【 Câu chuyện bên lề 10. 】
Woo Jincheol dẫn Jinwoo đến cuối hành lang trường. Anh ta dừng bước khi nhận thấy rằng khoảng cách đủ xa để cuộc trò chuyện giữa hai người sẽ không bị người khác nghe thấy.
Jinwoo, lặng lẽ theo sau thám tử, cũng dừng lại. Anh lén liếc nhìn về phía lớp học.
Vì lý do nào đó, khoảng cách mà anh cảm thấy khi đang là một học sinh, nhìn vào lớp học từ bên ngoài có vẻ khá xa.
Có lẽ Woo Jincheol cũng nhận biết được điều đó, bởi vì điều đầu tiên anh ta làm là xin lỗi Jinwoo, người vẫn đang nhìn về phía lớp học.
“Xin lỗi về việc kéo em ra đây, vào lúc lớp còn đang học như thế này.”
“Không, không sao đâu, anh ơi.”
Jinwoo giữ lại những từ ‘Dù sao em cũng muốn rời khỏi đó vì việc học có vẻ như khá là nhàm chán’, khi xem xét việc giáo viên cố hết sức để dạy lớp học đầy những đứa trẻ.
Thay vì nói bất cứ điều gì, Jinwoo quay lại nhìn Woo Jincheol.
Anh đang trong hình dáng là một học sinh.
Vì Jinwoo đã thay đổi vóc dáng của mình để phù hợp với một học sinh năm nhất trường trung học phổ thông, Woo Jincheol giờ đây cao hơn anh cả một cái đầu, cộng với đôi vai rộng hơn rất nhiều.
‘Lúc trước anh ta làm việc cho Hiệp hội thợ săn với tư cách là Trưởng phòng giám sát, sau đó trở thành Chủ tịch Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc, giờ đây anh ta trở thành một anh chàng trông giống như là thám tử cảnh sát thực thụ.‘
Một nụ cười đột ngột nở trên khuôn mặt anh sau khi nhìn thấy một người bạn quen thuộc đối với mình.
Đã nhiều năm rồi – không, thực sự là hàng thập kỷ, nếu anh thêm thời gian lang thang trong khoảng không giữa các chiều – kể từ lần cuối anh nhìn thấy Chủ tịch Hiệp hội Woo Jincheol.
Mặc dù Jinwoo không muốn thể hiện bất cứ điều gì ra bên ngoài, nhưng anh không thể kìm nén cảm xúc từ sâu thẳm bên trong mình.
‘…?’
Tuy nhiên, Woo Jincheol ngay lập tức bối rối sau khi nhận thấy nụ cười trên khuôn mặt của Jinwoo.
Chỉ có một số ít người không bị bất ngờ sau khi cảnh sát đột ngột đến gặp, và không chỉ vậy, với một cảnh sát thám tử có khuôn mặt đe dọa như anh ta thì điều đó càng ít hơn nữa.
Hơn thế nữa, trước mặt anh ta lại là một học sinh trung học, vì vậy, làm thế nào một cậu bé như vậy lại không nao núng gì trước mặt anh ta?
Tuy nhiên, đứa trẻ trước mắt anh ta đang thực sự mỉm cười.
‘Cậu bé này…. Có điều gì đó rất chi là khác biệt.‘
Woo Jincheol có cảm giác đó ngay khi anh ta bước vào lớp học – đứa trẻ này thật sự khác biệt.
Nhờ công việc của mình, anh ta gặp những kẻ giết người không ghớm tay, chỉ xem mạng người như cỏ rác, hoặc những tên côn đồ cầm quyền trên những con đường nhỏ bằng nắm đấm sắt.
Tuy nhiên, thậm chí chưa một lần anh ta gặp ai có đôi mắt điềm tĩnh như cậu bé này.
‘Làm thế nào một học sinh có thể sở hữu đôi mắt như vậy?‘
Ực.
Không biết gì về Jinwoo, Woo Jincheol nuốt lại nước bọt khô trong trạng thái căng thẳng tột độ. Bắt đầu từ giây phút nhìn thấy cậu bé, trái tim anh ta đập dữ dội vì những lý do mà anh ta không biết.
Để làm tan biến nhiều câu hỏi xoáy vào trong đầu, Woo Jincheol rút ra bảng ghi nhớ của mình và bắt đầu nhìn vào đó.
“Dù sao đi nữa, quái vật… không,…. Kiến ….”
Woo Jincheol đang xem nội dung của bảng ghi nhớ, nhưng cho dù anh ta có làm gì, anh ta cũng không thể nói một câu nào mạch lạc cả. Vì vậy, thay vào đó, anh ta rút ra một cây bút từ túi bên trong của mình.
Ghi ghi, chép chép, vẽ vẽ.
Trong khi Jinwoo nhìn theo với một ánh mắt thích thú, Woo Jincheol đã nhanh chóng vẽ một cái gì đó trên trang bảng ghi nhớ và trình bày tác phẩm nghệ thuật đẹp như tiên của mình.
“…..”
Jinwoo thầm khen ngợi nỗ lực của vị thám tử.
‘Anh bạn này, anh ấy thực sự tài năng hơn rất nhiều về nghệ thuật so với mình nghĩ.‘
Những gì Woo Jincheol phác họa vừa rồi là sự xuất hiện của Ber.
Mặc dù nó không thể được gọi là mô tả chính xác, nhưng nó vẫn có đầu của một con kiến, bàn tay và bàn chân giống con người, móng vuốt sắc nhọn, cũng như đôi cánh giống như kiến trên lưng, v.v.
Bất cứ ai biết Ber trông như thế nào, họ sẽ nhận ra nó từ bản vẽ này ngay lập tức. Woo Jincheol đã hỏi Jinwoo một câu sau đó.
“Dù sao đi nữa, em có thể nghĩ ra điều gì khi nhìn vào bức ảnh này không?”
Jinwoo nhìn bản vẽ một chút trước khi ngẩng đầu lên và phát hiện ra Woo Jincheol hơi đỏ mặt, đầy ngượng ngùng. Anh ta nhận thức được bầu không khí như thế nào khi anh ta đưa bản vẽ cho Jinwoo xem.
Nhưng bất kể những điều đó, anh ta dường như tuyệt vọng nhớ lại ký ức về những điều đã xảy ra, tuy nhiên, cho dù vậy, anh ta vẫn dùng đến việc vẽ vời như thế này.
Điều anh ta chưa từng làm.
“….Em có biết thứ này là gì không?”
…Woo Jincheol hỏi thêm một lần nữa.
Trước những gợi ý bối rối, lúng túng trong giọng nói của vị thám tử, Jinwoo nhanh chóng trả lời.
“Vâng.”
Thình thịch.
Trái tim của Woo Jincheol run rẩy mạnh mẽ như muốn nổ tung.
“E-Em biết đây là gì sao??”
Giọng nói của vị thám tử ngày càng lớn. Nhưng, biểu hiện của Jinwoo rất chi là bình tĩnh, hoàn toàn trái ngược với Woo Jincheol.
“Vâng.”
Đôi mắt của Woo Jincheol run rẩy dữ dội.
Cuối cùng…
Cuối cùng anh ta đã tìm ra manh mối.
Hơi thở của anh ta trở nên gấp gáp, và giọng anh ta cất lên những câu hỏi cực kỳ khẩn cấp.
“Con quái vật kiến này là gì? Và danh tính thực sự của em là gì?”
Jinwoo lùi lại một bước để tránh Woo Jincheol kích động. Woo Jincheol nhận ra rằng anh ta đã phạm sai lầm và nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Ah, anh hơi kích động một chút. Anh đã theo đuổi vụ này được một thời gian rồi, nhưng không có kết quả gì, em thấy đấy.”
Từng bước một – anh ta sẽ đào sâu vào những gì học sinh này biết. Chẳng phải anh ta đã trải qua khá nhiều khó khăn để cuối cùng tìm ra được manh mối như thế này rồi sao? Vì vậy, bây giờ không cần phải quá vội vàng.
Woo Jincheol xoay xở để vượt qua trái tim đang đập thình thịch của mình bằng những suy nghĩ đó và nói với giọng bình tĩnh hơn.
“Được rồi. Vậy, em có biết gì về sinh vật trong hình ảnh này không?”
“Vâng.”
Jinwoo trả lời ngắn gọn bằng cái gật đầu, trước khi một biểu cảm ‘ngây thơ’ xuất hiện trên khuôn mặt anh.
“Không phải đó là con quái vật thường hay xuất hiện trong những bộ phim hoạt hình đặc biệt mà trẻ em thích xem hay sao? Giống như, Kamen Rider chẳng hạn?”
“À …”
Vai Woo Jincheol ngay lập tức rũ xuống với cảm giác tuyệt vọng, giống như nhìn một lâu đài cát mà anh ta xây dựng cả ngày bị cuốn trôi bởi một làn sóng đến. Một tiếng thở dài nhỏ nhưng đau lòng trào ra khỏi miệng anh ta.
Vì sự kỳ vọng của anh ta là rất lớn, sự thất vọng cũng lớn như vậy. Tay anh ta cầm tấm giấy ghi nhớ tự nhiên hạ xuống.
Anh ta trông mệt mỏi ngay bây giờ, mệt đến nỗi anh ta thậm chí không thể cầm tấm giấy nhỏ bé đó lên được nữa.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vào lúc đó, anh ta nổi giận với cậu bé này vì đã trả lời những câu mơ hồ của mình một cách ngây ngô như vậy. Nhưng, chà, học sinh này đã phạm tội gì cơ chứ, khi cậu bé chỉ nói về những điều cậu bé biết?
Woo Jincheol gượng cười.
“Cảm ơn em đã hợp tác.”
“Đó là tất cả sao?”
“Ừ, anh đã nói chuyện với giáo viên của em, vì vậy không có vấn đề gì khi em quay trở lại lớp học đâu.”
Woo Jincheol nói như vậy và chuẩn bị bỏ túi giấy ghi nhớ, nhưng sau đó, Jinwoo nhanh chóng nói với anh ta.
“Bức ảnh của con quái vật đó, anh có thể cho em làm kỷ niệm không?”
Vị thám tử nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cậu bé, và một nụ cười chân thật hiện lên trên khuôn mặt anh ta. Anh ta mở bảng ghi nhớ, nhìn chằm chằm vào bản phác thảo một lúc, trước khi xé trang giấy ra và đưa nó cho Jinwoo.
“Đây.”
“Cảm ơn anh.”
Như thể anh ta không muốn dính vào thứ cảm xúc dai dẳng này mãi, Woo Jincheol xoay tròn gót chân và bước xuống bậc thang ngay khi cậu bé tạm biệt anh ta.
‘…’
Jinwoo vẫn ở vị trí mình và lắng nghe tiếng bước chân của người thám tử vang vọng xuống cầu thang. Trong khi đó, cái bóng của anh lén lút mở rộng sang một bên như nước tràn ra và Igris lặng lẽ nổi lên từ đó.
♖ Bệ hạ. ♖
♟ Hử? ♟
♖ Tại sao … người không nói cho anh ta biết sự thật? ♖
Igris giữ lại những ký ức từ khi còn là một con người, nhờ đó, anh ta biết rõ hơn bất cứ ai về nỗi buồn và khó khăn của một người bị lãng quên khỏi tâm trí những người mà họ quan tâm.
Và đó là lý do tại sao anh ta nghĩ đến thám tử Woo Jincheol, có lẽ là cơ hội lý tưởng nhất để giải bày. Ngay cả khi đó chỉ là một cá nhân, sẽ không phải là một điều tốt cho Jinwoo khi cho ai đó biết anh đã cứu thế giới này như thế nào?
Có một gợi ý khác biệt về khao khát trong giọng nói của Igris.
Tuy nhiên, Jinwoo lắc đầu.
♟ Có thể quên, được coi là món quà của thượng đế dành cho con người, ngươi biết đấy. ♟
Ngay cả khi đó là kết quả được tạo ra một cách giả tạo sau khi sử dụng Công cụ của Thiên Chúa; Jinwoo nghĩ rằng anh không đủ điều kiện để lựa chọn những ký ức cần xóa và những gì cần lưu giữ.
Chỉ có một vị thần mới làm điều gì đó như thế. Đó là lý do tại sao anh quyết định để cựu Chủ tịch Hiệp hội Woo Jincheol không biết chuyện này.
♖ Người có chắc chắn về điều này không, bệ hạ? ♖
♟ Ừ. ♟
Lúc đó, Jinwoo đột ngột nhìn xuống bàn tay trái của mình.
Ở đó, bằng chứng về đòn tấn công mạnh mẽ do Vua Rồng gây ra.
Vết sẹo bỏng ở bàn tay trái này, xuất hiện từ việc chặn ‘Hơi thở hủy diệt’, không thể chữa lành được cho dù anh có cố gắng làm gì. Một ký ức khó chịu không thể quên được khá giống với vết sẹo này – vết thương không thể lành.
Ngay cả khi người được hỏi muốn điều đó, có thực sự cần phải mang những ký ức đau đớn đó trở lại?
Ngay bây giờ, không một dấu vết đau đớn, khổ sở nào phải chịu đựng dưới bàn tay của lũ quái vật và những Chúa tể, còn đọng lại trong ký ức của những người đang sống trên hành tinh này.
Và đó là lý do Jinwoo không muốn để những ký ức về quá khứ đọng lại trong tâm trí của cựu Chủ tịch Hiệp hội Woo Jincheol.
♖ Thần hiểu, thưa bệ hạ. ♖
Igris lặng lẽ chìm vào bóng tối, như thể anh ta chấp nhận lời giải thích.
Jinwoo vẫn đứng tại chỗ nhìn xuống phía dưới cầu thang trước khi quay lại lớp học.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Khi giờ giải lao đến, máu tò mò của bọn trẻ tập trung vào Jinwoo.
Nghiêm túc bây giờ mà nói, những đứa trẻ này vừa trải nghiệm một tình huống giống như phim truyền hình, một thám tử cảnh sát đột nhiên xông vào lớp học và gọi một người bạn của chúng ra ngoài. Rõ ràng là sự chú ý không kiềm chế của chúng sẽ tập trung vào nhân vật chính của câu chuyện đó.
Ngay cả những cô gái quan tâm đến Jinwoo trước đây nhưng không dám nói, giờ đã hoàn toàn vội vã lao về phía anh và ngay sau đó, một đám người khá lớn tụ tập xung quanh bàn học Jinwoo.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Này, Jinwoo? Tại sao một thám tử lại đến trường??”
Jinwoo cười toe toét trước sự tò mò cháy bỏng của các bạn cùng lớp và nói về cái cớ mới mà anh vừa nghĩ ra ngay tại chỗ.
“Chà, anh ấy là người mà mình biết, và anh ấy chỉ ghé qua để hỏi mình một vài điều, thế thôi.”
“Wow, thật tuyệt vời.”
“Cậu thực sự quen biết với một thám tử sao?”
“Jinwoo, tớ rất chi là ghen tị với cậu đó nha?”
Jinwoo thấy khó kiểm soát tiếng cười của mình khi sự quan tâm của bọn trẻ bắt đầu đi theo một hướng hơi bất ngờ.
‘Younggil-ah, tại sao bây giờ mắt cậu ta lại lấp lánh như vậy?‘
Tuy nhiên, nhờ chuyến viếng thăm không báo trước của vị thám tử, cảm giác như bức tường vô hình mà những đứa trẻ này cảm thấy xung quanh Jinwoo đã sụp đổ dù chỉ một chút. Các cô gái nhân cơ hội này hỏi về những điều họ chôn giấu trong lòng.
“Mình nghe từ những đứa con trai khác nói rằng cậu có một cơ thể dẻo dai?”
“Thật sao? Cậu là một vận động viên hay gì đó à?”
“Ahh! Mình thấy Jinwoo chạy trên đường đua với các học sinh trong câu lạc bộ điền kinh của trường ngày hôm trước.”
“Wahh, nhìn vai cậu ấy kìa, trông cơ bắp và dẻo dai ghê.”
Kyahk, kyahk ….
Khi các cô gái vây quanh anh từ mọi phía, Jinwoo bắt đầu suy nghĩ làm thế nào khiến họ lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình, nhưng rồi …
Bộ tứ côn đồ thấy một đám tụ họp lại, khiến chúng khá khó chịu và quyết định làm gián đoạn cuộc vui.
“Này, thằng kia. Bây giờ trông mày rất chi là nổi tiếng đấy nhé? Ngay cả một thám tử cảnh sát cũng đến gặp mày và tất cả mọi người ở đây cũng tụ họp xung quanh.”
Khi bộ tứ này bước vào hiện trường, các chàng trai nhanh chóng rút lui về chỗ ngồi, trong khi các cô gái bắt đầu lặng lẽ lùi lại.
Một cậu bé tên là Nam Joonshik, được xem là đại ca của bộ tứ nổi loạn, bắt đầu vỗ vai Jinwoo, người đóng vai trò là tiêu điểm của các nữ sinh trung học cách đây không lâu. Khóe mắt cậu bé bắt đầu nhướng lên.
“Không biết là tao có nên cho mày một trận ra trò ở trường này không? Để rồi mày có dám về mách nước tao với thám tử đó không?”
‘Bàn tay thằng nhóc này sẽ bị thương nếu nó đánh với mình, thiệt tình ku cậu…‘
Jinwoo nhìn chằm chằm vào đứa trẻ im lặng với đôi mắt lãnh đạm, và sắc mặt của Nam Joonshik bắt đầu đỏ dần khi cậu bé nhận ra rằng tay mình đang đau như địa ngục, nhưng mặc cho những nỗ lực của cậu bé, phản ứng của Jinwoo dường như quá hờ hững.
“Argh, tại sao đôi mắt của mày lại khốn kiếp như vậy?”
Nam Joonshik sau đó nhìn mọi thứ trên bàn của Jinwoo. Sách giáo khoa, sổ ghi chép, và hộp bút chì của anh, cộng với một vài thứ khác rơi xuống sàn nhà.
Mười ngàn binh sĩ bóng tối mạnh mẽ đang ẩn nấp trong bóng Jinwoo đều gầm lên giận dữ sau khi họ chứng kiến màn trình diễn vũ lực này từ tên ngốc tuổi teen.
Kẻ lưu manh tuổi teen đã không dừng lại ở đó và đưa tay nắm lấy cổ áo Jinwoo, người có sắc mặt cứng lại ngay lúc đó.
“Gì thế này? Cậu muốn gây sự sao? Tốt hơn hết là cậu nên thả cổ áo mình ra trước khi mọi thứ tồi tệ hơn, hiểu chưa?”
Ngay lúc đó.
Một cánh tay to lớn đột nhiên thò ra từ phía trên và quấn chặt quanh cổ họng Nam Joonshik.
“Ặc ặc ặc!!”
Tên côn đồ nắm lấy cánh tay to lớn khi cậu ta bắt đầu nghẹn ngào thảm hại, và trong lúc đó, một khuôn mặt quen thuộc lộ ra phía trên đứa trẻ mặt tái nhợt.
“Nhóc có vấn đề gì với thành viên câu lạc bộ bọn anh vậy?”
Khuôn mặt đó không ai khác chính là đội trưởng câu lạc bộ điền kinh, Choi Taewoong, học sinh năm ba, và cậu ta đi cùng với một người bạn, học sinh cuối cấp với chiều cao khiêm tốn, Jeong Gushik.
Tất cả bốn thành viên của bộ tứ đều thấy mình bị mắc kẹt trong vóc dáng to lớn của người cao niên, mặt chúng dần biến sắc.
Jinwoo lẳng lặng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhặt hộp bút chì. Jinah đã mua chiếc hộp này như một món quà kỷ niệm khi anh vào trường trung học phổ thông, vì vậy bốn tên côn đồ này sẽ không nhận được tha thứ nếu có bất cứ điều gì xảy ra với nó.
Anh nhặt hộp bút lên và đặt nó trở lại bàn trước khi đặt câu hỏi.
“Tiền bối, tại sao các anh lại đến đây?”
“Bọn anh xuất hiện để can ngăn át chủ bài của đội khỏi việc đánh những tên tao lao bí đao như thế này.”
“Không, không phải điều này. Làm ơn, hãy nghiêm túc.”
“Ahahahat-!”
Choi Taewoong bị bắt bài nhanh chóng, vì vậy cậu ta tiếp tục.
“Anh quên nói với em rằng bọn anh dự định tổ chức một bữa tiệc chào mừng cho các thành viên mới vào ngày hôm nay, em thấy đấy. Cả em và Younggil hôm nay có rãnh không?”
Jinwoo liếc nhìn Younggil và cậu ta gật đầu.
“Có, bọn em sẽ đến.”
“Oh, vậy thì, hẹn gặp lại cả hai sau giờ học.”
Vẫn mỉm cười, hai tiền bối bắt đầu rời đi, nhưng sau đó, Jinwoo gọi họ lại.
“Tiền bối? Anh tính đưa bốn người đó đi đâu vậy?”
“Ahaha, những tên ngốc này ấy hả?”
Choi Taewoong trao đổi ánh mắt với Jeong Gushik.
“Chà, chúng ta nên làm gì với bốn đứa này đây?”
“Bắt bọn nó chạy quanh sân điền kinh 10 lần thử xem sao, đội trưởng”
“Được đấy!”
Ngay sau đó, những tiếng la lớn “Chinh phục cả nước!” từ từ vang vọng nhỏ dần quanh không gian lớp học.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Ding Dong. Ding Dong.
Một vài tiếng chuông cuối trường vang lên.
Jinwoo bước ra khỏi cổng trường cùng với các thành viên còn lại của câu lạc bộ điền kinh.
Younggil giờ đã thích thú việc đổ mồ hôi sau khi quen với chế độ tập luyện của câu lạc bộ, mặc dù cậu ta nhận được một vài sự thúc đẩy kịp thời từ Jinwoo mọi lúc.
Trong khi Younggil đang lắng nghe lời khuyên của các đàn anh thì, Jinwoo lùi lại một bước và nghe lén những cuộc trò chuyện đang diễn ra.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là cảnh tượng yên bình của một ngày bình thường.
Jeong Gushik chạy lên phía trước, quay đầu về phía Jinwoo và hỏi.
“À, phải rồi. Jinwoo này? Chuyện gì đã xảy ra vào đầu ngày vậy, với những tên ngu ngốc đó ấy? Chúng ta có nên nói chuyện với chúng một cách tử tế để chúng không bắt nạt em sau này?”
Jinwoo trả lời với vẻ mặt không quan tâm.
“Không sao đâu anh, kệ bọn chúng đi.”
“Anh không làm điều này bởi vì anh lo lắng cho em. Mà anh chỉ không muốn thấy một vấn đề đột nhiên xuất hiện và em bị lôi vào một cuộc họp khu vực vì những kẻ ngốc đó.”
Jinwoo cười toe toét.
“Đừng lo lắng. Em sẽ không để điều đó xảy ra đâu.”
Ngay lúc đó.
Ai đó đột nhiên xuất hiện từ phía sau cái bóng của bức tường và gọi Jinwoo.
“Thợ săn Sung Jinwoo.”
Cứ như thể thời gian dừng lại, vào lúc đó. Jinwoo đóng băng ngay tại chỗ, và từ từ quay đầu về phía giọng nói đó.
Thám tử Woo Jincheol đã chờ Jinwoo cho đến bây giờ.
Giọng nói của anh khẽ run lên.
“Nhưng bằng cách nào…?”
Cuối cùng cũng nhận được xác nhận từ câu trả lời của Jinwoo, đôi mắt của thám tử Woo Jincheol bắt đầu rưng rưng.
“Đúng như anh nghĩ…em là anh ấy.”
Dịch bởi: Daemond
Woo Jincheol dẫn Jinwoo đến cuối hành lang trường. Anh ta dừng bước khi nhận thấy rằng khoảng cách đủ xa để cuộc trò chuyện giữa hai người sẽ không bị người khác nghe thấy.
Jinwoo, lặng lẽ theo sau thám tử, cũng dừng lại. Anh lén liếc nhìn về phía lớp học.
Vì lý do nào đó, khoảng cách mà anh cảm thấy khi đang là một học sinh, nhìn vào lớp học từ bên ngoài có vẻ khá xa.
Có lẽ Woo Jincheol cũng nhận biết được điều đó, bởi vì điều đầu tiên anh ta làm là xin lỗi Jinwoo, người vẫn đang nhìn về phía lớp học.
“Xin lỗi về việc kéo em ra đây, vào lúc lớp còn đang học như thế này.”
“Không, không sao đâu, anh ơi.”
Jinwoo giữ lại những từ ‘Dù sao em cũng muốn rời khỏi đó vì việc học có vẻ như khá là nhàm chán’, khi xem xét việc giáo viên cố hết sức để dạy lớp học đầy những đứa trẻ.
Thay vì nói bất cứ điều gì, Jinwoo quay lại nhìn Woo Jincheol.
Anh đang trong hình dáng là một học sinh.
Vì Jinwoo đã thay đổi vóc dáng của mình để phù hợp với một học sinh năm nhất trường trung học phổ thông, Woo Jincheol giờ đây cao hơn anh cả một cái đầu, cộng với đôi vai rộng hơn rất nhiều.
‘Lúc trước anh ta làm việc cho Hiệp hội thợ săn với tư cách là Trưởng phòng giám sát, sau đó trở thành Chủ tịch Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc, giờ đây anh ta trở thành một anh chàng trông giống như là thám tử cảnh sát thực thụ.‘
Một nụ cười đột ngột nở trên khuôn mặt anh sau khi nhìn thấy một người bạn quen thuộc đối với mình.
Đã nhiều năm rồi – không, thực sự là hàng thập kỷ, nếu anh thêm thời gian lang thang trong khoảng không giữa các chiều – kể từ lần cuối anh nhìn thấy Chủ tịch Hiệp hội Woo Jincheol.
Mặc dù Jinwoo không muốn thể hiện bất cứ điều gì ra bên ngoài, nhưng anh không thể kìm nén cảm xúc từ sâu thẳm bên trong mình.
‘…?’
Tuy nhiên, Woo Jincheol ngay lập tức bối rối sau khi nhận thấy nụ cười trên khuôn mặt của Jinwoo.
Chỉ có một số ít người không bị bất ngờ sau khi cảnh sát đột ngột đến gặp, và không chỉ vậy, với một cảnh sát thám tử có khuôn mặt đe dọa như anh ta thì điều đó càng ít hơn nữa.
Hơn thế nữa, trước mặt anh ta lại là một học sinh trung học, vì vậy, làm thế nào một cậu bé như vậy lại không nao núng gì trước mặt anh ta?
Tuy nhiên, đứa trẻ trước mắt anh ta đang thực sự mỉm cười.
‘Cậu bé này…. Có điều gì đó rất chi là khác biệt.‘
Woo Jincheol có cảm giác đó ngay khi anh ta bước vào lớp học – đứa trẻ này thật sự khác biệt.
Nhờ công việc của mình, anh ta gặp những kẻ giết người không ghớm tay, chỉ xem mạng người như cỏ rác, hoặc những tên côn đồ cầm quyền trên những con đường nhỏ bằng nắm đấm sắt.
Tuy nhiên, thậm chí chưa một lần anh ta gặp ai có đôi mắt điềm tĩnh như cậu bé này.
‘Làm thế nào một học sinh có thể sở hữu đôi mắt như vậy?‘
Ực.
Không biết gì về Jinwoo, Woo Jincheol nuốt lại nước bọt khô trong trạng thái căng thẳng tột độ. Bắt đầu từ giây phút nhìn thấy cậu bé, trái tim anh ta đập dữ dội vì những lý do mà anh ta không biết.
Để làm tan biến nhiều câu hỏi xoáy vào trong đầu, Woo Jincheol rút ra bảng ghi nhớ của mình và bắt đầu nhìn vào đó.
“Dù sao đi nữa, quái vật… không,…. Kiến ….”
Woo Jincheol đang xem nội dung của bảng ghi nhớ, nhưng cho dù anh ta có làm gì, anh ta cũng không thể nói một câu nào mạch lạc cả. Vì vậy, thay vào đó, anh ta rút ra một cây bút từ túi bên trong của mình.
Ghi ghi, chép chép, vẽ vẽ.
Trong khi Jinwoo nhìn theo với một ánh mắt thích thú, Woo Jincheol đã nhanh chóng vẽ một cái gì đó trên trang bảng ghi nhớ và trình bày tác phẩm nghệ thuật đẹp như tiên của mình.
“…..”
Jinwoo thầm khen ngợi nỗ lực của vị thám tử.
‘Anh bạn này, anh ấy thực sự tài năng hơn rất nhiều về nghệ thuật so với mình nghĩ.‘
Những gì Woo Jincheol phác họa vừa rồi là sự xuất hiện của Ber.
Mặc dù nó không thể được gọi là mô tả chính xác, nhưng nó vẫn có đầu của một con kiến, bàn tay và bàn chân giống con người, móng vuốt sắc nhọn, cũng như đôi cánh giống như kiến trên lưng, v.v.
Bất cứ ai biết Ber trông như thế nào, họ sẽ nhận ra nó từ bản vẽ này ngay lập tức. Woo Jincheol đã hỏi Jinwoo một câu sau đó.
“Dù sao đi nữa, em có thể nghĩ ra điều gì khi nhìn vào bức ảnh này không?”
Jinwoo nhìn bản vẽ một chút trước khi ngẩng đầu lên và phát hiện ra Woo Jincheol hơi đỏ mặt, đầy ngượng ngùng. Anh ta nhận thức được bầu không khí như thế nào khi anh ta đưa bản vẽ cho Jinwoo xem.
Nhưng bất kể những điều đó, anh ta dường như tuyệt vọng nhớ lại ký ức về những điều đã xảy ra, tuy nhiên, cho dù vậy, anh ta vẫn dùng đến việc vẽ vời như thế này.
Điều anh ta chưa từng làm.
“….Em có biết thứ này là gì không?”
…Woo Jincheol hỏi thêm một lần nữa.
Trước những gợi ý bối rối, lúng túng trong giọng nói của vị thám tử, Jinwoo nhanh chóng trả lời.
“Vâng.”
Thình thịch.
Trái tim của Woo Jincheol run rẩy mạnh mẽ như muốn nổ tung.
“E-Em biết đây là gì sao??”
Giọng nói của vị thám tử ngày càng lớn. Nhưng, biểu hiện của Jinwoo rất chi là bình tĩnh, hoàn toàn trái ngược với Woo Jincheol.
“Vâng.”
Đôi mắt của Woo Jincheol run rẩy dữ dội.
Cuối cùng…
Cuối cùng anh ta đã tìm ra manh mối.
Hơi thở của anh ta trở nên gấp gáp, và giọng anh ta cất lên những câu hỏi cực kỳ khẩn cấp.
“Con quái vật kiến này là gì? Và danh tính thực sự của em là gì?”
Jinwoo lùi lại một bước để tránh Woo Jincheol kích động. Woo Jincheol nhận ra rằng anh ta đã phạm sai lầm và nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Ah, anh hơi kích động một chút. Anh đã theo đuổi vụ này được một thời gian rồi, nhưng không có kết quả gì, em thấy đấy.”
Từng bước một – anh ta sẽ đào sâu vào những gì học sinh này biết. Chẳng phải anh ta đã trải qua khá nhiều khó khăn để cuối cùng tìm ra được manh mối như thế này rồi sao? Vì vậy, bây giờ không cần phải quá vội vàng.
Woo Jincheol xoay xở để vượt qua trái tim đang đập thình thịch của mình bằng những suy nghĩ đó và nói với giọng bình tĩnh hơn.
“Được rồi. Vậy, em có biết gì về sinh vật trong hình ảnh này không?”
“Vâng.”
Jinwoo trả lời ngắn gọn bằng cái gật đầu, trước khi một biểu cảm ‘ngây thơ’ xuất hiện trên khuôn mặt anh.
“Không phải đó là con quái vật thường hay xuất hiện trong những bộ phim hoạt hình đặc biệt mà trẻ em thích xem hay sao? Giống như, Kamen Rider chẳng hạn?”
“À …”
Vai Woo Jincheol ngay lập tức rũ xuống với cảm giác tuyệt vọng, giống như nhìn một lâu đài cát mà anh ta xây dựng cả ngày bị cuốn trôi bởi một làn sóng đến. Một tiếng thở dài nhỏ nhưng đau lòng trào ra khỏi miệng anh ta.
Vì sự kỳ vọng của anh ta là rất lớn, sự thất vọng cũng lớn như vậy. Tay anh ta cầm tấm giấy ghi nhớ tự nhiên hạ xuống.
Anh ta trông mệt mỏi ngay bây giờ, mệt đến nỗi anh ta thậm chí không thể cầm tấm giấy nhỏ bé đó lên được nữa.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vào lúc đó, anh ta nổi giận với cậu bé này vì đã trả lời những câu mơ hồ của mình một cách ngây ngô như vậy. Nhưng, chà, học sinh này đã phạm tội gì cơ chứ, khi cậu bé chỉ nói về những điều cậu bé biết?
Woo Jincheol gượng cười.
“Cảm ơn em đã hợp tác.”
“Đó là tất cả sao?”
“Ừ, anh đã nói chuyện với giáo viên của em, vì vậy không có vấn đề gì khi em quay trở lại lớp học đâu.”
Woo Jincheol nói như vậy và chuẩn bị bỏ túi giấy ghi nhớ, nhưng sau đó, Jinwoo nhanh chóng nói với anh ta.
“Bức ảnh của con quái vật đó, anh có thể cho em làm kỷ niệm không?”
Vị thám tử nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cậu bé, và một nụ cười chân thật hiện lên trên khuôn mặt anh ta. Anh ta mở bảng ghi nhớ, nhìn chằm chằm vào bản phác thảo một lúc, trước khi xé trang giấy ra và đưa nó cho Jinwoo.
“Đây.”
“Cảm ơn anh.”
Như thể anh ta không muốn dính vào thứ cảm xúc dai dẳng này mãi, Woo Jincheol xoay tròn gót chân và bước xuống bậc thang ngay khi cậu bé tạm biệt anh ta.
‘…’
Jinwoo vẫn ở vị trí mình và lắng nghe tiếng bước chân của người thám tử vang vọng xuống cầu thang. Trong khi đó, cái bóng của anh lén lút mở rộng sang một bên như nước tràn ra và Igris lặng lẽ nổi lên từ đó.
♖ Bệ hạ. ♖
♟ Hử? ♟
♖ Tại sao … người không nói cho anh ta biết sự thật? ♖
Igris giữ lại những ký ức từ khi còn là một con người, nhờ đó, anh ta biết rõ hơn bất cứ ai về nỗi buồn và khó khăn của một người bị lãng quên khỏi tâm trí những người mà họ quan tâm.
Và đó là lý do tại sao anh ta nghĩ đến thám tử Woo Jincheol, có lẽ là cơ hội lý tưởng nhất để giải bày. Ngay cả khi đó chỉ là một cá nhân, sẽ không phải là một điều tốt cho Jinwoo khi cho ai đó biết anh đã cứu thế giới này như thế nào?
Có một gợi ý khác biệt về khao khát trong giọng nói của Igris.
Tuy nhiên, Jinwoo lắc đầu.
♟ Có thể quên, được coi là món quà của thượng đế dành cho con người, ngươi biết đấy. ♟
Ngay cả khi đó là kết quả được tạo ra một cách giả tạo sau khi sử dụng Công cụ của Thiên Chúa; Jinwoo nghĩ rằng anh không đủ điều kiện để lựa chọn những ký ức cần xóa và những gì cần lưu giữ.
Chỉ có một vị thần mới làm điều gì đó như thế. Đó là lý do tại sao anh quyết định để cựu Chủ tịch Hiệp hội Woo Jincheol không biết chuyện này.
♖ Người có chắc chắn về điều này không, bệ hạ? ♖
♟ Ừ. ♟
Lúc đó, Jinwoo đột ngột nhìn xuống bàn tay trái của mình.
Ở đó, bằng chứng về đòn tấn công mạnh mẽ do Vua Rồng gây ra.
Vết sẹo bỏng ở bàn tay trái này, xuất hiện từ việc chặn ‘Hơi thở hủy diệt’, không thể chữa lành được cho dù anh có cố gắng làm gì. Một ký ức khó chịu không thể quên được khá giống với vết sẹo này – vết thương không thể lành.
Ngay cả khi người được hỏi muốn điều đó, có thực sự cần phải mang những ký ức đau đớn đó trở lại?
Ngay bây giờ, không một dấu vết đau đớn, khổ sở nào phải chịu đựng dưới bàn tay của lũ quái vật và những Chúa tể, còn đọng lại trong ký ức của những người đang sống trên hành tinh này.
Và đó là lý do Jinwoo không muốn để những ký ức về quá khứ đọng lại trong tâm trí của cựu Chủ tịch Hiệp hội Woo Jincheol.
♖ Thần hiểu, thưa bệ hạ. ♖
Igris lặng lẽ chìm vào bóng tối, như thể anh ta chấp nhận lời giải thích.
Jinwoo vẫn đứng tại chỗ nhìn xuống phía dưới cầu thang trước khi quay lại lớp học.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Khi giờ giải lao đến, máu tò mò của bọn trẻ tập trung vào Jinwoo.
Nghiêm túc bây giờ mà nói, những đứa trẻ này vừa trải nghiệm một tình huống giống như phim truyền hình, một thám tử cảnh sát đột nhiên xông vào lớp học và gọi một người bạn của chúng ra ngoài. Rõ ràng là sự chú ý không kiềm chế của chúng sẽ tập trung vào nhân vật chính của câu chuyện đó.
Ngay cả những cô gái quan tâm đến Jinwoo trước đây nhưng không dám nói, giờ đã hoàn toàn vội vã lao về phía anh và ngay sau đó, một đám người khá lớn tụ tập xung quanh bàn học Jinwoo.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Này, Jinwoo? Tại sao một thám tử lại đến trường??”
Jinwoo cười toe toét trước sự tò mò cháy bỏng của các bạn cùng lớp và nói về cái cớ mới mà anh vừa nghĩ ra ngay tại chỗ.
“Chà, anh ấy là người mà mình biết, và anh ấy chỉ ghé qua để hỏi mình một vài điều, thế thôi.”
“Wow, thật tuyệt vời.”
“Cậu thực sự quen biết với một thám tử sao?”
“Jinwoo, tớ rất chi là ghen tị với cậu đó nha?”
Jinwoo thấy khó kiểm soát tiếng cười của mình khi sự quan tâm của bọn trẻ bắt đầu đi theo một hướng hơi bất ngờ.
‘Younggil-ah, tại sao bây giờ mắt cậu ta lại lấp lánh như vậy?‘
Tuy nhiên, nhờ chuyến viếng thăm không báo trước của vị thám tử, cảm giác như bức tường vô hình mà những đứa trẻ này cảm thấy xung quanh Jinwoo đã sụp đổ dù chỉ một chút. Các cô gái nhân cơ hội này hỏi về những điều họ chôn giấu trong lòng.
“Mình nghe từ những đứa con trai khác nói rằng cậu có một cơ thể dẻo dai?”
“Thật sao? Cậu là một vận động viên hay gì đó à?”
“Ahh! Mình thấy Jinwoo chạy trên đường đua với các học sinh trong câu lạc bộ điền kinh của trường ngày hôm trước.”
“Wahh, nhìn vai cậu ấy kìa, trông cơ bắp và dẻo dai ghê.”
Kyahk, kyahk ….
Khi các cô gái vây quanh anh từ mọi phía, Jinwoo bắt đầu suy nghĩ làm thế nào khiến họ lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình, nhưng rồi …
Bộ tứ côn đồ thấy một đám tụ họp lại, khiến chúng khá khó chịu và quyết định làm gián đoạn cuộc vui.
“Này, thằng kia. Bây giờ trông mày rất chi là nổi tiếng đấy nhé? Ngay cả một thám tử cảnh sát cũng đến gặp mày và tất cả mọi người ở đây cũng tụ họp xung quanh.”
Khi bộ tứ này bước vào hiện trường, các chàng trai nhanh chóng rút lui về chỗ ngồi, trong khi các cô gái bắt đầu lặng lẽ lùi lại.
Một cậu bé tên là Nam Joonshik, được xem là đại ca của bộ tứ nổi loạn, bắt đầu vỗ vai Jinwoo, người đóng vai trò là tiêu điểm của các nữ sinh trung học cách đây không lâu. Khóe mắt cậu bé bắt đầu nhướng lên.
“Không biết là tao có nên cho mày một trận ra trò ở trường này không? Để rồi mày có dám về mách nước tao với thám tử đó không?”
‘Bàn tay thằng nhóc này sẽ bị thương nếu nó đánh với mình, thiệt tình ku cậu…‘
Jinwoo nhìn chằm chằm vào đứa trẻ im lặng với đôi mắt lãnh đạm, và sắc mặt của Nam Joonshik bắt đầu đỏ dần khi cậu bé nhận ra rằng tay mình đang đau như địa ngục, nhưng mặc cho những nỗ lực của cậu bé, phản ứng của Jinwoo dường như quá hờ hững.
“Argh, tại sao đôi mắt của mày lại khốn kiếp như vậy?”
Nam Joonshik sau đó nhìn mọi thứ trên bàn của Jinwoo. Sách giáo khoa, sổ ghi chép, và hộp bút chì của anh, cộng với một vài thứ khác rơi xuống sàn nhà.
Mười ngàn binh sĩ bóng tối mạnh mẽ đang ẩn nấp trong bóng Jinwoo đều gầm lên giận dữ sau khi họ chứng kiến màn trình diễn vũ lực này từ tên ngốc tuổi teen.
Kẻ lưu manh tuổi teen đã không dừng lại ở đó và đưa tay nắm lấy cổ áo Jinwoo, người có sắc mặt cứng lại ngay lúc đó.
“Gì thế này? Cậu muốn gây sự sao? Tốt hơn hết là cậu nên thả cổ áo mình ra trước khi mọi thứ tồi tệ hơn, hiểu chưa?”
Ngay lúc đó.
Một cánh tay to lớn đột nhiên thò ra từ phía trên và quấn chặt quanh cổ họng Nam Joonshik.
“Ặc ặc ặc!!”
Tên côn đồ nắm lấy cánh tay to lớn khi cậu ta bắt đầu nghẹn ngào thảm hại, và trong lúc đó, một khuôn mặt quen thuộc lộ ra phía trên đứa trẻ mặt tái nhợt.
“Nhóc có vấn đề gì với thành viên câu lạc bộ bọn anh vậy?”
Khuôn mặt đó không ai khác chính là đội trưởng câu lạc bộ điền kinh, Choi Taewoong, học sinh năm ba, và cậu ta đi cùng với một người bạn, học sinh cuối cấp với chiều cao khiêm tốn, Jeong Gushik.
Tất cả bốn thành viên của bộ tứ đều thấy mình bị mắc kẹt trong vóc dáng to lớn của người cao niên, mặt chúng dần biến sắc.
Jinwoo lẳng lặng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhặt hộp bút chì. Jinah đã mua chiếc hộp này như một món quà kỷ niệm khi anh vào trường trung học phổ thông, vì vậy bốn tên côn đồ này sẽ không nhận được tha thứ nếu có bất cứ điều gì xảy ra với nó.
Anh nhặt hộp bút lên và đặt nó trở lại bàn trước khi đặt câu hỏi.
“Tiền bối, tại sao các anh lại đến đây?”
“Bọn anh xuất hiện để can ngăn át chủ bài của đội khỏi việc đánh những tên tao lao bí đao như thế này.”
“Không, không phải điều này. Làm ơn, hãy nghiêm túc.”
“Ahahahat-!”
Choi Taewoong bị bắt bài nhanh chóng, vì vậy cậu ta tiếp tục.
“Anh quên nói với em rằng bọn anh dự định tổ chức một bữa tiệc chào mừng cho các thành viên mới vào ngày hôm nay, em thấy đấy. Cả em và Younggil hôm nay có rãnh không?”
Jinwoo liếc nhìn Younggil và cậu ta gật đầu.
“Có, bọn em sẽ đến.”
“Oh, vậy thì, hẹn gặp lại cả hai sau giờ học.”
Vẫn mỉm cười, hai tiền bối bắt đầu rời đi, nhưng sau đó, Jinwoo gọi họ lại.
“Tiền bối? Anh tính đưa bốn người đó đi đâu vậy?”
“Ahaha, những tên ngốc này ấy hả?”
Choi Taewoong trao đổi ánh mắt với Jeong Gushik.
“Chà, chúng ta nên làm gì với bốn đứa này đây?”
“Bắt bọn nó chạy quanh sân điền kinh 10 lần thử xem sao, đội trưởng”
“Được đấy!”
Ngay sau đó, những tiếng la lớn “Chinh phục cả nước!” từ từ vang vọng nhỏ dần quanh không gian lớp học.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Ding Dong. Ding Dong.
Một vài tiếng chuông cuối trường vang lên.
Jinwoo bước ra khỏi cổng trường cùng với các thành viên còn lại của câu lạc bộ điền kinh.
Younggil giờ đã thích thú việc đổ mồ hôi sau khi quen với chế độ tập luyện của câu lạc bộ, mặc dù cậu ta nhận được một vài sự thúc đẩy kịp thời từ Jinwoo mọi lúc.
Trong khi Younggil đang lắng nghe lời khuyên của các đàn anh thì, Jinwoo lùi lại một bước và nghe lén những cuộc trò chuyện đang diễn ra.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là cảnh tượng yên bình của một ngày bình thường.
Jeong Gushik chạy lên phía trước, quay đầu về phía Jinwoo và hỏi.
“À, phải rồi. Jinwoo này? Chuyện gì đã xảy ra vào đầu ngày vậy, với những tên ngu ngốc đó ấy? Chúng ta có nên nói chuyện với chúng một cách tử tế để chúng không bắt nạt em sau này?”
Jinwoo trả lời với vẻ mặt không quan tâm.
“Không sao đâu anh, kệ bọn chúng đi.”
“Anh không làm điều này bởi vì anh lo lắng cho em. Mà anh chỉ không muốn thấy một vấn đề đột nhiên xuất hiện và em bị lôi vào một cuộc họp khu vực vì những kẻ ngốc đó.”
Jinwoo cười toe toét.
“Đừng lo lắng. Em sẽ không để điều đó xảy ra đâu.”
Ngay lúc đó.
Ai đó đột nhiên xuất hiện từ phía sau cái bóng của bức tường và gọi Jinwoo.
“Thợ săn Sung Jinwoo.”
Cứ như thể thời gian dừng lại, vào lúc đó. Jinwoo đóng băng ngay tại chỗ, và từ từ quay đầu về phía giọng nói đó.
Thám tử Woo Jincheol đã chờ Jinwoo cho đến bây giờ.
Giọng nói của anh khẽ run lên.
“Nhưng bằng cách nào…?”
Cuối cùng cũng nhận được xác nhận từ câu trả lời của Jinwoo, đôi mắt của thám tử Woo Jincheol bắt đầu rưng rưng.
“Đúng như anh nghĩ…em là anh ấy.”
Dịch bởi: Daemond
Danh sách chương