“Cậu có thực sự...là con của Sở Minh Thành không?”

Nhận được câu hỏi từ Triệu Đình Đình, Hựu Hựu như hóa đá, mắt cũng mở không chớp lấy một lần, rõ ràng là nhìn cô nhưng không giống như đang nhìn cô, đôi mắt như không màu.

Cô cắn môi nhìn cậu ta, mắt hơi liếc nhìn xung quanh. Mấy lần khi cô và Hựu Hựu đang nói chuyện với nhau đều bị Sở Minh Thành bắt gặp. Nếu hôm nay bị hắn nghe thấy cuộc hội thoại này chắc chắn Hựu Hựu ngốc và cô đều không thể sống yên ổn đến quá ngày hôm sau. Nhìn kỹ hồi lâu, nhìn cả cánh cửa chính cũng không thấy có người.

Đồng hồ treo tường đã điểm mười giờ tối, tất cả các người hầu đều trở về nhà nghỉ ngơi, trong biệt phủ này tuyệt đối không còn ai.

“Mau trả lời!” Triệu Đình Đình sốt ruột nhắc nhở Hựu Hựu, cậu ta làm cái gì mà nhìn như người mất hồn vậy.

Hựu Hựu nuốt một ngụm nước bọt, đáy mắt lăn ra một giọt nước mắt, cậu ta gật đầu ngay. “Là bố của Hựu Hựu, bố của Hựu Hựu mà.”

Là bố thật sao? Tuy có phần khó tin ngay từ khi cô biết độ chênh lệch tuổi tác của hai bố con nhà họ, nhưng nếu là quan hệ bố con sao Sở Minh Thành ác độc với con trai mình như vậy, hơn, hơn nữa…

Triệu Đình Đình chăm chú vào gương mặt ngốc nghếch của Hựu Hựu, nhìn kỹ từng bộ phận như mắt, mũi, miệng...cả khuôn mặt này giờ cô mới có thời gian phân tích, cậu ta không hề có nét tương đồng nào với Sở Minh Thành. Hựu Hựu là giống mẹ của mình sao? “Đừng khóc nữa, là một người đàn ông phải mạnh mẽ.” Cô đưa tay lên không trung, muốn an ủi cậu ta nhưng rồi lại rụt lại, cuối cùng lại vì khuôn mặt đẫm nước mắt đó làm cho cảm động mà đặt tay lên vai Hựu Hựu.

“Hu hu...Đình Đình, Hựu Hựu có phải là rất ngứa mắt không? Bố luôn tức giận với Hựu Hựu, ai cũng xa lánh Hựu Hựu.” Bất chợt Hựu Hựu chồm lên ôm lấy Đình Đình, vai cậu ta run lên từng cơn.

Trong phòng khách chỉ còn lại tiếng khóc u buồn của Hựu Hựu, tiếng khóc vừa nghẹn ngào lại vừa tủi thân, cậu ta khóc yếu đuối như một đứa trẻ, một đứa trẻ không được yêu thương…

Thật tâm mà nói Triệu Đình Đình không muốn đẩy cậu ta ra, cậu ta vốn dĩ là người đáng thương. Cô tự hỏi nếu Hựu Hựu không bị ngốc thì cậu ta có dễ khóc như này không? Có hay run rẩy mỗi khi bị người khác trừng mắt như này không?

“Cậu...thật sự bị ngốc đấy à?” Cô ngớ ngẩn đến nỗi nói ra suy nghĩ của mình cho Hựu Hựu nghe.

“K...không.”

“Hả?” Triệu Đình Đình giật mình, cô đẩy xa Hựu Hựu khỏi người mình, dùng ánh mắt đa nghi nhìn cậu ta. Cậu ta trả lời không là có ý gì!

Cậu ta sụt sùi đưa tay lên lau nước mắt, khuôn mặt có chút đáng thương. “Năm mười tuổi Hựu Hựu bị tai nạn...bố, bố nói vì vậy bị ngốc.”

“Tai nạn?” Cô hơi nghiêng đầu khó hiểu. Tai nạn có thể một người bình thường thành tên ngốc thì chắc chắn năm đó vụ tai nạn không phải nhỏ. Vậy những lời đàm tiếu nói Hựu Hựu bị ngốc bẩm sinh chỉ là tin đồn vô căn cứ, cậu ta vốn bị ảnh hưởng đến trí não mà thôi. Mà như vậy thì có thể chữa trị, tại sao Sở Minh Thành không chữa trị cho con trai mình mà ngày ngày nhốt ở trong biệt phủ rộng lớn không một con ruồi bay ra bay vào được vậy?

Triệu Đình Đình nhíu mày, cô đưa tay lên cằm xoa xoa. “Cậu không muốn chữa bệnh ngốc à?”

“Hựu Hựu ngốc lắm sao?” Cậu ta không hiểu gì lại còn hỏi một cách thơ thẩn, mặt lơ ngơ nhìn cô.

Muốn gõ cho cậu ta muốn cái để thông minh lại ghê nhưng vì cậu ta là bệnh nhân nên cô vuốt mặt nể mũi. Cô nhắm mắt nuốt cục tức xuống họng sau đó gào lên. “Cậu hỏi tôi câu này là tôi thấy cậu ngốc lắm rồi biết chưa!”

“A…” Bị giọng hét của Triệu Đình Đình làm cho giật nảy, Hựu Hựu ngồi lùi xuống đằng sau giật giật khóe miệng.

Tiếng hét của Triệu Đình Đình vang lên chưa được bao lâu đột nhiên từ bên ngoài cửa chính xông vào một đám người kỳ lạ, ai cũng để tóc dài quá cổ dù là đàn ông, thân hình khá to cao, mặc quần áo màu đen kín người, trên tay là súng bắn tỉa.

“Mấy người là ai?” Triệu Đình Đình chớp chớp mắt nhìn họ, chắc là người của Sở Minh Thành rồi, ở biệt phủ của Sở gia thì còn ai có thể vào đây ngoài người của hắn chứ.

“Đình Đình…” Hựu Hựu chưa gặp những người này bao giờ liền trở nên kinh hãi mà núp sau lưng Triệu Đình Đình.

Bọn họ nhìn xung quanh, nghe thấy giọng của Hựu Hựu bỗng chuyển hướng nhìn sang phía hai người đang ngồi trên ghế sofa.

“Cậu chủ!” Một trong số đám người đó mừng rỡ khi nhìn thấy Hựu Hựu.

Cậu chủ? Triệu Đình Đình ngơ ngác.

“Bang chủ, đã tìm thấy cậu chủ Lục Niên!”

Từ phía sau đám đông đó bước ra một người đàn ông có vết sẹo lớn trên má trái, hắn cũng mặc đồ màu đen nhưng kiểu cách rất phiêu du, khác hẳn với những người còn lại. Triệu Đình Đình có thể đoán được đây là người cầm đầu. Khuôn mặt của hắn hệt như sát thủ máu lạnh mà người ta hay nói đến trong tiểu thuyết, phim ảnh.

“Lục Niên?” Tên đó không cầm súng, nhìn thấy ánh mắt cố né tránh của Hựu Hựu phía sau Triệu Đình Đình lập tức có ý chạy tới.

“Mấy người là ai? Ở đây không có ai tên là Lục Niên hết, nhận nhầm người rồi!” Cô dang hai tay ra cố che chắn Hựu Hựu ngốc phía sau. Mồ hôi trên trán từ khi nào lấm tấm.

Tự nhiên xông vào nhà người khác, tay lại cầm súng thế kia. Hệt như người rừng mới ra vậy, tóc tai gì mà để dài vậy chứ. Hơn nữa lại một mực gọi Hựu Hựu là Lục Niên, chắc chắn đây không phải là người của Sở Minh Thành. Vậy thì là ai chứ, cướp nhầm nhà sao?

Tên bang chủ đó đột nhiên dừng lại khi thấy thái độ dữ tợn của Triệu Đình Đình, ánh mắt hiện lên vài tia cảnh giác. “Thả người ra nếu không muốn liên lụy đến cái mạng quèn của cô.”

