tử rất cao minh, hắn đeo con đường này tu sửa, nối liền Ung Khâm hai địa phương làm một, nếu như công tử muốn thiết lập An Nam phủ đô đốc thì ngoại trừ Ninh Trường Chân cũng phải để ý tới Mạch công tử.
Nói thật Lý Ngôn Khánh hiện tại đối với binh phủ ở Lĩnh Nam vẫn chưa để ý tới.
Nhưng hắn phỏng đoán rằng bước kế tiếp hắn muốn dừng chân ở nơi này thì khó khăn trùng trùng điệp điệp.
Tuy nhiên càng như vậy Lý Ngôn Khánh càng cảm thấy hưng phấn, Lĩnh Nam tuy xa xôi nhưng có một đối thủ tốt cũng là một chuyện hay.
Nghĩ tới đây Lý Ngôn Khánh hít sâu một hơi.
Hắn bước ra khỏi lương đình leo lên trên kiệu.
- Đi chúng ta đi tới Đô Lăng trấn.
Một đoàn người lại lên đường hướng về phía trước.
Lúc trước ta có thể ở Huỳnh Dương đứng vững chân.
Vậy thì hiện tại ta có thể bắt đầu lại ở Lĩnh Nam.
Hắc hắc sau khi ta thành công ở Lĩnh Nam cũng chính là lúc ta trở về Trường An, nhị lang ngươi không được làm cho ta thất vọng.
Tấm địa đồ của Lý Ngôn Khánh đã khiến cho Trương Trọng Kiên bị ảnh hưởng rất lớn.
Các thế tộc gia học uyên nguyên không hưng thịnh giống như là thế trụ.
So với lịch sử cũng không bằng, Trung Nguyên thế trụ đã lâu ngay cả các đệ tử gia tộc cũng không thể xuất hiện danh nhân lớp lớp như thế trụ trung nguyên.
Trương thị chỉ có thể dựa vào Tùy thất chứ không có lựa chọn nào khác.
Sau khi xử lý chính vụ thấy sắc trời đã tối Trương Trọng Kiên ăn qua loa cơm tối rồi chui vào trong thư phòng, không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy rầy.
Ở trong thư phòng hắn mở tấm địa đồ của Lý Ngôn Khánh ra.
Trương Trọng Kiên nhíu mày trầm tư hồi lâu không nói tiếng nào.
Hăn có lẽ không muốn thừa nhận một sự thật, Lý Ngôn Khánh dùng tấm địa đồ này khiến cho hắn phải dao động tâm tình quyết chiến, khiến cho hắn phải đối mặt với một sự thật, nếu như hắn tiếp tục kiên trì kết cục chỉ là tan cửa nát nhà.
Lý Đường chưa chắc sẽ cho Trương thị tùy ý sinh tồn.
Ngô huyện trương thị không có căn cơ thâm hậu như thế trụ ở Trung Nguyên không có nhiều chi nhánh đệ tử.
Vương Thế Sung quy hàng Lý Đường ru rú ở trong nhà thậm chí không dám xuất đầu lộ diện. Đợi thời cuộc Trung Nguyên ổn định Lý Uyên lập tức thả Vương Thế Sung ra bên ngoài, xem như là vứt bỏ hiềm khích lúc trước nhưng trên thực tế vào tháng mười một khi Vương Thế Sung đi tập kích cả nhà cơ hồ bị giết, ngoại trừ Vương HUyền Thứ, bởi vì tài học hơn người nên ở lại Trường An không bị ngộ hại, mệnh chục nhân khẩu còn lại đều bị giết sạch sẽ.
Người giết chính là con của Độc Cô Vũ, Độc Cô Tu.
Kỳ thật hung thủ đã vô cùng rõ ràng nhưng Lý Uyên lại cho rằng do đạo phỉ gây nên không truy cứu nữa.
Bởi vậy một chi của Vương Thế Sung xem như triệt để biến mất mà Thái Nguyên Vương thị cũng không truy cứu chuyện này.
Dù sao Vương Thế Sung cũng chỉ là một tông phòng trong Vương thị gia tộc, năm đó Vương Thế Sung gieo nhân thì phải gặt quả đối với Thái Nguyên Vương thị mà nói Vương Thế Sung chết coi như chấm dứt một chuyện tâm sự, Thái Nguyên Vương gia cũng không bị ảnh hưởng lớn.
Vương gia có thể làm như vậy nhưng Trương thị thì lại không làm được.
Hôm nay Lý Ngôn Khánh vì Trương Trọng Kiên vạch một con đường thoát khiến cho Trương Trọng Kiên phải trầm tư.
Soạt soạt soạt.
Tiếng gõ cửa truyền vào trong tai của Trương Trọng Kiên.
Hắn ngẩng đầu không vui nói:
- Không phải đã nói đừng quấy rầy ta sao?
- Lão gia Tiêu Hoài Tĩnh Tiêu công phụng mệnh thái hậu đến đây cầu kiến.
Tiêu Hoài Tĩnh?
Trương Trọng Kiên liền khẽ giật mình.
Tiêu Hoài Tĩnh này chính là tộc nhân của Lan Lăng Tiêu thị tính ra cũng là tộc đệ của Tiêu thái hậu.
Người này năm đó từng đảm nhiệm chức Giám Quân cùng với Lý Ngôn Khánh phối hợp với nhau, Lý Ngôn Khánh nhanh chóng lên chức, Tiêu Hoài Tĩnh trước khi Lý Ngôn Khánh đổi màu cờ đã theo Nghiêu Quân Tố tiến vào Ngô huyện trở thành trọng thần trong triều, được Tiêu thái hậu tín nhiệm phong cho làm Trung Thư lệnh, Thượng Nghi hòa, quan bái đế quốc công.
Tiêu Tùy ở Giang Đông ngồi vững vàng triều đình cũng trở nên chu toàn.
Tiêu Hoài Tĩnh với tư cách là người kế nhivmj Phòng Ngạn Khiêm nhận trách nhiệm áp chế Trương Trọng Kiên tuy nhiên hắn và Trương Trọng Kiên quan hệ cá nhân không tệ đặc biệt khí thế cục Lưỡng Hồ ngày cảng trở nên khẩn trương, triều đình Giang Đông cũng đồng tâm hiệp lực không có quá nhiều xa cách.
Tuy nhiên Tiêu Hoài Tĩnh lúc này đã tìm tới mình.
Trương Trọng Kiên vội vàng nói:
- Lập tức nói với Tiêu đại nhân ta sẽ lập tức qua.
Dứt lời hắn liền sửa sang lại quần áo đứng ở trước gương đồng nhìn người ở trong gương.
Bất tri bất giác mười mùa xuân đã trôi qua thanh niên khí phách khi xưa hiện tại đã chuyển thành mái tóc hoa râm.
Dưới hàm của hắn là một bộ râu quai nón hiện ra khí thái hùng tráng uy vũ.
Nhưng mà chân mày lại lộ ra một phần mệt mỏi.
Danh sách chương