“Á tôi không cố ý mà!” Triệu Đình Đình bị lượng sát khí của Sở Minh Thành dọa cho một trận hú hồn hú vía. Cái con dao đó cũng thật hay, cô sao có thể khiến nó văng tận ra xa như vậy, xém chút nữa vào mặt Sở Minh Thành rồi...nếu vào mặt hắn thật thì phải làm sao chứ, cô không thể tưởng tượng tiếp được hắn sẽ làm gì mình. Cùng lắm đem cô bỏ vào máy xay thịt làm mồi cho cá.

Sở Minh Thành tức đến nỗi mặt đỏ bừng lại, hóa ra cô ta lại không biết làm việc bếp núc, vậy thì đống đổ nát trong bếp lúc đó là của cô ta chứ không phải của Hựu Hựu? Chiếc thảm quý giá anh đã mua ở chợ đen, cả chiếc bình hoa đó, là cô ta làm? “Cô muốn phá bếp à?” Sở Minh Thành trừng mắt nhìn Triệu Đình Đình, từ trên nhìn xuống khiến cô không thể cử động tay chân mà đứng im tại chỗ, bị dọa đến sợ rồi? Vừa rồi đúng không không có sự phòng vệ, nếu con dao bay lệch hướng không biết cái gương mặt đáng giá tỷ đô này ra sao.

Bị Sợ Minh Thành làm cho cứng họng, Triệu Đình Đình đưa hai ngón tay trỏ lên chọc chọc vào nhau, đôi mắt rất hối lỗi. “Tôi đã nói là tôi không biết nấu cơm mà.”

Là hắn bắp ép cô phải nấu cơm chứ, cô đâu biết làm thịt cá! Từ nhỏ đến lớn chỉ biết ăn, không biết làm như cô mà từ khi sống chung với tên già này thì cô đã học thêm được nhiều cách sinh tồn rồi, như vậy là chưa đủ hay sao còn muốn cô phải nấu ăn cho hắn, muốn ngộ độc thực phẩm chết thì cũng đừng lôi cô vào chứ. Một mình hắn có thể ăn hết con cá lớn này sao, nếu là cá nhỏ hơn có lẽ cô đã làm xong rồi cũng nên. Cá to quá nên cô mới không giữ được bình tĩnh!

Hắn lắc đầu thầm thở dài trong lòng, bằng này tuổi không biết nấu cơm thì có thể làm gì chứ, đợi chục năm nữa bằng tuổi hắn chắc vẫn đơn côi độc chiếc. Chi bằng nhân thời cơ hội còn bên cạnh hắn thì nên rộng lượng dạy dỗ lại từ đầu, coi cô ta như con mình. Làm bố của một tên ngốc còn được, đóng vai trò làm bố của một ‘thiếu nữ mới lớn’ chắc cũng đơn giản.

“Người đâu.” Sở Minh Thành hạ giọng.

Triệu Đình Đình có chút giật mình bởi âm giọng nghiêm trọng của Sở Minh Thành, không phải hắn vì tức quá nên cho người đem cô ra biển thả đấy chứ…

“Dạ có.” Một người áo đen trong số họ bước lên, lưng thẳng, chân khép, mặt không một tia cảm xúc nhưng chất giọng lại tuyệt đối vâng lời.

“Tìm một chuyên gia nữ công gia chánh, thời gian sắp tới dạy dỗ cô ta đến khi nào biết hết thì thôi.”

“Hả?” Cô trợn mắt há miệng, cằm như sắp rơi ra ngoài, tên điên này sao lại bắt cô học nữ công gia chánh? Cô sao phải học chứ! “Tôi không học, anh không có lý do nào ép buộc được tôi.” Triệu Đình Đình hất mặt, môi nhẩu nhẩu lên dỗi hờn.

Nào ngờ Sở Minh Thành lại dùng ánh mắt như sói sắp giơ nanh bắt con mồi khiến cô rùng mình một cái, lại là ánh mắt này...hắn luôn biết cách làm cô sợ hãi.

“Hình như là tôi chiều cô quá...nên cô hư đúng không?” Hắn đưa cánh tay thô lên cao, bàn tay đầy rẫy gân xanh đẹp mắt đang nới lỏng cà vạt trên cổ mình, giọng nói của hắn lúc này như đang cảnh cáo độ nguy hiểm của mình cho cô biết vậy.

Không khí xung quanh đột nhiên trở nên khó xử, Triệu Đình Đình siết chặt hai tay vào vạt váy, mắt cũng rời đi không nhìn Sở Minh Thành nữa. Lời của hắn là mệnh lệnh, cô không có quyền chối từ.

“Được.” Cô miễn cưỡng gật đầu.

Nhận được câu trả lời không mấy là vui vẻ của Triệu Đình Đình, Sở Minh Thành tối sầm đáy mắt, thoáng qua mặt anh là một cơn gió lạnh. Người phụ nữ này...thực muốn giam giữ lại cho đến khi học được cách lấy lòng anh. Biết bao giờ Triệu Đình Đình này có thể trưởng thành, hành động nhiều, nói ít như...bỏ đi.

“Chuẩn bị dọn bữa, tôi và cô ta sẽ ăn ngoài biển.” Sở Minh Thành cứ thế quay người đi, tiếng bước chân vang vọng, lạnh lẽo như tiếng than thở.

“Vâng thưa boss!”

“Còn đứng đấy?” Anh dừng chân, mắt liếc xéo lại phía Triệu Đình Đình, người phụ nữ vân đang vui buồn lẫn lộn, chân mọc rễ trên đất.

“A…” Cô chớp chớp mắt rồi đi theo phía sau Sở Minh Thành. “Nhưng chưa đến tối mà.” Cô ngẩng mặt lên nhìn áng mây trắng đang trôi trên bầu trời rộng lớn.

Sở Minh Thành nghe vậy lập tức không đi nữa, còn khiến Triệu Đình Đình tưởng mình vừa nói gì sai cơ đấy. “Vậy thì tối ăn.” Đoán không nhầm Triệu Đình Đình có lẽ thích ăn buổi tối hơn.

“Vậy thì boss…” Đám người đó theo sau lập tức hỏi lại.

“Chuẩn bị bữa nhẹ cho Triệu Đình Đình, bữa tối đợi cuối ngày hẵng làm.” Nói xong Sở Minh Thành rẽ hướng đi về phía một ngôi biệt thự gần biển rất đẹp, ngôi nhà màu trắng lại thiết kế gần giống như nhà sàn, nhưng thực chất ngôi nhà này một chất liệu bằng gỗ thôi cũng không thấy, vừa độc đáo vừa lạ mắt.

Triệu Đình Đình ngắn tũn mặt lại, hắn ta sao lại không ăn ngoài biển nữa chứ, cô cứ tưởng đến tối ăn ở biển sẽ được ngắm cảnh đêm, nhưng hiện tại cô cũng rất đói rồi mà.

“Vâng thưa boss!” Mấy người này, một câu boss hai câu boss thật khiến người khác thấy lạnh người, cái cách gọi như đang thưa với ông trùm thế giới vậy. “Triệu tiểu thư, cô muốn ăn gì.” Sau khi Sở Minh Thành đã đi khá xa chỉ còn lại Triệu Đình Đình thẫn thờ, cô biết ăn gì đây, ở biển có rất nhiều đồ ngon.

“Tùy các anh, tôi không kén ăn.” Triệu Đình Đình nghiêng khuôn mặt khả ái, hai bên mai tóc được gió biển cuốn tới nhẹ thổi bay bay.

Bữa trưa của cô kết thúc nhanh chóng, ăn xong cô ngồi tại chỗ thơ thẩn nhìn ra biển. Họ bày bàn ở ngay tòa nhà có ban công hướng ra biển nên cô thấy rất thoải mái. Mặc kệ Sở Minh Thành sống chết ra sao, ở đâu đi chăng nữa, cô vẫn muốn tận hưởng khoảng thời gian này.

Không biết đây là đảo nào nhỉ? Hình như nơi này cô chưa từng thấy trên báo chí hoặc tivi, nó giống như một hòn đảo thiên đường vậy. Trên quãng đường cô đến tòa nhà này gặp rất ít người dân, vừa giống người dân sinh sống ở đây nhưng cũng vừa không giống như là người ở đây...nói sao nhỉ. Bọn họ mặc chỉ mặc một trang phục rất nghiêm túc, hơn hết ai gặp cô cũng đều cúi đầu chào hỏi. Lẽ nào là thói quen thân thiện của người dân.

Chẳng muốn nghĩ nữa, vừa ăn xong bụng cô no đến nỗi mắt híp vào rồi, buồn ngủ quá…

“Dậy đi.”

Triệu Đình Đình bị ai đó lay vai, mắt cũng vì vậy mà mở ra từ từ, hôm nay thực sự ngủ rất ngon. Mở mắt ra hẳn cô liền vươn tay ngáp một hơi dài, khóe mắt rưng rưng nước mắt.

“Cô hết chỗ để ngủ à?” Giọng nói đậm sự hung dữ phát ra từ phía sau Triệu Đình khiến cô tỉnh ngủ trong phút chốc.

“A…” Là Sở Minh Thành, hắn đến đây từ khi nào vậy? Cô nhìn khắp xung quanh đã thấy bên ngoài trời tối đen như mực, vậy là cô đã gục bàn ngủ suốt mấy tiếng ư, thật đáng sợ.

“Đi ăn.” Sở Minh Thành đã thay trang phục, anh mặc áo sơ mi cộc tay rộng rãi, bên dưới quần sooc cá tính, chân anh đi dép xỏ ngón để lộ từng ngón chân thẳng đều.

Vẻ bề ngoài của Sở Minh Thành ngay lúc này làm cô như hóa đá, hắn...hắn đẹp trai quá. Ngày thường khi mặc đồ đi làm đã bảnh bao và khí chất biết bao nhiêu, hôm nay mặc combo sơ mi, quần sooc trắng liền trở lên phong lưu, phóng khoáng. Nhìn hắn như thể...một tay chơi ngầm vậy, khiến cô không thể rời mắt.

Dẫn cô đi một quãng đường ngắt từ tòa nhà ra đến bãi biển cát trắng, đêm nay gió nhẹ thanh thanh mặc dù đây là ở biển, cô thấy lạ nhưng không thắc mắc. Cái làm cô để ý hơn là bàn thức ăn phía xa xa đang lại gần với cô hơn trong phút chốc, bên trên bàn ăn được thắp một chuỗi dây bóng đèn tròn màu trắng, bên dưới bàn thức ăn chỉ gồm hai chiếc ghế, thậm chí có nến...có hoa hồng rắc quanh, có rượu.

Triệu Đình Đình bị cảnh đẹp phía trước làm cho mê mẩn, cô cười rạng rỡ nhìn xung quanh. Cuối cùng vẫn bị ánh mắt lạnh thấu xương đó xuyên qua da thịt, hắn đến bên bàn liền có người của hắn từ phía sau kéo ghế ra giúp hắn ngồi xuống. Hừ, đúng là người nhà giàu…

Cô hung hăng đi tới kéo ghế ngồi xuống trước mặt Sở Minh Thành, vì là bàn tròn nên hai người có thể đối mặt nhau rất rõ. “Anh dường như có quyền uy quá khiến ai cũng phải sợ, tôi là người đi theo anh cũng được cư dân chào hỏi rất trịnh trọng.” Cô chớp mắt cầm nĩa trên tay, tay còn lại cầm dao lên, nhắm thẳng vào đĩa thịt bít tết trong đĩa sứ.

“Cư dân?” Anh nhíu mày, Triệu Đình Đình cũng phải khó hiểu nhìn lên, cô lại nói gì sai? “Đây là đảo riêng của tôi, làm gì có cư dân.”

“H...hả?” Triệu Đình Đình mặt tụt dần huyết sắc, miệng giật giật không thể tin nổi vào tai mình. “Anh không nói đùa đấy chứ? Đảo này là của anh sao?” Vậy...những người đó đều là người của Sở Minh Thành rồi, sao cô không nghĩ tới trường hợp này chứ, Sở Minh Thành ngạo mạn như vậy, đời nào lại muốn đến một hòn đảo bình thường có cư dân để nghỉ ngơi bao giờ. Hắn dư sức mua được nhiều đảo hơn...

Hắn cười nhạt, liếc xéo mắt ra phía sau rồi hất cằm. Nhanh như cắt đối phương hiểu hắn nói gì liền đi tới bật nắp chai rượu Glenfiddich, một loại rượu đứng trong top nổi bật nhất đã đạt giải thưởng Single Malt Whiskey ngon nhất thế giới. Tuy Triệu Đình Đình không hiểu gì về rượu nhưng hồi học đại học cô đã từng tìm hiểu qua rất nhiều thứ, trong đó có các loại rượu quý hiếm và đắt giá.

Quả nhiên là nam nhân có quyền lực nhất nhì thế giới này, Sở Minh Thành có gì là không thế có được hay không, tại sao những thứ tốt đẹp nhất hắn đều có được chỉ cần một cái búng tay chứ, đúng là bất công với những người nghèo như cô. Đợi khi người của hắn rót rượu cho cô xong, Triệu Đình Đình cắt xé miếng bít tết cho vào miệng ăn đến phùng miệng, cô sẽ ăn, ăn cho bớt tức.

Cứ mỗi lần ăn một miếng thịt cô lại nhấp một ngụm rượu lớn dưới sự ngạc nhiên của người đàn ông đối diện, tuy vậy cô cũng không bị ai ngăn cản mà còn được rót thêm rượu vào ly, cứ như vậy mà ăn uống đến no say.

“Boss…” Phía sau Sở Minh Thành vang tới giọng của người đàn ông mặc đồ đen, trên tay cậu ta còn cầm chai rượu sắp cạn, Triệu Đình Đình đã say rồi, có nên cho cô ấy uống tiếp không đây, cậu ta không dám tự quyết.

Sở Minh Thành không nói không rằng, đưa tay phất ra phía sau ra lệnh cho tất cả vệ sĩ lui xuống, bao gồm cả cậu ta. Khi đám người đó đã đi, xung quanh bàn ăn chỉ còn lại tiếng nấc của Triệu Đình Đình và tiếng gió.

Anh đưa ly rượu lên uống hết một hơi, nhìn Triệu Đình Đình từ xa bằng con mắt khó có thể đoán được điều gì. Anh uống mới đến ly rượu thứ hai mà chai rượu đã cạn, xem ra cô nhóc này hôm nay tửu lượng khá tốt, uống hết chai rượu đắt tiền của anh.

Trời bắt đầu trở gió mạnh hơn, Sở Minh Thành rút từ trong túi ra bao thuốc lá hạng sang, đầu lọc thuốc được đặt trong miệng, anh đưa tay lên che gió rồi bật lửa châm điếu thuốc. Một ngọn lửa sáng rực bùng lên đốt cháy phần đầu tàn nhỏ bé. Từ từ kéo ghế đứng dậy đi ra phía Triệu Đình Đình, cô vẫn mơ hồ lắc lư cái đầu như sắp đập xuống bàn đến nơi, khuôn mặt đỏ lựng như ăn phải ớt.

Cơ thể cô toát ra đều là mùi rượu nồng nặc, mắt không thể mở nổi, cũng không giữ được tỉnh táo nữa.

“Ai cho cô uống nhiều thế hả?” Anh nâng cằm Triệu Đình Đình lên, mắt híp sâu nhìn cô.

Triệu Đình Đình nấc lên một cái, mắt cố căng ra nhìn cảnh vật xung quanh, không hiểu sao nhìn Sở Minh Thành cô lại thấy hắn ta có tới mấy cái đầu. Bất giác Triệu Đình Đình lắc đầu vài cái rồi đỏng đảnh quát. “Anh có thể uống còn tôi...ức, thì không sao?”

Ha...người phụ nữ này khi say không những đáng yêu mà còn hung dữ nữa, nhưng đối với anh cũng như mèo hoang dưới tay hổ dại.

Sở Minh Thành rít một hơi thuốc, nuốt vào trong nửa dòng khói, khuôn mặt dưới ánh đèn và ánh nến như được khắc tạc, đẹp đến từng chi tiết nhỏ.

“Phù...tôi có thể...nhưng cô thì không.” Sở Minh Thành nhếch mép thổi dòng khói đặc vào mặt Triệu Đình Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện