Chữ cuối cùng của bố thốt ra mang theo bất đắc dĩ và tức giận, Biên Nam nhìn ông, muốn nói gì đó nhưng rồi không nói gì cả.

Hai người mặt đối mặt giằng co mấy giây, bố thở dài nặng nề, lướt qua cậu rời khỏi phòng sách, đi lên tầng thượng.

Biên Nam đứng yên tại chỗ một lúc lâu, cậu không hiểu được cảm giác của bố, hẳn là bố cũng mãi mãi không hiểu được cảm giác của cậu.

Cậu từ từ xoay người, rời khỏi phòng sách.

Biên Hạo ngồi trên bậc thang đưa lưng về phía phòng sách, Biên Nam lướt qua Biên Hạo đi xuống lầu.

Bầu không khí căng như dây đàn, toàn bộ khí áp trong nhà đều thấp đến mức khiến người ta hít thở không nổi.

Là do cậu.

Biên Nam chần chừ trên hành lang lầu hai, quay về phòng mình, mở cửa tủ quần áo.

Bố bảo cậu biến.

Điều khiến cậu phân vân là mình nên cứ thế mà biến hay nên tạm thời bất động trước.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn lấy balô trong tủ ra, nhét vài bộ quần áo vào, bỏ tượng đất và con heo Khưu Dịch tặng mình vào một chiếc túi rồi cũng nhét vào luôn.

Quần áo mà cậu thường mặc không nhiều lắm, nhìn tới nhìn lui chỉ có mấy bộ đồ thể thao, vo tròn nhét vào vừa đủ đầy cái balô.

Đóng cửa tủ quần áo, cậu lại đứng bên giường suy nghĩ thật lâu.

Còn cần mang theo gì nữa không? Hình như là không.

Cậu sờ ví và di động trong túi quần, vác balô xoay người ra khỏi phòng, đóng chặt cửa rồi xuống lầu.

Phòng khách không có ai, TV cũng tắt, trông vô cùng quạnh quẽ.

Biên Nam nhìn thoáng qua phòng ăn, dì đang ngẩn người ngồi đối diện với đống đồ ăn còn đang bốc hơi nóng trên bàn.

Nghe tiếng chân của cậu, dì cũng không nhìn qua.

Biên Nam cắn môi, đổi giày, mở cửa hông ở hành lang phòng khách, đi vào gara.

Cậu đứng trong gara phải đến mấy phút, cậu có vài chuyện quan trọng phải làm rõ trước.

Khưu Dịch còn đang ở trong tiệm cà phê chờ cậu, bây giờ mà vác balô ra nói với Khưu Dịch, tôi bị đuổi khỏi nhà rồi, là có thể cùng Khưu Dịch về nhà.

Cậu không biết Khưu Dịch sẽ cảm thấy thế nào, cũng không biết Khưu Dịch sẽ nghĩ gì khi thấy mình bỏ nhà ra đi vì chuyện này… có lẽ Khưu Dịch cũng không đoán trước được tình huống như vậy.

Cậu rời khỏi gara, đặt balô bên cửa sân, cởi áo khoác trên người ném tới cạnh balô, sau đó hít sâu một hơi, nhảy nhảy tại chỗ mấy cái, bấy giờ mới chạy ra ngoài, thuận đường chạy về phía tiệm cà phê.

Khưu Dịch không ở trong quán mà ngậm điếu thuốc đứng ven đường, đang nhìn sang bên này.

Thấy Biên Nam chạy tới từ đằng xa thì dụi thuốc, bước lên đón.

“Sao rồi? Không sao chứ?” Khưu Dịch nắm cánh tay của cậu, nương theo đèn đường nhìn mặt cậu.

“Không sao,” Biên Nam sờ mặt, cười ha ha, “Chẳng nhẽ lại đánh nữa.”

“Cậu nói với bố như thế nào? Nhanh hơn nhiều so với dự đoán của tôi,” Khưu Dịch bóp vai Biên Nam, “Có cãi nhau không?”

“Không có,” Biên Nam cười phất tay, “Bố tôi… không hiểu cho tôi lắm, ông ấy vẫn còn rất tức giận, nhưng không làm khó tôi, chuyện này tạm thời chỉ đành vậy thôi.”

“Thật không?” Khưu Dịch vẫn nhìn Biên Nam, đưa tay ôm lấy cậu, “Người lớn tuổi nếu muốn chấp nhận chuyện này thật sự rất khó khăn, nhưng cậu cứ bình tĩnh, đừng tranh cãi với bố cậu nữa là được.”

“Ừ, tôi biết rồi,” Biên Nam chà xát tay, “Cậu yên tâm, cứ yên tâm về nhà đi.”

Khưu Dịch cười nói: “Cậu lạnh không? Ra ngoài sao không mặc áo khoác.”

“Đừng lo, tôi chỉ chạy vội ra đây nói với cậu một tiếng thôi, tôi bảo tôi ra tiệm cà phê mua một ly cacao nóng rồi chạy ra đây liền,” Biên Nam nhe răng cười, “Cũng không lạnh lắm, đỡ hơn tối qua.”

“Vậy là cậu ra mua cacao nóng?” Khưu Dịch ôm Biên Nam, xoa mạnh lên lưng cậu mấy cái, “Thật ra cậu gọi điện thoại báo tôi biết là được rồi, trong nhà còn chưa ổn đã chạy ra ngoài.”

“Thì cũng vì muốn gặp cậu thôi,” Biên Nam cười nói, “Hẹn hò lén lút mới kích thích.”

“Đồ ngốc.” Khưu Dịch bật cười.

Biên Nam vào tiệm cà phê mua một ly cacao nóng, lại nhìn thực đơn một chút, không có sữa gạo, cậu tặc lưỡi: “Ầy, chừng nào cậu làm sữa gạo cho tôi đây?”

“Cuối tuần đi, chiều thứ bảy tuần này không có lịch dạy thêm, có thể thử xem.” Khưu Dịch nói.

“Phụ huynh nhà kia cũng khiếp thật, chủ nhật là 30 rồi, vậy mà vẫn xếp lịch học tới 29…” Biên Nam lại tặc lưỡi, đưa ly cacao tới trước mặt Khưu Dịch, “Qua mùng một lại bắt đầu dạy thêm à?”

“Tạm thời chưa xếp lịch, mấy ngày nữa phải thực tập rồi, qua Tết tôi cũng xin nghỉ bên nhà hàng,” Khưu Dịch uống một ngụm, “Được rồi, cậu mau về nhà đi, sắp ăn tối phải không?”

“Ừ, đồ ăn cũng dọn lên rồi.” Biên Nam gật đầu, nhớ lại hình ảnh dì ngồi một mình thẫn thờ bên một bàn đầy đồ ăn.

“Vậy được, tôi cũng đói bụng rồi…” Khưu Dịch cười cười sờ bụng.

“Khưu Dịch à,” Biên Nam ngẫm nghĩ, “Chuyện của chúng ta… hay là trước hết… đừng nói cho bố cậu biết.”

“Hả?” Khưu Dịch sửng sốt.

“Trước đây tôi suy nghĩ quá đơn giản, cứ cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát, biết thì biết, nói thì nói,” Biên Nam nhỏ giọng, “Bây giờ tôi mới hiểu nó sẽ ầm ĩ thế nào, bố cậu còn chưa khỏe hẳn, hay là trước hết đừng để ông ấy biết, tôi không yên tâm.”

Khưu Dịch không lên tiếng, chỉ dùng sức ôm chặt bả vai Biên Nam.

Hai người ngồi trong tiệm cà phê vài phút mới ra ngoài, Khưu Dịch lại lo lắng dặn dò Biên Nam thêm vài câu, lúc này mới kéo áo khoác, xoay người đi về phía cổng khu.

