Nói xong câu này, Trịnh Mật phát hiện Minh Tô rõ ràng đã vui hơn rất nhiều
Nàng ấy cũng tích cực hơn rất nhiều, giúp Trịnh Mật dọn chén đũa vào trong hộp đồ ăn, lại sai người lấy trà cụ đến để nàng tự mình pha trà.
Còn nói chuyện hôm nay thái úy đã nói cho Trịnh Mật nghe.
"Nhiều năm rồi mẫu phi không được gặp bà ngoại, ta rất lo ngọc thể của bà ngoại không khỏe." Minh Tô lo lắng nói.
Nhiều năm không thấy mẫu thân, đến khi gặp lại thì đã là người già hấp hối, chuyện này mới tàn nhẫn làm sao.
Trịnh Mật cũng không biết nên an ủi như thế nào, bèn vỗ vỗ mu bàn tay nàng ấy, nói: "Đợi Thục phi nương nương hồi cung thì ngài ở cạnh ngài ấy là được."
Minh Tô gật đầu: "Chỉ đành phải như thế." Nàng ấy nói xong, lại im lặng nhích đến gần Trịnh Mật hơn.
Hai nàng ngồi dưới một nhuyễn tháp cạnh cửa sổ, trời vẫn còn chưa tối hẳn, có chút ráng chiều xuyên qua lớp giấy cửa sổ.
Vào lúc này cũng là lúc các cung nhân đi thắp đèn, nhưng Minh Tô vẫn chưa sai người vào, nàng muốn tranh thủ lúc không có ai để trò chuyện với Trịnh Mật.
Đương nhiên Trịnh Mật cũng phát hiện ra hành động của nàng ấy, nhưng nàng cũng không vạch trần.
Vậy nên nàng nói vài câu rồi nhích lại gần hơn, cho đến khi hai người chạm vào nhau, đầu vai dán sát vào nhau.
"A Mật......" Minh Tô gọi nàng.
Trịnh Mật quay đầu, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu lên một bên mặt Minh Tô.
Nàng ấy nhìn nàng rất nghiêm túc, hỏi ra câu hỏi đã nín nhịn hồi lâu: "Vì sao nàng lại không nhận lại ta? Suốt sáu năm qua, nàng đã ở đâu? Rồi sao lại nhập vào người hoàng hậu?"
"Ta......" Trịnh Mật mở miệng rồi lại im lặng, suy nghĩ một lát mới tìm được cách trả lời tốt nhất: "Sáu năm trước ta bị Trình Trì Sinh sát hại, vừa mở mắt ra thì đã đến mùa hè năm ngoái, ngày thứ ba sau hôm đại hôn của hoàng hậu."
Việc này vô cùng kỳ lạ nhưng Minh Tô tiếp nhận rất nhanh, chỉ vì chuyện này xảy ra trên người Trịnh Mật.
Bây giờ lại nghe chi tiết, nàng vẫn cảm thấy là quái lạ thần kỳ.
Nàng suy nghĩ một chút rồi mới hỏi: "Vậy là lập tức xuyên qua năm năm, đến thẳng mùa hè năm ngoái sao?"
Trịnh Mật gật đầu, kiên nhẫn giải thích cho nàng ấy: "Cứ như là ngủ một giấc rồi tỉnh dậy đến năm năm sau vậy, nhưng không phải là bản thân mà lại trở thành người khác."
Minh Tô ngẩng đầu lên, nghe nàng nói thì chậm rãi gật gù, nhưng khi nghe nói đến đoạn nàng không phải là chính mình thì lại vội phản bác: "Nàng vẫn là A Mật, nàng vẫn luôn là A Mật mà."
Nàng ấy nói vô cùng chắc chắn, nói xong còn nghiêm túc gật gật đầu để chứng minh lời nàng ấy nói không hề giả.
Trịnh Mật không khỏi cười cười.
Minh Tô nghĩ là nàng không tin nên vội nói: "Thật đấy!"
Nàng ấy nói xong lại có chút đắc ý: "Nàng nhìn này, tuy là tướng mạo khác nhau, giọng nói cũng khác nhưng ta vẫn nhận ra nàng.
Thế thì có thể thấy được là nàng vẫn là A Mật, không khác gì lúc trước cả."
Nhận ra được Trịnh Mật thật sự là việc tự hào hiếm thấy của Minh Tô từ lúc chào đời tới nay.
Sự hoang mang, rối rắm, dò xét trong quá khứ đến hôm nay đều đã chứng minh cho sự thông tuệ của nàng.
Minh Tô không thể không khoe với Trịnh Mật được, từ từ kể lại chuyện nàng ấy phát hiện như thế nào, rồi lại tìm kiếm ra sao.
Nàng ấy càng kể càng phấn khích, Trịnh Mật nghe nghe, càng nghe ánh mắt càng nhu hòa.
"Ta đã đoán chắc chắn là nàng đã mang mặt nạ da người như trong thoại bản.
Suy đoán này vừa xuất hiện thì lập tức sáng tỏ, giải thích được vì sao tướng mạo khác nhau, giọng nói khác nhau nhưng tính tình lại giống nhau đến vậy."
"Ta vui đến phát điên, nhưng cũng vô cùng lo lắng.
Tuy là vô cùng tin tưởng nhưng lại chưa nghiệm chứng, nên vẫn không yên lòng.
