Cô gái này chẳng phải là người đã gọi Triệu Đình Đình ở buổi gặp mặt hôm trước sao? Hai người hóa lành rồi? Triệu Đình Đình đã nói cô ấy là bạn thân của mình.

“A…” Trần Hy Nhi cười gượng đứng dậy, cô vươn tay ra về phía Lưu Luân. “Xin chào, tôi là Trần Hy Nhi, bạn thân của Đình Đình. Nghe danh đã lâu.”

Lưu Luân chìm vào ưu tư hồi lâu vẫn không vươn tay ra bắt lại với Trần Hy Nhi khiến Trần Hy Nhi nụ cười ngày càng trở nên gượng gạo, không lẽ người này không định bắt tay thật sao? Khinh người thế cơ à, quê quá!

“Rất vui được gặp cô, Hy Nhi.” Lưu Luân cười ấm, anh đưa tay ra bắt lấy tay Trần Hy Nhi.

Trần Hy Nhi chớp chớp mắt, còn tưởng Lưu Luân không thèm động tay vào người bình thường như cô cơ đấy. Xem ra không quá đáng ghét, vẻ bề ngoài cũng rất điển trai và năng động.

Triệu Đình Đình bấy giờ vẫn ngồi im, cô không lên tiếng, không nhìn hai người bọn họ, cô hít một hơi thật lạnh rồi đứng dậy. “Lưu Luân, nhờ anh tiếp cô ấy một chút, em đi tắm.” Không cần nhận câu trả lời từ Lưu Luân, Triệu Đình Đình tiếp tục nhìn Trần Hy Nhi. “Cậu cứ tự nhiên, mình sẽ nhanh thôi.”

“Đ...được.” Triệu Đình Đình như biến thành người khác vậy, cô bạn thân ngốc nghếch của cô đâu rồi. Giờ đây đứng trước mặt Trần Hy Nhi giống như một cô gái cực phẩm vậy, có cảm giác thân hình và sắc đẹp của Triệu Đình Đình ngày càng có sức hút.

Cửa phòng riêng khép lại, ngoài phòng khách chỉ còn Lưu Luân và Trần Hy Nhi, không khí này có chút khó xử. Trần Hy Nhi quay sang nhìn Lưu Luân, khuôn mặt có chút áy náy. “Xin lỗi vì đã đến đột ngột mà không có thông báo trước.”

Anh thôi nhìn cánh cửa đã cất đi hình bóng của Triệu Đình Đình, quay về đối mặt với bạn thân của cô, anh chỉ biết cười trừ. “Không sao, mời ngồi.”

“Cảm ơn.” Trần Hy Nhi đợi Lưu Luân ngồi xuống ghế trước, lúc này cô mới lịch sự ngồi xuống ghế.

Phải nói sao nhỉ, lần đầu đối mặt với người nổi tiếng nhất nhì Showbiz, nếu là một người bình thường sợ còn không giữ được bình tĩnh. Trần Hy Nhi là nhà báo, theo bản năng lập tức dùng đôi mắt của mình soi mói từng chút một về người đàn ông đối diện.

Lưu Luân vuốt tóc một bên, anh nhẹ giọng bắt chuyện trước. “Cô và Đình Đình rất thân nhau từ lâu?”

Trần Hy Nhi hất mái tóc đen ra sau trả lời dứt khoát. “Rất lâu rồi, lâu đến nỗi anh không thể tưởng tượng được.”

Lưu Luân gật gật đầu đáp ứng. Anh đã từng nghĩ Triệu Đình Đình ngày cả một người bạn thân cũng không có, không ngờ lại có bạn thân lâu năm cũng rất lanh lợi. Trần Hy Nhi nhìn bề ngoài có nhan sắc ngang ngửa Triệu Đình Đình, có thể nói hai người có nét gì đó giống nhau. Vì là bạn thân nên phong cách cũng giống nhau chăng? “Còn anh thì sao.” Trần Hy nhi đan hai tay vào nhau nhìn đối phương bằng ánh mắt nghiêm túc. Ở chung với Triệu Đình Đình, có khi nào xảy ra chuyện gì… “Anh và Đình Đình là mối quan hệ gì, tại sao hai người lại ở cùng nhau? Cô ấy vốn không phải một ngôi sao.”

Lưu Luân với bề ngoài bất cần nhưng tâm hồn tinh tế, anh biểu lộ sự hứng thú, gương mặt mỹ nam lộ ra nụ cười. “Cô là một nhà báo đúng không?”

T...tại sao anh ta biết Trần Hy Nhi cô là nhà báo? Máy ảnh không mang, tài liệu không cầm, trên người cô không có bất cứ thứ gì liên quan đến công việc cả. Lẽ nào là một nhân vật tầm cỡ như Lưu Luân còn biết xem bói?

“Anh có tầm hiểu biết rộng quá. Đúng vậy, tôi là nhà báo, sao anh biết?” Trần Hy Nhi cầm lên ly nước mà Triệu Đình Đình đã rót sẵn cho mình, cô đưa lên miệng uống một ngụm rồi nắm chặt ly nước trong tay không buông.

“Là thần thái của cô khi đặt ra câu hỏi. Rất giống với những người tôi gặp qua.” Lưu Luân gật đầu tán thưởng, hai tay khoanh trước ngực, hơn nữa cũng là Triệu Đình Đình đã nói từ trước Trần Hy Nhi là một nhà báo.

Thì ra khi đặt ra câu hỏi Trần Hy Nhi vẫn luôn giữ vững tinh thần trong công việc, Lưu Luân là người nổi tiếng đã trải qua biết bao nhiêu cuộc phỏng vấn lớn, nhỏ. Chẳng trách nhận ra ngay được Trần Hy Nhi là nhà báo. Dường như thói quen đặt ra những câu hỏi không có dấu chấm hết đã đi sâu vào máu cô đến nỗi không thể bỏ được.

Trần Hy Nhi e ngại đưa tay lên vuốt nhẹ mi tâm, đồng thời thở dài ngán ngẩm. “Tôi sẽ rút kinh nghiệm.” Dứt lời cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt xanh của Lưu Luân. “Anh trả lời câu hỏi của tôi được chưa?”

Lưu Luân dựa lưng ra sau ghế, anh trả lời. “Tôi và Đình Đình…” Phải nói như nào cho đúng đây. Triệu Đình Đình sẽ rất tức giận nếu anh nói dối rằng hai người đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau. “Đơn giản là quen nhau vì công việc.”

Quen nhau vì công việc? Quen nhau vì công việc mà luôn kề sát bên nhau trong cách chương trình thực tế của đối phương, quan tâm nhau đến từng chi tiết nhỏ, đã có tin đồn hai người đang hẹn hò từ trước rồi. Triệu Đình Đình đã thừa nhận mình ly hôn với...nói chung cô ấy và ở gia không còn mối liên kết nào với nhau. Vậy thì hà cớ gì hai người chỉ dừng lại ở mối quan hệ công việc? Lưu Luân có thể là chỗ dựa vững chắc cho Triệu Đình Đình.

Là người đó không đối xử tốt với Triệu Đình Đình, vậy thì Trần Hy Nhi đây cũng không về phe đó nữa. Lập tức muốn tác thành cho cặp đôi trẻ trước mắt này. “Anh thích Đình Đình nhà tôi đúng không? Đừng nói dối, ánh mắt của anh khi nhìn vào cô ấy rất giống với những người đàn ông khác.”

Lưu Luân có chút rùng mình, câu hỏi này thốt ra một cách tự nhiên vô cùng, Trần Hy Nhi thẳng thắn hơn cả Triệu Đình Đình. Lưu Luân không trả lời, anh chỉ nhìn thẳng vào mắt đối phương không có chút động tĩnh.

“Anh trả lời hay không thì tôi cũng vẫn rõ. Chỉ mong sau này anh đối xử với cô ấy tốt một chút, đừng như…” Trần Hy Nhi tỏ vẻ bất mãn khi tưởng tượng ra khuôn mặt nam nhân đáng ghét đã bỏ rơi Triệu Đình Đình nhà mình.

“Tôi chưa từng có suy nghĩ làm tổn thương cô ấy.” Lưu Luân lạnh lùng đáp trả. Triệu Đình Đình là người duy nhất đem lại cho anh nhiều nụ cười chân thực, là người giúp anh có nhiều động lực cố gắng để cải thiện bản thân, cũng nhờ có cô...anh mới biết cảm giác quan tâm một người, yêu thương và lo lắng cho một người. Chỉ cần Triệu Đình Đình đồng ý và cho phép, anh muốn dùng cả đời bù đắp cho những tổn thương mà cô đã trải.

“Hai người đang nói chuyện gì?”

Những câu hỏi tiếp theo của Trần Hy Nhi còn chưa kịp đặt ra thì Triệu Đình Đình đã tắm xong và bước ra khỏi phòng. Vừa nhìn dáng vẻ vội vàng là biết Triệu Đình Đình đã tắm nhanh hết sức có thể để ra ngoài, cô lo cho Trần Hy Nhi và Lưu Luân không biết đối mặt với nhau như nào.

Trần Hy Nhi cười tà đứng dậy, cô đi đến chỗ Triệu Đình Đình vỗ nhẹ vào mông Triệu Đình Đình một cái khiến Lưu Luân cũng phải đỏ mặt quay đi. “Đình Đình, kiếp trước cậu cứu nhân thế hả. Kiếp này cậu thật sung túc đó nha!”

“Cậu làm cái gì vậy.” Triệu Đình Đình nhíu mày thì thầm, vỗ mông cô như này rất đau, huống hồ...vừa nghĩ cô vừa nhìn Lưu Luân. Anh ấy có vẻ xấu hổ với hành động của Trần Hy Nhi. “Lưu Luân là đàn ông, cậu…”

“Thì có làm sao, người ta là đang rất thích cậu.” Trần Hy Nhi nháy mắt tinh nghịch đáp trả. Xem ra lần này không phải lo Triệu Đình Đình sẽ gặp phải kẻ xấu. Lưu Luân vừa phóng khoáng, đẹp trai, nhà giàu, có danh tiếng. Quá tốt rồi.

Triệu Đình Đình đỏ bừng mặt, không hiểu trong lúc cô tắm Lưu Luân và Trần Hy Nhi đã nói với nhau những điều gì, Trần Hy Nhi sao lại biết anh ấy thích cô rồi? Với tính cách của Trần Hy Nhi kiểu gì cũng…

“Nghe mình nói, lập tức yêu anh ấy đi.” Trần Hy Nhi nhỏ giọng, mắt hơi híp lại ám muội.

Biết ngay! Chính là những lời khuyên bảo của Trần Hy Nhi, cô ấy sẽ khuyến khích cô và Lưu Luân yêu nhau.

“Thôi đi Hy Nhi, mình và anh ấy…” Triệu Đình Đình mặc chiếc váy ngắn chữ A, tóc còn hơi ướt.

Đột nhiên Trần Hy Nhi bỗ tay một cái như sực nhớ ra điều gì quan trọng, cô nhìn Triệu Đình Đình bằng hai mắt sáng rực.

“Phải rồi Đình Đình, đi thôi, về nhà cậu một chút. Bố mẹ cậu đang đợi cậu đấy.” Trần Hy Nhi lay lay tay của Triệu Đình Đình vài cái, xong vẫn dứt khoát muốn kéo Triệu Đình Đình đi ra phía cửa.

Bố mẹ ư? Lưu Luân tròn mắt nhìn hai người họ. Phải rồi, trước đó anh đã nói với Triệu Đình Đình rằng cô ấy là trẻ mồ côi nên không có bố mẹ, từ đó đến khi Triệu Đình Đình hồi phục trí nhớ anh vẫn luôn cho rằng cô ấy sống một mình chứ không có người thân. Thật không ngờ cô ấy còn bố mẹ, anh liền cảm thấy ân hận vì những gì mình đã nói dối cô.

“Không. Tại sao mình phải về chứ. Bọn họ không coi mình là gì hết!” Triệu Đình Đình chau mày lớn tiếng. Nếu đã coi cô như là con của mình thì tại sao lại đem cô gả cho Sở gia mà chưa nhận được sự đồng ý từ cô, sau cùng họ cũng chỉ là vì tiền mà bán rẻ con gái.

Trần Hy Nhi cắn răng buông tay Triệu Đình Đình ra. “Ai nói với cậu như vậy chứ? Từ khi cậu mất tích bọn họ đã lo lắng chừng nào, còn ngỡ là cậu đã qua đời. Mẹ của cậu hốc hác đi bao nhiêu, bố cậu cũng trông già đi thêm mấy tuổi. Bọn họ ăn ngủ cũng không được như trước, ngày ngày nhìn di ảnh cậu mà khóc. Cậu nói xem Đình Đình, bọn họ không coi cậu là con từ khi nào?”

Bọn họ...vốn rất yêu thương cô như trước kia sao. Yêu thương cô thì tại sao lại gả cô đi, cô thậm chí còn non dại, ngây thơ biết chừng nào. Nghe Trần Hy Nhi nói càng làm Triệu Đình Đình thêm lo lắng, cố tỏ vẻ không quan tâm bao nhiêu thì bị bộ mặt phẫn nộ của cô bạn thân làm cho sốt ruột bấy nhiêu. Sức khỏe của mẹ cô không tốt…

“Nhưng…” Triệu Đình Đình đưa tay lên vò đầu mình với đôi mắt thất vọng. Cô có nên quay về nhà không, cô có nên để họ biết mình còn sống?

“Đình Đình...cậu là người con duy nhất của hai bác.” Trần Hy Nhi hạ giọng an ủi, tay nắm lấy tay Triệu Đình Đình khích lệ cô.

Triệu Đình Đình nuốt trọn một ngụm khí lạnh, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Luân, người đàn ông vẫn im lặng từ nãy đến giờ. Anh đang chăm chăm vào nỗi uất hận không thể tỏ bày của cô. Giống như cái cách anh thương hại cô vậy, muốn khóc nhưng lại không thể để anh nhìn thấy, muốn tỏ ra mình ổn nhưng lại không thành công. Cô bất lực, bất lực vô cùng.

“Lưu Luân, bữa tối nay anh tự xử nhé. Em và cô ấy...đi ra ngoài một lát.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện