Thẩm Quang vò đầu cười khổ:
- Sự tình trong triều đúng là phức tạp.
- Nhưng chuyện này có lẽ sẽ hại không biết bao nhiêu người.
Ngẫm lại cũng có lý.
Không phải tất cả mọi người đều thanh tỉnh như Lý Ngôn Khánh bọn họ sẽ hướng về phía Tần vương.
Nhưng như vậy ngày sau Lý Kiến Thành đăng cơ sẽ đại khai sát giới.
Lý Ngôn Khánh cười cười trầm giọng nói:
- Mưa gió lôi đình còn phải dựa vào tâm tư của thái tử.
Thẩm Quang không minh bạch ảo diệu bên trong chuyện này cho nên dứt khoát ngậm miệng lại.
Dù sao hắn cũng không cần phải hao tâm tổn trí đi theo Lý Ngôn Khánh nghe theo Lý Ngôn Khánh chỉ bảo là đủ.
Ở trong xe lâm vào trầm mặc.
Lý Ngôn Khánh không nói gì nữa m à Thẩm Quang cũng không bàn lại chuyện này.
Dù sao Trường An hôm nay đối với bọn họ mà nói còn rất xa xôi, ít nhất Trường An mưa gió vẫn không thổi đến Lĩnh Nam được.
Ở ngoài thùng xe đột nhiên truyền tới một tiếng quát.
Theo đó là thanh âm của Hùng Khoát Hải truyền ra:
- Hà Nam vương đi tuần ai dám cản đường?
- Đừng vội hiểu lầm là người một nhà.
- Xin thông bẩm với Hà Nam vương nói rằng đô lão của La Hoàn soái có chuyện quan trọng cầu kiến Hà Nam vương.
Là La Hoàn?
Tuy nhiên thanh âm lại không thanh âm càn quấy như trước.
Khóe miệng Lý Ngôn Khánh nhếch lên, hắn khẽ gật đầu một cái nói với Thẩm Quang:
- Con cá mắc câu rồi.
Ngôn Khánh lần này trở về Tuyên Hóa theo đạo lý là phải đi qua Khâm Châu.
Bất kể là lễ tiết hay là phương diện khác Ngôn Khánh đều phải bái kiến La Hoàn dù sao La Hoàn hiện tại cũng là thổ hoàng đế một phương.
Với việc Lý nhân làm chủ Khâm Châu La Hoàn đúng là có tiếng nói rất lớn ở nơi đây.
Vốn Lý Ngôn Khánh mặc dù không tới cửa La Hoàn cũng không cần phải để ý thậm chí có thể giả bộ như không biết.
Nhưng hiện tại hắn tới rồi.
Lại thay đổi một thân hán trang.
Lý Ngôn Khánh từ trên xe ngựa đi xuống vẻ mặt lộ ra sự không hài lòng:
- Lý vương cớ gì ngăn cản xe ngựa của bổn vương?
La Hoàn vội vàng nói:
- Tiểu vương tuyệt đối không phải ngăn cản vương gia, chỉ là nghe nói vương gia dọc đường đi tới Khâm châu cho nên chuẩn bị tiệc rượu nghênh đón.
Chuẩn bị tiệc rượu?
Trước đó ngươi ở bờ sông Lâm Thủy kiêu căng bây giờ lại chênh lệch rất lớn so với lúc trước.
Lý Ngôn Khánh hiểu rõ vì sao La Hoàn trước ngạo mạn sau cung kính tuy nhiên trên mặt của hắn vẫn lộ ra vẻ không vui mà nói:
- Lý vương cũng không phải bổn vương không cho Lý vương mặt mũi nhưng thực sự công vụ bề bộn, không bằng đợi hôm nào ta sẽ đến nhà bái phỏng?
La Hoàn nghe xong thì lộ vẻ không muốn.
Hắn hôm nay không kể mặt mũi tới đây tìm Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên là có chuyện cầu.
Lý Ngôn Khánh có cho hắn mặt mũi hay không mấu chốt là đừng để người khác lấy được chỗ tốt.
- Vương gia vương gia nói La Hoàn thế nào?
Lý Ngôn Khánh sững sờ rồi đáp:
- Lý vương rất tốt.
- Nhớ ngày đó nghe nói vương gia iờ ta bất dung từ cùng với vương gia dắt tay đoạt Tuyên Hóa giết Ninh Trường Chân, chúng ta cùng kề vai chiến đấu với nhau.
Lý Ngôn Khánh cất tiếng đáp:
- Lý vương lúc bổn vương gặp khó khăn, Lý vương xuất thủ tương trợ bổn vương suốt đời không quên, chúng ta là đồng đội không cần phải lo ngại.
Nói xong hắn khoát tay nói:
- Mời Lý vương dẫn đường.
- Hà Nam vương mời.
- Lý vương trước hết mời.
Hai người khách sáo với nhau một phen cách đoàn xe không xa là một chỗ sông ngoặt.
Rượu và thức ăn đã dọn xong Lý Ngôn Khánh cùng với La Hoàn phân chủ khách ngồi xuống nâng chén tương mời, đây là lễ tiết có chuyện gì cứ phải uống rượu sau rồi nói.
Sau ba tuần rượu Lý Ngôn Khánh nói:
- Lý vương Lý vương ngăn cản bổn vương đến tột cùng là có chuyện gì, nếu không ngại thì hãy nói thẳng ra đi.
La Hoàn cảm thấy hơi mất mặt nhưng không thể không nói:
- Trước đây lúc ở Lâm Giang, vương gia đã từng nói tới một chuyện tài lộ, cho nên tiểu vương...
- Tài lộ?
- Chính là quốc khố của Chân Tịch quốc cùng với hoàng kim của Thiên Trúc.
La Hoàn nghiêm mặt nói:
- Tiểu vương nghe nói vương gia hình như muốn hợp tác với Phùng Áng, nhưng vương gia là An Nam đại đô đốc Phùng Áng lại là phên giậu cớ gì phải hợp tác, vương gia không tìm tiểu vương lại tìm Phùng Áng liên thủ, chỉ sợ không tốt.
Ngụ ý La Hoàn đã đem mình hòa chung với Lý Ngôn Khánh.
Người cùng một nhà liên thủ với nhau cần gì phải để tiện nghi cho người ngoài.
Dù cho La Hoàn và Phùng Áng đều đại biển cho lợi ích của Lý nhân nhưng La Hoàn hoàn toàn là người Lý mà Phùng Áng nói thẳng ra là con lai.
Tổ mẫu của Phùng Áng là Tiễn phu nhân hoàn toàn là người Lý.
Nhưng tổ phụ của Phùng Áng lại là quan viên người Hán.
Tuy nhien La Hoàn cũng rất thông minh hắn không nói thêm Phùng Áng là tạp chủng, hắn cũng biết nếu thật sự là thế Lý Ngôn Khánh càng khuynh hướng Phùng Áng hơn.
Lý Ngôn Khánh cười khổ một tiếng nói:
- Lý vương hiểu lầm ta rồi trước kia ta cùng với Lý vương nói chuyện, Lý vương và các đô lão dưới trướng biểu hiện hình như không có nhiều hứng thú.
Lý vương cũng tinh tường Ninh Huyền còn sống một ngày đám Liêu Tử Bộ càng thêm chuẩn bị nhiều hơn.
Vừa vặn Phùng tiên sinh nói cho bổn vương ở trên hải đảo có rất nhiều người Lý du tán, cho nên ta cũng cân nhắc chuyện này hợp tác với họ tiêu diệt Ninh Huyền.
- Những đám cẩu tử này không hiểu đại sự.
- Ninh Huyền là loạn thần tặc tử ai cũng chém giết được cần già phải dùng tiền cho bọn chúng, tiểu vương ngày đó uống nhiều cho nên không có phản ứng.
Thế nhưng mà về sau tiểu vương đã minh bạch khổ tâm của vương gia vương gia lại chậm chạp không thấy trở về cho nên tiểu vương mạo muội tới đây muốn thương nghị với vương gia một chút, tiểu vương cảm thấy đây là chuyện của An Nam phủ đô đốc thì cần phải do An Nam phủ đô đốc ra mặt giải quyết mới thỏa đáng, tiểu vương biết rõ vương gia cũng khó khăn cho nên đặc biệt tới hiệu lực.
Con mẹ nó ngươi hiệu lực vì tiền bạc thì có.
Lý Ngôn Khánh trong lòng thầm cười lạnh: Lão tử sắp đặt thiết kế đã lâu hôm nay hắc loa tử ngươi cũng đã mắc câu rồi.
Trên khuôn mặt của hắn nở ra nụ cười nhàn nhạt:
- Không biết Lý vương định giúp bổn vương thế nào?
Lý Ngôn Khánh đúng là gặp Phùng Áng nhưng hai người cũng không thương thảo tính chất vấn đề gì cả.
- Sự tình trong triều đúng là phức tạp.
- Nhưng chuyện này có lẽ sẽ hại không biết bao nhiêu người.
Ngẫm lại cũng có lý.
Không phải tất cả mọi người đều thanh tỉnh như Lý Ngôn Khánh bọn họ sẽ hướng về phía Tần vương.
Nhưng như vậy ngày sau Lý Kiến Thành đăng cơ sẽ đại khai sát giới.
Lý Ngôn Khánh cười cười trầm giọng nói:
- Mưa gió lôi đình còn phải dựa vào tâm tư của thái tử.
Thẩm Quang không minh bạch ảo diệu bên trong chuyện này cho nên dứt khoát ngậm miệng lại.
Dù sao hắn cũng không cần phải hao tâm tổn trí đi theo Lý Ngôn Khánh nghe theo Lý Ngôn Khánh chỉ bảo là đủ.
Ở trong xe lâm vào trầm mặc.
Lý Ngôn Khánh không nói gì nữa m à Thẩm Quang cũng không bàn lại chuyện này.
Dù sao Trường An hôm nay đối với bọn họ mà nói còn rất xa xôi, ít nhất Trường An mưa gió vẫn không thổi đến Lĩnh Nam được.
Ở ngoài thùng xe đột nhiên truyền tới một tiếng quát.
Theo đó là thanh âm của Hùng Khoát Hải truyền ra:
- Hà Nam vương đi tuần ai dám cản đường?
- Đừng vội hiểu lầm là người một nhà.
- Xin thông bẩm với Hà Nam vương nói rằng đô lão của La Hoàn soái có chuyện quan trọng cầu kiến Hà Nam vương.
Là La Hoàn?
Tuy nhiên thanh âm lại không thanh âm càn quấy như trước.
Khóe miệng Lý Ngôn Khánh nhếch lên, hắn khẽ gật đầu một cái nói với Thẩm Quang:
- Con cá mắc câu rồi.
Ngôn Khánh lần này trở về Tuyên Hóa theo đạo lý là phải đi qua Khâm Châu.
Bất kể là lễ tiết hay là phương diện khác Ngôn Khánh đều phải bái kiến La Hoàn dù sao La Hoàn hiện tại cũng là thổ hoàng đế một phương.
Với việc Lý nhân làm chủ Khâm Châu La Hoàn đúng là có tiếng nói rất lớn ở nơi đây.
Vốn Lý Ngôn Khánh mặc dù không tới cửa La Hoàn cũng không cần phải để ý thậm chí có thể giả bộ như không biết.
Nhưng hiện tại hắn tới rồi.
Lại thay đổi một thân hán trang.
Lý Ngôn Khánh từ trên xe ngựa đi xuống vẻ mặt lộ ra sự không hài lòng:
- Lý vương cớ gì ngăn cản xe ngựa của bổn vương?
La Hoàn vội vàng nói:
- Tiểu vương tuyệt đối không phải ngăn cản vương gia, chỉ là nghe nói vương gia dọc đường đi tới Khâm châu cho nên chuẩn bị tiệc rượu nghênh đón.
Chuẩn bị tiệc rượu?
Trước đó ngươi ở bờ sông Lâm Thủy kiêu căng bây giờ lại chênh lệch rất lớn so với lúc trước.
Lý Ngôn Khánh hiểu rõ vì sao La Hoàn trước ngạo mạn sau cung kính tuy nhiên trên mặt của hắn vẫn lộ ra vẻ không vui mà nói:
- Lý vương cũng không phải bổn vương không cho Lý vương mặt mũi nhưng thực sự công vụ bề bộn, không bằng đợi hôm nào ta sẽ đến nhà bái phỏng?
La Hoàn nghe xong thì lộ vẻ không muốn.
Hắn hôm nay không kể mặt mũi tới đây tìm Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên là có chuyện cầu.
Lý Ngôn Khánh có cho hắn mặt mũi hay không mấu chốt là đừng để người khác lấy được chỗ tốt.
- Vương gia vương gia nói La Hoàn thế nào?
Lý Ngôn Khánh sững sờ rồi đáp:
- Lý vương rất tốt.
- Nhớ ngày đó nghe nói vương gia iờ ta bất dung từ cùng với vương gia dắt tay đoạt Tuyên Hóa giết Ninh Trường Chân, chúng ta cùng kề vai chiến đấu với nhau.
Lý Ngôn Khánh cất tiếng đáp:
- Lý vương lúc bổn vương gặp khó khăn, Lý vương xuất thủ tương trợ bổn vương suốt đời không quên, chúng ta là đồng đội không cần phải lo ngại.
Nói xong hắn khoát tay nói:
- Mời Lý vương dẫn đường.
- Hà Nam vương mời.
- Lý vương trước hết mời.
Hai người khách sáo với nhau một phen cách đoàn xe không xa là một chỗ sông ngoặt.
Rượu và thức ăn đã dọn xong Lý Ngôn Khánh cùng với La Hoàn phân chủ khách ngồi xuống nâng chén tương mời, đây là lễ tiết có chuyện gì cứ phải uống rượu sau rồi nói.
Sau ba tuần rượu Lý Ngôn Khánh nói:
- Lý vương Lý vương ngăn cản bổn vương đến tột cùng là có chuyện gì, nếu không ngại thì hãy nói thẳng ra đi.
La Hoàn cảm thấy hơi mất mặt nhưng không thể không nói:
- Trước đây lúc ở Lâm Giang, vương gia đã từng nói tới một chuyện tài lộ, cho nên tiểu vương...
- Tài lộ?
- Chính là quốc khố của Chân Tịch quốc cùng với hoàng kim của Thiên Trúc.
La Hoàn nghiêm mặt nói:
- Tiểu vương nghe nói vương gia hình như muốn hợp tác với Phùng Áng, nhưng vương gia là An Nam đại đô đốc Phùng Áng lại là phên giậu cớ gì phải hợp tác, vương gia không tìm tiểu vương lại tìm Phùng Áng liên thủ, chỉ sợ không tốt.
Ngụ ý La Hoàn đã đem mình hòa chung với Lý Ngôn Khánh.
Người cùng một nhà liên thủ với nhau cần gì phải để tiện nghi cho người ngoài.
Dù cho La Hoàn và Phùng Áng đều đại biển cho lợi ích của Lý nhân nhưng La Hoàn hoàn toàn là người Lý mà Phùng Áng nói thẳng ra là con lai.
Tổ mẫu của Phùng Áng là Tiễn phu nhân hoàn toàn là người Lý.
Nhưng tổ phụ của Phùng Áng lại là quan viên người Hán.
Tuy nhien La Hoàn cũng rất thông minh hắn không nói thêm Phùng Áng là tạp chủng, hắn cũng biết nếu thật sự là thế Lý Ngôn Khánh càng khuynh hướng Phùng Áng hơn.
Lý Ngôn Khánh cười khổ một tiếng nói:
- Lý vương hiểu lầm ta rồi trước kia ta cùng với Lý vương nói chuyện, Lý vương và các đô lão dưới trướng biểu hiện hình như không có nhiều hứng thú.
Lý vương cũng tinh tường Ninh Huyền còn sống một ngày đám Liêu Tử Bộ càng thêm chuẩn bị nhiều hơn.
Vừa vặn Phùng tiên sinh nói cho bổn vương ở trên hải đảo có rất nhiều người Lý du tán, cho nên ta cũng cân nhắc chuyện này hợp tác với họ tiêu diệt Ninh Huyền.
- Những đám cẩu tử này không hiểu đại sự.
- Ninh Huyền là loạn thần tặc tử ai cũng chém giết được cần già phải dùng tiền cho bọn chúng, tiểu vương ngày đó uống nhiều cho nên không có phản ứng.
Thế nhưng mà về sau tiểu vương đã minh bạch khổ tâm của vương gia vương gia lại chậm chạp không thấy trở về cho nên tiểu vương mạo muội tới đây muốn thương nghị với vương gia một chút, tiểu vương cảm thấy đây là chuyện của An Nam phủ đô đốc thì cần phải do An Nam phủ đô đốc ra mặt giải quyết mới thỏa đáng, tiểu vương biết rõ vương gia cũng khó khăn cho nên đặc biệt tới hiệu lực.
Con mẹ nó ngươi hiệu lực vì tiền bạc thì có.
Lý Ngôn Khánh trong lòng thầm cười lạnh: Lão tử sắp đặt thiết kế đã lâu hôm nay hắc loa tử ngươi cũng đã mắc câu rồi.
Trên khuôn mặt của hắn nở ra nụ cười nhàn nhạt:
- Không biết Lý vương định giúp bổn vương thế nào?
Lý Ngôn Khánh đúng là gặp Phùng Áng nhưng hai người cũng không thương thảo tính chất vấn đề gì cả.
Danh sách chương