Thế là ta đã vào cung tìm nàng." Minh Tô nói vô cùng hớn hở.
Trịnh Mật cũng nghĩ lại, ngày hôm đó đang nói chuyện êm đêm thì đột nhiên Minh Tô đến gần, sờ mặt nàng, sờ xong còn thấy mất mát phiền muộn.
"Lúc ấy chứng thực không phải khiến ta rất lo lắng." Hai hàng lông mày đang nhướng lên của Minh Tô hơi rủ xuống, "Trong lòng ta đã nghĩ hoàng hậu nhất định là A Mật, nhưng ta vẫn không tìm ra chứng cứ.
Sau đó trong một lần vô tình trú mưa, ta đã đi đến Tướng Quốc Tự, gặp được một trên trụ trì muốn trèo cao."
Khuôn mặt nàng ấy hơi run lên, Trịnh Mật chỉ cần nhìn mặt đoán ý thì cũng biết trụ trì kia tất đã giúp nàng ấy nghĩ ra gì đó.
Minh Tô tiếp tục nói, ban đầu Trịnh Mật là nghiêm túc nghe, dần dần trong lòng mềm nhũn ra, sau đó lại là áy náy.
Nếu ngay từ đầu nàng trực tiếp nói cho Minh Tô tình huống thực tế thì các nàng đã có thể gặp lại nhau sớm một năm rồi.
Vậy thì Minh Tô đã có thể bớt đi những gập ghềnh khi tìm kiếm.
"Rồi sau đó, nàng lại sai Tô Đô đến gặp ta, thế là ta chắc chắn đó là nàng rồi," Minh Tô nói xong thì sự phấn khích giảm dần, trên khuôn mặt lộ ra chút rầu rĩ, nàng ấy nhìn Trịnh Mật, nói, "Ta nên sớm nhận ra nàng mới phải."
Chỉ là khi đó nàng một lòng vững tin Trịnh Mật vẫn còn sống nên chưa bao giờ nghĩ theo chiều hướng đó.
Minh Tô vẫn rất tiếc nuối, nàng lại nói thêm: "Ta hẳn phải liếc mắt một cái đã nhận ra nàng rồi.
Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, nàng đối xử với ta tốt như thế, lẽ ra ta phải nhận ra nàng ngay......"
"Minh Tô......" Trịnh Mật cắt ngang lời nàng ấy, Minh Tô ngơ ngác ngậm miệng, nhìn nàng.
Trịnh Mật dịu dàng nhìn nàng ấy, sờ khuôn mặt nàng ấy, nói: "Ngài đã làm rất tốt rồi."
Chuyện mượn xác hoàn hồn ly kỳ đến vậy, Minh Tô có thể nghĩ đến, chứng minh.
Thậm chí nàng ấy còn không hề sợ chút nào, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc nếu quay về là một ác hồn thì nên làm sao cho phải.
Đúng là Minh Tô không nghĩ đến, nàng nào có nghĩ được chuyện sau đó.
Hơn nữa dù cho thật sự là một ác hồn quay về thì chỉ sợ Minh Tô cũng cam tâm tình nguyện bị hại.
Nàng nghe thấy Trịnh Mật khen nàng thì chút đắc ý be bé lại quay về.
Tầm mắt chạm phải đôi môi của Trịnh Mật, tim nàng bỗng nhảy lên, nghĩ đến vừa rồi A Mật đã hôn nàng.
Nàng thích lắm, còn muốn nữa.
Nhưng nếu bây giờ nàng lại hôn A Mật, thì sẽ không quá vội vàng, càn rỡ chứ.
Minh Tô chần chừ, rồi lại rất muốn hôn A Mật lần nữa.
Nàng cẩn thận nghiêng người, ánh mắt dừng lại trên môi Trịnh Mật.
Như là một sự ám chỉ vô cùng rõ ràng, Trịnh Mật đương nhiên hiểu được.
Nàng khép mắt, hơi nửa đầu, lòng Minh Tô nóng lên, chậm rãi đến gần.
Nàng nín thở, cảm nhận sự mềm mại trên môi.
Vào giờ khắc này, nàng cảm thấy nàng đã có được bảo vật quý giá nhất trên đời, đời này đã sống không uổng.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo Minh Tô lại cảm thấy chưa đủ.
Nàng lại muốn lại gần Trịnh Mật hơn nữa, gần đến mức cả hai hòa làm một.
Nhưng nàng lại không biết nên làm như thế nào, cả người cứng đơ không dám cử động gì, chỉ biết dán chặt đôi môi.
Cho đến khi cuối cùng nàng không thể nín thở được nữa, gương mặt căng lên đỏ bừng thì mới lùi về sau, cái miệng nhỏ nhắn thở phì phò.
Lòng Trịnh Mật mềm nhũn ra trước dáng vẻ này của nàng ấy.
Rõ ràng Minh Tô còn rất non nớt, không hiểu khi đôi môi kề sát vào nhau thì có thể ôm, cũng không biết cách điều chỉnh hô hấp, càng không hiểu còn có thể tiến thêm một bước, đến khi răng môi giao nhau.
Nhưng Minh Tô vẫn rất hưng phấn, nàng vui đến mức hai mắt lấp lánh, trong khi nhìn Trịnh Mật như là trời đầy sao, ngây ngô thơ ngây, rồi lại mang theo thanh xuân và nhiệt huyết.
Trịnh Mật bỗng nghĩ đến sáu năm trước khi nàng bị Minh Tô ôm lấy trong đại sảnh giáo phường, cũng không hiểu gì cảm, chỉ ôm hờ thôi cũng có thể khiến nàng ấy mặt đỏ tai hồng.
Thời gian như chồng lên nhau, Trịnh Mật không khỏi cười cười, nàng vuốt ve khóe môi Minh Tô, ngay khi đang muốn dạy nàng ấy hôn môi như thế nào, có thể làm gì nữa thì ngoài điện vang lên tiếng cầu kiến.
"Điện hạ, trung thư lệnh cầu kiến ạ."
Minh Tô ồ lên: "Sao lại đến vào lúc này?"
Trời sắp tối rồi, lúc này mà đến thì tất là có chuyện quan trọng.
Trịnh Mật bèn đè ý muốn dạy dỗ xuống, nói: "Ta đến thiên điện tránh một chút."
Minh Tô nghĩ cũng tốt, bèn đứng lên, đợi Trịnh Mật vào thiên điện tránh đi thì mới gọi người vào.
Cùng vào còn có hai tên cung nhân, bọn họ thắp sáng nến trong điện lên.
Bóng tối trong đại điện bị xua tan, bỗng sáng sủa hẳn lên.
Nhưng Minh Tô lại có chút không quen.
Nàng đợi trung thư lệnh hành lễ xong mới hỏi: "Khanh gia vội vàng đến đây là có chuyện quan trọng muốn bẩm sao?"
Thiên điện và chính điện chỉ cách nhau một bức tường, Trịnh Mật ngồi ở thiên điện cũng có thể nghe thấy giọng Minh Tô rất rõ.
Khi nàng ấy gặp ngoại thần thì lập tức không còn sự ngây ngô khi chỉ có hai người các nàng, giọng điệu rất là trầm ổn.
Không hiểu sao Trịnh Mật lại cười cười, trái tim chợt thấy ngọt ngào.
"Thần và vài vị đồng liêu đã bái kiến bệ hạ." Trung thư lệnh bẩm.
Giọng Minh Tô không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm, thản nhiên cười cười, giọng điệu lời nói có chút cay độc, nói nửa thật nửa giả: "Phụ hoàng có hơi giận cô nên cô chưa đi thỉnh an, muốn đợi phụ hoàng bớt giận rồi lại thỉnh tội sau."
Trung thư lệnh vội nói: "Điện hạ nói sao thế ạ? Sao bệ hạ lại giận cho được? Nếu không có điện hạ cứu giá kịp thời, bảo vệ xã tắc thì tình hình hôm nay khó mà nói được." Hắn vội nói ra quan điểm, thuận thế tỏ lòng trung thành.
Minh Tô không nói tiếp, trung thư lệnh lại nói: "Long thể bệ hạ ốm đau, không có dấu hiệu khỏe lại, khó có thể xử lý chính vụ.
Nhưng giang sơn xã tắc không thể không người làm chủ.
Chúng thần vì vạn dân thiên hạ nên đã bái kiến bệ hạ, khẩn cầu bệ hạ chọn người tài đức sáng suốt kế vị."
Trịnh Mật nghe hiểu rồi, trung thư lệnh đến để bẩm báo tiến triển.
Sau khi Minh Tô nắm quyền thì hành động vô cùng khoan dung, đó là vì để việc chuyển giao được thuận lợi.
Có trung thư lệnh và các trọng thần ra sức, hoàng đế giờ đã là tù nhân, không thể chống đỡ thêm được mấy ngày.
Trịnh Mật thầm tính, việc đổi ngôi nên nhanh chứ không nên chậm, nhiều nhất là ba ngày thì Minh Tô đã có thể thuận lợi kế vị.
"Trung thư lệnh nói sai một chuyện rồi." Giọng Minh Tô vang lên, "Bệ hạ không thể xử lý chính vụ không phải là vì long thể đau ốm, mà là vì không đủ tài đức.
Mê muội vô năng, nhiều lần phạm phải sai lầm nghiêm trọng nên không còn mặt mũi nào ở trên ngai vàng."
Lời này vừa nói xong, cả đại điện lập tức im phăng phắc, tim Trịnh Mật cũng căng thẳng theo.
Thoái vị vì lý do long thể suy nhược và thoái vị vì hồ đồ vô năng, hai chuyện này như trời với đất.
Công chúa đã chiếm đại thế, xét theo mấy ngày nay nàng ấy nhân nhượng, làm việc thoải mái dễ chịu, thì không chỉ có các đại thần, mà ngay cả Trịnh Mật cũng cho rằng nàng ấy muốn lấy được đại vị trước rồi sau đó mới nhắc lại chuyện xưa.
"Điện, điện hạ, thần bàn chuyện vua, con phán chuyện cha thì chỉ sợ không ổn đâu ạ." Trung thư lệnh run giọng nói.
"Sao lại không ổn?"
Nàng biết rõ cố hỏi, nhưng trung thư lệnh cũng không thể tránh được, cuối cùng đành phải thở dài nói: "Điện hạ muốn lật lại án cũ sao?" Án cũ này chỉ chuyện nào thì trong lòng cả hai đều biết rất rõ.
Minh Tô nói: "Năm xưa vụ án đó xảy ra như thế nào, nếu khanh nói vậy thì hẳn không thể không biết được."
Trung thư lệnh đương nhiên là biết rõ nó xảy ra như thế nào.
Tuy các đại thần không biết vì sao bệ hạ đột hạ nhiên sát thủ, nhưng từ lúc bắt đầu buộc tội, đến sau này lại bôi nhọ mưu phản, tiếp theo là lấy được vật quá trớn trong mộ,...!Từng chuyện từng chuyện một, không một ai trong triều không biết là bị oan khuất cả.
Nhưng khi đó không ai có cách nào, những đại thần kêu oan hoặc chết hoặc bị biếm chức, giết một nhóm, trục xuất một nhóm, dần dần trong triều cũng im hơi lặng tiếng.
Cả nhà Trịnh thái phó bị chết sạch, không còn chút máu mủ nào trên đời.
Nhiều năm trôi qua, các đại thần nhớ đến án cũ cũng cảm thấy chỉ có thể quên chuyện này thôi.
Hậu nhân không còn, thì còn có ai có thể phí tâm phí lực nhắc lại chuyện xưa chứ?
Kết quả là sáu năm sau, lại có người không tiếc phí tâm phí lực nhắc lại chuyện xưa.
"Điện hạ muốn thẩm tra đến mức nào?"
"Một sắc kỷ chiếu mà Trịnh gia nên có."
*Kỷ chiếu: Chiếu tự trách phạt bản thân của hoàng đế thời xưa
Công chúa nói rất quả quyết, như thể đã suy nghĩ trong lòng vô số lần.
Đột nhiên trung thư lệnh lại sinh ra cảm giác công lý sáng tỏ, hắn hỏi lại lần nữa: "Điện hạ đã nghĩ kỹ chưa, nhất quyết phải nhắc lại án cũ trước khi bệ hạ thoái vị sao? Phận làm con muốn định tội quân phụ, dù có đúng hay chiếm lý, thì tội bất hiếu đã dính chặt trên người ngài rồi đó.
Ô danh này không bao giờ xóa được."
"Ta nghĩ kỹ rồi." Minh Tô nói.
Trịnh Mật ở trong thiên điện nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn chảy ra khỏi khóe mắt.
Trung thư lệnh khấu đầu, lui xuống.
Âm thanh đóng cửa điện vang lên, có chút nặng nề.
Trịnh Mật ngồi ở thiên điện thất thần, có lúc nàng nghĩ đến việc thẩm oan giải tội, tổ phụ tổ mẫu phụ thân mẫu thân cô mẫu và cả rất rất nhiều tộc nhân Trịnh gia đã chờ một ngày nay rất lâu.
Nhưng bỗng chốc lại suy nghĩ, đúng như lời trung thư lệnh nói, khi hậu nhân nhắc đến Minh Tô thì không thể tránh khỏi việc nhắc đến tội danh nàng ấy truy cứu quân phụ.
Dù cho sau này nàng ấy cần cù liêm chính đến đâu, thì khi hậu nhân nhắc đến nàng ấy cũng sẽ khó tránh khỏi có cảm giác bất trung bất hiếu.
Dù sao thì trong mắt thế nhân, đạo hiếu còn lớn hơn cả trời, người mà ngay cả phụ thân cũng không thể tha thứ thì đương nhiên là không tốt.
Trịnh Mật tâm loạn như ma, không biết từ lúc nào, mà Minh Tô đã đến trước mặt nàng.
nàng ấy nâng mặt nàng lên, nhìn nước mắt trên mặt nàng.
"Ngài không cần......" Trịnh Mật nhìn nàng ấy, nói, "Không cần phải kiên quyết truy cứu đến bệ hạ, muốn sáng tỏ oan khuất của Trịnh gia thì chỉ cần chứng minh lời buộc tội ban đầu là vu cáo là được mà."
Nếu lật lại án như thế thì Minh Tô cũng không bị lưu lại ô danh.
Minh Tô dịu dàng lau nước mắt của nàng, nàng ấy nhìn nàng, không biết nghĩ tới gì mà lại đột nhiên hỏi: "Có phải ở trong lòng nàng, ta là một người rất tốt đúng không?"
Trịnh Mật gật đầu.
Nàng khen nàng ấy, nhưng Minh Tô cũng không vui vẻ, đôi mắt nàng ấy nhu hòa ấm áp nhưng lại không rực rỡ, mà chỉ u ám nặng nề.
Một lúc lâu sau, nàng ấy thả tay ra, lùi về sau một bước rồi quay lưng lại.
Trịnh Mật nhìn bóng lưng nàng ấy, nàng phát hiện Minh Tô đã hoàn toàn không còn sự sinh động rạng rỡ khi trung thư lệnh yết kiến, nàng ấy như bị bóng tối bao phủ.
Lại thêm một lúc lâu, Minh Tô mới xoay người lại, nàng ấy khẽ cười, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: "Ta không sợ ô danh.
Huống chi, ngày sau cũng tránh khỏi việc bị người khác nghị luận."
Nàng ấy bất ngờ nói như vậy, Trịnh Mật giật mình rồi mới hiểu nàng ấy đang nhắc đến chuyện gì.
Minh Tô đang nhắc đến chuyện của hai nàng.
.
Nàng ấy cũng tích cực hơn rất nhiều, giúp Trịnh Mật dọn chén đũa vào trong hộp đồ ăn, lại sai người lấy trà cụ đến để nàng tự mình pha trà.
Còn nói chuyện hôm nay thái úy đã nói cho Trịnh Mật nghe.
"Nhiều năm rồi mẫu phi không được gặp bà ngoại, ta rất lo ngọc thể của bà ngoại không khỏe." Minh Tô lo lắng nói.
Nhiều năm không thấy mẫu thân, đến khi gặp lại thì đã là người già hấp hối, chuyện này mới tàn nhẫn làm sao.
Trịnh Mật cũng không biết nên an ủi như thế nào, bèn vỗ vỗ mu bàn tay nàng ấy, nói: "Đợi Thục phi nương nương hồi cung thì ngài ở cạnh ngài ấy là được."
Minh Tô gật đầu: "Chỉ đành phải như thế." Nàng ấy nói xong, lại im lặng nhích đến gần Trịnh Mật hơn.
Hai nàng ngồi dưới một nhuyễn tháp cạnh cửa sổ, trời vẫn còn chưa tối hẳn, có chút ráng chiều xuyên qua lớp giấy cửa sổ.
Vào lúc này cũng là lúc các cung nhân đi thắp đèn, nhưng Minh Tô vẫn chưa sai người vào, nàng muốn tranh thủ lúc không có ai để trò chuyện với Trịnh Mật.
Đương nhiên Trịnh Mật cũng phát hiện ra hành động của nàng ấy, nhưng nàng cũng không vạch trần.
Vậy nên nàng nói vài câu rồi nhích lại gần hơn, cho đến khi hai người chạm vào nhau, đầu vai dán sát vào nhau.
"A Mật......" Minh Tô gọi nàng.
Trịnh Mật quay đầu, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu lên một bên mặt Minh Tô.
Nàng ấy nhìn nàng rất nghiêm túc, hỏi ra câu hỏi đã nín nhịn hồi lâu: "Vì sao nàng lại không nhận lại ta? Suốt sáu năm qua, nàng đã ở đâu? Rồi sao lại nhập vào người hoàng hậu?"
"Ta......" Trịnh Mật mở miệng rồi lại im lặng, suy nghĩ một lát mới tìm được cách trả lời tốt nhất: "Sáu năm trước ta bị Trình Trì Sinh sát hại, vừa mở mắt ra thì đã đến mùa hè năm ngoái, ngày thứ ba sau hôm đại hôn của hoàng hậu."
Việc này vô cùng kỳ lạ nhưng Minh Tô tiếp nhận rất nhanh, chỉ vì chuyện này xảy ra trên người Trịnh Mật.
Bây giờ lại nghe chi tiết, nàng vẫn cảm thấy là quái lạ thần kỳ.
Nàng suy nghĩ một chút rồi mới hỏi: "Vậy là lập tức xuyên qua năm năm, đến thẳng mùa hè năm ngoái sao?"
Trịnh Mật gật đầu, kiên nhẫn giải thích cho nàng ấy: "Cứ như là ngủ một giấc rồi tỉnh dậy đến năm năm sau vậy, nhưng không phải là bản thân mà lại trở thành người khác."
Minh Tô ngẩng đầu lên, nghe nàng nói thì chậm rãi gật gù, nhưng khi nghe nói đến đoạn nàng không phải là chính mình thì lại vội phản bác: "Nàng vẫn là A Mật, nàng vẫn luôn là A Mật mà."
Nàng ấy nói vô cùng chắc chắn, nói xong còn nghiêm túc gật gật đầu để chứng minh lời nàng ấy nói không hề giả.
Trịnh Mật không khỏi cười cười.
Minh Tô nghĩ là nàng không tin nên vội nói: "Thật đấy!"
Nàng ấy nói xong lại có chút đắc ý: "Nàng nhìn này, tuy là tướng mạo khác nhau, giọng nói cũng khác nhưng ta vẫn nhận ra nàng.
Thế thì có thể thấy được là nàng vẫn là A Mật, không khác gì lúc trước cả."
Nhận ra được Trịnh Mật thật sự là việc tự hào hiếm thấy của Minh Tô từ lúc chào đời tới nay.
Sự hoang mang, rối rắm, dò xét trong quá khứ đến hôm nay đều đã chứng minh cho sự thông tuệ của nàng.
Minh Tô không thể không khoe với Trịnh Mật được, từ từ kể lại chuyện nàng ấy phát hiện như thế nào, rồi lại tìm kiếm ra sao.
Nàng ấy càng kể càng phấn khích, Trịnh Mật nghe nghe, càng nghe ánh mắt càng nhu hòa.
"Ta đã đoán chắc chắn là nàng đã mang mặt nạ da người như trong thoại bản.
Suy đoán này vừa xuất hiện thì lập tức sáng tỏ, giải thích được vì sao tướng mạo khác nhau, giọng nói khác nhau nhưng tính tình lại giống nhau đến vậy."
"Ta vui đến phát điên, nhưng cũng vô cùng lo lắng.
Tuy là vô cùng tin tưởng nhưng lại chưa nghiệm chứng, nên vẫn không yên lòng.
