Choang.

Tiếng ly vỡ rơi chói tai phát ra từ căn phòng lớn, tiểu Hàn giật mình nhìn cốc nước, cả người trở nên thẫn thờ.

“Có chuyện gì?” Sở Minh Thành nghe thấy tiếng động lập tức ghé phòng tiểu Hàn, gương mặt có chút lo lắng nhìn con trai đang đứng nhìn mưa bên cửa sổ, mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy bên dưới chân nó.

Anh nhìn dưới đất rồi nhìn lên tiểu Hàn, xảy ra chuyện gì với nó. Tại sao khuôn mặt lại biến sắc thế kia? Trước nay nó đều chưa xảy ra trường hợp như vậy.

“Tiểu Hàn, con làm…” Sở Minh Thành đi vào trong, vừa đặt tay lên vai tiểu Hàn xoay nửa người nó lại, anh sững người mất vài giây khi nhìn thấy tiểu Hàn khóc. “Tiểu Hàn, con làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Anh cao giọng lay lay hai vai con trai, đôi mắt âm u.

Tiểu Hàn chớp mắt. Nó nhìn bố rồi đột nhiên ôm chầm lấy Sở Minh Thành. “Bố!”

“Bố đây rồi, bố đây, đừng khóc nữa. Sấm chớp làm con sợ sao?” Anh xoa xoa lưng tiểu Hàn, yết hầu nâng lên hạ xuống một lượt.

Kỳ lạ, tiểu Hàn trước nay đều không sợ sấm chớp, không gì có thể làm nó sợ. Vỡ một ly nước có thể làm nó hoảng đến khóc? “Bố ơi, con không biết tại sao con khóc. Bố, con muốn gặp mẹ!” Tiểu Hàn nức nở ngẩng đầu lên, hai má hồng hồng.

Mẹ? Sở Minh Thành xoa xoa đầu con trai. “Trời đang mưa, để mai được không?” Nhìn đồng hồ cũng đã muộn, Triệu Đình Đình có lẽ sâu giấc rồi, anh không muốn làm phiền nha đầu ấy, cũng không biết từ khi nào anh lại có suy nghĩ này.

Tiểu Hàn lắc đầu. “Con sợ lắm, con muốn ở cạnh mẹ cơ. Con cứ thấy trong lòng nôn nao, khó chịu lắm.”

Nghe vậy Sở Minh Thành ngồi xuống, anh đặt tay lên trán tiểu Hàn để xem xét. Không bị sốt, thằng bé không có biểu hiện của ốm đau, chắc là nhớ Triệu Đình Đình. “Được rồi, chúng ta đi thăm mẹ con.” Anh thở dài lau nước mắt cho tiểu Hàn.

Trời không ngừng nổi giông tố, Triệu Đình Đình không ngủ được, cô thu mình vào một góc trong phòng, khuôn mặt đã đỏ ửng, thật ra cô ngà say rồi. Chai rượu bên cạnh vơi nửa từ khi nào.

Khi ở một mình mà trời mưa như này tâm trạng cô đều không tốt. Chỉ muốn uống rượu cho dễ ngủ, nhưng không thể ngờ mỗi lần cô động vào men say đều nhớ đến người đàn ông ấy. Mỗi lần cô say...đều khóc trong đau khổ.

Nhưng lần này thì khác, cũng vẫn là loại rượu ấy, cũng là góc tối ấy, vẫn là ly rượu thân quen, vẫn là những hàng nước mắt. Nhưng lần này cô lại vừa khóc vừa cười, không phải vì buồn thôi...mà là vui buồn lẫn lộn.

Sở Minh Thành cần cô, anh dịu dàng với cô...anh lại đem tới cho cô cảm giác rung động khi xưa. Anh rất khác, khác đến nỗi cô không kịp thích nghi...khác đến nỗi...cô rất thích. Cô rất yêu bộ dạng bây giờ của anh. Có phải năm năm qua tính cách anh đã thay đổi, có phải vì Sở Minh Thành được người phụ nữ đó dạy không? Cô ta đã dạy được Sở Minh Thành cách dịu dàng, cách ngọt miệng, anh dường như đối với cô không còn lạnh lùng, chắc chắn năm năm qua gia đình Sở Minh Thành gồm ba người họ phải hạnh phúc biết nhường nào.

Nghĩ rồi lại nốc cạn nửa ly rượu, Triệu Đình Đình cười trong nước mắt. “Ức...nhưng cô quên một điều rồi Tố Tố, cô quên dạy anh ấy...nhẹ nhàng thôi, ít nhất là nhẹ nhàng khi lên giường!”

Đúng lúc này chuông cửa nhà Triệu Đình Đình kêu lên liên tục, cô lờ mờ đôi mắt, cố gắng mở mắt ra. Cô nghe nhầm sao...giờ này ai tới vậy.

Tâm trạng nhờ rượu mà trở nên hỗn tạp, rượu ngấm vào người rồi khiến Triệu Đình Đình rất buồn ngủ. Cô lim dim mắt một chút nhưng chuông cửa không ngừng kêu lên, bắt ép cô phải lảo đảo đứng dậy mở cửa ra ngoài.

Cửa vừa mở ra, cơn gió lạnh ào ạt bay vào, cô nhăn mặt rồi căng mắt nhìn phía trước, mờ quá.

“Em uống rượu?”

A...giọng nói này thật hay quá. Triệu Đình Đình cười cười, cô đang định lao tới xem người đó trông ra sao thì chân lại bị ôm lấy.

“Mẹ ơi, mẹ.”

Mẹ sao...Triệu Đình Đình lấy lại chút tỉnh táo nhìn xuống dưới, là tiểu Hàn. Cô ngồi sụp xuống một cách nặng trịch. “Tiểu Hàn, ức...sao, cháu khóc vậy?”

“Mẹ…” Ngửi thấy men say từ Triệu Đình Đình, tiểu Hàn bặm môi ngước lên nhìn Sở Minh Thành.

Hơn một tiếng sau, tiểu Hàn đã ngủ say trong một căn phòng, Triệu Đình Đình đã tỉnh lại đôi chút, cô nằm bên cạnh tiểu Hàn không ngừng vỗ về nó. Sở Minh Thành đứng sau lưng cô.

“Ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với em.” Sở Minh Thành khẽ tiếng, nhưng giấu trong đó đương nhiên vẫn là sự lạnh lẽo và uy vũ, một lời đề nghị giống như ra lệnh của anh.

Cửa phòng khép lại, Triệu Đình Đình đưa tay lên vỗ vỗ vào đầu. Uống rượu khiến cơn đau đầu của cô không ngừng ập tới. “A…”

Ngước đôi mắt đen sâu thẳm lên, thu vào trong sự long lanh đôi mắt của Triệu Đình Đình là Sở Minh Thành. Anh dồn cô vào tường một cách khẩn trương, nhìn cô như sắp ăn tươi nuốt sống.

“Từ khi nào học uống rượu như vậy?”

Cô cười nhạt cho qua. “Không liên quan đến anh.”

“Có liên quan.”

“Ư...ưm…” Cô mở to đôi mắt chăm chăm thân hình to lớn của anh, lại cưỡng hôn cô rồi...anh luôn làm theo ý mình.

Rời đôi môi của nhau, cô thâm tình nhìn đối phương, anh cũng đang thở gấp, nhìn anh...đẹp trai quá. Đến giờ phút này cô vẫn hưởng thụ được vẻ đẹp từ anh, đúng là điên rồi.

“Triệu Đình Đình.” Anh rõng rạc gọi tên cô, đôi mắt ưng vệ xảo quyệt chiếu lên cô không rời.

Cô không dám trả lời, mặc anh làm gì cũng đứng im.

Sở Minh Thành nhớ lại hoàn cảnh vừa rồi, Triệu Đình Đình ra dáng một người mẹ, chăm lo cho tiểu Hàn đến khi nó ngủ mới thôi, trong lòng vô cùng hưng phấn. Anh đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của cô. “Tôi…” yêu em. Sở Minh Thành muốn nói như vậy, rất muốn...anh không thể thốt ra được lời này! Có thể nói sao...trước mặt anh vẫn là một nha đầu ít hơn anh mười tuổi. Thật xấu hổ khi nói ra những lời đó.

Triệu Đình Đình vẫn mở to mắt nhìn anh. Sở Minh Thành định nói gì mà lại im rồi? Không biết có phải vì rượu nên mắt mờ đi hay không, nhưng anh thấy mặt anh, thoáng hồng lên thì phải?

“Sở Minh Thành, nếu không có gì để nói anh hãy ở lại ở tiểu Hàn đi, tôi về phòng đây.” Triệu Đình Đình cắn môi, cô định chui ra khỏi cơ thể anh.

“Đứng lại, tôi còn chưa nói xong em dám đi?” Sở Minh Thành tối sầm khuôn mặt.

Cô giật giật khóe miệng, nãy giờ anh có nói gì đâu. Con người này đúng là bá đạo, cô không thể hiểu nổi.

“Tôi đang nghe đây.” Cô khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nhìn người đàn ông vẫn đang chắn đường mình.

“Tôi…” Sở Minh Thành lại ngưng lại, anh khẽ chửi thề trong lòng rồi siết chặt tay.

“Xem kìa, anh thậm chí còn không biết nói gì. Tôi buồn ngủ rồi.” Triệu Đình Đình nhíu mày.

“Tôi yêu em.”

Tiếng nói của Sở Minh Thành thốt ra, đột nhiên không còn bất cứ tiếng sấm chớp nào của thiên nhiên vang tới. Bên tai chỉ còn lại tiếng lách tách của những hạt mưa ngoài trời.

Đúng là Triệu Đình Đình cô đã say, nhưng cô vẫn đủ khả năng để nhận biết được mình vừa nghe thấy gì. Cô thả lỏng đôi tay rơi xuống không trung, cô long lanh đôi mắt nhìn anh, hơi thở bắt đầu đầu trở nên hỗn tạp. Sở Minh Thành vừa nói...anh nói gì?

Sở Minh Thành nói xong liền nóng mặt. Chết tiệt, đời này anh chưa từng trải qua cảm giác này. Tại sao khi nói yêu nha đầu này tim anh lại đập nhanh như muốn nhảy ra. Sao nha đầu vẫn nhìn anh không nói gì? Bị anh dọa đến ngốc rồi sao, hay là chưa nghe thấy những lời anh nói?

“Sở Minh Thành...anh...tôi…”Cô đưa tay lên bịt miệng, tránh đi cái nhìn mong chờ của Sở Minh Thành, rõ ràng đã tỉnh rượu, sao cô lại thấy nâng nâng thế này.

Trong đầu cô bây giờ không thể suy nghĩ gì thêm, liên tục vọng lại câu nói ‘tôi yêu em’ của Sở Minh Thành. Từ nhỏ đến lớn có lẽ đây là lần đầu tiên cô cảm thấy vui và hạnh phúc đến thế, ngay cả khi cô đạt những giải thưởng lớn, kể cả khi cô được làm những điều cô muốn. Chưa từng, chưa từng hạnh phúc như bây giờ.

Cô chưa bao giờ được nghe câu nói này...từ Sở Minh Thành. Và bây giờ không phải là mơ. Cô không mơ!

Đôi mắt buồn của Triệu Đình Đình một lần nữa nhìn anh. Cô rưng rưng nước mắt nói bằng giọng tủi thân vô cùng. “Đừng...đừng đùa giỡn với tình cảm của tôi. Sở Minh Thành, anh quên rằng anh đã có tiểu Hàn rồi.”

Sở Minh Thành đã rất ngạc nhiên khi nghe được câu đừng từ cô, nhưng ngay sau đó anh lại cong miệng lên một cách hài lòng. “Em không thấy tiểu Hàn thích em sao?”

“Tôi không phải mẹ ruột của nó, anh cũng có gia đình rồi. Sở Minh Thành...phải chăng năm năm trước anh nói câu này với tôi...tôi sẽ phát điên mất.” Cô cố gắng để nước mắt không rơi.

Anh bất ngờ ôm cô vào lòng, hít lấy hương thơm từ tóc cô. Còn Triệu Đình Đình cô lại tham lam hít lấy mùi hoa anh túc trên cơ thể anh, nó khiến cô càng thêm yếu đuối.

“Tất cả những chuyện trước kia là tôi sai. Đình Đình, em biết đấy, tôi không biết nói những lời phức tạp như phim tình cảm em đóng. Đừng làm khó tôi.” Những gì anh muốn nói với cô đều đã được bao trọn bên trong ‘tôi yêu em' rồi.

Giây phút ấm áp này Triệu Đình Đình nhanh chóng lưu giữ lại ở đâu đó khoảng trống trong tim, trái tim của cô được lấp đầy một cách trọn vẹn. Năm năm không gặp lại, anh đã thay đổi rồi, vì anh...yêu cô.

“Năm năm qua...tôi đã cố quên anh.” Triệu Đình Đình mặc cho Sở Minh Thành ôm mình, cô khẽ cụp mi mắt.

Sở Minh Thành vẫn im lặng để lắng nghe cô nói. Anh chỉ biết ôm cô, bởi anh biết, lời nói của anh không thể chữa vết thương năm xưa trong lòng Triệu Đình Đình. Anh từng đối xử với cô rất tệ.

“Xong tôi cũng không thể quên anh. Tôi đã từng hy vọng anh tìm đến tôi...nhưng hóa ra, lại là tôi sa chân vào bẫy tình anh một lần nữa, lần này chân tôi đã lún quá sâu rồi.” Đầu óc cô nhẹ bâng, cô không còn nghĩ được gì nữa, cô bỏ mặc tất cả sự thật đau lòng đang bao quanh mình, cô không muốn nghĩ tới chuyện Sở Minh Thành cũng đã từng ôm hôn Tố Tố như này, tiểu Hàn cô cũng không muốn nhắc tới, giờ đây cô chỉ muốn nói ra hết nỗi lòng mình, một lần nữa… “Sở Minh Thành, tôi cũng…”

Phân nửa lời nói của Triệu Đình Đình, cánh cửa chính cách hai người không xa mở ra từ khi nào. Người đàn ông đứng bên cạnh chiếc va-li kéo, toàn thân vẫn còn hơi ướt, Lưu Luân đỏ mắt nhìn cảnh tượng phía trước, sấm chớp lại nổi lên như một cơn thịnh nộ, giọng nói lạnh lùng vang lên trong căn biệt thự. “Triệu Đình Đình, em đang làm gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện