Biên Nam ngồi chồm hổm trên bậc thang, thấy Khưu Dịch nâng tay sờ nhẹ lên bia mộ, vị trí đó hẳn là ảnh chụp của mẹ Khưu Dịch, Biên Nam có chút xung động muốn đi qua xem thử.
Cậu muốn xem thử người mẹ sinh ra hai đứa con trai vừa đẹp vừa hiểu chuyện như vậy trông như thế nào…
Đương nhiên chỉ là nghĩ thế thôi, cậu cảm thấy Khưu Dịch chịu cho cậu theo đến đây đã là chuyện chẳng dễ dàng gì rồi.
“Mẹ ơi,” Khưu Dịch nhìn ảnh chụp, “Chúc mừng năm mới.”
Giọng Khưu Dịch rất nhỏ, nhưng vì Biên Nam ngồi ở cuối chiều gió nên vẫn nghe được loáng thoáng.
Cậu vô thức dựng lỗ tai lên nghe, muốn nghe Khưu Dịch sẽ nói gì với mẹ.
Khưu Dịch dừng một lát rồi lại mở miệng.
Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi trầm thấp, nhưng lần này Biên Nam nghe không hiểu nửa chữ.
Sửng sốt một hồi cậu mới nhận ra Khưu Dịch không nói tiếng phổ thông mà nói tiếng Nga.
Ha! Đúng là biết tiếng Nga thật! Lực chú ý của Biên Nam tức khắc chệch hướng.
Cậu ngồi trên bậc thang, nhìn từng dãy bia mộ trên sườn dốc trước mắt.
Hiện giờ gió thổi nhẹ hơn, không còn lạnh như vậy nữa, cậu quay đầu nhìn Khưu Dịch.
Tốc độ nói chuyện của Khưu Dịch rất chậm, tuy rằng Biên Nam nghe không hiểu, nhưng cậu vẫn cảm thấy êm tai đến lạ. Cậu từng nghe Khưu Dịch dạy kèm tiếng Anh cho người khác, lúc ấy đã cảm thấy Khưu Dịch nói tiếng Anh êm tai lắm rồi, bây giờ lại cảm thấy Khưu Dịch nói tiếng Nga mới thật sự êm tai.
Như khẽ cất giọng hát vậy.
Biên Nam nhắm mắt lại, nghe đến mê mẩn.
…
“Uầy,” Khưu Dịch đá mông cậu một cái, “Vậy cũng ngủ được à?”
“Hả? Đâu có.” Biên Nam nhảy bật dậy, cậu không biết mình từ từ nhắm mắt lại nghe đã bao lâu, nhưng hẳn là không có ngủ, cậu cảm thấy mình vẫn có thể nghe được giọng nói của Khưu Dịch.
“Đi thôi,” Khưu Dịch vỗ lưng Biên Nam, “Về ngủ tiếp.”
“Không biết có ngủ được không nữa,” Biên Nam đi theo sau Khưu Dịch, bỗng quay đầu nhìn bia mộ của mẹ Khưu Dịch lần nữa, “Cậu nói gì với mẹ cậu vậy?”
“Không phải cậu nghe nãy giờ sao.” Khưu Dịch cười nói.
“Nhưng tôi nghe không hiểu,” Biên Nam tặc lưỡi, nhảy vài bước khoác vai Khưu Dịch, “Cậu cố ý không muốn cho tôi nghe hiểu chứ gì.”
“Không phải,” Khưu Dịch vân vê ngón tay của Biên Nam, “Tôi vẫn luôn nói chuyện với mẹ tôi như vậy, mẹ nói chuyện với bố toàn là nói bồi, sau khi nói sõi tiếng Trung thì dùng tiếng Trung luôn, nhưng mẹ đã quen nói vậy với tôi, lúc ấy còn bảo mai mốt lớn học chuyên ngành tiếng Nga nữa…”
Nói đến đây, Khưu Dịch không nói tiếp nữa, Biên Nam cũng không hỏi thêm, nói tiếp nữa chắc sẽ tới chuyện mẹ Khưu Dịch gặp tai nạn xe cộ.
“Biên Nam, tôi nói chuyện này với cậu.” Khưu Dịch nghiêng mặt qua nhìn Biên Nam.
“Ừa?” Biên Nam cũng nhìn Khưu Dịch.
“Hôm nay tìm thời gian gọi điện thoại cho bố cậu đi,” Khưu Dịch nói, “Dù sao cũng là đêm giao thừa, ông ấy còn giận không hoặc cậu có về nhà không cũng nên liên lạc một chút.”
“… Ồ,” Biên Nam cúi đầu, “Biết rồi.”
Khưu Dịch cười cười: “Ông ấy vốn đã giận, con trai chạy mất càng giận hơn, chạy mất tăm mất tích càng giận hơn nữa, đêm giao thừa mà không có tin tức gì lại càng…”
“Lại càng giận giận giận nữa.” Biên Nam tiếp lời.
“Ừ, chuyện này không thể nói rõ ai đúng ai sai, nhưng người đó là bố cậu, nói sao cũng không thể chờ ông ấy nhượng bộ trước.” Khưu Dịch đưa tay búng mũi Biên Nam một cái.
“Khụ!” Biên Nam cúi đầu hắt xì một hơi.
Ra khỏi nghĩa trang, Khưu Dịch đứng ở trạm xe bus chỉ tuyến đường quay về nhà Dương Húc cho Biên Nam, sau đó đi thẳng đến nhà hàng.
Trên tuyến xe bus này gần như không có ai, Biên Nam chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, trong xe rất ấm, cậu ngồi chưa được vài phút đã thấy buồn ngủ, đầu đập vào kính thủy tinh suốt chặng đường mà vẫn ngủ say sưa.
Lúc tỉnh lại đã ngồi lố trạm, cậu không dám tùy tiện đổi tuyến xe, sợ lạc đường, chỉ đành xuống xe đi ngược về một đoạn rồi lại đón xe theo lời Khưu Dịch.
Về tới nhà Dương Húc, cậu gửi tin nhắn cho Khưu Dịch nói mình đã về đến nơi, sau đó cầm di động bắt đầu thừ người ra.
Gọi điện thoại cho bố.
Nhưng để gọi cú điện thoại này cần gom hết tất cả dũng khí trong người.
Biên Nam ngồi bên giường nhìn chằm chằm di động đến xót cả mắt, bấy giờ mới bấm mở danh bạ, cắn răng chọn tên bố.
Lúc này chắc bố đã rời giường, thông thường vào ngày nghỉ bố sẽ ngồi trong phòng sách uống chút trà…
Tiếng chờ máy tẻ nhạt vang lên trong ống nghe, một tiếng rồi một tiếng, Biên Nam có cảm giác lòng bàn tay ứa mồ hôi.
Nhưng mãi đến khi điện thoại tự động ngắt, bố cũng không bắt máy.
Cậu hơi do dự, bấm gọi lại lần nữa.
Lần này chỉ reo vài tiếng đã dập máy.
Biên Nam giơ di động ra trước mắt, nhìn một lúc thật lâu mới ngả người ra sau, nằm xuống giường.
Bố không nhận điện thoại của cậu, chắc vẫn còn đang giận.
Thật ra cậu vẫn không biết rốt cuộc bố giận cái gì.
Hoặc nên nói, việc cậu thích con trai và sự kiện lần này làm bố nghĩ rằng cậu lại gây rắc rối, không biết cái nào chọc bố giận đây.
Biên Nam khẽ thở dài.
Lúc trước nóng đầu quyết định tỏ tình với Khưu Dịch, cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng chặng đường phía sau lại có nhiều trở ngại đến thế.
Lúc Khưu Dịch không muốn cho người nhà biết, cậu chưa từng nghĩ chuyện này có gi đáng ngại… hoặc nên nói cậu vốn chưa từng nghĩ bao giờ.
Nằm trên giường nhắm mắt suy nghĩ miên man như thế, cuối cùng thiếp đi hồi nào không hay.
Ngủ một giấc thẳng tới chiều, Biên Nam bị tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức, cậu lia mắt nhìn thời gian, đã hơn bốn giờ chiều.
“Mẹ nó…” Biên Nam nhíu mày, không ngờ mình ngủ lâu như vậy.
Điện thoại là Khưu Dịch gọi tới, nghe giọng nói lờ đờ của Biên Nam, Khưu Dịch hỏi: “Gọi điện thoại chưa?”
“Gọi rồi,” Biên Nam dụi mắt ngồi dậy, “Gọi hai cuộc, bố tôi không thèm bắt máy, cuộc thứ hai dập máy luôn.”
“Không sao, không bắt máy cũng không có gì, chủ yếu là ông ấy biết cậu có gọi là được,” Bên Khưu Dịch nghe được tiếng gió thổi, “Bây giờ tôi đang nghỉ ngơi, lát nữa sẽ bận lắm, tất cả các bàn đều có khách đặt, chắc tầm chín giờ tôi mới tan ca được.”
“Ừm, tôi qua đó chờ cậu.” Biên Nam đứng lên.
“Vậy thì sớm quá, tôi chỉ muốn hỏi cậu gọi điện thoại chưa thôi, lát nữa cậu ăn chút gì lót bụng trước đi, chờ điện thoại của tôi.” Khưu Dịch nói.
“Ừ, cậu đi mau đi.” Biên Nam nói.
Cúp điện thoại xong, Biên Nam thay quần áo, lấy xấp bao lì xì mua từ trước, rút ra ba cái, ngẫm nghĩ một hồi rồi thả lại một cái.
Hai bao lì xì mỗi bao nhét hai trăm đồng, một cho bố Khưu, một cho Khưu Ngạn.
Đây là tiền lì xì dựa theo thu nhập của cậu bây giờ, nếu là trước đây, trong bao lì xì không nhét trên một ngàn, cậu sẽ cảm thấy cầm không vừa tay.
Dán bao lì xì lại xong, cậu xách túi ra cửa, giờ này không còn chỗ nào để ăn, đâu đâu cũng đóng cửa, muốn ăn chỉ có thể mua về nấu, quá tốn công.
Biên Nam tìm một siêu thị vẫn còn mở cửa buôn bán, vào trong mua một phần lẩu Oden cố gắng ăn lót bụng, sau đó đón taxi đến nhà hàng nơi Khưu Dịch làm việc.
Nhà Dương Húc không có TV lẫn máy vi tính, bảo cậu ngồi ở nhà mấy tiếng đồng hồ cậu chịu không nổi, chi bằng đến chờ Khưu Dịch vậy.
Đường phố trông thật vắng lặng, hầu như không nhìn thấy người đi đường, vài chiếc xe thỉnh thoảng lái qua đều tăng tốc, ai cũng lo đua về nhà.
Biên Nam rụt cổ, nếu hôm nay không thể đến nhà Khưu Dịch, cậu thật sự không biết nên làm thế nào để vượt qua đêm giao thừa cô đơn nhất từ lúc chào đời tới nay.
Con phố chỗ nhà hàng của Khưu Dịch nhộn nhịp hơn nhiều, nhìn đâu cũng thấy nhà hàng, nhà hàng nhận đặt cơm tất niên đã bắt đầu đón khách, chỗ đậu xe ven đường đều chật kín.
Sau khi lòng vòng nửa ngày, Biên Nam trợn tròn mắt.
Trên con phố này, ngoại trừ nhà hàng ra, tất cả hàng quán đều đóng cửa, thậm chí không có siêu thị mở cửa cả năm. Cậu đi qua đi lại ba vòng trên phố, không tìm được nơi nào có thể ngồi chờ người.
“Ngu ghê.” Biên Nam nhỏ giọng lầm bầm.
Đứng bên đường chốc lát, cậu quyết định chui đại vào nhà hàng nào đó, cùng lắm thì chọn vài món ăn luôn!
Nào ngờ vào ba nhà hàng đều không có bàn trống, đã có khách đặt hết, hơn nữa nhà hàng còn phải nhét thêm bàn ở đại sảnh, nhìn một mình Biên Nam chạy vào đòi ăn cơm, nhân viên phục vụ đều dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn cậu.
Biên Nam đành phải tiếp tục lang thang trên phố, lang thang được nửa con phố thì không chịu nổi nữa, mặt trời vừa xuống núi, gió Bắc hết sức chuyên nghiệp, cậu có cảm giác mặt trời đã bị gió Bắc thổi xuống núi.
Đang nghĩ thôi thì đón xe về nhà Dương Húc vậy, Khưu Dịch lại gọi điện thoại tới.
Biên Nam bắt máy, không đợi cậu mở miệng, Khưu Dịch ở bên kia ngạc nhiên hỏi: “Cậu ở đâu đấy?”
“Tôi…” Biên Nam do dự, gió Bắc thổi mạnh đến nỗi cậu chỉ có thể lùi bước.
“Cậu tới đây rồi hả?” Khưu Dịch nghe được tiếng gió thổi, “Không phải tôi nói với cậu chín giờ tôi mới xong sao?”
“Ầy! Là tôi sơ sót, tôi ở nhà chán quá, định tới đây trước tìm chỗ chờ cậu, ai ngờ chỗ nào cũng kín khách, bây giờ tôi đang cắm cọc ngoài đường hứng gió đây,” Biên Nam buồn bực nói, “Gió thật mẹ nó lớn, tôi cảm thấy mình nhảy tới trước vài bước là nó thổi tôi ngược trở về ngay.”
Khưu Dịch im lặng một lát rồi bật cười, cười cả buổi mới nói: “Đồ ngốc, thôi quên đi, cậu cứ tới đây.”
“Hả?” Biên Nam ngẩn ngơ.
“Đến nhà hàng bọn tôi, cậu nhây với tôi ở đây cả đêm, chắc biết nhà hàng nào nhỉ?” Khưu Dịch cười nói.
“Phải biết chứ, lần đầu tiên thấy rõ mặt mũi của cậu là ở đó mà,” Biên Nam vui lên hẳn, xoay người hứng gió bắc nhảy vài cái, “Tôi tới đó có tiện không?”
“Không có gì đâu, Biên Hinh Ngữ không đi làm, cậu vào phòng nghỉ chờ tôi là được.” Khưu Dịch nói.
Lúc Biên Nam chạy đến cửa nhà hàng, Khưu Dịch đang đứng ở cửa chờ cậu.
“Chậc, bộ quần áo này để lại ấn tượng sâu sắc ghê.” Biên Nam nở nụ cười.
“Tôi nói với tổ trưởng rồi, cậu vào phòng nghỉ dành cho nhân viên ngồi chờ đi, có TV để xem đó,” Khưu Dịch dẫn Biên Nam vào trong, “Nếu tôi không gọi điện thoại, cậu định làm thế nào đây?”
“Về nhà chứ sao.” Biên Nam nhìn xung quanh, phòng khách ở lầu một đã đầy người, nhân viên phục vụ đều bận rộn chạy ngược chạy xuôi.
Khưu Dịch dẫn Biên Nam đến phòng nghỉ: “Vào đây chờ đi, tôi phải đi phụ việc, bây giờ mới bắt đầu đón khách, nhiều chuyện để làm lắm.”
“Đi mau đi.” Biên Nam vội nói.
Phòng nghỉ nằm ở góc xéo đối diện cửa bếp sau, ngồi cạnh cửa phòng nghỉ là có thể trông thấy bồi bàn chạy tới chạy lui bưng thức ăn lên cho khách.
