“Đạo diễn, khuôn mặt cô ấy thì nên trang điểm theo tone chủ đạo nào?”
Đạo diễn Cố đứng gần đó đưa tay lên xoa cằm suy nghĩ. Về mấy vấn đề trang điểm này ông ta không hề hay biết. Cô ta là chuyên gia trang điểm rồi còn không biết nên làm như nào là có ý gì chứ, không lẽ ông thuê đúng một người mới vào nghề ư? “Đen, đỏ.” Lưu Luân bấy giờ mới lên tiếng, vừa nói anh vừa chăm chăm vào Tố Tố, ánh mắt lộ vẻ cưng chiều và khích lệ khiến cô cũng trở nên hào hứng.
Châu Châu đứng lên đi đến trước mặt Tố Tố, tay cầm chai nước sẵn mở nắp. Cô ta mỉa mai Tố Tố bằng chất giọng ‘trà xanh’. “Ai dô, sao lại là đen và đỏ chứ, theo tôi thấy cô ấy hợp với màu hồng cánh sen và tím hơn đó. Tượng trưng cho sự ‘mềm yếu’ và ‘thủy chung’, đạo diễn nói xem, có phải hay không?” Cô ta đưa chai nước ra uống một ngụm, ánh mắt lén đảo xung quanh rồi giả vờ đưa chai nước ra vô tình rơi xuống.
Nào ngờ Lưu Luân lại biết trước mục đích khi Châu Châu lại gần Tố Tố, anh kịp thời bắt lấy chai nước rơi xuống từ không trung, suýt chút nữa chai nước đã đổ lên người Tố Tố. Lưu Luân lạnh giọng, ánh mắt lộ vài tia cảnh cáo với Châu Châu. “Cẩn thận một chút Châu tiểu thư. Một người có tay chân đầy đủ không nên quá vụng về như vậy.”
“Bụm…” Tố Tố bất giác đưa tay lên che miệng nhịn cười, Lưu Luân vậy khác gì đang kích bác cô ta chứ, cứ như muốn nói Châu Châu chân tay phế liệt không như người bình thường vậy.
Cô ta tức đến nỗi đầu muốn bốc khói, chỉ biết nói lắp nhìn Lưu Luân bằng ánh mắt đáng thương. “A...anh, anh nói vậy là có ý gì?”
Lưu Luân đưa chai nước cho người trong đoàn ekip phía sau, tiện phủi phủi lòng bàn tay mình. “Châu tiểu thư không nên hiểu nhầm ý tốt của tôi. Mà tôi cũng tò mò…” Vừa nói anh vừa cười, một nụ cười nghề nghiệp. “Mắt thẩm mỹ của cô rốt cuộc lại tệ đến vậy?”
Bị Lưu Luân nói ý, Châu Châu tỏ vẻ khó chịu chỉ biết hậm hực liếc xéo Tố Tố bằng ánh mắt ghét bỏ rồi quay đi. Thật không ngờ Lưu Luân lại bênh vực con nhỏ đó đến vậy! Đáng ghét.
“Vậy tôi sẽ trang điểm giống như anh yêu cầu nhé. Thật đúng ý tôi.” Cô gái trẻ đó đặt xuống một hộp đồ chuyên dụng dùng để trang điểm, ban đầu cô ta cũng tự nhận thấy với trang phục và vai diễn của Tố Tố màu đen và đỏ là thích hợp nhất, chỉ là sợ không vừa ý đạo diễn Cố...ông ta mà đuổi việc thì khổ!
Anh gật đầu đáp ứng rồi nhìn xuống Tố Tố vẫn còn đang cười thầm. “Em đợi tôi một chút. Ngoan ngoãn đừng chạy lung tung.”
Lại là lời nhắc nhở quen thuộc. Tố Tố gật đầu, môi hơi bĩu ra. Tại sao Lưu Luân luôn sợ cô chạy mất vậy chứ, ở hoàn cảnh này thì cô có thể chạy đi đâu, chạy xuống biển sao? Nghĩ rồi cô lại nhìn ra mặt nước biển mênh mông từ khi đến vẫn luôn nhẹ nhàng đập vào màn cát trắng. Lưu Luân chính là lại gần phía Lưu Dực, hai người bọn họ đang nói chuyện gì đó.
Lưu Dực tay đút túi quần, anh nhìn về phía xa, nơi Tố Tố cũng đang chiếu sự khó hiểu về phía này, bất giác quay lưng đi, Lưu Dực hỏi. “Anh, chuyện lần này em rất cần một lời giải thích. Anh đã kết hôn từ khi nào?”
Có một sự bất ngờ không hề nhẹ trên khuôn mặt Lưu Luân, Lưu Dực sao lại hỏi anh như vậy? Lẽ nào khi nãy Tố Tố và cậu ta ở gần nhau đã trao đổi chuyện gì đó mà anh không hay biết… Lưu Luân bật cười, tay đưa lên vuốt vuốt mi tâm, đồng thời hạ giọng. “Cũng không hẳn.”
Hai người họ đi dạo dọc bờ biển, tiếng sóng rì rào cùng làn gió mát, tóc hai người đàn ông bay theo chiều gió. Nghe câu trả lời không đúng với ý của mình của Lưu Luân, Lưu Dực nhíu mày, nhìn sang anh mình. “Khi nãy Tố Tố đã nói với em, cô ấy là vợ của anh. Em có chút kinh ngạc, trước giờ chưa từng nghe chuyện anh lấy vợ, thậm chí còn chưa thấy anh công khai mối quan hệ nào với phụ nữ trước mặt truyền thông, và cả những người thân nữa.”
Không công khai cũng đúng, đối với Lưu Luân, anh chưa từng rung động trái tim với ai, cho đến khi gặp cô ấy…
“Tố Tố là người vô gia cư bị anh đâm xe phải vào khoảng thời gian khá lâu trước kia. Cô ấy bị chứng mất trí nhớ tạm thời.”
Lưu Dực lộ rõ vẻ khó tin, anh dừng chân lại nhíu mày. “Anh đừng nói kể từ đó anh nuôi cô ấy và tự đặt cho cô ấy một cái tên, ngay cả danh phận ‘vợ’ đó, cũng là do anh?” Lưu Luân trước nay không lo chuyện bao đồng, cùng lắm đâm xe phải người khác sẽ tìm người giải quyết nhanh gọn lẹ để tránh gặp phiền phức, vậy mà lần này lại đem một người phụ nữ về nhà, nói xem...có phải rất kỳ lạ hay không. Nghĩ đến đây Lưu Dực sực nhận ra vấn đề, Tố Tố thực sự rất xinh đẹp, không những vậy lại giống như một búp bê sống vậy, khuôn mặt khả ái, để ý kỹ sẽ không nhận ra đây là một người trưởng thành, chỉ giống như một thiếu nữ đôi mươi. Có điều...xinh đẹp như vậy sao lại là người vô gia cư cho được?
“Hơi khó tin. Nhưng sự thật là vậy.” Lưu Luân không ngần ngại dùng đôi mắt xanh biếc của mình nhìn Lưu Dực. “Tốt hơn hết chuyện này chỉ có anh và em biết.”
Lưu Dực lắc lắc đầu vẻ bất lực. “Anh sẽ làm gì khi cô ấy phục hồi trí nhớ của mình?” Nhìn Lưu Luân như thể đã yêu say đắm cô gái xinh đẹp kia rồi, sau khi phục hồi trí nhớ liệu Tố Tố có còn bên cạnh anh trai này đến suốt đời hay không đây.
“Đến khi đó, tính sau.” Lưu Luân đưa tay lên vuốt mái tóc xoăn dài của mình, đôi mắt chưa bao giờ bị lo lắng vùi dập đi hy vọng.
“Lưu Luân!”
Phía xa cánh tay đạo diễn Cố đang vẫy về phía hai người. Xem ra công tác chuyển bị đều đã đâu vào đấy, Tố Tố trang điểm xong rồi.
“Có muốn đến xem không?” Lưu Luân quay sang nhìn cậu em họ.
Lưu Dực nhếch khóe miệng chối từ. “Em còn có việc, cáo từ thôi.”
Không nói thêm lời nào, Lưu Luân chỉ vỗ nhẹ một cái vào vai Lưu Dực như chào tạm biệt rồi rảo bước nhanh về phía phim trường. Đợi khi Lưu Luân đi, Lưu Dực đưa một tay lên tạo thành một cái ống nhòm vô dụng, chĩa về phía Tố Tố đã trang điểm mặn mà. “Tố Tố, một cô gái thú vị, nhỉ?”
“T..Tố Tố.” Đứng trước mặt người phụ nữ mang khuôn mặt sắc nét, Lưu Luân thất thần vài giây, trông cô giống như một người khác vậy.
Nếu thường ngày cô là một cô gái đáng yêu, ngoan ngoãn và mang nét trong sáng, tự nhiên. Thì lần này xuất hiện và bao trùm lấy cô là sự lạnh lùng, kiêu sa, yêu kiều của một quý cô. Không ngờ chỉ cần một chút phấn son thì Tố Tố lột xác thành công như vậy.
“Đẹp không?” Tố Tố chớp đôi mi cong dày nhìn Lưu Luân, đôi môi đỏ sẫm, đôi mắt đen láy.
Anh giật mình thu lại thẫn thờ. “Đẹp, rất đẹp.” Đột nhiên lại cảm thấy hối hận, anh không muốn bộ dạng mỹ sắc của Tố Tố được nhiều người ngắm nhìn, xem ra anh thật sự muốn cô là của riêng mình rồi.
Tố Tố cười hạnh phúc, mỗi lần thấy Lưu Luân xấu hổ cô lại thấy vui trong lòng. Cô nghĩ rằng đối với chồng mình, cô luôn giống một cô gái vươn mình trong nụ hồng, mãi không phai sắc hương. Lưu Luân chưa bao giờ dùng đôi mắt chán chường nhìn cô…
Những cảnh quay đầu tiên đều diễn ra rất đơn giản, Tố Tố và Lưu Luân chỉ đơn giản chạy dọc bãi cát trên biển, cùng nhau té nước đùa nghịch. Nước biển mát lạnh từng đợt xô tới chân Tố Tố, cảm giác vừa thích thú lại vừa thoải mái, từng biểu hiện diễn xuất của cô tự nhiên đến bất ngờ.
“Một tiềm năng.” Ngồi trước màn hình, đạo diễn Cố không ngừng khen ngợi Tố Tố khiến Châu Châu gần đó tức đến nỗi muốn nổ đom đóm mắt. Có gì mà diễn xuất tốt chứ, chẳng phải vừa rồi cô ta cũng làm được hay sao, hoặc vì cô ta xinh đẹp nên mấy người mới thiên vị chứ gì? Cứ đợi đấy, tôi sẽ không tha thứ!
Chuyển phân cảnh, Tố Tố và Lưu Luân đến cạnh chiếc đàn dương cầm. Lưu Luân sẽ ngồi đàn một bản nhạc tình yêu, Tố Tố sẽ đi men cây đàn dương cầm, chầm chậm đến ôm Lưu Luân từ phía sau khi anh đang đàn.
Không ngờ diễn xuất lại dễ dàng đến vậy, Tố Tố từ đầu đến cuối cười sa đọa và ma mị, từng ngón tay chạm lên bờ vai Lưu Luân, ánh mắt nhìn anh nghiệt ngã như một người tượng trưng cho sự tăm tối và mù mịt. Anh ngồi tập trung cao độ hòa mình vào bản nhạc Kiss The Rain, lồng ngực vẫn chầm chậm đập thịch khi từng ngón tay Tố Tố lướt qua mình, cảm giác thật tuyệt vời.
