Khưu Dịch không trả lời Biên Nam, chỉ cúi đầu đặt chảo lên bếp, chăm chú nhìn chiếc chảo, chờ nó nóng lên rồi đổ dầu vào.

“Tại sao trứng hôm nay lại tách lòng đỏ và lòng trắng ra riêng?” Biên Nam đứng đằng sau, tựa vào tường hỏi một câu.

“Chiên như thế trứng mới mềm, cũng đẹp nữa.” Khưu Dịch trả lời.

“Ồ,” Biên Nam đáp lời, “Tốn công quá nhỉ.”

“Bình thường không có tách riêng, nhưng vì hôm nay cậu còn rầu rĩ về ngày thực tập giả đầu tiên mà,” Khưu Dịch rưới lòng trắng trứng vào trong chảo, lật lại chiên, “Nấu cho cậu ngon một chút.”

Biên Nam nghe mà ấm lòng, nhưng sau khi im lặng một hồi, cậu vẫn buồn bực mở miệng: “Thật ra khi gặp cậu, tâm trạng của tôi tốt lắm… nhưng bây giờ bị cậu làm hỏng rồi, một dĩa cơm chiên trứng không đền bù nổi đâu.”

“Tôi làm hỏng thế nào?” Khưu Dịch quay đầu lại nhìn Biên Nam, “Tôi chỉ nhắc nhở cậu một chút, không có ý gì khác cả.”

“Còn cần ý khác sao?” Biên Nam cảm thấy ngực mình nghẹn ứ, nhưng lại không biết làm thế nào để khơi thông, thật sự muốn tìm một cây thông cống để đi thông, “Mỗi ý này thôi đã đủ làm tôi phiền lòng rồi.”

Khưu Dịch không nói gì, thành thạo chiên xong lòng trắng trứng, đổ cơm đã trộn chung với lòng đỏ trứng vào trong chảo, chiên thêm một lát mới nói: “Chuyện này có gì để phiền lòng chứ.”

“Buồn cười thật,” Biên Nam tặc lưỡi, “Vốn dĩ đã lén lút như ăn trộm rồi, bây giờ còn phải cân nhắc mấy chuyện kia, yêu kiểu này cũng vất vả quá.”

“Đâu có gì vất vả hay không vất vả, đây là hiện thực.” Khưu Dịch lùa cơm trong chảo.

Biên Nam bỗng nhiên nổi cáu, câu nói bình tĩnh của Khưu Dịch khiến cậu hết sức khó chịu, cậu đập lên cái chén bên cạnh bếp: “Cậu thật là vô lý, hai ta yêu nhau còn chưa thuận lợi đây, bây giờ cậu còn lôi hiện thực với không hiện thực vào, có phải từ nhỏ cậu đã quen lo trước tính sau suy xét cân nhắc như thế không?”

Khưu Dịch không để ý đến Biên Nam, vùi đầu chiên cơm, tuần tự cho thêm gia vị.

“Tôi cảm thấy nếu thật sự thích một người, đến giai đoạn hiện giờ sẽ không suy xét những việc này,” Biên Nam nói thêm câu nữa, đoạn xoay người đi về phía cửa phòng bếp, trước khi ra ngoài lại dừng bước, “Chỉ cần giữ khoảng cách đừng thân thiết như người một nhà thôi chứ gì, được mà, không thành vấn đề.”

Sau khi Biên Nam bỏ đi, Khưu Dịch giảm lửa, cầm xẻng xúc thẫn thờ nhìn chảo một lúc lâu.

Hôm nay Biên Nam hơi khác ngày thường, lúc trước hai người cũng từng xung đột vặt vãnh như thế, nhưng mà Biên Nam chưa hề có phản ứng gì rõ ràng, không biết có phải do hôm nay đi thực tập gặp vấn đề hay không, cậu ấy phản ứng hơi mạnh.

Hoặc là… dồn đủ vài lần nên phát tác một lượt.

Khưu Dịch khẽ thở dài, cảm thấy hôm nay có lẽ mình hơi quá đáng.

