Đám thiếu niên xung quanh lập tức xôn xao, có người còn huýt sáo nữa.
Hạ Hạm cảm thấy hình như mình đang bị anh ta đùa giỡn, hay nói chính xác hơn, anh ta đang cố tình làm nhục cô.
Bảo cô gọi anh ta là anh, khác nào bảo cô thừa nhận mình không bằng anh ta, nhận anh ta làm lão đại là điều hiển nhiên? Nếu nói Hạ Hạm không sợ là giả. Nhưng cô nghĩ, cô đã sợ hãi trước mặt bọn họ một lần rồi, lần này cho dù thế nào cô cũng không lùi bước.
Mặt Hạ Hạm không cảm xúc, nhìn chằm chằm vào Hàn Mặc Nhiễm: “Cậu vẫn nên đá tôi tàn phế đi.”
Hạ Hạm vừa dứt lời, mấy nam sinh xung quanh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt tràn ngập sự hưng phấn như đang xem kịch vui. Tóc quăn nhíu mày, cười nói: “Ái chà, em gái rất có cá tính đó.”
Hạ Hạm không lùi bước chút nào. Cô nhìn thẳng vào mặt Hàn Mặc Nhiễm. Nhưng Hàn Mặc Nhiễm lại khẽ cười, dường như không hề để sự khiêu khích của cô vào mắt.
“Được rồi, vạn năm thứ hai đã đủ đáng thương rồi, nếu còn bị đá tàn phế thì lại càng đáng thương hơn?” Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, phất tay với cả đám: “Đi thôi.”
Giữa đám nam sinh, có người hét lớn lên, có người nhảy dựng lên làm động tác bỏ bóng vào rổ, sau đó liền hào hứng rời đi theo Hàn Mặc Nhiễm.
Hạ Hạm nghe câu nói rõ ràng đang giễu cợt cô đó, trong lòng lại càng khó chịu. Nhưng thấy bóng lưng anh rời đi, cô cũng âm thầm thở phào.
Chuyện này được cứ như vậy mà qua đi. Cô và Hàn Mặc Nhiễm cũng không còn gì để gặp nhau nữa. Nhưng mỗi lần bảng thành tích được dán lên, cô đều nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi một hồi.
Cho đến về sau, Hạ Hạm học được thuyết bình tâm, nên khi nhìn bảng xếp hạng, cô đều bình tĩnh lại được.
Mặc dù hai năm làm bạn cùng lớp của Hàn Mặc Nhiễm, bình thường không tiếp xúc với nhau, nhưng thời gian trôi qua, Hạ Hạm lại phát hiện ra cái tên Hàn Mặc Nhiễm này không chỉ hèn hạ mà còn đặc biệt tinh tướng.
Ví dụ như, sau khi thi giữa kỳ xong, chủ nhiệm lớp gọi Hàn Mặc Nhiễm lên chia sẻ kinh nghiệm học tập cho mọi người.
Hạ Hạm vẫn còn nhớ, đó là một buổi chiều mùa thu, mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng học. Hàn Mặc Nhiễm mặc bộ đồng phục thể thao màu đen, thân hình thẳng tắp, tuổi trẻ tràn trề.
Nhìn ánh mắt những học sinh ngồi bên dưới khao khát muốn anh chia sẻ kinh nghiệm, Hàn Mặc Nhiễm chầm chậm nói: “Thật ra tôi cũng không thích học tập.”
“…”
“Bình thường tôi đều không học.”
“…”
“Chẳng qua thi tốt là vì giáo viên không biết ra đề, mỗi lần ra đề đều rất đơn giản.”
“…”
Hạ Hạm bóp chặt cây bút trong tay, chủ nhiệm lớp đứng bên cạnh cũng cười gượng mấy tiếng.
Những học sinh bị bài thi làm cho khó thở sắp chết ngồi bên dưới, biểu cảm không thể đoán ra là đang vui hay buồn. Có một hai người hiểu ra người trên bục đang sỉ nhục sự thông minh của bọn họ, liền nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xông lên đánh anh một trận.
Hay ví dụ như:
Mỗi học kỳ, Thất Trung đều có học bổng. Nhưng nếu muốn lấy được học bổng thì thành tích không những phải tốt mà bình thường phải không vi phạm kỷ luật. Cho dù thành tích của cô không bằng anh ta, nhưng anh ta lại không có điểm kỷ luật cao. Vậy nên, học bổng hạng nhất chắc chắn là rơi vào tay cô. Không thể vượt qua thành tích học tập của anh ta, nhưng vượt mặt anh ta đoạt được học bổng cũng coi như thắng lợi rồi.
Không ngờ, cái tên này lại cùng đội bóng rổ của trường giảnh giải nhất trong cuộc tranh tài các đội bóng rổ trung học. Vì đem lại vinh dự cho trường nên mười điểm kỷ luật bị trừ kia lại được cộng trở lại.
Trận chung kết được tổ chức ở sân vận động, hiệu trưởng còn đặc biệt tổ chức cho học sinh toàn trường đi xem.
Đối thủ là trường Tam Trung. Ở phương diện thành tích, Tam Trung không bằng Thất Trung, nhưng khi thi đấu thể dục thể thao lại luôn lấn áp. Hơn nữa, Thất Trung còn thường xuyên bị học sinh Tam Trung chế giễu là chỉ biết đọc sách, yếu như gà.
Cho nên lần này, đội bóng rổ Thất Trung lọt vào trận chung kết, trực tiếp đối đầu với Tam Trung khiến lãnh đạo trường rất hãnh diện. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, đội bóng rổ Thất Trung được lọt vào trận chung kết.
Trận đấu đó, Hạ Hạm cũng tới xem.
Cuối cùng là Thất Trung thắng. Nhưng không phải là thắng một đối thủ đáng gườm, mà là thắng nghiền nát đối phương. Thất Trung có thể thắng trận đấu này là nhờ vào đội trưởng Hàn Mặc Nhiễm rất nhiều.
Trên sân bóng, Hàn Mặc Nhiễm chơi vô cùng năng nổ, giống như cao thủ bóng rổ Slam Dunk*, độ chính xác rất cao.
*Cao thủ bóng rổ Slam Duck: là một bộ phim xoay quanh nhân vật Hanamichi Sakuragi, vốn là học sinh cá biệt, cầm đầu một băng nhóm chuyên gây lộn. Hanamichi từng tỏ tình và bị từ chối 50 lần khi còn học cấp 2. Lên trung học, Cậu ta gặp Haruko Akagi, cô gái trong mơ, và rất hạnh phúc khi cô không hề sợ cậu như những cô gái khác…
Quan trong là, người này thắng thì thắng đi, lại còn muốn làm cho đối khó xử. Sau khi xác định được đội thắng, anh ta liền cởi đồng phục ra, cầm lên trời quay tới quay lui; một tay khác thì giơ ngón cái lên, hướng về phía Tam Trung tỏ ý chế giễu. Như vậy thì cũng chẳng nói làm gì, nhưng anh ta lại còn kiêu căng chạy một vòng quanh sân bóng, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Khoa trương, kiêu ngạo, tinh tướng vô cùng.
Nhưng trong tiếng hoan hô cùng cổ vũ, nữ sinh toàn trường đều đang hét lên vì anh ta (Ừm, cũng gồm cả nữ sinh Tam Trung nữa.)
Hạ Hạm để ý thấy, đội trưởng đội bóng rổ Tam Trung bị anh ta kích thích đê tiện như vậy, hai mắt liền đỏ lên, trán nổi đầy gân xanh. Nếu như không phải bị mấy đồng đội bên cạnh ôm chặt eo, chắc chắn cậu ta sẽ xông lên đánh cho cái tên này một trận nhớ đời.
Hàn Mặc Nhiễm chạy một vòng quanh sân, sau đó đứng giữa trung tâm sân bóng, hơi cúi đầu xuống rồi đột nhiên giang tay ra, trên khán đài vô cùng ăn ý, từng tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Lúc đó, anh ta trở thành chúa tể của tất cả mọi người, là thần tượng của tất cả mọi người. Ánh mắt học sinh toàn trường đều dán lên người anh ta. Mà anh ta cũng thản nhiên đón nhận những ánh mắt sùng bái như đó là chuyện đương nhiên, nhìn kiêu ngạo vô cùng.
Hạ Hạm nhìn đám người đứng giữa sân bóng, toàn thân sởn hết da gà, đã tinh tướng lại còn tỏ ra mình đẹp trai… Thật không hiểu nổi suy nghĩ của mấy nữ sinh bên cạnh. Thậm chí cô còn nghe thấy có người hét lên là muốn gả cho anh ta.
Hạ Hạm cười lạnh một tiếng. Trong khi mọi người reo hò cổ vụ, coi Hàn Mặc Nhiễm là thần tượng mà sùng bái thì cô yên lặng lườm cái ông vua đứng giữa sân bóng đó.
Lại ví dụ như:
Đầu đường bên ngoài trường học mở một nhà hàng nhỏ. Buổi trưa, Hạ Hạm không về nhà thì sẽ vào nhà hàng này ăn cơm. Hôm đó, lúc cô đang ăn cơm thì đột nhiên, bên ngoài đường có một nam sinh nhỏ bé bị người ta chặn lại. Bạn học nam đó cô cũng biết, bọn họ học cùng lớp. Vóc người cậu ta nhỏ bé, thường xuyên bị người khác bắt nạt. Hình như bức tường trước mặt cậu ta không phải học sinh, mà giống giang hồ hơn. Hắn ta giơ tay ra, muốn thu phí bảo vệ của bạn học nam đó.
Xung quanh có rất nhiều người đi qua, nhưng không ai dám can thiệp.
Cho đến khi có một nam sinh cao lớn xuất hiện, dùng cùi chỏ giam cái tên giang hồ kia lại, kéo hắn ta vào trong ngõ nhỏ. Hạ Hạm nhận ra nam sinh đó là Hàn Mặc Nhiễm.
Hạ Hạm nghĩ, có phải cái tên Hàn Mặc Nhiễm này quá tinh tướng rồi không. Muốn làm anh hùng bênh vực kẻ yếu thì cũng nên nhìn đối tượng chứ, dù sao anh ta cũng chỉ là thiếu niên, còn đang là học sinh. Tên giang hồ kia nhìn đâu có giống học sinh đâu.
Cơm nước xong xuôi, ban đầu Hạ Hạm định đi về trường. Nhưng bước chân nhất thời lại di chuyển đến đầu cái hẻm nhỏ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm đánh người.
Anh ta kéo cổ áo tên giang hồ kia, nện từng cái vào người hắn, động tác vừa nhanh vừa hiểm. Tên giang hồ kia nhìn thì trông to khỏe đấy, nhưng lại không có sức đánh trả, bị đánh hai ba quyền liền ngã xuống. Sau đó, Hàn Mặc Nhiễm kéo cổ áo hắn, dúi xuống trước mặt bạn nam kia, nói: “Xin lỗi đi.”
Tên giang hồ kia vừa rồi còn phách lối như vậy, thế mà giờ lại khóc thút tha thút thít nói với bạn nam nhỏ bé; “Xin lỗi, tôi xin lỗi, sau này không dám nữa, cậu tha cho tôi được không?”
Bạn nam sinh nhỏ kia có lẽ cũng chưa nhìn thấy cảnh đánh nhau. Cậu ta run rẩy ngồi xổm bên tường, nhìn Hàn Mặc Nhiễm rồi lại nhìn tên giang hồ mặt đầy sẹo, lúc này nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nói xin lỗi với cậu ta. Cậu ta run run trả lời: “Không… không sao.”
Tên giang hồ rụt rè nhìn Hàn Mặc Nhiễm, dường như đang chờ anh ta ra hiệu.
Đột nhiên Hàn Mặc Nhiễm rút từ trong túi quần ra một chiếc bật lửa. Tên giang hồ kia bị dọa sợ giật nảy cả mình, đang định cầu xin một lần nữa thì Hàn Mặc Nhiễm giơ bật lửa lên trước mặt, nhìn vào vỏ kim loại của bật lửa rồi sửa sang lại đầu tóc.
Anh ta ngoẹo đầu sang bên này, rồi lại ngoẹo đầu sang bên kia chỉnh trang.
Tên giang hồ: “…”
Hạ Hạm đứng bên ngoài ngõ nhỏ: “…”
Nam sinh nhỏ lúc này đang ngồi xổm ở góc tường run lẩy bẩy: “…”
Hàn Mặc Nhiễm ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Hạ Hạm đang đứng bên ngoài ngõ. Anh thu bật lửa lại, hai tay đút túi quần, đôi mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong nhàn nhạt: “Đây không phải là thứ hai sao? Bạn học tên thứ hai, chào cậu…”
Chào cái đầu ngươi, đồ chết bầm.
Hạ Hạm cử động ngón tay, trong lòng thầm mặc niệm ba lần thanh tâm chú*, sau đó mặt không đổi sắc quay người rời đi.
Thanh Tâm Chú
( Hay còn gọi là Thanh Tâm Quyết)
Thanh tâm như thuỷ, thanh thuỷ tức tâm
Vi phong vô khởi, ba lan bất kinh
U hoàng độc toạ, trường khiếu minh cầm
Thiền tịnh nhập định, độc long độn hình
Ngã tâm vô khiếu, thiên đạo thù cầm
Ngã nghĩa lẫm nhiên, quỷ mị giai kinh
Ngã tình hào giật, thiên địa quy tâm
Ngã chí dương đạt, thuỷ khởi phong sinh
Thiên cao địa khoát, lưu thuỷ hành vân
Thanh tân trị bổn, trực đạo mưu thân
Chí tính chí thiện, đại đạo thiên thành.
Lúc đó, Hạ Hạm không thể ngờ rằng, nhiều năm về sau, cô sẽ kết hôn với Hàn Mặc Nhiễm.
Sau khi lấy lại tinh thần, Hạ Hạm nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi. Cô vô thức nghiêng đầu nhìn tấm ảnh cô dâu chú rể treo trên vách tường.
Chụp ảnh ở đảo Bali, cô mặc một chiếc váy cưới trắng noãn, anh mặc âu phục rất trang trọng. Hai tay cô ôm eo anh, một tay anh khoác lên vai cô, hai người cùng nhìn ống kính cười.
Tấm ảnh cưới này được chụp thân mật tự nhiên đến vậy, mà nhìn hai người cũng rất xứng đôi.
Chỉ có Hạ Hạm biết, khi ấy ôm anh, cô khó chịu như thế nào.
Lúc vừa bắt đầu chụp ảnh, cô và Hàn Mặc Nhiễm đứng cách nhau như đứng cách cả dải ngân hà. Thợ chụp ảnh thấy không được, chụp mấy lần vẫn không hài lòng. Cuối cùng không chịu được đành lên tiếng nhắc nhở: “Hai người là vợ chồng đấy, có thể thân mật một chút được không?”
Sau đó liền có tấm ảnh cưới này.
Hạ Hạm nhìn tấm ảnh lắc đầu, vận mệnh đúng là thứ khiến người ta không thể nhìn thấu.
Hạ Hạm cảm thấy hình như mình đang bị anh ta đùa giỡn, hay nói chính xác hơn, anh ta đang cố tình làm nhục cô.
Bảo cô gọi anh ta là anh, khác nào bảo cô thừa nhận mình không bằng anh ta, nhận anh ta làm lão đại là điều hiển nhiên? Nếu nói Hạ Hạm không sợ là giả. Nhưng cô nghĩ, cô đã sợ hãi trước mặt bọn họ một lần rồi, lần này cho dù thế nào cô cũng không lùi bước.
Mặt Hạ Hạm không cảm xúc, nhìn chằm chằm vào Hàn Mặc Nhiễm: “Cậu vẫn nên đá tôi tàn phế đi.”
Hạ Hạm vừa dứt lời, mấy nam sinh xung quanh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt tràn ngập sự hưng phấn như đang xem kịch vui. Tóc quăn nhíu mày, cười nói: “Ái chà, em gái rất có cá tính đó.”
Hạ Hạm không lùi bước chút nào. Cô nhìn thẳng vào mặt Hàn Mặc Nhiễm. Nhưng Hàn Mặc Nhiễm lại khẽ cười, dường như không hề để sự khiêu khích của cô vào mắt.
“Được rồi, vạn năm thứ hai đã đủ đáng thương rồi, nếu còn bị đá tàn phế thì lại càng đáng thương hơn?” Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, phất tay với cả đám: “Đi thôi.”
Giữa đám nam sinh, có người hét lớn lên, có người nhảy dựng lên làm động tác bỏ bóng vào rổ, sau đó liền hào hứng rời đi theo Hàn Mặc Nhiễm.
Hạ Hạm nghe câu nói rõ ràng đang giễu cợt cô đó, trong lòng lại càng khó chịu. Nhưng thấy bóng lưng anh rời đi, cô cũng âm thầm thở phào.
Chuyện này được cứ như vậy mà qua đi. Cô và Hàn Mặc Nhiễm cũng không còn gì để gặp nhau nữa. Nhưng mỗi lần bảng thành tích được dán lên, cô đều nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi một hồi.
Cho đến về sau, Hạ Hạm học được thuyết bình tâm, nên khi nhìn bảng xếp hạng, cô đều bình tĩnh lại được.
Mặc dù hai năm làm bạn cùng lớp của Hàn Mặc Nhiễm, bình thường không tiếp xúc với nhau, nhưng thời gian trôi qua, Hạ Hạm lại phát hiện ra cái tên Hàn Mặc Nhiễm này không chỉ hèn hạ mà còn đặc biệt tinh tướng.
Ví dụ như, sau khi thi giữa kỳ xong, chủ nhiệm lớp gọi Hàn Mặc Nhiễm lên chia sẻ kinh nghiệm học tập cho mọi người.
Hạ Hạm vẫn còn nhớ, đó là một buổi chiều mùa thu, mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng học. Hàn Mặc Nhiễm mặc bộ đồng phục thể thao màu đen, thân hình thẳng tắp, tuổi trẻ tràn trề.
Nhìn ánh mắt những học sinh ngồi bên dưới khao khát muốn anh chia sẻ kinh nghiệm, Hàn Mặc Nhiễm chầm chậm nói: “Thật ra tôi cũng không thích học tập.”
“…”
“Bình thường tôi đều không học.”
“…”
“Chẳng qua thi tốt là vì giáo viên không biết ra đề, mỗi lần ra đề đều rất đơn giản.”
“…”
Hạ Hạm bóp chặt cây bút trong tay, chủ nhiệm lớp đứng bên cạnh cũng cười gượng mấy tiếng.
Những học sinh bị bài thi làm cho khó thở sắp chết ngồi bên dưới, biểu cảm không thể đoán ra là đang vui hay buồn. Có một hai người hiểu ra người trên bục đang sỉ nhục sự thông minh của bọn họ, liền nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xông lên đánh anh một trận.
Hay ví dụ như:
Mỗi học kỳ, Thất Trung đều có học bổng. Nhưng nếu muốn lấy được học bổng thì thành tích không những phải tốt mà bình thường phải không vi phạm kỷ luật. Cho dù thành tích của cô không bằng anh ta, nhưng anh ta lại không có điểm kỷ luật cao. Vậy nên, học bổng hạng nhất chắc chắn là rơi vào tay cô. Không thể vượt qua thành tích học tập của anh ta, nhưng vượt mặt anh ta đoạt được học bổng cũng coi như thắng lợi rồi.
Không ngờ, cái tên này lại cùng đội bóng rổ của trường giảnh giải nhất trong cuộc tranh tài các đội bóng rổ trung học. Vì đem lại vinh dự cho trường nên mười điểm kỷ luật bị trừ kia lại được cộng trở lại.
Trận chung kết được tổ chức ở sân vận động, hiệu trưởng còn đặc biệt tổ chức cho học sinh toàn trường đi xem.
Đối thủ là trường Tam Trung. Ở phương diện thành tích, Tam Trung không bằng Thất Trung, nhưng khi thi đấu thể dục thể thao lại luôn lấn áp. Hơn nữa, Thất Trung còn thường xuyên bị học sinh Tam Trung chế giễu là chỉ biết đọc sách, yếu như gà.
Cho nên lần này, đội bóng rổ Thất Trung lọt vào trận chung kết, trực tiếp đối đầu với Tam Trung khiến lãnh đạo trường rất hãnh diện. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, đội bóng rổ Thất Trung được lọt vào trận chung kết.
Trận đấu đó, Hạ Hạm cũng tới xem.
Cuối cùng là Thất Trung thắng. Nhưng không phải là thắng một đối thủ đáng gườm, mà là thắng nghiền nát đối phương. Thất Trung có thể thắng trận đấu này là nhờ vào đội trưởng Hàn Mặc Nhiễm rất nhiều.
Trên sân bóng, Hàn Mặc Nhiễm chơi vô cùng năng nổ, giống như cao thủ bóng rổ Slam Dunk*, độ chính xác rất cao.
*Cao thủ bóng rổ Slam Duck: là một bộ phim xoay quanh nhân vật Hanamichi Sakuragi, vốn là học sinh cá biệt, cầm đầu một băng nhóm chuyên gây lộn. Hanamichi từng tỏ tình và bị từ chối 50 lần khi còn học cấp 2. Lên trung học, Cậu ta gặp Haruko Akagi, cô gái trong mơ, và rất hạnh phúc khi cô không hề sợ cậu như những cô gái khác…
Quan trong là, người này thắng thì thắng đi, lại còn muốn làm cho đối khó xử. Sau khi xác định được đội thắng, anh ta liền cởi đồng phục ra, cầm lên trời quay tới quay lui; một tay khác thì giơ ngón cái lên, hướng về phía Tam Trung tỏ ý chế giễu. Như vậy thì cũng chẳng nói làm gì, nhưng anh ta lại còn kiêu căng chạy một vòng quanh sân bóng, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Khoa trương, kiêu ngạo, tinh tướng vô cùng.
Nhưng trong tiếng hoan hô cùng cổ vũ, nữ sinh toàn trường đều đang hét lên vì anh ta (Ừm, cũng gồm cả nữ sinh Tam Trung nữa.)
Hạ Hạm để ý thấy, đội trưởng đội bóng rổ Tam Trung bị anh ta kích thích đê tiện như vậy, hai mắt liền đỏ lên, trán nổi đầy gân xanh. Nếu như không phải bị mấy đồng đội bên cạnh ôm chặt eo, chắc chắn cậu ta sẽ xông lên đánh cho cái tên này một trận nhớ đời.
Hàn Mặc Nhiễm chạy một vòng quanh sân, sau đó đứng giữa trung tâm sân bóng, hơi cúi đầu xuống rồi đột nhiên giang tay ra, trên khán đài vô cùng ăn ý, từng tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Lúc đó, anh ta trở thành chúa tể của tất cả mọi người, là thần tượng của tất cả mọi người. Ánh mắt học sinh toàn trường đều dán lên người anh ta. Mà anh ta cũng thản nhiên đón nhận những ánh mắt sùng bái như đó là chuyện đương nhiên, nhìn kiêu ngạo vô cùng.
Hạ Hạm nhìn đám người đứng giữa sân bóng, toàn thân sởn hết da gà, đã tinh tướng lại còn tỏ ra mình đẹp trai… Thật không hiểu nổi suy nghĩ của mấy nữ sinh bên cạnh. Thậm chí cô còn nghe thấy có người hét lên là muốn gả cho anh ta.
Hạ Hạm cười lạnh một tiếng. Trong khi mọi người reo hò cổ vụ, coi Hàn Mặc Nhiễm là thần tượng mà sùng bái thì cô yên lặng lườm cái ông vua đứng giữa sân bóng đó.
Lại ví dụ như:
Đầu đường bên ngoài trường học mở một nhà hàng nhỏ. Buổi trưa, Hạ Hạm không về nhà thì sẽ vào nhà hàng này ăn cơm. Hôm đó, lúc cô đang ăn cơm thì đột nhiên, bên ngoài đường có một nam sinh nhỏ bé bị người ta chặn lại. Bạn học nam đó cô cũng biết, bọn họ học cùng lớp. Vóc người cậu ta nhỏ bé, thường xuyên bị người khác bắt nạt. Hình như bức tường trước mặt cậu ta không phải học sinh, mà giống giang hồ hơn. Hắn ta giơ tay ra, muốn thu phí bảo vệ của bạn học nam đó.
Xung quanh có rất nhiều người đi qua, nhưng không ai dám can thiệp.
Cho đến khi có một nam sinh cao lớn xuất hiện, dùng cùi chỏ giam cái tên giang hồ kia lại, kéo hắn ta vào trong ngõ nhỏ. Hạ Hạm nhận ra nam sinh đó là Hàn Mặc Nhiễm.
Hạ Hạm nghĩ, có phải cái tên Hàn Mặc Nhiễm này quá tinh tướng rồi không. Muốn làm anh hùng bênh vực kẻ yếu thì cũng nên nhìn đối tượng chứ, dù sao anh ta cũng chỉ là thiếu niên, còn đang là học sinh. Tên giang hồ kia nhìn đâu có giống học sinh đâu.
Cơm nước xong xuôi, ban đầu Hạ Hạm định đi về trường. Nhưng bước chân nhất thời lại di chuyển đến đầu cái hẻm nhỏ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm đánh người.
Anh ta kéo cổ áo tên giang hồ kia, nện từng cái vào người hắn, động tác vừa nhanh vừa hiểm. Tên giang hồ kia nhìn thì trông to khỏe đấy, nhưng lại không có sức đánh trả, bị đánh hai ba quyền liền ngã xuống. Sau đó, Hàn Mặc Nhiễm kéo cổ áo hắn, dúi xuống trước mặt bạn nam kia, nói: “Xin lỗi đi.”
Tên giang hồ kia vừa rồi còn phách lối như vậy, thế mà giờ lại khóc thút tha thút thít nói với bạn nam nhỏ bé; “Xin lỗi, tôi xin lỗi, sau này không dám nữa, cậu tha cho tôi được không?”
Bạn nam sinh nhỏ kia có lẽ cũng chưa nhìn thấy cảnh đánh nhau. Cậu ta run rẩy ngồi xổm bên tường, nhìn Hàn Mặc Nhiễm rồi lại nhìn tên giang hồ mặt đầy sẹo, lúc này nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nói xin lỗi với cậu ta. Cậu ta run run trả lời: “Không… không sao.”
Tên giang hồ rụt rè nhìn Hàn Mặc Nhiễm, dường như đang chờ anh ta ra hiệu.
Đột nhiên Hàn Mặc Nhiễm rút từ trong túi quần ra một chiếc bật lửa. Tên giang hồ kia bị dọa sợ giật nảy cả mình, đang định cầu xin một lần nữa thì Hàn Mặc Nhiễm giơ bật lửa lên trước mặt, nhìn vào vỏ kim loại của bật lửa rồi sửa sang lại đầu tóc.
Anh ta ngoẹo đầu sang bên này, rồi lại ngoẹo đầu sang bên kia chỉnh trang.
Tên giang hồ: “…”
Hạ Hạm đứng bên ngoài ngõ nhỏ: “…”
Nam sinh nhỏ lúc này đang ngồi xổm ở góc tường run lẩy bẩy: “…”
Hàn Mặc Nhiễm ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Hạ Hạm đang đứng bên ngoài ngõ. Anh thu bật lửa lại, hai tay đút túi quần, đôi mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong nhàn nhạt: “Đây không phải là thứ hai sao? Bạn học tên thứ hai, chào cậu…”
Chào cái đầu ngươi, đồ chết bầm.
Hạ Hạm cử động ngón tay, trong lòng thầm mặc niệm ba lần thanh tâm chú*, sau đó mặt không đổi sắc quay người rời đi.
Thanh Tâm Chú
( Hay còn gọi là Thanh Tâm Quyết)
Thanh tâm như thuỷ, thanh thuỷ tức tâm
Vi phong vô khởi, ba lan bất kinh
U hoàng độc toạ, trường khiếu minh cầm
Thiền tịnh nhập định, độc long độn hình
Ngã tâm vô khiếu, thiên đạo thù cầm
Ngã nghĩa lẫm nhiên, quỷ mị giai kinh
Ngã tình hào giật, thiên địa quy tâm
Ngã chí dương đạt, thuỷ khởi phong sinh
Thiên cao địa khoát, lưu thuỷ hành vân
Thanh tân trị bổn, trực đạo mưu thân
Chí tính chí thiện, đại đạo thiên thành.
Lúc đó, Hạ Hạm không thể ngờ rằng, nhiều năm về sau, cô sẽ kết hôn với Hàn Mặc Nhiễm.
Sau khi lấy lại tinh thần, Hạ Hạm nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi. Cô vô thức nghiêng đầu nhìn tấm ảnh cô dâu chú rể treo trên vách tường.
Chụp ảnh ở đảo Bali, cô mặc một chiếc váy cưới trắng noãn, anh mặc âu phục rất trang trọng. Hai tay cô ôm eo anh, một tay anh khoác lên vai cô, hai người cùng nhìn ống kính cười.
Tấm ảnh cưới này được chụp thân mật tự nhiên đến vậy, mà nhìn hai người cũng rất xứng đôi.
Chỉ có Hạ Hạm biết, khi ấy ôm anh, cô khó chịu như thế nào.
Lúc vừa bắt đầu chụp ảnh, cô và Hàn Mặc Nhiễm đứng cách nhau như đứng cách cả dải ngân hà. Thợ chụp ảnh thấy không được, chụp mấy lần vẫn không hài lòng. Cuối cùng không chịu được đành lên tiếng nhắc nhở: “Hai người là vợ chồng đấy, có thể thân mật một chút được không?”
Sau đó liền có tấm ảnh cưới này.
Hạ Hạm nhìn tấm ảnh lắc đầu, vận mệnh đúng là thứ khiến người ta không thể nhìn thấu.
Danh sách chương