Khoảng nửa tiếng sau khi nghe thấy tiếng tên ngốc Hựu Hựu khóc thét, vài người hầu đi đến giúp cậu ta gỡ ra con chuột bạch. Được biết đây là con thú cưng của một cô gái đã đem đến đây nhưng vô tình để nó lạc mất và chạy vào phòng Sở Minh Thành.

“Tiểu thư, chuyện này xin cô đừng nói cho boss biết được không?” Cô gái trẻ lo lắng cầm trong lòng bàn tay con chuột nhỏ, khuôn mặt túa ra mồ hôi.

Lại là không được nói cho hắn biết sao? Trong nhà này dường như ai cũng sợ hắn rồi. Một chuyện nhỏ như vậy cũng phải cầu xin cô không được nói cho Sở Minh Thành biết, lẽ nào vì sợ hắn ta phát tiết đi giết từng mạng một? “Tại sao tôi không được nói?” Triệu Đình Đình nhu mì nở nụ cười. Cô ngồi nhẹ nhàng xuống giường rồi hơi nghiêng đầu vẻ thắc mắc.

Hựu Hựu vẫn còn đứng cạnh Triệu Đình Đình, tay liên tục lau lau vào áo, mũi sụt sịt như vừa gặp phải chuyện gì rất kinh khủng vậy. Cô quay sang lườm cậu ta một cái, mi tâm nheo lại như ra hiệu cậu ta phải im miệng vậy.

Cậu ta bị ánh mắt lòng trắng nhiều hơn lòng đen của cô liền mím môi cố không phát ra âm thanh, yết hầu nâng lên hạ xuống một chút rồi nhìn xuống sàn chứ không dám nhìn vào mắt cô.

Nữ hầu kia bị cô bắt bẻ mặt liền tỏ ra hoảng loạn, cô ta đột ngột khụy hai gối xuống đất van xin. “Tiểu thư, tôi biết cô sẽ không làm vậy đâu. Làm ơn đừng nói chuyện này ra với anh ấy, boss sẽ giết tôi mất!”

“Giết?” Triệu Đình Đình giật giật khóe miệng nhìn cô ta bằng ánh mắt không thể ngờ được. Cô biết hắn là người máu lạnh nhưng không đến nỗi tức giận vì một con chuột bò vào phòng mà sát hại chủ nhân của nó chứ. Có lẽ mấy người này đã quá lời rồi.

Cô ta ngẩng mặt lên cố gắng thanh minh lời mình là đúng. “Tiểu thư mới đến đây nên không biết, nếu ai làm boss tức giận, dù là nam hay nữ anh ấy đều hành hạ từ từ cho đến chết!”

Triệu Đình Đình mở to đôi mắt, miệng hơi há ra ngạc nhiên. Cô ta đang nói sự thật sao? Rằng Sở Minh Thành giết người? Giết chỉ vì tức giận, hành hạ đến nỗi sống không bằng chết? Sở Minh Thành lẽ nào lại đáng sợ đến vậy...Cô nuốt một ngụm nước bọt rồi ngước lên nhìn Hựu Hựu đang đứng bên cạnh, bắt gặp ánh mắt của cô, cậu ta liền thu mắt lại không dám nhìn, khuôn mặt vẫn tái xanh không còn giọt máu.

“Có thật là vậy?” Cô đưa tay kéo Hựu Hựu ngồi xuống giường rồi tra hỏi bằng được. Bàn tay nắm chặt da thịt Hựu Hựu khiến cậu ta nhăn nhó mặt mày.

“Hựu Hựu...không nói đâu!” Cậu ta ậm ừ một hồi rồi như nhớ ra điều gì, miệng liền phủ nhận rồi khóa chặt miệng.

Triệu Đình Đình run môi, nhất thời quay xuống nhìn ánh mắt long lanh nước của cô gái trẻ. Cô đứng dậy đi đến hơi gập người xuống đỡ cô ta dậy. “Tôi không nhiều lời như vậy, mau đi làm việc của cô đi.”

“C...cảm ơn tiểu thư.”

Cánh cửa phòng cuối cùng cũng khép lại, Triệu Đình Đình tối sầm mặt quay sang nhìn Hựu Hựu, đôi mắt nổi vài mạch máu, giọng nói càng trở nên hung dữ như dọa nạt trẻ con. “Nếu cậu không nói cho tôi sự thật, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu.”

Cậu ta nghe vậy quả nhiên bị kích động, tay đưa ra nắm chặt lấy tay cô, đầu lắc lắc ngoe nguẩy với giọng nói năn nỉ. “Đình Đình đừng vậy mà, Hựu Hựu không muốn đâu.”

“Vậy thì mau nói cho tôi biết, những gì cô ta vừa nói có đúng là sự thật không?” Lồng ngực cô đập thình thịch, đôi mắt mong chờ chiếu thẳng vào cậu ta. Không hiểu vì gì mà tâm can cứ nao lên một tia hy vọng, rằng đó không đúng là sự thật. Hãy nói là cô không ngủ cùng một tên sát nhân, sống chung nhà với hắn, nằm trong lòng hắn, nói chuyện với hắn đi…

Sở Minh Thành là người có máu mặt, biết rằng hắn ta giàu có, biết rằng hắn ta có quyền thế, có thế lực ngầm, có mọi thứ trên đời, bàn tay hắn có thể vươn đến mọi nơi trên thế giới, nhưng sẽ không phải vì thế mà lạnh lùng đến nỗi có thể ra tay giết người chứ!

Hựu Hựu mếu máo, giấc nấc nghẹn vang lên. “Bố...sẽ ‘xử lý’ tất cả những ai không ngoan ngoãn.”

Xử lý? Mặt Triệu Đình Đình nóng bừng lên, vậy ra tất cả những gì cô ta nói là sự thật rồi, hắn có thể hành hạ và giết bất cứ ai nếu hắn muốn mà không ai có thể can ngăn, vì hắn chính là Sở Minh Thành! Sở Minh Thành mưu mô và tàn độc nhất trên thế giới này. Người tự nhận có thể không trao sinh mệnh cho cô nhưng có thể cướp đi sinh mệnh của cô bất cứ lúc nào, cái mạng của cô hoàn toàn nằm trong tay hắn.

Những lần hắn cố dồn cô đến cái chết, thì thực sự hắn định tiễn cô đến cửa môn quan ư? Thật xấu xa, ác độc và tàn nhẫn!

Bất giác cô đưa tay lên sờ cổ mình, đầu hiện lên những cảnh tượng kinh khủng trước đó, một bàn tay lớn cố bóp lấy cổ cô thật mạnh, một bàn tay nổi đầy gân xanh mà thần sắc ác ma mà hắn mang.

“Đình Đình, đừng nói cho ai biết, bố sẽ giết chúng ta.” Hựu Hựu thấy cô ngẩn ngơ liền dùng tay lay lay người cô giúp cô tỉnh táo lại..

Hơi thở gấp gáp của cô bắt đầu lộ rõ, ngay sau đó cô giật mình quay trở lại thực tại. Hắn có thể giết cô sao, nếu hắn muốn giết cô thì tại sao không giết chết cô ngay từ đầu mà tha thứ cho cô những hai lần như vậy? Tại sao? Và tại sao giữa cô và hắn lại xảy ra mối quan hệ không minh bạch này? Đúng lý mà nói hắn không thể động chạm vào cô, nhưng hắn lại xúc phạm đến cô quá nhiều lần, có thật sự là do trùng hợp hay vì có một lý do nào khác mà cô mới đáng có mặt tại biệt phủ rộng lớn này?

“Hựu Hựu...cậu, bao nhiêu tuổi? Tuổi thật của cậu?” Cô chậm rãi nhả ra từng chữ, giọng nói có chút mất bình tĩnh.

“Hựu Hựu đã hai mươi tuổi rồi.” Cậu ta cười thản nhiên đáp lại, dường như rất tự hào với số tuổi hiện tại vậy, nhìn bộ dạng này không mang theo chút giả dối.

Đại não Triệu Đình Đình như nổ oành một cái. Cô biết trên thế giới này có rất nhiều trường hợp hi hữu sinh coi ở tuổi đôi mươi, nhưng một cậu thanh niên mười hai tuổi, mới học đến cấp hai thì không thể sinh con sớm vậy chứ? Sở Minh Thành mới chỉ ba mươi hai tuổi thôi mà...Hắn chỉ hơn cô mười tuổi.

“Còn mẹ của cậu...mẹ của cậu là ai? Mẹ của cậu có ở đây không?” Triệu Đình Đình sực nhớ ra câu hỏi này, điều đã băn khoăn từ vài ngày trước mà giờ mới có cơ hội hỏi tên ngốc Hựu Hựu.

“Đang nói chuyện gì?”

Cánh cửa phòng mở bật ra thật mạnh. Một giọng nói thăm thẳm lạnh buốt vang lên, xuất hiện sau cánh cửa là Sở Minh Thành với vóc dáng cao lớn, gương mặt hắn lạnh lùng đến nỗi có thể đem ra cắt từng miếng thịt trên cơ thể cô, nó sắc nhẹm đến nỗi cô bàng hoàng không thể cử động. Còn Hựu Hựu lúc này còn hãi hùng hơn cả cô, cậu ta bám lấy cô thật chặt như mong muốn cô bảo vệ.

Tại sao...tại sao Sở Minh Thành lại có mặt ở đây vào giờ này? Hắn không phải đã đi làm rồi?

Triệu Đình Đình vội vã đứng dậy, vài nét bối rối xuất hiện trên khuôn mặt khả ái. Chỉ là vừa đi được vài bước cô liền thấy Sở Minh Thành nhăn mặt nhìn về phía cô vừa đứng dậy, với đôi mắt thật sự...đen tối!

Hựu Hựu hơi á nhẹ khiến cô càng thêm tò mò, vừa quay lại nhìn cô đã giật bắt mình như bị ai đó cầm gậy đánh một cái vào sau lưng. Trên...tấm ga giường đó...chỗ cô vừa ngồi sao lại có máu?

Linh cảm không hay, lại cảm thấy hạ thân như đang tuôn trào ra một thứ gì đó quen thuộc. Triệu Đình Đình gào thét trong tâm nhìn xuống bên dưới mình, cảm giác này...cô không thể quên được. Cô đã trải qua nó mỗi tháng trong hai mươi mốt năm vừa qua...là...kỳ kinh nguyệt...cô đến kỳ rồi! Đây không phải thông báo đèn đỏ sao? Tấm ga giường đều bị cô làm cho thấm máu đến đổi màu rồi, và đây là một tấm ga giường đặc biệt...là ga giường của Sở Minh Thành!

“Cái gì kia?” Sở Minh Thành cất giọng đanh thép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện