Mặt Hạ Hạm bắt đầu nóng lên. Cô cắn răng nghĩ, khó trách sáng nay thằng cha này lại cố ý nói với cô, có lẽ sẽ bị hỏi đến chuyện hôn nhân. Anh ta cố ý, chắc chắn là cố ý.
Rốt cuộc tên cặn bã này muốn làm gì? Hàn Mặc Nhiễm nói xong, bình luận trên mạng bắt đầu nổ tung.
“Cưới được một ông chồng như vậy, chắc đời trước chắc Hàn phu nhân phải cứu cả hệ ngân hà rồi.”
“A a a, vì sao anh lại là chồng của người ta?”
“Hàn phu nhân, xin cô tha thứ cho anh ấy, xin cô chuyển về ngủ cùng với anh ấy. Cô không thấy ánh mắt tủi thân của anh ấy khi phải một mình phòng đơn gối chiếc sao?”
“Tại sao lại hỏi vấn đề này chứ? Cẩu độc thân thì có gì sai, sao lại làm tổn thương tôi?”
Hạ Hạm không xem được nữa, liền đóng bình luận vào.
Cô ngồi yên niệm thanh tâm chú một hồi, chờ đến khi bình tĩnh lại mới nhắn tin cho Hàn Mặc Nhiễm.
“Quay hình xong thì gọi cho tôi.”
Nửa giờ sau, chuông điện thoại của Hạ Hạm vang lên, là Hàn Mặc Nhiễm gọi tới.
“Hàn tiên sinh, mời anh trả lời rõ chuyện này cho tôi.”
“Ai đề nghị kết hôn trước, em quên rồi à?”
“…”
Hạ Hạm nhớ lại bốn năm trước. Được rồi… hình như là cô đề nghị kết hôn với anh ta trước.
Biểu cảm của Hạ Hạm hơi mất tự nhiên, cũng may anh không nhìn thấy.
“Được rồi, cái này tạm thời không nhắc đến, nhưng tại sao anh lại đem chuyện riêng của chúng ta lên truyền hình nói? Anh không biết sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy à? Còn nói cái gì mà cách anh yêu tôi không phải cách tôi muốn, có phải anh không cần mặt mũi nữa rồi không?”
Anh chững chạc đàng hoàng nói: “Em không nhìn ra tôi đang nhận lỗi à?”
“…” Mặc Hạ Hạm không cảm xúc: “Không nhìn ra.”
“Vậy nên Hàn phu nhân, em có tha thứ cho tôi không?”
Hạ Hạm không nhìn thấy mặt anh, chỉ cảm thấy giọng anh hình như nghiêm túc hơn một chút. Nhưng cô vẫn không thể tin nổi, Hàn Mặc Nhiễm đang nhận sai, muốn làm hòa với cô.
Trong thế giới của anh, ngoại trừ code, ngoại trừ ước mơ thì anh không để bất kỳ thứ gì vào mắt. Anh không rảnh đi lấy lòng người khác, cũng không rảnh để đi nhận sai.
Người đàn ông này thật sự rất lạnh lùng, không có tình cảm.
Vậy nên, Hạ Hạm cảm thấy như anh đang trêu chọc cô.
Cô cười lạnh một tiếng, nói: “Hàn tiên sinh, mặc dù chúng ta đã nhất trí ở bên ngoài sẽ giữ quan hệ vợ chồng ân ái, nhưng thật sự không cần thiết phải làm quá mức như thế. Hôm nay, anh thể hiện thật sự quá mức. Anh cố tình khoe ân ái như vậy, có phải tôi nên hiểu lầm là anh thích tôi không?”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng kỳ dị. Sự yên tĩnh đó khiến cô hoài nghi có phải anh cúp điện thoại rồi không? Cô lấy di động xuống nhìn, cuộc gọi vẫn kết nối.
Một lát sau, bên kia mới nói: “Tôi nhớ người đầu tiên khoe ân ái bên ngoài là em, người đưa ra đề nghị kết hôn trước cũng là em. Với logic này của em, có phải tôi cũng nên nghĩ là em thích tôi đúng không?”
Giọng nói lười biếng từ tính, trầm thấp lại êm tai. Nhưng Hạ Hạm nghe xong lại muốn đánh người.
“Vậy hôm nay, tôi sẽ nói rõ ràng một lần duy nhất. Hàn tiên sinh không phải là kiểu người tôi thích.”
“Vậy thật đúng lúc, Hàn phu nhân cũng không phải kiểu người mà tôi thích.”
OK, vậy thì không còn gì để nói. Hai người đều nhịp nhàng, vô cùng ăn ý, nhất trí cúp điện thoại.
Hạ Hạm cảm thấy cô không có tư cách gì để tức giận. Hàn Mặc Nhiễm nói đúng, người khoe ân ái là cô, là cô muốn duy trì hình tượng trong công ty, vì muốn chặn miệng mấy người nhà bác cả, cho nên mới cố tình khoe mình và Hàn Mặc Nhiễm sống rất tình cảm hòa thuận. Lúc trước cũng là cô chủ động đề nghị kết hôn với anh.
Hai vấn đề này, mặc kệ cô và Hàn Mặc Nhiễm giằng co thế nào, cô cùng đều yếu thế.
Thôi, lười so đo với anh, anh nghĩ như thế nào thì cứ cho là như vậy đi.
Thật ra, sở dĩ Hạ Hạm và Hàn Mặc Nhiễm kết hôn, nói ra cũng thật bi hài.
Khi học cao trung, hai người cũng chỉ dừng lại ở lần gặp đó, cô đạp Hàn Mặc Nhiễm một cú. Nhưng về sau cũng chẳng giải quyết được gì. Mặc dù hai người học cùng lớp, nhưng bình thường cũng chẳng nói được mấy câu, chỉ là bạn học bình thường đến không thể bình thường hơn. Sau khi tốt nghiệp trung học, hai người cũng chưa từng gặp lại nhau.
Hạ Hạm ra nước ngoài học đại học, nghe nói Hàn Mặc Nhiễm lựa chọn ở lại nước, học đại học công nghệ máy tính nổi tiếng, hình như còn tốt nghiệp sớm sang Mỹ du học một năm.
Sau khi Hạ Hạm tốt nghiệp liền bị đẩy tới quản lý khách sạn Hoài thị. Một khách sạn không lớn không nhỏ, có năm tầng, nhưng làm ăn không tốt lắm, nửa chết nửa sống, chỉ cố gắng kéo dài thêm thôi, sợ là tập đoàn Bắc Việt cũng sắp quên có nơi này.
Quản lý khách sạn được nửa năm, cô gặp Hàn Mặc Nhiễm.
Hôm đó, vừa hay bộ công thương tổ chức một buổi hội thảo về khách sạn. Lúc đó, chủ đề chính liên quan đến khoa học kỹ thuật và trí tuệ không nhà ở.
Cuối buổi hội thảo, người dẫn chương trình mời người phụ trách đoàn nghiên cứu phát minh cũng có chút danh tiếng ở trong nước lên phát biểu.
Hạ Hạm không ngờ, người đó lại chính là Hàn Mặc Nhiễm.
Khi đó, Hàn Mặc Nhiễm mặc áo sơ mi và một chiếc quần màu đen. Anh đã mất đi hoàn toàn sự ngây ngô của tuổi học sinh. Anh đứng trên bục, không còn giống thiếu niên kiêu ngạo khoa trương ngày trước, hoặc là nói, thời gian đã làm lắng đọng, làm chúng lắng xuống.
Nhìn anh rất bình ổn, nghe lời đi lên giới thiệu sự phát triển của trí tuệ.
“Trước khi chúng ta sinh ra, AI đã từng trải qua hai làn sóng. Sau hai làn sóng đó, chúng ta từng nghĩ là có thể đưa trí tuệ nhân tạo vào cuộc sống của chúng ta. Sau đó, chúng ta nhận ra, thần kinh đơn giản của hệ thống internet không thể giải quyết được những vấn đề phức tạp, huyễn tưởng về trí tuệ nhân tạo cũng sụp đổ.”
“Nhưng chúng ta không ngờ, chuyện này không liên quan đến sự ra đời và phát triển của trí tuệ. Chúng ta rất may mắn, theo lý luận sâu xa, thần kinh internet lần lượt trở thành imagenet thi đua tính toán. Theo cục diện của thời đại, máy móc ngày càng được cường hóa khả năng tính toán, làn sóng AI lại bùng nổ một lần nữa.”
Sau đó, anh giới thiệu cách vận dụng internet vào khách sạn, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều tưởng tượng ra trí tuệ nhà ở là như thế nào. Sau đó, anh lại cho biểu diễn để mọi người xem tác dụng của trí tuệ giọng nói là như thế nào.
Khi đó, trí tuệ giọng nói còn chưa phổ biến. Anh dùng giọng nói để TV tự động mở ra, để điều hòa tự điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, khiến tất cả mọi người trong khán phòng đều không thể tưởng tượng được.
Nhưng hệ thống của anh bán giá quá cao. Nếu như muốn áp dụng trí tuệ khách sạn như anh nói, thì không phải chỉ mua sản phẩm của hệ thống nhà ở của anh, mà sợ là còn phải đổi cả TV, điều hòa, giường, màn cửa nữa. Đầu tư rất lớn, nhưng trước đó, trí tuệ khách sạn cũng chưa có tiền lệ, rất ít người có can đảm đi trải nghiệm thử.
Thậm chí Hạ Hạm còn nghe thấy có người ngồi cạnh còn hỏi nhỏ bạn mình một câu: “Người này có phải làm về marketing không?”
“Hình như không phải.”
“Tại sao?”
“Làm marketing thì sao lại có dáng người đẹp như vậy được.”
“…”
Vậy nên, kết thúc buổi hội thảo, dường như không có chủ khách sạn nào có hứng thú với trí tuệ khách sạn. Không người nào đồng ý mua sản phẩm của anh. Rõ ràng, lần diễn thuyết này của anh đã thất bại.
Mọi người nhao nhao rời đi. Hàn Mặc Nhiễm ở lại trên bục, nói chuyện với người của bộ công thương.
Anh vẫn hăng hái như vậy, giọng nói ung dung không vội vàng. Nhìn Hàn Mặc Nhiễm không hề có một chút sa sút hay thất vọng nào. Hạ Hạm nhớ đến người thiếu niên kiêu ngạo trong quá khứ, cho dù thất bại nhưng anh vẫn kiêu ngạo như vậy.
Cuối cùng, Hạ Hạm từ từ đi tới gọi anh một tiếng.
“Hàn Mặc Nhiễm.”
Anh vô thức quay lại nhìn, ánh mắt dừng ở trên người cô mấy lần, thử thăm dò hỏi: “Thứ hai?”
Cách gọi này thật sự khiến người ta rất khó chịu: “Tôi có tên.”
Anh nói: “Tôi biết, cậu là Hạ Hạm.”
Câu trả lời của anh nằm ngoài dự đoán của cô. Trong ấn tượng của cô, Hàn Mặc Nhiễm chính là một đóa hoa kiêu ngọa, dương dương tự đắc. Ngoại trừ người bên cạnh thì không hề quan tâm đến ai khác. Mặc dù bọn họ từng có khúc mắc nho nhỏ, nhưng điều đó thật sự rất tầm thường trong ba năm cao trung đó, hơn nữa bốn năm đại học lại chưa từng liên lạc, không ngờ anh lại có thể gọi đúng tên cô.
Quan hệ khi học cao trung không tốt, nên khi gặp mặt không tránh khỏi xấu hổ. Hạ Hạm liền đi thẳng vào chủ đề chính: “Chừng nào cậu có thời gian, chúng ta đi ăn một bữa.”
“Tùy cậu.”
“Vậy thì đêm mai…”
“Đêm mai không được, tôi phải đi nơi khác, nhưng đêm nay thì có rảnh.”
Hạ Hạm gật đầu: “Vậy được, đêm nay đi.”
Hạ Hạm chọn một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố Sông Hoài.
Khi cô đi vào, Hàn Mặc Nhiễm đã đến. Nhà hàng không có nhiều người, anh yên lặng ngồi bên cửa sổ, trên bàn đặt một cái máy tính, ngón tay đặt trên máy tính gõ gõ.
Bên cạnh có một cô gái rụt tè đi tới bắt chuyện với anh, không biết đang nói gì, ánh mắt anh nhìn ra cửa, vừa hay thấy Hạ Hạm. Anh liền chỉ vào Hạ Hạm, cô gái lúng túng rời đi.
Dường như anh không hề thích thú khi được con gái yêu thích.
Hạ Hạm đi tới ngồi xuống. Anh khép máy tính lại, đặt sang một bên. Người phục vụ cầm menu tới. Bầu không khí hơi mất tự nhiên, Hạ Hạm xem menu, tùy tiện chọn một vài món.
Đây là lần đầu tiên cô ăn cơm cùng Hàn Mặc Nhiễm. Khi đó, Hàn Mặc Nhiễm mới non tơ, kém xa tít tắp mấy năm sau. Nhưng khi ngồi cùng anh, Hạ Hạm vẫn cảm thấy được sự bức bách mạnh mẽ, cảm giác áp bức đó giống y như lần đầu tiên khi cô gặp anh.
Cảm giác ngột ngạt đó khiến cô không được tự nhiên. Cô tỏ vẻ điềm tĩnh, nói: “Tôi rất hứng thú với sản phẩm của cậu. Nhưng tôi muốn biết, nếu như tôi đưa vào sử dụng, doanh thu có thể tăng gấp đôi đúng không?”
“Tăng gấp năm lần.”
“…”
Anh nói rất hời hợt, giống như đang trần thuật lại.
Hạ Hạm thầm bĩu môi, xem ra cái thói tinh tướng này đến chết cũng không thay đổi.
“Nếu không tăng gấp năm thì tính sao?”
“Thì cậu có thể ra một yêu cầu với tôi, bảo tôi làm gì cũng được.”
Anh nói rất bình thản, giống như chỉ đang nói chuyện phiếm. Nhưng trong giọng nói lại tràn ngập sự tự tin. Đột nhiên, Hạ Hạm nhớ tới khi học cao trung luôn bị anh chèn ép, cái tên lúc nào cũng chỉ ở vị trí thứ hai. Giọng nói tự tin quá mức đó khiến cô bừng bừng ý chí muốn chiến đấu.
Cô cười nói: “Được rồi, nếu lúc đó có thể tăng gấp năm, vậy cậu cũng có thể ra một yêu cầu với tôi.”
Hai người đều thuộc phái hành động. Đã có ý định hợp tác nên ký hợp đồng bằng tốc độ nhanh nhất. Thay đổi phong cách chung của khách sạn là một chuyện lớn. Nếu như trí năng hóa được khách sạn thì phải cắt giảm biên chế. Quyết định của Hạ Hạm khiến không ít người phản đối.
Nhưng Hạ Hạm mặc kệ nghị luận của mọi người, mặc kệ lời đề nghị của các bô lão khách sạn, khư khư cố chấp hợp tác cùng Hàn Mặc Nhiễm.
Quá trình hợp tác rất thuận lợi. Sự chuyên nghiệp và nghiêm túc của Hàn Mặc Nhiễm cũng nằm ngoài dự liệu của cô. Trong ấn tượng của cô, Hàn Mặc Nhiễm là người đọc tiểu thuyết ở trên lớp, tan học thì đi nghịch ngợm cùng người khác, không làm việc đàng hoàng, dựa vào một chút thông minh nên mới thi đứng đầu. Cho đến khi thật sự hợp tác cùng anh, cô mới nhận ra người này rất tỉ mỉ, làm việc liều mạng, cũng rất có tinh thần trách nhiệm. Thậm chí, chỉ vì thay đổi một phương án mà thức trắng đêm.
Kiểu làm việc không nghỉ ngơi, tinh thần không đạt mục đích thì không bỏ qua này khiến Hạ Hạm bội phục.
Tất cả hành động của anh đều lật đổ hoàn toàn suy nghĩ của Hạ Hạm từ trước đến giờ. Xem ra, anh đạt hạng nhất cũng không đơn giản như cô nghĩ. Cô chỉ nhìn thấy anh làm việc không đàng hoàng, nhưng lại không nhìn thấy công sức anh âm thầm bỏ ra.
Thời gian chỉnh trang lại mất ba tháng. Sau khi hoàn thành là đến giai đoạn quảng cáo. Tiêu đề quảng cáo là “Ở cùng người máy”. Tên khách sạn cũng sửa lại, từ khách sạn Hỉ Lai đổi tên thành khách sạn kỳ dị.
Ban đầu khi đánh cược, cô bị ma vương Hàn Mặc Nhiễm này làm cho dao động. Cho đến khi khách sạn chính thức được mở lại, doanh thu khách sạn không ngừng tăng cao, lúc đó cô mới biết là mình đã thành công.
Chưa tới nửa năm, doanh thu khách sạn đã vượt gấp năm lần năm ngoái.
Rõ ràng cuộc đánh cược giữa cô và Hàn Mặc Nhiễm, anh đã chiến thắng.
Cuối năm, cô tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, mời rất nhiều đồng nghiệp đến tham gia, đương nhiên cũng mời những người của tập đoàn Bắc Việt. Cô thành công như vậy, đương nhiên muốn để những người ngồi ở vị trí cao kia biết.
Hàn Mặc Nhiễm là người hợp tác với cô, đương nhiên cũng được mời.
Cô có chơi có chịu. Trong bữa tiệc mừng, cô tìm Hàn Mặc Nhiễm, hỏi anh: “Cậu thắng rồi. Cậu nói đi, muốn tôi làm gì?”
Hàn Mặc Nhiễm yên lặng nhấp một ngụm rượu vang, đưa mắt nhìn cô. Không biết có phải ảo giác của cô không, nhưng Hạ Hạm cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô rất phức tạp.
“Yêu cầu của tôi, sợ là cậu không thể làm được.”
“Tôi có chơi có chịu, cậu cứ nói đi.”
Anh trầm tư một lát: “Như vậy đi, tôi cho cậu cơ hội này.”
“Cậu có ý gì? Nhìn tôi tầm thường như vậy?”
“Không có. Yêu cầu của tôi chính là cậu có thể đưa ra một yêu cầu với tôi.”
“…”
Cô thực sự không hiểu nổi vì sao Hàn Mặc Nhiễm lại nói như vậy.
Vốn dĩ, cô chỉ muốn nếu thắng sẽ để Hàn Mặc Nhiễm gọi mình một tiếng chị, rửa sạch nỗi nhục năm đó. Nhưng sau đó, hợp tác với anh rất thuận lợi. Trước mắt, tốt xấu gì hai người cũng coi như bạn hợp tác, đã làm bạn hợp tác thì không thể làm chuyện vô đạo đức. Vậy nên, yêu cầu này cô không nói ra được, nhất thời không biết nên yêu cầu anh làm gì.
“Tôi còn chưa nghĩ ra. Chờ tôi nghĩ xong sẽ nói sau.”
Tiệc mừng cuối năm qua đi. Dường như Hạ Quốc An rất hài lòng với thành quả của cô, đưa mấy cái khách sạn cho cô cùng quản lý. Đồng thời, ông còn đưa cho cô một ít kinh phí để đầu tư. Quyết định này khiến Hạ Hạm rất kích động, quyền lực của cô cũng lớn hơn, tiền trong tay cũng nhiều hơn.
Cô nghĩ đến Hàn Mặc Nhiễm nhiều hơn. Mặc dù, cô không hiểu nhiều về lĩnh vưc máy tính. Nhưng cô luôn cảm thấy những thứ anh nghiên cứu rất có giá trị, một khi được công chúng đón nhận thì chắc chắn có thể mang đến lợi ích khả quan, hiện tại thứ anh cần chỉ là thời cơ mà thôi.
Cô cảm thấy những thứ đó có giá trị, vậy nên cũng muốn đi đầu tư.
Cho nên, sau khi cô tiếp quản mấy cái khách sạn khác liền đi tìm Hàn Mặc Nhiễm tiếp.
Lúc đó, Hàn Mặc Nhiễm rất nghèo. Nghiên cứu phát minh cần rất nhiều tiền, hình như nhà anh không đồng ý cho anh làm việc này, nên cũng không cho anh tiền. Anh phải đi khắp nơi diễn thuyết để kéo nhà đầu tư. Nhưng sản phẩm quá mới nên cũng không được tín nhiệm nhiều, vậy nên đa số buổi diễn thuyết của anh đều thất bại.
Vì thế, khi hai người ngồi đối mặt nhau ở trong nhà hàng, Hạ Hạm cảm thấy mình đã thắng anh một bậc. Thậm chí, cô còn cảm thấy nếu như cô nói cho Hàn Mặc Nhiễm biết cô muốn chi tiền cho anh nghiên cứu, không biết anh có cảm thấy cô đang thương hại anh, nên cho anh tiền không.
Nhưng khi cô đưa ra mục đích của mình, gần như Hàn Mặc Nhiễm gật đầu mà không cần suy nghĩ: “Được.”
Anh trả lời dứt khoát như vậy khiến Hạ Hạm hơi sững người. Anh không kiêu ngạo, không tự ti, rất thẳng thắn. Điều này cũng khiến Hạ Hạm cảm thấy mình có phần nhỏ nhen.
“Tôi đã suy nghĩ kỹ yêu cầu đối với cậu.”
Hàn Mặc Nhiễm đặt bát đũa xuống, dùng khăn lau miệng: “Được, nói nghe một chút.”
“Kết hôn với tôi.”
“…”
Thật ra, chuyện này Hạ Hạm suy nghĩ rất lâu. Cô cần công nghệ đứng đầu của Hàn mặc Nhiễm, tốt nhất là không giữ lại chút nào, mà cho cô hết. Nếu như hai người chỉ là bạn hợp tác đơn thuần, cô không dám chắc anh có dấu cô gì không. Nhưng nếu bọn họ trở thành vợ chồng, thành người thân, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, tất nhiên Hàn Mặc Nhiễm sẽ dốc toàn lực giúp cô.
Huống chi, không phải anh cũng cần tiền sao? Anh rất cần tiền, vừa hay cô có thể cho anh.
Cô chỉ sợ Hàn Mặc Nhiễm sẽ không dễ dàng đồng ý, bởi vì kết hôn là chuyện lớn. Có lẽ anh sẽ không cởi mở giống như cô. Bởi vì hoàn cảnh lớn lên, từ nhỏ đến giờ, cô vẫn luôn biết chuyện hôn nhân đôi khi chỉ như thẻ bài mà thôi. Sau khi trải qua chuyện của Lục Vân Sâm, cô cũng không muốn đi thích người khác nữa. Đã vậy, vì sao không để cuộc hôn nhân của mình phát huy lớn nhất tác dụng của nó.
Nhưng không chắc Hàn Mặc Nhiễm cũng nghĩ như vậy. Có lẽ, anh cảm thấy hôn nhân rất thiêng liêng.
Vốn dĩ, cô còn muốn phân tích với anh những mặt lợi và mặt hại, cũng không cần anh phải đồng ý ngay, Hàn Mặc Nhiễm có thể suy nghĩ kỹ một chút.
Nhưng cô còn chưa mở lời thì đã nghe thấy anh nói: “Được.”
Anh đã đồng ý.
Lúc này, Hạ Hạm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt tràn ngập sự khó tin.
“Cậu đồng ý?”
“Ừm.”
“Nhưng mà, tôi phải nói rõ với cậu…”
“Cậu không cần phải nói. Tôi biết, tôi và cậu đều nghĩ giống nhau.”
Hạ Hạm thở dài một hơi, vậy thì chuyện này không thể tốt hơn.
Hạ Hạm vươn tay với anh: “Vậy sau này chúng ta cùng kiếm lợi ích, hi vọng hợp tác vui vẻ.”
Anh nhìn bàn tay cô đưa tới nhưng không bắt lấy.
“Sao vậy?”
Anh ngồi dựa vào ghế dựa phía sau, đột nhiên khóe môi cong lên: “Thật ra tôi rất quan tâm đến chuyện sinh hoạt vợ chồng sau khi kết hôn. Hợp tác là một chuyện, nhưng tôi cũng không muốn sau khi kết hôn mà còn làm hòa thượng, cậu có hiểu không?”
Hạ Hạm: “…”
Không phải Hạ Hạm chưa từng nghĩ đến chuyện này. Đã lựa chọn người kết hôn, đương nhiên cũng đã suy xét đến chuyện này.
Nhìn qua nét mặt của anh, trong đầu đột nhiên hiện lên sáng sớm hôm ấy ở sân trường, ánh mặt trời vàng vóng chiếu vào mặt anh, anh nói: “Cậu có thể thử gọi tôi là ‘anh’ xem.”
Khuôn mặt trong trí nhớ giống y hệt khuôn mặt trước mặt này. Cảm giác lúc đó và bây giờ đều giống nhau, đều cảm thấy như bị anh đùa giỡn.
Lông mày Hạ Hạm cau lại, cố ngăn lại sự khó chịu trong lòng, bình tĩnh nói: “Hợp tác nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện sinh hoạt vợ chồng.”
Cuối cùng anh cũng đứng lên, đưa tay ra bắt lấy tay cô.
“Hợp tác vui vẻ, Hàn phu nhân.”
Không lâu sau, cô và Hàn Mặc Nhiễm tổ chức hôn lễ. Hạ Hạm chính thức trở thành Hàn phu nhân.
Có cô đầu tư, Hàn Mặc Nhiễm nghiên cứu thuận lợi hơn rất nhiều. Hợp tác cùng anh, khách sạn cô quản lý dần dần hiệu quả hơn, danh tiếng Hàn Mặc Nhiễm cũng dần dần nổi hơn, bắt đầu có công ty tìm anh hợp tác.
Hàn Mặc Nhiễm là một người vô cùng biết nắm bắt cơ hội. Một khi đã có cơ hội, đương nhiên anh sẽ làm đến triệt để. Một năm sau, thế phát triển của anh như chẻ tre.
Cho đến khi anh cho ra đời Magic, danh tiếng lập tức vang xa. Anh trở thành lão đại, thành thần tượng, được hàng vạn công chúng chú ý tới.
Vì thế, cô cũng trở thành phu nhân của lão đại có hàng chục tỷ trong tay.
Tác giả có điều muốn nói:
Tác giả: Vì sao lại lấy lão đại?
Hạm Hạm: Vì lợi ích
Hàn lão đại đứng bên cạnh: Ha ha
Tác giả (rụt rè): Vì sao lại cưới Hạm Hạm?
Hàn lão đại: Liên quan gì đến cô, cút!
Tác giả hèn mọn: Ơ…
Rõ ràng trong lòng Nhiễm ca có tâm cơ đen tối mà (nhỏ giọng nức nở)
Rốt cuộc tên cặn bã này muốn làm gì? Hàn Mặc Nhiễm nói xong, bình luận trên mạng bắt đầu nổ tung.
“Cưới được một ông chồng như vậy, chắc đời trước chắc Hàn phu nhân phải cứu cả hệ ngân hà rồi.”
“A a a, vì sao anh lại là chồng của người ta?”
“Hàn phu nhân, xin cô tha thứ cho anh ấy, xin cô chuyển về ngủ cùng với anh ấy. Cô không thấy ánh mắt tủi thân của anh ấy khi phải một mình phòng đơn gối chiếc sao?”
“Tại sao lại hỏi vấn đề này chứ? Cẩu độc thân thì có gì sai, sao lại làm tổn thương tôi?”
Hạ Hạm không xem được nữa, liền đóng bình luận vào.
Cô ngồi yên niệm thanh tâm chú một hồi, chờ đến khi bình tĩnh lại mới nhắn tin cho Hàn Mặc Nhiễm.
“Quay hình xong thì gọi cho tôi.”
Nửa giờ sau, chuông điện thoại của Hạ Hạm vang lên, là Hàn Mặc Nhiễm gọi tới.
“Hàn tiên sinh, mời anh trả lời rõ chuyện này cho tôi.”
“Ai đề nghị kết hôn trước, em quên rồi à?”
“…”
Hạ Hạm nhớ lại bốn năm trước. Được rồi… hình như là cô đề nghị kết hôn với anh ta trước.
Biểu cảm của Hạ Hạm hơi mất tự nhiên, cũng may anh không nhìn thấy.
“Được rồi, cái này tạm thời không nhắc đến, nhưng tại sao anh lại đem chuyện riêng của chúng ta lên truyền hình nói? Anh không biết sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy à? Còn nói cái gì mà cách anh yêu tôi không phải cách tôi muốn, có phải anh không cần mặt mũi nữa rồi không?”
Anh chững chạc đàng hoàng nói: “Em không nhìn ra tôi đang nhận lỗi à?”
“…” Mặc Hạ Hạm không cảm xúc: “Không nhìn ra.”
“Vậy nên Hàn phu nhân, em có tha thứ cho tôi không?”
Hạ Hạm không nhìn thấy mặt anh, chỉ cảm thấy giọng anh hình như nghiêm túc hơn một chút. Nhưng cô vẫn không thể tin nổi, Hàn Mặc Nhiễm đang nhận sai, muốn làm hòa với cô.
Trong thế giới của anh, ngoại trừ code, ngoại trừ ước mơ thì anh không để bất kỳ thứ gì vào mắt. Anh không rảnh đi lấy lòng người khác, cũng không rảnh để đi nhận sai.
Người đàn ông này thật sự rất lạnh lùng, không có tình cảm.
Vậy nên, Hạ Hạm cảm thấy như anh đang trêu chọc cô.
Cô cười lạnh một tiếng, nói: “Hàn tiên sinh, mặc dù chúng ta đã nhất trí ở bên ngoài sẽ giữ quan hệ vợ chồng ân ái, nhưng thật sự không cần thiết phải làm quá mức như thế. Hôm nay, anh thể hiện thật sự quá mức. Anh cố tình khoe ân ái như vậy, có phải tôi nên hiểu lầm là anh thích tôi không?”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng kỳ dị. Sự yên tĩnh đó khiến cô hoài nghi có phải anh cúp điện thoại rồi không? Cô lấy di động xuống nhìn, cuộc gọi vẫn kết nối.
Một lát sau, bên kia mới nói: “Tôi nhớ người đầu tiên khoe ân ái bên ngoài là em, người đưa ra đề nghị kết hôn trước cũng là em. Với logic này của em, có phải tôi cũng nên nghĩ là em thích tôi đúng không?”
Giọng nói lười biếng từ tính, trầm thấp lại êm tai. Nhưng Hạ Hạm nghe xong lại muốn đánh người.
“Vậy hôm nay, tôi sẽ nói rõ ràng một lần duy nhất. Hàn tiên sinh không phải là kiểu người tôi thích.”
“Vậy thật đúng lúc, Hàn phu nhân cũng không phải kiểu người mà tôi thích.”
OK, vậy thì không còn gì để nói. Hai người đều nhịp nhàng, vô cùng ăn ý, nhất trí cúp điện thoại.
Hạ Hạm cảm thấy cô không có tư cách gì để tức giận. Hàn Mặc Nhiễm nói đúng, người khoe ân ái là cô, là cô muốn duy trì hình tượng trong công ty, vì muốn chặn miệng mấy người nhà bác cả, cho nên mới cố tình khoe mình và Hàn Mặc Nhiễm sống rất tình cảm hòa thuận. Lúc trước cũng là cô chủ động đề nghị kết hôn với anh.
Hai vấn đề này, mặc kệ cô và Hàn Mặc Nhiễm giằng co thế nào, cô cùng đều yếu thế.
Thôi, lười so đo với anh, anh nghĩ như thế nào thì cứ cho là như vậy đi.
Thật ra, sở dĩ Hạ Hạm và Hàn Mặc Nhiễm kết hôn, nói ra cũng thật bi hài.
Khi học cao trung, hai người cũng chỉ dừng lại ở lần gặp đó, cô đạp Hàn Mặc Nhiễm một cú. Nhưng về sau cũng chẳng giải quyết được gì. Mặc dù hai người học cùng lớp, nhưng bình thường cũng chẳng nói được mấy câu, chỉ là bạn học bình thường đến không thể bình thường hơn. Sau khi tốt nghiệp trung học, hai người cũng chưa từng gặp lại nhau.
Hạ Hạm ra nước ngoài học đại học, nghe nói Hàn Mặc Nhiễm lựa chọn ở lại nước, học đại học công nghệ máy tính nổi tiếng, hình như còn tốt nghiệp sớm sang Mỹ du học một năm.
Sau khi Hạ Hạm tốt nghiệp liền bị đẩy tới quản lý khách sạn Hoài thị. Một khách sạn không lớn không nhỏ, có năm tầng, nhưng làm ăn không tốt lắm, nửa chết nửa sống, chỉ cố gắng kéo dài thêm thôi, sợ là tập đoàn Bắc Việt cũng sắp quên có nơi này.
Quản lý khách sạn được nửa năm, cô gặp Hàn Mặc Nhiễm.
Hôm đó, vừa hay bộ công thương tổ chức một buổi hội thảo về khách sạn. Lúc đó, chủ đề chính liên quan đến khoa học kỹ thuật và trí tuệ không nhà ở.
Cuối buổi hội thảo, người dẫn chương trình mời người phụ trách đoàn nghiên cứu phát minh cũng có chút danh tiếng ở trong nước lên phát biểu.
Hạ Hạm không ngờ, người đó lại chính là Hàn Mặc Nhiễm.
Khi đó, Hàn Mặc Nhiễm mặc áo sơ mi và một chiếc quần màu đen. Anh đã mất đi hoàn toàn sự ngây ngô của tuổi học sinh. Anh đứng trên bục, không còn giống thiếu niên kiêu ngạo khoa trương ngày trước, hoặc là nói, thời gian đã làm lắng đọng, làm chúng lắng xuống.
Nhìn anh rất bình ổn, nghe lời đi lên giới thiệu sự phát triển của trí tuệ.
“Trước khi chúng ta sinh ra, AI đã từng trải qua hai làn sóng. Sau hai làn sóng đó, chúng ta từng nghĩ là có thể đưa trí tuệ nhân tạo vào cuộc sống của chúng ta. Sau đó, chúng ta nhận ra, thần kinh đơn giản của hệ thống internet không thể giải quyết được những vấn đề phức tạp, huyễn tưởng về trí tuệ nhân tạo cũng sụp đổ.”
“Nhưng chúng ta không ngờ, chuyện này không liên quan đến sự ra đời và phát triển của trí tuệ. Chúng ta rất may mắn, theo lý luận sâu xa, thần kinh internet lần lượt trở thành imagenet thi đua tính toán. Theo cục diện của thời đại, máy móc ngày càng được cường hóa khả năng tính toán, làn sóng AI lại bùng nổ một lần nữa.”
Sau đó, anh giới thiệu cách vận dụng internet vào khách sạn, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều tưởng tượng ra trí tuệ nhà ở là như thế nào. Sau đó, anh lại cho biểu diễn để mọi người xem tác dụng của trí tuệ giọng nói là như thế nào.
Khi đó, trí tuệ giọng nói còn chưa phổ biến. Anh dùng giọng nói để TV tự động mở ra, để điều hòa tự điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, khiến tất cả mọi người trong khán phòng đều không thể tưởng tượng được.
Nhưng hệ thống của anh bán giá quá cao. Nếu như muốn áp dụng trí tuệ khách sạn như anh nói, thì không phải chỉ mua sản phẩm của hệ thống nhà ở của anh, mà sợ là còn phải đổi cả TV, điều hòa, giường, màn cửa nữa. Đầu tư rất lớn, nhưng trước đó, trí tuệ khách sạn cũng chưa có tiền lệ, rất ít người có can đảm đi trải nghiệm thử.
Thậm chí Hạ Hạm còn nghe thấy có người ngồi cạnh còn hỏi nhỏ bạn mình một câu: “Người này có phải làm về marketing không?”
“Hình như không phải.”
“Tại sao?”
“Làm marketing thì sao lại có dáng người đẹp như vậy được.”
“…”
Vậy nên, kết thúc buổi hội thảo, dường như không có chủ khách sạn nào có hứng thú với trí tuệ khách sạn. Không người nào đồng ý mua sản phẩm của anh. Rõ ràng, lần diễn thuyết này của anh đã thất bại.
Mọi người nhao nhao rời đi. Hàn Mặc Nhiễm ở lại trên bục, nói chuyện với người của bộ công thương.
Anh vẫn hăng hái như vậy, giọng nói ung dung không vội vàng. Nhìn Hàn Mặc Nhiễm không hề có một chút sa sút hay thất vọng nào. Hạ Hạm nhớ đến người thiếu niên kiêu ngạo trong quá khứ, cho dù thất bại nhưng anh vẫn kiêu ngạo như vậy.
Cuối cùng, Hạ Hạm từ từ đi tới gọi anh một tiếng.
“Hàn Mặc Nhiễm.”
Anh vô thức quay lại nhìn, ánh mắt dừng ở trên người cô mấy lần, thử thăm dò hỏi: “Thứ hai?”
Cách gọi này thật sự khiến người ta rất khó chịu: “Tôi có tên.”
Anh nói: “Tôi biết, cậu là Hạ Hạm.”
Câu trả lời của anh nằm ngoài dự đoán của cô. Trong ấn tượng của cô, Hàn Mặc Nhiễm chính là một đóa hoa kiêu ngọa, dương dương tự đắc. Ngoại trừ người bên cạnh thì không hề quan tâm đến ai khác. Mặc dù bọn họ từng có khúc mắc nho nhỏ, nhưng điều đó thật sự rất tầm thường trong ba năm cao trung đó, hơn nữa bốn năm đại học lại chưa từng liên lạc, không ngờ anh lại có thể gọi đúng tên cô.
Quan hệ khi học cao trung không tốt, nên khi gặp mặt không tránh khỏi xấu hổ. Hạ Hạm liền đi thẳng vào chủ đề chính: “Chừng nào cậu có thời gian, chúng ta đi ăn một bữa.”
“Tùy cậu.”
“Vậy thì đêm mai…”
“Đêm mai không được, tôi phải đi nơi khác, nhưng đêm nay thì có rảnh.”
Hạ Hạm gật đầu: “Vậy được, đêm nay đi.”
Hạ Hạm chọn một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố Sông Hoài.
Khi cô đi vào, Hàn Mặc Nhiễm đã đến. Nhà hàng không có nhiều người, anh yên lặng ngồi bên cửa sổ, trên bàn đặt một cái máy tính, ngón tay đặt trên máy tính gõ gõ.
Bên cạnh có một cô gái rụt tè đi tới bắt chuyện với anh, không biết đang nói gì, ánh mắt anh nhìn ra cửa, vừa hay thấy Hạ Hạm. Anh liền chỉ vào Hạ Hạm, cô gái lúng túng rời đi.
Dường như anh không hề thích thú khi được con gái yêu thích.
Hạ Hạm đi tới ngồi xuống. Anh khép máy tính lại, đặt sang một bên. Người phục vụ cầm menu tới. Bầu không khí hơi mất tự nhiên, Hạ Hạm xem menu, tùy tiện chọn một vài món.
Đây là lần đầu tiên cô ăn cơm cùng Hàn Mặc Nhiễm. Khi đó, Hàn Mặc Nhiễm mới non tơ, kém xa tít tắp mấy năm sau. Nhưng khi ngồi cùng anh, Hạ Hạm vẫn cảm thấy được sự bức bách mạnh mẽ, cảm giác áp bức đó giống y như lần đầu tiên khi cô gặp anh.
Cảm giác ngột ngạt đó khiến cô không được tự nhiên. Cô tỏ vẻ điềm tĩnh, nói: “Tôi rất hứng thú với sản phẩm của cậu. Nhưng tôi muốn biết, nếu như tôi đưa vào sử dụng, doanh thu có thể tăng gấp đôi đúng không?”
“Tăng gấp năm lần.”
“…”
Anh nói rất hời hợt, giống như đang trần thuật lại.
Hạ Hạm thầm bĩu môi, xem ra cái thói tinh tướng này đến chết cũng không thay đổi.
“Nếu không tăng gấp năm thì tính sao?”
“Thì cậu có thể ra một yêu cầu với tôi, bảo tôi làm gì cũng được.”
Anh nói rất bình thản, giống như chỉ đang nói chuyện phiếm. Nhưng trong giọng nói lại tràn ngập sự tự tin. Đột nhiên, Hạ Hạm nhớ tới khi học cao trung luôn bị anh chèn ép, cái tên lúc nào cũng chỉ ở vị trí thứ hai. Giọng nói tự tin quá mức đó khiến cô bừng bừng ý chí muốn chiến đấu.
Cô cười nói: “Được rồi, nếu lúc đó có thể tăng gấp năm, vậy cậu cũng có thể ra một yêu cầu với tôi.”
Hai người đều thuộc phái hành động. Đã có ý định hợp tác nên ký hợp đồng bằng tốc độ nhanh nhất. Thay đổi phong cách chung của khách sạn là một chuyện lớn. Nếu như trí năng hóa được khách sạn thì phải cắt giảm biên chế. Quyết định của Hạ Hạm khiến không ít người phản đối.
Nhưng Hạ Hạm mặc kệ nghị luận của mọi người, mặc kệ lời đề nghị của các bô lão khách sạn, khư khư cố chấp hợp tác cùng Hàn Mặc Nhiễm.
Quá trình hợp tác rất thuận lợi. Sự chuyên nghiệp và nghiêm túc của Hàn Mặc Nhiễm cũng nằm ngoài dự liệu của cô. Trong ấn tượng của cô, Hàn Mặc Nhiễm là người đọc tiểu thuyết ở trên lớp, tan học thì đi nghịch ngợm cùng người khác, không làm việc đàng hoàng, dựa vào một chút thông minh nên mới thi đứng đầu. Cho đến khi thật sự hợp tác cùng anh, cô mới nhận ra người này rất tỉ mỉ, làm việc liều mạng, cũng rất có tinh thần trách nhiệm. Thậm chí, chỉ vì thay đổi một phương án mà thức trắng đêm.
Kiểu làm việc không nghỉ ngơi, tinh thần không đạt mục đích thì không bỏ qua này khiến Hạ Hạm bội phục.
Tất cả hành động của anh đều lật đổ hoàn toàn suy nghĩ của Hạ Hạm từ trước đến giờ. Xem ra, anh đạt hạng nhất cũng không đơn giản như cô nghĩ. Cô chỉ nhìn thấy anh làm việc không đàng hoàng, nhưng lại không nhìn thấy công sức anh âm thầm bỏ ra.
Thời gian chỉnh trang lại mất ba tháng. Sau khi hoàn thành là đến giai đoạn quảng cáo. Tiêu đề quảng cáo là “Ở cùng người máy”. Tên khách sạn cũng sửa lại, từ khách sạn Hỉ Lai đổi tên thành khách sạn kỳ dị.
Ban đầu khi đánh cược, cô bị ma vương Hàn Mặc Nhiễm này làm cho dao động. Cho đến khi khách sạn chính thức được mở lại, doanh thu khách sạn không ngừng tăng cao, lúc đó cô mới biết là mình đã thành công.
Chưa tới nửa năm, doanh thu khách sạn đã vượt gấp năm lần năm ngoái.
Rõ ràng cuộc đánh cược giữa cô và Hàn Mặc Nhiễm, anh đã chiến thắng.
Cuối năm, cô tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, mời rất nhiều đồng nghiệp đến tham gia, đương nhiên cũng mời những người của tập đoàn Bắc Việt. Cô thành công như vậy, đương nhiên muốn để những người ngồi ở vị trí cao kia biết.
Hàn Mặc Nhiễm là người hợp tác với cô, đương nhiên cũng được mời.
Cô có chơi có chịu. Trong bữa tiệc mừng, cô tìm Hàn Mặc Nhiễm, hỏi anh: “Cậu thắng rồi. Cậu nói đi, muốn tôi làm gì?”
Hàn Mặc Nhiễm yên lặng nhấp một ngụm rượu vang, đưa mắt nhìn cô. Không biết có phải ảo giác của cô không, nhưng Hạ Hạm cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô rất phức tạp.
“Yêu cầu của tôi, sợ là cậu không thể làm được.”
“Tôi có chơi có chịu, cậu cứ nói đi.”
Anh trầm tư một lát: “Như vậy đi, tôi cho cậu cơ hội này.”
“Cậu có ý gì? Nhìn tôi tầm thường như vậy?”
“Không có. Yêu cầu của tôi chính là cậu có thể đưa ra một yêu cầu với tôi.”
“…”
Cô thực sự không hiểu nổi vì sao Hàn Mặc Nhiễm lại nói như vậy.
Vốn dĩ, cô chỉ muốn nếu thắng sẽ để Hàn Mặc Nhiễm gọi mình một tiếng chị, rửa sạch nỗi nhục năm đó. Nhưng sau đó, hợp tác với anh rất thuận lợi. Trước mắt, tốt xấu gì hai người cũng coi như bạn hợp tác, đã làm bạn hợp tác thì không thể làm chuyện vô đạo đức. Vậy nên, yêu cầu này cô không nói ra được, nhất thời không biết nên yêu cầu anh làm gì.
“Tôi còn chưa nghĩ ra. Chờ tôi nghĩ xong sẽ nói sau.”
Tiệc mừng cuối năm qua đi. Dường như Hạ Quốc An rất hài lòng với thành quả của cô, đưa mấy cái khách sạn cho cô cùng quản lý. Đồng thời, ông còn đưa cho cô một ít kinh phí để đầu tư. Quyết định này khiến Hạ Hạm rất kích động, quyền lực của cô cũng lớn hơn, tiền trong tay cũng nhiều hơn.
Cô nghĩ đến Hàn Mặc Nhiễm nhiều hơn. Mặc dù, cô không hiểu nhiều về lĩnh vưc máy tính. Nhưng cô luôn cảm thấy những thứ anh nghiên cứu rất có giá trị, một khi được công chúng đón nhận thì chắc chắn có thể mang đến lợi ích khả quan, hiện tại thứ anh cần chỉ là thời cơ mà thôi.
Cô cảm thấy những thứ đó có giá trị, vậy nên cũng muốn đi đầu tư.
Cho nên, sau khi cô tiếp quản mấy cái khách sạn khác liền đi tìm Hàn Mặc Nhiễm tiếp.
Lúc đó, Hàn Mặc Nhiễm rất nghèo. Nghiên cứu phát minh cần rất nhiều tiền, hình như nhà anh không đồng ý cho anh làm việc này, nên cũng không cho anh tiền. Anh phải đi khắp nơi diễn thuyết để kéo nhà đầu tư. Nhưng sản phẩm quá mới nên cũng không được tín nhiệm nhiều, vậy nên đa số buổi diễn thuyết của anh đều thất bại.
Vì thế, khi hai người ngồi đối mặt nhau ở trong nhà hàng, Hạ Hạm cảm thấy mình đã thắng anh một bậc. Thậm chí, cô còn cảm thấy nếu như cô nói cho Hàn Mặc Nhiễm biết cô muốn chi tiền cho anh nghiên cứu, không biết anh có cảm thấy cô đang thương hại anh, nên cho anh tiền không.
Nhưng khi cô đưa ra mục đích của mình, gần như Hàn Mặc Nhiễm gật đầu mà không cần suy nghĩ: “Được.”
Anh trả lời dứt khoát như vậy khiến Hạ Hạm hơi sững người. Anh không kiêu ngạo, không tự ti, rất thẳng thắn. Điều này cũng khiến Hạ Hạm cảm thấy mình có phần nhỏ nhen.
“Tôi đã suy nghĩ kỹ yêu cầu đối với cậu.”
Hàn Mặc Nhiễm đặt bát đũa xuống, dùng khăn lau miệng: “Được, nói nghe một chút.”
“Kết hôn với tôi.”
“…”
Thật ra, chuyện này Hạ Hạm suy nghĩ rất lâu. Cô cần công nghệ đứng đầu của Hàn mặc Nhiễm, tốt nhất là không giữ lại chút nào, mà cho cô hết. Nếu như hai người chỉ là bạn hợp tác đơn thuần, cô không dám chắc anh có dấu cô gì không. Nhưng nếu bọn họ trở thành vợ chồng, thành người thân, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, tất nhiên Hàn Mặc Nhiễm sẽ dốc toàn lực giúp cô.
Huống chi, không phải anh cũng cần tiền sao? Anh rất cần tiền, vừa hay cô có thể cho anh.
Cô chỉ sợ Hàn Mặc Nhiễm sẽ không dễ dàng đồng ý, bởi vì kết hôn là chuyện lớn. Có lẽ anh sẽ không cởi mở giống như cô. Bởi vì hoàn cảnh lớn lên, từ nhỏ đến giờ, cô vẫn luôn biết chuyện hôn nhân đôi khi chỉ như thẻ bài mà thôi. Sau khi trải qua chuyện của Lục Vân Sâm, cô cũng không muốn đi thích người khác nữa. Đã vậy, vì sao không để cuộc hôn nhân của mình phát huy lớn nhất tác dụng của nó.
Nhưng không chắc Hàn Mặc Nhiễm cũng nghĩ như vậy. Có lẽ, anh cảm thấy hôn nhân rất thiêng liêng.
Vốn dĩ, cô còn muốn phân tích với anh những mặt lợi và mặt hại, cũng không cần anh phải đồng ý ngay, Hàn Mặc Nhiễm có thể suy nghĩ kỹ một chút.
Nhưng cô còn chưa mở lời thì đã nghe thấy anh nói: “Được.”
Anh đã đồng ý.
Lúc này, Hạ Hạm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt tràn ngập sự khó tin.
“Cậu đồng ý?”
“Ừm.”
“Nhưng mà, tôi phải nói rõ với cậu…”
“Cậu không cần phải nói. Tôi biết, tôi và cậu đều nghĩ giống nhau.”
Hạ Hạm thở dài một hơi, vậy thì chuyện này không thể tốt hơn.
Hạ Hạm vươn tay với anh: “Vậy sau này chúng ta cùng kiếm lợi ích, hi vọng hợp tác vui vẻ.”
Anh nhìn bàn tay cô đưa tới nhưng không bắt lấy.
“Sao vậy?”
Anh ngồi dựa vào ghế dựa phía sau, đột nhiên khóe môi cong lên: “Thật ra tôi rất quan tâm đến chuyện sinh hoạt vợ chồng sau khi kết hôn. Hợp tác là một chuyện, nhưng tôi cũng không muốn sau khi kết hôn mà còn làm hòa thượng, cậu có hiểu không?”
Hạ Hạm: “…”
Không phải Hạ Hạm chưa từng nghĩ đến chuyện này. Đã lựa chọn người kết hôn, đương nhiên cũng đã suy xét đến chuyện này.
Nhìn qua nét mặt của anh, trong đầu đột nhiên hiện lên sáng sớm hôm ấy ở sân trường, ánh mặt trời vàng vóng chiếu vào mặt anh, anh nói: “Cậu có thể thử gọi tôi là ‘anh’ xem.”
Khuôn mặt trong trí nhớ giống y hệt khuôn mặt trước mặt này. Cảm giác lúc đó và bây giờ đều giống nhau, đều cảm thấy như bị anh đùa giỡn.
Lông mày Hạ Hạm cau lại, cố ngăn lại sự khó chịu trong lòng, bình tĩnh nói: “Hợp tác nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện sinh hoạt vợ chồng.”
Cuối cùng anh cũng đứng lên, đưa tay ra bắt lấy tay cô.
“Hợp tác vui vẻ, Hàn phu nhân.”
Không lâu sau, cô và Hàn Mặc Nhiễm tổ chức hôn lễ. Hạ Hạm chính thức trở thành Hàn phu nhân.
Có cô đầu tư, Hàn Mặc Nhiễm nghiên cứu thuận lợi hơn rất nhiều. Hợp tác cùng anh, khách sạn cô quản lý dần dần hiệu quả hơn, danh tiếng Hàn Mặc Nhiễm cũng dần dần nổi hơn, bắt đầu có công ty tìm anh hợp tác.
Hàn Mặc Nhiễm là một người vô cùng biết nắm bắt cơ hội. Một khi đã có cơ hội, đương nhiên anh sẽ làm đến triệt để. Một năm sau, thế phát triển của anh như chẻ tre.
Cho đến khi anh cho ra đời Magic, danh tiếng lập tức vang xa. Anh trở thành lão đại, thành thần tượng, được hàng vạn công chúng chú ý tới.
Vì thế, cô cũng trở thành phu nhân của lão đại có hàng chục tỷ trong tay.
Tác giả có điều muốn nói:
Tác giả: Vì sao lại lấy lão đại?
Hạm Hạm: Vì lợi ích
Hàn lão đại đứng bên cạnh: Ha ha
Tác giả (rụt rè): Vì sao lại cưới Hạm Hạm?
Hàn lão đại: Liên quan gì đến cô, cút!
Tác giả hèn mọn: Ơ…
Rõ ràng trong lòng Nhiễm ca có tâm cơ đen tối mà (nhỏ giọng nức nở)
Danh sách chương