Kết hôn với Hàn Mặc Nhiễm được mấy năm, anh chưa từng gây phiền phức gì cho cô. Vậy nên, Hạ Hạm cũng không muốn gây phiền phức cho anh. Cô đang định nói thì thấy Hàn Mặc Nhiễm cúi đầu cười: “Chắc anh nhớ nhầm rồi, vợ tôi không bị dị ứng với sô cô la.”

Anh nói rất chắc chắn, giọng nói tràn đầy sự tự tin.

Lục Vân Sâm: “…”

Hàn Mặc Nhiễm lại đưa sô cô la cho Hạ Hạm, Hạ Hạm mặt không đổi sắc ăn vào.

Lục Vân Sâm thấy cô ăn xong không có phản ứng gì, lông mày anh ta liền nhíu lại. Lúc đó, anh ta mới hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía Hạ Hạm thể hiện sự tức giận khi bị lừa.

Vì sao Lục Vân Sâm có thể chắc chắn rằng cô bị dị ứng với sô cô la như vậy? Hạ Hạm bỗng nhớ ra đoạn đối thoại giữa cô và Lục Vân Sâm.

Khi cô đang học đại học ở nước ngoài, lúc đó, không biết Lục Vân Sâm đã chia tay người bạn gái thứ mấy, chạy đến tìm cô.

Anh ta gửi tin nhắn cho cô: “Em đang làm gì?”

Hạ Hạm: “Đang sống.”

Lục Vân Sâm: “Anh mua sô cô la cho em, em ra ngoài lấy nhé, anh đang đứng ở cổng trường em.

Hạ Hạm: “Em bị dị ứng với sô cô la.”

Lục Vân Sâm: “Ngày mai em có rảnh không, tối mai chúng ta đi ăn, anh biết ở đây có một nhà hàng rất ngon.”

Hạ Hạm: “Tối mai em không đói.”

Lục Vân Sâm: “Vậy chúng ta đi dạo.”

Hạ Hạm: “Hôm qua vừa đi rồi.”

Lục Vân Sâm: “…”

Một lát sau, Lục Vân Sâm lại gửi tin nhắn đến: “Có phải em không muốn gặp anh đúng không?”

Hạ Hạm: “Anh thật thông minh.”

Lục Vân Sâm: “…”

Vậy nên, chuyện Lục Vân Sâm nghĩ cô bị dị ứng với sô cô la có lẽ là do cuộc đối thoại này. Cộng với mấy câu phía dưới thì có thể nhìn ra cô cố tình nói như vậy. Anh ta thật sự cho rằng cô bị dị ứng với sô cô la à? Lúc đó, cô nói như vậy mà anh ta vẫn tin? Thật không ngờ, đã qua nhiều năm, vậy mà anh ta vẫn ngốc nghếch như vậy.

Cô người mẫu nhỏ bên cạnh Lục Vân Sâm rõ ràng cảm nhận được mình đang bị bạn trai lờ đi. Cô ta xoa trán, thên thể mềm mại dựa vào người Lục Vân Sâm, nũng nịu nói: “Sâm, em hơi khó chịu, đưa em về được không?”

Lông mày Lục Vân Sâm nhíu lại, sắc mặt bộc lộ sự mất kiên nhẫn. Nhưng anh ta nhanh chóng kìm chế lại cảm xúc, vỗ đầu cô ta, dịu dàng nói: “Được, anh đưa em về.”

Lục Vân Sâm tạm biệt mọi người, ôm cô bạn gái nhỏ của anh ta rồi rời đi.

Hạ Hạm nhìn Lâm Tông đang trò chuyện vui vẻ với Hàn Mặc Nhiễm, đột nhiên cô cảm thấy Lục Vân Sâm thật là ngây thơ, tâm tình Hàn Mặc Nhiễm không hề bị ảnh hưởng chút nào.

“Thất ca, Thất tẩu.”

Cách đó không xa, có hai người đi tới. Hạ Hạm cũng quen một người trong đó, là tóc quăn, bọn họ học cùng trường cao trung, anh ta thường xuyên đi theo nghịch phá cùng Hàn Mặc Nhiễm, sau khi tốt nghiệp vẫn thường xuyên qua lại với Hàn Mặc Nhiễm. Sau khi kết hôn, Hạ Hạm cũng gặp anh ta mấy lần.

Khi học cấp ba, anh ta thường gọi Hàn Mặc Nhiễm là Thất ca, cho nên giờ liền gọi cô là Thất tẩu.

Tóc quăn tên là Nghiêm Văn Chung, hiện giờ đang là người đại diện vàng của ngành giải trí. Những bữa tiệc từ thiện như vậy, mặc dù không lớn, các lão đại cấp cao có thể không để ý, nhưng những minh tinh nhỏ thì đều muốn chen chân đến đây. Đi cạnh Nghiêm Văn Chung còn có một cô gái, dáng dấp xinh đẹp, chiếc váy màu bạc làm lộ ra dáng người có lồi có lõm của cô ta.

Hạ Hạm cảm thấy cô gái này rất quen. Cô nhớ hình như gần đây cô ta mới nhận được giải thưởng ảnh hậu, thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo. Kinh nghiệm của cô ta cũng rất phong phú, diễn được rất nhiều vai, giống như trời sinh ra để trở thành diễn viên vậy, chưa đến hai năm đã rất nổi tiếng.

Nghiêm Văn Chung đưa cô ta tới, giới thiệu với mọi người: “Đây là nghệ sĩ của công ty tôi, ảnh hậu mới Giang Y Viện.” Sau đó lại giới thiệu cô ta với mọi người xung quanh, đặc biệt trịnh trọng giới thiệu với Hàn Mặc Nhiễm: “Đây chính là Thất ca anh vẫn hay nói với em. Anh ấy là người sáng lập của khoa học kỹ thuật Bàng Đại Lĩnh Hàng, Hàn Mặc Nhiễm.”

Cô ta rất khiêm tốn, biết lão đại không thích bắt tay với người khác, liền lễ phép cúi chào: “Chào Hàn tiên sinh.”

Hạ Hạm có thể nhìn ra hình như cô ta hơi căng thẳng. Cho dù cô ta đã cố gắng khống chế, cố gắng để tự nhiên, nhưng nỗi bứt rứt bất an, ngón tay và âm cuối hơi run lên đã bán đứng cô ta.

Cũng không đến nỗi nào. Dù sao cũng là ảnh hậu, sao có thể không ra gì chứ?

Hàn Mặc Nhiễm gật đầu với cô ta.

Nghiêm Văn Chung lại giới thiệu tiếp: “Đây là phó tổng Hạ, phó tổng giám đốc của Bắc Việt, đồng thời cũng là vợ của Hàn tổng.”

Cô ta cũng cúi xuống, cung kính chào: “Chào phó tổng Hạ.”

Khi chào cô, biểu cảm của cô ta tự nhiên hơn rất nhiều. Hạ Hạm thầm nghĩ, chẳng lẽ vì khí chất áp bức của Hàn Mặc Nhiễm quá mạnh nên cô ta mới vô thức ngại ngùng? Nhưng cô để ý, khi chào cô, ánh mắt cô ta dừng trên người cô rất lâu. Ánh mắt này không chỉ đơn giản là để nhận dạng, dường như còn muốn dò xét gì đó về cô.

Giới thiệu xong, Nghiêm Văn Chung liền chen đến trước mặt Hàn Mặc Nhiễm, nói chuyện với anh: “Thất ca, gần đây phòng làm việc của em có viết một kịch bản rất hay, cũng mời được biên kịch có chuyên môn nổi tiếng rồi, bây giờ chỉ cần người đầu tư nữa thôi. Anh xem một chút xem có hứng thú nhổ một sợi lông cho chúng em sử dụng được không?

“Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với điện ảnh.”

“Anh đừng vội gạt đi như vậy, đến lúc chúng em kiếm được tiền, đương nhiên sẽ không thiếu phần Thất ca.”

Hôm nay Hạ Hạm uống hơi nhiều rượu.

“Xin lỗi không tiếp được, tôi đi vệ sinh một lát.”

Khi Hạ Hạm đi ra khỏi nhà vệ sinh liền nhìn thấy ở hành lang bên phải có hai người đang đứng. Sảnh bữa tiệc có hai hành lang đều thông với nhà vệ sinh. Đứng ở cửa nhà vệ sinh vừa hay nhìn thấy hai bên hành lang.

Hàn Mặc Nhiễm đứng ở hành lang bên phải hút thuốc, nơi đó vừa hay đúng là nơi hút thuốc, Bên cạnh anh còn có một cô gái, là cô gái mà Nghiêm Văn Chung đưa đến, ảnh hậu mới Giang Y Viện.

Đứng từ xa, cô không nghe rõ hai người kia đang nói gì.

Nhưng đúng như trong suy đoán của cô, Giang Y Viện tới là vì Hàn Mặc Nhiễm.

Cho nên, hôm nay Nghiêm Văn Chung xung phong làm bà mai? Đây là ý của Hàn Mặc Nhiễm, hay là Nghiêm Văn Chung cố tình đưa nghệ sĩ tới để lấy lòng Hàn Mặc Nhiễm, khiến anh góp vốn đầu tư?

Hạ Hạm không biết Hàn Mặc Nhiễm có phụ nữ ở bên ngoài không. Cô chưa từng đi điều tra, cũng không cần thiết phải điều tra. Nhưng không biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác…

Hạ Hạm đi đến cất tiếng gọi: “A Nhiễm.”

Hàn Mặc Nhiễm quay đầu lại, liền nhìn thấy cô. Anh vứt điếu thuốc mới hút được một nửa vào thùng rác. Giang Y Viện thấy cô liền gật đầu chào, vẻ mặt rất tự nhiên, giống như cô ta chỉ vô tình gặp Hàn Mặc Nhiễm nên nói chuyện một vài câu.

Hàn Mặc Nhiễm đi tới chỗ cô: “Bữa tiệc sắp kết thúc rồi, em muốn về chưa?”

Hạ Hạm gật đầu: “Đi nói một tiếng với Lâm Tông đã.”

Hai người tạm biệt Lâm Tông. Hạ Hạm để Lý Mỹ Tầm lái xe cô về, còn cô thì ngồi xe Hàn Mặc Nhiễm trở về.

Sau khi hai người lên xe, mỗi người ngồi một ghế phía sau. Hạ Hạm thuận miệng hỏi một câu: “Anh quen Giang Y Viện à?”

“Không quen.”

“Không quen thì tại sao hai người đứng bên ngoài phòng vệ sinh nói chuyện?”

“Quên rồi.”

Hàn Mặc Nhiễm dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo nhau. Một tay anh đặt trên ghế dựa, một tay đặt trên đầu gối. Bàn tay đặt trên đầu gối nhàn rỗi lật qua lật lại, không biết đang nhìn cái gì trên tay, anh hờ hững trả lời cô.

Đột nhiên Hạ Hạm cảm thấy mình hơi nhiều chuyện, tự nhiên hỏi đến đời tư của anh làm gì?

Quả nhiên, Hàn Mặc Nhiễm ung dung ngẩng đầu lên nhìn cô. Trong xe hơi tối, ánh mắt anh càng sâu hơn, sự sắc bén càng lộ ra rõ hơn, trong đáy mắt ẩn chứa ý cười không quá chân thực: “Sao đột nhiên lại hứng thú với chuyện đời tư của tôi? Không phải em đã nói chúng ta không được xen vào đời tư của đối phương à? Sao vậy? Thay đổi suy nghĩ?  Bắt đầu muốn quản người đàn ông của em?”

Ánh sáng trong xe không rõ lắm, nét mặt của anh khiến người ta không thể nhìn thấu,

Hạ Hạm chỉ muốn tát cho mình một cái, quả nhiên nhiều chuyện rồi.

“Được rồi, là tôi nhiều chuyện.”

Cô không nói gì nữa, anh cũng chẳng nói gì thêm, trong xe bỗng yên tĩnh lại.

Một lát sau, đột nhiên cô nghe thấy anh cười khẽ một tiếng: “Em từng thích cái tên ngu ngốc kia, hoặc là nói, tên ngu ngốc kia từng thích em, đúng không?”

Hạ Hạm nhíu mày nhìn anh. Anh cúi thấp đầu, tiếp tục thưởng thức những ngón tay đặt trên đầu gối. Ngón tay thon dài, dường như anh rất hài lòng.

Dường như anh chỉ bâng quơ nói ra câu này.

Sau khi thành công, danh tiếng lẫy lừng, Hàn Mặc Nhiễm cũng bớt tinh tướng đi nhiều, rất ít khi dùng từ “ngu ngốc” này để nói về người khác.

Đột nhiên cô nhớ tới thiếu niên kiêu ngạo tinh vi ngày trước khiến người ta chán ghét.

“Anh nói ai ngu ngốc?”

“Ai ngu ngốc thì tôi nói người đó.”

Đương nhiên Hạ Hạm biết anh nói đến ai. Anh đang nói đến Lục Vân Sâm. Mặc dù hôm nay tên ngốc đó đúng là hơi ngốc nghếch, nhưng Hàn Mặc Nhiễm nói bằng giọng điệu như vậy khiến Hạ Hạm cảm thấy khó chịu.

Anh đang chế giễu cô bị một tên ngốc thích, hoặc là nói anh đang chế giễu cô thích một kẻ ngu ngốc, giống như ngày trước chế giễu cô vì đố kỵ mà đi mách lẻo anh với giáo viên.

Mặc dù Hạ Hạm hiểu rất rõ, loại người như Hàn Mặc Nhiễm vừa tinh tướng vừa tự phụ, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nói: “Hàn Mặc Nhiễm, anh có biết anh rất đáng ghét không.”

Anh giương mắt nhìn cô, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, tôi thật sự rất đáng ghét.” Nói xong, đột nhiên anh xích lại gần, cánh tay anh vẫn còn khoác lên ghế dựa, lúc tới gần cô, cánh tay kia cũng vừa hay đặt ở sau lưng cô, giống như đem cô nhốt lại trong ngực anh.

Anh hơi khom người, gương mặt gần trong gang tấc. Khi anh nói, hơi nóng liền phả lên mặt cô.

Anh nói: “Thế nhưng, Hàn Mặc Nhiễm đáng ghét như vậy lại là người đàn ông của em. Em nói xem, em có thấy tức hay không?”

Giọng nói tràn ngập ý cười, mỗi một chữ đều giống như muốn ăn đòn.

Nháy mắt đó, Hạ Hạm chỉ cảm thấy tức giận bốc hết lên đầu, cô thật sự muốn giơ tay tát cho cái tên đáng ghét này một cái.

Nhưng Hạ Hạm lại nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở. Cô ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không muốn chấp nhặt với anh.

Nhưng người kia lại không chịu rời đi. Anh vẫn ghé sát vào gần như thế, hơn nữa càng ngày lại càng gần, môi của anh như sắp dán vào cổ cô, rồi dừng lại ở nơi cổ mềm mại nhất, ngay phía trên động mạch. Hơi thở trong miệng anh phả lên, Hạ Hạm cảm thấy hơi ngứa.

Anh nhỏ giọng mở miệng, giọng nói hơi biến đổi: “Đột nhiên tôi rất muốn em, Hàn phu nhân.”

“…”

Hạ Hạm không chịu được nữa, cô đẩy anh ra, tức giận nói: “Anh bị thần kinh à? Uống nhiều quá phải không?”

Hạ Hạm vừa dứt lời, đột nhiên anh giữ tay cô lại. Hạ Hạm vô thức kêu lên một tiếng, một cánh tay khác của anh liền ôm eo cô, nhấc cơ thể cô lên rồi lại đặt xuống. Trong nháy mắt, Hạ Hạm liền ngồi trên đùi anh.

Hạ Hạm vô thức giãy dụa, một tay anh liền cầm lấy tay cô, một tay khác thì ôm eo cô, gắt gao giữ chặt cô lại, lực trên tay còn rất mạnh, khiến cho cơ thể hai người áp chặt vào nhau.

“Anh làm gì vậy?”

Cô cắn răng nhìn anh chằm chằm.

Khóe miệng anh vẫn tràn ngập ý cười, đôi mắt càng âm u hơn, sâu không thấy đáy. Anh hơi cúi người đối mặt với cô, giọng nói khàn khàn, miệng ngập tràn mùi rượu.

“Không phải tôi vừa nói rồi sao? Tôi muốn em…”

“…”

“Em quên chúng ta là vợ chồng à?”

Phải rồi, cô và Hàn Mặc Nhiễm là vợ chồng, không có tình cảm, chỉ có lợi ích.

Lái xe còn đang ở đằng trước, vậy mà anh lại nói những lời trắng trợn như vậy. Cho dù da mặt Hạ Hàm dày nhưng lúc này cũng thẹn đỏ cả mặt.

“Anh điên rồi Hàn Mặc Nhiễm, trên xe còn có người đấy!”

“Thì sao?” Anh bực bội nói: “Lái xe vào hẻm nhỏ phía trước đi.”

Trợ lý lái xe liền đáp, sau đó quả nhiên đánh tay lái lái xe đi vào hẻm nhỏ.

Hàn Mặc Nhiễm tiếp tục nói: “Xuống xe, cách xa một chút.”

Trợ lý ngoan ngoãn xuống xe, một lát sau thì không nghe thấy tiếng bước chân của anh ta nữa.

Trong xe chỉ còn lại hai người. Lúc này, Hạ Hạm đang dạng chân ngồi trên người anh. Hàn Mặc Nhiễm giữ chặt cô, trong xe rộng lớn chỉ còn có tiếng hô hấp của hai người, bầu không khí bên trong vô cùng mập mờ.

Hàn Mặc Nhiễm xích lại gần Hạ Hạm, chóp mũi dán vào chóp mũi của cô. Hạ Hạm vô thức tránh đi. Anh cũng rất kiên nhẫn, quay đầu theo hướng cô tránh, dán miệng lên môi cô. Nháy mắt, chóp mũi cô tràn ngập hương vị của anh.

“Hiện giờ chỉ còn hai chúng ta thôi, Hàn phu nhân.”

“…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện