Sân đấu Crowson rộn ràng nhốn nháo.
Sau khi tuyển thủ lấy số, người phục vụ kính cẩn đưa cho họ nước lọc thay vì champagne, tuyển thủ trước khi thi đấu đều bị cấm uống rượu.
Trên đường có người nhìn thấy ký hiệu trên ngực bọn họ còn vô cùng phấn khích xin chữ ký.
"Các anh là học viên Bạch Nguyệt Quang à?" Các fan ríu rít vây quanh góc này: "Bọn tôi là fan trung thành của Lâm đội! Nhưng mà Lâm đội sẽ thi đấu ở Space Zone, không tới đây được. Các anh cố lên! Nam nhân Bạch Nguyệt Quang tuyệt đối không nhận thua!!!"
Vu Cẩn lập tức hiểu được, người mà fans nói tới là đội trưởng chiến đội Bạch Nguyệt Quang.
Tuyển thủ đột kích Caesar cùng tay súng bắn tỉa Tá Y đều quen thuộc với những tình huống thế này, một mặt dặn dò Vu Cẩn đè thấp mũ.
Vu Cẩn trừng mắt: "......"
"Chương trình đã bán sạch quảng cáo trước - trong - sau khi cậu lên sân khấu rồi, đủ sáu phút -- suy xét tới vấn đề tài chính, PD cứ dặn mãi bọn tôi phải giấu cậu thậy kỹ." Tá Y ôn hòa nói: "Tất nhiên, chúng ta cũng sẽ có hoa hồng."
Nói xong lại nháy mắt: "Rất nhiều."
Vu Cẩn nghĩ nghĩ, trước mắt mình vẫn không có hộ khẩu, chi tiêu quá nhiều sẽ khiến cho Liên Bang chú ý, nhịn không được thở dài tiếc nuối trong lòng.
Trên khán đài, các quý cô mặc trang phục sang trọng, đội mũ mạng, các quý ông thì mặc chính trang đeo cà vạt, phong độ nhẹ nhàng.
Caesar lười biếng giải thích: "Các quý cô cần phải đội mũ, vành mũ 12cm trở lên. Váy phải dài qua đầu gối, không dùng thắt lưng, quý ông..... Ầy, ngắm con gái là được rồi, ai quản bọn họ! Biết vì sao chương trình hút tiền không? Một đám người nhàn rỗi có tiền không có chỗ tiêu......"
Tay bắn tỉa Tá Y lý trí phản bác: "Nhìn báo cáo tài chính hàng năm của Crowson, tiền thu được nhiều nhất không phải vé vào cửa mà là tài trợ. Quan trọng nhất là khoang cứu nạn. Dù sao cũng là nhu yếu phẩm, một trận thi đấu nổi bật là có thể bán hết khoang cứu nạn. Tiếp theo là vũ khí, thuốc, du lịch linh tinh......"
Vu Cẩn cảm khái vạn lần.
Khoa học kỹ thuật của 1000 năm sau thực sự phát triển vượt quá sức tưởng tượng, sự di chuyển thuận tiện giữa các tinh cầu thúc đẩy vô số ngành nghề khác phát triển theo, ngay cả sở thích của người xem cũng biến đổi.
Biểu ngữ treo phía trên khu vực thăng cấp tuyển thủ bay phấp phới, đúng là khẩu hiệu tuyên truyền của chương trình Crowson.
"Anh dũng, không sợ hãi, trăm dặm tìm được một."
Ngay khi bước vào khu vực thi đấu, Vu Cẩn đã bắt đầu tìm kiếm hình bóng quen thuộc trong đám người.
Nhưng mà Vệ Thời cho tới bây giờ vẫn không xuất hiện.
Đồng hồ điểm đến giờ, trận bán kết khởi động một cách tưng bừng.
Ba vị giám khảo đã ngồi vào vị trí, đội đầu tiên lên đài chuẩn bị chiến đấu.
Hình ảnh trên màn chiếu hình cầu chi tiết không sót cái gì.
Địa hình mà đội hiện tại đang thi đấu là đầm lầy, xung quanh được mô phỏng hoàn hảo tất cả đặc điểm của đầm lầy nhiệt đới, ếch nhảy cao đến bắp chân tuyển thủ chia làm 3 đợt không ngừng đánh úp.
Vu Cẩn trợn tròn mắt, trong lòng còn sợ hãi: "Cái này khó như đánh vào không khí vậy...... May mà không chọn phải."
Caesar gật đầu, híp mắt xem kết quả: "Loại 2 người...... Ồ, tuyển thủ thăng cấp có chỉ số độ khó cao, xét cấp bậc cũng cao. Một B hai D."
Trong 6 đội tiếp theo, chỉ có 1 tuyển thủ được A, tỉ lệ bị loại chiếm 20%, đến nay vẫn không có ai được cấp S.
"Chuẩn bị, sau 2 đội nữa là đến chúng ta lên sân khấu." Caesar nhắc nhở.
Vu Cẩn đang mải nghĩ, nếu Vệ Thời không lấy được S, tất nhiên cũng không có tuyển thủ nào có thể lấy được S.
Vệ Thời...... Cậu thậm chí ẩn ẩn có một cảm giác, thực lực của lão đại so với tuyển thủ chuyên nghiệp còn mạnh hơn nhiều.
Vu Cẩn hỏi: "Nếu cá nhân tham dự thi đấu, thì cũng phải một mình vượt qua thi bán kết hả?"
Caesar nhún vai: "Chắc là vẫn tổ đội, thi cá nhân rất khó đấu với học viên của công ty. Thực lực cơ bản không vượt qua D. Cậu nhớ lại phòng huấn luyện trong công ty chúng ta mà xem...... Ngoài đầu sỏ giải trí ra, ai có tài lực được như thế?"
Thang máy đưa mấy người đến khu vực chuẩn bị chiến đấu.
Không khí âm lãnh ẩm ướt từ bốn phía xâm nhập.
Vu Cẩn nhận súng máy hạng nặng từ nhân viên công tác, trái tim lúc trước còn có chút khẩn trương rốt cuộc bình thường lại.
Tay trái đỡ báng súng, tay phải khẽ vuốt qua bộ bù trước khi đặt lên cò súng.
Sau đó hăng hái đứng lên.
Caesar sửng sốt: "Cậu cậu cậu không khẩn trương sao?!"
Vu Cẩn thành khẩn: "Vẫn tốt vẫn tốt."
Liên tục mỗi ngày hơn mười giờ luyện tập đã hình thành ký ức cố định cho cơ bắp, hành động phản xạ sinh ra trong tủy sống, vỏ đại não rất ít khi tham gia vào.
Nói cách khác -- khẩn trương cũng không để làm gì!
Vu Cẩn cảm khái chút kiến thức thi đại học của mình đã nhanh chóng bị vứt qua một bên, khiêng súng tiến vào thang nâng.
Người phục vụ lập tức nhắc nhở: "Tuyển thủ 300012, mũ của ngài --"
Vu Cẩn lúc này mới nhớ tới, lập tức cảm ơn, tháo mũ lưỡi trai, nhờ người đối phương giữ hộ.
Thang nâng chậm rãi bay lên.
Người phục vụ giật mình, nhanh chóng chạy vào hậu trường xem phát sóng.
Giữa sân thi đấu, giám khảo vừa đọc xong tên Bạch Nguyệt Quang Ent., xung quanh đã vang lên tiếng cổ vũ nhiệt liệt. Trên khán đài có không ít fan hâm mộ của chiến đội Bạch Nguyệt Quang nên cũng yêu quý cả các học viên.
Lúc này thang nâng đã vào chỗ, bốn vị tuyển thủ đều bước ra ánh sáng.
Ngay sau đó chiến ca vang lên, Tá Y ở vị trí C chợt cuốn trong ánh đèn flash.
Tá Y mỉm cười vẫy tay với khán đài. Tiếp theo là phụ trợ, sau đó là Caesar toàn thân ánh vàng rực rỡ --
Cuối cùng là Vu Cẩn đang ôm súng máy.
Máy quay từ xa từ từ zoom gần hơn, dừng lại ở Vu Cẩn. Tóc mái hơi cong cong để xoã mềm mại, khóe mắt thiếu niên cong cong, so với khẩn trương thì càng giống phấn khích hơn, ngũ quan tinh xảo bởi vì zoom cận cảnh mà càng thêm ngây thơ đáng yêu, bọ cạp sa mạc màu bạc cùng giọt nước mắt trang trí trên má trái dưới ánh đèn flash lấp lánh như sao trời.
Toàn trường một mảnh tĩnh lặng.
Vu Cẩn đặt ngón trỏ tay phải trên cò súng, hơi hơi cong lại, làm ra tư thế sắp xạ kích. Khom lưng lễ phép cúi đầu về phía khán đài:
"Chào mọi người, tôi là học viên Bạch Nguyệt Quang Ent.- Vu Cẩn."
- - Khán giả chợt phản ứng lại, hét chói tai hết đợt này đến đợt khác.
Nếu lúc này Vu Cẩn có thể nhìn thấy mưa đạn phát sóng trực tiếp, chắc chắn sẽ không giữ được bình tĩnh như bây giờ.
Người hâm mộ trung thành của chương trình Crowson trước màn hình lúc này đang sôi trào.
- - "Mẹ ơi con yêu rồi! Chương trình chết tiệt, dám xách một cái tiểu khả ái như vậy lên đài là muốn vét sạch ví của ta sao?!"
- - "Ta đã nhìn thấu sách lược của các ngươi! Ném Vu tiểu ca ca đến nơi siêu cấp đáng sợ sau đó lợi dụng fans tiếp ứng cho tiểu ca ca!! 100 credit một mẩu bánh mì, 500 credit một khẩu súng!! A a a đám hỗ đản các ngươi, được rồi, tại sao ta vẫn muốn bỏ tiền a......"
- - "Ai u cảm giác thiếu niên mười phần kia là sao Q_Q! Lão a di mềm lòng rồi a!! Cầu các ngươi đừng làm tổn thương tiểu động vật! Phạm pháp đó!!!"
- - "Từ từ, ta giống như không thích hợp, ta vì cái gì kích động như vậy! A ha ha ha ha ta chính là thực kích động, ta vì cái gì như vậy muốn nhìn tiểu khả ái hãm sâu vũng bùn......"
Sau lưng Vu Cẩn, Caesar dựng ngón tay cái.
Giám khảo ho nhẹ một tiếng, hắng giọng, ngăn lại tiếng ồn ào quá mức.
"Vậy thì, mời các vị bắt đầu biểu diễn."
Vu Cẩn gật đầu, tìm được vị trí chiến thuật của mình ở trên sân khấu, nhanh chóng lắp đặt xong súng máy.
Bốn học viên đập tay với nhau, lập tức ẩn trong bóng tối.
Trước trận bán kết, tổ sản xuất đã chuẩn bị quảng cáo dài 6 phút, đây cũng là áp lực không nhỏ đối với tuyển thủ.
Vu Cẩn hít sâu một hơi, tinh chỉnh động tác bắn súng trong bóng đêm.
Chớp mắt vai phải trầm xuống, ký ức chuyển động trong sáu ngày không ngừng lặp lại như thủy triều, mỗi khối cơ bắp đều căng theo hướng thoải mái nhất, sức mạnh ý chí bắt đầu căng chặt, ngũ cảm trong bóng đêm trở nên phóng đại.
Nhiệt độ bề mặt không ngừng bay lên.
Mô phỏng sa mạc thiết lập xong.
Đường ngắm chuẩn màu xanh lục, đường nhiệt độ điều chỉnh xong.
6 phút chuẩn bị kết thúc, khung cảnh đột nhiên sáng lên --
Vu Cẩn hơi híp mắt, khoảnh khắc con thằn lằn khổng lồ đánh úp tới, không chút do dự nổ súng, ba phát súng phác hoạ khu vực tam giác, để đồng đội xác định phạm vi chính xác của đợt tấn công thứ nhất.
Súng tự động của Caesar theo ngay phía sau, hai đợt hỏa lực đan xen xây nên một bức tường tử vong, tiêu diệt tất cả sinh vật bước vào khu vực chiến hỏa.
"Chú ý tọa độ ( 52, 171)." Phút thứ 6, phụ trợ đột nhiên lên tiếng.
Tay bắn tỉa Tá Y nhanh chóng ra quyết định: "Dồn nó vào khu vực North 2."
Caesar dừng nã súng, nâng chuẩn tâm lên, loạt đạn liên tiếp làm cho con thằn lằn đỏ lửa tượng trưng cho 20 điểm kia bị bức lui, gần như cùng lúc với Vu Cẩn, độ chính xác cao đến kinh người.
Phịch một tiếng.
Tay bắn tỉa ngang nhiên lao ra, để lại một lỗ thủng trên đầu con thằn lằn đỏ lửa.
Ảo cảnh chợt biến mất.
Hiện trường bộc phát tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Màn hình quả cầu hiện một hàng chữ to.
Diệt sạch.
Sau khi tuyển thủ lấy số, người phục vụ kính cẩn đưa cho họ nước lọc thay vì champagne, tuyển thủ trước khi thi đấu đều bị cấm uống rượu.
Trên đường có người nhìn thấy ký hiệu trên ngực bọn họ còn vô cùng phấn khích xin chữ ký.
"Các anh là học viên Bạch Nguyệt Quang à?" Các fan ríu rít vây quanh góc này: "Bọn tôi là fan trung thành của Lâm đội! Nhưng mà Lâm đội sẽ thi đấu ở Space Zone, không tới đây được. Các anh cố lên! Nam nhân Bạch Nguyệt Quang tuyệt đối không nhận thua!!!"
Vu Cẩn lập tức hiểu được, người mà fans nói tới là đội trưởng chiến đội Bạch Nguyệt Quang.
Tuyển thủ đột kích Caesar cùng tay súng bắn tỉa Tá Y đều quen thuộc với những tình huống thế này, một mặt dặn dò Vu Cẩn đè thấp mũ.
Vu Cẩn trừng mắt: "......"
"Chương trình đã bán sạch quảng cáo trước - trong - sau khi cậu lên sân khấu rồi, đủ sáu phút -- suy xét tới vấn đề tài chính, PD cứ dặn mãi bọn tôi phải giấu cậu thậy kỹ." Tá Y ôn hòa nói: "Tất nhiên, chúng ta cũng sẽ có hoa hồng."
Nói xong lại nháy mắt: "Rất nhiều."
Vu Cẩn nghĩ nghĩ, trước mắt mình vẫn không có hộ khẩu, chi tiêu quá nhiều sẽ khiến cho Liên Bang chú ý, nhịn không được thở dài tiếc nuối trong lòng.
Trên khán đài, các quý cô mặc trang phục sang trọng, đội mũ mạng, các quý ông thì mặc chính trang đeo cà vạt, phong độ nhẹ nhàng.
Caesar lười biếng giải thích: "Các quý cô cần phải đội mũ, vành mũ 12cm trở lên. Váy phải dài qua đầu gối, không dùng thắt lưng, quý ông..... Ầy, ngắm con gái là được rồi, ai quản bọn họ! Biết vì sao chương trình hút tiền không? Một đám người nhàn rỗi có tiền không có chỗ tiêu......"
Tay bắn tỉa Tá Y lý trí phản bác: "Nhìn báo cáo tài chính hàng năm của Crowson, tiền thu được nhiều nhất không phải vé vào cửa mà là tài trợ. Quan trọng nhất là khoang cứu nạn. Dù sao cũng là nhu yếu phẩm, một trận thi đấu nổi bật là có thể bán hết khoang cứu nạn. Tiếp theo là vũ khí, thuốc, du lịch linh tinh......"
Vu Cẩn cảm khái vạn lần.
Khoa học kỹ thuật của 1000 năm sau thực sự phát triển vượt quá sức tưởng tượng, sự di chuyển thuận tiện giữa các tinh cầu thúc đẩy vô số ngành nghề khác phát triển theo, ngay cả sở thích của người xem cũng biến đổi.
Biểu ngữ treo phía trên khu vực thăng cấp tuyển thủ bay phấp phới, đúng là khẩu hiệu tuyên truyền của chương trình Crowson.
"Anh dũng, không sợ hãi, trăm dặm tìm được một."
Ngay khi bước vào khu vực thi đấu, Vu Cẩn đã bắt đầu tìm kiếm hình bóng quen thuộc trong đám người.
Nhưng mà Vệ Thời cho tới bây giờ vẫn không xuất hiện.
Đồng hồ điểm đến giờ, trận bán kết khởi động một cách tưng bừng.
Ba vị giám khảo đã ngồi vào vị trí, đội đầu tiên lên đài chuẩn bị chiến đấu.
Hình ảnh trên màn chiếu hình cầu chi tiết không sót cái gì.
Địa hình mà đội hiện tại đang thi đấu là đầm lầy, xung quanh được mô phỏng hoàn hảo tất cả đặc điểm của đầm lầy nhiệt đới, ếch nhảy cao đến bắp chân tuyển thủ chia làm 3 đợt không ngừng đánh úp.
Vu Cẩn trợn tròn mắt, trong lòng còn sợ hãi: "Cái này khó như đánh vào không khí vậy...... May mà không chọn phải."
Caesar gật đầu, híp mắt xem kết quả: "Loại 2 người...... Ồ, tuyển thủ thăng cấp có chỉ số độ khó cao, xét cấp bậc cũng cao. Một B hai D."
Trong 6 đội tiếp theo, chỉ có 1 tuyển thủ được A, tỉ lệ bị loại chiếm 20%, đến nay vẫn không có ai được cấp S.
"Chuẩn bị, sau 2 đội nữa là đến chúng ta lên sân khấu." Caesar nhắc nhở.
Vu Cẩn đang mải nghĩ, nếu Vệ Thời không lấy được S, tất nhiên cũng không có tuyển thủ nào có thể lấy được S.
Vệ Thời...... Cậu thậm chí ẩn ẩn có một cảm giác, thực lực của lão đại so với tuyển thủ chuyên nghiệp còn mạnh hơn nhiều.
Vu Cẩn hỏi: "Nếu cá nhân tham dự thi đấu, thì cũng phải một mình vượt qua thi bán kết hả?"
Caesar nhún vai: "Chắc là vẫn tổ đội, thi cá nhân rất khó đấu với học viên của công ty. Thực lực cơ bản không vượt qua D. Cậu nhớ lại phòng huấn luyện trong công ty chúng ta mà xem...... Ngoài đầu sỏ giải trí ra, ai có tài lực được như thế?"
Thang máy đưa mấy người đến khu vực chuẩn bị chiến đấu.
Không khí âm lãnh ẩm ướt từ bốn phía xâm nhập.
Vu Cẩn nhận súng máy hạng nặng từ nhân viên công tác, trái tim lúc trước còn có chút khẩn trương rốt cuộc bình thường lại.
Tay trái đỡ báng súng, tay phải khẽ vuốt qua bộ bù trước khi đặt lên cò súng.
Sau đó hăng hái đứng lên.
Caesar sửng sốt: "Cậu cậu cậu không khẩn trương sao?!"
Vu Cẩn thành khẩn: "Vẫn tốt vẫn tốt."
Liên tục mỗi ngày hơn mười giờ luyện tập đã hình thành ký ức cố định cho cơ bắp, hành động phản xạ sinh ra trong tủy sống, vỏ đại não rất ít khi tham gia vào.
Nói cách khác -- khẩn trương cũng không để làm gì!
Vu Cẩn cảm khái chút kiến thức thi đại học của mình đã nhanh chóng bị vứt qua một bên, khiêng súng tiến vào thang nâng.
Người phục vụ lập tức nhắc nhở: "Tuyển thủ 300012, mũ của ngài --"
Vu Cẩn lúc này mới nhớ tới, lập tức cảm ơn, tháo mũ lưỡi trai, nhờ người đối phương giữ hộ.
Thang nâng chậm rãi bay lên.
Người phục vụ giật mình, nhanh chóng chạy vào hậu trường xem phát sóng.
Giữa sân thi đấu, giám khảo vừa đọc xong tên Bạch Nguyệt Quang Ent., xung quanh đã vang lên tiếng cổ vũ nhiệt liệt. Trên khán đài có không ít fan hâm mộ của chiến đội Bạch Nguyệt Quang nên cũng yêu quý cả các học viên.
Lúc này thang nâng đã vào chỗ, bốn vị tuyển thủ đều bước ra ánh sáng.
Ngay sau đó chiến ca vang lên, Tá Y ở vị trí C chợt cuốn trong ánh đèn flash.
Tá Y mỉm cười vẫy tay với khán đài. Tiếp theo là phụ trợ, sau đó là Caesar toàn thân ánh vàng rực rỡ --
Cuối cùng là Vu Cẩn đang ôm súng máy.
Máy quay từ xa từ từ zoom gần hơn, dừng lại ở Vu Cẩn. Tóc mái hơi cong cong để xoã mềm mại, khóe mắt thiếu niên cong cong, so với khẩn trương thì càng giống phấn khích hơn, ngũ quan tinh xảo bởi vì zoom cận cảnh mà càng thêm ngây thơ đáng yêu, bọ cạp sa mạc màu bạc cùng giọt nước mắt trang trí trên má trái dưới ánh đèn flash lấp lánh như sao trời.
Toàn trường một mảnh tĩnh lặng.
Vu Cẩn đặt ngón trỏ tay phải trên cò súng, hơi hơi cong lại, làm ra tư thế sắp xạ kích. Khom lưng lễ phép cúi đầu về phía khán đài:
"Chào mọi người, tôi là học viên Bạch Nguyệt Quang Ent.- Vu Cẩn."
- - Khán giả chợt phản ứng lại, hét chói tai hết đợt này đến đợt khác.
Nếu lúc này Vu Cẩn có thể nhìn thấy mưa đạn phát sóng trực tiếp, chắc chắn sẽ không giữ được bình tĩnh như bây giờ.
Người hâm mộ trung thành của chương trình Crowson trước màn hình lúc này đang sôi trào.
- - "Mẹ ơi con yêu rồi! Chương trình chết tiệt, dám xách một cái tiểu khả ái như vậy lên đài là muốn vét sạch ví của ta sao?!"
- - "Ta đã nhìn thấu sách lược của các ngươi! Ném Vu tiểu ca ca đến nơi siêu cấp đáng sợ sau đó lợi dụng fans tiếp ứng cho tiểu ca ca!! 100 credit một mẩu bánh mì, 500 credit một khẩu súng!! A a a đám hỗ đản các ngươi, được rồi, tại sao ta vẫn muốn bỏ tiền a......"
- - "Ai u cảm giác thiếu niên mười phần kia là sao Q_Q! Lão a di mềm lòng rồi a!! Cầu các ngươi đừng làm tổn thương tiểu động vật! Phạm pháp đó!!!"
- - "Từ từ, ta giống như không thích hợp, ta vì cái gì kích động như vậy! A ha ha ha ha ta chính là thực kích động, ta vì cái gì như vậy muốn nhìn tiểu khả ái hãm sâu vũng bùn......"
Sau lưng Vu Cẩn, Caesar dựng ngón tay cái.
Giám khảo ho nhẹ một tiếng, hắng giọng, ngăn lại tiếng ồn ào quá mức.
"Vậy thì, mời các vị bắt đầu biểu diễn."
Vu Cẩn gật đầu, tìm được vị trí chiến thuật của mình ở trên sân khấu, nhanh chóng lắp đặt xong súng máy.
Bốn học viên đập tay với nhau, lập tức ẩn trong bóng tối.
Trước trận bán kết, tổ sản xuất đã chuẩn bị quảng cáo dài 6 phút, đây cũng là áp lực không nhỏ đối với tuyển thủ.
Vu Cẩn hít sâu một hơi, tinh chỉnh động tác bắn súng trong bóng đêm.
Chớp mắt vai phải trầm xuống, ký ức chuyển động trong sáu ngày không ngừng lặp lại như thủy triều, mỗi khối cơ bắp đều căng theo hướng thoải mái nhất, sức mạnh ý chí bắt đầu căng chặt, ngũ cảm trong bóng đêm trở nên phóng đại.
Nhiệt độ bề mặt không ngừng bay lên.
Mô phỏng sa mạc thiết lập xong.
Đường ngắm chuẩn màu xanh lục, đường nhiệt độ điều chỉnh xong.
6 phút chuẩn bị kết thúc, khung cảnh đột nhiên sáng lên --
Vu Cẩn hơi híp mắt, khoảnh khắc con thằn lằn khổng lồ đánh úp tới, không chút do dự nổ súng, ba phát súng phác hoạ khu vực tam giác, để đồng đội xác định phạm vi chính xác của đợt tấn công thứ nhất.
Súng tự động của Caesar theo ngay phía sau, hai đợt hỏa lực đan xen xây nên một bức tường tử vong, tiêu diệt tất cả sinh vật bước vào khu vực chiến hỏa.
"Chú ý tọa độ ( 52, 171)." Phút thứ 6, phụ trợ đột nhiên lên tiếng.
Tay bắn tỉa Tá Y nhanh chóng ra quyết định: "Dồn nó vào khu vực North 2."
Caesar dừng nã súng, nâng chuẩn tâm lên, loạt đạn liên tiếp làm cho con thằn lằn đỏ lửa tượng trưng cho 20 điểm kia bị bức lui, gần như cùng lúc với Vu Cẩn, độ chính xác cao đến kinh người.
Phịch một tiếng.
Tay bắn tỉa ngang nhiên lao ra, để lại một lỗ thủng trên đầu con thằn lằn đỏ lửa.
Ảo cảnh chợt biến mất.
Hiện trường bộc phát tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Màn hình quả cầu hiện một hàng chữ to.
Diệt sạch.
Danh sách chương