Trong phòng khách từ khi hắn cất tiếng lên thoạt nhiên không còn một tiếng động nào phát ra, hắn giống như chúa sơn lâm đứng trước bầy đàn vậy. Phía sau hắn ít nhiều cũng phải mang theo mấy chục người.

Vậy là sao chứ, tại sao đám người này muốn bắt Hựu Hựu đi, họ có quan hệ gì hay là vì muốn bắt cóc tống tiền, đám người này vừa hung hăng vừa dữ tợn không kém gì người của Sở Minh Thành, chỉ có điều khí chất lại không được như người của hắn.

“Đình Đình, Hựu Hựu sợ…” Hựu Hựu phía sau lưng Triệu Đình Đình không ngừng run rẩy.

“Đừng sợ.” Dám bắt cóc giữa ban ngày, để xem Sở Minh Thành xử các người như nào.

Triệu Đình quay lại nắm lấy bàn tay lành lặn của Hựu Hựu trấn an, cậu ta sợ tái xanh mặt rồi.

“Lục Niên, lại đây với bác, bác trai cháu đây!” Tên bang chủ đó nhìn cận mặt Hựu Hựu hơn liền từ từ tiến tới, tay đưa ra nhìn Hựu Hựu.

Lục Niên Lục Niên, ông ta là ai mà cứ liên tục gọi Hựu Hựu bằng cái tên lạ lẫm như vậy. Khoan đã...bác? Bác sao!

Cô thở khó khăn nhìn đám người bọn họ một lần nữa, nhất là tên bang chủ. Ông ta vừa xưng bác và cháu với cậu ngốc phía sau lưng cô, là có ý gì. Hựu Hựu có một người bác là Lâm Bác thôi đúng chứ? Người này tự nhận!

“Đừng nói láo! Hựu Hựu nhà chúng tôi không có bác ở thành phố A.” Triệu Đình Đình nắm chặt tay Hựu Hựu, hít một hơi thật sâu để lấy động lực phân minh rõ ràng.

“Hựu Hựu?” Ông ta cười phá lên như được mùa, tay rút ra khẩu súng ngắn dắt sẵn trong quần chĩa vào Triệu Đình Đình. “Nó là Lục Niên, đứa cháu bé bỏng của ta. Hựu Hựu là cái tên rác rưởi gì vậy?”

“Cháu ông?” Triệu Đình Đình siết chặt hai lòng bàn tay. “Cậu ấy là chồng tôi, là còn của boss lớn Sở thị nổi tiếng, ông nhầm rồi, cậu ấy tên Sở Hựu!”

Hựu Hựu cắn răng nhìn Triệu Đình Đình từ phía sau. Lần...lần đầu Triệu Đình Đình công nhận cậu ta là chồng, lại còn bảo vệ cậu ta. Thật vui quá!

“Bố của nó? Cô đừng hàm hồ. Bố mẹ của nó đều đoản mệnh trong tay tên tiểu tử họ Sở đó.” Ông ta nghiến răng ken két, ánh mắt hung ác hơn bao giờ hết khi nhắc đến cái tên Sở Minh Thành.

Nói dối...ông ta nói dối, sao có thể chứ. Triệu Đình Đình đứng hình mất vài giây, cô vẫn cảm nhận được Hựu Hựu phía sau mình còn đang run lên từng cơn, là bác của cậu ta, vậy tại sao cậu ta lại phải sợ bác mình chứ. Sở Minh Thành tuyệt đối không phải hạng người đó.

“Sở Minh Thành sắp trở về rồi, các người mau đi đi. Tôi sẽ không nói gì cả.” Triệu Đình Đình xuống nước nhìn đám đông phía trước, lồng ngực đập rộn rã. Những lúc như này Sở Minh Thành đang ở đâu vậy chứ, hắn ta luôn biến mất những lúc cô cần. Mạng sống của cô một lần nữa rơi vào tay bọn xấu xa chỉ vì có liên quan đến hắn.

Tên bang chủ đó im lặng nhìn thái độ cố bảo vệ người phía sau, mép hơi nhếch lên đường cong nhỏ khó thấy. “Đem tất cả đi.”

“Rõ!”

Đám người to lớn sau khi được bang chủ của mình hạ lệnh liền tiến về phía trước bao vây Triệu Đình Đình và Hựu Hựu.

“Mấy người đừng làm càn, tôi...tôi.” Cô hoảng loạn nhìn Hựu Hựu phía sau đang ú ớ la hét ôm đầu mà không biết phải làm gì, chúng đông quá, chân cô lại không thể đi. “Hựu Hựu, mau chạy đi!”

Triệu Đình Đình vội vã đẩy Hựu Hựu ra khỏi ghế, cậu ta lao người về phía trước thuận đà chạy đi, miệng không ngừng gọi tên cô.

Chân tay hấp tấp, cậu ta chạy chưa được chục bước đám người mặc áo đen kia đã đuổi kịp phía sau. Nhân lúc đám người xấu xa đó chưa để ý đến cô, Triệu Đình Đình dáo dác xung quanh chỗ mình ngồi và phát hiện cận kề mình có một bình hoa bằng thạch đá, bình hoa được đính ngọc xung quanh được đặt trên bàn uống nước, bên trong là hoa hồng được cắm đang nở rộ.

Không còn thời gian suy nghĩ, cô nhìn về kẻ áo đen sắp bắt được Hựu Hựu, tay run run cầm lên bình hoa đáp thẳng về phía trước, mong là trúng lưng tên đó.

Hai mắt cô nhắm tịt lại, mặt lo lắng không thôi.

“Áaaaaaa!” Tiếng hét vô vọng cất lên sau tiếng loảng xoảng của bình hoa bị vỡ. Có điều…

Tiếng hét này rất quen thuộc...Triệu Đình Đình mở bừng mắt nhìn về phía trước, Hựu Hựu đã bị cô đáp trúng bình hoa vào đầu bị ngã la liệt trên sàn, máu từ sau đầu chảy ra không ngừng. Cậu ta dường như đã bất tỉnh.

“Hựu Hựu!” Cô ôm mặt hét lên, tâm trạng mất kiểm soát liền lao người về phía trước cuối cùng bị vấp chân mà ngã, chân bị bong gân của cô càng thêm nhức nhối.

“Khốn nạn! Đưa nó ra xe.” Tên bang chủ thấy Hựu Hựu bị ngã bất tỉnh, một vũng máu nhỏ rất nhanh được tạo ra trên nền nhà, gương mặt có chút lo lắng ra lệnh cho đàn em mình. Dứt lời ông ta không quên quay lại chĩa súng vào Triệu Đình Đình.

Đoàng!

“Aaaaaa!”

Mùi thuốc súng bay bay giữa không trung, nòng súng nổ ra còn vương lại chút khói mờ. Triệu Đình Đình kinh hãi đưa hai tay lên ôm đầu mình, tên đó đã nổ súng! Hắn nổ súng!

May mắn hắn chỉ cảnh cáo chứ không bắn vào da thịt cô viên đạn nào.

“Bắt ả phụ nữ đó.”

“Không! Đừng, đừng mà!” Triệu Đình Đình giãy giụa trong tay hai người đàn ông lực lưỡng, họ lôi cô trên nền đất khiến cô hết sức khó chịu.

Ra khỏi biệt phủ Sở gia cô nhìn thấy người của Sở Minh Thành đều bị đồng bọn của chúng khống chế quỳ dưới đất. Đếm sơ sơ chỉ có chục người của Sở Minh Thành, bên phe tên có vết sẹo này có tới mấy chục tên, tay ai cũng có súng, không trách được.

“A, đau quá. Chậm thôi.” Bọn chúng kéo hai cánh tay của cô, chân của cô bị quệt dưới nền cỏ thôi cũng đã đau không nói lên lời rồi.

“Câm miệng!” Một trong số bọn chúng nhíu mày quay lại nạt nộ với Triệu Đình Đình, thẳng tay tát cô một cái không cần suy nghĩ.

Dám đánh cô sao, hắn đánh cô thản nhiên như vậy…

Sở Minh Thành, anh đang ở đâu? Lúc tôi cần anh đang ở đâu?

Cô nén một hơi rồi ngẩng đầu lên trời, đôi mắt nhạt nhòa gọi tên người đàn ông đó. “Sở Minh Thành, cứu tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện