Xem này, mọi thứ cần thiết đều có sẵn trong phòng! Ti vi, tủ lạnh, điều hòa,...
Cả đời Triệu Đình Đình cô đi làm chưa một lần nghĩ đến chuyện tương lai sẽ tự thưởng cho mình một căn phòng đủ tiện nghi để làm công việc mình yêu thích như này, nếu có nghĩ đến thì cũng chỉ là ước mơ. Vậy mà tên Sở mưu nhân đó lại thực hiện dễ dàng từ bao giờ? Cô áp tay vào cửa kính nhìn khắp xung quanh cảnh vật trước mắt, có thể nói rằng đây là phía sau của biệt thự, thì ra phía sau biệt thự còn có một rừng cây ư?
Hay là vốn dĩ chúng đã được an phận nằm đó bởi một câu ra lệnh của Sở Minh Thành?
Cô chẹp miệng chán nản sau đó đến chiếc ghế được đặt gần thả mình xuống thoải mái. Êm thật, cảm giác như ngồi trên miếng bông gòn vậy, những người nhà giàu thường sẽ sướng như này sao? Chứ cô thì chưa một lần được trải qua.
Triệu Đường Đường ngả lưng ra phía sau, hai tay duỗi thẳng miệng ngáp một cái.
“Á á!”
Ruỳnh!
Triệu Đình Đình nằm sõng soài trên mặt sàn, mông vẫn trên ghế nhưng lưng thì như bị gãy vụn ra từng mảnh. Chết tiệt, vừa khen nó êm ái mà giờ nó đã trở mặt ngay được, ngay cả đồ vật trong nhà này cũng đáng ghét giống như bố con nhà họ Sở kia.
Cô nhăn mặt chống tay từ từ đứng dậy, tay còn lại xoa xoa lưng khóc thầm. Đau quá đi mất, cứ tưởng cái ghế này có thể ngửa ra nhiều một chút, không ngờ dùng sức quá mạnh nó lại bật ra phía sau thế này.
Đứng trước gương, Triệu Đình Đình vạch áo xem lấy eo ở phía sau mình, không hiểu vì va đập vào đâu mà nó đã tím xanh lên rồi, ngoái người còn khó khăn huống chi đi lại, thật khổ thân cô quá mà!
“Ở đây không có hộp y tế, biết đi đâu tìm nhỉ?” Cô đưa tay lên cằm xoa xoa suy nghĩ, giờ này chắc hẳn ông chú già đó đã đi làm không có ở nhà, nên ra ngoài một chút chắc không sao đâu nhỉ?
Triệu Đình Đình rón rén mở cửa đưa đầu ra, cô nhìn qua nhìn lại đến khi xác minh được hành lang không có ai mới thở phào đóng cửa đi ra.
“Hôm qua...mình đi hướng nào về ấy nhỉ?” Cô ra đến nga bã hành lang liền tối sầm mặt, rốt cuộc tại sao Sở Minh Thành phải xây cái nhà to như vậy nhỉ? Hắn có khi nào bị lạc đường khi đi ăn cơm không?
Triệu Đình Đình đưa mắt nhìn hai hành lang rộng lớn giống nhau, mắt đánh hai phía liên tục, trái? Phải? Trái? Phải!
“Được rồi, bên phải!”
Cô vuốt vuốt ngực chầm chậm rẽ vào phía bên phải, nhưng càng đi cô lại càng thấy có gì đó sai sai.
Người cô ngày càng nặng nề, toàn thân lạnh toát như bị dội gáo nước lạnh vậy. Cảm giác này cô chưa từng trải qua, rốt cuộc là vì lí do gì?
Vài giây sau, một cơn gió lạnh từ đầu luồn qua tai Triệu Đình Đình, cô bất giác rùng mình nhìn xung quanh. Trong căn nhà này một cửa sổ nhỏ ngoài hành lang còn không có, vậy thì gió từ đâu bay đến mà khiến người ta ớn lạnh như vậy chứ…
Nuốt nước bọt xuống cổ họng, Triệu Đình Đình chớp chớp đôi mắt, hai má đào hồng lại không lí do, cô túm lấy vạt áo trước ngực tiếp tục đi về phía trước, mắt không ngừng liếc nhìn hai bên xem hộp y tế nằm ở đâu, cái eo cô sắp không xong rồi!
“Đây là…” Đột nhiên chân cô dừng lại, đôi mắt vô thức dán chặt vào cánh cửa bên cạnh, toàn thân hoàn toàn bị đông cứng không muốn di chuyển đi.
Không nhầm, đây chính là cánh cửa cũ kĩ bị khóa dây xích từ bên ngoài mà Sở Minh Thành đã dọa giết cô chỉ vì chạm vào nó. Là cánh cửa đêm qua vô tình cô bắt gặp khi đi lấy nước.
Đến đây cơ thể cô bình thường trở lại, không còn cảm giác ớn lạnh như vài phút trước, nó khiến cô cảm thấy kì lạ nhưng cũng khá bình thản khi nghĩ tới, cô là người văn minh hiện đại và không bao giờ gật đầu công nhận ma quỷ tồn tại trên đời.
“Vợ...vợ ơi?”
Âm giọng này…
Triệu Đình Đình quay lưng lại, không sai, cô đoán hoàn toàn chính xác, là tên ngốc Hựu Hựu, thiếu gia duy nhất nhà họ Sở đây mà.
“Cậu làm gì ở đây?” Cô hơi nghiêng đầu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu ta.
“Hựu Hựu trong phòng một mình chán...muốn tìm vợ chơi ghép hình cùng.” Hựu Hựu rụt rè lên tiếng, mái tóc ngắn của cậu ta càng làm nổi bật vầng trán cao.
Lại vợ! Sao cứ phải gọi cô là vợ chứ?
“Hựu Hựu ngoan, tôi không phải vợ cậu.”
“Phải mà.” Mắt cậu ta đỏ hoe như sắp khóc.
“Lý do gì khiến cậu tin tôi là vợ của cậu chứ? Cậu thậm chí còn không thể suy nghĩ chín chắn?” Cô thở dài lắc đầu, tuy Hựu Hựu không có vẻ bề ngoài xấu, nhưng cô không có ý định lấy cậu ta làm chồng, kể cả khi có ngốc hay không đi nữa!
“Vì...vì bố nói, chúng ta có giấy đăng ký kết hôn.”
Đầu Triệu Đình Đình phút chốc như bị tảng đá vô hình rơi xuống đè đầu. Cái gì? Giấy đăng ký kết hôn? Cậu ta đang nói gì vậy chứ? Không thể...không thể nào.
“Cậu...cậu nói dối à?”
“Không có. Hựu Hựu không dám nói dối đâu.” Cậu ta đưa tay lên ve vẩy cố làm cô tin vào sự thật.
Nhìn gương mặt ngốc nghếch này, cô mới tự hiểu ra. Một người ngốc thì sao lại biết nói dối chứ? Cậu ta...không hề nói dối?
Xong thật rồi...thể nào cô lại thấy mẹ cô và Trần Hy Nhi liên tục hỏi han chuyện nhà chồng, vậy là chỉ trong một đêm cô đã có giấy đăng ký kết hôn với người trước mặt này ư? Người giống con nít này?
“Cậu...mới chỉ mười mấy tuổi sao có thể đăng ký kết hôn chứ?” Cô chợt nhớ ra điều quan trọng, trong lòng như bỏ đi được một gánh nặng, pháp luật nào cho phép trẻ vị thành niên lấy vợ chứ.
Hựu Hựu bật cười khúc khích, đôi mắt ngây thơ từ từ mở ra, giọng nói ngượng nghịu nhưng lại như đang tỏ vẻ oai phong. “Hựu Hựu đã hai mươi tuổi rồi, Hựu Hựu không phải con nít.”
Cái gì? Hai mươi tuổi?
Triệu Đình Đình mặt đen lại như cái đít nồi, miệng há hốc kinh ngạc. Tên ngốc này đã hai mươi tuổi! Vậy là đủ tuổi đăng ký kết hôn rồi!
Khoan đã, không thể nào cậu ta hai mươi tuổi trong khi Sở Minh Thành mới chỉ ba mươi hai tuổi...Dù boss có khỏe mạnh hay sinh lực dồi dào đến đâu thì khi mới chỉ mười hai tuổi lại sinh ra tên ngốc này? Khoa học còn không tin huống chi cô. Cô tuy kém hiểu biết nhưng cũng là trình độ đại học, chưa từng gặp ai có khả năng có con ở tuổi mười hai cả, lại còn là một người bố!
Tên này đúng là bị ngốc, xem ra không thể hỏi gì thêm rồi. Cậu ta toàn làm cô sốc gần chết xong tất cả chỉ là một cú lừa!
Đang định quay đi mặc kệ cậu ta, đột nhiên cô lại nhớ ra vài câu hỏi. Triệu Đình quay lại với dáng vẻ hồi hộp.
“Đây là nơi chứa gì thế? Cậu có biết không?” Cô đưa tay chạm vào khóa xích rồi tiện tay lắc lắc nó.
“Đừng!” Hựu Hựu trừng mắt hét lớn như thể sợ hãi. “Bố...bố nói đây là phòng cấm, vợ đừng động vào, bố sẽ nổi giận và trừng phạt chúng ta đấy!”
Phòng cấm sao…
Nghe có vẻ khá âm u. Triệu Đình Đình cười trí trá rồi đưa tay xuống xoa xoa eo phía sau.
“Được rồi. dẫn tôi đi đến chỗ có hộp y tế đi.”
Cả đời Triệu Đình Đình cô đi làm chưa một lần nghĩ đến chuyện tương lai sẽ tự thưởng cho mình một căn phòng đủ tiện nghi để làm công việc mình yêu thích như này, nếu có nghĩ đến thì cũng chỉ là ước mơ. Vậy mà tên Sở mưu nhân đó lại thực hiện dễ dàng từ bao giờ? Cô áp tay vào cửa kính nhìn khắp xung quanh cảnh vật trước mắt, có thể nói rằng đây là phía sau của biệt thự, thì ra phía sau biệt thự còn có một rừng cây ư?
Hay là vốn dĩ chúng đã được an phận nằm đó bởi một câu ra lệnh của Sở Minh Thành?
Cô chẹp miệng chán nản sau đó đến chiếc ghế được đặt gần thả mình xuống thoải mái. Êm thật, cảm giác như ngồi trên miếng bông gòn vậy, những người nhà giàu thường sẽ sướng như này sao? Chứ cô thì chưa một lần được trải qua.
Triệu Đường Đường ngả lưng ra phía sau, hai tay duỗi thẳng miệng ngáp một cái.
“Á á!”
Ruỳnh!
Triệu Đình Đình nằm sõng soài trên mặt sàn, mông vẫn trên ghế nhưng lưng thì như bị gãy vụn ra từng mảnh. Chết tiệt, vừa khen nó êm ái mà giờ nó đã trở mặt ngay được, ngay cả đồ vật trong nhà này cũng đáng ghét giống như bố con nhà họ Sở kia.
Cô nhăn mặt chống tay từ từ đứng dậy, tay còn lại xoa xoa lưng khóc thầm. Đau quá đi mất, cứ tưởng cái ghế này có thể ngửa ra nhiều một chút, không ngờ dùng sức quá mạnh nó lại bật ra phía sau thế này.
Đứng trước gương, Triệu Đình Đình vạch áo xem lấy eo ở phía sau mình, không hiểu vì va đập vào đâu mà nó đã tím xanh lên rồi, ngoái người còn khó khăn huống chi đi lại, thật khổ thân cô quá mà!
“Ở đây không có hộp y tế, biết đi đâu tìm nhỉ?” Cô đưa tay lên cằm xoa xoa suy nghĩ, giờ này chắc hẳn ông chú già đó đã đi làm không có ở nhà, nên ra ngoài một chút chắc không sao đâu nhỉ?
Triệu Đình Đình rón rén mở cửa đưa đầu ra, cô nhìn qua nhìn lại đến khi xác minh được hành lang không có ai mới thở phào đóng cửa đi ra.
“Hôm qua...mình đi hướng nào về ấy nhỉ?” Cô ra đến nga bã hành lang liền tối sầm mặt, rốt cuộc tại sao Sở Minh Thành phải xây cái nhà to như vậy nhỉ? Hắn có khi nào bị lạc đường khi đi ăn cơm không?
Triệu Đình Đình đưa mắt nhìn hai hành lang rộng lớn giống nhau, mắt đánh hai phía liên tục, trái? Phải? Trái? Phải!
“Được rồi, bên phải!”
Cô vuốt vuốt ngực chầm chậm rẽ vào phía bên phải, nhưng càng đi cô lại càng thấy có gì đó sai sai.
Người cô ngày càng nặng nề, toàn thân lạnh toát như bị dội gáo nước lạnh vậy. Cảm giác này cô chưa từng trải qua, rốt cuộc là vì lí do gì?
Vài giây sau, một cơn gió lạnh từ đầu luồn qua tai Triệu Đình Đình, cô bất giác rùng mình nhìn xung quanh. Trong căn nhà này một cửa sổ nhỏ ngoài hành lang còn không có, vậy thì gió từ đâu bay đến mà khiến người ta ớn lạnh như vậy chứ…
Nuốt nước bọt xuống cổ họng, Triệu Đình Đình chớp chớp đôi mắt, hai má đào hồng lại không lí do, cô túm lấy vạt áo trước ngực tiếp tục đi về phía trước, mắt không ngừng liếc nhìn hai bên xem hộp y tế nằm ở đâu, cái eo cô sắp không xong rồi!
“Đây là…” Đột nhiên chân cô dừng lại, đôi mắt vô thức dán chặt vào cánh cửa bên cạnh, toàn thân hoàn toàn bị đông cứng không muốn di chuyển đi.
Không nhầm, đây chính là cánh cửa cũ kĩ bị khóa dây xích từ bên ngoài mà Sở Minh Thành đã dọa giết cô chỉ vì chạm vào nó. Là cánh cửa đêm qua vô tình cô bắt gặp khi đi lấy nước.
Đến đây cơ thể cô bình thường trở lại, không còn cảm giác ớn lạnh như vài phút trước, nó khiến cô cảm thấy kì lạ nhưng cũng khá bình thản khi nghĩ tới, cô là người văn minh hiện đại và không bao giờ gật đầu công nhận ma quỷ tồn tại trên đời.
“Vợ...vợ ơi?”
Âm giọng này…
Triệu Đình Đình quay lưng lại, không sai, cô đoán hoàn toàn chính xác, là tên ngốc Hựu Hựu, thiếu gia duy nhất nhà họ Sở đây mà.
“Cậu làm gì ở đây?” Cô hơi nghiêng đầu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu ta.
“Hựu Hựu trong phòng một mình chán...muốn tìm vợ chơi ghép hình cùng.” Hựu Hựu rụt rè lên tiếng, mái tóc ngắn của cậu ta càng làm nổi bật vầng trán cao.
Lại vợ! Sao cứ phải gọi cô là vợ chứ?
“Hựu Hựu ngoan, tôi không phải vợ cậu.”
“Phải mà.” Mắt cậu ta đỏ hoe như sắp khóc.
“Lý do gì khiến cậu tin tôi là vợ của cậu chứ? Cậu thậm chí còn không thể suy nghĩ chín chắn?” Cô thở dài lắc đầu, tuy Hựu Hựu không có vẻ bề ngoài xấu, nhưng cô không có ý định lấy cậu ta làm chồng, kể cả khi có ngốc hay không đi nữa!
“Vì...vì bố nói, chúng ta có giấy đăng ký kết hôn.”
Đầu Triệu Đình Đình phút chốc như bị tảng đá vô hình rơi xuống đè đầu. Cái gì? Giấy đăng ký kết hôn? Cậu ta đang nói gì vậy chứ? Không thể...không thể nào.
“Cậu...cậu nói dối à?”
“Không có. Hựu Hựu không dám nói dối đâu.” Cậu ta đưa tay lên ve vẩy cố làm cô tin vào sự thật.
Nhìn gương mặt ngốc nghếch này, cô mới tự hiểu ra. Một người ngốc thì sao lại biết nói dối chứ? Cậu ta...không hề nói dối?
Xong thật rồi...thể nào cô lại thấy mẹ cô và Trần Hy Nhi liên tục hỏi han chuyện nhà chồng, vậy là chỉ trong một đêm cô đã có giấy đăng ký kết hôn với người trước mặt này ư? Người giống con nít này?
“Cậu...mới chỉ mười mấy tuổi sao có thể đăng ký kết hôn chứ?” Cô chợt nhớ ra điều quan trọng, trong lòng như bỏ đi được một gánh nặng, pháp luật nào cho phép trẻ vị thành niên lấy vợ chứ.
Hựu Hựu bật cười khúc khích, đôi mắt ngây thơ từ từ mở ra, giọng nói ngượng nghịu nhưng lại như đang tỏ vẻ oai phong. “Hựu Hựu đã hai mươi tuổi rồi, Hựu Hựu không phải con nít.”
Cái gì? Hai mươi tuổi?
Triệu Đình Đình mặt đen lại như cái đít nồi, miệng há hốc kinh ngạc. Tên ngốc này đã hai mươi tuổi! Vậy là đủ tuổi đăng ký kết hôn rồi!
Khoan đã, không thể nào cậu ta hai mươi tuổi trong khi Sở Minh Thành mới chỉ ba mươi hai tuổi...Dù boss có khỏe mạnh hay sinh lực dồi dào đến đâu thì khi mới chỉ mười hai tuổi lại sinh ra tên ngốc này? Khoa học còn không tin huống chi cô. Cô tuy kém hiểu biết nhưng cũng là trình độ đại học, chưa từng gặp ai có khả năng có con ở tuổi mười hai cả, lại còn là một người bố!
Tên này đúng là bị ngốc, xem ra không thể hỏi gì thêm rồi. Cậu ta toàn làm cô sốc gần chết xong tất cả chỉ là một cú lừa!
Đang định quay đi mặc kệ cậu ta, đột nhiên cô lại nhớ ra vài câu hỏi. Triệu Đình quay lại với dáng vẻ hồi hộp.
“Đây là nơi chứa gì thế? Cậu có biết không?” Cô đưa tay chạm vào khóa xích rồi tiện tay lắc lắc nó.
“Đừng!” Hựu Hựu trừng mắt hét lớn như thể sợ hãi. “Bố...bố nói đây là phòng cấm, vợ đừng động vào, bố sẽ nổi giận và trừng phạt chúng ta đấy!”
Phòng cấm sao…
Nghe có vẻ khá âm u. Triệu Đình Đình cười trí trá rồi đưa tay xuống xoa xoa eo phía sau.
“Được rồi. dẫn tôi đi đến chỗ có hộp y tế đi.”
Danh sách chương