Biên Nam cầm cacao nóng chạy về nhà, đứng ngoài cửa sân nhìn không thấy bóng Khưu Dịch nữa mới vào trong mặc áo khoác, đeo balô lên, đóng kỹ cửa lần nữa, đi ra cổng sau khu dân cư.

Vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho Vạn Phi.

“Í trời anh Nam anh mà cũng gọi cho tao à,” Đầu bên kia, Vạn Phi nhấc máy rất nhanh, “Cái kiểu vừa nghỉ là mất tăm mất tích của mày thật khiến người ta đau lòng!”

“Mày đang ở đâu?” Biên Nam cười hỏi.

“Nhà bà ngoại tao, qua mừng năm mới với bà ngoại,” Vạn Phi chắc đang ăn cơm, miệng đầy đồ ăn nói nghe chẳng rõ, “Mấy bữa nay mày sao rồi? Đi làm được không?”

“Được, rất thuận lợi,” Biên Nam nói, Vạn Phi thế mà lại chạy về nhà ngoại, cậu nhất thời có chút buồn bực, “Chừng nào mày về?”

“Qua 15, sao thế?” Vạn Phi lập tức hiểu ra, “Mày không ở nhà hả?”

“Không sao, khi nào mày về gọi cho tao.” Biên Nam nói.

“Có phải mày không có chỗ nào để đi không? Nhà Khưu Dịch cũng không được à?” Vạn Phi hơi sốt ruột, “Không thì mày tới nhà tao đi, bà dì đối diện nhà tao chắc mày biết nhỉ, nhà dì ấy có chìa khóa dự phòng của nhà tao, để tao gọi cho dì ấy…”

“Hầy, tao nói không có chỗ đi hồi nào?” Biên Nam cắt lời Vạn Phi, “Trí tưởng tượng đâu mà phong phú vậy, chỉ là mấy ngày nghỉ này tao muốn lật thẻ của mày thôi.”

*Vua lật thẻ thị tẩm phi tần =))

“Mẹ mày, thật không đó?” Vạn Phi phì cười, “Vậy mày chờ đi, tao về rồi mày thích lật thì lật, lật qua lật lại, lật tới lật lui…”

“Được rồi mày ăn cơm đi,” Biên Nam nói, “Mày cũng để Hứa Nhị lật mày một lần đi…”

“Đậu má! Mày có lương tâm không!” Vạn Phi hét lên, rồi lại giảm nhỏ giọng, “Bọn tao không lật, tao là người đàng hoàng.”

Biên Nam nhịn không được bật cười, tán nhảm vài câu với Vạn Phi rồi mới cúp máy.

Đứng ở cổng sau khu dân cư nhìn trạm gác bên cạnh, Biên Nam suy tư hồi lâu, cuối cùng kéo cửa một chiếc taxi cạnh đó.

“Trời lạnh thế này mà còn ra ngoài à,” Tài xế bị gió bắc luồn qua cửa xe thổi đến run cấm cập, “Đi đâu?”

Biên Nam nói địa chỉ của Thật Nhàm Chán.

Theo tình hình trước mắt, ngoài khách sạn ra, nơi có thể đi chỉ có Thật Nhàm Chán.

Cậu không muốn tới khách sạn.

Vì lạ lẫm và… cô đơn.

Cậu muốn tìm một chỗ có người quen ngồi nghỉ trước.

Đường đến Thật Nhàm Chán vào buổi tối cực kỳ hiu quạnh, ngay cả giữa trưa cũng chẳng thấy mấy người, giờ thì một cọng lông người cũng không có.

Biên Nam nhìn lên lầu, thấp thoáng thấy ánh đèn, cậu bèn chạy lên cầu thang.

Cửa tiệm đã đóng, nương theo ánh đèn đường mờ nhạt có thể trông thấy tấm bảng “Thật Nhàm Chán Close” treo trên cửa.

“Chú ơi!” Biên Nam đập cửa, hét lớn, “Anh Dương!”

Bên trong không một tiếng động.

Cậu lấy di động mở đèn pin rọi vào cạnh cửa, không thấy chuông cửa, đành phải tiếp tục đập cửa: “Anh Dương, Dương Húc! Mở cửa đi! Không mở em đạp đó!”

Vừa đập vừa hét chừng vài phút, cuối cùng Biên Nam cũng nghe được tiếng bước chân bên trong, thế là thở phào một hơi.

Từ khe cửa có thể nhìn thấy ánh đèn, tiếp đó cửa được mở ra, Dương Húc bực dọc đứng bên trong, vừa thấy Biên Nam liền tháo tấm bảng treo trên cửa đưa tới trước mặt cậu: “Không biết đọc chữ à?”

“Không biết,” Biên Nam chen vào từ bên cửa, “Bây giờ mới mấy giờ, tiệm cà phê dưới lầu nhà em đang đầy khách kìa, chỗ anh thì lại đóng cửa…”

“Vậy cậu tới tiệm cà phê dưới lầu nhà cậu đi,” Dương Húc đóng cửa, nhìn cậu, “Tới chỗ tôi làm gì.”

“Chỗ anh ngủ lại được.” Biên Nam vào phòng trong, đi tới vị trí cạnh cửa sổ mà mỗi lần đến đây cậu và Khưu Dịch đều thích ngồi ở đó, thả balô xuống, tựa lên đệm.

Dương Húc mở đèn trong phòng, nhìn Biên Nam hồi lâu, cuối cùng cười nói: “Hai đứa đánh nhau à?”

“Hai đứa nào?” Biên Nam hỏi, “Còn bánh không? Em chưa ăn cơm.”

“Hết rồi,” Dương Húc ngẫm nghĩ, “Ăn sủi cảo không?”

“Có sủi cảo cơ à? Không phải chỗ anh chuyên bán cà phê và bánh sao?” Biên Nam giật mình, nhưng nghĩ đến sủi cảo, bụng cậu lại sôi sùng sục.

“Tự lấy ăn đi, còn thừa một chút, cậu nấu lên mà ăn,” Dương Húc chỉ vào tủ lạnh bên ngài, “Cậu đánh không lại cậu ta?”

“Đánh ai?” Biên Nam đứng dậy, chạy ra mở tủ lạnh, thấy một gói sủi cảo đông lạnh ăn liền.

“Bạn trai bé nhỏ của cậu chứ ai.” Dương Húc tựa vào cửa phòng, cười nói.

Biên Nam sửng sốt, quay phắt đầu lại nhìn Dương Húc: “Cái gì?”

“Tên Khưu Dịch phải không?” Dương Húc hỏi.

“Má,” Biên Nam hãi hùng, rồi lại có phần xấu hổ, “Anh… sao anh biết?”

“Còn biết sao nữa, hai đứa các cậu ngày nào cũng như hai con mèo anh nhìn em em nhìn anh phơi nắng gãi lông,” Dương Húc duỗi lưng, đến bên sô pha nằm xuống, “Quá rõ ràng.”

Biên Nam mấp máy môi không biết nên nói gì cho phải, cậu cúi đầu lấy sủi cảo ra rồi mới nhìn sang Dương Húc lần nữa: “Anh… không phản cảm chuyện này chứ?”

“Phản cảm?” Dương Húc lười biếng gối đầu lên cánh tay, im lặng một hồi mới cười hỏi, “Không phải cậu come out nên bị đánh chứ?”

“… Em nấu sủi cảo trước đã,” Biên Nam cầm sủi cảo dạo một vòng quanh phòng, “Nấu ở đâu vậy?”

“Ầy phiền chết,” Dương Húc chỉ vào phòng nhỏ mà mình thường hay ngủ, “Vào đi, bên trong có nhà bếp.”

Biên Nam vào trong mới phát hiện phòng nhỏ chẳng những không nhỏ mà còn to đùng, có cảm giác như lạc vào động tiên.

Giá sách máy tính giường nệm chăn gối đầy đủ, ở trong cùng ngoại trừ nhà bếp còn có một phòng vệ sinh sửa sang rất đẹp, cậu không nhịn được kêu lên: “Anh sống ở đây luôn hả?”

“Ờ,” Dương Húc đi vào, lấy nồi đun nước, “Nếu không phải chạy tới chạy lui phiền lắm.”

Biên Nam tựa lên tường, vào nhà cả buổi trời cậu mới cảm thấy ấm áp trở lại, nhìn nhà bếp trước mặt, trong lòng cũng từ từ yên tâm: “Cảm ơn anh Dương.”

“Cậu bị đuổi khỏi nhà à?” Dương Húc dường như không muốn đứng một giây nào, mới nói được hai câu đã kéo ghế qua ngồi xuống.

“Có thể xem là thế.” Biên Nam nhỏ giọng đáp.

“Sao không đi tìm Khưu Dịch?” Dương Húc tựa vào ghế gác chân lên bàn.

“Em không có nói với cậu ấy em bị đuổi.” Biên Nam nhìn nước trong nồi.

“Sao không nói.” Dương Húc nhìn cậu.

“Sợ cậu ấy khó xử, gần Tết rồi, cũng sợ cậu ấy sẽ bị áp lực vì thấy có lỗi với em,” Biên Nam nhíu mày, “Trong lòng nghĩ gì cậu ấy chẳng chịu nói ra, mặt lại không có biểu hiện gì.”

“Chậc,” Dương Húc thở dài, “Không phải cậu định đóng đô ở chỗ tôi luôn chứ?”

“Được không?” Biên Nam cười hỏi.

“Không được.” Dương Húc nói.

Nước sôi rồi, Biên Nam bỏ hết gói sủi cảo vào, cầm muỗng khuấy khuấy: “Anh Dương.”

“Đừng xin tôi, xin tôi cũng vô dụng.” Dương Húc nói ngay.

“Anh có biết chỗ nào cho thuê phòng không?” Biên Nam hỏi, “Một hai tháng thôi, bây giờ đang được nghỉ, em không thể về ký túc xá ở trường, bên Triển Phi phải qua kỳ thực tập mới có thể xếp chỗ, mà cũng chưa chắc có chỗ nữa…”

“Có, nhà tôi.” Dương Húc nói.

“Cho em giá hữu nghị đi.” Biên Nam lập tức ngừng khuấy, cầm muỗng nhìn Dương Húc.

“Miễn phí cho cậu,” Dương Húc đứng lên, chậm rãi đi tới bên giường, mở ngăn kéo lấy một chùm chìa khóa ném cho Biên Nam, “Cậu giúp tôi dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, coi như là tiền thuê nhà vậy.”

Biên Nam nhìn chìa khóa, rồi lại nhìn Dương Húc: “Chỗ đó không dọn dẹp bao lâu rồi? Anh nói xem em dọn hai tháng có thể dọn xong không…”

Dương Húc cười cười: “Cũng tầm đấy, vừa ở vừa dọn, cảm ơn nhiều.”

Biên Nam cất chìa khóa, cậu chưa từng dọn dẹp phòng, phòng cậu vẫn do bảo mẫu và dì dọn, cậu rất ít khi ở nhà, trong phòng cũng không có gì cần dọn.

Không biết nhà Dương Húc lộn xộn đến mức nào… nếu thật sự không được thì thuê người giúp việc, so ra vẫn rẻ hơn tiền thuê nhà.

“Đừng nghĩ đến chuyện thuê người giúp việc,” Dương Húc rót thêm chút nước lạnh vào nồi, “Người giúp việc nhìn xong cũng không nhận việc đâu.”

“Má.” Biên Nam nhịn không được cảm thán.

Nấu xong sủi cảo, Biên Nam tìm một bộ chén đũa, ngồi xuống chiếc ghế bình thường mình hay ngồi với Khưu Dịch, ăn mà chẳng có khẩu vị gì.

Còn chưa ăn xong, Khưu Dịch đã gọi đến, Biên Nam cầm điện thoại, hét một tiếng về phía ngoài: “Anh Dương anh đừng nói gì hết, em nghe điện thoại.”

“Ai khùng mới hét lên nói chuyện với cậu!” Dương Húc cũng hét lên.

“Alô?” Biên Nam nhấc máy, “Về nhà rồi hả?”

“Ừ, cậu ăn cơm xong chưa?” Khưu Dịch cười hỏi.

“Ăn rồi,” Biên Nam nhìn sủi cảo nóng hôi hổi trước mặt, lại thêm nghe được giọng của Khưu Dịch, trong lòng ấm áp hơn nhiều, “Cậu ăn chưa?”

“Lát nữa mới ăn, hôm nay bà cụ hàng xóm làm bánh bao, bưng một đống qua đây, đang hấp…” Khưu Dịch nói được một nửa thì ngừng, bất đắc dĩ nói, “Hầy, nhị bảo muốn nói vài câu với cậu.”

Lời còn chưa dứt, bên kia đã truyền đến giọng nói giòn giã vang dội của Khưu Ngạn: “Đại hổ tử!”

“Ây, nhị bảo, nhớ anh không?” Không hiểu sao Biên Nam lại thấy mũi cay cay.

“Nhớ ạ,” Khưu Ngạn chắc là chạy tới giành điện thoại, giọng nói lẫn với tiếng thở gấp, “Không phải anh nói Tết này sẽ đến nhà em chơi sao? Sắp Tết rồi, chừng nào anh tới nha.”

“Cuối tuần này, anh hai em nói làm sữa gạo, chúng ta cùng đi sắm đồ Tết.” Biên Nam nói.

“Sữa chua có tính là đồ Tết không?” Khưu Ngạn hỏi.

“Có, em chỉ nhớ mỗi sữa chua,” Biên Nam cười cười, “Đến lúc đó mua cho em một thùng, em cứ từ từ mà uống, không cần phải dùng điểm tích lũy đổi mãi nữa.”

“Có điểm tích lũy thì phải đổi, phải đổi nha,” Khưu Ngạn rất nghiêm túc, “Đổi bằng điểm tích lũy không tốn tiền.”

“Ầy, điểm tích lũy từ đâu mà có, tính toán như em, sao mà là anh em ruột với anh hai em được…” Biên Nam bất đắc dĩ nói, lại nhét một viên sủi cảo vào miệng.

“Anh hai nói em với anh mới là anh em ruột.” Khưu Ngạn đáp.

Biên Nam cười cả buổi: “Anh hai em biết nói móc thật.”

Khưu Ngạn nói rất nhiều, nhóc kể cho Biên Nam nghe từ chuyện trong trường đến chuyện trong nhà rồi lại kể tiếp chuyện trong trường, bánh bao bên kia hấp chín rồi nhóc vẫn chưa nói xong, Khưu Dịch giật điện thoại: “Được rồi, bọn tôi ăn trước đã, ngày mai gọi cho cậu.”

“Ừ,” Biên Nam đáp, “Tôi cũng ăn tiếp đây.”

Cúp máy xong Biên Nam nằm lên đệm, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều.

Tâm trạng đêm nay của cậu thật khó mà hình dung, khó chịu, bức bối, nhẹ nhõm, mê man, bất an, thấp thỏm… còn có chút hưng phấn ngầm, không biết là vì được “giải phóng” về mặt nào đó, hay là do mong chờ với tương lai.

Cậu nằm một lát rồi ngồi dậy ăn hết phần sủi cảo còn lại, sau đó chạy vào phòng nhỏ: “Anh Dương, cho em mượn máy tính của anh đi.”

“Rửa chén đi đã.” Dương Húc nhìn cậu.

Biên Nam leng ca leng keng dọn dẹp nhà bếp. Nghe mấy tiếng động cậu làm ra, Dương Húc nhịn không được quay đầu hỏi: “Cậu chưa bao giờ làm việc nhà phải không?”

Biên Nam cười ha ha, chạy đến bên cạnh Dương Húc, Dương Húc đang xem thi đấu tennis, cậu chộp con chuột trên bàn: “Em mượn máy tí.”

Dương Húc lười biếng duỗi chân xuống gầm bàn đạp một cái, cái ghế trượt ra sau: “Cậu làm gì vậy?”

“Em kiểm tra tiền.” Biên Nam nhe răng cười.

Biên Nam không nhớ rõ tiền trong thẻ lắm, mỗi lần bố nói chuyển tiền cho cậu, cậu cũng không kiểm tra, tiền bố cho mỗi lần mỗi khác.

Lúc trước cậu không để ý mấy thứ này, nhưng bây giờ cậu buộc phải nắm rõ tình hình kinh tế của mình, nếu không dựa vào hai ngàn đồng lương thực tập, chưa hết năm đã chết đói rồi.

Khi thấy số dư trên tài khoản, Biên Nam ngẩn người, dù không biết cụ thể bao nhiêu, nhưng cậu nhớ rõ tính cả phần từ điển chưa đưa cho Khưu Dịch chỉ khoảng hơn trăm ngàn, nhưng số dư hiện tại hiển thị hai trăm ngàn.

Cậu nhấp chuột, kiểm tra kỹ hơn.

Phát hiện nửa tiếng trước có giao dịch chuyển khoản tám mươi ngàn.

Lại nhìn sang thông tin chuyển khoản, cậu sửng sốt…

Từ Biên Hạo.

“Tra xong chưa.” Dương Húc ở đằng sau duỗi chân chọt mông cậu.

“Rồi, tra xong rồi.” Biên Nam tắt web, lùi sang một bên, vẫn chưa kịp phản ứng, Biên Hạo chuyển tiền cho cậu làm gì? Biên Hạo tự chuyển, hay là… bố bảo ổng chuyển?

Biên Nam nhất thời cậu có cảm giác vô cùng khó tả, bất kể là tiền của Biên Hạo hay tiền của bố đều khiến cậu không có cách nào hình dung tâm tình của mình.

“Nghe Thạch Giang nói cậu chơi bóng cừ lắm,” Dương Húc quay lại trước máy tính tiếp tục xem thi đấu, “Sao không đánh nữa, chạy đi làm trợ lý làm gì?

“Ơ, anh cũng hỏi câu này à.” Biên Nam thở dài.

“Nhiều người hỏi lắm hả?” Dương Húc cười cười, “Thạch Giang cũng từng đánh rất cừ, sau đó không đánh tiếp nữa.”

“Huấn luyện viên của em nói anh Thạch bị thương không thể đánh nữa phải không?” Biên Nam buột miệng hỏi.

“… Ừ,” Nụ cười bên môi Dương Húc đột nhiên biến mất, “Vì bị thương.”

Biên Nam định hỏi thêm mấy câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Dương Húc, cậu liền ngậm miệng, xoay người ra khỏi phòng.

“Trong tủ âm tường ở phòng cách vách có chăn, cậu lấy ra tìm đại chỗ nào đó mà ngủ.” Dương Húc nói, đóng cửa phòng lại.

Biên Nam lấy chăn ra, ném vào trong phòng, rửa mặt qua loa trong bồn nhỏ sau quầy.

Không có mở nhạc, Thật Nhàm Chán thật im ắng, Biên Nam bọc chăn nằm bên cửa sổ, gối đầu lên đệm, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Không biết tình hình trong nhà hiện giờ sao rồi, cậu thở dài.

Câu “biến đi” của bố bất luận là nói thật hay giận quá nên nói vậy, lần này cậu đi cũng sẽ không khiến ông thoải mái hơn.

Nhưng nếu không đi, cậu cũng không biết nên tiếp tục sống trong nhà như thế nào.

Biên Nam xoay người.

Không nghĩ nữa.

Tuy rằng bỏ nhà ra đi không phải là chuyện vui vẻ gì, nhưng cũng không nên nghĩ nhiều.

Ngày mai bắt đầu một cuộc sống khác.

Ừm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện