H...Hả? Nếu bây giờ cô mà đang uống nước đảm bảo chết vì sặc. Hựu Hựu này đã lâu không còn ngốc nghếch gọi cô là vợ nữa rồi kia mà. Hôm nay lá gan nào mách cậu ta gọi Triệu Đình Đình này là vợ hả?

Lại còn điềm nhiên nói ‘vì vợ là vợ của Hựu Hựu’? Điên thật! Vậy mà cô lại vì lời nói này nóng bừng cả mặt. Cảm giác cậu ta như là một người chồng thực thụ vậy. Dù là vẫn giữ cái đường nét ngốc không thể tả kia, nhìn sự ngốc nghếch của cậu ta cô liền chẹp miệng ngán ngẩm.

Nếu lần đầu gặp cậu ta cũng cư xử như này, có lẽ cô đã không động lòng với…

Bỏ đi, đã muộn. Cậu ta bây giờ như một người em trai của cô không hơn không kém.

Cô hung hăng đưa tay lên cốc vào đầu Hựu Hựu một cái thật đau.

“Auuuuu!” Hựu Hựu đưa tay lên giữ đầu, mắt nhắm tịt lấy nhau. Không ngờ bị ăn cốc đầu vô tâm như vậy, cứ nghĩ Triệu Đình Đình sẽ cảm động với những lời ngọt ngào này mới đúng.

“Cô dám!”

Thấy Hựu Hựu bị cô cốc đầu, tên bang chủ phía sau liền sửng cồ lên, gân tay đều đã nổi rõ theo mạch. Cũng phải thôi, nếu vẫn coi Hựu Hựu là người cháu quý báu giữ chức kế nhiệm gia tộc gì đấy thì khi thấy cháu mình bị phụ nữ cốc đầu ông ta tức giận là phải. Vậy thì cứ tức giận thoải mái, Triệu Đình Đình đây cóc sợ!

“Gọi tôi là gì?” Cô lạnh lùng nhìn Hựu Hựu như cảnh báo khiến cậu ta chớp chớp mắt, sau đó vẫn tỏ ra rụt rè.

“Đình Đình chứ không phải vợ.”

“Ý cô là nó không được gọi vợ mình là vợ? Cô dám chê cháu tôi bị ngốc à?” Ông ta tiến lên phía trước, tay chạm vào khẩu súng ngang lưng.

Cô nhìn thấy súng lập tức giật bắn mình ngồi ngay ngắn, cũng không trả lời ông ta câu nào nữa, vì dù gì có nói sao ông ta vẫn một mực nằng nặc Hựu Hựu là Lục Niên, cứ nhận cháu trai như thật vậy, giờ chỉ có một cách khiến ông ta từ bỏ ý định giữ Hựu Hựu lại ở đây thôi.

Triệu Đình Đình siết chặt lòng bàn tay phân vân rồi đặt tay lên vai Hựu Hựu. “Nghe này, có một chuyện này nhất định phải để cậu xác nhận. Hựu Hựu, cậu là ai?”

Cậu ta mím môi nhìn gương mặt nghiêm túc của Triệu Đình Đình, thần thái lạnh lùng của cô khiến người khác không thể rời mắt, gương mặt khả ái vốn có hôm nay không còn nữa là bởi phong cách trang điểm của vô cùng mái tóc khác đi, chỉ khi cô cười còn thấy sự dịu dàng, nhưng không cười trông cô thật lạ lẫm.

Hựu Hựu không biết trả lời như nào liền im lặng.

“Ý của tôi cậu hãy nói tên thật của mình cho người phía sau cậu nghe đi.” Không thấy cậu ta trả lời càng khiến Triệu Đình Đình nóng lòng muốn rời khỏi đây hơn.

“H...Hựu...Hựu Hựu.” Cậu ta ậm ừ.

Sao lại trả lời cộc lốc như vậy chứ? Lẽ nào ngốc đến nỗi không biết cô muốn hỏi tên không hay là họ tên đầy đủ của mình? Cậu ta đúng thật là muốn cô đánh cho một trận.

Sau khi rời khỏi đây không mắng cậu ta cô sẽ không còn là Triệu Đình Đình nữa, gọi tên của cô ngược lại cũng được.

Hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, Triệu Đình Đình cười hết sức ‘nhẹ nhàng’, khóe miệng giật giật. “Họ tên?”

Hai chữ thốt ra từ cửa miệng của Triệu Đình Đình làm Hựu Hựu dựng hết cả lông tơ, cậu ta ngập ngừng, không dám nhìn thẳng vào mắt cô. “S...Sở Hựu.” Cái tên thốt ra một cách khó khăn, như thể cậu ta không muốn thừa nhận cái tên này vậy.

Triệu Đình Đình thế mà cười hài lòng, cô nhìn tên bang chủ đang nhăn mặt phía sau Hựu Hựu. Ông ta nghe thấy rồi chứ? Rõ ràng Hựu Hựu đã thừa nhận họ tên của mình.

“Bức ảnh kia, người đó có phải mẹ cậu hay không?” Triệu Đình Đình cười mỉm chỉ tay lên bức tường kia, ánh mắt lóe vài tia tự tin.

Cậu ta tiếp tục nhìn theo hướng chỉ tay của cô, nhìn vào bức ảnh đó thật lâu, đôi mắt thoáng chốc tối lại, cậu ta nhìn chăm chú, nhìn không chớp mắt vào hai người trong bức ảnh. Bất giác tay siết chặt lấy nhau.

“Không phải.” Cuối cùng Hựu Hựu cùng lạnh giọng trả lời đúng như ý muốn của Triệu Đình Đình, chỉ là khi nói ra câu này cậu ta không nhìn bức ảnh đó mà quay đi.

Không thèm quan tâm đến chi tiết nhỏ nhặt này, Triệu Đình Đình hạ tay vỗ đùi một cái cười đắc chí. “Ông nghe thấy gì chưa? Hựu Hựu rốt cuộc không phải Lục Niên gì đó.”

Lục Viên run run tay vì tức giận, muốn rút khẩu súng ra làm Triệu Đình Đình sợ, bất chợt thấy ánh mắt bên dưới có chút lành lạnh liếc xéo lại như nhắc nhở. Ông ta quay lưng đi. “Loạn hết rồi, loạn hết rồi!”

Ông ta không ở lại trong phòng khách nữa mà đi lên cầu thang phía sau ghế Triệu Đình Đình đang ngồi. Tiếng bước chân cộp cộp dần xa khuất.

Cô chớp mắt ngó nghiêng đầu nhìn xem hướng tên bang chủ vừa lên chứng thực ông ta đã đi hẳn hay chưa mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Triệu Đình Đình đưa tay lên vuốt vuốt ngực nhìn Hựu Hựu vẫn còn đang như người mất hồn. “Hựu Hựu à, cậu mau đi tìm xem ở đây có điện thoại hay không?”

“Điện thoại sao?” Hựu Hựu hỏi lại cô một cách ngớ ngẩn. Nơi này lấy đâu ra điện thoại mà tìm, điện thoại bàn còn không có.

“Chúng ta phải gọi cho Sở Minh Thành viện trợ. Bằng không cơ hội lần này coi như bỏ.” Vừa nói Triệu Đình Đình vừa nhìn khắp xung quanh, vẫn không có người ở đây. Tuy không hiểu vì sao bọn họ lại không đề phòng hay cảnh giác gì cô và Hựu Hựu nữa, nhưng mặc kệ, đây là một cơ hội tốt.

Sở Minh Thành?

Hựu Hựu hơi híp mắt lại. Sở Minh Thành…

“Leo lên lưng Hựu Hựu đi, chúng ta có thể ra khỏi đây mà không cần bố đến cứu.” Hựu Hựu ngồi xoay lưng lại về phía Triệu Đình Đình, tấm lưng không vạm vỡ như những người khác nhưng lúc này lại cho người phụ nữ phía sau cảm thấy có thể tin tưởng.

Có thể sao? Hựu Hựu làm sao có thể cõng cô chứ, đến chạy còn không chạy nổi, có thể cõng người là điều khó có thể xảy ra.

“Bên ngoài ngộ nhỡ có người…” Cô e ngại nhìn ra cánh cửa vẫn đang đóng kín đó.

“Bọn họ đều di tản đi hết rồi, Đình Đình yên tâm.” Hựu Hựu tiếp lời, lưng vẫn giữ im đợi ai đó đến.

Thật sự là đi hết rồi? Triệu Đình Đình đến giờ mới nhớ ra, khi nãy Hựu Hựu và tên bang chủ đó đã cùng nhau đi vào từ bên ngoài, có lẽ lúc đó Hựu Hựu đã có thời gian để ý bên ngoài không có người.

Không có ý chê trách gì tên cầm đầu của đám du côn này những Triệu Đình Đình vẫn không thể không cười nhạo chúng một cái. Muốn bắt người mà không cho người trông chừng còn ngốc hơn cả tên Hựu Hựu này, ít ra vào những lúc cần thiết như này cậu ta còn không quá mức đáng ghét.

Cô đưa tay lên choàng và cổ Hựu Hựu, cả người ôm lấy cậu ta từ phía sau. Nằm gọn trên lưng cậu ta rồi cô có cảm giác an toàn hơn bao nhiêu.

Cánh cửa lâu đài từ từ được Hựu Hựu đẩy ra, bên ngoài quả nhiên là không có người. Nhưng phía sau cậu ta...nặng quá! Biết thế cậu ta nên rèn luyện thân thể một chút, bây giờ với cái sức này chỉ biết cố gắng cõng Triệu Đình Đình, từ một người đi đứng còn hay bị vấp ngã…

Hai người đã đi ra khỏi lâu đài, từ phía bên trên lầu hai trong nhà, Lục Viên đứng đó, ánh mắt như lóe sáng.

Lục Niên, tất cả nhờ vào cháu.

---------------

“Thế nào rồi?” Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Sở Minh Thành tay cầm tách trà tay gõ gõ đùi thoải mái.

“Vẫn chưa tìm ra.” Trợ lý Hàn Lâm đứng bên cạnh, tay cầm điện thoại đọc những báo cáo của người đang đi truy tìm tung tích của gia tộc họ Lục lụi bại đó và nơi ở của Triệu Đình Đình, Hựu Hựu cho đến thời điểm bấy giờ.

Anh nhíu mày, lần này xem ra có vẻ khó khăn. Căn cứ thuộc về Lục Viên mười năm trước sau khi anh bắt Hựu Hựu về đây đã bị bỏ trống không còn ai ở, bọn chúng đúng là rất biết giấu dấu chân trên sa mạc đấy.

Tuy nhiên nếu là hắn ta thì tuyệt đối hai người kia không xảy ra chuyện gì. Tên ngốc kia bị mất trí nhớ đã mười năm kể cả khi có gặp lại Lục Viên cũng không thể nhận ra điều gì, nếu cậu ta khăng khăng không thừa nhận Lục Viên là người nhà thì dù Triệu Đình Đình bị Lục Viên nói gì chăng nữa cũng không tin đâu.

Cô ta...rất dễ tin người.

Nhấp một ngụm trà, Sở Minh Thành nhắm mắt cảm nhận hương thơm của nó, đúng lúc này một mảnh ký ức nhỏ đã ùa về trong anh. Chính là thiết bị mới đã dính trên người Triệu Đình Đình, nó vẫn còn trên người cô ta!

“Chuẩn bị xe.” Anh đứng dậy cầm lấy áo vest trên ghế, không quên nhắc nhở trợ lý Hàn Lâm cùng với những vệ sĩ khác đang đứng xung quanh.

“Rõ.”

Bên trong đường mòn của khu rừng âm u, Hựu Hựu cõng Triệu Đình Đình trên vai, mồ hôi ướt đầm khuôn mặt và áo. Đã cõng cô suốt một chặng đường dài mà chưa dừng chân nghỉ ngơi, thực sự muốn kiệt sức, khát nước quá.

“Chúng ta nghỉ một chút nhé? Cậu mệt lắm không?” Không cần để Hựu Hựu nói ra thì Triệu Đình Đình cũng biết cậu ta mệt cỡ nào, vòng tay ôm dưới hông cô sớm đã run rẩy vì không thể chống đỡ, hơi thở cậu ta ngày một nặng nề và khó khăn.

“Không...không sao đâu, một đoạn nữa thôi…” Hựu Hựu mờ mờ mắt nhìn về phía trước. Trước mặt đã là đường quốc lộ rồi, sớm thôi sẽ bắt được xe để đi nhờ.

Nhìn sự cố gắng của Hựu Hựu, Triệu Đình Đình mở to đôi mắt. Cô muốn nhìn kỹ lại xem đây có thực là Hựu Hựu hay khóc nhè hay không. Nhưng dù nhìn thế nào đây cũng chính là Hựu Hựu ngốc, chồng cô.

Đặt chân đến bên ngoài quốc lộ, hơn một chục chiếc xe dài trải đuôi theo nhau từ một phía lao đến rồi dừng lại. Triệu Đình Đình trừng mắt nhìn hàng xe sang trọng mang một màu đen tối, thầm rủa đám người kia có lẽ đã tìm ra cô và Hựu Hựu nên đến đây bắt lại.

“Hựu Hựu, thả tôi xuống, cậu mau chạy đi.” Triệu Đình Đình vỗ vỗ bả vai Hựu Hựu, đồng thời giọng nói rất gấp gáp.

Cậu ta không kịp phản ứng thì chiếc xe đối diện vị trí đang đứng của hai người bật mở cửa ra, đôi chân dài xuất hiện, hình bóng cao lớn cùng gương mặt tràn đầy mùi thuốc súng khi thấy cảnh Triệu Đình Đình và nam nhân khác đang ôm ấp nhau bên lề đường này.

“Sở...Sở Minh Thành?” Cô thốt lên kinh ngạc, hắn giờ này sao lại ở đây? Mang theo đông người như vậy...cứu cô và Hựu Hựu ư?

Hựu Hựu dần buông lỏng tay đang giữ Triệu Đình Đình phía sau, nhìn thấy có người đến cứu người phụ nữ sau lưng rồi mới thấy an tâm phần nào, mắt càng ngày càng mờ đi, vết thương sau đầu vẫn còn đau nhói.

“Đình Đình...an toàn...rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện