Hạ Hạm thật sự khâm phục cái tên bệnh tâm thần này, không hiểu anh làm làm thế nào mà có thể nói câu này trong khi mặt không đổi sắc.
Cuối cùng, Hạ Hạm vẫn bị anh đè xuống hôn một trận. Sau đó, khi cô thấy sắp không xong liền vùng vẫy kịch liệt mấy lần. May là cuối cùng Hàn Mặc Nhiễm cũng buông cô ra.
“Tôi rất mệt, không muốn làm.”
Hàn Mặc Nhiễm cũng không ép buộc. Anh rời khỏi người cô: “Vậy em nghỉ ngơi đi cho khỏe, anh đi ra phòng khách gọi điện thoại một chút.”
Hàn Mặc Nhiễm đi gọi điện thoại rất lâu. Hạ Hạm ngồi đọc sách, được một lúc thì mệt quá nên ngủ mất, khi tỉnh lại thì đang nằm trong ngực Hàn Mặc Nhiễm.
Không biết từ lúc nào, ôm Hàn Mặc Nhiễm đi ngủ cũng đã trở thành thói quen.
Hàn Mặc Nhiễm ôm hơi chặt. Hạ Hạm sợ động đậy sẽ đánh thức anh. Mấy hôm nay, anh làm việc với cường độ cao nên rất mệt mỏi. Hạ Hạm lấy điện thoại từ dưới gối ra, vừa bị anh ôm vào ngực vừa xem điện thoại.
Vốn định xem chuyện người mẫu kia tiến triển đến đâu rồi, nhưng vừa mở App ra thì thấy đầu đề là một tin giật gân.
“Ảnh hậu hẹn hò với một người đàn ông đã kết hôn, ở quán bar say cả đêm không về.”
Hạ Hạm ấn mở tin tức, không ngờ người trong tiêu đề lại chính là Giang Y Viện. Trong bài viết, ảnh cô ta nói chuyện thân mật với một người đàn ông đã được làm mờ. Ảnh được chụp trong quán bar, hơn nữa người đàn ông trong tấm ảnh còn bị đào ra là lãnh đạo của đài truyền hình nào đó và đã kết hôn.
Hiện giờ, sự nghiệp của Giang Y Viện đang phất lên như cờ, vừa có tiếng tăm, vừa trẻ tuổi xinh đẹp, muốn có nhan sắc, giá trị thì có nhan sắc, giá trị; muốn có kỹ năng diễn xuất thì có kỹ năng diễn xuất, cộng thêm một lượng lớn fan hâm mộ ủng hộ, hơn nữa cô ta vẫn luôn rất cẩn thận, gây dựng hình tượng theo hướng thanh thuần. Lúc này, chỉ cần dính một chút vết nhơ, cô ta sẽ có thể gặp bất lợi, huống chi trong chuyện này, cô ta còn bị nghi ngờ là con giáp thứ mười ba nữa.
Đột nhiên bị khui ra là người thứ ba, Hạ Hạm không thể không nghĩ đến Hàn Mặc Nhiễm. Cô nhớ đến lời Hàn Mặc Nhiễm đã nói hôm qua, anh nói anh sẽ phá nát mộng tưởng của Giang Y Viện với anh.
“Đang xem gì vậy?”
Đột nhiên giọng Hàn Mặc Nhiễm vang lên, dọa Hạ Hạm giật nảy mình. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy Hàn Mặc Nhiễm đã tỉnh. Hạ Hạm đưa điện thoại sang một chút để anh nhìn rõ màn hình.
“Cái này là anh làm à?”
Hàn Mặc Nhiễm híp mắt lại nhìn chăm chú, dường như rất hài lòng: “Phản ứng lớn như thế này, xem ra cũng rất hiệu quả.”
“…”
Quả nhiên là anh.
Hạ Hạm cảm thấy không đúng lắm: “Anh lợi hại nhỉ, gọi một cuộc điện thoại mà cũng điều tra được chuyện xấu của cô ta. Nhưng anh đừng quên, công ty quản lý của cô ta hiện giờ rất lợi hại.”
“Vậy em cũng đừng quên ông chủ công ty quản lý của cô ta là ai.”
“…”
Lúc này Hạ Hạm mới ngớ ra. Giang Y Viện là người mẫu dưới tay Nghiêm Văn Chung. Nghiêm Văn Chung là bạn thân của Hàn Mặc Nhiễm, anh đầu tư không ít tiền vào công ty quản lý này nên cũng coi như là ông chủ.
“Ảnh này trước đây đã từng bị chó săn chụp được, khiến Nghiêm Văn Chung đã phải tốn không ít tiền mới mua lại được. Giờ anh lại mua lại từ tay Nghiêm Văn Chung với giá cao hơn.” Anh cúi đầu ngậm vành tai cô, dùng đầu lưỡi liếm liếm. Dường như anh rất thích nghịch vành tai cô như vậy.
“Thế nào? Hài lòng không?”
“Hài lòng cái gì?”
“Không phải nghi ngờ anh có quan hệ với cô ta à? Hiện giờ đã tin anh trong sạch chưa?”
“…”
Mới sáng sớm, điện thoại của Giang Y Viện liên tục bị oanh tạc. Cô ta không ngờ, mình chỉ đi một chuyến tới Barcelona mà chuyện đã biến thành như vậy. Cô ta tới đây chụp ảnh. Trước đó, đoàn quay đã mời cô ta qua nhiều lần, nhưng cô ta vẫn luôn từ chối. Lần này, sở dĩ đồng ý là vì cô ta biết Hàn Mặc Nhiễm tới Barcelona công tác, cô ta muốn tạo cơ hội gặp mặt nên mới đồng ý đến đây quay, vì thế mà còn phải từ chối không ít quảng cáo.
Giang Y Viện thật sự không thể ngờ rằng, chân trước cô ta vừa đi, chân sau đã gặp phải scandal.
Thật ra, cô và và người đàn ông trong video không hề có một chút quan hệ nào. Nói như vậy cũng không đúng lắm. Chính xác là, người đàn ông kia có ý với cô ta, bởi vì anh ta là lãnh đạo đài truyền hình nên cô ta không dám đắc tội, cho nên đành đi ăn cơm với anh ta mấy lần. Không ngờ lại bị người ta tìm góc chụp lén.
Nhưng bức ảnh kia đã bị công ty quản lý mua lại, vì sao lại còn bị tung ra? Là tên chó săn kia không giữ lời sao? Giang Y Viện lập tức gọi cho người đại diện để tìm hiểu tình hình. Sau khi hỏi thăm mấy câu, người đại diện liền nói thẳng với cô ta: “A Viện, chỉ trách em đắc tội đúng người không nên đắc tội, anh cũng không còn cách nào.”
Sau khi Giang Y Viện cúp điện thoại liền chán nản ngồi trên giường.
Người đầu tiên cô ta nghĩ tới chính là Hạ Hạm, người cô ta đắc tội cũng chỉ có cô.
Sau khi Hạ Hạm và Hàn Mặc Nhiễm rời giường liền định đi tới phòng ăn của khách sạn để ăn sáng. Hàn mặc Nhiễm đi vệ sinh, Hạ Hạm liền đi xuống trước.
Khi Hạ Hạm đi tới phòng ăn thì đúng lúc gặp Giang Y Viện đi từ thang máy ra. Giang Y Viện nhìn thấy cô đi vào phòng ăn, vừa hay có một số việc muốn hỏi Hạ Hạm nên cũng đi vào theo.
Giang Y Viện tùy tiện chọn một chút đồ ăn, nhìn thấy chỗ Hạ Hạm ngồi liền bê khay ăn sang chào cô, “Hạ tổng?” Nói xong, dường như nhận ra gì đó, cô ta lại vội vàng nói: “À quên mất, bây giờ không nên gọi là Hạ tổng nữa, Hạ tiểu thư, chào cô.”
Hạ Hạm không phải không hiểu sự chế giễu ngập tràn trong giọng nói của cô ta. Cô đưa mắt nhìn lướt qua Giang Y Viện, xem ra tinh thần vẫn còn ổn định, không giống như đang xảy ra chuyện, điều này không khỏi khiến Hạ Hạm bội phục. Nhưng rốt cuộc vẫn còn hơi kém, nghe giọng điệu giễu cợt này xem ra trong lòng đang bất mãn với cô đây mà.
Hạ Hạm nghĩ một chút rồi gật đầu.
Cô cũng khách sáo nói: “Chào cô, Giang tiểu thư.”
“Tôi biết Hạ tiểu thư không phải là người thích vòng vo, vậy tôi xin nói thẳng. Chắc hẳn Hạ tiểu thư cũng đã nhìn thấy tin tức về tôi. Tôi muốn biết, tin đó là Hạ tiểu thư cho người tung ra đúng không?”
Lá gan cũng lớn thật, dám đối mặt chất vấn cô, không hề dây dưa vòng vo, nhìn dáng vẻ xem ra cũng khá tức giận.
Hạ Hạm nói: “Khi cô nói cô đang muốn ngấp nghé chồng tôi, cô nên nghĩ đến kết quả này mới phải.”
Giang Y Viện thản nhiên nói: “Tôi nghĩ tôi thành thật một chút, chân thành một chút sẽ không làm cô chán ghét. Thậm chí, tôi còn đồng ý bỏ ra tất cả để đền bù. Huống chi, ban đầu cô và Hàn tiên sinh cũng chẳng có tình cảm, vì sao tôi không thể thích anh ấy? Tôi chân thành năn nỉ cô, cầu xin cô, vốn cho rằng cô không ít thì nhiều sẽ thông cảm với tình cảm của tôi, nhưng không ngờ cô lại tàn nhẫn như vậy. Tôi chẳng qua chỉ là một diễn viên nhỏ, đúng là không đấu lại với những người nhiều tiền được. Nhưng chúng ta chênh lệch lớn như vậy, cô lại cậy mạnh hiếp yếu, cho dù trả thù được tôi thì cũng chẳng vui vẻ được nhiều, đúng không?”
Mặt Hạ Hạm không cảm xúc nhìn cô ta: “Buồn cười thật, cô dựa vào đâu mà muốn tôi thông cảm cho tình yêu của cô? Tình yêu của cô vĩ đại thế nào? Thích một người đàn ông đã có vợ là chuyện kinh thiên động địa hả? Cô thật sự cho rằng cuộc sống giống như trong phim sao? Trong phim cô là nhân vật chính, ngoài đời cũng muốn làm nhân vật chính, tỏa ra ánh hào quang của nhân vật chính, khiến tất cả mọi người nhất định phải nhường đường cho tình yêu của cô đúng không?”
Hạ Hạm bật ra mấy câu đâm vào điểm yếu của đối phương. Giang Y Viện nghẹn lời, cô ta liền nói: “Được rồi, tôi nhận, là tôi đáng đời.”
“Đúng là đáng đời.”
Giang Y Viện nghe thấy giọng nói này, cả người như bị sét đánh. Cô ta ngoảnh lại, sững sờ nhìn người kia đi tới.
Hàn Mặc Nhiễm bê khay ăn đến ngồi cạnh Hạ Hạm.
“Giang tiểu thư, nghe nói cô thích tôi.”
“…”
Ánh mắt Giang Y Viện hơi bối rối. Cô ta nhìn thoáng qua Hạ Hạm, nghĩ không biết cô có nói gì với Hàn Mặc Nhiễm không. Cô ta cúi đầu xuống, Hàn Mặc Nhiễm đến đã khiến cô ta căng thẳng, mất tự nhiên.
“Nếu như chuyện em thích Hàn tiên sinh đã khiến anh khó chịu, vậy thì em rất xin lỗi.”
“Là rất khó chịu, vậy nên mới bảo người đại diện của cô tung tấm ảnh đó ra.”
Giang Y Viện không dám tin nhìn anh.
“Sao… sao có thể?”
Cô ta chưa từng nghĩ tới chuyện này là do Hàn Mặc Nhiễm làm, cho dù Hàn Mặc Nhiễm có năng lực làm chuyện này hơn Hạ Hạm. Có lẽ vì không muốn mình đau khổ nên cô ta mới phủ định theo bản năng. Hàn Mặc Nhiễm mà cô ta biết là người dịu dàng, rộng lượng, nho nhã, lịch sự, là người đàn ông có lòng thương người, chắc chắn anh sẽ không đi làm những chuyện khiến người khác tổn thương như vậy.
“Đúng là tôi làm, Giang tiểu thư. Chuyện dạy dỗ nhỏ này chỉ vì muốn Giang tiểu thư hiểu rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm mà thôi!”
Dạy dỗ nhỏ? Anh cảm thấy chuyện này chỉ là dạy dỗ nhỏ thôi sao? Tấm ảnh đó vừa tung ra, sự nghiệp của cô ta coi như xong rồi.
“Còn có… Nghe nói cô còn nói với vợ tôi, cô tự tin có thể khiến tôi ở bên cô. Tôi không hiểu sự tự tin này của cô đến từ đâu, nhưng tôi nghĩ vẫn nên nói để cô hiểu rõ… Cô là cái thá gì mà dám nói như vậy trước mặt vợ tôi? Năng lực mạnh hơn cô ấy, trình độ cao hơn cô ấy, hay đẹp hơn cô ấy? Tất cả đều không bằng cô ấy mà còn dám tuyên bố dõng dạc, ai cho cô sự tự tin này?”
Lời của Hàn Mặc Nhiễm như những nhát dao lạnh lùng đâm vào người cô ta, động một chút là đau nhói.
Tại sao có thể như vậy, sao những lời này lại có thể thốt ra từ trong miệng anh?
Rõ ràng anh là người lễ độ, dịu dàng, là người có trái tim nhân hậu, sẽ ra tay trợ giúp kẻ yếu cơ mà. Cô ta biết điều này nên mới giả vờ đuối nước, anh cứu cô ta lên cũng đã nằm trong tính toán của cô ta.
Nhưng sao anh lại là người như vậy, sao có thể nói năng thô bạo, vô lễ đến thế.
Thậm chí anh còn nói cô ta là cái thá gì.
Người đàn ông cô ta đã yêu mấy năm, trong lòng cô ta, anh tồn tại như một vị thần. Cô ta là thần tượng của rất nhiều người, nhưng anh lại là thần tượng của cô ta, người đã dẫn cô ta từng bước từng bước tiến về phía trước. Anh chỉ đường cho cô ta, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn cũng không bán đứng chính mình.
Cô ta muốn giữ lại những gì tốt nhất để dành cho anh.
Nhưng mà, người đã chỉ đường cho cô ta, người giống như một vị thần lại nói ra mấy lời lạnh lùng với cô ta như vậy. Trong nháy mắt đó, Giang Y Viện cảm thấy hiện thực bỗng trở nên hư ảo. Cô ta thật sự không thể tin Hàn Mặc Nhiễm trước mặt lại là Hàn Mặc Nhiễm mà cô ta quen.
Quá lạ lẫm, quá đáng sợ.
Giang Y Viện quên mất mình đã rời đi như thế nào. Hình như đụng phải người nào đó, sau đó cô ta ngốc nghếch xin lỗi, còn bị người ta hùng hổ quát tháo một trận.
Hạ Hạm nhìn Giang Y Viện hồn bay phách lạc rời đi. Mặc dù Giang Y Viện làm không đúng, nhưng có thể nhìn ra cô ra rất thích Hàn Mặc Nhiễm, thật sự rất rất thích, thích đến mức tình nguyện làm người thứ ba.
Nhưng Hàn Mặc Nhiễm cũng rất độc ác, không hề giữ lại cho cô ta một chút mộng tưởng nào. Câu nào của anh cũng đâm vào nơi mềm yếu nhất của Giang Y Viện, khiến cô ta hết sạch hi vọng.
Xem ra, Hàn Mặc Nhiễm không có suy nghĩ gì với cô ta thật.
Hạ Hạm thu mắt lại, liền thấy Hàn mặc Nhiễm đang nhìn mình. Hạ Hạm dùng ánh mắt dò hỏi.
“Bây giờ đã biết anh và cô ta không có gì chưa?”
“Ừm, biết rồi.”
“Vậy em không xin lỗi vì hôm qua đã hiểu lầm anh à?”
“Xin lỗi, hôm qua đã hiểu lầm anh.”
Hàn Mặc Nhiễm cau mày nhìn cô. Nói xin lỗi cũng có chút thành ý, hôm nay cô ngoan như vậy sao? Hàn Mặc Nhiễm không thấy thì không sao, nhưng thấy rồi, anh lại được đà lấn tới: “Không bồi thường một chút sao?”
“Bồi thường?”
Mặt Hạ Hạm không cảm xúc nhìn anh, người này chỉ cần có cơ hội là sẽ cò kè mặc cả với cô. Hạ Hạm nhìn đồ ăn chất đống trước mặt, yên lặng gắp một cái xíu mại vào bát của anh.
Ảnh minh họa xíu mại
Hàn Mặc Nhiễm: “???” Biểu cảm Hàn Mặc Nhiễm như kiểu đang nghĩ: CMN, em đang đùa tôi à, “Một cái xíu mại mà tính là đền bù?”
“Vậy anh muốn thế nào?”
“Gọi anh là anh*.”
*Chỗ này là anh trai, nhưng mình để là anh nhé.
Hàn Mặc Nhiễm rất thích nhìn Hạ Hạm bị anh chọc cho giơ nanh múa vuốt, nhìn biểu cảm sinh động của cô rất thú vị.
Dù bận nhưng anh vẫn ung dung nhìn cô. Nhưng điều anh chờ không phải là cái lườm hay vẻ mặt lạnh lùng, hoặc là sự tức giận của cô.
Sắc mặt cô không thay đổi uống một ngụm sữa bò, sau đó mở miệng gọi một tiếng giòn tan: “Anh.”
“…”
Hàn Mặc Nhiễm xém chút nữa thì bị sặc.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Hạm: Cắt, đồ ấu trĩ!
Hàn Mặc Nhiễm: A, vợ quyến rũ anh.
Danh sách chương