Máy quay không ngừng chuyển góc độ, Tố Tố không ngừng thể hiện tài năng của mình, cô nhón từng bước chân trên cát, mi mắt cụp xuống chạm tay vào đàn, chính cô cũng không ngờ Lưu Luân lại đàn hay và có cảm xúc đến vậy.
Cho đến khi cảnh quay này kết thúc, mọi người đứng xung quanh không ai là không vỗ tay ngưỡng mộ cặp đôi trai tài gái sắc này. Trước kia bọn họ đã gặp qua nhiều cặp đôi diễn xuất ăn ý, nhưng chưa từng gặp cặp đôi nào diễn tự nhiên và đẹp mê hồn như hai người này. Thậm chí chỉ cần thêm một chút tưởng tượng phi thực tế khi bọn họ đang bên cây đàn dương cầm, giống như Tố Tố và Lưu Luân đang trên bầu trời vậy, chính là giống như những vì thần tình yêu...vừa mang lại cho ta cảm giác yên bình, vừa giống như có sóng gió...buồn đau.
“Tốt lắm, Tố Tố, cô diễn rất chân thật.” Đạo diễn Cố đi tới có đôi lời khen ngợi, không quên quay sang Lưu Luân. “Hai người đúng là trời sinh một cặp. Còn cảnh cuối cùng nữa, cố gắng.”
Vài chuyên gia lại đến chỉnh sửa lại tóc và dặm lại lớp trang điểm cho cô và anh, Tố Tố hơi ửng hồng mặt. Cô thật sự đã làm được sao…
“Tố Tố, cảnh sắp tới chúng ta phải diễn là hôn. Em có làm được không?”
Hôn? Tố Tố hơi giật mình, cô không từ chối, cũng không tỏ ra khó chịu. Tố Tố nắm lấy tay của Lưu Luân, cô gật đầu bằng lòng. “Em sẽ làm tốt.”
“Một...hai...ba… Action!
Nghe thấy hiệu lệnh, Lưu Luân chậm rãi vòng tay qua eo thon gọn của Tố Tố, anh không ngại ngùng trao ánh mắt của mình cho cô, nhận lại từ cô Lưu Luân cũng thấy sự phối hợp. Cô không đẩy anh ra...không từ chối hành động thân mật này...có tin được không? Rằng anh sắp được hôn người phụ nữ mà bấy lâu nay anh trân trọng.
“Chết tiệt, thật chướng mắt!” Châu Châu nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người một nam, một nữ đang áp sát mặt với nhau. Lưu Luân, mẹ kiếp, anh không đồng ý hôn tôi, thậm chí tìm người diễn thế. Vậy mà đối với người phụ nữ kia…
Bắt gặp ánh mắt hung dữ của đạo diễn Cố, Châu Châu rùng mình xoa xoa hai cánh tay cho nguôi ngoai đi cơn phẫn nộ. Nhìn cảnh tượng này quả là không chịu được. Châu Châu hít một ngụm khí lạnh rồi đứng dậy, thà về khách sạn trước còn hơn!
Phía xa cạnh cây dương cầm đen và lớn. Vòng tay ngọc ngà của Tố Tố đan qua cổ Lưu Luân, chỉ vài centimet nữa hai người sẽ chạm môi. Lồng ngực cô đập rộn rã, có một sự thôi thúc không rõ ràng đang xuất hiện trong tim cô, không biết nữa...không biết nó đang thôi thúc điều gì, nhưng tâm chí cô lại nhắc nhở mau hôn anh.
Giây phút hai người môi kề môi, trao nhau nụ hôn đầu tiên, cả hai đều nhắm mắt tận hưởng sự bình yên mình đang tận hưởng. Lưu Luân khẽ cong khóe miệng, Tố Tố vẫn đáp trả nụ hôn của anh một cách cuồng nhiệt.
Chạm môi anh rồi, hôn anh rồi. Tố Tố hơi siết chặt lòng bàn tay của mình, dường như cô đã tìm được tình cảm của mình bị chôn giấu với anh suốt khoảng thời gian vừa qua, Tố Tố chợt nhận ra. Cô...thích anh, cô thích Lưu Luân.
Đạo diễn Cố đứng gần đó đưa tay lên xoa cằm suy nghĩ. Về mấy vấn đề trang điểm này ông ta không hề hay biết. Cô ta là chuyên gia trang điểm rồi còn không biết nên làm như nào là có ý gì chứ, không lẽ ông thuê đúng một người mới vào nghề ư? “Đen, đỏ.” Lưu Luân bấy giờ mới lên tiếng, vừa nói anh vừa chăm chăm vào Tố Tố, ánh mắt lộ vẻ cưng chiều và khích lệ khiến cô cũng trở nên hào hứng.
Châu Châu đứng lên đi đến trước mặt Tố Tố, tay cầm chai nước sẵn mở nắp. Cô ta mỉa mai Tố Tố bằng chất giọng ‘trà xanh’. “Ai dô, sao lại là đen và đỏ chứ, theo tôi thấy cô ấy hợp với màu hồng cánh sen và tím hơn đó. Tượng trưng cho sự ‘mềm yếu’ và ‘thủy chung’, đạo diễn nói xem, có phải hay không?” Cô ta đưa chai nước ra uống một ngụm, ánh mắt lén đảo xung quanh rồi giả vờ đưa chai nước ra vô tình rơi xuống.
Nào ngờ Lưu Luân lại biết trước mục đích khi Châu Châu lại gần Tố Tố, anh kịp thời bắt lấy chai nước rơi xuống từ không trung, suýt chút nữa chai nước đã đổ lên người Tố Tố. Lưu Luân lạnh giọng, ánh mắt lộ vài tia cảnh cáo với Châu Châu. “Cẩn thận một chút Châu tiểu thư. Một người có tay chân đầy đủ không nên quá vụng về như vậy.”
“Bụm…” Tố Tố bất giác đưa tay lên che miệng nhịn cười, Lưu Luân vậy khác gì đang kích bác cô ta chứ, cứ như muốn nói Châu Châu chân tay phế liệt không như người bình thường vậy.
Cô ta tức đến nỗi đầu muốn bốc khói, chỉ biết nói lắp nhìn Lưu Luân bằng ánh mắt đáng thương. “A...anh, anh nói vậy là có ý gì?”
Lưu Luân đưa chai nước cho người trong đoàn ekip phía sau, tiện phủi phủi lòng bàn tay mình. “Châu tiểu thư không nên hiểu nhầm ý tốt của tôi. Mà tôi cũng tò mò…” Vừa nói anh vừa cười, một nụ cười nghề nghiệp. “Mắt thẩm mỹ của cô rốt cuộc lại tệ đến vậy?”
Bị Lưu Luân nói ý, Châu Châu tỏ vẻ khó chịu chỉ biết hậm hực liếc xéo Tố Tố bằng ánh mắt ghét bỏ rồi quay đi. Thật không ngờ Lưu Luân lại bênh vực con nhỏ đó đến vậy! Đáng ghét.
“Vậy tôi sẽ trang điểm giống như anh yêu cầu nhé. Thật đúng ý tôi.” Cô gái trẻ đó đặt xuống một hộp đồ chuyên dụng dùng để trang điểm, ban đầu cô ta cũng tự nhận thấy với trang phục và vai diễn của Tố Tố màu đen và đỏ là thích hợp nhất, chỉ là sợ không vừa ý đạo diễn Cố...ông ta mà đuổi việc thì khổ!
Anh gật đầu đáp ứng rồi nhìn xuống Tố Tố vẫn còn đang cười thầm. “Em đợi tôi một chút. Ngoan ngoãn đừng chạy lung tung.”
Lại là lời nhắc nhở quen thuộc. Tố Tố gật đầu, môi hơi bĩu ra. Tại sao Lưu Luân luôn sợ cô chạy mất vậy chứ, ở hoàn cảnh này thì cô có thể chạy đi đâu, chạy xuống biển sao? Nghĩ rồi cô lại nhìn ra mặt nước biển mênh mông từ khi đến vẫn luôn nhẹ nhàng đập vào màn cát trắng. Lưu Luân chính là lại gần phía Lưu Dực, hai người bọn họ đang nói chuyện gì đó.
Lưu Dực tay đút túi quần, anh nhìn về phía xa, nơi Tố Tố cũng đang chiếu sự khó hiểu về phía này, bất giác quay lưng đi, Lưu Dực hỏi. “Anh, chuyện lần này em rất cần một lời giải thích. Anh đã kết hôn từ khi nào?”
Có một sự bất ngờ không hề nhẹ trên khuôn mặt Lưu Luân, Lưu Dực sao lại hỏi anh như vậy? Lẽ nào khi nãy Tố Tố và cậu ta ở gần nhau đã trao đổi chuyện gì đó mà anh không hay biết… Lưu Luân bật cười, tay đưa lên vuốt vuốt mi tâm, đồng thời hạ giọng. “Cũng không hẳn.”
Hai người họ đi dạo dọc bờ biển, tiếng sóng rì rào cùng làn gió mát, tóc hai người đàn ông bay theo chiều gió. Nghe câu trả lời không đúng với ý của mình của Lưu Luân, Lưu Dực nhíu mày, nhìn sang anh mình. “Khi nãy Tố Tố đã nói với em, cô ấy là vợ của anh. Em có chút kinh ngạc, trước giờ chưa từng nghe chuyện anh lấy vợ, thậm chí còn chưa thấy anh công khai mối quan hệ nào với phụ nữ trước mặt truyền thông, và cả những người thân nữa.”
Không công khai cũng đúng, đối với Lưu Luân, anh chưa từng rung động trái tim với ai, cho đến khi gặp cô ấy…
“Tố Tố là người vô gia cư bị anh đâm xe phải vào khoảng thời gian khá lâu trước kia. Cô ấy bị chứng mất trí nhớ tạm thời.”
Lưu Dực lộ rõ vẻ khó tin, anh dừng chân lại nhíu mày. “Anh đừng nói kể từ đó anh nuôi cô ấy và tự đặt cho cô ấy một cái tên, ngay cả danh phận ‘vợ’ đó, cũng là do anh?” Lưu Luân trước nay không lo chuyện bao đồng, cùng lắm đâm xe phải người khác sẽ tìm người giải quyết nhanh gọn lẹ để tránh gặp phiền phức, vậy mà lần này lại đem một người phụ nữ về nhà, nói xem...có phải rất kỳ lạ hay không. Nghĩ đến đây Lưu Dực sực nhận ra vấn đề, Tố Tố thực sự rất xinh đẹp, không những vậy lại giống như một búp bê sống vậy, khuôn mặt khả ái, để ý kỹ sẽ không nhận ra đây là một người trưởng thành, chỉ giống như một thiếu nữ đôi mươi. Có điều...xinh đẹp như vậy sao lại là người vô gia cư cho được?
“Hơi khó tin. Nhưng sự thật là vậy.” Lưu Luân không ngần ngại dùng đôi mắt xanh biếc của mình nhìn Lưu Dực. “Tốt hơn hết chuyện này chỉ có anh và em biết.”
Lưu Dực lắc lắc đầu vẻ bất lực. “Anh sẽ làm gì khi cô ấy phục hồi trí nhớ của mình?” Nhìn Lưu Luân như thể đã yêu say đắm cô gái xinh đẹp kia rồi, sau khi phục hồi trí nhớ liệu Tố Tố có còn bên cạnh anh trai này đến suốt đời hay không đây.
“Đến khi đó, tính sau.” Lưu Luân đưa tay lên vuốt mái tóc xoăn dài của mình, đôi mắt chưa bao giờ bị lo lắng vùi dập đi hy vọng.
“Lưu Luân!”
Phía xa cánh tay đạo diễn Cố đang vẫy về phía hai người. Xem ra công tác chuyển bị đều đã đâu vào đấy, Tố Tố trang điểm xong rồi.
“Có muốn đến xem không?” Lưu Luân quay sang nhìn cậu em họ.
Lưu Dực nhếch khóe miệng chối từ. “Em còn có việc, cáo từ thôi.”
Không nói thêm lời nào, Lưu Luân chỉ vỗ nhẹ một cái vào vai Lưu Dực như chào tạm biệt rồi rảo bước nhanh về phía phim trường. Đợi khi Lưu Luân đi, Lưu Dực đưa một tay lên tạo thành một cái ống nhòm vô dụng, chĩa về phía Tố Tố đã trang điểm mặn mà. “Tố Tố, một cô gái thú vị, nhỉ?”
“T..Tố Tố.” Đứng trước mặt người phụ nữ mang khuôn mặt sắc nét, Lưu Luân thất thần vài giây, trông cô giống như một người khác vậy.
Nếu thường ngày cô là một cô gái đáng yêu, ngoan ngoãn và mang nét trong sáng, tự nhiên. Thì lần này xuất hiện và bao trùm lấy cô là sự lạnh lùng, kiêu sa, yêu kiều của một quý cô. Không ngờ chỉ cần một chút phấn son thì Tố Tố lột xác thành công như vậy.
“Đẹp không?” Tố Tố chớp đôi mi cong dày nhìn Lưu Luân, đôi môi đỏ sẫm, đôi mắt đen láy.
Anh giật mình thu lại thẫn thờ. “Đẹp, rất đẹp.” Đột nhiên lại cảm thấy hối hận, anh không muốn bộ dạng mỹ sắc của Tố Tố được nhiều người ngắm nhìn, xem ra anh thật sự muốn cô là của riêng mình rồi.
Tố Tố cười hạnh phúc, mỗi lần thấy Lưu Luân xấu hổ cô lại thấy vui trong lòng. Cô nghĩ rằng đối với chồng mình, cô luôn giống một cô gái vươn mình trong nụ hồng, mãi không phai sắc hương. Lưu Luân chưa bao giờ dùng đôi mắt chán chường nhìn cô…
Những cảnh quay đầu tiên đều diễn ra rất đơn giản, Tố Tố và Lưu Luân chỉ đơn giản chạy dọc bãi cát trên biển, cùng nhau té nước đùa nghịch. Nước biển mát lạnh từng đợt xô tới chân Tố Tố, cảm giác vừa thích thú lại vừa thoải mái, từng biểu hiện diễn xuất của cô tự nhiên đến bất ngờ.
“Một tiềm năng.” Ngồi trước màn hình, đạo diễn Cố không ngừng khen ngợi Tố Tố khiến Châu Châu gần đó tức đến nỗi muốn nổ đom đóm mắt. Có gì mà diễn xuất tốt chứ, chẳng phải vừa rồi cô ta cũng làm được hay sao, hoặc vì cô ta xinh đẹp nên mấy người mới thiên vị chứ gì? Cứ đợi đấy, tôi sẽ không tha thứ!
Chuyển phân cảnh, Tố Tố và Lưu Luân đến cạnh chiếc đàn dương cầm. Lưu Luân sẽ ngồi đàn một bản nhạc tình yêu, Tố Tố sẽ đi men cây đàn dương cầm, chầm chậm đến ôm Lưu Luân từ phía sau khi anh đang đàn.
Không ngờ diễn xuất lại dễ dàng đến vậy, Tố Tố từ đầu đến cuối cười sa đọa và ma mị, từng ngón tay chạm lên bờ vai Lưu Luân, ánh mắt nhìn anh nghiệt ngã như một người tượng trưng cho sự tăm tối và mù mịt. Anh ngồi tập trung cao độ hòa mình vào bản nhạc Kiss The Rain, lồng ngực vẫn chầm chậm đập thịch khi từng ngón tay Tố Tố lướt qua mình, cảm giác thật tuyệt vời.
Máy quay không ngừng chuyển góc độ, Tố Tố không ngừng thể hiện tài năng của mình, cô nhón từng bước chân trên cát, mi mắt cụp xuống chạm tay vào đàn, chính cô cũng không ngờ Lưu Luân lại đàn hay và có cảm xúc đến vậy.
Cho đến khi cảnh quay này kết thúc, mọi người đứng xung quanh không ai là không vỗ tay ngưỡng mộ cặp đôi trai tài gái sắc này. Trước kia bọn họ đã gặp qua nhiều cặp đôi diễn xuất ăn ý, nhưng chưa từng gặp cặp đôi nào diễn tự nhiên và đẹp mê hồn như hai người này. Thậm chí chỉ cần thêm một chút tưởng tượng phi thực tế khi bọn họ đang bên cây đàn dương cầm, giống như Tố Tố và Lưu Luân đang trên bầu trời vậy, chính là giống như những vì thần tình yêu...vừa mang lại cho ta cảm giác yên bình, vừa giống như có sóng gió...buồn đau.
“Tốt lắm, Tố Tố, cô diễn rất chân thật.” Đạo diễn Cố đi tới có đôi lời khen ngợi, không quên quay sang Lưu Luân. “Hai người đúng là trời sinh một cặp. Còn cảnh cuối cùng nữa, cố gắng.”
Vài chuyên gia lại đến chỉnh sửa lại tóc và dặm lại lớp trang điểm cho cô và anh, Tố Tố hơi ửng hồng mặt. Cô thật sự đã làm được sao…
“Tố Tố, cảnh sắp tới chúng ta phải diễn là hôn. Em có làm được không?”
Hôn? Tố Tố hơi giật mình, cô không từ chối, cũng không tỏ ra khó chịu. Tố Tố nắm lấy tay của Lưu Luân, cô gật đầu bằng lòng. “Em sẽ làm tốt.”
“Một...hai...ba… Action!
Nghe thấy hiệu lệnh, Lưu Luân chậm rãi vòng tay qua eo thon gọn của Tố Tố, anh không ngại ngùng trao ánh mắt của mình cho cô, nhận lại từ cô Lưu Luân cũng thấy sự phối hợp. Cô không đẩy anh ra...không từ chối hành động thân mật này...có tin được không? Rằng anh sắp được hôn người phụ nữ mà bấy lâu nay anh trân trọng.
“Chết tiệt, thật chướng mắt!” Châu Châu nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người một nam, một nữ đang áp sát mặt với nhau. Lưu Luân, mẹ kiếp, anh không đồng ý hôn tôi, thậm chí tìm người diễn thế. Vậy mà đối với người phụ nữ kia…
Bắt gặp ánh mắt hung dữ của đạo diễn Cố, Châu Châu rùng mình xoa xoa hai cánh tay cho nguôi ngoai đi cơn phẫn nộ. Nhìn cảnh tượng này quả là không chịu được. Châu Châu hít một ngụm khí lạnh rồi đứng dậy, thà về khách sạn trước còn hơn!
Phía xa cạnh cây dương cầm đen và lớn. Vòng tay ngọc ngà của Tố Tố đan qua cổ Lưu Luân, chỉ vài centimet nữa hai người sẽ chạm môi. Lồng ngực cô đập rộn rã, có một sự thôi thúc không rõ ràng đang xuất hiện trong tim cô, không biết nữa...không biết nó đang thôi thúc điều gì, nhưng tâm chí cô lại nhắc nhở mau hôn anh.
Giây phút hai người môi kề môi, trao nhau nụ hôn đầu tiên, cả hai đều nhắm mắt tận hưởng sự bình yên mình đang tận hưởng. Lưu Luân khẽ cong khóe miệng, Tố Tố vẫn đáp trả nụ hôn của anh một cách cuồng nhiệt.
Chạm môi anh rồi, hôn anh rồi. Tố Tố hơi siết chặt lòng bàn tay của mình, dường như cô đã tìm được tình cảm của mình bị chôn giấu với anh suốt khoảng thời gian vừa qua, Tố Tố chợt nhận ra. Cô...thích anh, cô thích Lưu Luân.
Danh sách chương