Biên Nam ngồi trên ghế, khi có khi không xem TV, thường xuyên có người đi ngang qua cửa.
Cậu cảm thấy rất kỳ lạ, chỉ cần Khưu Dịch đi ngang qua là cậu cảm giác được ngay, mỗi lần đưa mắt nhìn sang đều có thể trông thấy Khưu Dịch nhếch miệng cười nhìn mình.
Hiện giờ bề bộn nhiều việc, mỗi lần đi ngang qua Khưu Dịch không có thời gian để dừng lại, nhưng cứ đi qua rồi liếc nhìn rồi đi qua rồi liếc nhìn như thế, cảnh tượng lặp đi lặp lại chẳng có gì mới lạ này lại khiến Biên Nam thích thú.
Cứ thế lúc thì xem TV lúc thì nhìn Khưu Dịch đi ngang qua, thời gian trôi đi từ lúc nào không hay.
Đến khi Khưu Dịch vào phòng nghỉ búng tay với cậu nói đi được rồi, Biên Nam mới chú ý mình đã ngồi như vậy hơn hai tiếng.
“Đậu má, hôm nay các cậu bận như chiến tranh ấy.” Biên Nam đứng lên.
“Chờ tôi thay quần áo,” Khưu Dịch vào phòng thay đồ bên trong, chưa đến vài phút đã thay đồ xong đi ra, “Đi thôi, đón taxi về nhà, chắc nhị bảo đã chờ đến quýnh lên rồi.”
“Mệt không?” Biên Nam đi theo Khưu Dịch rời khỏi nhà hàng từ cửa sau, đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy Khưu Dịch qua lại như thoi đưa trong nhà hàng, cảm giác chân mình cũng nhức luôn.
“Cũng được, quen rồi,” Khưu Dịch cười cười, “Con gái còn gánh được, tôi có thể mệt đến mức nào chứ.”
Biên Nam bỗng nhớ tới Biên Hinh Ngữ, mặc dù bình thường chắc không bận như hôm nay, nhưng một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé như Biên Hinh Ngữ thế mà vẫn kiên trì làm tiếp, quả thật khiến người ta bất ngờ.
Đón taxi cũng trắc trở không kém, Khưu Dịch đã gọi taxi từ sớm mà phải đứng ven đường đợi chừng mười phút xe mới tới.
Bên ngoài không còn một bóng người, bây giờ ai cũng quây quần trong nhà hoặc trong nhà hàng để ăn cơm tất niên, vẫn chưa tới lúc ăn xong ra ngoài nô đùa. Biên Nam ngồi trong xe, lẳng lặng nắm tay Khưu Dịch mới cảm thấy lòng mình kiên định hơn một chút.
Gần đến con hẻm nhà Khưu Dịch, bốn phía mới náo nhiệt hẳn lên, có thể nghe được tiếng bánh pháo gần xa, còn có thể thấy pháo bông nổ tung trên bầu trời.
“Hôm đó bọn mình mua pháo bông đủ cho nhị bảo chơi không? Nếu không ngày mai mua thêm chút nữa đi.” Biên Nam nói.
“Đủ rồi, nói cho cậu biết, nhị bảo hơi nhát gan, nó không dám đốt, chỉ thích ngồi kế bên nhìn người ta chơi,” Khưu Dịch nở nụ cười, “Nhà nào trong hẻm muốn đốt pháo bông, nó sẽ chạy qua xem chung, đốt vậy đủ cho nó xem rồi.”
“Khưu nhị bảo đúng là…” Biên Nam tặc lưỡi, “Tính tình khó quy kết.”
Về đến nhà Khưu Dịch, bố Khưu và Khưu Ngạn đã hâm nóng những món tối qua Khưu Dịch chuẩn bị sẵn, vừa mở cửa, mùi thơm của thức ăn và bầu không khí ấm cúng dễ chịu ập vào mặt khiến cả người Biên Nam tức thì thả lỏng.
“Về rồi!” Khưu Ngạn hưng phấn hô to, chạy vòng vòng quanh bàn, “Đồ ăn là em hâm đó, bố chỉ huy, em hâm!”
“Giỏi quá ta! Một bàn lớn vậy luôn!” Biên Nam cởi áo khoác, theo sau nhóc đi quanh bàn một vòng, “Hôm nay lại phải đứng ăn…”
“Còn có sủi cảo nữa!” Khưu Ngạn kêu to.
“Ồn chết,” Bố Khưu đẩy xe lăn sang một bên, “Chạy lòng vòng làm bố quáng cả mắt.”
“Mau rửa tay ăn cơm.” Khưu Dịch khom lưng vỗ mông Khưu Ngạn một cái.
“Đợi lát nữa đi, qua đây,” Bố Khưu thò tay lục lọi quần áo, móc ra vài bao lì xì, “Đến chúc tết bố nào, nếu không lát nữa ăn xong bố bị đuổi đi ngủ lại quên mất.”
“Chúc bố năm mới vui vẻ ạ! Đại cát đại lợi, sức khỏe dồi dào!” Khưu Ngạn lập tức hô một tiếng, nhào lên đùi ông.
“Tốt!” Bố Khưu cho nhóc một bao lì xì, “Tiểu tham tiền.”
“Chúc bố năm mới vui vẻ.” Khưu Dịch cười nói.
“Tốt!” Bố Khưu đưa một bao lì xì cho Khưu Dịch, “Đại tham tiền.”
“Chúc chú năm mới vui vẻ,” Biên Nam ngồi xổm bên người bố Khưu, “Năm mới vạn sự như ý.”
“Tốt!” Bố Khưu vỗ đầu Biên Nam, đặt bao lì xì lên tay cậu, “Đại hổ tử ngoan.”
“Chú ơi.” Biên Nam cũng lấy bao lì xì trong túi quần ra, cười ha ha đưa cho ông.
“Cái này…” Bố Khưu sửng sốt.
“Cái này không phải tiền lì xì, mà là tấm lòng của con,” Biên Nam nói, “Chú không nhận là con nằm dưới đất lăn lộn đó.”
Bố Khưu bật cười nhận bao lì xì: “Cảm ơn con, nói chứ chú không muốn nhận thật, muốn xem con lăn lộn hơn.”
“Của tôi đâu?” Khưu Dịch đứng bên cạnh hỏi.
“Không có phần cậu,” Biên Nam phất tay với Khưu Dịch, đoạn quay đầu nhe răng với Khưu Ngạn, “Nhị bảo qua chúc tết anh coi!”
“Chúc hoàng tử năm mới vui vẻ!” Khưu Ngạn lập tức nhào tới, “Ngày càng đẹp trai, ngày càng trắng trẻo!”
“… Anh có nên vui mừng không?” Biên Nam nhéo mặt nhóc, “Nói lại câu nữa.”
“Công việc suôn sẻ!” Khưu Ngạn lập tức hô tiếp, “Tìm được bạn gái xinh!”
Biên Nam ngẩn ra, trong lòng lộp bộp một tiếng, vô thức lia mắt nhìn Khưu Dịch, Khưu Dịch vô cùng bình tĩnh, mỉm cười nhìn cậu.
“Nhị bảo ngoan!” Biên Nam lấy lại tinh thần, đặt bao lì xì vào tay Khưu Ngạn, ôm nhóc hôn một cái, “Học hành cao thêm một tầng lầu.”
“Cao đến mái nhà rồi ạ!” Khưu Ngạn nhận bao lì xì, đắc ý nói.
“Em đúng là không khiêm tốn chút nào…” Biên Nam tặc lưỡi.
Mỗi khi Tết đến, nhất định phải ở nơi có người, nghe tiếng người, nhìn bóng người, lòng mới yên tâm được.
So với nhà Biên Nam, cơm tất niên ở nhà Khưu Dịch không tính là phong phú lắm, chỉ có mấy món truyền thống mà gia đình bình thường hay có, gà vịt thịt cá các loại.
Song Biên Nam lại ăn rất ngon miệng, ngoại trừ tay nghề của Khưu Dịch quá đỉnh và mùi vị thức ăn làm người ta muốn ngừng mà không được, thì phải nhắc đến bầu không khí, cái bầu không khí thoải mái và khoan khoái làm cậu ăn một lát lại muốn nằm xuống sô pha lăn qua lộn lại.
Hôm nay tâm trạng của bố Khưu không tệ, ông ăn nhiều hơn ngày thường một chút, nhưng lúc định uống rượu lại bị Khưu Dịch ngăn cản, chỉ có thể uống nước ngọt với Khưu Ngạn làm ông không hài lòng cho lắm.
“Tết mà cũng không cho uống rượu…” Bố Khưu thở dài, uống một ngụm nước, “Ông đây bị con trai quản lý từ đầu đến chân, hầy!”
“Cũng vì muốn tốt cho bố thôi,” Khưu Dịch cười nói, “Ai cũng uống chung với bố mà.”
“Đúng đó chú,” Biên Nam nhích lại gần bố Khưu, cụng ly với ông, “Con cảm thấy uống nước ngọt ngon đấy chứ.”
“Người uống vài ly đã hôn mê bất tỉnh như con dĩ nhiên sẽ nói nước ngọt ngon.” Bố Khưu bật cười.
“Ầy, con muốn cắn môi ráng nốc vài chai bia rồi ngất cũng không làm được!” Biên Nam cười nói.
Bữa cơm này ăn rất chậm, mọi người vừa xem TV vừa trò chuyện, lúc ăn sắp no, Khưu Dịch chạy vào phòng bếp lụi cụi trong chốc lát, sau đó cầm một bình thủy tinh lớn đựng sữa gạo nóng hầm hập đi vào phòng.
“Ơ? Sữa gạo?” Biên Nam thấy thế liền đứng dậy, “Cậu làm được thật hả?”
“Tôi mới nếm một chút, mùi vị có vẻ không khác gì mấy,” Khưu Dịch cười cười, “Nếm thử không? Mỗi người một ly, chừa bụng lát nữa còn ăn sủi cảo.”
Sữa gạo mà Khưu Dịch nấu không giống sữa gạo trong tiệm bán, nhưng mùi gạo đậm đà hòa quyện với mùi sữa lại cực kỳ thơm ngon, Biên Nam uống một hớp rồi giơ ngón cái: “Đại bảo, cậu thật sự có thiên phú làm đầu bếp.”
Uống xong sữa gạo nóng, mặt Khưu Ngạn đỏ rần, làn da trắng ửng hồng làm người ta muốn nựng mấy cái, Biên Nam lại nhìn thoáng qua Khưu Dịch, trên mặt Khưu Dịch cũng có màu đỏ phớt nhàn nhạt, nhìn là muốn…
Biên Nam xoay mặt đi, bình ổn xung động muốn đùa giỡn lưu manh xấu xa trong lòng mình.
Không biết Khưu Dịch có nghĩ giống mình không, đoán chừng bây giờ mặt mình có đỏ chắc cũng là đỏ trong đen…
Khưu Dịch tựa vào ghế nghỉ ngơi chốc lát rồi đứng lên: “Con đi hấp sủi cảo nhé.”
“Con muốn hút thuốc thì có.” Bố Khưu cười nói.
“Vậy bố hấp đi.” Khưu Dịch cười ngồi xuống.
“Bố không đi,” Bố Khưu xoa bụng, “Đừng hấp nhiều quá, bụng bố chắc chỉ còn chỗ cho năm cái sủi cảo thôi.”
“Con còn ăn được hai mươi cái nha!” Khưu Ngạn ngồi bên cạnh ôm ly sữa gạo hô to.
“Cho em hai mươi cái, khi nào ăn xong mới được đi chơi.” Khưu Dịch lại đứng lên, mở cửa.
“Em còn ăn được mười cái thôi.” Khưu Ngạn vội sửa lời.
“Để tôi giúp cậu.” Biên Nam đứng dậy đi theo Khưu Dịch ra ngoài.
Còn chưa đi đến phòng bếp, Biên Nam đã chồm tới áp vào lưng Khưu Dịch, vòng tay ôm Khưu Dịch, nhỏ giọng nói: “Nè, cho tôi hôn cái đi.”
“Nín cả đêm rồi phải không?” Khưu Dịch quay đầu lại, hôn nhẹ lên môi cậu một cái.
“Ừa,” Biên Nam lập tức sáp đến, đầu lưỡi luồn vào quấn quýt một lát mới buông Khưu Dịch ra, “Tôi thật sự muốn đè cậu xuống bàn ngay tại chỗ.”
Khưu Dịch phì cười, đi vào phòng bếp, sau khi đóng cửa lại, cậu đẩy Biên Nam một cái, ấn Biên Nam lên tường, hôn nhẹ lên cổ Biên Nam: “Đè xuống bàn muốn làm gì?”
“… Sờ chứ gì nữa.” Biên Nam thở gấp, quay đầu cắn vành tai Khưu Dịch một cái.
“Sau đó thì sao?” Khưu Dịch luồn tay vào trong áo Biên Nam, ngón tay vẽ vời trên lưng cậu.
“Sau đó… sờ tiếp… sờ nữa…” Biên Nam có thể ngửi được mùi hương sạch sẽ trên người Khưu Dịch, không biết Khưu Dịch có ngửi được mùi nước rửa chén trên người cậu không, cậu vùi mặt vào hõm vai Khưu Dịch hít mạnh mấy hơi, “Sau đó… thẩm du?”
“Thẩm du?” Khưu Dịch cười cười, hỏi nhỏ bên tai Biên Nam, “Không muốn làm à?”
Biên Nam khựng lại, cả người lập tức nóng như thiêu đốt, không rõ là hưng phấn hay vẫn là hưng phấn, nhưng ngay sau đó, hình ảnh trong bộ phim người lớn kia đập vào mặt khiến cậu nhất thời rối trí.
“Tôi… tôi…” Cậu nói một cách vất vả, “Tôi… không biết.”
Khưu Dịch im lặng vài giây rồi nở nụ cười, buông Biên Nam ra, chống tay lên tường nhìn cậu: “Vẫn chưa nghĩ xong hả?”
“Chắc vậy.” Biên Nam có chút rầu rĩ.
“Vậy hấp sủi cảo ha?” Khưu Dịch búng chóp mũi của Biên Nam, “Ông xã.”
“Ông nội cậu.” Biên Nam trừng mắt liếc Khưu Dịch, ý chế nhạo trong câu nói cười cợt của Khưu Dịch quả thật rõ như ban ngày.
“Chọc cậu thôi,” Khưu Dịch hôn khóe miệng Biên Nam một cái, xoay người đặt nồi nước lên bếp lò, “Mau hấp sủi cảo đi, lát nữa nhị bảo chắc chắn sẽ chui vào xem cho coi.”
“Nhóc bám đuôi!” Biên Nam đi qua đếm sủi cảo, “Nhiều quá, đều là gói từ tối qua hả?”
“Ừm,” Khưu Dịch gật đầu, “Tất cả đều chuẩn bị vào hôm qua, nếu không hôm nay sao có mà ăn.”
“Cậu đảm đang quá.” Biên Nam cảm thán.
“Là cậu quá vô dụng.” Khưu Dịch nói.
“Ầy,” Biên Nam giơ cánh tay lên cử động một chút, đoạn tựa vào tường nhìn Khưu Dịch, “Đại bảo à.”
“Hả?” Khưu Dịch quay đầu lại nhìn Biên Nam.
“Đón năm mới với cậu thật ấm lòng.” Biên Nam cười nói.
Cậu muốn xem thử người mẹ sinh ra hai đứa con trai vừa đẹp vừa hiểu chuyện như vậy trông như thế nào…
Đương nhiên chỉ là nghĩ thế thôi, cậu cảm thấy Khưu Dịch chịu cho cậu theo đến đây đã là chuyện chẳng dễ dàng gì rồi.
“Mẹ ơi,” Khưu Dịch nhìn ảnh chụp, “Chúc mừng năm mới.”
Giọng Khưu Dịch rất nhỏ, nhưng vì Biên Nam ngồi ở cuối chiều gió nên vẫn nghe được loáng thoáng.
Cậu vô thức dựng lỗ tai lên nghe, muốn nghe Khưu Dịch sẽ nói gì với mẹ.
Khưu Dịch dừng một lát rồi lại mở miệng.
Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi trầm thấp, nhưng lần này Biên Nam nghe không hiểu nửa chữ.
Sửng sốt một hồi cậu mới nhận ra Khưu Dịch không nói tiếng phổ thông mà nói tiếng Nga.
Ha! Đúng là biết tiếng Nga thật! Lực chú ý của Biên Nam tức khắc chệch hướng.
Cậu ngồi trên bậc thang, nhìn từng dãy bia mộ trên sườn dốc trước mắt.
Hiện giờ gió thổi nhẹ hơn, không còn lạnh như vậy nữa, cậu quay đầu nhìn Khưu Dịch.
Tốc độ nói chuyện của Khưu Dịch rất chậm, tuy rằng Biên Nam nghe không hiểu, nhưng cậu vẫn cảm thấy êm tai đến lạ. Cậu từng nghe Khưu Dịch dạy kèm tiếng Anh cho người khác, lúc ấy đã cảm thấy Khưu Dịch nói tiếng Anh êm tai lắm rồi, bây giờ lại cảm thấy Khưu Dịch nói tiếng Nga mới thật sự êm tai.
Như khẽ cất giọng hát vậy.
Biên Nam nhắm mắt lại, nghe đến mê mẩn.
…
“Uầy,” Khưu Dịch đá mông cậu một cái, “Vậy cũng ngủ được à?”
“Hả? Đâu có.” Biên Nam nhảy bật dậy, cậu không biết mình từ từ nhắm mắt lại nghe đã bao lâu, nhưng hẳn là không có ngủ, cậu cảm thấy mình vẫn có thể nghe được giọng nói của Khưu Dịch.
“Đi thôi,” Khưu Dịch vỗ lưng Biên Nam, “Về ngủ tiếp.”
“Không biết có ngủ được không nữa,” Biên Nam đi theo sau Khưu Dịch, bỗng quay đầu nhìn bia mộ của mẹ Khưu Dịch lần nữa, “Cậu nói gì với mẹ cậu vậy?”
“Không phải cậu nghe nãy giờ sao.” Khưu Dịch cười nói.
“Nhưng tôi nghe không hiểu,” Biên Nam tặc lưỡi, nhảy vài bước khoác vai Khưu Dịch, “Cậu cố ý không muốn cho tôi nghe hiểu chứ gì.”
“Không phải,” Khưu Dịch vân vê ngón tay của Biên Nam, “Tôi vẫn luôn nói chuyện với mẹ tôi như vậy, mẹ nói chuyện với bố toàn là nói bồi, sau khi nói sõi tiếng Trung thì dùng tiếng Trung luôn, nhưng mẹ đã quen nói vậy với tôi, lúc ấy còn bảo mai mốt lớn học chuyên ngành tiếng Nga nữa…”
Nói đến đây, Khưu Dịch không nói tiếp nữa, Biên Nam cũng không hỏi thêm, nói tiếp nữa chắc sẽ tới chuyện mẹ Khưu Dịch gặp tai nạn xe cộ.
“Biên Nam, tôi nói chuyện này với cậu.” Khưu Dịch nghiêng mặt qua nhìn Biên Nam.
“Ừa?” Biên Nam cũng nhìn Khưu Dịch.
“Hôm nay tìm thời gian gọi điện thoại cho bố cậu đi,” Khưu Dịch nói, “Dù sao cũng là đêm giao thừa, ông ấy còn giận không hoặc cậu có về nhà không cũng nên liên lạc một chút.”
“… Ồ,” Biên Nam cúi đầu, “Biết rồi.”
Khưu Dịch cười cười: “Ông ấy vốn đã giận, con trai chạy mất càng giận hơn, chạy mất tăm mất tích càng giận hơn nữa, đêm giao thừa mà không có tin tức gì lại càng…”
“Lại càng giận giận giận nữa.” Biên Nam tiếp lời.
“Ừ, chuyện này không thể nói rõ ai đúng ai sai, nhưng người đó là bố cậu, nói sao cũng không thể chờ ông ấy nhượng bộ trước.” Khưu Dịch đưa tay búng mũi Biên Nam một cái.
“Khụ!” Biên Nam cúi đầu hắt xì một hơi.
Ra khỏi nghĩa trang, Khưu Dịch đứng ở trạm xe bus chỉ tuyến đường quay về nhà Dương Húc cho Biên Nam, sau đó đi thẳng đến nhà hàng.
Trên tuyến xe bus này gần như không có ai, Biên Nam chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, trong xe rất ấm, cậu ngồi chưa được vài phút đã thấy buồn ngủ, đầu đập vào kính thủy tinh suốt chặng đường mà vẫn ngủ say sưa.
Lúc tỉnh lại đã ngồi lố trạm, cậu không dám tùy tiện đổi tuyến xe, sợ lạc đường, chỉ đành xuống xe đi ngược về một đoạn rồi lại đón xe theo lời Khưu Dịch.
Về tới nhà Dương Húc, cậu gửi tin nhắn cho Khưu Dịch nói mình đã về đến nơi, sau đó cầm di động bắt đầu thừ người ra.
Gọi điện thoại cho bố.
Nhưng để gọi cú điện thoại này cần gom hết tất cả dũng khí trong người.
Biên Nam ngồi bên giường nhìn chằm chằm di động đến xót cả mắt, bấy giờ mới bấm mở danh bạ, cắn răng chọn tên bố.
Lúc này chắc bố đã rời giường, thông thường vào ngày nghỉ bố sẽ ngồi trong phòng sách uống chút trà…
Tiếng chờ máy tẻ nhạt vang lên trong ống nghe, một tiếng rồi một tiếng, Biên Nam có cảm giác lòng bàn tay ứa mồ hôi.
Nhưng mãi đến khi điện thoại tự động ngắt, bố cũng không bắt máy.
Cậu hơi do dự, bấm gọi lại lần nữa.
Lần này chỉ reo vài tiếng đã dập máy.
Biên Nam giơ di động ra trước mắt, nhìn một lúc thật lâu mới ngả người ra sau, nằm xuống giường.
Bố không nhận điện thoại của cậu, chắc vẫn còn đang giận.
Thật ra cậu vẫn không biết rốt cuộc bố giận cái gì.
Hoặc nên nói, việc cậu thích con trai và sự kiện lần này làm bố nghĩ rằng cậu lại gây rắc rối, không biết cái nào chọc bố giận đây.
Biên Nam khẽ thở dài.
Lúc trước nóng đầu quyết định tỏ tình với Khưu Dịch, cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng chặng đường phía sau lại có nhiều trở ngại đến thế.
Lúc Khưu Dịch không muốn cho người nhà biết, cậu chưa từng nghĩ chuyện này có gi đáng ngại… hoặc nên nói cậu vốn chưa từng nghĩ bao giờ.
Nằm trên giường nhắm mắt suy nghĩ miên man như thế, cuối cùng thiếp đi hồi nào không hay.
Ngủ một giấc thẳng tới chiều, Biên Nam bị tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức, cậu lia mắt nhìn thời gian, đã hơn bốn giờ chiều.
“Mẹ nó…” Biên Nam nhíu mày, không ngờ mình ngủ lâu như vậy.
Điện thoại là Khưu Dịch gọi tới, nghe giọng nói lờ đờ của Biên Nam, Khưu Dịch hỏi: “Gọi điện thoại chưa?”
“Gọi rồi,” Biên Nam dụi mắt ngồi dậy, “Gọi hai cuộc, bố tôi không thèm bắt máy, cuộc thứ hai dập máy luôn.”
“Không sao, không bắt máy cũng không có gì, chủ yếu là ông ấy biết cậu có gọi là được,” Bên Khưu Dịch nghe được tiếng gió thổi, “Bây giờ tôi đang nghỉ ngơi, lát nữa sẽ bận lắm, tất cả các bàn đều có khách đặt, chắc tầm chín giờ tôi mới tan ca được.”
“Ừm, tôi qua đó chờ cậu.” Biên Nam đứng lên.
“Vậy thì sớm quá, tôi chỉ muốn hỏi cậu gọi điện thoại chưa thôi, lát nữa cậu ăn chút gì lót bụng trước đi, chờ điện thoại của tôi.” Khưu Dịch nói.
“Ừ, cậu đi mau đi.” Biên Nam nói.
Cúp điện thoại xong, Biên Nam thay quần áo, lấy xấp bao lì xì mua từ trước, rút ra ba cái, ngẫm nghĩ một hồi rồi thả lại một cái.
Hai bao lì xì mỗi bao nhét hai trăm đồng, một cho bố Khưu, một cho Khưu Ngạn.
Đây là tiền lì xì dựa theo thu nhập của cậu bây giờ, nếu là trước đây, trong bao lì xì không nhét trên một ngàn, cậu sẽ cảm thấy cầm không vừa tay.
Dán bao lì xì lại xong, cậu xách túi ra cửa, giờ này không còn chỗ nào để ăn, đâu đâu cũng đóng cửa, muốn ăn chỉ có thể mua về nấu, quá tốn công.
Biên Nam tìm một siêu thị vẫn còn mở cửa buôn bán, vào trong mua một phần lẩu Oden cố gắng ăn lót bụng, sau đó đón taxi đến nhà hàng nơi Khưu Dịch làm việc.
Nhà Dương Húc không có TV lẫn máy vi tính, bảo cậu ngồi ở nhà mấy tiếng đồng hồ cậu chịu không nổi, chi bằng đến chờ Khưu Dịch vậy.
Đường phố trông thật vắng lặng, hầu như không nhìn thấy người đi đường, vài chiếc xe thỉnh thoảng lái qua đều tăng tốc, ai cũng lo đua về nhà.
Biên Nam rụt cổ, nếu hôm nay không thể đến nhà Khưu Dịch, cậu thật sự không biết nên làm thế nào để vượt qua đêm giao thừa cô đơn nhất từ lúc chào đời tới nay.
Con phố chỗ nhà hàng của Khưu Dịch nhộn nhịp hơn nhiều, nhìn đâu cũng thấy nhà hàng, nhà hàng nhận đặt cơm tất niên đã bắt đầu đón khách, chỗ đậu xe ven đường đều chật kín.
Sau khi lòng vòng nửa ngày, Biên Nam trợn tròn mắt.
Trên con phố này, ngoại trừ nhà hàng ra, tất cả hàng quán đều đóng cửa, thậm chí không có siêu thị mở cửa cả năm. Cậu đi qua đi lại ba vòng trên phố, không tìm được nơi nào có thể ngồi chờ người.
“Ngu ghê.” Biên Nam nhỏ giọng lầm bầm.
Đứng bên đường chốc lát, cậu quyết định chui đại vào nhà hàng nào đó, cùng lắm thì chọn vài món ăn luôn!
Nào ngờ vào ba nhà hàng đều không có bàn trống, đã có khách đặt hết, hơn nữa nhà hàng còn phải nhét thêm bàn ở đại sảnh, nhìn một mình Biên Nam chạy vào đòi ăn cơm, nhân viên phục vụ đều dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn cậu.
Biên Nam đành phải tiếp tục lang thang trên phố, lang thang được nửa con phố thì không chịu nổi nữa, mặt trời vừa xuống núi, gió Bắc hết sức chuyên nghiệp, cậu có cảm giác mặt trời đã bị gió Bắc thổi xuống núi.
Đang nghĩ thôi thì đón xe về nhà Dương Húc vậy, Khưu Dịch lại gọi điện thoại tới.
Biên Nam bắt máy, không đợi cậu mở miệng, Khưu Dịch ở bên kia ngạc nhiên hỏi: “Cậu ở đâu đấy?”
“Tôi…” Biên Nam do dự, gió Bắc thổi mạnh đến nỗi cậu chỉ có thể lùi bước.
“Cậu tới đây rồi hả?” Khưu Dịch nghe được tiếng gió thổi, “Không phải tôi nói với cậu chín giờ tôi mới xong sao?”
“Ầy! Là tôi sơ sót, tôi ở nhà chán quá, định tới đây trước tìm chỗ chờ cậu, ai ngờ chỗ nào cũng kín khách, bây giờ tôi đang cắm cọc ngoài đường hứng gió đây,” Biên Nam buồn bực nói, “Gió thật mẹ nó lớn, tôi cảm thấy mình nhảy tới trước vài bước là nó thổi tôi ngược trở về ngay.”
Khưu Dịch im lặng một lát rồi bật cười, cười cả buổi mới nói: “Đồ ngốc, thôi quên đi, cậu cứ tới đây.”
“Hả?” Biên Nam ngẩn ngơ.
“Đến nhà hàng bọn tôi, cậu nhây với tôi ở đây cả đêm, chắc biết nhà hàng nào nhỉ?” Khưu Dịch cười nói.
“Phải biết chứ, lần đầu tiên thấy rõ mặt mũi của cậu là ở đó mà,” Biên Nam vui lên hẳn, xoay người hứng gió bắc nhảy vài cái, “Tôi tới đó có tiện không?”
“Không có gì đâu, Biên Hinh Ngữ không đi làm, cậu vào phòng nghỉ chờ tôi là được.” Khưu Dịch nói.
Lúc Biên Nam chạy đến cửa nhà hàng, Khưu Dịch đang đứng ở cửa chờ cậu.
“Chậc, bộ quần áo này để lại ấn tượng sâu sắc ghê.” Biên Nam nở nụ cười.
“Tôi nói với tổ trưởng rồi, cậu vào phòng nghỉ dành cho nhân viên ngồi chờ đi, có TV để xem đó,” Khưu Dịch dẫn Biên Nam vào trong, “Nếu tôi không gọi điện thoại, cậu định làm thế nào đây?”
“Về nhà chứ sao.” Biên Nam nhìn xung quanh, phòng khách ở lầu một đã đầy người, nhân viên phục vụ đều bận rộn chạy ngược chạy xuôi.
Khưu Dịch dẫn Biên Nam đến phòng nghỉ: “Vào đây chờ đi, tôi phải đi phụ việc, bây giờ mới bắt đầu đón khách, nhiều chuyện để làm lắm.”
“Đi mau đi.” Biên Nam vội nói.
Phòng nghỉ nằm ở góc xéo đối diện cửa bếp sau, ngồi cạnh cửa phòng nghỉ là có thể trông thấy bồi bàn chạy tới chạy lui bưng thức ăn lên cho khách.
Biên Nam ngồi trên ghế, khi có khi không xem TV, thường xuyên có người đi ngang qua cửa.
Cậu cảm thấy rất kỳ lạ, chỉ cần Khưu Dịch đi ngang qua là cậu cảm giác được ngay, mỗi lần đưa mắt nhìn sang đều có thể trông thấy Khưu Dịch nhếch miệng cười nhìn mình.
Hiện giờ bề bộn nhiều việc, mỗi lần đi ngang qua Khưu Dịch không có thời gian để dừng lại, nhưng cứ đi qua rồi liếc nhìn rồi đi qua rồi liếc nhìn như thế, cảnh tượng lặp đi lặp lại chẳng có gì mới lạ này lại khiến Biên Nam thích thú.
Cứ thế lúc thì xem TV lúc thì nhìn Khưu Dịch đi ngang qua, thời gian trôi đi từ lúc nào không hay.
Đến khi Khưu Dịch vào phòng nghỉ búng tay với cậu nói đi được rồi, Biên Nam mới chú ý mình đã ngồi như vậy hơn hai tiếng.
“Đậu má, hôm nay các cậu bận như chiến tranh ấy.” Biên Nam đứng lên.
“Chờ tôi thay quần áo,” Khưu Dịch vào phòng thay đồ bên trong, chưa đến vài phút đã thay đồ xong đi ra, “Đi thôi, đón taxi về nhà, chắc nhị bảo đã chờ đến quýnh lên rồi.”
“Mệt không?” Biên Nam đi theo Khưu Dịch rời khỏi nhà hàng từ cửa sau, đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy Khưu Dịch qua lại như thoi đưa trong nhà hàng, cảm giác chân mình cũng nhức luôn.
“Cũng được, quen rồi,” Khưu Dịch cười cười, “Con gái còn gánh được, tôi có thể mệt đến mức nào chứ.”
Biên Nam bỗng nhớ tới Biên Hinh Ngữ, mặc dù bình thường chắc không bận như hôm nay, nhưng một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé như Biên Hinh Ngữ thế mà vẫn kiên trì làm tiếp, quả thật khiến người ta bất ngờ.
Đón taxi cũng trắc trở không kém, Khưu Dịch đã gọi taxi từ sớm mà phải đứng ven đường đợi chừng mười phút xe mới tới.
Bên ngoài không còn một bóng người, bây giờ ai cũng quây quần trong nhà hoặc trong nhà hàng để ăn cơm tất niên, vẫn chưa tới lúc ăn xong ra ngoài nô đùa. Biên Nam ngồi trong xe, lẳng lặng nắm tay Khưu Dịch mới cảm thấy lòng mình kiên định hơn một chút.
Gần đến con hẻm nhà Khưu Dịch, bốn phía mới náo nhiệt hẳn lên, có thể nghe được tiếng bánh pháo gần xa, còn có thể thấy pháo bông nổ tung trên bầu trời.
“Hôm đó bọn mình mua pháo bông đủ cho nhị bảo chơi không? Nếu không ngày mai mua thêm chút nữa đi.” Biên Nam nói.
“Đủ rồi, nói cho cậu biết, nhị bảo hơi nhát gan, nó không dám đốt, chỉ thích ngồi kế bên nhìn người ta chơi,” Khưu Dịch nở nụ cười, “Nhà nào trong hẻm muốn đốt pháo bông, nó sẽ chạy qua xem chung, đốt vậy đủ cho nó xem rồi.”
“Khưu nhị bảo đúng là…” Biên Nam tặc lưỡi, “Tính tình khó quy kết.”
Về đến nhà Khưu Dịch, bố Khưu và Khưu Ngạn đã hâm nóng những món tối qua Khưu Dịch chuẩn bị sẵn, vừa mở cửa, mùi thơm của thức ăn và bầu không khí ấm cúng dễ chịu ập vào mặt khiến cả người Biên Nam tức thì thả lỏng.
“Về rồi!” Khưu Ngạn hưng phấn hô to, chạy vòng vòng quanh bàn, “Đồ ăn là em hâm đó, bố chỉ huy, em hâm!”
“Giỏi quá ta! Một bàn lớn vậy luôn!” Biên Nam cởi áo khoác, theo sau nhóc đi quanh bàn một vòng, “Hôm nay lại phải đứng ăn…”
“Còn có sủi cảo nữa!” Khưu Ngạn kêu to.
“Ồn chết,” Bố Khưu đẩy xe lăn sang một bên, “Chạy lòng vòng làm bố quáng cả mắt.”
“Mau rửa tay ăn cơm.” Khưu Dịch khom lưng vỗ mông Khưu Ngạn một cái.
“Đợi lát nữa đi, qua đây,” Bố Khưu thò tay lục lọi quần áo, móc ra vài bao lì xì, “Đến chúc tết bố nào, nếu không lát nữa ăn xong bố bị đuổi đi ngủ lại quên mất.”
“Chúc bố năm mới vui vẻ ạ! Đại cát đại lợi, sức khỏe dồi dào!” Khưu Ngạn lập tức hô một tiếng, nhào lên đùi ông.
“Tốt!” Bố Khưu cho nhóc một bao lì xì, “Tiểu tham tiền.”
“Chúc bố năm mới vui vẻ.” Khưu Dịch cười nói.
“Tốt!” Bố Khưu đưa một bao lì xì cho Khưu Dịch, “Đại tham tiền.”
“Chúc chú năm mới vui vẻ,” Biên Nam ngồi xổm bên người bố Khưu, “Năm mới vạn sự như ý.”
“Tốt!” Bố Khưu vỗ đầu Biên Nam, đặt bao lì xì lên tay cậu, “Đại hổ tử ngoan.”
“Chú ơi.” Biên Nam cũng lấy bao lì xì trong túi quần ra, cười ha ha đưa cho ông.
“Cái này…” Bố Khưu sửng sốt.
“Cái này không phải tiền lì xì, mà là tấm lòng của con,” Biên Nam nói, “Chú không nhận là con nằm dưới đất lăn lộn đó.”
Bố Khưu bật cười nhận bao lì xì: “Cảm ơn con, nói chứ chú không muốn nhận thật, muốn xem con lăn lộn hơn.”
“Của tôi đâu?” Khưu Dịch đứng bên cạnh hỏi.
“Không có phần cậu,” Biên Nam phất tay với Khưu Dịch, đoạn quay đầu nhe răng với Khưu Ngạn, “Nhị bảo qua chúc tết anh coi!”
“Chúc hoàng tử năm mới vui vẻ!” Khưu Ngạn lập tức nhào tới, “Ngày càng đẹp trai, ngày càng trắng trẻo!”
“… Anh có nên vui mừng không?” Biên Nam nhéo mặt nhóc, “Nói lại câu nữa.”
“Công việc suôn sẻ!” Khưu Ngạn lập tức hô tiếp, “Tìm được bạn gái xinh!”
Biên Nam ngẩn ra, trong lòng lộp bộp một tiếng, vô thức lia mắt nhìn Khưu Dịch, Khưu Dịch vô cùng bình tĩnh, mỉm cười nhìn cậu.
“Nhị bảo ngoan!” Biên Nam lấy lại tinh thần, đặt bao lì xì vào tay Khưu Ngạn, ôm nhóc hôn một cái, “Học hành cao thêm một tầng lầu.”
“Cao đến mái nhà rồi ạ!” Khưu Ngạn nhận bao lì xì, đắc ý nói.
“Em đúng là không khiêm tốn chút nào…” Biên Nam tặc lưỡi.
Mỗi khi Tết đến, nhất định phải ở nơi có người, nghe tiếng người, nhìn bóng người, lòng mới yên tâm được.
So với nhà Biên Nam, cơm tất niên ở nhà Khưu Dịch không tính là phong phú lắm, chỉ có mấy món truyền thống mà gia đình bình thường hay có, gà vịt thịt cá các loại.
Song Biên Nam lại ăn rất ngon miệng, ngoại trừ tay nghề của Khưu Dịch quá đỉnh và mùi vị thức ăn làm người ta muốn ngừng mà không được, thì phải nhắc đến bầu không khí, cái bầu không khí thoải mái và khoan khoái làm cậu ăn một lát lại muốn nằm xuống sô pha lăn qua lộn lại.
Hôm nay tâm trạng của bố Khưu không tệ, ông ăn nhiều hơn ngày thường một chút, nhưng lúc định uống rượu lại bị Khưu Dịch ngăn cản, chỉ có thể uống nước ngọt với Khưu Ngạn làm ông không hài lòng cho lắm.
“Tết mà cũng không cho uống rượu…” Bố Khưu thở dài, uống một ngụm nước, “Ông đây bị con trai quản lý từ đầu đến chân, hầy!”
“Cũng vì muốn tốt cho bố thôi,” Khưu Dịch cười nói, “Ai cũng uống chung với bố mà.”
“Đúng đó chú,” Biên Nam nhích lại gần bố Khưu, cụng ly với ông, “Con cảm thấy uống nước ngọt ngon đấy chứ.”
“Người uống vài ly đã hôn mê bất tỉnh như con dĩ nhiên sẽ nói nước ngọt ngon.” Bố Khưu bật cười.
“Ầy, con muốn cắn môi ráng nốc vài chai bia rồi ngất cũng không làm được!” Biên Nam cười nói.
Bữa cơm này ăn rất chậm, mọi người vừa xem TV vừa trò chuyện, lúc ăn sắp no, Khưu Dịch chạy vào phòng bếp lụi cụi trong chốc lát, sau đó cầm một bình thủy tinh lớn đựng sữa gạo nóng hầm hập đi vào phòng.
“Ơ? Sữa gạo?” Biên Nam thấy thế liền đứng dậy, “Cậu làm được thật hả?”
“Tôi mới nếm một chút, mùi vị có vẻ không khác gì mấy,” Khưu Dịch cười cười, “Nếm thử không? Mỗi người một ly, chừa bụng lát nữa còn ăn sủi cảo.”
Sữa gạo mà Khưu Dịch nấu không giống sữa gạo trong tiệm bán, nhưng mùi gạo đậm đà hòa quyện với mùi sữa lại cực kỳ thơm ngon, Biên Nam uống một hớp rồi giơ ngón cái: “Đại bảo, cậu thật sự có thiên phú làm đầu bếp.”
Uống xong sữa gạo nóng, mặt Khưu Ngạn đỏ rần, làn da trắng ửng hồng làm người ta muốn nựng mấy cái, Biên Nam lại nhìn thoáng qua Khưu Dịch, trên mặt Khưu Dịch cũng có màu đỏ phớt nhàn nhạt, nhìn là muốn…
Biên Nam xoay mặt đi, bình ổn xung động muốn đùa giỡn lưu manh xấu xa trong lòng mình.
Không biết Khưu Dịch có nghĩ giống mình không, đoán chừng bây giờ mặt mình có đỏ chắc cũng là đỏ trong đen…
Khưu Dịch tựa vào ghế nghỉ ngơi chốc lát rồi đứng lên: “Con đi hấp sủi cảo nhé.”
“Con muốn hút thuốc thì có.” Bố Khưu cười nói.
“Vậy bố hấp đi.” Khưu Dịch cười ngồi xuống.
“Bố không đi,” Bố Khưu xoa bụng, “Đừng hấp nhiều quá, bụng bố chắc chỉ còn chỗ cho năm cái sủi cảo thôi.”
“Con còn ăn được hai mươi cái nha!” Khưu Ngạn ngồi bên cạnh ôm ly sữa gạo hô to.
“Cho em hai mươi cái, khi nào ăn xong mới được đi chơi.” Khưu Dịch lại đứng lên, mở cửa.
“Em còn ăn được mười cái thôi.” Khưu Ngạn vội sửa lời.
“Để tôi giúp cậu.” Biên Nam đứng dậy đi theo Khưu Dịch ra ngoài.
Còn chưa đi đến phòng bếp, Biên Nam đã chồm tới áp vào lưng Khưu Dịch, vòng tay ôm Khưu Dịch, nhỏ giọng nói: “Nè, cho tôi hôn cái đi.”
“Nín cả đêm rồi phải không?” Khưu Dịch quay đầu lại, hôn nhẹ lên môi cậu một cái.
“Ừa,” Biên Nam lập tức sáp đến, đầu lưỡi luồn vào quấn quýt một lát mới buông Khưu Dịch ra, “Tôi thật sự muốn đè cậu xuống bàn ngay tại chỗ.”
Khưu Dịch phì cười, đi vào phòng bếp, sau khi đóng cửa lại, cậu đẩy Biên Nam một cái, ấn Biên Nam lên tường, hôn nhẹ lên cổ Biên Nam: “Đè xuống bàn muốn làm gì?”
“… Sờ chứ gì nữa.” Biên Nam thở gấp, quay đầu cắn vành tai Khưu Dịch một cái.
“Sau đó thì sao?” Khưu Dịch luồn tay vào trong áo Biên Nam, ngón tay vẽ vời trên lưng cậu.
“Sau đó… sờ tiếp… sờ nữa…” Biên Nam có thể ngửi được mùi hương sạch sẽ trên người Khưu Dịch, không biết Khưu Dịch có ngửi được mùi nước rửa chén trên người cậu không, cậu vùi mặt vào hõm vai Khưu Dịch hít mạnh mấy hơi, “Sau đó… thẩm du?”
“Thẩm du?” Khưu Dịch cười cười, hỏi nhỏ bên tai Biên Nam, “Không muốn làm à?”
Biên Nam khựng lại, cả người lập tức nóng như thiêu đốt, không rõ là hưng phấn hay vẫn là hưng phấn, nhưng ngay sau đó, hình ảnh trong bộ phim người lớn kia đập vào mặt khiến cậu nhất thời rối trí.
“Tôi… tôi…” Cậu nói một cách vất vả, “Tôi… không biết.”
Khưu Dịch im lặng vài giây rồi nở nụ cười, buông Biên Nam ra, chống tay lên tường nhìn cậu: “Vẫn chưa nghĩ xong hả?”
“Chắc vậy.” Biên Nam có chút rầu rĩ.
“Vậy hấp sủi cảo ha?” Khưu Dịch búng chóp mũi của Biên Nam, “Ông xã.”
“Ông nội cậu.” Biên Nam trừng mắt liếc Khưu Dịch, ý chế nhạo trong câu nói cười cợt của Khưu Dịch quả thật rõ như ban ngày.
“Chọc cậu thôi,” Khưu Dịch hôn khóe miệng Biên Nam một cái, xoay người đặt nồi nước lên bếp lò, “Mau hấp sủi cảo đi, lát nữa nhị bảo chắc chắn sẽ chui vào xem cho coi.”
“Nhóc bám đuôi!” Biên Nam đi qua đếm sủi cảo, “Nhiều quá, đều là gói từ tối qua hả?”
“Ừm,” Khưu Dịch gật đầu, “Tất cả đều chuẩn bị vào hôm qua, nếu không hôm nay sao có mà ăn.”
“Cậu đảm đang quá.” Biên Nam cảm thán.
“Là cậu quá vô dụng.” Khưu Dịch nói.
“Ầy,” Biên Nam giơ cánh tay lên cử động một chút, đoạn tựa vào tường nhìn Khưu Dịch, “Đại bảo à.”
“Hả?” Khưu Dịch quay đầu lại nhìn Biên Nam.
“Đón năm mới với cậu thật ấm lòng.” Biên Nam cười nói.
Danh sách chương