Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh lại, mọi người đều đưa mắt nhìn Hàn Mặc Nhiễm.
Hàn Mặc Nhiễm chậm rãi lau miệng, ánh mắt ung dung quét lên người Tằng Dung, lạnh lùng nói: “Là người lớn, đã vạch trần khuyết điểm của cháu mình thì thôi, lại còn đâm vào chỗ đau của người ta. May mà tôi là chồng của Hạm Hạm, cũng không phải người ngoài. Nếu để người ngoài nghe thấy mấy câu đó, chỉ sợ là người ta bật cười nói Hạ gia gia môn bất hạnh nên mới lấy về một người con dâu chua ngoa như thế.”
Nghe xong, cả đám người Hạ gia đều ngẩn người.
Ngay cả Hạ Hạm cũng chấn khiếp quay sang nhìn Hàn Mặc Nhiễm. Từ nhỏ, cô đã không thích bác dâu cả, nhất là khi biết bà ta vô duyên vô cớ thích bắt nạt mẹ của cô. Nhưng trực tiếp nói thẳng ra không nể mặt trưởng bối, trực tiếp nói trưởng bối chua ngoa, chuyện này Hạ Hạm cũng không dám làm.
Mặt Tằng Dung lập tức đỏ lên. Bà ta há miệng muốn nói, nhưng lại vô thức nhìn thoáng qua Hạ lão tiên sinh, liền thấy sắc mặt ông không tốt lắm, nhưng không có ý định mở miệng.
Tằng Dung là người thông minh. Mặc dù Hàn Mặc Nhiễm chỉ là bậc con cháu, nhưng ở bên ngoài, một mình anh có thể đương đầu với bao nhiêu người quyền quý, ngay cả Hạ lão tiên sinh cũng phải nể mặt anh mấy phần.
Bà ta thật sự không ngờ một đứa oắt con lại không hề biết khiêm nhường hay tự hiểu một chút nào, dám nói trưởng bối không khách sáo như vậy.
Sắc mặt Tằng Dung rất khó coi, cười gượng nói: “Mặc Nhiễm, cháu xem cháu nói gì vậy, chẳng qua đều là người nhà nên nói đùa một vài câu thôi mà.”
Hàn Mặc Nhiễm nói: “Chẳng qua tôi cũng chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi. Dù sao, nếu bác dâu bị mất mặt thì cũng chẳng làm xấu mặt Hàn gia, mà là mặt mũi của Hạ gia.”
Khóe miệng Tằng Dung giật giật mấy cái.
Hàn Mặc Nhiễm nói tiếp: “Còn có… Hạ lão tiên sinh, hiện giờ Hạ Hạm đã lấy cháu rồi. Sau này, chuyện dạy dỗ cô ấy, không khiến Hạ lão tiên sinh nhọc công.”
Hàn Mặc Nhiễm nói rất chậm rãi, nhưng trong từng câu từng chữ lại khiến người ta có cảm giác áp bức.
Mấy câu nói này của Hàn Mặc Nhiễm thật sự không hề khách sáo chút nào, sao một thằng nhãi lại dám tạo áp lực cho ông như vậy? Sắc mặt Hạ lão tiên sinh trầm xuống.
Có điều, Hạ lão tiên sinh cũng là một người biết lấy đại cục làm trọng. Ông biết lúc này xé rách mặt Hàn Mặc Nhiễm cũng không tốt. Nhưng là một ông lão đức cao vọng trọng, ông cũng sẽ không dễ dàng chịu thua một thằng nhãi được.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng. May là Hạ Bằng kịp thời giảng hòa, cười nói: “Được rồi được rồi, khó khăn lắm cả nhà mới tụ tập cùng nhau, đồ ăn ngon như vậy, em cũng ngồi xuống đi.”
Câu cuối cùng là nói với Tằng Dung, ý tứ trong giọng nói thể hiện rõ ràng.
Tằng Dung cắn răng, cười khan hai tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Cháu và Hạ Hạm ăn xong rồi, bọn cháu xin đi về trước.”
Ban đầu, Hạ Hạm còn đang cầm đũa. Khi nghe thấy Hàn Mặc Nhiễm nói như vậy thì lập tức để đũa xuống, đứng lên với anh.
Thu Hà cũng nói: “Để mẹ đi tiễn hai đứa.”
Hạ Bằng vội vàng đứng lên giữ lại, nhưng Hàn Mặc Nhiễm khăng khăng muốn đi, ông ta cũng chẳng làm gì được.
Ba người đi ra cổng. Hạ Hạm muốn nói với Thu Hà mấy câu, Hàn Mặc Nhiễm cũng vô cùng biết điều, đi lên xe ngồi trước đợi cô.
Hạ Hạm thấy anh rời đi mới cầm tay mẹ, hỏi: “Khi con không có ở trong nhà, có phải Tằng Dung rất hay bắt nạt mẹ không?”
Thu Hà cười: “Sao bà ta dám chứ? Mẹ có con gái và con rể tài giỏi như thế, nhà đó còn chẳng dám sưng mặt với mẹ, làm gì có chuyện dám bắt nạt mẹ chứ?”
Mặc dù câu nói này chủ yếu là để an ủi, nhưng Hạ Hạm cũng hiểu rõ, cho dù bình thường Tằng Dung và Thu Hà hay xô xát cãi cọ, nhưng cũng không dám làm gì với bà.
Hạ Hạm bỗng chốc không biết nói gì, liền ôm chầm lấy Thu Hà. Thu Hà vỗ lưng cô, nói: “Con đừng lo cho mẹ, mẹ sống ở đây rất tốt, thỉnh thoảng sẽ đi hát hoặc đi xem phim với hội chị em, đa số thời gian đều tự do tự tại, thỉnh thoảng rảnh quá không biết làm gì còn nổi điên. Hiện giờ, mẹ chỉ mong con và Mặc Nhiễm có thể sinh một bé trai một bé gái, để cho mẹ bế cháu giết thời gian thôi!”
“Chuyện con cái con cũng không dám hứa, cứ để thuận theo tự nhiên thôi.”
Thu Hà nói tiếp: “Các con cũng đừng chỉ lo công việc. Còn có… mẹ biết tính con hiếu thắng, nhưng đôi lúc cũng đừng hiếu thắng quá, nhất là trước mặt chồng mình, hiểu không?”
“Con biết rồi ạ.”
Tiếng còi xe ngoài cổng vang lên, Hạ Hạm biết Hàn Mặc Nhiễm đang thúc giục cô, liền nói: “Mẹ tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”
“Được được được, con đừng lo lắng cho mẹ, mẹ rất tốt.”
Hạ Hạm lên xe, liền thấy Hàn Mặc Nhiễm đang dựa vào trên ghế, mắt nhắm lại, không biết có phải ngủ thiếp đi rồi không nữa. Trong xe phảng phất mùi rượu, cô bỗng nhớ ra vừa nãy Hàn Mặc Nhiễm có uống một chén rượu nhỏ.
Xe lái đi, Hạ Hạm nghĩ một chút rồi nói với anh: “Vừa rồi cảm ơn anh.”
Chuyện hôm nay đúng là vượt quá dự kiến của Hạ Hạm. Cô không nhờ Hàn Mặc Nhiễm sẽ bảo vệ mình như vậy, thậm chí còn trực tiếp đối đầu mạnh mẽ với Tằng Dung và Hạ lão tiên sinh.
Mặc dù cô cảm thấy Hàn Mặc Nhiễm quá hung dữ, nhưng trong lòng cũng âm thầm khoái chí.
Hàn Mặc Nhiễm không hay đến Hạ gia. Hai người kết hôn là vì lợi ích, cộng thêm ban đầu, Hạ gia không coi trọng anh, cảm thấy anh là một người không có tư duy, công việc không đàng hoàng. Hàn Mặc Nhiễm cũng lười nhìn sắc mặt của bọn họ. Nhưng về sau, sự nghiệp của Hàn Mặc Nhiễm càng làm càng thành công, Hạ gia liền cố tình xây dựng quan hệ với anh. Hàn Mặc Nhiễm cũng không phải là người quá so đo, nhiều lúc không tránh được lời cầu xin của Hạ Hạm mà đi tới.
Trước kia đến mấy lần, Hạ lão tiên sinh và nhà bên kia vẫn luôn khách sáo. Nhưng hôm nay, có lẽ là do Hạ lão tiên sinh và Hàn Mặc Nhiễm bàn chuyện không thành công nên Tằng Dung liền cố tình ra oai phủ đầu hai người một chút, không ngờ Hàn Mặc Nhiễm cũng chẳng chịu lép vế.
Bà dám được đà lấn tới, đã vậy tôi cũng chẳng cần phải khách sáo. Cho nên, Hạ lão tiên sinh và nhà con trai cả ra oai phủ đầu không thành công, ngược lại còn khiến mặt mũi mình xám xịt, khó coi hơn mà thôi.
Quả nhiên anh không hề ngủ. Anh mở mắt, cười như không cười nhìn cô: “Muốn làm gì để cảm ơn tôi? Em biết đấy, tôi là một người rất thực tế.”
“…”
Hạ Hạm đúng là chưa nghĩ ra chuyện cảm ơn anh như thế nào.
Hàn Mặc Nhiễm đợi một lúc mà chưa thấy cô trả lời, miệng hừ một tiếng rất nhỏ, sau đó nhắm mắt lại.
“Sau này, tốt nhất là đừng đến những bữa tiệc như vậy>”
Giọng nói của anh hơi lười biếng, nhiễm thêm một chút men say, rất trầm thấp, nghe vừa thu hút vừa gọi cảm.
Nếu không phải vì mẹ, còn lâu cô mới đến.
Từ khi ba qua đời, mẹ vẫn luôn không chịu tái hôn. Bà nói nếu bà tái giá, cô sẽ không có nhà mẹ. Khi ăn tết, con gái người ta đều có nhà ngoại để về, nếu cô không có nhà mẹ đẻ thì rất đáng thương. Bà không muốn con gái mình đáng thương.
Hạ Hạm cũng không để ý đến mấy chuyện như vậy.
Nhưng tích mẹ cô rất cố chấp. Hạ Hạm có khuyên thế nào bà cũng không nghe. Bà nói muốn trông giữ căn nhà này vì cô và ba cô. Chỉ cần bà vẫn còn sống thì căn nhà của bọn họ sẽ vẫn luôn còn ở đó.
Người đi trà lạnh. Chuyện này Hạ Hạm có trải nghiệm rất sâu sắc từ sau khi ba cô mất. Hạ lão tiên sinh và nhà bác cả cô quả thực có làm một số chuyện khiến cho người ta vừa thất vọng vừa đau đớn. Đôi khi, cô thật sự muốn thoát khỏi Hạ gia, không muốn dính dáng gì đến bọn họ nữa. Nhưng cô lại nghĩ, Hạ gia cũng có một phần của ba cô, sao phải để cho nhà kia nuốt hết, cô cũng nên vì ba mà giành lấy phần của ông về.
Cho nên vì mẹ, vì lợi ích, cô không thể không lá mặt lá trái với người Hạ gia.
Sau khi trở về, Hạ Hạm đi vào phòng bếp. Khi cô đi ra khỏi bếp, Hạn Mặc Nhiễm đang ngồi trong phòng khách nói chuyện cùng người khác qua video.
Hàn Mặc Nhiễm ngồi dựa vào ghế sofa. Có lẽ do tác dụng của cồn nên nhìn anh hơi mệt mỏi.
Hạ Hạm đặt trà giải rượu xuống bàn trước mặt anh. Hàn Mặc Nhiễm đưa mắt dò hỏi, Hạ Hạm nói: “Trà giải rượu cho anh, xem như để cảm ơn.”
Hàn Mặc Nhiễm không nói gì, bê lên uống coi như cho cô mặt mũi. Vừa uống một ngụm liền nhíu mày, sau đó ánh mắt không có thiện cảm nhìn cô, tựa như muốn nói: Mẹ nó, cô cho tôi uống cái quái gì đây? Hạ Hạm vội vàng nói: “Thuốc đắng dã tật, uống vào thật sự có hiệu quả.”
Hàn Mặc Nhiễm trầm mặc một lúc, sau đó cầm bát uống hết. Anh cau mày, khuôn mặt căng cứng hồi lâu mới từ từ thả lỏng.
Người trong video đương nhiên cũng nhìn thấy Hạ Hạm, thấy Hàn Mặc Nhiễm bắt đầu nói chuyện tiếp, liền hỏi một câu: “Who is this?”
Hàn Mặc Nhiễm thuận miệng trả lời: “My wife.”
Hạ Hạm yên lặng bê bát đi, không quấy rầy anh nữa. Khi cô đi ra khỏi phòng bếp, đang chuẩn bị lên tầng thì Hàn Mặc Nhiễm còn đang nói chuyện qua video, không quay đầu mà nói với cô một câu: “Tôi sắp phải đi, bên Nhật Bản có một hợp đồng phải đàm phán.”
Câu này là nói với cô.
Bước chân Hạ Hạm dừng lại, im lặng một lúc mói nói một câu: “Vậy anh đi đường cẩn thận.”
Anh không nói gì, cũng không thèm quay đầu lại.
Hạ Hạm đi lên tầng trở về phòng. Một lát sau liền nghe thấy bên dưới vang lên tiếng ô tô khởi động. Cô đi đến bên cửa sổ, vừa hay nhìn thấy xe của anh dần dần đi ra khỏi cổng, sau đó đèn xe nhanh chóng biến mất.
Bên ngoài, bóng đêm dày đặc, không có sao trời. Đột nhiên Hạ Hàm nhớ tới lần đầu tiên cô và Hàn Mặc Nhiễm gặp nhau, đó là một buổi sáng mùa hè tươi đẹp.
Khi đó lớp mười một vừa mới chia lớp văn lý. Cô ôm một chồng sách dày đi tìm phòng học mới. Khi ngẩng đầu nhìn lớp thì chồng sách trên tay đè ngược trở lại, cô bị đè liền vô thức lùi lại một bước, dẫm lên chân người phía sau.
Cô lập tức quay đầu nói xin lỗi: “Xin lỗi.”
Là một nam sinh rất cao, mái tóc được cắt mát mẻ sạch sẽ, mặc một chiếc áo thun màu trắng, đeo cặp sách bằng một vai, hai tay đút trong túi quần.
Thiếu niên Hàn Mặc Nhiễm, mặt còn hơi ngây ngô non nớt, nhưng nhìn anh vẫn rất đẹp trai. Lông mày thâm thúy, đôi mắt màu đen như chìm trong một vũng nước sâu trong veo. Ánh nắng rơi vào trong mắt anh, đôi mắt màu đen óng ánh rạng rỡ. Lần đầu tiên gặp anh, Hạ Hạm liền cảm thấy dáng dấp nam sinh này thật sự rất đẹp.
Lông mày anh hơi cau lại, dường như không vui vì bị giẫm lên, ánh mắt sắc bén từ từ rơi trên người cô. Lúc này, Hạ Hạm hơi sửng sốt, nhưng anh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô một chút mà thôi, lưng cô vô thức căng cứng.
Ánh mắt đó cũng không dừng lâu trên người cô. Ánh mắt lạnh lùng hờ hững đó như không để bất kỳ người nào vào trong mắt. Anh không nói một câu nào, lướt qua người cô rời đi.
Hạ Hạm nhìn theo bóng lưng của anh, thầm nghĩ người này thật sự rất chảnh.
Dương Diễm bên cạnh nói với cô: “Đó chính là Hàn Mặc Nhiễm.”
Dương Diễm cũng giống như cô, từ ban 6 tới. Lớp mười, hai người là bạn cùng bàn, quan hệ rất tốt.
Thì ra anh chính là Hàn Mặc Nhiễm.
Cao trung, Hạ Hạm không lựa chọn học ở trường quý tộc, mà tới Thất Trung, toàn bộ nhờ vào thành tích của bản thân. Nghe nói có đút tiền cũng khó mà được vào học ở đây. Toàn bộ học sinh trong trường đều là những thiếu niên ưu tú ở Yến Thành.
Từ nhỏ, Hạ Hạm đã không có năng khiếu nghệ thuật. Ban đầu, Thu Hà muốn bồi dưỡng cô thành một người đa năng, nhưng bất kể là mỹ thuật, âm nhạc hay nhảy múa, Hạ Hạm đều chỉ học được trúc trắc, mà cô cũng không có hứng thú. Cuối cùng, Thu Hà cũng không ép cô nữa. Cũng may thành tích văn hóa của cô rất tốt, bà liền chuyển sang bồi dưỡng văn hóa cho cô.
Thành tích của Hạ Hạm vẫn luôn rất tốt, trước giờ đều đạt hạng nhất, cho đến khi lên Thất Trung.
Từ khi bắt đầu kỳ thi giữa học kỳ đầu tiên năm lớp mười, cái tên Hàn Mặc Nhiễm chưa bao giờ biến mất khỏi vị trí trước cô trên bảng xếp hạng, luôn luôn canh giữ vị trí đầu tiên đó.
Ban đầu, cô cũng rất tò mò cái người mà khiến tên cô phải ở vị trí thứ hai là ai, nhưng cô cũng không đi tìm hiểu, như vậy thì có vẻ cô đang xem anh là đối thủ.
Không ngờ lớp mười một, bọn họ lại được phân cùng lớp.
Mặc dù, Hạ Hạm không muốn để ý đến nhất cử nhất động của người luôn đứng trước cô này, nhưng dù sao cũng học cùng lớp, thỉnh thoảng khi đi qua chỗ anh, cô cũng sẽ liếc nhìn anh một chút.
Ban đầu, Hạ Hạm nghĩ Hàn Mặc Nhiễm chính là con mọt sách học vẹt, bởi vì dường như mỗi lần cô đi qua đều thấy anh ngồi nghiêm chỉnh, cầm sách giáo khoa đọc. Khi đó cô còn nghĩ, người ta thích học tập như vậy, thua cũng không nhục lắm.
Cho đến về sau, cô nhận ra độ dày quyển sách của anh không đúng lắm. Lúc đó, cô mới biết, vì không muốn bị giáo viên phát hiện, anh liền kẹp tiểu thuyết vào trong sách giáo khoa.
Một cuốn tiểu thuyết mạng vô cùng không bổ ích lại đầy S2 “Tôi là mãnh nam đến từ Địa Ngục”
Hạ Hạm: “…”
Hàn Mặc Nhiễm chậm rãi lau miệng, ánh mắt ung dung quét lên người Tằng Dung, lạnh lùng nói: “Là người lớn, đã vạch trần khuyết điểm của cháu mình thì thôi, lại còn đâm vào chỗ đau của người ta. May mà tôi là chồng của Hạm Hạm, cũng không phải người ngoài. Nếu để người ngoài nghe thấy mấy câu đó, chỉ sợ là người ta bật cười nói Hạ gia gia môn bất hạnh nên mới lấy về một người con dâu chua ngoa như thế.”
Nghe xong, cả đám người Hạ gia đều ngẩn người.
Ngay cả Hạ Hạm cũng chấn khiếp quay sang nhìn Hàn Mặc Nhiễm. Từ nhỏ, cô đã không thích bác dâu cả, nhất là khi biết bà ta vô duyên vô cớ thích bắt nạt mẹ của cô. Nhưng trực tiếp nói thẳng ra không nể mặt trưởng bối, trực tiếp nói trưởng bối chua ngoa, chuyện này Hạ Hạm cũng không dám làm.
Mặt Tằng Dung lập tức đỏ lên. Bà ta há miệng muốn nói, nhưng lại vô thức nhìn thoáng qua Hạ lão tiên sinh, liền thấy sắc mặt ông không tốt lắm, nhưng không có ý định mở miệng.
Tằng Dung là người thông minh. Mặc dù Hàn Mặc Nhiễm chỉ là bậc con cháu, nhưng ở bên ngoài, một mình anh có thể đương đầu với bao nhiêu người quyền quý, ngay cả Hạ lão tiên sinh cũng phải nể mặt anh mấy phần.
Bà ta thật sự không ngờ một đứa oắt con lại không hề biết khiêm nhường hay tự hiểu một chút nào, dám nói trưởng bối không khách sáo như vậy.
Sắc mặt Tằng Dung rất khó coi, cười gượng nói: “Mặc Nhiễm, cháu xem cháu nói gì vậy, chẳng qua đều là người nhà nên nói đùa một vài câu thôi mà.”
Hàn Mặc Nhiễm nói: “Chẳng qua tôi cũng chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi. Dù sao, nếu bác dâu bị mất mặt thì cũng chẳng làm xấu mặt Hàn gia, mà là mặt mũi của Hạ gia.”
Khóe miệng Tằng Dung giật giật mấy cái.
Hàn Mặc Nhiễm nói tiếp: “Còn có… Hạ lão tiên sinh, hiện giờ Hạ Hạm đã lấy cháu rồi. Sau này, chuyện dạy dỗ cô ấy, không khiến Hạ lão tiên sinh nhọc công.”
Hàn Mặc Nhiễm nói rất chậm rãi, nhưng trong từng câu từng chữ lại khiến người ta có cảm giác áp bức.
Mấy câu nói này của Hàn Mặc Nhiễm thật sự không hề khách sáo chút nào, sao một thằng nhãi lại dám tạo áp lực cho ông như vậy? Sắc mặt Hạ lão tiên sinh trầm xuống.
Có điều, Hạ lão tiên sinh cũng là một người biết lấy đại cục làm trọng. Ông biết lúc này xé rách mặt Hàn Mặc Nhiễm cũng không tốt. Nhưng là một ông lão đức cao vọng trọng, ông cũng sẽ không dễ dàng chịu thua một thằng nhãi được.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng. May là Hạ Bằng kịp thời giảng hòa, cười nói: “Được rồi được rồi, khó khăn lắm cả nhà mới tụ tập cùng nhau, đồ ăn ngon như vậy, em cũng ngồi xuống đi.”
Câu cuối cùng là nói với Tằng Dung, ý tứ trong giọng nói thể hiện rõ ràng.
Tằng Dung cắn răng, cười khan hai tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Cháu và Hạ Hạm ăn xong rồi, bọn cháu xin đi về trước.”
Ban đầu, Hạ Hạm còn đang cầm đũa. Khi nghe thấy Hàn Mặc Nhiễm nói như vậy thì lập tức để đũa xuống, đứng lên với anh.
Thu Hà cũng nói: “Để mẹ đi tiễn hai đứa.”
Hạ Bằng vội vàng đứng lên giữ lại, nhưng Hàn Mặc Nhiễm khăng khăng muốn đi, ông ta cũng chẳng làm gì được.
Ba người đi ra cổng. Hạ Hạm muốn nói với Thu Hà mấy câu, Hàn Mặc Nhiễm cũng vô cùng biết điều, đi lên xe ngồi trước đợi cô.
Hạ Hạm thấy anh rời đi mới cầm tay mẹ, hỏi: “Khi con không có ở trong nhà, có phải Tằng Dung rất hay bắt nạt mẹ không?”
Thu Hà cười: “Sao bà ta dám chứ? Mẹ có con gái và con rể tài giỏi như thế, nhà đó còn chẳng dám sưng mặt với mẹ, làm gì có chuyện dám bắt nạt mẹ chứ?”
Mặc dù câu nói này chủ yếu là để an ủi, nhưng Hạ Hạm cũng hiểu rõ, cho dù bình thường Tằng Dung và Thu Hà hay xô xát cãi cọ, nhưng cũng không dám làm gì với bà.
Hạ Hạm bỗng chốc không biết nói gì, liền ôm chầm lấy Thu Hà. Thu Hà vỗ lưng cô, nói: “Con đừng lo cho mẹ, mẹ sống ở đây rất tốt, thỉnh thoảng sẽ đi hát hoặc đi xem phim với hội chị em, đa số thời gian đều tự do tự tại, thỉnh thoảng rảnh quá không biết làm gì còn nổi điên. Hiện giờ, mẹ chỉ mong con và Mặc Nhiễm có thể sinh một bé trai một bé gái, để cho mẹ bế cháu giết thời gian thôi!”
“Chuyện con cái con cũng không dám hứa, cứ để thuận theo tự nhiên thôi.”
Thu Hà nói tiếp: “Các con cũng đừng chỉ lo công việc. Còn có… mẹ biết tính con hiếu thắng, nhưng đôi lúc cũng đừng hiếu thắng quá, nhất là trước mặt chồng mình, hiểu không?”
“Con biết rồi ạ.”
Tiếng còi xe ngoài cổng vang lên, Hạ Hạm biết Hàn Mặc Nhiễm đang thúc giục cô, liền nói: “Mẹ tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”
“Được được được, con đừng lo lắng cho mẹ, mẹ rất tốt.”
Hạ Hạm lên xe, liền thấy Hàn Mặc Nhiễm đang dựa vào trên ghế, mắt nhắm lại, không biết có phải ngủ thiếp đi rồi không nữa. Trong xe phảng phất mùi rượu, cô bỗng nhớ ra vừa nãy Hàn Mặc Nhiễm có uống một chén rượu nhỏ.
Xe lái đi, Hạ Hạm nghĩ một chút rồi nói với anh: “Vừa rồi cảm ơn anh.”
Chuyện hôm nay đúng là vượt quá dự kiến của Hạ Hạm. Cô không nhờ Hàn Mặc Nhiễm sẽ bảo vệ mình như vậy, thậm chí còn trực tiếp đối đầu mạnh mẽ với Tằng Dung và Hạ lão tiên sinh.
Mặc dù cô cảm thấy Hàn Mặc Nhiễm quá hung dữ, nhưng trong lòng cũng âm thầm khoái chí.
Hàn Mặc Nhiễm không hay đến Hạ gia. Hai người kết hôn là vì lợi ích, cộng thêm ban đầu, Hạ gia không coi trọng anh, cảm thấy anh là một người không có tư duy, công việc không đàng hoàng. Hàn Mặc Nhiễm cũng lười nhìn sắc mặt của bọn họ. Nhưng về sau, sự nghiệp của Hàn Mặc Nhiễm càng làm càng thành công, Hạ gia liền cố tình xây dựng quan hệ với anh. Hàn Mặc Nhiễm cũng không phải là người quá so đo, nhiều lúc không tránh được lời cầu xin của Hạ Hạm mà đi tới.
Trước kia đến mấy lần, Hạ lão tiên sinh và nhà bên kia vẫn luôn khách sáo. Nhưng hôm nay, có lẽ là do Hạ lão tiên sinh và Hàn Mặc Nhiễm bàn chuyện không thành công nên Tằng Dung liền cố tình ra oai phủ đầu hai người một chút, không ngờ Hàn Mặc Nhiễm cũng chẳng chịu lép vế.
Bà dám được đà lấn tới, đã vậy tôi cũng chẳng cần phải khách sáo. Cho nên, Hạ lão tiên sinh và nhà con trai cả ra oai phủ đầu không thành công, ngược lại còn khiến mặt mũi mình xám xịt, khó coi hơn mà thôi.
Quả nhiên anh không hề ngủ. Anh mở mắt, cười như không cười nhìn cô: “Muốn làm gì để cảm ơn tôi? Em biết đấy, tôi là một người rất thực tế.”
“…”
Hạ Hạm đúng là chưa nghĩ ra chuyện cảm ơn anh như thế nào.
Hàn Mặc Nhiễm đợi một lúc mà chưa thấy cô trả lời, miệng hừ một tiếng rất nhỏ, sau đó nhắm mắt lại.
“Sau này, tốt nhất là đừng đến những bữa tiệc như vậy>”
Giọng nói của anh hơi lười biếng, nhiễm thêm một chút men say, rất trầm thấp, nghe vừa thu hút vừa gọi cảm.
Nếu không phải vì mẹ, còn lâu cô mới đến.
Từ khi ba qua đời, mẹ vẫn luôn không chịu tái hôn. Bà nói nếu bà tái giá, cô sẽ không có nhà mẹ. Khi ăn tết, con gái người ta đều có nhà ngoại để về, nếu cô không có nhà mẹ đẻ thì rất đáng thương. Bà không muốn con gái mình đáng thương.
Hạ Hạm cũng không để ý đến mấy chuyện như vậy.
Nhưng tích mẹ cô rất cố chấp. Hạ Hạm có khuyên thế nào bà cũng không nghe. Bà nói muốn trông giữ căn nhà này vì cô và ba cô. Chỉ cần bà vẫn còn sống thì căn nhà của bọn họ sẽ vẫn luôn còn ở đó.
Người đi trà lạnh. Chuyện này Hạ Hạm có trải nghiệm rất sâu sắc từ sau khi ba cô mất. Hạ lão tiên sinh và nhà bác cả cô quả thực có làm một số chuyện khiến cho người ta vừa thất vọng vừa đau đớn. Đôi khi, cô thật sự muốn thoát khỏi Hạ gia, không muốn dính dáng gì đến bọn họ nữa. Nhưng cô lại nghĩ, Hạ gia cũng có một phần của ba cô, sao phải để cho nhà kia nuốt hết, cô cũng nên vì ba mà giành lấy phần của ông về.
Cho nên vì mẹ, vì lợi ích, cô không thể không lá mặt lá trái với người Hạ gia.
Sau khi trở về, Hạ Hạm đi vào phòng bếp. Khi cô đi ra khỏi bếp, Hạn Mặc Nhiễm đang ngồi trong phòng khách nói chuyện cùng người khác qua video.
Hàn Mặc Nhiễm ngồi dựa vào ghế sofa. Có lẽ do tác dụng của cồn nên nhìn anh hơi mệt mỏi.
Hạ Hạm đặt trà giải rượu xuống bàn trước mặt anh. Hàn Mặc Nhiễm đưa mắt dò hỏi, Hạ Hạm nói: “Trà giải rượu cho anh, xem như để cảm ơn.”
Hàn Mặc Nhiễm không nói gì, bê lên uống coi như cho cô mặt mũi. Vừa uống một ngụm liền nhíu mày, sau đó ánh mắt không có thiện cảm nhìn cô, tựa như muốn nói: Mẹ nó, cô cho tôi uống cái quái gì đây? Hạ Hạm vội vàng nói: “Thuốc đắng dã tật, uống vào thật sự có hiệu quả.”
Hàn Mặc Nhiễm trầm mặc một lúc, sau đó cầm bát uống hết. Anh cau mày, khuôn mặt căng cứng hồi lâu mới từ từ thả lỏng.
Người trong video đương nhiên cũng nhìn thấy Hạ Hạm, thấy Hàn Mặc Nhiễm bắt đầu nói chuyện tiếp, liền hỏi một câu: “Who is this?”
Hàn Mặc Nhiễm thuận miệng trả lời: “My wife.”
Hạ Hạm yên lặng bê bát đi, không quấy rầy anh nữa. Khi cô đi ra khỏi phòng bếp, đang chuẩn bị lên tầng thì Hàn Mặc Nhiễm còn đang nói chuyện qua video, không quay đầu mà nói với cô một câu: “Tôi sắp phải đi, bên Nhật Bản có một hợp đồng phải đàm phán.”
Câu này là nói với cô.
Bước chân Hạ Hạm dừng lại, im lặng một lúc mói nói một câu: “Vậy anh đi đường cẩn thận.”
Anh không nói gì, cũng không thèm quay đầu lại.
Hạ Hạm đi lên tầng trở về phòng. Một lát sau liền nghe thấy bên dưới vang lên tiếng ô tô khởi động. Cô đi đến bên cửa sổ, vừa hay nhìn thấy xe của anh dần dần đi ra khỏi cổng, sau đó đèn xe nhanh chóng biến mất.
Bên ngoài, bóng đêm dày đặc, không có sao trời. Đột nhiên Hạ Hàm nhớ tới lần đầu tiên cô và Hàn Mặc Nhiễm gặp nhau, đó là một buổi sáng mùa hè tươi đẹp.
Khi đó lớp mười một vừa mới chia lớp văn lý. Cô ôm một chồng sách dày đi tìm phòng học mới. Khi ngẩng đầu nhìn lớp thì chồng sách trên tay đè ngược trở lại, cô bị đè liền vô thức lùi lại một bước, dẫm lên chân người phía sau.
Cô lập tức quay đầu nói xin lỗi: “Xin lỗi.”
Là một nam sinh rất cao, mái tóc được cắt mát mẻ sạch sẽ, mặc một chiếc áo thun màu trắng, đeo cặp sách bằng một vai, hai tay đút trong túi quần.
Thiếu niên Hàn Mặc Nhiễm, mặt còn hơi ngây ngô non nớt, nhưng nhìn anh vẫn rất đẹp trai. Lông mày thâm thúy, đôi mắt màu đen như chìm trong một vũng nước sâu trong veo. Ánh nắng rơi vào trong mắt anh, đôi mắt màu đen óng ánh rạng rỡ. Lần đầu tiên gặp anh, Hạ Hạm liền cảm thấy dáng dấp nam sinh này thật sự rất đẹp.
Lông mày anh hơi cau lại, dường như không vui vì bị giẫm lên, ánh mắt sắc bén từ từ rơi trên người cô. Lúc này, Hạ Hạm hơi sửng sốt, nhưng anh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô một chút mà thôi, lưng cô vô thức căng cứng.
Ánh mắt đó cũng không dừng lâu trên người cô. Ánh mắt lạnh lùng hờ hững đó như không để bất kỳ người nào vào trong mắt. Anh không nói một câu nào, lướt qua người cô rời đi.
Hạ Hạm nhìn theo bóng lưng của anh, thầm nghĩ người này thật sự rất chảnh.
Dương Diễm bên cạnh nói với cô: “Đó chính là Hàn Mặc Nhiễm.”
Dương Diễm cũng giống như cô, từ ban 6 tới. Lớp mười, hai người là bạn cùng bàn, quan hệ rất tốt.
Thì ra anh chính là Hàn Mặc Nhiễm.
Cao trung, Hạ Hạm không lựa chọn học ở trường quý tộc, mà tới Thất Trung, toàn bộ nhờ vào thành tích của bản thân. Nghe nói có đút tiền cũng khó mà được vào học ở đây. Toàn bộ học sinh trong trường đều là những thiếu niên ưu tú ở Yến Thành.
Từ nhỏ, Hạ Hạm đã không có năng khiếu nghệ thuật. Ban đầu, Thu Hà muốn bồi dưỡng cô thành một người đa năng, nhưng bất kể là mỹ thuật, âm nhạc hay nhảy múa, Hạ Hạm đều chỉ học được trúc trắc, mà cô cũng không có hứng thú. Cuối cùng, Thu Hà cũng không ép cô nữa. Cũng may thành tích văn hóa của cô rất tốt, bà liền chuyển sang bồi dưỡng văn hóa cho cô.
Thành tích của Hạ Hạm vẫn luôn rất tốt, trước giờ đều đạt hạng nhất, cho đến khi lên Thất Trung.
Từ khi bắt đầu kỳ thi giữa học kỳ đầu tiên năm lớp mười, cái tên Hàn Mặc Nhiễm chưa bao giờ biến mất khỏi vị trí trước cô trên bảng xếp hạng, luôn luôn canh giữ vị trí đầu tiên đó.
Ban đầu, cô cũng rất tò mò cái người mà khiến tên cô phải ở vị trí thứ hai là ai, nhưng cô cũng không đi tìm hiểu, như vậy thì có vẻ cô đang xem anh là đối thủ.
Không ngờ lớp mười một, bọn họ lại được phân cùng lớp.
Mặc dù, Hạ Hạm không muốn để ý đến nhất cử nhất động của người luôn đứng trước cô này, nhưng dù sao cũng học cùng lớp, thỉnh thoảng khi đi qua chỗ anh, cô cũng sẽ liếc nhìn anh một chút.
Ban đầu, Hạ Hạm nghĩ Hàn Mặc Nhiễm chính là con mọt sách học vẹt, bởi vì dường như mỗi lần cô đi qua đều thấy anh ngồi nghiêm chỉnh, cầm sách giáo khoa đọc. Khi đó cô còn nghĩ, người ta thích học tập như vậy, thua cũng không nhục lắm.
Cho đến về sau, cô nhận ra độ dày quyển sách của anh không đúng lắm. Lúc đó, cô mới biết, vì không muốn bị giáo viên phát hiện, anh liền kẹp tiểu thuyết vào trong sách giáo khoa.
Một cuốn tiểu thuyết mạng vô cùng không bổ ích lại đầy S2 “Tôi là mãnh nam đến từ Địa Ngục”
Hạ Hạm: “…”
Danh sách chương