Đại hổ tử anh cũng sợ sét đánh hả!” Nhìn Biên Nam nhảy vào nhà, Khưu Ngạn cười thật to.
“Anh không sợ, em sợ à?” Biên Nam tặc lưỡi, cậu không hẳn là sợ sét đánh, chỉ là lúc sét đánh cậu sẽ cảm thấy không an toàn, không yên tâm, nếu như sét đánh lúc ngủ, cậu sẽ cảm thấy như đang nằm ngủ trên đường cái.
“Em không có sợ sét đánh đâu,” Khưu Ngạn đóng cửa sổ lại, chỉ vào Khưu Dịch, “Anh hai em sợ đó!”
“Im miệng.” Khưu Dịch tựa vào xe lăn, nói.
“Ôi thật không,” Biên Nam lập tức phấn khởi, cười cả buổi, “Khưu đại bảo sợ sét đánh hả?”
“Cậu có đi hay không?” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Tao đợi mưa nhỏ chút rồi đi không được à,” Biên Nam đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, “Uầy, mưa lớn thế này, đi chắc té lộn cổ.”
“Khưu Dịch.” Bố Khưu ở trong phòng gọi một tiếng, tiếp theo là một trận ho khan kịch liệt.
“Bố uống thuốc chưa?” Khưu Dịch hỏi Khưu Ngạn, đẩy xe lăn vào trong phòng.
“Buổi tối chưa uống.” Khưu Ngạn nhìn đồng hồ trên tường, chạy đến cạnh bàn kéo ngăn tủ ra, lấy một hộp thuốc nhỏ, theo Khưu Dịch vào phòng.
Biên Nam ngồi trong phòng khách, cảm thấy hơi khát nước, cậu muốn dùng ly của Khưu Ngạn để uống, nhưng còn hai cái ly trắng đỏ cậu không rõ cái nào là của nhóc, lại sợ dùng sai thì không lễ phép.
Do dự nửa ngày, đành phải cầm cái ly đen uống luôn.
“Lát nữa bảo đại hổ tử đừng đi, nhị bảo ngủ với bố, hai đứa ngủ phòng con là được,” Bố Khưu uống thuốc xong, nhìn Khưu Dịch, “Mưa này không mấy tiếng thì không dừng đâu.”
“Được đó,” Khưu Ngạn nhào tới nằm trên người bố, “Em ngủ với bố.”
“Em đừng xen vào,” Khưu Dịch dọn hộp thuốc, “Người ta cũng không phải con nít, bố quản nhiều như vậy làm gì.”
“Con nói thế mà nghe được à,” Bố Khưu nhíu nhíu mày, “Đây là bạn của nhị bảo, cũng không phải bạn của con, lúc bạn đến nhà con biết làm thế nào rồi đấy.”
“Con biết rồi, bố ngủ đi,” Khưu Dịch đắp chăn lên người bố, vỗ vỗ đầu Khưu Ngạn, “Đánh răng đi, 9 giờ rồi.”
“Vâng.” Khưu Ngạn rất nghe lời chạy ra ngoài.
Khưu Dịch kéo rèm trong phòng bố, lúc tắt đèn định ra ngoài, trong phòng đột nhiên bị tia chớp rọi sáng, ngay sau đó là một tiếng sấm, tiếng sấm nghe như nổ tung trên nóc nhà.
Khưu Dịch khẽ run tay, mở lại đèn.
Bố Khưu nằm trên giường không nhúc nhích, nhắm mắt không lên tiếng, nhưng nụ cười trên mặt rất rõ ràng.
“Đừng cười,” Khưu Dịch tắt đèn lần nữa, “Bố tưởng nhắm mắt cười thì người khác không thấy hả?”
Bố Khưu cười ha ha hai tiếng, không nói nữa.
Khưu Dịch đẩy xe lăn trở lại phòng khách, giảm nhỏ tiếng TV, cầm cái ly trên máy đun nước rót nước, lúc cậu đang định uống, Biên Nam ở bên cạnh đột nhiên hắng giọng: “Tao mới dùng cái ly của mày uống nước.”
“Ờ.” Khưu Dịch đáp lời, mắt nhìn TV.
“Dùng bên…” Biên Nam còn chưa nói hết, Khưu Dịch đã cầm ly uống một hớp, Biên Nam khựng lại, “Quên đi.”
Khưu Dịch quay đầu: “Dùng bên nào?”
“Cái bên mày uống ấy,” Biên Nam cười hả hê, “Ngại quá, vốn định nhắc nhở mày.”
“Cậu để ý chuyện này lắm à?” Khưu Dịch không phản ứng gì nhìn cậu.
“Thế mày không ngại sao?” Biên Nam tặc lưỡi, người khác cậu có thể không ngại, nhưng Khưu Dịch thì cậu chắc chắn để ý, có thù oán mà.
“Không ngại,” Khưu Dịch đưa ly lên khóe miệng, đầu lưỡi chạm vào mép ly, chậm rãi đảo một vòng, sau đó nhìn Biên Nam, “Tôi thì không vấn đề gì.”
“Não mày bị nhiễm phèn hả!” Biên Nam nhịn không được hạ giọng rít một tiếng, “Có bệnh thì lo mà uống thuốc, đừng chậm trễ trị liệu hiểu chưa?”
“Cái màu đỏ là của nhị bảo.” Khưu Dịch quay đầu tiếp tục xem TV.
Biên Nam bật dậy cầm cái ly đỏ rót đầy nước rồi mới ngồi xuống lần nữa.
Rửa mặt xong, Khưu Ngạn vào phòng thay áo ba lỗ quần cộc rồi chạy đến phòng khách tựa vào chân Biên Nam: “Đại hổ tử, trời vẫn còn mưa đó, lớn lắm luôn.”
“Anh biết,” Biên Nam ôm nhóc lên đùi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thật ra không cần nhìn cũng nghe được, tiếng mưa to đến độ không nghe rõ tiếng TV trong phòng cơ mà, “Có khi nào nhà bị ngập nước không?”
“Không có đâu,” Khưu Ngạn quơ chân, “Địa thế nhà em cao lắm, không dễ bị ngập đâu.”
“Biết nhiều quá ta.” Biên Nam nhéo nhéo đùi Khưu Ngạn, phải nói tuy rằng điều kiện kinh tế trong nhà không tốt, nhưng mà Khưu Ngạn được nuôi rất tốt, người nhóc mềm núc ních, thịt không ít.
“Ngủ đi.” Khưu Dịch nói.
“Vâng ạ,” Khưu Ngạn lắc lắc trượt xuống khỏi người Biên Nam, chạy vào trong phòng xách cái chăn nhỏ của mình ra, “Đại hổ tử, em mới nhìn thử, mưa lớn lắm, anh đừng đi nha, sẽ bị cảm đó.”
“… Em mau ngủ đi.” Biên Nam có chút lúng túng trả lời.
Sau khi Khưu Ngạn vào phòng bố Khưu, trong phòng khách chỉ còn lại Biên Nam và Khưu Dịch, hai người im lặng nhìn chằm chằm TV.
Biên Nam mặc một thân quần áo ướt sũng, đã thế hôm nay ra cửa còn mặc quần jeans, ướt rồi khó chịu không thể tả.
Trong TV đang chiếu một bộ phim thần tượng vớ va vớ vẩn, cậu lơ ngơ nhìn hồi lâu cũng không biết đang nói nội dung gì, diễn viên cũng từa tựa nhau.
Chẳng qua Khưu Dịch chăm chú nhìn màn hình không nhúc nhích, Biên Nam cũng ngại kêu đổi kênh, đành phải đi tới bên cửa sổ ngắm mưa, đến khi chán thì quay lại nhìn vài lần.
Ngắm mưa đến lần thứ ba, rốt cuộc Khưu Dịch cũng cầm remote đổi kênh tin tức.
“Ơn giời cuối cùng mày cũng đổi kênh…” Biên Nam quay đầu cảm thán một câu, ngồi lại xuống ghế.
“Gì?” Khưu Dịch nghiêng đầu nhìn cậu, “Tôi tưởng cậu đang xem chứ.”
“Tao vẫn kiên trì uống thuốc, chưa bao giờ xem thứ này.” Biên Nam cầm ly của Khưu Ngạn uống một hớp.
Khưu Dịch cười cười không nói chuyện, hai người tiếp tục im lặng đực mặt ra xem tin tức.
Biên Nam nhìn chằm chằm màn hình, chán quá thì ngâm nga hát trong lòng.
Mưa vẫn rơi, bầu không khí không hẳn là hòa hợp…
Đây là trận mưa xối xả đầu tiên sau khi vào hè, ông trời giống như muốn mưa cho đã vậy, cứ mưa mãi không ngừng, đã hơn 11 giờ cũng không có ý định dừng.
Biên Nam đang lo nên làm gì bây giờ, Khưu Dịch đột nhiên ném remote, đẩy xe lăn tới cửa.
“Làm gì vậy?” Biên Nam buột miệng hỏi.
“Buồn tiểu.” Khưu Dịch nói, cầm lấy chiếc dù bên cạnh.
“Tiểu thế nào?” Biên Nam ngơ ngác nhìn chân Khưu Dịch, WC ở trong sân, cậu thật sự không biết Khưu Dịch định đi WC kiểu gì với bộ dạng như này.
“Tiểu thế nào là sao,” Khưu Dịch nhìn Biên Nam, mở cửa, “Dùng cái ấy ấy tiểu chứ sao.”
“Đù,” Biên Nam đá xe lăn một cú, “Mẹ nó ai hỏi mày cái này, mày có dùng miệng tiểu tao cũng không cản đâu.”
Khưu Dịch mở dù, dùng một tay đẩy xe lăn ra.
Nhìn bên ngoài mưa ào ào hệt như lễ tạt nước, lại tưởng tượng đến cảnh Khưu Dịch ngã vào bồn cầu, Biên Nam đứng lên theo ra ngoài: “Cần giúp không?”
“Cảm ơn.” Khưu Dịch nói trong mưa.
Biên Nam cúi đầu đội mưa chạy tới, cầm dù trong tay Khưu Dịch, đẩy nhanh xe lăn vào WC: “Tao phát hiện cái dù này có che hay không cũng thế.”
“Vậy cậu đừng che.” Khưu Dịch nói.
“Mắc gì.” Biên Nam khom lưng nhích lại gần Khưu Dịch, giảm nhỏ diện tích giữa hai người để cả hai có thể cùng núp dưới dù.
WC không lớn, đẩy xe lăn vào sẽ không còn quá nhiều không gian.
Khưu Dịch đứng lên nhảy hai bước, Biên Nam cất dù, liếc mắt nhìn cậu ta: “Cẩn thận đừng té xuống bồn cầu đó.”
“Cậu muốn quan sát học tập không?” Sau khi đứng vững, Khưu Dịch quay đầu lại nhìn Biên Nam.
“Tao đang chờ dạy mày đây, sợ mày không biết nên dùng một tay đỡ hay dùng hai tay cầm,” Biên Nam xoay người đi ra khỏi WC, “Té đừng kêu tao.”
Biên Nam che dù đứng chờ ngoài WC, gió cuốn nước mưa văng vào người cậu, khiến cậu cảm thấy hơi lạnh.
Cậu đã không còn hy vọng với việc cơn mưa này sẽ chấm dứt trước thời gian người bình thường đi ngủ, chỉ nghĩ xem lát nữa làm thế nào để nói với Khưu Dịch cho mình ở lại.
Mưa lớn quá tao không đi nhé.
Hay là nói thẳng, tao ngủ chỗ nào.
Hoặc nói tao ở nhà mày trải chiếu nằm dưới đất nha…
Nói kiểu nào cũng rất mất mặt.
“Xong rồi.” Khưu Dịch ở phía sau nói.
Biên Nam tránh đường, sau khi Khưu Dịch đi ra, Biên Nam đẩy xe lăn chạy thật nhanh về cửa.
“Chạy kiểu này còn ướt nhiều hơn là đi từ từ.” Khưu Dịch thở dài.
“Đúng thật…” Biên Nam nhảy nhảy tại chỗ, nước văng lên làm ướt cả ống quần.
“Ngày mai hẵng đi,” Khưu Dịch vào trong phòng, mở tủ quần áo lấy bộ đồ thể thao ra, “Mưa này không biết bao giờ mới ngừng.”
Vừa nghe lời này, Biên Nam nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Khưu Dịch đã thay cậu giảm bớt phiền phức chủ động mở miệng, cậu đi tới tựa vào cửa: “Tao ở phòng khách trải chiếu nằm dưới đất là được.”
“Dưới đất không sạch sẽ, từ lúc chân bị thương tới giờ tôi chưa có lau sàn,” Khưu Dịch chỉ chỉ giường, “Ngủ giường đi, không đụng nhau đâu.”
Biên Nam quay đầu nhìn sàn nhà phòng khách, vào nhà Khưu Dịch không cần cởi giày, dưới đất có sạch hay không cũng chẳng nhìn ra, nhưng đúng là có không ít vết chân dính nước, cậu hơi do dự: “Vậy tao trải chiếu ngủ ở phòng này.”
“Tùy cậu,” Khưu Dịch chỉ chỉ ngăn tủ, “Tự lấy đồ đi.”
Khưu Dịch đi rửa mặt, Biên Nam lấy chiếu trong tủ quần áo trải dưới đất, lại trải thêm một lớp chăn lông ở bên trên, cảm giác không tệ lắm, hai cái gối đầu trên giường, cậu không biết cái nào của người nào, Khưu Ngạn là con nít, theo lý phải ngủ bên trong, cậu lấy cái gối sát tường ném lên chiếu.
Sau khi dọn chiếu đâu vào đấy, Biên Nam cởi áo, định bụng thay bộ đồ Khưu Dịch đưa cho mình.
Quần mới cởi phân nửa, mông thì đang vểnh lên, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
“Ê.” Biên Nam sợ hết hồn, trực tiếp quỳ gối trên chiếu, hồi lâu cũng chưa thể kéo quần lên.
Thật ra cậu cũng không ngại mặc quần lót gặp người, bình thường huấn luyện xong cả đám chen chúc trong phòng tắm cởi hết sạch cũng chả thấy sao, chủ yếu là bây giờ mình đang chổng mông về phía kẻ thù, hơi bị ảnh hưởng hình tượng.
“Đường cong mông được đấy,” Khưu Dịch cười cười, “Đó là gối của tôi.”
“Móa,” Biên Nam xoay tay ném cái gối lên giường, đứng dậy kéo quần lên, ngẫm nghĩ rồi lại cởi ra, “Mày để nhị bảo ngủ bên ngoài à, không sợ đạp nó té xuống giường sao…”
“Cho tới bây giờ toàn là nó đạp tôi,” Khưu Dịch nhìn thoáng qua phần dưới của Biên Nam, khóe miệng nhếch lên, “Quần lót bị ướt hả?”
“Tao thích ướt đó, rồi sao.” Biên Nam nhìn cậu ta.
“Muốn thay không?” Khưu Dịch lại liếc mắt nhìn xuống, khóe miệng vẫn nhếch lên.
Biên Nam bị nụ cười Khưu Dịch chọc giận, trực tiếp cởi quần lót ném sang một bên: “Không thay.”
“Ở truồng?” Khưu Dịch đứng dậy nhảy đến bên giường ngồi xuống.
“Có ý kiến?” Biên Nam nhìn thử quần thể thao Khưu Dịch đưa cho mình, mặc vào, rất vừa vặn.
“Không,” Khưu Dịch cởi áo, vất vả lắm mới cởi được một ống quần, vì vậy liếc nhìn Biên Nam, “Giúp tôi chút.”
Biên Nam chậm chạp đi qua kéo ống quần trên cái chân thạch cao của Khưu Dịch xuống, ném lên giường.
Hai người xung đột lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Biên Nam nhìn thấy Khưu Dịch rõ ràng như thế.
Da Khưu Dịch rất trắng, chân rất dài, tướng tá không cường tráng nhưng rất săn chắc, lúc nhấc chân lên giường có thể thấy rõ hình dạng bắp thịt, đường cong cũng không tệ lắm.
“Mày đúng là trắng thật,” Biên Nam giúp Khưu Dịch xếp chăn kê dưới chân, “Y như con gái ấy.”
“Hâm mộ không da đen.” Khưu Dịch nằm xuống, gối đầu lên cánh tay, nói.
“Ông đây thích da đen, trắng như mày quá chói mắt.” Biên Nam ở trần đi ra ngoài.
Rửa mặt qua loa xong, tùy tiện xối nước rửa tay chân một chút rồi trở về phòng: “Tao tắt đèn đây.”
“Mở đi.” Khưu Dịch nói.
Biên Nam sửng sốt, sau đó bật cười, bấm công tắc một cái, tắt đèn: “Đừng sợ, có Biên đại gia của mày ở đây mà.”
“Đồ ngốc.” Khưu Dịch thở dài.
“Đứa nào sợ sét đánh mới ngốc.” Biên Nam tâm tình không tệ nhảy lên chiếu, nằm xuống.
Lúc vừa nằm xuống cảm giác cũng được, rất thoải mái, nhưng chẳng mấy chốc Biên Nam bắt đầu cảm nhận được hơi lạnh từ dưới đất truyền lên.
Cảm giác mát lạnh này cùng với nước mưa ào ào ngoài cửa sổ từ từ lan ra trên người cậu, cậu trở mình, lấy chăn phủ giường bọc kín người.
Nhưng mà vẫn cảm thấy hơi lạnh, trong tủ quần áo không còn vật nào khác để đắp, Biên Nam định bụng đợi Khưu Dịch ngủ say sẽ kéo chăn cậu ta đang kê chân xuống đắp.
Chỉ là qua rất lâu, Khưu Dịch vẫn chưa ngủ, nằm trên giường nhích tới nhích lui.
“Mày xào rau hả?” Biên Nam ngồi dậy nhìn thử.
“Ừ,” Khưu Dịch đang giơ cái chân bó thạch cao lên lắc qua lắc lại, “Ứ máu hơi khó chịu.”
“Lẽ ra mày nên ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện treo cái chân kia,” Biên Nam tặc lưỡi, “Chứ không phải chạy về nhà nhảy tới nhảy lui.”
“Nằm viện đắt lắm, về nhà nằm cũng vậy thôi, tiêm thuốc kiểm tra gì gì đó thì tới là được.” Khưu Dịch nói.
Có lẽ vì trong phòng tối đen như mực, Biên Nam không nhìn thấy Khưu Dịch, cho nên cơn tức cũng mất luôn, ngược lại còn cảm thấy băn khoăn.
Im lặng một hồi, cậu nhịn không được hỏi: “Mày với Hứa Nhị có chuyện gì thế?”
“Hứa Nhị?” Khưu Dịch dừng một chút, “Hai cậu vì chuyện này sao?”
“Đương nhiên không riêng gì cái này, cái này chỉ là mồi lửa, vốn dĩ thấy mày chướng mắt rồi,” Biên Nam nằm xuống gối, chẳng hiểu sao lại nghĩ đến Trương Hiểu Dung, “Mày tưởng mày là ai, ra vẻ bạch mã hoàng tử hay lắm à? Không đánh mày thì đánh ai.”
“Tôi và Hứa Nhị không quen biết, hôm đó tình cờ đụng phải,” Khưu Dịch nói rất đơn giản, “Nhỏ ấy và Trương Hiểu Dung…”
“Đừng có nhắc tới Trương Hiểu Dung!” Biên Nam vỗ chiếu một cái.
“Ngủ ngon.” Khưu Dịch nói.
Trong phòng im lặng trở lại, chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi.
Biên Nam nhắm mắt lại, ép bản thân mình ngủ, lẽ ra nghe tiếng mưa rơi là dễ ngủ nhất, nhưng cơn lạnh xuyên qua chiếu và chăn lông lại khiến cậu không tài nào chịu nổi.
Vào hè rồi, sét cũng đánh luôn mà còn lạnh như thế, ông trời đúng là quá thiếu chuyên nghiệp! Biên Nam lại lật người bọc kín chăn.
Vừa nghĩ tới Khưu Dịch nằm trên giường ngủ thoải mái, nghe hô hấp của Khưu Dịch, hình như đã ngủ say rồi, Biên Nam cảm thấy hơi bất bình, sớm biết vậy không bằng đội mưa ra ngoài tìm tiệm net ngâm một đêm.
Rất nhanh đã qua một giờ, tiếng mưa rơi nhỏ dần, Biên Nam vẫn còn lăn lộn dưới đất, cuối cùng thật sự chịu không nổi, cậu chồm đầu nhìn lên giường một chút: “Khưu đại bảo.”
Khưu Dịch không trả lời, Biên Nam chống tay ngồi dậy: “Khưu Dịch.”
Qua vài giây, Khưu Dịch mới mơ mơ màng màng lên tiếng: “Gì vậy?”
“Mày có lạnh không? ” Biên Nam hỏi.
“Muốn làm ấm giường cho tôi hả?” Giọng nói của Khưu Dịch mang theo buồn ngủ.
“Bớt giùm đi.” Biên Nam ngồi dậy.
“Cậu lạnh à?” Khưu Dịch quay đầu nhìn sang Biên Nam.
“Thấy không ấm lắm.” Biên Nam nói.
Khưu Dịch thở dài, vỗ vỗ giường: “Lên đây.”
“Ý tao là…” Biên Nam do dự, “Có còn…”
“Ở trong phòng bố tôi,” Khưu Dịch mơ hồ có chút mất kiên nhẫn, “Không lên lạnh ráng chịu.”
“Má,” Biên Nam nhỏ giọng mắng một câu, ôm chăn lông nhe răng, ném gối đầu lên giường, “Mày nhích vào chút coi, chừa chỗ cho tao nữa.”
Khưu Dịch nhắm mắt lại nhích vào trong nhường chỗ.
Biên Nam xếp chồng chăn phủ giường và chăn lông, nằm xuống đắp lên người.
Mới vừa nằm xuống, sau lưng lập tức ấm áp hẳn, cậu thoải mái hừ một tiếng: “Ây, vừa nãy lạnh chết ông.”
“Anh không sợ, em sợ à?” Biên Nam tặc lưỡi, cậu không hẳn là sợ sét đánh, chỉ là lúc sét đánh cậu sẽ cảm thấy không an toàn, không yên tâm, nếu như sét đánh lúc ngủ, cậu sẽ cảm thấy như đang nằm ngủ trên đường cái.
“Em không có sợ sét đánh đâu,” Khưu Ngạn đóng cửa sổ lại, chỉ vào Khưu Dịch, “Anh hai em sợ đó!”
“Im miệng.” Khưu Dịch tựa vào xe lăn, nói.
“Ôi thật không,” Biên Nam lập tức phấn khởi, cười cả buổi, “Khưu đại bảo sợ sét đánh hả?”
“Cậu có đi hay không?” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Tao đợi mưa nhỏ chút rồi đi không được à,” Biên Nam đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, “Uầy, mưa lớn thế này, đi chắc té lộn cổ.”
“Khưu Dịch.” Bố Khưu ở trong phòng gọi một tiếng, tiếp theo là một trận ho khan kịch liệt.
“Bố uống thuốc chưa?” Khưu Dịch hỏi Khưu Ngạn, đẩy xe lăn vào trong phòng.
“Buổi tối chưa uống.” Khưu Ngạn nhìn đồng hồ trên tường, chạy đến cạnh bàn kéo ngăn tủ ra, lấy một hộp thuốc nhỏ, theo Khưu Dịch vào phòng.
Biên Nam ngồi trong phòng khách, cảm thấy hơi khát nước, cậu muốn dùng ly của Khưu Ngạn để uống, nhưng còn hai cái ly trắng đỏ cậu không rõ cái nào là của nhóc, lại sợ dùng sai thì không lễ phép.
Do dự nửa ngày, đành phải cầm cái ly đen uống luôn.
“Lát nữa bảo đại hổ tử đừng đi, nhị bảo ngủ với bố, hai đứa ngủ phòng con là được,” Bố Khưu uống thuốc xong, nhìn Khưu Dịch, “Mưa này không mấy tiếng thì không dừng đâu.”
“Được đó,” Khưu Ngạn nhào tới nằm trên người bố, “Em ngủ với bố.”
“Em đừng xen vào,” Khưu Dịch dọn hộp thuốc, “Người ta cũng không phải con nít, bố quản nhiều như vậy làm gì.”
“Con nói thế mà nghe được à,” Bố Khưu nhíu nhíu mày, “Đây là bạn của nhị bảo, cũng không phải bạn của con, lúc bạn đến nhà con biết làm thế nào rồi đấy.”
“Con biết rồi, bố ngủ đi,” Khưu Dịch đắp chăn lên người bố, vỗ vỗ đầu Khưu Ngạn, “Đánh răng đi, 9 giờ rồi.”
“Vâng.” Khưu Ngạn rất nghe lời chạy ra ngoài.
Khưu Dịch kéo rèm trong phòng bố, lúc tắt đèn định ra ngoài, trong phòng đột nhiên bị tia chớp rọi sáng, ngay sau đó là một tiếng sấm, tiếng sấm nghe như nổ tung trên nóc nhà.
Khưu Dịch khẽ run tay, mở lại đèn.
Bố Khưu nằm trên giường không nhúc nhích, nhắm mắt không lên tiếng, nhưng nụ cười trên mặt rất rõ ràng.
“Đừng cười,” Khưu Dịch tắt đèn lần nữa, “Bố tưởng nhắm mắt cười thì người khác không thấy hả?”
Bố Khưu cười ha ha hai tiếng, không nói nữa.
Khưu Dịch đẩy xe lăn trở lại phòng khách, giảm nhỏ tiếng TV, cầm cái ly trên máy đun nước rót nước, lúc cậu đang định uống, Biên Nam ở bên cạnh đột nhiên hắng giọng: “Tao mới dùng cái ly của mày uống nước.”
“Ờ.” Khưu Dịch đáp lời, mắt nhìn TV.
“Dùng bên…” Biên Nam còn chưa nói hết, Khưu Dịch đã cầm ly uống một hớp, Biên Nam khựng lại, “Quên đi.”
Khưu Dịch quay đầu: “Dùng bên nào?”
“Cái bên mày uống ấy,” Biên Nam cười hả hê, “Ngại quá, vốn định nhắc nhở mày.”
“Cậu để ý chuyện này lắm à?” Khưu Dịch không phản ứng gì nhìn cậu.
“Thế mày không ngại sao?” Biên Nam tặc lưỡi, người khác cậu có thể không ngại, nhưng Khưu Dịch thì cậu chắc chắn để ý, có thù oán mà.
“Không ngại,” Khưu Dịch đưa ly lên khóe miệng, đầu lưỡi chạm vào mép ly, chậm rãi đảo một vòng, sau đó nhìn Biên Nam, “Tôi thì không vấn đề gì.”
“Não mày bị nhiễm phèn hả!” Biên Nam nhịn không được hạ giọng rít một tiếng, “Có bệnh thì lo mà uống thuốc, đừng chậm trễ trị liệu hiểu chưa?”
“Cái màu đỏ là của nhị bảo.” Khưu Dịch quay đầu tiếp tục xem TV.
Biên Nam bật dậy cầm cái ly đỏ rót đầy nước rồi mới ngồi xuống lần nữa.
Rửa mặt xong, Khưu Ngạn vào phòng thay áo ba lỗ quần cộc rồi chạy đến phòng khách tựa vào chân Biên Nam: “Đại hổ tử, trời vẫn còn mưa đó, lớn lắm luôn.”
“Anh biết,” Biên Nam ôm nhóc lên đùi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thật ra không cần nhìn cũng nghe được, tiếng mưa to đến độ không nghe rõ tiếng TV trong phòng cơ mà, “Có khi nào nhà bị ngập nước không?”
“Không có đâu,” Khưu Ngạn quơ chân, “Địa thế nhà em cao lắm, không dễ bị ngập đâu.”
“Biết nhiều quá ta.” Biên Nam nhéo nhéo đùi Khưu Ngạn, phải nói tuy rằng điều kiện kinh tế trong nhà không tốt, nhưng mà Khưu Ngạn được nuôi rất tốt, người nhóc mềm núc ních, thịt không ít.
“Ngủ đi.” Khưu Dịch nói.
“Vâng ạ,” Khưu Ngạn lắc lắc trượt xuống khỏi người Biên Nam, chạy vào trong phòng xách cái chăn nhỏ của mình ra, “Đại hổ tử, em mới nhìn thử, mưa lớn lắm, anh đừng đi nha, sẽ bị cảm đó.”
“… Em mau ngủ đi.” Biên Nam có chút lúng túng trả lời.
Sau khi Khưu Ngạn vào phòng bố Khưu, trong phòng khách chỉ còn lại Biên Nam và Khưu Dịch, hai người im lặng nhìn chằm chằm TV.
Biên Nam mặc một thân quần áo ướt sũng, đã thế hôm nay ra cửa còn mặc quần jeans, ướt rồi khó chịu không thể tả.
Trong TV đang chiếu một bộ phim thần tượng vớ va vớ vẩn, cậu lơ ngơ nhìn hồi lâu cũng không biết đang nói nội dung gì, diễn viên cũng từa tựa nhau.
Chẳng qua Khưu Dịch chăm chú nhìn màn hình không nhúc nhích, Biên Nam cũng ngại kêu đổi kênh, đành phải đi tới bên cửa sổ ngắm mưa, đến khi chán thì quay lại nhìn vài lần.
Ngắm mưa đến lần thứ ba, rốt cuộc Khưu Dịch cũng cầm remote đổi kênh tin tức.
“Ơn giời cuối cùng mày cũng đổi kênh…” Biên Nam quay đầu cảm thán một câu, ngồi lại xuống ghế.
“Gì?” Khưu Dịch nghiêng đầu nhìn cậu, “Tôi tưởng cậu đang xem chứ.”
“Tao vẫn kiên trì uống thuốc, chưa bao giờ xem thứ này.” Biên Nam cầm ly của Khưu Ngạn uống một hớp.
Khưu Dịch cười cười không nói chuyện, hai người tiếp tục im lặng đực mặt ra xem tin tức.
Biên Nam nhìn chằm chằm màn hình, chán quá thì ngâm nga hát trong lòng.
Mưa vẫn rơi, bầu không khí không hẳn là hòa hợp…
Đây là trận mưa xối xả đầu tiên sau khi vào hè, ông trời giống như muốn mưa cho đã vậy, cứ mưa mãi không ngừng, đã hơn 11 giờ cũng không có ý định dừng.
Biên Nam đang lo nên làm gì bây giờ, Khưu Dịch đột nhiên ném remote, đẩy xe lăn tới cửa.
“Làm gì vậy?” Biên Nam buột miệng hỏi.
“Buồn tiểu.” Khưu Dịch nói, cầm lấy chiếc dù bên cạnh.
“Tiểu thế nào?” Biên Nam ngơ ngác nhìn chân Khưu Dịch, WC ở trong sân, cậu thật sự không biết Khưu Dịch định đi WC kiểu gì với bộ dạng như này.
“Tiểu thế nào là sao,” Khưu Dịch nhìn Biên Nam, mở cửa, “Dùng cái ấy ấy tiểu chứ sao.”
“Đù,” Biên Nam đá xe lăn một cú, “Mẹ nó ai hỏi mày cái này, mày có dùng miệng tiểu tao cũng không cản đâu.”
Khưu Dịch mở dù, dùng một tay đẩy xe lăn ra.
Nhìn bên ngoài mưa ào ào hệt như lễ tạt nước, lại tưởng tượng đến cảnh Khưu Dịch ngã vào bồn cầu, Biên Nam đứng lên theo ra ngoài: “Cần giúp không?”
“Cảm ơn.” Khưu Dịch nói trong mưa.
Biên Nam cúi đầu đội mưa chạy tới, cầm dù trong tay Khưu Dịch, đẩy nhanh xe lăn vào WC: “Tao phát hiện cái dù này có che hay không cũng thế.”
“Vậy cậu đừng che.” Khưu Dịch nói.
“Mắc gì.” Biên Nam khom lưng nhích lại gần Khưu Dịch, giảm nhỏ diện tích giữa hai người để cả hai có thể cùng núp dưới dù.
WC không lớn, đẩy xe lăn vào sẽ không còn quá nhiều không gian.
Khưu Dịch đứng lên nhảy hai bước, Biên Nam cất dù, liếc mắt nhìn cậu ta: “Cẩn thận đừng té xuống bồn cầu đó.”
“Cậu muốn quan sát học tập không?” Sau khi đứng vững, Khưu Dịch quay đầu lại nhìn Biên Nam.
“Tao đang chờ dạy mày đây, sợ mày không biết nên dùng một tay đỡ hay dùng hai tay cầm,” Biên Nam xoay người đi ra khỏi WC, “Té đừng kêu tao.”
Biên Nam che dù đứng chờ ngoài WC, gió cuốn nước mưa văng vào người cậu, khiến cậu cảm thấy hơi lạnh.
Cậu đã không còn hy vọng với việc cơn mưa này sẽ chấm dứt trước thời gian người bình thường đi ngủ, chỉ nghĩ xem lát nữa làm thế nào để nói với Khưu Dịch cho mình ở lại.
Mưa lớn quá tao không đi nhé.
Hay là nói thẳng, tao ngủ chỗ nào.
Hoặc nói tao ở nhà mày trải chiếu nằm dưới đất nha…
Nói kiểu nào cũng rất mất mặt.
“Xong rồi.” Khưu Dịch ở phía sau nói.
Biên Nam tránh đường, sau khi Khưu Dịch đi ra, Biên Nam đẩy xe lăn chạy thật nhanh về cửa.
“Chạy kiểu này còn ướt nhiều hơn là đi từ từ.” Khưu Dịch thở dài.
“Đúng thật…” Biên Nam nhảy nhảy tại chỗ, nước văng lên làm ướt cả ống quần.
“Ngày mai hẵng đi,” Khưu Dịch vào trong phòng, mở tủ quần áo lấy bộ đồ thể thao ra, “Mưa này không biết bao giờ mới ngừng.”
Vừa nghe lời này, Biên Nam nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Khưu Dịch đã thay cậu giảm bớt phiền phức chủ động mở miệng, cậu đi tới tựa vào cửa: “Tao ở phòng khách trải chiếu nằm dưới đất là được.”
“Dưới đất không sạch sẽ, từ lúc chân bị thương tới giờ tôi chưa có lau sàn,” Khưu Dịch chỉ chỉ giường, “Ngủ giường đi, không đụng nhau đâu.”
Biên Nam quay đầu nhìn sàn nhà phòng khách, vào nhà Khưu Dịch không cần cởi giày, dưới đất có sạch hay không cũng chẳng nhìn ra, nhưng đúng là có không ít vết chân dính nước, cậu hơi do dự: “Vậy tao trải chiếu ngủ ở phòng này.”
“Tùy cậu,” Khưu Dịch chỉ chỉ ngăn tủ, “Tự lấy đồ đi.”
Khưu Dịch đi rửa mặt, Biên Nam lấy chiếu trong tủ quần áo trải dưới đất, lại trải thêm một lớp chăn lông ở bên trên, cảm giác không tệ lắm, hai cái gối đầu trên giường, cậu không biết cái nào của người nào, Khưu Ngạn là con nít, theo lý phải ngủ bên trong, cậu lấy cái gối sát tường ném lên chiếu.
Sau khi dọn chiếu đâu vào đấy, Biên Nam cởi áo, định bụng thay bộ đồ Khưu Dịch đưa cho mình.
Quần mới cởi phân nửa, mông thì đang vểnh lên, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
“Ê.” Biên Nam sợ hết hồn, trực tiếp quỳ gối trên chiếu, hồi lâu cũng chưa thể kéo quần lên.
Thật ra cậu cũng không ngại mặc quần lót gặp người, bình thường huấn luyện xong cả đám chen chúc trong phòng tắm cởi hết sạch cũng chả thấy sao, chủ yếu là bây giờ mình đang chổng mông về phía kẻ thù, hơi bị ảnh hưởng hình tượng.
“Đường cong mông được đấy,” Khưu Dịch cười cười, “Đó là gối của tôi.”
“Móa,” Biên Nam xoay tay ném cái gối lên giường, đứng dậy kéo quần lên, ngẫm nghĩ rồi lại cởi ra, “Mày để nhị bảo ngủ bên ngoài à, không sợ đạp nó té xuống giường sao…”
“Cho tới bây giờ toàn là nó đạp tôi,” Khưu Dịch nhìn thoáng qua phần dưới của Biên Nam, khóe miệng nhếch lên, “Quần lót bị ướt hả?”
“Tao thích ướt đó, rồi sao.” Biên Nam nhìn cậu ta.
“Muốn thay không?” Khưu Dịch lại liếc mắt nhìn xuống, khóe miệng vẫn nhếch lên.
Biên Nam bị nụ cười Khưu Dịch chọc giận, trực tiếp cởi quần lót ném sang một bên: “Không thay.”
“Ở truồng?” Khưu Dịch đứng dậy nhảy đến bên giường ngồi xuống.
“Có ý kiến?” Biên Nam nhìn thử quần thể thao Khưu Dịch đưa cho mình, mặc vào, rất vừa vặn.
“Không,” Khưu Dịch cởi áo, vất vả lắm mới cởi được một ống quần, vì vậy liếc nhìn Biên Nam, “Giúp tôi chút.”
Biên Nam chậm chạp đi qua kéo ống quần trên cái chân thạch cao của Khưu Dịch xuống, ném lên giường.
Hai người xung đột lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Biên Nam nhìn thấy Khưu Dịch rõ ràng như thế.
Da Khưu Dịch rất trắng, chân rất dài, tướng tá không cường tráng nhưng rất săn chắc, lúc nhấc chân lên giường có thể thấy rõ hình dạng bắp thịt, đường cong cũng không tệ lắm.
“Mày đúng là trắng thật,” Biên Nam giúp Khưu Dịch xếp chăn kê dưới chân, “Y như con gái ấy.”
“Hâm mộ không da đen.” Khưu Dịch nằm xuống, gối đầu lên cánh tay, nói.
“Ông đây thích da đen, trắng như mày quá chói mắt.” Biên Nam ở trần đi ra ngoài.
Rửa mặt qua loa xong, tùy tiện xối nước rửa tay chân một chút rồi trở về phòng: “Tao tắt đèn đây.”
“Mở đi.” Khưu Dịch nói.
Biên Nam sửng sốt, sau đó bật cười, bấm công tắc một cái, tắt đèn: “Đừng sợ, có Biên đại gia của mày ở đây mà.”
“Đồ ngốc.” Khưu Dịch thở dài.
“Đứa nào sợ sét đánh mới ngốc.” Biên Nam tâm tình không tệ nhảy lên chiếu, nằm xuống.
Lúc vừa nằm xuống cảm giác cũng được, rất thoải mái, nhưng chẳng mấy chốc Biên Nam bắt đầu cảm nhận được hơi lạnh từ dưới đất truyền lên.
Cảm giác mát lạnh này cùng với nước mưa ào ào ngoài cửa sổ từ từ lan ra trên người cậu, cậu trở mình, lấy chăn phủ giường bọc kín người.
Nhưng mà vẫn cảm thấy hơi lạnh, trong tủ quần áo không còn vật nào khác để đắp, Biên Nam định bụng đợi Khưu Dịch ngủ say sẽ kéo chăn cậu ta đang kê chân xuống đắp.
Chỉ là qua rất lâu, Khưu Dịch vẫn chưa ngủ, nằm trên giường nhích tới nhích lui.
“Mày xào rau hả?” Biên Nam ngồi dậy nhìn thử.
“Ừ,” Khưu Dịch đang giơ cái chân bó thạch cao lên lắc qua lắc lại, “Ứ máu hơi khó chịu.”
“Lẽ ra mày nên ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện treo cái chân kia,” Biên Nam tặc lưỡi, “Chứ không phải chạy về nhà nhảy tới nhảy lui.”
“Nằm viện đắt lắm, về nhà nằm cũng vậy thôi, tiêm thuốc kiểm tra gì gì đó thì tới là được.” Khưu Dịch nói.
Có lẽ vì trong phòng tối đen như mực, Biên Nam không nhìn thấy Khưu Dịch, cho nên cơn tức cũng mất luôn, ngược lại còn cảm thấy băn khoăn.
Im lặng một hồi, cậu nhịn không được hỏi: “Mày với Hứa Nhị có chuyện gì thế?”
“Hứa Nhị?” Khưu Dịch dừng một chút, “Hai cậu vì chuyện này sao?”
“Đương nhiên không riêng gì cái này, cái này chỉ là mồi lửa, vốn dĩ thấy mày chướng mắt rồi,” Biên Nam nằm xuống gối, chẳng hiểu sao lại nghĩ đến Trương Hiểu Dung, “Mày tưởng mày là ai, ra vẻ bạch mã hoàng tử hay lắm à? Không đánh mày thì đánh ai.”
“Tôi và Hứa Nhị không quen biết, hôm đó tình cờ đụng phải,” Khưu Dịch nói rất đơn giản, “Nhỏ ấy và Trương Hiểu Dung…”
“Đừng có nhắc tới Trương Hiểu Dung!” Biên Nam vỗ chiếu một cái.
“Ngủ ngon.” Khưu Dịch nói.
Trong phòng im lặng trở lại, chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi.
Biên Nam nhắm mắt lại, ép bản thân mình ngủ, lẽ ra nghe tiếng mưa rơi là dễ ngủ nhất, nhưng cơn lạnh xuyên qua chiếu và chăn lông lại khiến cậu không tài nào chịu nổi.
Vào hè rồi, sét cũng đánh luôn mà còn lạnh như thế, ông trời đúng là quá thiếu chuyên nghiệp! Biên Nam lại lật người bọc kín chăn.
Vừa nghĩ tới Khưu Dịch nằm trên giường ngủ thoải mái, nghe hô hấp của Khưu Dịch, hình như đã ngủ say rồi, Biên Nam cảm thấy hơi bất bình, sớm biết vậy không bằng đội mưa ra ngoài tìm tiệm net ngâm một đêm.
Rất nhanh đã qua một giờ, tiếng mưa rơi nhỏ dần, Biên Nam vẫn còn lăn lộn dưới đất, cuối cùng thật sự chịu không nổi, cậu chồm đầu nhìn lên giường một chút: “Khưu đại bảo.”
Khưu Dịch không trả lời, Biên Nam chống tay ngồi dậy: “Khưu Dịch.”
Qua vài giây, Khưu Dịch mới mơ mơ màng màng lên tiếng: “Gì vậy?”
“Mày có lạnh không? ” Biên Nam hỏi.
“Muốn làm ấm giường cho tôi hả?” Giọng nói của Khưu Dịch mang theo buồn ngủ.
“Bớt giùm đi.” Biên Nam ngồi dậy.
“Cậu lạnh à?” Khưu Dịch quay đầu nhìn sang Biên Nam.
“Thấy không ấm lắm.” Biên Nam nói.
Khưu Dịch thở dài, vỗ vỗ giường: “Lên đây.”
“Ý tao là…” Biên Nam do dự, “Có còn…”
“Ở trong phòng bố tôi,” Khưu Dịch mơ hồ có chút mất kiên nhẫn, “Không lên lạnh ráng chịu.”
“Má,” Biên Nam nhỏ giọng mắng một câu, ôm chăn lông nhe răng, ném gối đầu lên giường, “Mày nhích vào chút coi, chừa chỗ cho tao nữa.”
Khưu Dịch nhắm mắt lại nhích vào trong nhường chỗ.
Biên Nam xếp chồng chăn phủ giường và chăn lông, nằm xuống đắp lên người.
Mới vừa nằm xuống, sau lưng lập tức ấm áp hẳn, cậu thoải mái hừ một tiếng: “Ây, vừa nãy lạnh chết ông.”
Danh sách chương