Cậu làm xong cơm chiên trứng dựa theo khẩu vị của Biên Nam, đổ canh xương đã nấu chín trong nồi áp suất vào nồi lẩu điện, lát nữa có thể hâm nóng ăn.

Đang định gọi Biên Nam vào bưng thức ăn thì thấy Khưu Ngạn chạy vào phòng bếp, hưng phấn kêu lên: “Anh hai, xong chưa?”

“Xong rồi, em bưng cơm chiên ra đi,” Khưu Dịch xoa đầu nhóc, “Làm bài xong chưa?”

“Làm xong lâu rồi nha,” Khưu Ngạn bưng hai dĩa cơm chiên, “Em đang ôn tập thôi.”

“Giỏi thật, còn ôn tập nữa à.” Khưu Dịch cười cười, bưng nồi đi theo sau nhóc.

Lúc Khưu Dịch vào phòng khách, Biên Nam từ phòng trong đi ra, chỉ nhìn Khưu Dịch một cái, không nói lời nào, bước thẳng về phía phòng bếp.

Bưng thức ăn, lấy chén đũa, Biên Nam chạy tới chạy lui vài chuyến, từ đầu đến cuối chẳng nói gì với Khưu Dịch.

Bởi vì có cơm chiên trứng ngon tuyệt, cùng với cảm giác thành tựu do kỹ năng “ôn tập” mang đến, lúc ăn cơm Khưu Ngạn rất hưng phấn, nhóc nói rất nhiều, lát thì nói chuyện với bố, lát thì hồ hởi khoe khoang với Biên Nam, cả bữa cơm toàn nghe nhóc huyên thuyên.

Biên Nam nói ít hẳn đi, chỉ trò chuyện đôi câu về vụ thực tập hôm nay với bố Khưu, rồi lại phối hợp tán dóc với Khưu Ngạn, hoàn toàn không nói gì với Khưu Dịch, cơm chiên trứng cũng không ăn ngấu nghiến đến phát ra tiếng như mọi lần.

Cơm nước xong, Biên Nam đun chút nước nóng, giúp Khưu Ngạn rửa chén.

Lúc Khưu Ngạn và bố Khưu ngồi trong phòng khách trò chuyện hăng say, cậu vào phòng trong, đứng ở cửa nhìn Khưu Dịch.

Khưu Dịch hơi do dự, nhưng rồi cũng đứng dậy đi vào phòng.

“Tôi về trường trước,” Biên Nam mở balô của mình ra, lật lật tài liệu mà Thạch Giang đưa, “Còn một đống tài liệu phải đọc đây, ngày mai phải đến nữa, ngày mai huấn luyện viên phụ trách hướng dẫn tôi sẽ đi làm.”

“Về đi,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Ngày mai nhớ đừng lo chuyện bao đồng, nhìn xem những trợ lý khác làm việc như thế nào.”

“Ừ,” Biên Nam kéo balô lại, ném lên lưng, suy nghĩ gì đó rồi lại ngồi xuống ghế, “Khưu Dịch à.”

“Sao?” Khưu Dịch ngồi xuống đối diện cậu.

“Lúc ăn cơm tôi đã nghĩ rồi, có lẽ lời tôi nói ban nãy hơi xúc động thật,” Biên Nam nhìn Khưu Dịch, “Nhưng mà, chắc gì chuyện này đã như cậu nghĩ… tôi cảm thấy, bố cậu…”

Khưu Dịch tựa lưng vào ghế, không lên tiếng.

“Có thể bố cậu… tôi nói có thể thôi, có thể ông ấy sẽ không… phản đối…” Biên Nam nói một cách gian nan, “Từ nhỏ đến giờ, vì ông ấy và nhị bảo mà cậu làm biết bao nhiêu việc, cực khổ như vậy, tôi cảm thấy ông ấy… sẽ không làm khó cậu… tôi không biết nói sao nữa, thì là…”

“Bố tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi với tôi,” Khưu Dịch hạ giọng nói, “Ông ấy nghĩ rằng mọi chuyện trong nhà ông ấy chẳng giúp được gì, cho nên tất cả đều dồn lên người tôi, ông ấy cảm thấy mình liên lụy tôi, thế nên… vì lý do đó, ông ấy không thể tỏ thái độ với việc này, ý cậu là vậy phải không?”

Biên Nam nhìn chằm chằm Khưu Dịch một lát, không nói tiếp nữa, đứng lên đi tới cửa: “Thôi, tôi biết rồi.”

Khưu Dịch ngồi yên không nhúc nhích, nghe Biên Nam ở bên ngoài nói với bố Khưu phải về trường đọc tài liệu nên đi trước, lại nghe cậu ấy đùa giỡn với Khưu Ngạn thêm chốc lát, cuối cùng mới nghe tiếng cậu ấy mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi cửa sân mở ra đóng lại, Khưu Dịch thở dài một hơi, ngẩn ngơ nhìn chiếc ghế ban nãy Biên Nam ngồi.

Ánh mắt lúc Biên Nam bỏ đi làm cậu cảm thấy rất khó chịu, bất luận ý định ban đầu của cậu là gì, bất luận phương thức biểu đạt của cậu có chuẩn xác hay không, ánh mắt thất vọng của Biên Nam vẫn rõ mồn một.

Khưu Dịch móc một điếu thuốc trong hộp, đi ra khỏi phòng.

“Con đi đâu vậy?” Bố hỏi.

“Ra ngoài ngồi một lát.” Khưu Dịch kéo cửa.

“Lạnh thế này chạy ra ngoài làm gì?” Bố đẩy xe lăn, “Mau mặc áo vào.”

“Không sao đâu.” Khưu Dịch đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Gió bắc mạnh dần khi mặt trời lặn, bây giờ càng thổi dữ dội hơn, gió bắc len lỏi qua khe cửa phát ra tiếng rít bén nhọn, nghe cứ như tiếng thổi còi.

Khưu Dịch chỉ dựa vào chiếc áo len và bản lĩnh châm thuốc, cả người đã bị gió thổi lạnh ngắt.

Cậu ngồi xổm bên cạnh ao, nhìn giàn nho đã rụng sạch lá, chỉ còn lại nhánh cây khô héo.

Hút xong điếu thuốc không mùi không vị, Khưu Dịch ngồi thừ người ra nửa ngày, đến khi hai chân tê rần, toàn thân cũng lạnh muốn cứng lại, cậu mới lấy di động từ trong túi quần, nhìn đồng hồ.

Bây giờ chắc hẳn Biên Nam về đến ký túc xá rồi, cậu bấm số của Biên Nam.

Tiếng chuông chờ điện thoại vẫn reo đến khi tự động ngắt, Biên Nam không có bắt máy.

Khưu Dịch cầm di động sững sờ một lát, lại nhấn số thêm lần nữa, Biên Nam vẫn không bắt máy.

Khưu Dịch thở dài, ngồi xuống mép ao.

Đây là lần đầu tiên Biên Nam như vậy, coi bộ giận thật rồi.

Khưu Dịch cắn môi, mở tin nhắn ra.

Xin lỗi.

Đừng giận tôi.

Tôi chỉ là…

Thật ra tôi…

Tay Khưu Dịch lạnh đến phát cứng, cứ bấm xong rồi tự xóa hết lần này tới lần khác, cuối cùng vẫn xóa hết toàn bộ nội dung, thả di động vào trong túi quần.

Bây giờ có nói gì đi chăng nữa cũng vô nghĩa, lời đã nói ra, không thể nào thu về được, bất luận là xin lỗi hay an ủi cũng không thể thay đổi sự thật hiện giờ.

Cậu thích Biên Nam là sự thật.

Cậu không thể hoàn toàn chấp nhận tính hướng của mình là sự thật.

Bây giờ cậu không muốn cho bố biết, sợ tổn thương người nhà là sự thật.

Mà những việc này làm cho Biên Nam cảm thấy buồn lòng và thất vọng, cũng là sự thật.

Khưu Dịch không biết mình còn có thể nói gì.

Dường như nói gì cũng không thể tháo gỡ gút mắc hiện tại.

Với người luôn cẩn thận chín chắn như cậu mà nói, đoạn tình cảm bắt đầu vì xung động này đã tổn thương Biên Nam.

Khưu Dịch cào cào tóc, bản thân mình như vậy khiến cậu tâm phiền ý loạn.



“Cái này có gì hay mà đọc, chỉ là giới thiệu về lịch sử và huấn luyện viên của Triển Phi thôi mà,” Vạn Phi nhích lại gần Biên Nam xem thử, “Mày cũng đọc cả đêm rồi, có cần phải chăm chỉ thế không…”

“Ờ.” Biên Nam tựa lên ghế, mắt nhìn chằm chằm tài liệu, đáp lời.

“Mày đọc kiểu gì mà nửa tiếng còn chưa lật qua trang,” Vạn Phi huơ huơ tay trước mắt Biên Nam, “Mày đọc không vô sắp ngủ gật hay là gặp chuyện rồi?”

“Đừng phiền tao.” Biên Nam nói.

“Ai thèm phiền mày, nhìn mày như vậy tao mới phiền đây.” Vạn Phi chỉ vào cậu.

“Qua chỗ khác chơi đi.” Biên Nam liếc Vạn Phi một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm tài liệu trước mặt.

“Mày…” Vạn Phi cau mày ngắm nghía Biên Nam một hồi, cuối cùng xoay người ngã xuống giường của mình, “Thôi bỏ đi, đợi chừng nào mày không muốn đánh tao, tao nói tiếp với mày.”

“Cảm ơn.” Biên Nam nói.

Khưu Dịch không gọi tới nữa, Biên Nam liếc nhìn di động ném bên cạnh, trên màn hình hiển thị ba cuộc gọi nhỡ, đều là của Khưu Dịch.

Bây giờ cậu không muốn nhận điện thoại, nhất là điện thoại của Khưu Dịch, cậu cảm thấy nếu nghe máy, mình sẽ cãi nhau với Khưu Dịch trong điện thoại.

Nhưng Khưu Dịch không gọi tới nữa, cậu lại có chút mất mát, trong lòng càng buồn bực hơn.

Ngay cả một tin nhắn cũng không gửi! Đậu má!

Thật ra Biên Nam cũng không biết rốt cuộc mình đang giận cái gì.

Từ khi bắt đầu hẹn hò với Khưu Dịch, đằng sau vui mừng và hưng phấn, không biết từ bao giờ đã xuất hiện cảm giác không thoải mái mơ hồ.

Có lẽ từ lúc vừa bắt đầu đã có rồi, chỉ tại cậu không nhận ra thôi.

Cậu không biết thích một người là như thế nào, cũng không biết hai người ở bên nhau là như thế nào.

Càng không biết hai thằng con trai ở bên nhau nên là như thế nào.

Nhưng loại cảm giác thích nhau mà không thoải mái thế này khiến cậu ngột ngạt quá.

Kể từ khi quyết định mặc kệ mọi thứ phải thổ lộ với Khưu Dịch, cậu chưa hề cân nhắc đến việc Khưu Dịch sẽ nghĩ những chuyện này.

Người xung quanh.

Gia đình.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

Bây giờ Khưu Dịch ném mấy thứ này ra, cậu mới bất chợt phát hiện chúng nó đã chắn ngang giữa hai người từ lúc vừa bắt đầu.

Thế nên tuy rằng khó chịu, vô cùng khó chịu, cậu cũng không tài nào phản bác được.

Giống như Khưu Dịch nói vậy, những thứ này là sự thật.

Cậu giở lùi ra sau một trang, là sự thật.

Nhưng mà.

Cậu lại giở lùi ra sau thêm một trang nữa.

Có lẽ chút tức giận và bực bội của cậu đều nằm ở nơi này.

Cho dù những điều trên đều là sự thật, bây giờ cậu không muốn suy nghĩ nhiều.

Bởi vì cậu thích người trước mắt, muốn ở bên cạnh cậu ấy, muốn vui vẻ đi bên cậu ấy.

Nói chung cậu không thể nào bình tĩnh như Khưu Dịch.

Bình tĩnh như thể từ đầu đến cuối chẳng hề thích cậu.

Biên Nam lật tài liệu tới lui chừng mười lần, đến khi ký túc xá tắt đèn cậu cũng không biết bên trong rốt cuộc có nội dung gì.

Rửa mặt sơ qua rồi nằm dài xuống giường, cậu chỉ có thể cầu nguyện ngày mai Thạch Giang hoặc anh Cố Vĩ kia đừng chọn một phần để kiểm tra như lên bảng trả bài.

Trước khi nhắm mắt, cậu lại cầm di động lên xem thử, vẫn chỉ có ba cuộc gọi nhỡ, không có thêm cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn.

“Má.” Biên Nam ném di động tới chân giường, trùm chăn lên đầu, nhắm hai mắt lại.

Tình cảm là cái chi, nên yêu như thế nào… rốt cuộc Khưu Dịch có cảm giác gì với mình, Biên Nam không muốn nghĩ tiếp nữa.

Ngủ thôi!



Vào cuối tuần, Triển Phi đông người hơn ngày thường một chút, chẳng qua ca huấn luyện của Triển Phi không phải dạng đăng ký trả tiền là vào được, thế nên sân tập cũng không nhộn nhịp như những câu lạc bộ tennis khác.

Thạch Giang chưa cho Biên Nam thời gian cụ thể, hơn chín giờ cậu đến trước cửa văn phòng của Thạch Giang, Thạch Giang cũng vừa mới đến.

“Tới sớm nhỉ.” Thạch Giang mở cửa văn phòng.

“Bình thường năm giờ rưỡi em đã phải dậy chạy bộ, hôm nay xem như muộn rồi.” Biên Nam cười ha ha.

“Cố Vĩ chắc đã tới rồi, cậu chờ tôi một lát,” Thạch Giang đặt chiếc túi trong tay lên bàn, lấy ra một cái hộp bên trong, “Lát nữa tôi dẫn cậu qua… cậu ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi ạ.” Biên Nam gật đầu, thật ra cậu chưa ăn, sáng sớm thức dậy nghĩ tới chuyện hôm qua, rồi lại thấy ba cuộc gọi nhỡ không hề thay đổi trong di động, khẩu vị gì cũng mất luôn.

“Ngoài cổng có một tiệm bán điểm tâm không tệ, ăn được lắm,” Thạch Giang mở hộp ra, cầm một chiếc bánh cắn một cái, “Mai mốt nếu như chưa ăn sáng cậu có thể tới đó ăn.”

“Ồ,” Đến khi thấy rõ Thạch Giang lấy ra bánh bà xã, Biên Nam thuận miệng hỏi một câu, “Bán cả bánh bà xã à?”

“Cái này không phải là tiệm đó bán,” Thạch Giang nói, cầm ly uống hớp nước, đi ngoài văn phòng, “Qua đây.”

Biên Nam nhìn thoáng qua nắp hộp, theo Thạch Giang đi ra ngoài: “Đây là… bánh bà xã của Thật Nhàm Chán?”

“Cậu là khách quen à?” Thạch Giang quay đầu lại, “Ngay cả bánh bà xã của tiệm đó cũng biết.”

“Có thể xem là khách quen,” Lẽ ra Biên Nam rất đắc ý vì đoán trúng xuất xứ của bánh bà xã, nhưng khi nghĩ đến Thật Nhàm Chán, cậu lại không khỏi nhớ tới Khưu Dịch, tâm trạng tức khắc xìu xuống, “Bánh bà xã của tiệm đó cho nhiều vừng lắm, rất thơm.”

Thạch Giang dẫn cậu đến bên sân bóng mà hôm qua cậu khoe tài đập lon, hôm nay nhị thiếu gia nhà họ La không có ở đây chơi máy phát bóng, một người trông như huấn luyện viên đang hướng dẫn vài thanh niên trẻ tuổi luyện bóng trong sân, nữ có nam có.

“Huấn luyện viên Cố,” Thạch Giang đi qua kêu một tiếng, “Qua đây một chút.”

Cố Vĩ quay đầu lại nhìn, ra khỏi sân bóng: “Anh Thạch, đây là thực tập sinh mới tới hả?”

“Phải, tên Biên Nam,” Thạch Giang gật đầu, “Nhưng mà chưa chính thức thực tập, tới đây làm quen trước một chút, cuối tuần sẽ tới giúp cậu.”

“Ngày thường không tới được à?” Cố Vĩ nhìn Biên Nam.

“Học kỳ sau em mới tới được, thi cuối kỳ xong cũng tới được,” Biên Nam đáp. Cố Vĩ khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đầu tròn não tròn, trông vô cùng thân thiện và dễ gần nếu so với Thạch Giang nghiêm nghị, Biên Nam cảm thấy thả lỏng hơn nhiều, “Thi xong sẽ không còn vấn đề gì nữa.”

“Vậy… được rồi,” Cố Vĩ chỉ chỉ vài người trên sân bóng, “Sáng nay chỉ huấn luyện mấy người này thôi, cậu ngồi xem trước đi.”

Biên Nam ngồi ở băng ghế bên sân, nhìn Cố Vĩ dạy cho những người kia.

Khi làm mẫu động tác, Biên Nam nhìn ra được Cố Vĩ đánh bóng cũng thường thôi, nếu như hai người so tài, cậu sẽ không thua.

Chẳng qua nhìn một hồi Biên Nam mới phát hiện, Cố Vĩ có thể làm huấn luyện viên không chỉ dựa vào kỹ thuật.

Giống như Khưu Dịch vậy, lúc giảng giải cho học viên, Cố Vĩ biểu đạt rất rõ ràng, chỉ cần nói vài câu là có thể truyền đạt trọng điểm một cách chính xác, học viên nghe hiểu rất nhanh…

Biên Nam vuốt mặt, tại sao lại nghĩ đến Khưu Dịch chứ.

“Tiểu Biên,” Sau khi giảng xong, Cố Vĩ gọi với sang phía Biên Nam, “Cậu giao bóng cho bọn họ đi, nhớ biến đổi nhiều một chút.”

“Được ạ.” Biên Nam vội đứng lên, lấy ra vợt tennis trong balô của mình, đi tới.

“Mấy người này tôi dạy lâu rồi, không phải lính mới,” Cố Vĩ nói, “Đánh mạnh một chút cũng được.”

“Vâng.” Biên Nam gật đầu, đi vào trong sân.

Đứng đối diện là một anh chàng hơn hai mươi tuổi, thân thể trông rất cường tráng, làn da phơi nắng ngăm đen lóng lánh, sau khi thấy Biên Nam thì tự tin hô to: “Đánh hết sức mình đi, không sao đâu!”

“Ồ.” Biên Nam cầm quả bóng, đập hai cái để thử cảm giác, hôm nay chưa khởi động, cậu có cảm giác người mình hơi căng cứng.

Cậu khởi động tay chân một chút, đang định phát bóng thì lại nghe anh bạn đối diện hô to một tiếng: “Đừng căng thẳng! Là thực tập sinh trợ giảng phải không, cứ đánh thoải mái đi!”

Biên Nam liếc nhìn anh ta, ném bóng lên không trung.

Cú đập này cậu vốn dĩ không định tung hết sức, nhưng đối mặt với yêu cầu khẩn thiết của đối phương, cậu vẫn quyết định nghe theo.

Lúc bóng rơi xuống, cậu hơi ngả người ra sau, vai và lưng đồng thời phát lực, vung tay đập một phát.

Bóng va vào vợt phát ra tiếng vang nặng trịch, dùng tốc độ cực nhanh bay về phía sân đối diện.

Anh bạn kia đuổi theo hai bước, bóng lẻ loi văng ra ngoài đường biên.

“Ê!” Anh ta kêu to, quay đầu nhìn Biên Nam đứng bên này, “Lại đi.”

Bây giờ đến lượt anh ta phát bóng, Biên Nam phát hiện trình độ và sự tự tin của anh ta chênh nhau rất xa, vì vậy cậu trở tay đón bóng, góc độ không quá lắt léo, tốc độ của bóng cũng chậm lại.

“Cậu yếu thế!” Anh ta đánh bóng trở lại, độ lực cũng không tệ.

Đối với kiểu chơi bóng vừa đánh vừa la làng này, Biên Nam cũng bất đắc dĩ, nhưng vừa bị đối phương khiêu khích, tâm trạng vốn dĩ chẳng vui gì của cậu lại tiếp tục chìm xuống đáy.

Cậu nhảy lên đập mạnh bóng mà anh ta đánh tới, không chờ đối phương di chuyển, bóng đã bắn tới sát đường biên ngang.

“Ê!” Người nọ lại kêu to.

Sau vài phút ê ê, Cố Vĩ ngồi bên cạnh cười nói: “Anh Trần, người ta thuộc cấp bậc vận động viên chuyên nghiệp, anh cứ bảo người ta tung hết sức như thế, có khi anh khỏi luyện luôn đấy.”

“Bạn nhỏ,” Anh chàng tên Tiểu Trần dừng lại, nhìn Biên Nam, một lát sau mới mở miệng nói, “Cậu kiềm lại chút đi.”

“Được,” Biên Nam gật đầu, “Tôi tên Biên Nam.”

“Dùng bảy tám phần lực thôi,” Tiểu Trần nói, ngẫm nghĩ rồi lại sửa lời, “Năm phần trước đi, tôi thử xem thế nào đã.”

Biên Nam không nhịn được cười: “Vậy thì chính xác quá, nhưng tôi sẽ cố gắng.”

Giúp học viên luyện bóng theo yêu cầu của Cố Vĩ dễ dàng hơn huấn luyện ở trường nhiều, mấy học viên này đều là thanh niên trẻ tuổi, tính tình cởi mở, giao lưu với họ cũng xem như vui vẻ.

Không lâu sau, Biên Nam đã chơi thân với vài người, có lẽ vì lực chú ý bị dời đi, sau khi hai tiếng huấn luyện chấm dứt, tâm trạng của cậu tốt hơn nhiều.

“Trâu bò thật,” Cố Vĩ cười, dẫn cậu đến phòng thay quần áo, “Chiếm hết hào quang của tôi rồi.”

“Anh bảo em đánh với bọn họ mà,” Biên Nam cười cười, “Em nghe lời anh thôi.”

“Tốt lắm,” Cố Vĩ vỗ vai cậu, “Tính tình của tôi với cậu rất hợp, cái thằng trợ lý lúc trước, mỗi lần gặp nó tôi cứ cảm thấy như nó nợ tôi tiền.”

“Em sẽ cố gắng không nợ tiền anh.” Biên Nam bật cười.

Buổi chiều còn một ca huấn luyện nhỏ, Biên Nam tắm rửa một cái, thay quần áo ngồi trong phòng thay đồ chờ Cố Vĩ cùng đi ăn cơm.

Cố Vĩ tắm rửa cứ như làm công trình vậy, nửa ngày cũng chưa tắm xong, Biên Nam nhìn đồng hồ, theo thói quen lấy di động ra, bấm số điện thoại của Khưu Dịch.

Sau khi tiếng chuông chờ điện thoại vang lên, Biên Nam mới kịp nhận ra động tác vô thức của mình, lúc cậu định cúp máy, Khưu Dịch ở đầu bên kia đã bắt máy.

“A lô?” Trong ống nghe truyền đến giọng nói khàn khàn của Khưu Dịch.

Biên Nam vội vàng cúp điện thoại, rồi chẳng hiểu sao lại cuống quýt tắt máy luôn.

Nghe giọng Khưu Dịch hình như bị cảm rồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện