Khưu Dịch không biết tại sao mình lại nói xin lỗi, vì thái độ với Biên Nam hay vì chính bản thân cậu cũng không tài nào giải thích được suy nghĩ của mình.
Cậu cũng không biết Biên Nam sẽ hiểu lời xin lỗi này như thế nào.
Đôi khi Biên Nam vô tâm thật đấy, nhưng đôi khi lại rất tinh tế, Khưu Dịch không dám chắc Biên Nam có cảm nhận được gì không, nhưng bây giờ cậu không có cách nào mở miệng hỏi.
Nghe Khưu Dịch nói xin lỗi xong, Biên Nam chỉ im lặng một hồi, dùng trán dụi lên ngực cậu, nói một câu: “Hôm nay cậu xin lỗi mấy lần rồi.”
“Vậy sao?” Khưu Dịch nói.
“Ừ.” Biên Nam xoa nhẹ lên lưng Khưu Dịch, đẩy Khưu Dịch ra, ngả người xuống chiếc giường phía sau, “Tôi chợp mắt chút, buổi chiều còn hai học sinh nữa phải không?”
“Phải,” Khưu Dịch cười cười,” Cậu…”
“À đúng rồi, áo,” Biên Nam bật dậy, cởi áo trên người rồi nằm lại xuống giường, kéo chăn qua đắp lên, “Lúc cậu đi nếu tôi chưa dậy, cậu nhất định phải gọi tôi, cậu mà dám đi một mình không gọi tôi, coi chừng tôi xử cậu.”
“Ừ.” Khưu Dịch nói.
Không biết có phải Biên Nam buồn ngủ thật hay không, nhắm nghiền mắt rồi không nói gì nữa, cũng không nhúc nhích nữa.
Khưu Dịch đứng bên giường hai mươi phút, nghe tiếng hít thở đều đều xác thật là cậu đã ngủ mới nhích chân, cầm gói thuốc lá ra khỏi phòng.
Khưu Ngạn vẫn không nhịn được chạy vào phòng bố, nhóc đeo khẩu trang ngồi cách bố hai mét, không biết hai người xem chương trình TV gì mà cười rất vui vẻ.
Tiếng cười giòn tan của Khưu Ngạn rất có sức lan tỏa, Khưu Dịch cũng nhịn không được nhếch miệng muốn cười theo.
Gió trong sân khá lớn, Khưu Dịch châm thuốc rồi lấy ghế ngồi xuống bên chân tường.
Nếu người nhà biết chuyện thì không cần căng thẳng như vậy nữa.
Câu nói vô tình của Biên Nam cứ quanh quẩn trong đầu cậu.
Không thể.
Không được.
… Không dám.
Khưu Dịch hít một hơi thuốc.
Cậu thích Biên Nam, điều này không cần xác định nữa.
Nhưng mà trong lòng cậu, tình cảm này cũng như phản bội mẹ mình vậy, chèn ép cậu tới mức thở không nổi.
Gần đây số lần mơ thấy mẹ ngày càng nhiều.
Lần nào cũng làm cậu tay chân lạnh ngắt choàng tỉnh giữa đêm khuya.
Thậm chí trạng thái mơ thấy mẹ từ nhung nhớ trở thành giật mình tỉnh giấc cũng khiến cậu đau khổ.
Xin lỗi, mẹ.
Xin lỗi, Biên Nam.
Xin lỗi…
“Anh hai,” Khưu Ngạn không biết chạy ra sân từ lúc nào, nhóc đang nhíu mày nhìn anh mình, nhỏ giọng nói, “Anh lại hút thuốc.”
“Em muốn đi tiểu?” Khưu Dịch ngậm điếu thuốc nhìn nhóc.
“Vâng ạ,” Khưu Ngạn chạy đến trước mặt Khưu Dịch, “Đừng hút nữa.”
“Em đi tiểu đi, tiểu xong ra anh sẽ tắt thuốc.” Khưu Dịch nói.
“Tâm trạng của anh không tốt hả?” Khưu Ngạn vừa chạy đến nhà vệ sinh vừa hỏi.
“Sao?” Khưu Dịch sửng sốt, không phải tâm trạng không tốt mà là trong lòng có chút chuyện thôi, chẳng lẽ rõ ràng đến mức học sinh tiểu học cũng nhận ra? “Bình thường em nói anh đừng hút thuốc anh sẽ ném đi ngay.” Khưu Ngạn chạy vào nhà vệ sinh.
Khưu Dịch nhìn điếu thuốc trong tay, mỉm cười dụi thuốc, ném vào thùng rác.
Khưu Ngạn đi vệ sinh xong lại chạy về phòng bố, Khưu Dịch vào theo: “Em buồn ngủ thì lên giường bố ngủ đi.”
“Vâng ạ.” Tuy rằng Khưu Ngạn không muốn, nhưng hiển nhiên đồng đồ sinh học không phối hợp, nhóc cởi áo nằm úp sấp lên giường.
“Buổi chiều đại hổ tử có theo con đi dạy thêm không?” Bố giảm nhỏ tiếng TV, hỏi.
“Có, dù sao cậu ấy cũng không có gì làm.” Khưu Dịch nói.
“Có phải nó cũng muốn làm gia sư không,” Bố Khưu suy tư, “Hay là con giới thiệu học sinh cho nó đi.”
“Thôi, bố thấy bình thường cậu ấy có giống học sinh đạt tiêu chuẩn không?” Khưu Dịch cười nói.
Bố ngẫm nghĩ một lúc rồi cười: “Không giống lắm, nhưng nó rất thông minh.”
“Không dùng đúng chỗ,” Khưu Dịch chỉnh lại chăn lông trên đùi bố, “Một khi có đường lui, bất luận có bằng lòng chấp nhận đường lui đó hay không, con người sẽ không dốc hết sức, từ nhỏ đến lớn chắc cậu ấy chẳng bao giờ nghĩ đến việc này.”
“Con không có đường lui sao?” Bố Khưu liếc nhìn con trai.
“Lui về đâu đây, về chỗ bố à?” Khưu Dịch cười nói, “Rồi ôm nhau chết đói.”
“Này này,” Bố búng trán cậu, ho khan vài tiếng, “Con chê bố con mà không nể nang gì hết.”
“Mấy hôm nay có phải bố ngủ trễ lắm không,” Khưu Dịch nói, “Cứ ho mãi, bây giờ trời đang lạnh, bố đừng làm con lo lắng.”
“Ừ, biết rồi, bố sẽ chú ý.” Bố gật đầu.
Nói thêm vài câu với bố, Khưu Dịch nghe được tiếng chuông điện thoại của Biên Nam trong phòng khách.
Biên Nam ngủ say như vậy chắc không nghe thấy, Khưu Dịch do dự một chút, bước ra phòng khách xách balô của Biên Nam lên, thò đầu vào phòng: “Biên Nam, cậu có điện thoại nè.”
Biên Nam chui cả nửa mặt vào chăn, vẫn không nhúc nhích.
Khưu Dịch đợi một lúc, điện thoại vẫn cứ reo, cậu đành móc điện thoại trong balô ra.
Miêu Miêu.
Khưu Dịch cảm thấy tên này quen quen.
Miêu Miêu?
Thả điện thoại vào balô xong cậu mới sực nhớ, hôm đi BBQ Hứa Nhị từng nhắc tới cái tên này.
Những số lưu trong danh bạ điện thoại cũ của Biên Nam, Khưu Dịch vẫn còn nhớ rõ, tên con gái hầu hết đều dùng biệt danh, không có tên nào đàng hoàng, đây là lần đầu tiên cậu thấy một số chẳng những có tên mà dường như còn là tên thân mật.
Khưu Dịch vào phòng, ngồi bên giường, nhìn sườn mặt Biên Nam.
Đột nhiên có chút cảm khái, cũng có chút áp lực khó nói thành lời.
Chắc hẳn mười năm trước Biên Nam chưa bao giờ nghĩ đến bốn chữ đồng tính luyến ái, càng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày sẽ nảy sinh gì đó với một đứa con trai.
Nếu như không có mình…
Có lẽ cậu ấy sẽ đi theo quỹ đạo trước nay, tìm được cô gái mà cậu ấy thật sự thích.
Có lẽ là cô gái nào đó khiến cậu ấy lưu tên trong điện thoại bằng tên thân mật.
……
Nghĩ tới những điều này, Khưu Dịch bỗng nhiên cảm thấy người mình đổ mồ hôi lạnh.
Khưu Dịch à có phải mày quá xúc động rồi không.
Thừ người nhìn Biên Nam không biết bao lâu, cũng không biết đầu óc đang nghĩ gì, điện thoại trên bàn “đinh” một tiếng, là nhắc nhở giờ dạy thêm buổi chiều, lúc này Khưu Dịch mới động đậy, đưa tay lấy điện thoại qua xem.
“Biên Nam,” Khưu Dịch nhấc chân tới bên giường, cách chăn đá Biên Nam, “Dậy đi.”
Biên Nam không nhúc nhích, Khưu Dịch đá thêm mấy cái, Biên Nam mới hơi miễn cưỡng lầm bầm xoay người, tiếp tục nằm yên.
Khưu Dịch đứng lên, bước đến nói khẽ bên tai cậu: “Tôi đi à.”
“Ớ?” Biên Nam mơ màng lên tiếng, mở mắt ra, lẩm bẩm, “Có tin ông đây xử cậu không.”
“Mười lăm phút nữa phải đi, nếu không sẽ trễ,” Khưu Dịch hôn lên chóp mũi đối phương, “Dậy nào.”
“Ừ,” Biên Nam tỉnh dậy xem như nhanh chóng, nói dậy là hất chăn bật dậy, thu dọn gọn gàng trong hai phút, cậu liếc mắt nhìn Khưu Dịch, “Cậu không ngủ một chút à?”
“Không, tôi không buồn ngủ,” Khưu Dịch ra khỏi phòng, “Vừa rồi có người gọi cho cậu.”
“Ai thế?” Biên Nam nhảy bước nhỏ theo sau, tiện tay giật khăn của Khưu Dịch chạy ra sân rửa mặt, vừa rửa vừa hít hơi, “Má… shh… lạnh quá…”
“Tôi có xem thử, tên là Miêu Miêu,” Khưu Dịch nói, “Trong nhà bếp có nước ấm.”
“Không cần, giờ tỉnh rồi,” Biên Nam tắt nước, hất đầu nhíu mày, “Đẹp trai không?”
“… Đẹp quá đi.” Khưu Dịch dẹo giọng nói.
“Đồ ngốc.” Biên Nam cười nửa ngày.
Lúc hai người ra trạm xe bus, Biên Nam lấy di động gọi lại cho Miêu Nguyên: “Buổi trưa anh ngủ, tìm anh có gì không?”
“Mẹ ơi,” Đầu bên kia là giọng nói kinh ngạc của Miêu Nguyên, mang theo mấy phần xấu hổ, “Nam thần gọi lại cho con kìa, bất ngờ quá!”
“Hay là em uống miếng thuốc trước đi.” Biên Nam nói.
“Thật ra cũng không có gì, thì là, từ khi anh bị thương đến nay em chưa hỏi thăm lần nào, định gọi hỏi thăm chút thôi.” Miêu Nguyên cười nói.
“Lành từ lâu rồi, bây giờ mới hỏi có phải hơi muộn không.” Biên Nam cười.
“Uầy, thì tại người ta ngại mà, với cả lúc đó có một đống bạn tới hỏi thăm anh còn gì, sợ anh ứng phó không nổi nên em mới lùi ra sau xếp hàng.” Giọng Miêu Nguyên nghe có vẻ xấu hổ nhưng rất biết nói chuyện.
“Cảm ơn.” Biên Nam cảm thấy cô gái này rất thú vị.
“Hì, khách sáo làm gì, em có tặng quà cáp gì đâu,” Miêu Nguyên mỉm cười, “Có phải anh đang ở ngoài không, em không làm mất thời gian của anh nữa, lần sau có cơ hội nói tiếp nha.”
“Ừ.” Biên Nam cười, cúp điện thoại.
Xe bus đến, hai người chen lên xe, vẫn không có chỗ như cũ, hai người dồn ra cạnh cửa sau.
“Miêu Miêu là ai?” Khưu Dịch ghé vào tai Biên Nam, hỏi.
“Bạn của Hứa Nhị,” Biên Nam nói, “Tên là Miêu Nguyên, cậu gặp rồi mà, là người lần trước lúc cậu đi ăn với Biên Hinh Ngữ…”
“Không nhớ,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Lần đó ngay cả cậu tôi cũng không thèm nhìn.”
“Má,” Biên Nam tặc lưỡi, nghĩ tới khoảng thời gian dằn vặt đó mà hãi, “Dù sao thì là nhỏ đó đó.”
“Tên Miêu Nguyên à,” Khưu Dịch cười, “Nhũ danh là Miêu Miêu?”
“Không biết, gọi Miêu Miêu là vì nhỏ nói Miêu Nguyên nghe như tên con trai…” Biên Nam nói được phân nửa thì ngừng, xoay mặt nhìn Khưu Dịch chằm chằm, “Nè, đại bảo.”
“Sao?” Khưu Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khóe miệng Biên Nam từ từ cong lên, cậu dán sát vào Khưu Dịch, nhỏ giọng nói: “Cậu ghen.”
“Không có.” Khưu Dịch vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cậu không thành thật chút nào,” Biên Nam cười, chỉ vào Khưu Dịch, “Rõ ràng là cậu đang ghen.”
“Rõ ràng là tôi không có,” Khưu Dịch quay sang nhìn Biên Nam, “Thành thật lắm luôn.”
“Không thì không, chừa chút mặt mũi cho cậu đó.” Biên Nam cười nói.
Ghen ư?
Chắc là có một chút.
Không tính đến những cô gái vì không nhớ tên mà đặt đại một biệt danh, tên thân mật trong danh bạ điện thoại của Biên Nam ngoại trừ Đại Bảo và Bé Lông Xoăn chỉ có mỗi Miêu Miêu.
Ghen quả là một chuyện kỳ diệu.
Nhưng cậu không thừa nhận, dù cho Biên Nam có chắc chắn đi chăng nữa cậu cũng sẽ không thừa nhận.
Mặc dù cậu cũng không biết mình làm vậy có ý nghĩa gì.
Cảm giác lún vào quá sâu khiến cậu lo sợ, ngoài mẹ, cậu cũng sợ làm tổn thương Biên Nam.
Cậu vẫn còn quá xúc động, có lẽ hai tháng ở trại tam giam bị nhung nhớ làm choáng đầu nên mới có thể mặc kệ tất cả, không hề suy nghĩ cho Biên Nam.
Buổi chiều dạy kèm cho hai cô bé ở hai khu gần kề nên Khưu Dịch xếp lịch cho hai cô bé học cùng một ngày, dạy xong bên này đi mười phút là tới nhà bên kia.
Không như buổi sáng, bố mẹ cô bé đều ở nhà, nghe nói Biên Nam cũng chuẩn bị làm gia sư, bọn họ nhiệt tình chuẩn bị bánh trái hoa quả cho cậu.
Tiếp sau đó rất khó chịu, vì quá lo lắng cho chuyện học hành của con gái, bố mẹ cô bé ngồi canh cả giờ dạy thêm, vì thế suốt hai tiếng đồng hồ dạy học, ba người gồm Biên Nam và bố mẹ cô bé ngồi xung quanh cô bé và Khưu Dịch.
Biên Nam đau khổ như đang ngồi trên miểng chai, có nhìn Khưu Dịch chằm chằm cũng không thể thuyên giảm.
Điều khiến cậu bất ngờ chính là Khưu Dịch khá thoải mái, trạng thái giảng bài cho cô bé không khác gì lúc sáng, Biên Nam thật sự khâm phục. Nếu đổi lại là cậu, bị bố mẹ người ta ngồi một bên nhìn như vậy suốt hai tiếng, chắc là đầu lưỡi chẳng thẳng nổi.
Nhà cô bé thứ hai cũng như vậy, bà mẹ nhiệt tình cứ mười phút lại xuất hiện một lần, mỗi lần bưng trà đưa nước là lại nhìn Khưu Dịch chòng chọc, Biên Nam ở bên cạnh vẫn như ngồi trên miểng chai, cậu cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, sợ người ta nghĩ mình không phải người tốt.
Khi hết giờ rời khỏi khu dân cử, Biên Nam vung tay hoạt động một chút: “Mẹ nó, mệt muốn chết, sao cậu không nói cho tôi biết hai nhà này như vậy.”
“Con gái mà, bố mẹ lo lắng cũng là chuyện thường thôi.” Khưu Dịch vỗ lưng cậu.
“Chi vậy? Sợ cậu dụ dỗ con gái người ta à?” Biên Nam sửng sốt, vỗ ngực, “Hứ, bạn trai thầy Khưu ở ngay đây này, ai thèm dụ dỗ con gái nhà bọn họ!”
Khưu Dịch cười cười nhìn hai bên, không nói gì.
“Ầy,” Biên Nam tặc lưỡi, “Sợ cái gì, cho dù có người nghe được cũng đâu biết thầy Khưu là ai?”
“Không phải.” Khưu Dịch đưa tay véo nhẹ gáy cậu.
“Tôi là bạn trai của thầy Khưu!” Biên Nam lớn giọng quát một câu, nhìn Khưu Dịch như khiêu khích, “Thấy sao?”
“Đồ ngốc.” Khưu Dịch cười.
“Ha,” Biên Nam vặn người, “Quá đã!”
Ba ngày nghỉ Nguyên đán, Biên Nam theo sát Khưu Dịch tham gia tất cả các giờ dạy kèm. Sau ba ngày, cậu cảm thấy còn khổ hơn đi học bình thường, nghe Khưu Dịch kiên nhẫn giảng từng bài một cho học sinh, tối về lại chạy qua nhà hàng làm, cậu không biết nên đau lòng hay khâm phục nữa.
Trước đây chưa từng cảm nhận trực tiếp, bây giờ mới tính là một lần nữa trải nghiệm cuộc sống bận rộn của Khưu Dịch.
Đối lập với mình, phải nói là hết sức sa đọa.
Trước Tết Khưu Dịch vẫn rất bận, vừa phải chuẩn bị thi, vừa phải thi lấy giấy chứng nhận gì đó, thời gian hai người gặp mặt ít đi nhiều, có gặp thì phần lớn thời gian đều ở Thật Nhàm Chán, Khưu Dịch vừa đọc sách vừa nói chuyện với cậu.
Nói được một chút là cậu ngủ mất, lúc tỉnh dậy Khưu Dịch vẫn đang đọc sách.
“Sao tôi rảnh rỗi thế này?” Biên Nam nhíu mày, “Cậu nói xem tôi có nên tìm chỗ làm thêm không?”
“Sắp Tết rồi làm gì nữa,” Khưu Dịch nhấp một hớp cà phê, “Nếu cậu thấy rảnh quá, tôi chỉ cho cậu một chỗ.”
“Chỉ đi.” Biên Nam ngồi dậy.
“Cậu nói với huấn luyện viên của các cậu, nhờ ông ấy dẫn cậu đến Triển Phi làm quen, nói hiện giờ cậu có thời gian có thể qua giúp,” Khưu Dịch nói, “Nghỉ đông cũng có thể qua.”
“Hả? Chưa bắt đầu thực tập nữa mà.” Biên Nam ngẩn người.
“Có phải cậu định tới đó thực tập không?” Khưu Dịch cười hỏi.
“Phải, tôi còn định ở lại đó làm luôn.” Biên Nam nói.
“Vậy trước tiên thể hiện một chút, làm quen với hoàn cảnh, xem thử cậu sẽ cùng huấn luyện với ai, tích cực một chút để lại ấn tượng tốt cho người ta cũng được, sau này đâu phải chỉ có mình cậu đến thực tập, đúng không,” Khưu Dịch đưa tay sờ mặt Biên Nam, “Dù sao cậu cũng rảnh mà.”
“Chí lý,” Biên Nam ngẫm nghĩ, “Chí lý, để chiều nay tôi nói với ông Tưởng xem sao.”
“Ừ, nếu muốn làm thì nên làm cho tốt, bao nhiêu người muốn đến Triển Phi kìa, cậu nên cố gắng hơn,” Khưu Dịch thu dọn sách, “Nếu cậu không vào đó được sẽ phải theo Biên Hạo.”
“Ầy, tôi không theo Biên Hạo đâu.” Biên Nam tặc lưỡi.
“Vậy cậu không còn đường lui rồi, phải cố gắng làm cho tốt.” Khưu Dịch nói
“Ừm,” Biên Nam gật đầu, nghĩ gì đó rồi lại nhích tới cạnh Khưu Dịch, “Đại bảo à, tôi thấy cậu y như bố tôi vậy, bố tôi còn chưa nói mấy cái này với tôi.”
“Vậy gọi bố một tiếng xem.” Khưu Dịch cười nói.
“Mơ đi!” Biên Nam hôn lướt lên mặt Khưu Dịch một cái.
Lúc Biên Nam tìm ông Tưởng nói chuyện này, ông Tưởng rất bất ngờ, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, “Mặt trời mọc đằng Tây rồi à? Biên Nam mà lại chủ động đưa ra yêu cầu này?”
“Trai mười tám thì thay đổi mà.” Biên Nam cười ha ha.
“Rồi, để tôi nói với người ta, hai ngày nữa dẫn trò qua dạo trước,” Ông Tưởng vỗ vai hắn, “Tôi đã nói chuyện điện thoại với bố trò, ông ấy không muốn trò tới Triển Phi, có phải định đấu với bố không?
“Không có,” Biên Nam gãi đầu, “Đây là chuyện của riêng em, em muốn làm cho tốt thôi.”
“Đột nhiên trò chín chắn như vậy, tôi thật không quen,” Ông Tưởng cười nói, “Đợi điện thoại của tôi đi.”
Lúc huấn luyện ác ôn là thế, nhưng ông Tưởng vẫn rất quan tâm đến đám học sinh bọn họ, chưa đến hai ngày đã giúp cậu liên lạc, cuối tuần dẫn cậu qua đi dạo.
“Lát nữa tôi và ông Tưởng sẽ qua đó, tự nhiên tôi thấy hồi hộp quá, tôi sống mấy chục năm cuộc đời chưa từng hồi hộp như vậy,” Trong lúc chờ ông Tưởng, Biên Nam gọi điện thoại cho Khưu Dịch, “Tại sao đi dạo câu lạc bộ thôi mà lại hồi hộp thế này?”
“Có lẽ do đời này cậu chưa từng làm việc gì nghiêm túc.” Khưu Dịch nói.
“Vớ vẩn,” Biên Nam mắng, “Cậu không an ủi tôi chút sao?”
Khưu Dịch bật cười, “An ủi thế nào? Cũng không biết cậu hồi hộp cái gì, cậu biết không, cậu đó, không cần lên tiếng, mặc quần áo thể thao, tay cầm vợt thì cả người khác hẳn, đặc biệt có khí chất.”
“Vậy sao?” Biên Nam nở nụ cười, “Vậy tôi yên tâm rồi, chỉ sợ đến lúc đó không đụng được vợt.”
“Hây,” Khưu Dịch thở dài, “Có phải lúc thắt giày cậu thắt luôn não rồi không, ý tôi là cái loại khí chất đó chỉ xuất hiện khi cậu đứng yên không mở miệng nói chuyện thôi…”
“Hiểu rồi hiểu rồi, đậu má,” Biên Nam tặc lưỡi, “Khưu đại bảo miệng cậu độc quá.”
“Đi đi, xong việc thì gọi cho tôi.” Khưu Dịch nói.
“Ừ,” Biên Nam hôn vào điện thoại một cái, “Nghe thấy không?”
Khưu Dịch ở đầu bên kia cũng hôn trở lại.
Ông Tưởng lái xe đưa Biên Nam tới Triển Phi, dọc đường luôn miệng dặn dò cậu, huấn luyện viên này họ Thạch, là bạn thân của ông Tưởng, thành tích thi đấu trước kia rất tốt, sau vì chấn thương vai mới lui về làm huấn luyện viên, đi theo huấn luyện viên Thạch chỉ cần nói ít làm nhiều là được, người ta bảo đi đằng đông thì đi đằng đông, đi đằng tây thì đi đằng tây, đừng có lệch qua tây nam tây bắc…
Biên Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, càng nghe càng không thấy điểm cuối, cậu nhịn không được cắt lời ông Tưởng, “Thôi thầy đừng nói nữa, thầy nói xem thầy và huấn luyện viên Thạch ai đáng sợ hơn đi.”
Ông Tưởng cau mày suy tư một lát, “Cậu ta dễ tính hơn tôi một chút.”
“Vậy được rồi,” Biên Nam vỗ tay, “Cỡ thầy mà em còn chịu được, cỡ ổng chắc không thành vấn đề.”
Lúc xe vừa đến cổng câu lạc bộ, ông Tưởng chỉ hai người đứng ở cổng: “Chính là cậu ta.”
Biên Nam bước xuống xe nhìn thử, hai người, một người mặc quần áo thể thao, một người mặc quần jeans, hẳn là người mặc quần áo thể thao.
“Người tôi dẫn đến.” Ông Tưởng lên tiếng chào người mặc quần áo thể thao.
“Chào huấn luyện viên Thạch.” Biên Nam ngoan ngoãn chào hỏi, người mặc quần áo thể thao nhìn cậu một cái, gật đầu.
Huấn luyện viên Thạch chừng ba mươi tuổi, gương mặt trông hơi lạnh lùng, cười với ông Tưởng xong quay sang cậu thì không còn cười nữa.
“Buổi chiều hết giờ tôi gọi cho cậu.” Huấn luyện viên Thạch nói với người đứng bên cạnh.
“Ừ.” Người nọ xoay người định đi, lúc nhìn thấy Biên Nam thì dừng bước, “Biên Nam?”