Một hơi thôi động tứ đại thần công, giữa tiếng gào rống của hỗn thế tà long cùng hung mãnh thanh long là vô vàn thủ pháp ảo diệu được Long đánh ra nhằm thôi động hắc cầu, ma khí phô thiên cái địa bao trùm lấy không gian, năng lượng liên tục bạo phát nổ tung thành từng lớp sóng quét ra tứ phương tám hướng như thể trăm nghìn quả boom cùng kích phát một lúc, không một kẻ nào ngoài Ma Đế nhìn thấy được giữa trung tâm vụ nổ kia là một thân ảnh đang dần dần hình thành…



“Sức mạnh bậc này… ta lăn lộn tại Thập Lục Tháp mấy trăm năm nhưng không quá ba lần cảm giác được ngưỡng lực lượng siêu cường đến như vậy và toàn bộ đều đến từ các vị khanh khách tối cao…”

Canh gác ở xa xa, Triệu Hạo cũng chính là tên Tôn Sứ đầu nhập vào dưới trướng Long há hốc miệng nói với Quân Tiếu.
“Hắn phát triển quá nhanh, chúng ta nếu cứ lẹt đẹt mãi thì sẽ bị bỏ lại phía sau!”

Có cái nhìn xa hơn, Quân Tiếu ngưng trọng nói, chỉ có chứng minh được giá trị của bản thân thì lão mới có thể đạt được vị trí mong muốn.

“Ý lão là đám Ma Lang kia, ta thật không hiểu chủ nhân tìm về được một đám nữ nhân mạnh mẽ và hung tàn đến vậy?”

Hai trăm Ma Lang hùng mạnh trong đó hơn một nửa có thể diệt sát mình mười lần chỉ với một đầu ngón tay khiến Triệu Hạo chịu đả kích không nhỏ, thân là Tôn Sứ Thập Lục Tháp có thể nói tầm mắt của lão xưa này đều rất cao đến giang hồ các chưởng môn nhân gặp lão cũng phải cung cung kính kính là thế nhưng ở Ma Tông này thì lão lại chả khác gì một chân sai vặt.

“Không quan trọng xuất thân của chúng mà quan trọng việc chúng cực độ trung thành với chủ nhân, ngươi cũng hiểu chủ nhân coi trọng chữ ‘trung’ như thế nào, may sao lão già ta sau khi vật lộn ở phương bắc một phen đã có được thành quả.” Quân Tiếu sắc mặt hồng hào vui vẻ nói khiến Triệu Hạo trợn tròn mắt.


“OÀNHHHH… OÀNHHHH…”

Năng lượng bạo tạc càng lúc càng đáng sợ và cuối cùng cũng dừng lại nhưng tiếp ngay sau đó là một cỗ thông thiên khí tức kéo theo cường đại uy áp chấn nhϊếp cả một vùng thiên địa rộng lớn, ma khí hắc ám vẫn còn đó bao trùm lấy tất cả khiến mọi con mắt nhìn đến chỉ có thể trông thấy lờ mờ một thân ảnh tà mị hiện thân trên trời cao.

“Vút… Vút…”

Đạp một bước tại hư không, thân ảnh kia hóa thành một tia chớp bắn thẳng đến chỗ Long và chỉ một sát na đã nằm gọn trong lồng ngực rắn chắc của hắn…

“Em cứ tưởng đã phải rời xa chàng mãi mãi…”

Người đến còn ai khác ngoài Ga-In vừa trọng tổ thân hình đây? Da thịt căng bóng mịn màng một màu tuyết trắng, thân hình nở nang cực độ khêu gợi cùng gương mặt xinh đẹp không một nếp nhăn, từ địa ngục trở về thế mà khiến người đẹp càng trở nên tuyệt mỹ hơn bao giờ hết… Ôm chặt lấy Long như sợ đánh mất hắn một lần nữa, Ga-In ghé vào tai nam nhân của mình thầm thì nói nhỏ, mị thái làm người ta mê say không thể bỏ.
“Nàng đã không còn là Ga-In… từ giờ phút này nàng chỉ còn là Ma Hậu, là một phần thân thể của ta… vĩnh viễn không thể tách rời.”

Khẽ nâng lấy cằm người đẹp để thưởng thức sắc đẹp tuyệt mỹ của nàng, Long yêu thương nói khiến hai má Ma Hậu ửng đỏ, nàng một lần nữa ôm chầm lấy người yêu và vui sướng cảm thụ lấy nhịp đập của trái tim trong lồng ngực hắn, đây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng.



“Chắc chắn là thập tam cấp cao thủ, Ma Đế thủ đoán quá đáng sợ có thể hồi sinh Ma Hậu và còn đề thăng tu vi của ả lên cảnh giới cực cao, cứ đà này sợ rằng không bao lâu thì giang hồ sẽ bị hắn đạp phẳng mất!” Tại đỉnh núi, một lão già chống gậy ngưng trọng nói.

“Các bậc bề trên sẽ không cho phép chuyện đó, ta lại muốn nhìn xem Thập Lục Tháp sẽ hành động như thế nào khi một phân viện bị người ta diệt đến chó gà cũng không tha đây!” Một lão bà có khuôn mặt âm hiểm cười lạnh nói.
“Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết… chúng ta cần bỏ ra lợi ích để tìm kiếm sự bảo hộ của một vài tồn tại trên cao!” Thêm một lão già vuốt râu mở miệng nói.

“Càng mạnh lại càng tham lam, tưởng chừng sau khi Thiếu Lâm xuống dốc sẽ là thời đại của chúng ta vậy mà lại mọc ra một cái Ma Đế…”

……..

… Nửa tháng sau...

… Bạch Hổ Môn.

“Ma Đế lâm thế lập ra Ma Tông lấy sát đạo làm tôn chỉ, chưa đầy một tuần hắn diệt ba phái ba tộc, đồ Thiếu Lâm Tự bốn phân viện đông tây nam bắc khiến giang hồ khϊếp sợ, Thập Lục Tháp tuy án binh bất động không dám tranh phong nhưng cũng không thể thoát một kiếp, Ma Đế cường thế bá đạo bắt hơn ba vạn tên võ giả của Thập Lục Tháp nhằm sử dụng tà thuật hồi sinh Ma Hậu!”

Bên trong chủ điện, một tên mật thám từ đại lục trở về bẩm báo rành mạch về tình hình giang hồ hiện tại cho Bạch Hổ Môn toàn bộ cao tầng nghe.
“Có được sư phụ lợi hại đến vậy thì cũng không quá khó hiểu vì sao Ma Tôn lúc trước phát triển nhanh như thế, giang hồ loạn biến với Bạch Hổ Môn chúng ta chỉ có lợi không hại, chúng càng hao tổn càng tốt!” Bạch Hổ Môn đại trưởng lão vuốt râu cười nói và nhận được sự đồng tình của đa phần cao tầng môn phái, riêng chỉ có Tào Hùng hai hàng lông mày nhíu lại một đường.

“Các vị… các vị trưởng lão… kỳ thật lý do ta cấp tốc trở về là vì Ma Tông vừa phát ra một đạo ý chỉ… giang hồ thế lực nào có thể lấy… lấy được thủ cấp Bạch Hổ Môn môn chủ thì sẽ được đích thân Ma Đế đề thẳng công lực cho một tên võ giả trong phái lên hàng ngũ thập tam cấp cường đại!”

Tên mật thám ngập ngừng hồi lâu rồi cắn răng mở miệng nói tiếp khiến Bạch Hổ Môn toàn bộ võ giả có mặt trong chủ điện trợn trừng hai mắt, không khí rộn rã biến chuyển một trăm tám mươi độ trở nên im bặt lạ thường.
“Ngươi… ngươi nói lại… nói lại…” Đại trưởng lão run rẩy chỉ vào tên mật thám đang quỳ bên dưới gào lên.

“Đại… đại trưởng lão… là ý chỉ của Ma Tông… họ muốn diệt chúng ta…” Tên mật thám ướt đẫm mồ hôi lạnh lắp bắp nói.

“Lý do? Chúng ta hai nhà nước giếng không phạm nước sông, Ma Đế vì cớ gì xuống tay với một thế lực thần bí cách xa lục địa?” Tam trưởng lão là một lão thái bà bước đến nặng nề nói.

“Chuyện này thuộc hạ có điều tra, không hiểu từ đâu xuất hiện một vài ngư dân kể rằng nhìn thấy thuyền của chúng ta tiếp cận đội thuyền của Đào Hoa Đảo, chuyện cướp bóc Đào Hoa Đảo lần trước theo đó bị phát hiện và Ma Đế vì thế mà nổi giận muốn xuống tay với Bạch Hổ Môn ta!”

Lời mật thám truyền đến khiến Bành Tiêu Nhiễm cùng đám trưởng lão chấn kinh, toàn bộ ánh mắt hướng đến chỗ Tào Hùng làm hắn lạnh gáy, con mẹ nó hắn làm sao biết được sự xuất hiện của Ma Đế chứ.
“Khốn kiếp Tào Hùng, nhìn xem ngươi đã gây ra chuyện gì!” Lửa giận bốc lên, Bành Tiêu Nhiễm thả ra cường đại khí tức hướng đến Tào Hùng gầm lớn.

“Môn chủ bình tĩnh, tài nguyên ta cướp về đều chia hết cho các đệ tử trong phái, chuyện đã xảy ra không thể vãn hồi lại được, lúc này cần phải chuẩn bị phương án ứng phó Ma Tông và Tào Hùng ta nguyện dùng tính mạng của mình chuộc lỗi với Bạch Hổ Môn!”

Thả ra tư thái hiên ngang lẫm liệt, Tào Hùng khoác tay nói kéo theo được không ít ánh mắt hâm mộ của đám võ giả xung quanh, làm nam nhân dám làm dám chịu chính là thế.

“Môn chủ, xử lý Tào Hùng lúc này không thể hợp nhất Bạch Hổ Môn đồng lòng kháng địch!” Đến cạnh bên Bành Tiêu Nhiễm, đại trưởng lão nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Hừ… nói… nói mau… Ma Đế là đích thân đến hay chỉ phải thuộc hạ?”
Dành cho Tào Hùng một ánh mắt tràn ngập sát ý, Bành Tiêu Nhiễm quay đầu nhìn lấy tên mật thám lạnh giọng hỏi.

“Ma Đế có đến không thì thuộc hạ không biết nhưng chủ tướng đại quân lần này đã được xác định… là Ma Đế dưới trướng một kẻ cực kỳ đáng sợ…” Tên mật thám gương mặt tái nhợt nói.

“Là kẻ nào?” Bành Tiêu Nhiễm thân hình lung lay nói, cũng may Ma Đế có thể không trực tiếp đây.

“Ma Tông đệ nhất Chiến Thánh - Cửu U Tà Tôn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện