Các nội thị biết rõ Tiêu thái hậu đã quyết định, thì không thể nào ngăn
cản... Tiêu thái hậu thay đổi ý phục, mang theo tiểu hoàng đế Dương Quá
hơi có vẻ buồn ngủ, leo lên xe ngựa bên ngoài cửa cung. Tòa nhà của
Phòng gia cách Tây Tử cung cũng không xa lắm. Một lát sau, đoàn người đã đi tới cổng lớn của Phòng gia. Chỉ thấy bên ngoài cửa lớn, có treo hai
chiếc lồng đèn, nhẹ nhàng lắc lư trong gió đêm, lộ ra một vẻ vô cùng bi
thương.
Nội thị tiến lên gõ cửa, một lát sau, đại môn mở ra.
- Đã muộn như vậy rồi, ai vậy!
- Bẩm báo với chủ nhân, có Thái hậu và Bệ hạ tới thăm.
Người tôi tớ hiển nhiên không kịp phản ứng, sau giây lát sửng sốt, ánh mắt lướt qua bả vai người nội thị nhìn ra ngoài. Nhưng khi hắn nhìn thấy rõ lá cờ trước xe ngựa, lập tức thay đổi sắc mặt. Phòng gia, là gia tộc quyền thế Sơn Đông. Nếu ở khu vực Trung Nguyên, cũng không coi là danh môn gì.
Nhưng nếu ở Giang Tả, nói khó nghe một chút, nơi triều đình Tiêu Tùy có thể dừng chân, Phòng gia nổi lên tác dụng mấu chốt. Cho nên, người tôi tớ của Phòng gia, há có thể không nhìn rõ lai lịch lá cờ kia?
Hắn vội vàng lộ vẻ cung kính, một mặt phái người thông báo với bên trong, một mặt quỳ rạp trên đất, nghênh đón Tiêu thái hậu tổ tôn. Một lát sau, chỉ thấy từ bên trong có một thiếu niên chạy ra. Xem dáng vẻ thiếu niên này có lẽ cũng chỉ hơn mười mấy tuổi, nhưng lại lộ ra vẻ đoan trang thành thục.
- Thần Phòng Trực, tiếp giá đến chậm, xin Thái hậu và Thánh thượng thứ tội.
- Đây là trưởng tôn của Phòng lão đại nhân, cũng là con trai trưởng của Phòng đại nhân Phòng Huyền Linh.
Có người nhận ra người thiếu niên này, vội vàng giới thiệu với Tiêu thái hậu. Tiêu thái hậu nói:
- Khanh gia, hãy bình thân. Đây không phải trên triều đình, hôm nay ai gia đến đây, là muốn thăm lão đại nhân.
- Gia tổ lúc cơm tối có tỉnh lại, hiện giờ đang phân phó sự tình. Thần xin được đi bẩm bảo với gia tổ…
Phòng Trực chưa lớn tuổi lắm nhưng đã có tước vị.
Hai năm trước, khi Tiêu thái hậu định đô ở Bố Đường, có phong thưởng cho mọi người. Phòng gia công huân lớn lao, cho nên Phòng Trực được phong làm Vân Kỵ Úy, là tước vị Võ tán quan. Cũng chính vì nguyên nhân này, Phòng Trực mới có thể tự xưng là “Thần”.
Tiêu thái hậu khoát tay nói:
- Đừng làm phiền . . Lão đại nhân thân thể không khỏe, vừa tỉnh lại cũng không nên xuống đất đi lại.
Cứ để ai gia qua đó thăm hỏi! Tiểu khanh gia, làm phiền ngươi dẫn đường phía trước, Ai gia và Hoàng thượng cùng nhau đến thăm hỏi…
- Thần xin thay mặt gia tổ, tạ ơn Thái hậu và Thánh thượng.
Nói xong, Phòng Trực đứng dậy, đi phía trước dẫn đường .
Đoàn người của Tiêu thái hậu đi phía sau, bà ta nhìn người thiếu niên trầm ổn dẫn đường phía trước, không nhịn được, nói với người bên cạnh:
- Phòng gia quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp…Phòng Trực còn nhỏn đã có được phong cách của cha, sau này thành tựu nhất định là rộng lớn.
Nếu Tùy Dạng Đế còn sống, câu nói vừa rồi của Tiêu thái hậu có thể đã chú định Phòng Trực sau này thăng chức rất nhanh.
Nhưng Tiêu thái hậu cũng biết rõ, triều đình nhà mình có thể kiên trì bao lâu cũng khó mà nói, cho nên cũng chỉ cảm khái một câu, không còn biểu lộ bất cứ ý kiến gì. Đoàn người đi xuyên qua một cánh cửa, rất nhanh đi tới một tiểu viện độc lập nhưng yên lặng.
Đây cũng là nơi nghỉ ngơi của Phòng Ngạn Khiêm.
Hắn thích thanh tĩnh, hơn nữa là bệnh nhân, ngồi trong sân, có thể trực tiếp nhìn ra hồ Tây Tử xinh đẹp, cũng có lợi cho sức khỏe. Chỉ là lúc này, trong sân có vẻ rất náo nhiệt, rất nhiều người hầu đi ra đi vào, tựa hồ vô cùng bận rộn. Phòng Trực đang chuẩn bị đi vào, đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng khóc thê lương thảm thiết.
- Lão gia!
Thanh âm bén nhọn mà cao vút, mang theo vẻ tuyệt vọng vô tận. Trong chốc lát, toàn bộ sân nhỏ đều bạo động. Đám người hầu đứng ở cửa bắt đầu khóc rống nghẹn ngào, rơi lệ đầy mặt.
- Gia gia….
Tựa hồ dự cảm được gì đó, Phòng Trực bất chợt rùng mình. Chỉ thấy hắn bất chấp đoàn người của Tiêu thái hậu vội vàng vọt vào trong phòng.
Tựa hồ như đồng thời, Thiếu Nguyên Phương cũng kịp phản ứng, không đợi Tiêu thái hậu phân phó, hắn cũng vội vàng đi vào.
Tiêu thái hậu ngây người đứng ở cửa sân, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Bà nội, bọn họ làm sao vậy?
Tiểu hoàng đế Dương Quá non nớt, nhìn thấy mọi người nghẹn ngào khóc rống lên, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu thái hậu cố nén tâm tư cực kỳ bi ai, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu hoàng đế.
- Bà nội cũng không biết, có lẽ không có gì. Phật tổ phù hộ, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện không may!
Tiêu thái hậu biết rõ chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút chờ đợi, hy vọng mình đã đoán sai. Một lát sau, Thiếu Nguyên Phương sắc mặt tối tăm phiền muộn từ trong phòng đi ra.
- Thiếu ái khanh, tình hình thế nào rồi?
Thiếu Nguyên Phương nuốt nước bọt, cười khổ một tiếng, lắc đầu.
- Lão đại nhân hắn. . . . . . qua đời rồi!
- A!
Tiêu thái hậu chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ông ông, sau đó liền cảm thấy trời đất quay cuồng.
Chuyện bà ta sợ nhất đã xảy ra . . Thế nhưng Phòng khanh à Phòng khanh, tại sao giây phút cuối cùng ngươi không chỉ điểm cho ai gia, cứ như vậy mà buông tay ra đi?
Chỉ để lại cô nhi quả mẫu ai gia, sau này có thể dựa vào người nào chứ?
Trong đầu Tiêu thái hậu hoàn toàn trống rỗng, ngây người tại chỗ.
Lẽ nào trời không giúp ta?
Tại sao đúng vào lúc này lại cướp đi tánh mạng của Phòng khanh ?
Một loại cảm giác mềm yếu chưa bao giờ có, chạy thẳng lên não. Nhưng dù sao Tiêu thái hậu không phải nữ nhân bình thường, rất nhanh đã sửa sang lại tâm tình
- Mọi người theo ai gia đi vào, tiễn đưa lão đại nhân một đoạn đường.
Bà ta sửa sang lại quần áo, duỗi tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tiểu hoàng đế. Đúng lúc này, nhìn thấy từ trong phòng có một phu nhân đi ra.
Nhìn dáng vẻ người này đại khái khoảng trên 30, lông mày thanh tú, có chút quyến rũ. Giữa chân mày, toát ra vẻ khí khái hào hùng, trên mặt mặc dù mang theo vẻ bi thương nhưng lại cực kỳ trầm ổn.
- Đây là thiếp thất của Tiểu phòng đại nhân, Vương thị !
Vương thị đi đến trước mặt, thanh âm hơi có chút run rẩy.
- Nô tì Vương thị, khấu kiến Thái hậu và Bệ hạ.
Lão gia nhà ta đã ra đi, chủ mẫu bởi vì bi thương quá độ nên hôn mê bất tỉnh….Nhưng lão gia trước khi ra đi, có để lại một phong thư, nói phải trao cho Thái hậu.
Nội thị tiến lên gõ cửa, một lát sau, đại môn mở ra.
- Đã muộn như vậy rồi, ai vậy!
- Bẩm báo với chủ nhân, có Thái hậu và Bệ hạ tới thăm.
Người tôi tớ hiển nhiên không kịp phản ứng, sau giây lát sửng sốt, ánh mắt lướt qua bả vai người nội thị nhìn ra ngoài. Nhưng khi hắn nhìn thấy rõ lá cờ trước xe ngựa, lập tức thay đổi sắc mặt. Phòng gia, là gia tộc quyền thế Sơn Đông. Nếu ở khu vực Trung Nguyên, cũng không coi là danh môn gì.
Nhưng nếu ở Giang Tả, nói khó nghe một chút, nơi triều đình Tiêu Tùy có thể dừng chân, Phòng gia nổi lên tác dụng mấu chốt. Cho nên, người tôi tớ của Phòng gia, há có thể không nhìn rõ lai lịch lá cờ kia?
Hắn vội vàng lộ vẻ cung kính, một mặt phái người thông báo với bên trong, một mặt quỳ rạp trên đất, nghênh đón Tiêu thái hậu tổ tôn. Một lát sau, chỉ thấy từ bên trong có một thiếu niên chạy ra. Xem dáng vẻ thiếu niên này có lẽ cũng chỉ hơn mười mấy tuổi, nhưng lại lộ ra vẻ đoan trang thành thục.
- Thần Phòng Trực, tiếp giá đến chậm, xin Thái hậu và Thánh thượng thứ tội.
- Đây là trưởng tôn của Phòng lão đại nhân, cũng là con trai trưởng của Phòng đại nhân Phòng Huyền Linh.
Có người nhận ra người thiếu niên này, vội vàng giới thiệu với Tiêu thái hậu. Tiêu thái hậu nói:
- Khanh gia, hãy bình thân. Đây không phải trên triều đình, hôm nay ai gia đến đây, là muốn thăm lão đại nhân.
- Gia tổ lúc cơm tối có tỉnh lại, hiện giờ đang phân phó sự tình. Thần xin được đi bẩm bảo với gia tổ…
Phòng Trực chưa lớn tuổi lắm nhưng đã có tước vị.
Hai năm trước, khi Tiêu thái hậu định đô ở Bố Đường, có phong thưởng cho mọi người. Phòng gia công huân lớn lao, cho nên Phòng Trực được phong làm Vân Kỵ Úy, là tước vị Võ tán quan. Cũng chính vì nguyên nhân này, Phòng Trực mới có thể tự xưng là “Thần”.
Tiêu thái hậu khoát tay nói:
- Đừng làm phiền . . Lão đại nhân thân thể không khỏe, vừa tỉnh lại cũng không nên xuống đất đi lại.
Cứ để ai gia qua đó thăm hỏi! Tiểu khanh gia, làm phiền ngươi dẫn đường phía trước, Ai gia và Hoàng thượng cùng nhau đến thăm hỏi…
- Thần xin thay mặt gia tổ, tạ ơn Thái hậu và Thánh thượng.
Nói xong, Phòng Trực đứng dậy, đi phía trước dẫn đường .
Đoàn người của Tiêu thái hậu đi phía sau, bà ta nhìn người thiếu niên trầm ổn dẫn đường phía trước, không nhịn được, nói với người bên cạnh:
- Phòng gia quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp…Phòng Trực còn nhỏn đã có được phong cách của cha, sau này thành tựu nhất định là rộng lớn.
Nếu Tùy Dạng Đế còn sống, câu nói vừa rồi của Tiêu thái hậu có thể đã chú định Phòng Trực sau này thăng chức rất nhanh.
Nhưng Tiêu thái hậu cũng biết rõ, triều đình nhà mình có thể kiên trì bao lâu cũng khó mà nói, cho nên cũng chỉ cảm khái một câu, không còn biểu lộ bất cứ ý kiến gì. Đoàn người đi xuyên qua một cánh cửa, rất nhanh đi tới một tiểu viện độc lập nhưng yên lặng.
Đây cũng là nơi nghỉ ngơi của Phòng Ngạn Khiêm.
Hắn thích thanh tĩnh, hơn nữa là bệnh nhân, ngồi trong sân, có thể trực tiếp nhìn ra hồ Tây Tử xinh đẹp, cũng có lợi cho sức khỏe. Chỉ là lúc này, trong sân có vẻ rất náo nhiệt, rất nhiều người hầu đi ra đi vào, tựa hồ vô cùng bận rộn. Phòng Trực đang chuẩn bị đi vào, đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng khóc thê lương thảm thiết.
- Lão gia!
Thanh âm bén nhọn mà cao vút, mang theo vẻ tuyệt vọng vô tận. Trong chốc lát, toàn bộ sân nhỏ đều bạo động. Đám người hầu đứng ở cửa bắt đầu khóc rống nghẹn ngào, rơi lệ đầy mặt.
- Gia gia….
Tựa hồ dự cảm được gì đó, Phòng Trực bất chợt rùng mình. Chỉ thấy hắn bất chấp đoàn người của Tiêu thái hậu vội vàng vọt vào trong phòng.
Tựa hồ như đồng thời, Thiếu Nguyên Phương cũng kịp phản ứng, không đợi Tiêu thái hậu phân phó, hắn cũng vội vàng đi vào.
Tiêu thái hậu ngây người đứng ở cửa sân, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Bà nội, bọn họ làm sao vậy?
Tiểu hoàng đế Dương Quá non nớt, nhìn thấy mọi người nghẹn ngào khóc rống lên, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu thái hậu cố nén tâm tư cực kỳ bi ai, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu hoàng đế.
- Bà nội cũng không biết, có lẽ không có gì. Phật tổ phù hộ, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện không may!
Tiêu thái hậu biết rõ chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút chờ đợi, hy vọng mình đã đoán sai. Một lát sau, Thiếu Nguyên Phương sắc mặt tối tăm phiền muộn từ trong phòng đi ra.
- Thiếu ái khanh, tình hình thế nào rồi?
Thiếu Nguyên Phương nuốt nước bọt, cười khổ một tiếng, lắc đầu.
- Lão đại nhân hắn. . . . . . qua đời rồi!
- A!
Tiêu thái hậu chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ông ông, sau đó liền cảm thấy trời đất quay cuồng.
Chuyện bà ta sợ nhất đã xảy ra . . Thế nhưng Phòng khanh à Phòng khanh, tại sao giây phút cuối cùng ngươi không chỉ điểm cho ai gia, cứ như vậy mà buông tay ra đi?
Chỉ để lại cô nhi quả mẫu ai gia, sau này có thể dựa vào người nào chứ?
Trong đầu Tiêu thái hậu hoàn toàn trống rỗng, ngây người tại chỗ.
Lẽ nào trời không giúp ta?
Tại sao đúng vào lúc này lại cướp đi tánh mạng của Phòng khanh ?
Một loại cảm giác mềm yếu chưa bao giờ có, chạy thẳng lên não. Nhưng dù sao Tiêu thái hậu không phải nữ nhân bình thường, rất nhanh đã sửa sang lại tâm tình
- Mọi người theo ai gia đi vào, tiễn đưa lão đại nhân một đoạn đường.
Bà ta sửa sang lại quần áo, duỗi tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tiểu hoàng đế. Đúng lúc này, nhìn thấy từ trong phòng có một phu nhân đi ra.
Nhìn dáng vẻ người này đại khái khoảng trên 30, lông mày thanh tú, có chút quyến rũ. Giữa chân mày, toát ra vẻ khí khái hào hùng, trên mặt mặc dù mang theo vẻ bi thương nhưng lại cực kỳ trầm ổn.
- Đây là thiếp thất của Tiểu phòng đại nhân, Vương thị !
Vương thị đi đến trước mặt, thanh âm hơi có chút run rẩy.
- Nô tì Vương thị, khấu kiến Thái hậu và Bệ hạ.
Lão gia nhà ta đã ra đi, chủ mẫu bởi vì bi thương quá độ nên hôn mê bất tỉnh….Nhưng lão gia trước khi ra đi, có để lại một phong thư, nói phải trao cho Thái hậu.
Danh sách chương