Thế là ta đã vào cung tìm nàng." Minh Tô nói vô cùng hớn hở.
Trịnh Mật cũng nghĩ lại, ngày hôm đó đang nói chuyện êm đêm thì đột nhiên Minh Tô đến gần, sờ mặt nàng, sờ xong còn thấy mất mát phiền muộn.
"Lúc ấy chứng thực không phải khiến ta rất lo lắng." Hai hàng lông mày đang nhướng lên của Minh Tô hơi rủ xuống, "Trong lòng ta đã nghĩ hoàng hậu nhất định là A Mật, nhưng ta vẫn không tìm ra chứng cứ.
Sau đó trong một lần vô tình trú mưa, ta đã đi đến Tướng Quốc Tự, gặp được một trên trụ trì muốn trèo cao."
Khuôn mặt nàng ấy hơi run lên, Trịnh Mật chỉ cần nhìn mặt đoán ý thì cũng biết trụ trì kia tất đã giúp nàng ấy nghĩ ra gì đó.
Minh Tô tiếp tục nói, ban đầu Trịnh Mật là nghiêm túc nghe, dần dần trong lòng mềm nhũn ra, sau đó lại là áy náy.
Nếu ngay từ đầu nàng trực tiếp nói cho Minh Tô tình huống thực tế thì các nàng đã có thể gặp lại nhau sớm một năm rồi.
Vậy thì Minh Tô đã có thể bớt đi những gập ghềnh khi tìm kiếm.
"Rồi sau đó, nàng lại sai Tô Đô đến gặp ta, thế là ta chắc chắn đó là nàng rồi," Minh Tô nói xong thì sự phấn khích giảm dần, trên khuôn mặt lộ ra chút rầu rĩ, nàng ấy nhìn Trịnh Mật, nói, "Ta nên sớm nhận ra nàng mới phải."
Chỉ là khi đó nàng một lòng vững tin Trịnh Mật vẫn còn sống nên chưa bao giờ nghĩ theo chiều hướng đó.
Minh Tô vẫn rất tiếc nuối, nàng lại nói thêm: "Ta hẳn phải liếc mắt một cái đã nhận ra nàng rồi.
Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, nàng đối xử với ta tốt như thế, lẽ ra ta phải nhận ra nàng ngay......"
"Minh Tô......" Trịnh Mật cắt ngang lời nàng ấy, Minh Tô ngơ ngác ngậm miệng, nhìn nàng.
Trịnh Mật dịu dàng nhìn nàng ấy, sờ khuôn mặt nàng ấy, nói: "Ngài đã làm rất tốt rồi."
Chuyện mượn xác hoàn hồn ly kỳ đến vậy, Minh Tô có thể nghĩ đến, chứng minh.
Thậm chí nàng ấy còn không hề sợ chút nào, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc nếu quay về là một ác hồn thì nên làm sao cho phải.
Đúng là Minh Tô không nghĩ đến, nàng nào có nghĩ được chuyện sau đó.
Hơn nữa dù cho thật sự là một ác hồn quay về thì chỉ sợ Minh Tô cũng cam tâm tình nguyện bị hại.
Nàng nghe thấy Trịnh Mật khen nàng thì chút đắc ý be bé lại quay về.
Tầm mắt chạm phải đôi môi của Trịnh Mật, tim nàng bỗng nhảy lên, nghĩ đến vừa rồi A Mật đã hôn nàng.
Nàng thích lắm, còn muốn nữa.
Nhưng nếu bây giờ nàng lại hôn A Mật, thì sẽ không quá vội vàng, càn rỡ chứ.
Minh Tô chần chừ, rồi lại rất muốn hôn A Mật lần nữa.
Nàng cẩn thận nghiêng người, ánh mắt dừng lại trên môi Trịnh Mật.
Như là một sự ám chỉ vô cùng rõ ràng, Trịnh Mật đương nhiên hiểu được.
Nàng khép mắt, hơi nửa đầu, lòng Minh Tô nóng lên, chậm rãi đến gần.
Nàng nín thở, cảm nhận sự mềm mại trên môi.
Vào giờ khắc này, nàng cảm thấy nàng đã có được bảo vật quý giá nhất trên đời, đời này đã sống không uổng.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo Minh Tô lại cảm thấy chưa đủ.
Nàng lại muốn lại gần Trịnh Mật hơn nữa, gần đến mức cả hai hòa làm một.
Nhưng nàng lại không biết nên làm như thế nào, cả người cứng đơ không dám cử động gì, chỉ biết dán chặt đôi môi.
Cho đến khi cuối cùng nàng không thể nín thở được nữa, gương mặt căng lên đỏ bừng thì mới lùi về sau, cái miệng nhỏ nhắn thở phì phò.
Lòng Trịnh Mật mềm nhũn ra trước dáng vẻ này của nàng ấy.
Rõ ràng Minh Tô còn rất non nớt, không hiểu khi đôi môi kề sát vào nhau thì có thể ôm, cũng không biết cách điều chỉnh hô hấp, càng không hiểu còn có thể tiến thêm một bước, đến khi răng môi giao nhau.
Nhưng Minh Tô vẫn rất hưng phấn, nàng vui đến mức hai mắt lấp lánh, trong khi nhìn Trịnh Mật như là trời đầy sao, ngây ngô thơ ngây, rồi lại mang theo thanh xuân và nhiệt huyết.
Trịnh Mật bỗng nghĩ đến sáu năm trước khi nàng bị Minh Tô ôm lấy trong đại sảnh giáo phường, cũng không hiểu gì cảm, chỉ ôm hờ thôi cũng có thể khiến nàng ấy mặt đỏ tai hồng.
Thời gian như chồng lên nhau, Trịnh Mật không khỏi cười cười, nàng vuốt ve khóe môi Minh Tô, ngay khi đang muốn dạy nàng ấy hôn môi như thế nào, có thể làm gì nữa thì ngoài điện vang lên tiếng cầu kiến.
"Điện hạ, trung thư lệnh cầu kiến ạ."
Minh Tô ồ lên: "Sao lại đến vào lúc này?"
Trời sắp tối rồi, lúc này mà đến thì tất là có chuyện quan trọng.
Trịnh Mật bèn đè ý muốn dạy dỗ xuống, nói: "Ta đến thiên điện tránh một chút."
Minh Tô nghĩ cũng tốt, bèn đứng lên, đợi Trịnh Mật vào thiên điện tránh đi thì mới gọi người vào.
Cùng vào còn có hai tên cung nhân, bọn họ thắp sáng nến trong điện lên.
Bóng tối trong đại điện bị xua tan, bỗng sáng sủa hẳn lên.
Nhưng Minh Tô lại có chút không quen.
Nàng đợi trung thư lệnh hành lễ xong mới hỏi: "Khanh gia vội vàng đến đây là có chuyện quan trọng muốn bẩm sao?"
Thiên điện và chính điện chỉ cách nhau một bức tường, Trịnh Mật ngồi ở thiên điện cũng có thể nghe thấy giọng Minh Tô rất rõ.
Khi nàng ấy gặp ngoại thần thì lập tức không còn sự ngây ngô khi chỉ có hai người các nàng, giọng điệu rất là trầm ổn.
Không hiểu sao Trịnh Mật lại cười cười, trái tim chợt thấy ngọt ngào.
"Thần và vài vị đồng liêu đã bái kiến bệ hạ." Trung thư lệnh bẩm.
Giọng Minh Tô không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm, thản nhiên cười cười, giọng điệu lời nói có chút cay độc, nói nửa thật nửa giả: "Phụ hoàng có hơi giận cô nên cô chưa đi thỉnh an, muốn đợi phụ hoàng bớt giận rồi lại thỉnh tội sau."
Trung thư lệnh vội nói: "Điện hạ nói sao thế ạ? Sao bệ hạ lại giận cho được? Nếu không có điện hạ cứu giá kịp thời, bảo vệ xã tắc thì tình hình hôm nay khó mà nói được." Hắn vội nói ra quan điểm, thuận thế tỏ lòng trung thành.
Minh Tô không nói tiếp, trung thư lệnh lại nói: "Long thể bệ hạ ốm đau, không có dấu hiệu khỏe lại, khó có thể xử lý chính vụ.
Nhưng giang sơn xã tắc không thể không người làm chủ.
Chúng thần vì vạn dân thiên hạ nên đã bái kiến bệ hạ, khẩn cầu bệ hạ chọn người tài đức sáng suốt kế vị."
Trịnh Mật nghe hiểu rồi, trung thư lệnh đến để bẩm báo tiến triển.
Sau khi Minh Tô nắm quyền thì hành động vô cùng khoan dung, đó là vì để việc chuyển giao được thuận lợi.
Có trung thư lệnh và các trọng thần ra sức, hoàng đế giờ đã là tù nhân, không thể chống đỡ thêm được mấy ngày.
Trịnh Mật thầm tính, việc đổi ngôi nên nhanh chứ không nên chậm, nhiều nhất là ba ngày thì Minh Tô đã có thể thuận lợi kế vị.
"Trung thư lệnh nói sai một chuyện rồi." Giọng Minh Tô vang lên, "Bệ hạ không thể xử lý chính vụ không phải là vì long thể đau ốm, mà là vì không đủ tài đức.
Mê muội vô năng, nhiều lần phạm phải sai lầm nghiêm trọng nên không còn mặt mũi nào ở trên ngai vàng."
Lời này vừa nói xong, cả đại điện lập tức im phăng phắc, tim Trịnh Mật cũng căng thẳng theo.
Thoái vị vì lý do long thể suy nhược và thoái vị vì hồ đồ vô năng, hai chuyện này như trời với đất.
Công chúa đã chiếm đại thế, xét theo mấy ngày nay nàng ấy nhân nhượng, làm việc thoải mái dễ chịu, thì không chỉ có các đại thần, mà ngay cả Trịnh Mật cũng cho rằng nàng ấy muốn lấy được đại vị trước rồi sau đó mới nhắc lại chuyện xưa.
"Điện, điện hạ, thần bàn chuyện vua, con phán chuyện cha thì chỉ sợ không ổn đâu ạ." Trung thư lệnh run giọng nói.
"Sao lại không ổn?"
Nàng biết rõ cố hỏi, nhưng trung thư lệnh cũng không thể tránh được, cuối cùng đành phải thở dài nói: "Điện hạ muốn lật lại án cũ sao?" Án cũ này chỉ chuyện nào thì trong lòng cả hai đều biết rất rõ.
Minh Tô nói: "Năm xưa vụ án đó xảy ra như thế nào, nếu khanh nói vậy thì hẳn không thể không biết được."
Trung thư lệnh đương nhiên là biết rõ nó xảy ra như thế nào.
Tuy các đại thần không biết vì sao bệ hạ đột hạ nhiên sát thủ, nhưng từ lúc bắt đầu buộc tội, đến sau này lại bôi nhọ mưu phản, tiếp theo là lấy được vật quá trớn trong mộ,...!Từng chuyện từng chuyện một, không một ai trong triều không biết là bị oan khuất cả.
Nhưng khi đó không ai có cách nào, những đại thần kêu oan hoặc chết hoặc bị biếm chức, giết một nhóm, trục xuất một nhóm, dần dần trong triều cũng im hơi lặng tiếng.
Cả nhà Trịnh thái phó bị chết sạch, không còn chút máu mủ nào trên đời.
Nhiều năm trôi qua, các đại thần nhớ đến án cũ cũng cảm thấy chỉ có thể quên chuyện này thôi.
Hậu nhân không còn, thì còn có ai có thể phí tâm phí lực nhắc lại chuyện xưa chứ?
Kết quả là sáu năm sau, lại có người không tiếc phí tâm phí lực nhắc lại chuyện xưa.
"Điện hạ muốn thẩm tra đến mức nào?"
"Một sắc kỷ chiếu mà Trịnh gia nên có."
*Kỷ chiếu: Chiếu tự trách phạt bản thân của hoàng đế thời xưa
Công chúa nói rất quả quyết, như thể đã suy nghĩ trong lòng vô số lần.
Đột nhiên trung thư lệnh lại sinh ra cảm giác công lý sáng tỏ, hắn hỏi lại lần nữa: "Điện hạ đã nghĩ kỹ chưa, nhất quyết phải nhắc lại án cũ trước khi bệ hạ thoái vị sao? Phận làm con muốn định tội quân phụ, dù có đúng hay chiếm lý, thì tội bất hiếu đã dính chặt trên người ngài rồi đó.
Ô danh này không bao giờ xóa được."
"Ta nghĩ kỹ rồi." Minh Tô nói.
Trịnh Mật ở trong thiên điện nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn chảy ra khỏi khóe mắt.
Trung thư lệnh khấu đầu, lui xuống.
Âm thanh đóng cửa điện vang lên, có chút nặng nề.
Trịnh Mật ngồi ở thiên điện thất thần, có lúc nàng nghĩ đến việc thẩm oan giải tội, tổ phụ tổ mẫu phụ thân mẫu thân cô mẫu và cả rất rất nhiều tộc nhân Trịnh gia đã chờ một ngày nay rất lâu.
Nhưng bỗng chốc lại suy nghĩ, đúng như lời trung thư lệnh nói, khi hậu nhân nhắc đến Minh Tô thì không thể tránh khỏi việc nhắc đến tội danh nàng ấy truy cứu quân phụ.
Dù cho sau này nàng ấy cần cù liêm chính đến đâu, thì khi hậu nhân nhắc đến nàng ấy cũng sẽ khó tránh khỏi có cảm giác bất trung bất hiếu.
Dù sao thì trong mắt thế nhân, đạo hiếu còn lớn hơn cả trời, người mà ngay cả phụ thân cũng không thể tha thứ thì đương nhiên là không tốt.
Trịnh Mật tâm loạn như ma, không biết từ lúc nào, mà Minh Tô đã đến trước mặt nàng.
nàng ấy nâng mặt nàng lên, nhìn nước mắt trên mặt nàng.
"Ngài không cần......" Trịnh Mật nhìn nàng ấy, nói, "Không cần phải kiên quyết truy cứu đến bệ hạ, muốn sáng tỏ oan khuất của Trịnh gia thì chỉ cần chứng minh lời buộc tội ban đầu là vu cáo là được mà."
Nếu lật lại án như thế thì Minh Tô cũng không bị lưu lại ô danh.
Minh Tô dịu dàng lau nước mắt của nàng, nàng ấy nhìn nàng, không biết nghĩ tới gì mà lại đột nhiên hỏi: "Có phải ở trong lòng nàng, ta là một người rất tốt đúng không?"
Trịnh Mật gật đầu.
Nàng khen nàng ấy, nhưng Minh Tô cũng không vui vẻ, đôi mắt nàng ấy nhu hòa ấm áp nhưng lại không rực rỡ, mà chỉ u ám nặng nề.
Một lúc lâu sau, nàng ấy thả tay ra, lùi về sau một bước rồi quay lưng lại.
Trịnh Mật nhìn bóng lưng nàng ấy, nàng phát hiện Minh Tô đã hoàn toàn không còn sự sinh động rạng rỡ khi trung thư lệnh yết kiến, nàng ấy như bị bóng tối bao phủ.
Lại thêm một lúc lâu, Minh Tô mới xoay người lại, nàng ấy khẽ cười, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: "Ta không sợ ô danh.
Huống chi, ngày sau cũng tránh khỏi việc bị người khác nghị luận."
Nàng ấy bất ngờ nói như vậy, Trịnh Mật giật mình rồi mới hiểu nàng ấy đang nhắc đến chuyện gì.
Minh Tô đang nhắc đến chuyện của hai nàng.
.
Danh sách chương