Tàn tro tiếp tục rơi xuống từ bầu trời như những bông tuyết.

Jin-Woo tạm biệt các binh sĩ bóng đêm của mình khi thời gian chia tay đến gần, và không chút ngại ngùng, quay lại đối mặt với thủ lĩnh của những kẻ thống trị.

“Tôi đã sẵn sàng.”

Ánh sáng rực rỡ nhất đã triệu tập ra một chén lung lih và huyền ảo, dù biểu hiện của nó hơi buồn. Đôi mắt của Jin-Woo toát lên sự thích thú khi nhìn thấy vật phẩm đó.

‘Hóa ra đó chính là Bảo bối của Chúa, món vật phẩm có thể quay ngược thời gian’

Cốc phục sinh.

Ực

Nước bọt chảy xuống cổ họng Jinwoo, ngay sau khi anh nhận ra rằng đây là lúc mọi thứ sẽ bắt đầu lại. Khuôn mặt Jin-Woo căng thẳng. Thấy vậy, Anh sáng rực rỡ hỏi anh thêm một lần nữa.

[Quả thật, cậu sẽ không hối hận vì quyết định này chứ?]

Thiên thần này đã nhiều lần chiến đấu chống lại các Hoàng đế. Hơn ai hết, ánh sáng rực rỡ nhất hiểu rõ gánh nặng của một cuộc chiến khốc liệt như thế này ảnh hưởng như thế nào tới một linh hồn khác. Có nghĩa là, thiên thần hiểu rất rõ gánh nặng mà Hoàng đế Bóng tối này sắp tự mình gánh chịu.

Hoàng đế Bóng tối đệ nhị – Jin-Woo, gật đầu.

Anh đã thắng trận chiến đầu tiên. Trận chiến thứ hai sẽ dễ dàng hơn nhiều. Anh tin chắc chuyện đó.

Jinwoo bộc lộ một biểu cảm đầy quyết tâm và tự tin. Ánh sáng rực rỡ cũng gật đầu.

Jinwoo đang cố gắng cứu tất cả những người đã mất mạng trong cuộc chiến này. Thiên thần rất tôn trọng quyết định của Jinwoo. Bản thân thiên thần này cũng quyết định nổi loạn chống lại chủ nhân của mình, vì muốn cứu rỗi những thuộc hạ đã chết trong trận chiến.

[Cầu chúc cho lòng can đảm của cậu sẽ cứu thế giới này thêm một lần nữa.]

Mảnh vỡ của ánh sáng rực rỡ đã cầu nguyện chân thành và lật tung Cốc Phục sinh. Ngay sau đó, ánh sáng đong đầy trog chiếc cốc đổ xuống mặt đất, nhẹ nhàng và dần dần lan tỏa.

Tấm màn sáng chói từ ​​từ bao trùm cả thế giới.

Mọi người – những người lính bị thương đang chờ đợi trên chiến trường, những người đang xem TV và cầu nguyện cho người thân, những người có nước da tái nhợt và gục đầu tuyệt vọng…

Trong nhà của họ, bên trong xe hơi của họ, bên trong bệnh viện, bên trong trường học, bên trong nơi làm việc của họ.

Ai nấy đều thấy ánh sáng chói lòa nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ.

Cuối cùng, cả hành tinh trở nên rực rỡ với ánh sáng thuần khiết.

Và rồi, ánh sáng âm thầm che phủ cả thế giới, lặng lẽ tan biến và biến mất không một dấu vết, giống như khi nó xuất hiện lần đầu tiên.

***

Buổi sáng.

Những tia nắng ban mai len qua kẽ mắt, báo hiệu sự bắt đầu của một ngày mới. Jin-Woo nằm ngửa, vuốt ve chất liệu quen thuộc của ga trải giường.

Mặc dù anh ta chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng nhận thức của anh ta đã vượt xa ranh giới của một con người. Nhờ đó, Jinwoo có thể nắm bắt được tình hình của mọi thứ xung quanh anh ta một cách dễ dàng.

“Jin-Ah đang bước ra khỏi phòng tắm, mùi đồ ăn xào nấu, âm thanh phát ra từ thớt, và sau đó, không khí quen thuộc trong căn phòng này….

Đây là nhà của anh ấy.

Anh đã trở về nhà.

Trái tim của Jin-Woo run lên khi anh nhận ra mình đã thành công. Sau đó, anh nghe thấy giọng nói của mẹ mình qua cánh cửa đóng kín.

“Jin-Ah? Vào gọi anh dậy đi con?”

Đúng rồi.

Em gái Jin-Ah của anh thực sự thích ngủ, vì cô bé đang ở tuổi mới lơn. nhưng thật kỳ lạ, cô luôn thức dậy vào sáng sớm. Và hầu như luôn luôn, mẹ Jinwoo sẽ yêu cầu cô bé đánh thức cậu dậy mỗi ngày.

“Vâng!”

Sau khi nhận ra rằng những ký ức thời thơ ấu đã quay về và diễn ra rất sống động trước mắt anh, một nụ cười nhanh chóng hiện trên khuôn mặt Jin-Woo.

CẠCH

Oppaaaa

Trước khi em gái kịp mở cửa, anh từ từ bước ra khỏi giường.

“Uhh? Anh dậy từ khi nào thế?”

Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tỉnh táo của anh với đôi mắt mở to, và Jin-Woo nở một nụ cười tươi rói. Trước mắt anh là Jin-Ah, người đã đánh mất sự vô tư khi chứng kiến bạn bè của mình bị quái vật ăn thịt.

Jin-Woo đứng dậy khỏi giường và đi ngang qua em gái để bước vào phòng khách.

“Con trai? Con dậy rồi sao?”

Mẹ Jinwoo dừng tay và nhìn lại phía sau, khi nghe thấy tiếng bước chân của anh. Lần này, anh sẽ không bao giờ phải thấy cảnh bà vật vã chịu đựng sự ám ảnh của căn bệnh “Giấc ngủ vĩnh cửu”.

Nhưng, điều anh muốn thấy nhất là…

Jin-Woo nghe thấy âm thanh của ai đó đang lật một trang báo, và nhanh chóng chuyển ánh mắt về phía bàn ăn. Cha anh, đang đọc báo và chờ bữa sáng, ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc ánh mắt họ gặp nhau, Jin-Woo cảm thấy xúc động đến khó thở.

“Cha….”

Anh ta lẩm bẩm từ ‘cha’ trog vô thức.

Sung Il-Hwan ngạc nhiên khi nghe con trai mình sử dụng một từ khá “người lớn”. Trước đó, cậu bé Jinwoo thường gọi ông là “Daddy”.

“Thằng bé vừa gặp ác mộng à?”

Cậu bé Jin-Woo dường như đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt của mình, vì vậy Sung Il-Hwan hoảng hốt nhanh chóng đứng dậy và đến gần con trai.

“Con trai? Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của Sung Il Hwan đang phát ra từ ngay trước mũi Jin-Woo. Anh vẫn nhớ cảnh  cha mình tan biến như tro bụi, vì vậy khoảnh khắc này xuất hiện như một giấc mơ trở thành sự thật.

Tuy nhiên, đây không phải là một giấc mơ. Không, đó là một thực tế mà anh cần phải bảo vệ bằng mọi giá. Nước mắt hạnh phúc thoáng chốc trào ra trong mắt anh, nhưng chẳng bao lâu, chúng được thay thế bằng quyết tâm sắt đá.

Thấy bố mẹ lo lắng nhìn mình, Jin-Woo vội thay đổi biểu cảm của chính mình và cười toe toét.

“Con vừa gặp ác mộng.”

Thật vậy.

Đó là một cơn ác mộng, và nó đã kết thúc.

Cơn ác mộng đã qua. Em gái tội nghiệp của anh, người mẹ ốm yếu của anh và người cha đã mất của anh, tất cả đều đang bình an ở đây.

Anh ấy đã được trao một cơ hội cuối cùng để chính đốn mọi thứ. Và anh thề sẽ không bao giờ để cơ hội này lướt qua. Jinwoo thề sẽ viết lại tương lai bằng hai bàn tay của mình.

Đôi mắt anh sáng lên rực rỡ khi quyết tâm được thắt chặt hơn.

***

Cảm giác như Jinwoo chỉ mới tỉnh lại vài ngày trước, nhưng một tuần đã  trôi qua.

Jin-Woo vẫn chưa nắm bắt được thời điểm thích hợp để đi vào không gian thứ nguyên. Jinwoo chống cằm lên tay và lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học của mình. Ber bắt đầu lên tiếng từ trong bóng tối của anh ta.

[Hoàng thượng à…]

‘Ừ, ta biết.’

Thật vậy, anh biết.

Anh ta biết rằng những người kẻ thống trị sắp mở một Cánh cổng khổng lồ ngay tại bầu trời xanh trên đầu anh ta.

Tuy nhiên, những ngày vừa qua giống như một kỳ nghỉ đối với Jinwoo, sau bao ngày chiến đấu học nhằn.

Liệu anh ấy có thể dành thêm thời gia để tận hưởng trọn vẹn những ngày yên bình này không? Đó chính là một phần thưởng cho những nỗ lực của anh.

‘…’

Khi anh dành thời gian nghĩ vẩn vơ, tiếng chuông đã vang lên khắp lớp học.

Ding Dong…. Ding Dong….

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học.

Đám học sinh đang uể oải, bất  ngờ vùng dậy như thế sức sống mới đột nhiên tràn ngập cảm xúc của chúng. Đi theo đám đông, Jin-Woo cũng mỉm cười.

Dù bên trong là một chàng trai trẻ hai mươi bốn tuổi, không, hai mươi lăm tuổi, bề ngoài của anh ta chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi.

Giáo viên chủ nhiệm vội vã chào học sinh trong một bầu không khí ồn ào, náo nhiệt và náo nhiệt. Mặc dù vậy, chẳng mấy chốc, các cậu học sinh thể thao đã cắt tóc nhanh chóng vây quanh Jin-Woo.

“Hey, Jin-Woo!”

“Ra hàng net không?”

Jin-Woo nhìn khuôn mặt phấn khích của bọn trẻ và cười toe toét trước khi gật đầu.

“Ok”.

“Hey, hey! Jin-Woo, hôm nay cậu sang phe mình nhé”

“Đùa à??! Jinwoo đã chơi cho đội của cậu ngày hôm qua rồi.”

“Nhưng mà, bọn tớ đã nhận Jong-Shik. Và cậu ấy là người chơi tệ nhất ở đây.”

“Ah, ok thôi. Tụi này sẽ đưa Jong-Shik và Min-Pyo vào đội, vì vậy Jin-Woo cũng sẽ theo phe tụi ày”.

“Hm… Chơi bao búa kéo để quyết định xem nào”.

“Ô kê con gà đen!”

Thời điểm này, các hàng net đang chứng kiến sự bùng nổ của thể loại trò chơi video RTS. Phản xạ và nhận thức của Jin-Woo đã mang tới cho những đứa trẻ này một thế giới hoàn toàn mới.

Đối với các nam sinh cấp hai, đứa nào chơi game giỏi, đứa đó dễ dàng trở thành thủ lĩnh ở trường.

Gần như mọi đứa trẻ đều ganh đua để được ở cùng đội với Jin-Woo.

Các trận đấu bao búa kéo được coi là cách phán quyết công bằng nhất.

Trong khi đó, các nữ sinh cấp hai, rõ ràng không quan tâm đến trò chơi điện tử, nhìn chằm chằm vào lũ nam sinh mạnh đang tranh giành một chàng trai, với ánh mắt thương hại và rời khỏi lớp học.

Ngoài ra, ngay bên cạnh cửa sau của lớp học, có một đứa trẻ cứ liếc nhìn về phía đám đông trong khi cậu ta muộn màng đóng cặp lại.

Cậu ta cũng thích chơi game như mọi người, nhưng không giỏi trong việc kết bạn. Những đứa trẻ như vậy chỉ có thể nhìn những nhóm bạn cùng bằng ánh mắt ghen tỵ.

Mỉm cười.

Jin-Woo lặng lẽ nhếch mép và cười chính mình.

Anh bắt đầu nhận thấy những điều mà trước đây anh chưa từng để ý. Có phải vì bây giờ anh ấy đã trưởng thành? Hoặc, vì nhận thức của anh ta đã vượt quá chuẩn mực của nhân loại?

Ngay cả trong không gian chật chội của lớp học, vẫn có rất nhiều cảm xúc xoay quanh và va chạm vào nhau,  tạo thành một thế giới nhỏ.

Trong lúc đó…

Wow-!

Những đứa trẻ giành chiến thắng trong trò bao búa kéo, hò reo ầm ĩ.

Jin-Woo thầm thè lưỡi.

‘Đây là lý do tại sao đám con gái lại nhìn họ như vậy’.

Những người chiến thắng trong trò bao búa kéo bỏ mặc những đứa trẻ chán nản và vội vã vây quanh Jin-Woo một lần nữa.

“Được rồi, đi nào Jin-Woo!”

Tuy nhiên, trước khi đáp lại họ, Jinwoo chỉ vào góc lớp.

“Này, cho cậu ấy vào đội nữa nhé”.

“Huh?”

Đám trẻ quay đầu lại, và nhìn thấy một nam sinh cô đơn đang lặng lẽ cất sách vở vào cặp. Cậu bé nao núng vì ngạc nhiên sau khi nhận ra rằng mọi người đang nhìn mình, đôi mắt cậu ngày càng hoảng loạn.

“Huh? Tôi?”

Jin-Woo trả lời lại.

“Yup, là cậu đó.”

Vào lúc đó, anh ta cảm nhận được vô số cảm xúc hỗn loạn đằng sau biểu hiện của cậu bé. Anh chỉ nhếch mép cười và hỏi.

“Sao nào? Cậu muốn tham gia không?”

“À không, à mà có…”

Cậu bé giờ đang nở nụ cười ngại ngùng nhưng hạnh phúc. Thấy mình đã thành công, Jin-Woo cầm túi lên và nói.

“Được rồi đi thôi.”

Cậu bé nhanh chóng nhặt chiếc cặp lên và gật đầu.

“Y-yeah!”

Jin-Woo lại cười toe toét.

“Lâu hơn một chút…”

Cảm giác này – xin hãy lâu hơn một chút.

“Những khoảnh khắc bình yên, không phải chiến đấu với bất kỳ ai. Hãy để tôi tận hưởng chúng ít nhất một ngày nữa.”

“Hãy để tôi ở lại đây lâu hơn một chút.”

Những bước chân của Jin-Woo đưa cậu ra ngoài lớp học cùng với những người bạn xung quanh anh. Đó là niềm vui và ánh sáng, nhưng đồng thời, cũng là trách nhiệm.

Mặt trời tựa vào ngọn núi phía sau ngôi trường đã nhuộm màu hổ phách trên bầu trời. Jin-Woo dừng lại một lúc ở đó và nhìn lên bầu trời. Thấy vậy, bạn bè vội gọi anh ta.

“Hey, Jin-Woo? Cậu đang làm gì đấy?””

“Chúng ta ra hàng net cơ mà?”

Những người này, họ đang cho mình cảm giác bình yên hơn tất cả’

“Ok, đến ngay đây”.

Jin-Woo đã bắt kịp những người bạn của mình. Họ đang trò chuyện ồn ào về những chiến thắng vẻ vang trong game.

Jin-Woo không cần tham gia vào các cuộc trò chuyện, anh vẫn cảm nhận được sự phấn khích và nghe thấy nhịp tim đập rộn ràng của họ.

Và như vậy….

Dưới bầu trời nhuộm màu đồng rực rỡ, Jin-Woo đi dạo trên những con phố cùng bạn bè, sau bao ngày sóng gió.

Anh bước đi với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Trans: Trà Nguyễn nhóm Moonsnovel Edit: Linye nhóm Moonsnovel

Team MoonsNovel mới add thêm số điện thoại ví Momo để các bạn có thể donate cho team. Rất mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình!

Ví Momo: 0916965192 – Nguyễn Trà
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện