Sở Diệm chưa từng nuôi con nhưng có cảm giác hắn bây giờ chẳng khác đang nuôi con là mấy, thức khuya dậy sớm hầu hạ chăm nom, khó khăn lắm lúc gần sáng mới ngủ được tí xíu, chưa kịp nằm mơ đã bị chuông báo thức inh ỏi reo bên tai, báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu.
Còn muốn nằm ườn trên giường ư, cứ nghe “tạp âm” thế này làm sao nằm tiếp được nữa:
“Sở Diệm, mau rời giường, Sở Diệm, đừng nằm ườn…” Tiếng đập cửa và chuông báo thức ngày nào cũng vang lên vô cùng đúng giờ.
Sở Diệm ngồi dậy, tiện tay vơ đại chiếc khăn tắm trên tủ đầu giường quấn quanh hông rồi sầm mặt ra mở cửa.
Thanh Phong vừa gặm lát khoai chiên vừa hỏi với vẻ chờ mong: “Sáng nay ăn cái gì vậy?”
“Chẳng phải em đang ăn sao?”
Thanh Phong thoăn thoắt múa vuốt hai, ba lần là nhét hết chỗ khoai còn lại vào mồm rồi chìa cái bao rỗng cho hắn xem trông rất vô tội.
“…” Sở Diệm cúi đầu nhìn vào cái bụng của nó: “Em sẽ sớm biến thành một con rồng béo ị cho coi.” Không phải nhắc nhở, hắn là đang nguyền rủa.
Thanh Phong miệng nhai nhóp nhép, “Béo quá.”
Sở Diệm: “…”
“Trước khi ăn phải đánh răng.” Hắn túm tóc Thanh Phong kéo vào nhà tắm.
Thanh Phong ngoan ngoãn đứng trước gương, há miệng chờ anh giai chung nhà hầu hạ.
Sở Diệm lấy kem đánh răng và bàn chải đưa cho nó, “Tự làm đi.”
Thanh Phong nghe lời, đi nặn kem đánh răng.
…
Tuýp kem đánh răng mới mua hai hôm trước vì thế đã kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của nó một cách oanh liệt mà chóng vánh.
Sở Diệm lấy bàn chải quệt một ít kem dính trên răng Thanh Phong rồi bình thản đánh răng với bản mặt vô cảm.
Thanh Phong cũng đánh răng, vừa đánh vừa… ăn.
Nhìn hình bóng hớn hở nhai nuốt kem đánh răng của Thanh Phong phản chiếu trong gương, Sở Diệm quyết định thôi thì để mai hẵng sửa cho nó.
Rửa mặt thì không cần phải dạy.
Sở Diệm lau mặt xong xuôi, vắt khăn lông lên chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên thấy một chiếc lược bị nhét vào tay mình, rồi Thanh Phong nói: “Chải tóc.”
Sở Diệm vươn tay bới tung tóc nó lên, nhưng mái tóc suôn dài như thác nước màu bạc của nó hệt như quân sĩ đã qua huấn luyện, chỉ trong chốc lát đã rũ xuống như cũ, “Chải xong rồi.”
“Dùng lược chải cơ.” Thanh Phong vẫn kiên trì, “Trong ti vi có người chuyên chải tóc, gọi là sơ(chải) đồng.”
“…” Sở Diệm lấy lược gõ vào đầu nó cái cốc.
Chỗ bị gõ trúng nhú ra một cái sừng rồng, Thanh Phong đưa tay gãi đầu, “Ngứa, ngươi gõ đầu ta làm gì?”
“Là thư đồng, ‘thư’ là sách ấy.”
Ăn cơm là việc Thanh Phong thích nhất, còn thích hơn cả xem ti vi.
Sở Diệm vẫn đang bận rộn trong bếp, Thanh Phong đã ngồi vào bàn, mặc sẵn tạp dề chờ cơm dọn lên.
Sở Diệm bưng bánh mì nướng và mứt hoa quả lên, nhìn thấy cái tạp dề nó mặc trên người thì nhíu mày bảo: “Cái đó của thím Trương.” Thím Trương là người giúp việc theo giờ hắn thuê, vì mỗi chủ nhật đều tới dọn dẹp nên bà để lại một số dụng cụ trong nhà.
Thanh Phong vuốt ve tạp dề như đang vuốt ve thứ gì quý lắm, “Ta mượn mặc thử.” Miệng thì nói vậy nhưng bụng lại đang bảo dạ, đợi lát nữa sẽ lén giữ lại cất vào trong bụng.
“Trên đó dính vết bẩn đấy, chả biết bao lâu rồi chưa giặt nữa.” Sở Diệm ngừng lại một chút rồi tiếp: “Đừng cho vào bụng.”
Thanh Phong: “…” Nó bị lộ tẩy rồi ư? “Nếu em thích, lát nữa tôi dẫn em đi siêu thị.” Sở Diệm thấy hai mắt nó sáng bừng lên thì trong lòng không khỏi râm ran vui sướng, cả cơn bực dọc vì thiếu ngủ cũng vơi đi không ít, khóe miệng khẽ nhếch lên một tẹo, “Mau ăn đi.”
Thanh Phong hai tay múa may, thoăn thoắt càn quét bánh mì nướng nhét vào mồm.
Sở Diệm vừa ăn xong miếng thứ nhất, đang chuẩn bị lấy miếng thứ hai, nhưng chỉ có thể tròn mắt nhìn mớ bánh mì đủ ăn ba bữa chỉ trong nháy mắt toàn bộ chết mất xác. Hắn lặng lẽ rụt tay về.
Trước khi đi siêu thị, vì để thỏa mãn yêu cầu đòi chải đầu của Thanh Phong, Sở Diệm cũng chịu buộc tóc cho nó. Trong nhà không có sẵn dây buộc tóc, hắn đành dùng dây thun khi mua thức ăn nhanh còn giữ lại. Vốn hắn lo loại thun này sẽ cuốn tóc, nhưng nào ngờ dùng trên tóc Thanh Phong lại dễ một cách bất ngờ. Thanh Phong rất thích kiểu tóc mới của mình, đứng trước gương tạo dáng cả buổi. Đến khi ra khỏi nhà, Sở Diệm bất ngờ chụp lên đầu nó một cái mũ tai bèo.
Thanh Phong: “…”
Sở Diệm đi trước, Thanh Phong lẽo đẽo theo sau, thất thểu lết từng bước một, so với lần đầu lên phố cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.
Sở Diệm kìm lòng không đặng phải dừng bước hỏi nó: “Đang buồn chuyện gì vậy?”
Thanh Phong dùng dằng vuốt nón, “Nóng.”
Sở Diệm nghẹn họng nhìn lá vàng và bao nylon bị gió lạnh thổi bay phấp phới quanh họ.
Thanh Phong giật giật vành nón.
Sở Diệm nói: “Màu tóc của em bắt mắt quá.”
Hắn vừa nói xong, một gã thanh niên đầu tóc ổ gà bảy màu trượt ván lướt qua người họ cái vút.
Thanh Phong như mới vỡ lẽ, “Chưa đủ sặc sỡ sao?”
Sở Diệm: “…” Thôi, do hắn tự chột dạ.
Với Sở Diệm, siêu thị vẫn là siêu thị như trước, nhưng bên cạnh có thêm một chú rồng làm cho tâm hồn hắn thấy phơi phới.
Thanh Phong chẳng khác nào một đứa bé tò mò, đến chỗ nào cũng phải sờ sờ mó mó, nhìn trước ngó sau, cả quầy thu ngân cũng không bỏ qua. Sở Diệm sợ nó gặp rắc rối nên lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác một trăm hai mươi phần trăm căng mắt theo dõi nó, chuyện mua tạp dề vì thế mà bị cả hai người lãng quên.
Tuy Thanh Phong từ nhỏ tới lớn sống trong lăng mộ, chưa bao giờ được nhìn thấy thứ gì bên ngoài, nhưng tâm lý của nó cực vững, gặp những thứ kỳ quái mà không hề sợ hãi, ngược lại còn thấy vô cùng hào hứng.
Thấy nó thích ứng rất tốt, Sở Diệm vừa mới thở phào một hơi thì lại phát hiện quầy rượu đỏ hai người vừa đi ngang qua… trống trơn.
“E hèm!” Trước khi Thanh Phong kịp xuống tay lần thứ hai, Sở Diệm đã giữ chặt lấy cổ tay nó.
Thanh Phong ngờ vực nhìn hắn.
Sở Diệm nói: “Nếu em thích tụi mình có thể mua về.”
“Cần trả tiền à?”
“Ừ.”
“Ta thế này là khỏi phải trả.” Thanh Phong đắc ý khoe khoang.
Sở Diệm: “…” Có phải lăng mộ bị viếng nhiều quá nên thả nó ra trả thù xã hội không nhỉ?
Dưới thái độ kiên quyết bền bỉ của Sở Diệm, rượu đỏ được trả về chỗ cũ, vì hắn không muốn một ngày nào đó khi mở cửa ra, đứng trước nhà hắn sẽ là tiểu tổ chuyên giải phẫu người ngoài hành tinh cho chính phủ phái tới. Để đền bù, tạp dề được mua hai cái, đương nhiên thức ăn mua cũng không ít.
Thanh Phong không ai chỉ dạy mà tự luyện thành xếp-salad-đại-pháp (1), chiếc xe đẩy nhỏ chuyên dùng trong siêu thị chẳng mấy chốc bị xếp thành một tòa núi bé.
Nhìn nó hùng hổ, nghênh ngang đẩy xe ra quầy thu ngân, Sở Diệm tự động lấy ra hai cái thẻ tín dụng – Lát về nhà phải gọi cho ngân hàng tăng hạn ngạch sử dụng lên thôi.
Lúc sống một mình, cuộc sống đơn giản biết bao nhiêu, ngày nào cũng như ngày nào, giờ có thêm một người, vấn đề đâu chỉ nhân đôi mà còn phức tạp tới mức khiến hắn đầu óc quay cuồng. Vì tránh không để Thanh Phong thu hút quá nhiều chú ý không cần thiết, Sở Diệm thôi không thuê thím Trương nữa, và cũng từ đó về sau, công việc quét dọn, lau chùi, giặt quần áo, nấu cơm hằng ngày đều do một tay hắn lo liệu.
Chưa làm thì chưa biết, cuộc sống thường ngày thấy vậy mà lại có lắm “nội dung” phong phú nhường ấy, nhưng bù lại trong lòng hắn lại vô cùng thỏa mãn, không như trước kia, tuy cầm trong tay các bảo vật vô giá nhưng lòng lại trống trải đến mức chết lặng.
Đây chính là tương lai mà hắn hằng mong – An nhàn, yên ả, no đủ.
Chỉ có điều hơi bị thừa một khía cạnh:
Phiền phức.
Nhìn Thanh Phong nhón chân rón rén bước ra khỏi bếp, trên mép còn dính ít vụn bánh bao, hắn mỉm cười, thở dài.
Tiết thanh minh.
Sáng hôm ấy Sở Diệm dậy thật sớm, đi mua hoa quả và rượu rồi dắt Thanh Phong lên núi.
Từ lúc trả được thù lớn, thoát chết trong chân tơ kẽ tóc, cho tới những ngày tháng an bình, nhàn hạ, vốn cần một khoảng thời gian chuyển tiếp khá dài, nhưng may nhờ có Thanh Phong lúc nào cũng vui đùa ầm ĩ nên quá trình này cứ bất giác trôi qua bao giờ chả hay. Đến khi giật mình nhớ lại, tiềm thức của hắn sớm đã chấp nhận tất cả, chấp nhận sự thật rằng con người kiêm hai vai diễn quan trọng là cha nuôi và kẻ thù trong đời hắn đã hết đất diễn, đã lùi khỏi sân khấu ngay tại con đường mộ u ám, tối tăm kia thuở nào.
Đứng trước ngọn núi, Thanh Phong vừa thấy thân quen vừa thấy sợ hãi, thế giới bên ngoài lăng mộ quá đẹp đẽ, sau khi quen dần thì sẽ rất khó để một lần nữa thích ứng với cuộc sống tăm tối, không thấy ánh mặt trời trong lăng mộ. Giờ đây nhìn thấy núi non, nó bỗng cảm giác mình sắp bị lăng mộ gọi về.
Nó kể với Sở Diệm suy nghĩ này của nó, Sở Diệm lại khịt mũi khinh bỉ: “Tin tôi đi, ngoài tôi ra sẽ chẳng còn thằng ngốc nào ngờ nghệch đi mời em về nhà ở đâu.”
Thanh Phong ngẫm nghĩ một hồi rồi chợt nói: “A, ý ngươi có phải muốn nói, đối với ta, ngươi là độc nhất vô nhị không?”
Sở Diệm: “…” Chốc về phải tra xem “độc nhất vô nhị” có phải có nghĩa xấu hay không.
Trên núi mây hờ hững trôi, gió thổi hiu hiu.
Nhìn hàng hàng những bia mộ, Thanh Phong tò mò hỏi: “Một người sao lại có nhiều bia mộ như vậy?”
Sở Diệm nói: “Mỗi tấm bia là một người.”
Thanh Phong cả kinh nói: “Chật chội ghê nhỉ.” Nếu đây là nơi bọn Bạch Cương sinh sống, họ đã sớm quậy tưng chỗ này lên rồi.
Sở Diệm nói: “Không sao cả, bọn họ không có thói quen ngồi dậy đi tới đi lui.”
Thanh Phong hỏi: “Vậy cần có nghĩa địa để làm gì?”
Sở Diệm im lặng một thoáng mới đáp: “Ít ra có nơi để người sống quay lại thăm viếng.”
“Tại sao không đặt trong nhà í? Có vẻ tiện hơn nhiều chứ?”
“Bởi vì tôi không muốn sống trong nghĩa địa.”
Sống trong nghĩa địa đúng là không thoải mái cho lắm, nó lững thững đi được vài bước lại chợt nhận ra lập luận của hắn không đúng, “Nhưng mà nhà của ngươi đâu phải nghĩa địa đâu.”
Sở Diệm lấy một tép kẹo cao su nhét vào miệng nó.
Thanh Phong nhanh chóng nuốt xuống, sau đó lại há miệng ra: “A.” Mắt nó hấp háy như có chữ “mong được đút tiếp” phát sáng.
Sở Diệm: “…” Đáng lẽ phải cho nó ăn keo dán sắt mới đúng.
Cha mẹ Sở Diệm được mai táng cùng nhau. Đương nhiên hắn không hề cho rằng Sở Thiên Âm vì cảm động trước mối tình sâu nặng của cha mẹ hắn mới không chia cắt, Sở Diệm nghĩ hơn năm mươi phần trăm chắc là cân nhắc về chuyện tiền nong. Nhưng kết quả khiến hắn rất hài lòng, nếu cha mẹ hắn biết được, có lẽ họ cũng sẽ mong được chôn cùng một huyệt.
Thanh Phong ngạc nhiên chỉ vào cái tên khắc tên tấm bia, “Cùng họ với ngươi nè.”
Sở Diệm buồn bã. Sau khi được Sở Thiên Âm nhận nuôi, mọi người đều tưởng hắn lấy họ của Sở Thiên Âm, chẳng mấy ai biết cha mẹ của hắn thật ra cũng họ Sở. Năm xưa cha hắn cũng vì câu “Ba trăm năm trước đều là anh em” mới mở cửa dẫn con sói Sở Thiên Âm vào nhà.
Người trong hình mặt mày vui tươi, nét cười ấy vẫn hệt như trong ký ức của hắn.
Ký ức đã từ lâu lắm rồi. Mặt mũi của họ dần trở nên mơ hồ, nhưng đau đớn và nhớ nhung lại càng rõ nét hơn xưa.
Những xót xa, những bi thương cứ như hàng ngàn hàng vạn con bướm muốn phá kén chui ra, sau đó phần phật vỗ cánh bay tới khắp các ngõ ngách cơ thể. Cơn ác mộng khiến hắn giật mình tỉnh giấc giữa đêm nhưng lại không dám đả động tới bất cứ ai, vào giây phút này đây lần đầu tiên bị phơi bày dưới ánh mặt trời, còn tên ác ma trong mộng đã chẳng thế tự cao tự đại như xưa nữa rồi.
Hắn chầm chậm ngồi xuống, khoảnh khắc đầu gối chạm vào đất, ở góc khuất nhất trong linh hồn của hắn khẽ run lên, bao nhiêu chuyện xưa cũ lũ lượt tràn về, phá bỏ mọi gông cùm giam cầm bản thân, trả lại tự do cho chính bản thân hắn.
Hắn nhẹ nhàng đặt hoa xuống trước mộ cha mẹ, quỳ ở đó nhìn chằm chằm vào bia mộ, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng. Hơn mười mấy năm nay, mỗi lần cùng Sở Thiên Âm đến đây, phẫn nộ và đau thương của hắn chỉ có thể giấu kín trong lòng, những lời muốn nói không ngừng tích trữ bên trong, không ngừng thay đổi, cho tới hôm nay, hắn mới có thể đường hoàng nói ra. Nhưng khi khoảnh khắc ấy thật sự tới, hắn lại cảm thấy những buồn đau và xót xa trong quá khứ bỗng chốc chẳng còn quan trọng, quan trọng chính là…
“Sở Thiên Âm chết rồi.”
Hắn từ tốn nói ra câu đó. Vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, cứ như hắn đang nói cho họ biết đóa hoa hắn tặng hôm nay đáng bao tiền.
“Ba, mẹ…”
Hắn ngẩng đầu lên, ngước nhìn hai đám mây quấn quít vào nhau xa xa nơi chân trời, rồi khẽ nói: “An nghỉ nhé.”
Sau khi xuống núi, Sở Diệm dẫn Thanh Phong xuống vào một thành phố trong vùng lân cận.
Trên đường Thanh Phong chỉ im lặng, không hề giống Thanh Phong của thường ngày.
Sở Diệm nhịn cả một tiếng, cuối cùng nhịn hết nổi phải mở lời hỏi: “Đói à?”
Thanh Phong đáp: “Không ăn cũng không đói lắm, ăn cũng không no.”
Sở Diệm: “…” Hóa ra hắn đang nuôi một cái động không đáy, xem ra phải mau chóng tìm việc làm mới ổn.
Sau khi xe vào thành phố, hai người không tìm nhà trọ nghỉ ngơi mà chạy thẳng vô một con hẻm nhỏ.
Thanh Phong hiếu kỳ dán mặt vào cửa sổ, mải mê ngắm nhìn những tấm biển quảng cáo muôn màu muôn sắc.
“Đây là đường bán đồ cổ rất nổi tiếng.” Sở Diệm ngừng một chút rồi tiếp: “Trước đây cha mẹ tôi từng mở cửa tiệm ở đây.”
“Ồ.”
Sở Diệm nhỏ giọng nói: “Họ bán đồ cổ.” Hắn trưởng thành sớm, khi ấy người lớn trong nhà tưởng hắn vẫn chưa hiểu chuyện nên việc gì cũng nói trước mặt hắn, hắn nhớ rất rõ trong số đó có rất nhiều việc mờ ám. Bọn họ có quan hệ tốt với Sở Thiên Âm chẳng qua bởi vì Sở Thiên Âm chưa bao giờ mang hàng giả tới gạt họ.
Sở Diệm đỗ xe trước cửa một căn nhà ba tầng cũ kỹ. Cửa nhà khóa chặt, hai bên tường dán đầy tờ bướm quảng cáo “Bán cửa hàng” cứ như sợ người khác không thấy.
Thấy Sở Diệm cứ đứng im bất động, Thanh Phong bèn lặng lẽ mở cửa xe.
Mông nó vừa nhúc nhích, Sở Diệm đã kéo cổ áo nó lại, “Đi đâu đó?”
Thanh Phong đáp: “Hóng gió.”
Sở Diệm móc ví lấy hai tờ một trăm bạc đưa cho nó, “Nhớ cách dùng không? Muốn ăn gì thì tự mua.”
Thanh Phong nhận tiền, gật đầu lia lịa.
Thanh Phong cảm thấy cổ áo chợt hơi căng, sau đó là gương mặt bị phóng to gấp mấy lần của Sở Diệm hiện lên ngay trước mắt nó, “Phải mua đấy!” Chữ nào chữ nấy như bắn ra từ kẽ răng, nghe rất chi là kêu.
“Biết mà.” Thanh Phong đưa tiền lên môi hun chụt chụt rồi mới cất vào túi.
Sở Diệm cau mày bảo: “Ai dạy em thế?”
“Ti vi á.”
“…Trên tiền có vi khuẩn, là mấy thứ không sạch sẽ ấy, sau này không được hôn nữa.”
“Tại sao lại có vi khuẩn?”
“Vì nhiều người từng sờ vào.”
“Nhiều người sờ vào thì sẽ không sạch sẽ?”
Cứ hỏi tiếp như vậy sẽ không bao giờ có hồi kết. Sở Diệm buông tay ra, xua tay đuổi nó, “Em đi được rồi đấy.”
Thanh Phong chụp lấy tay hắn, “Ta không chê ngươi bẩn đâu.”
Sở Diệm: “…”
Hôm nay trở về chốn xưa, đáng lẽ hắn phải thấy cảm xúc dào dạt, nhưng giờ đây đứng trước căn nhà cũ kỹ tan hoang, Sở Diệm không thể nào tìm thấy những cảm giác ấm áp khi xưa. Ngôi nhà hắn từng lưu luyến, người hắn từng lưu luyến, tháng ngày hắn từng lưu luyến, rốt cục vẫn chỉ mãi mãi ở lại trong ký ức của hắn.
Hắn ghé vào cửa sổ xe, lặng lẽ lấy ra một điếu thuốc.
Làm trong nghề này của bọn họ ai cũng hút thuốc, khói thuốc càng nồng càng tốt, có thể cảm giác được hơi người, nhưng cả Sở Thiên Âm và hắn đều không thích hút. Sở Thiên Âm sợ để lại dấu vết, còn hắn thì sợ chết sớm. Lúc bấy giờ Sở Thiên Âm vẫn còn ung dung sống trên cõi đời, hắn làm sao cho phép bản thân mình dùng mạng để đùa.
Nhưng hiện tại, có lẽ hắn có thể thử hút một chút.
Sở Diệm sờ vào túi áo nhưng lại không tìm thấy bật lửa, muốn xuống xe đi mua lại sợ lúc Thanh Phong về không nhìn thấy hắn, vì vậy chỉ đành ngồi yên tiếp tục chờ.
Chờ một lèo hai tiếng đồng hồ.
Lúc trở về, Thanh Phong nhìn thấy đôi mày của Sở Diệm đang cau tít lại, giữa mày nhăn nhúm như một cái gút to.
“Ta mua cho ngươi xúc xích xông khói nè!” Nó nịnh nọt dâng xúc xích cho hắn.
Sở Diệm cầm lấy xúc xích, vừa ăn vừa xụ mặt.
Thanh Phong ngồi yên tại chỗ, cái mông cứ nhích qua nhích lại, hai mắt mở to trông rất vô tội, “Ngon không?”
“Không ngon.”
“…Ta ăn giúp ngươi?”
“Không cần.”
“Nhìn ngươi ăn thấy thích lắm cơ mà.”
“Nể mặt em thôi.”
“…”
Ăn xong, Sở Diệm thuận tay ném cây que vào ngay cái thùng rác cách đó hai mét – Anh Sở nhà ta từng luyện mà. “Nãy đi đâu đó?”
Rầm một tiếng, nóc xe bị va chạm một cú khá mạnh.
Sở Diệm cả kinh, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện do sừng của Thanh Phong mọc lên.
Không gian trong xe có vẻ không đủ cho một con rồng, Thanh Phong sửa mấy tư thế vẫn thấy không thoải mái nên chỉ đành tiếc nuối rụt đuôi và sừng lại.
Sở Diệm quan sát toàn bộ quá trình, chợt thấy hàm răng hơi ê, “Rốt cục em đang làm cái gì?”
Thanh Phong đáp: “Ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi.”
“…Sừng của em bị hư?” Sở Diệm thò tay bới tung tóc nó.
“Không phải.”
Sở Diệm sầm mặt, mạnh tay đẩy đầu nó ra, “Thế là chuyện gì?”
Thanh Phong chỉ vào căn nhà cũ kỹ, “Cửa hàng này do cha mẹ ngươi mở đúng không?”
Sở Diệm không phủ nhận.
Thanh Phong lấy một tờ giấy giao cho hắn như đang dâng hiến bảo vật, “Số tài khoản ngân hàng của chủ nhà, ta bàn bạc xong xuôi giùm ngươi rồi, ổng sẽ bán cho ngươi.”
Sở Diệm: “…”
“Ổng bảo năm trăm vạn, ta bảo bốn trăm chín chín vạn, ổng đồng ý.”
Sở Diệm: “…”
Thanh Phong thấy hắn ngồi đờ ra luôn thì vươn tay ôm lấy hắn, “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Sở Diệm nhếch mép hỏi: “Tôi không đào đâu ra từng ấy tiền thì phải làm sao?”
Thanh Phong vói tay vào họng lấy ra một tòa tháp Linh Lung bằng vàng, “Ta nhặt về đấy, cho ngươi nè.”
Sở Diệm nhìn cái tháp bằng ánh mắt phức tạp. Lúc xưa nhà Tư Mã, nhà họ Tôn, nhà họ Trương đều ôm lòng chiếm đoạt tháp này, nhưng mấy ai ngờ được cuối cùng nó lại rơi vào tay hắn.
“Không đủ hả?” Thanh Phong định móc ra tiếp.
“Đủ.” Sở Diệm đặt tháp ở ghế sau, nâng cằm nó lên kéo qua trái rồi lại kéo qua phải để ngắm nghía, “Miệng em đâu có lớn, sao lại giấu được nhiều thứ như vậy chứ?”
“Ta dạy ngươi nhé?” Sau khi rời khỏi lăng mộ, Thanh Phong học được không ít thứ từ Sở Diệm, vì vậy nó vô cùng muốn đền đáp một, hai chuyện.
Sở Diệm cương quyết từ chối.
“Vậy chừng nào tụi mình giao tiền?”
“Không giao.”
“Tại sao?”
“Không mua.”
“Tại sao?”
“Không muốn.”
“Tại sao?”
“Vì không muốn tiếp xúc với bất cứ thứ gì hoặc bất cứ một ai có dính líu tới quá khứ.” Sở Diệm thầm trả lời trong lòng.
Không thấy hắn trả lời, Thanh Phong vẫn kiên trì gặng hỏi tới cùng: “Tại sao?”
“Không nói.”
Sở Diệm nổ máy xe, tạm biệt nhà xưa, chầm chậm lái xe ra khỏi con hẻm đã mang lại cho hắn biết bao niềm vui thuở nào, nhưng giờ đây lại chỉ là một con hẻm bình thường không có quan hệ gì với hắn.
Trăm hay không bằng quen tay, đổi nghề không phải chuyện dễ dàng gì cho cam, nhất là với Sở Diệm.
Hắn ôm báo nghiên cứu suốt một tuần, cuối cùng quyết định mở cửa hàng riêng. Hắn không lo về khoảng vốn, đi theo Sở Thiên Âm bao năm, tiền dành dụm được đủ xài khá rất lâu. Vả lại hắn đã báo Sở Thiên Âm mất tích, nếu không có gì ngoài ý muốn, sau bốn năm là có thể tiếp quản di sản của Sở Thiên Âm. Về việc này hắn chẳng thấy thẹn trong lòng chút nào, phần lớn tài sản của Sở Thiên Âm vốn thuộc về cha mẹ hắn, phần còn lại hắn sẽ mang đi làm từ thiện, xem như tích chút phước đức cho Sở Thiên Âm đã sống thất đức cả đời.
Xưa nay hắn làm việc luôn nhanh, gọn, lẹ, nếu đã quyết định thì sẽ lập tức hành động.
Thanh Phong thấy hắn ngày nào cũng đi sớm về khuya nhưng không biết hắn đang bận việc gì bên ngoài, muốn giúp đỡ lại sợ càng giúp càng phiền, vậy nên chỉ đành ngoan ngoãn ở nhà trông nhà. Mãi tới một tháng sau, Sở Diệm mới dắt nó đi xem cửa tiệm.
Cửa tiệm nằm trong trung tâm quảng trường, chiếm hẳn một vị trí hoàng kim, hai bên đều là cửa hàng đồ hiệu nổi tiếng quốc tế.
Thanh Phong đọc không hiểu bảng hiệu, nó chỉ cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt.
“Phong Hỏa Luân (2), ở trong đó bán bánh xe hả?” Nó hỏi.
Sở Diệm đáp: “Em vào trong xem là biết.”
Thanh Phong theo hắn vào trong. Cửa tiệm bày trí rất nhã nhặn, trên mỗi chiếc bàn tròn nhỏ phủ một tấm khăn trải bàn ca rô, trông có đôi chút phong cách hoài cổ. Cửa tiệm vừa mở cửa, khách khứa khá đông đúc nhưng được cái không ồn ào xô bồ.
Thấy khách khứa ăn có vẻ ngon miệng, Thanh Phong trông mà thèm nhỏ dãi, “Họ đang ăn cái gì vậy?”
“Tự em thử xem.” Hắn đưa nó ngồi xuống trong góc, nơi này gần nhà vệ sinh, không ai để ý.
Sở Diệm chọn hai bình trà và mười phần điểm tâm.
Thanh Phong nhìn mở điểm tâm màu sắc sặc sỡ là thấy thích ngay. Nó vừa ăn, Sở Diệm vừa giải thích cho nó nghe: “Chỗ này vốn là quán cà phê, chủ quán muốn ra nước ngoài phát triển, tôi nghe đồn chỗ này làm ăn cũng được nên mới sang lại quán, phần lớn những thứ trong quán đều giữ lại cả, chỉ thay hết mớ bàn ghế cũ, đổi cà phê thành trà, còn điểm tâm vẫn là điểm tâm lúc trước, tôi từng ăn thử, thấy mùi vị cũng được. Đầu bếp và nhân viên phục vụ đều từ quán cũ.”
Nghe hắn lải nhải đủ chuyện, Thanh Phong lúc hiểu lúc không, nó nói: “Ăn ngon ghê.”
Chỉ một câu của nó đã biến tất cả bôn ba cả tháng trời của hắn trở nên có giá trị, không uổng công sau khi thành công, suy nghĩ đầu tiên của hắn là mong được chia sẻ với nó. Nửa đời hắn từng trộm vô số đồ cổ, thành tựu lớn nhất chính là trộm được con rồng tên Thanh Phong. Sở Diệm mỉm cười nhấp một hớp trà, “Không đủ lại gọi thêm.”
Thanh Phong hớn hở gật đầu.
Ánh mắt của Sở Diệm lướt qua tóc mai của Thanh Phong rồi chuyển sang những người qua đường ngoài cửa sổ, đột nhiên hắn cảm thấy, cuộc sống hiện tại của hắn đã quá đầy đủ, quá trọn vẹn.
Vì để hoàn toàn chào đón cuộc sống mới, Sở Diệm ngày nào cũng bận tối mày tối mặt, hàng hóa, tài chính, nhân sự đều tự tay lo hết. Mấy ngày đầu Thanh Phong còn lẽo đẽo theo hắn lẩn quẩn trong tiệm, về sau bị nhòm ngó nhìu quá nên chả buồn đi nữa.
Dưới góc nhìn của nhân loại, tướng mạo của Thanh Phong phải nó là xinh đẹp vô ngần, da trắng như tuyết, hàng mày như hoa, đôi mắt vừa to vừa sáng, cộng thêm mái tóc dài trắng muốt, suôn mềm như tơ, quả đúng là một nhân vật bước ra từ những câu chuyện cổ tích ma quái – Sự thật tuy không phải vậy nhưng cũng gần gần thế. Vì lý do ấy, cả nhân viên lẫn khách hàng đều thích đứng ngắm nó trong một cự ly vừa phải. Đứng quá xa thì nhìn không rõ, quá gần lại sẽ sinh lòng kính sợ.
Từng có nhân viên bình luận thế này: “Không nhiễm bụi hồng trần, sớm muộn gì cũng sẽ thăng thiên.” Câu này bị Sở Diệm nghe được, hắn liền triệt để hành hạ người đó gần như “thăng thiên” luôn, nhưng đây là chuyện về sau, tạm thời chưa cần nhắc tới.
Ra ngoài được vài lần, Thanh Phong bắt đầu không thích ở nhà. Sở Diệm bước trước vừa ra khỏi cửa, Thanh Phong bước sau liền chạy lon ton khắp nơi.
Sau khi phát hiện, Sở Diệm mua cho nó một cái điện thoại di động, hướng dẫn tỉ mỉ cho nó phải dùng ra sao.
Với những việc mới lạ, mức độ nhiệt tình của Thanh Phong vẫn luôn rất cao.
Vì vậy, nhân viên trong tiệm sẽ thường được chứng kiến ông chủ điển trai hơn cả minh tinh của mình đang nói nói nói thì bị chuông điện thoại ngắt lời, sau đó hùng hổ bắt điện thoại, bực mình cúp điện thoại, nhưng lúc quay mặt lại sẽ mỉm cười hớn hở cứ như vừa có chuyện gì đó hay ho.
Cho tới một ngày nọ, quán trà phải đối mặt với nguy cơ kinh khủng nhất từ xưa tới nay – Ông chủ một ngày trời không nhận được điện thoại!
Chưa cần nhìn tất cả mọi người cũng có thể cảm nhận được sự u ám còn hãm tài hơn cả mây đen ngùn ngụt tỏa ra trên người ông chủ. Ngay cả động tác ăn uống của khách cũng trở nên dè dặt, cứ như lo rằng anh chàng ngồi sau quầy kia sẽ vì khó chịu mà bất thình lình lao ra chém người.
Chính vào giây phút cả đám cho rằng ông chủ sắp bùng nổ tới nơi, chuông điện thoại cuối cùng cũng chịu vang lên.
“Em đang ở đâu?” Sở Diệm sầm mặt, cố gắng kìm chế lửa giận.
Thanh Phong lắp ba lắp bắp trả lời: “Ta… Ta lạc đường rồi.”
“Điện thoại cũng lạc theo hả? Không nhớ số của tôi sao?”
“Điện thoại bị hư, ta đang dùng điện thoại của người khác.”
“Số hiển thị là số của em.”
“Ừa, hắn lấy sim của hắn đi rồi.” Như cảm thấy mình giải thích vẫn chưa rõ, Thanh Phong còn vội bổ sung: “Điện thoại của ta bị hư, ta hỏi mượn điện thoại của người khác, hắn đưa điện thoại cho ta rồi cầm sim bỏ đi, ta đang dùng sim của mình.”
Sở Diệm vỗ trán, “Mượn hết bao nhiêu tiền?”
“Toàn bộ.”
Sở Diệm: “…” Nếu hắn không lầm, hắn nhét vào ví của nó hai ngàn tệ.
“Ta muốn về nhà.” Thanh Phong nhỏ giọng nói.
Tim hắn không khỏi mềm nhũn, hắn bèn hỏi nó: “Giờ em đang ở đâu?”
“Lạc đường rồi.”
“Chung quanh có những tòa nhà nào?”
“…Biển, biển lớn.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Sở Diệm chợt siết lại, “Em đang ở bờ biển?”
“Ừa.” Thanh Phong đáp: “Taxi chở ta tới đây.”
“Tốn bao tiền?”
“Hai trăm.”
Từ nhà họ ra biển mà tốn hết hai trăm tệ, vậy tức là…
Sở Diệm cũng đoán được đại khái.
Lúc Sở Diệm tới nơi, trời đã chập tối, gió biển còn vương chút hơi ấm của chiều tà vù vù phả vào mặt. Hắn cầm đèn pin chiếu quanh bãi cát, lập tức có một cái bóng trắng chạy ù về phía hắn, không đợi hắn giang tay đón đã nhào ngay vào lòng hắn.
“Dưới biển chơi vui không?” Sờ thấy quần áo nó ướt nhẹp, Sở Diệm biết ngay Thanh Phong đã xuống biển.
Thanh Phong ngẩng mặt lên, mắt sáng rực như hai chiếc đèn pha nhỏ, “Vui lắm.”
Sở Diệm im lặng một lúc rồi hỏi: “Em muốn chia tay với tôi sao?”
Thanh Phong ngây người.
“Rồng là bá chủ biển cả, em có định quay về với biển cả không?”
Thanh Phong lắc đầu đáo: “Ta chỉ tò mò mà thôi.” Tò mò về nơi long tộc sing sống.
Nghe nó bảo sẽ không bỏ đi, Sở Diệm bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, đôi vai nặng trĩu thoáng cái thả lỏng. Hẳn chỉnh lại tư thế cho thoải mái rồi ôm Thanh Phong chầm chậm rảo bước trên bờ biển.
“Em nhìn thấy những gì?” Hắn hỏi.
Thanh Phong đáp: “Nước đục.”
Sở Diệm nói: “Ừ, những nơi nước bị ô nhiễm nghiêm trọng không hợp cho việc sinh sống. Vị chủ nhân toàn năng kia của em chẳng phải vì nước ngầm bị ô nhiễm nên mới ngủ mãi không dậy đấy sao?”
Thanh Phong nói: “Nhưng bơi xa ra tí xíu là có thể nhìn thấy nước biển xanh ngát.”
“Ồ.”
“Còn có san hô.”
“Ừ.”
“Cho ngươi nè.” Thanh Phong dâng lên cho hắn một cây san hô.
Sở Diệm ngơ ngác nhận lấy.
Thanh Phong nói: “Nghe đồn san hô cũng có thể bán lấy tiền, ngươi hãy cầm lấy, những lúc quán trà khó khăn thì dùng.”
Sở Diệm dở khóc dở cười.
Thanh Phong nói: “Đừng khách sáo, dưới biển còn nhiều lắm, không đủ thì lấy lại lấy thêm.” Nếu nó đã bá chủ của biển cả, vậy tức là những thứ dưới biển đều thuộc về nó, lấy mỗi cây san hô chả thì đã là gì.
“Cảm ơn.” San hô hơi nhọn, đâm vào tay hắn, Sở Diệm nói: “Về được chưa?”
Thanh Phong quyến luyến nhìn ra biển cả, “Lần sau tới nữa được không?” Biển cả với rồng cũng như bầu trời với chim chóc, luôn mang lại một cảm giác bịn rịn, không nỡ rời xa.
Sở Diệm nói: “Nếu em thích, tụi mình cứ mua một căn nhà bên bãi biển.”
“…” Thanh Phong quay đầu đi ngược ra biển.
Sở Diệm không biết mình đã nói sai cái gì, chỉ đành đuổi theo vài bước kéo nó quay lại, “Sao vậy?”
Hai mắt Thanh Phong tràn ngập vui sướng, “Mua nhà cần tiền, ta hái thêm ít san hô để bán.”
Sở Diệm tự thấy phương pháp giáo dục không có vấn đề, nhưng tại sao chú rồng nhỏ ngây thơ trong lăng mộ sau khi theo hắn ra ngoài lại biến thành một con rồng sặc mùi tiền chẳng khác nào con buôn chính hiệu? Còn nữa, trong lòng Thanh Phong, hắn vô dụng tới cỡ nào cơ chứ? Sở Diệm thở dài, “Tôi có tiền.”
Mặt Thanh Phong hiện rõ bốn chữ thôi-đừng-chém-gió.
“Tôi có nhiều tiền lắm.” Sở Diệm nghiến răng nói.
Thanh Phong bèn chỉ ra chứng cứ: “Nhà mình chả có thứ gì quý hết. Đến Nhị Mao mà còn có tảng hàn ngọc to đùng.”
Sở Diệm: “…”
Sở Diệm hỏi: “Em cảm thấy Nhị Mao giàu lắm sao?”
“Không tới nỗi nào.”
“Rất nhiều ngôi mộ ‘không tới nỗi nào’ như nhà Nhị Mao đều bị tôi dọn sạch.”
Thanh Phong cả kinh nhìn hắn.
Sở Diệm nói một cái sâu xa: “Tiền bạc không để hớ hênh được.”
Sau khi về tới nhà, Thanh Phong liền lật tung cả căn nhà lên. Lúc Sở Diệm biết được nó muốn làm gì, hắn đành bất đắc dĩ giao sổ tiết kiệm ra cho nó xem.
“Đây là tiền?” Thanh Phong tỏ vẻ đây ứ tin.
Sở Diệm bắt đầu hối hận hồi đó cứ làm biếng, chỉ dạy Thanh Phong tiêu tiền chứ không dạy nó phải để dành tiền như thế nào. Thôi thì đành bổ túc thêm một khóa.
Thanh Phong như được khai sáng đầu óc, hớn hở đòi mở tài khoản cho mình.
Sở Diệm ngẩn ra.
Thanh Phong vội hỏi: “Sao vậy?”
Sở Diệm ngẩn ra là vì đó giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải làm chứng minh nhân dân cho Thanh Phong.
“Phiền phức lắm hả?”
“Để tôi làm cho em.” Sở Diệm nói.
Thanh Phong mặt mày ngây ngô, Sở Diệm dứt khoát làm luôn cho nó tờ chứng minh thư của cậu bé mười bảy tuổi. Sau khi lấy về, Thanh Phong thích thú cầm mãi trên tay, còn tới quán trà hớn ha hớn hở khoe với tất cả mọi người.
Nhân viên ở quán trà càng cảm thấy nó bí ẩn khó lường.
Không biết vì sao lời đồn Thanh Phong là yêu quái đã lan truyền với tốc độ chóng mặt, người làm việc gần quảng trường đều biết ông chủ của Phong Hỏa Luân có một con yêu quái xinh đẹp tóc bạc kè kè bên cạnh. Lời đồn tới được tai Sở Diệm là lời đồn đã được gia công chu đáo, đường nét rõ ràng. Nào là ông chủ Phong Hỏa Luân và cả thiếu niên tóc bạc cạnh hắn đều là yêu quái, một tu hành ngàn năm, một mới tu năm trăm năm, hai người xuống núi là để tìm cô gái từng giúp ông chủ ngàn năm về trước để báo ơn.
…
Theo Sở Diệm thấy, đây mười mươi là câu chuyện của Hứa Tiên và Bạch nương tử version điên đảo. Nhưng nể tình nhờ vào tin đồn mà khách khứa tới quán mỗi lúc một tấp nập, hắn quyết định mắt nhắm mắt mở cho qua.
Có điều tin đồn không phải lúc nào cũng tốt, thi thoảng vẫn sẽ mang lại những phiền phức nho nhỏ.
Nhìn cậu thanh niên trông y hệt như Tôn Phi Dương đang đứng trước quầy, hắn bỏ luôn bước dò hỏi lai lịch.
“Tôn Cao Tường (3).” Cậu ta chìa tay ra.
Sở Diệm khoanh tay trước ngực, đáp: “Uống trà thì tự tìm chỗ.”
“Bác và anh họ đến giờ vẫn chưa quay về.” Lúc nói chuyện, cậu ta luôn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Sở Diệm. Cậu ta tin mắt là cửa sổ tâm hồn, suy nghĩ của Sở Diệm nhất định sẽ bộc lộ qua ánh mắt.
Sở Diệm nói: “Đi đăng thông báo tìm người đi.” Ánh mắt và vẻ mặt đều bình tĩnh đến không thể nào bình tĩnh hơn được nữa.
Tôn Cao Tường nói: “Hai người họ đi cùng với anh.”
Sở Diệm đáp: “Tôi không phải hướng dẫn viên du lịch, không có thu phí.”
“Anh sống sót trở về.”
“…Muốn tôi phải xin lỗi sao?” Sở Diệm cuối cùng cũng nhận ra mức độ nổi tiếng của Tôn Phi Dương.
Tôn Cao Tường: “…”
Thanh Phong ăn xong no nê trong bếp đi ra, thấy Tôn Cao Tường thì ngạc nhiên trợn tròn đôi mắt, “Ngươi…”
Tôn Cao Tường cảm thấy đây có thể là một bước đột phá, bèn vội vàng tới gần hỏi dồn: “Cậu từng gặp tôi? Quen biết tôi? Hay từng gặp một người trông rất giống tôi?”
Thanh Phong nhìn sang Sở Diệm.
Mày Sở Diệm giật khẽ.
Hai người chưa từng quy ước ám hiệu ngầm với nhau nhưng Thanh Phong lại hiểu ý hắn, nó nói: “Ngươi đừng có bắt chuyện bừa bãi.”
Tôn Cao Tường ngạc nhiên.
Thanh Phong ôm tay Sở Diệm, “Y có chủ nhá.”
Sở Diệm: “…” Giữ mặt lạnh lùng là một kỹ năng sống cần thiết.
Tôn Cao Tường nhìn hắn rồi lại nhìn nó, lắp bắp nói: “Cậu hiểu lầm rồi.”
Thanh Phong tặng cậu ta một câu: “Xéo.”
Tôn Cao Tường gục mặt xéo đi.
Thanh Phong quay sang Sở Diệm vòi quà.
Sở Diệm cau mày hỏi: “Câu đó học đâu ra?”
“Ti vi í.” Thanh Phong nói với giọng tiếc nuối: “Tiếc là hắn không chịu phối hợp gì cả. Nếu hắn dài dòng thêm tí xíu là ta có thể vung tay chưởng hắn bay đi.”
“…” Sở Diệm nói: “Lần sau cứ bỏ khúc đầu mà chưởng thẳng luôn.”
Thanh Phong mặt mày rạng rỡ, xoa tay chờ đợi.
Tiếc rằng một tháng trôi qua, trời yên biển lặng.
Thanh Phong chờ mãi thì mất hết kiên nhẫn, vì vậy bèn chạy tới hỏi Sở Diệm cách liên lạc với Tôn Cao Tường.
Sở Diệm giơ tay ra, “Không có.”
“Vậy chừng nào hắn mới tới nữa?”
“Chắc không tới nữa đâu.”
“Tại sao chứ?”
“Không đúng quy tắc.” Sở Diệm thản nhiên nói: “Chuyện dưới lăng mộ không được phép mang ra khỏi lăng mộ.” Tôn Cao Tường chạy tới hỏi chuyện hắn đã là trái với phép tắc, cậu ta tự biết mình sai nên không dám gặn hỏi quá đáng.
Thanh Phong ngơ ngác nhỏi: “Tức là hắn không tới nữa rồi.”
“Chắc vậy.” Sở Diệm cũng không chắc lắm, nếu so với Tôn Phi Dương và Tôn Văn Hùng, Tôn Cao Tường quả thật ngốc hơn rất nhiều. Thế giới tinh thần của những kẻ ngốc phong phú hơn người thường nhiều, hắn sợ mình không với tới được suy nghĩ của họ.
Lần do dự này của hắn là đúng.
Bởi không lâu sau đó, Tôn Cao Tường quả nhiên quay lại, lần này không mở miệng nhắc tới chuyện trước đây mà giả thành một vị khách bình thường.
Thấy cậu ta xuất hiện, người vui vẻ nhất không ai khác ngoài Thanh Phong.
Tôn Cao Tường trở thành vị khách đầu tiên được Thanh Phong đích thân phục vụ trong lịch sử của quán trà.
Những vị khách bên cạnh trông mà ganh tỵ gần chết.
Tôn Cao Tường lại không cảm giác được gì, hắn thành thạo chọn món, thản nhiên lân la làm quen với Thanh Phong.
Thanh Phong nói: “May mà ngươi quay lại đó.”
“Tại sao?” Tự dưng được hoan nghênh làm Tôn Cao Tường giật thót trong lòng. Lẽ nào lần trước gặp mặt cậu ta đã để lại ấn tượng tuyệt vời khó phai cho đối phương?
Thanh Phong đáp: “Lần trước ta bảo ngươi ‘xéo’ í.”
“Không sao, tôi không để bụng.”
“Nhưng chưa vung tay chưởng ngươi bay đi.”
“…”
Thanh Phong nói: “Ta tiếc lắm luôn.”
Tôn Cao Tường cúi đầu xem thực đơn.
“Ngươi có thể…”
“Không thể!” Nếu giọng nói có thể bắn ra đinh thì chắc bây giờ tờ thực đơn trước mặt cậu ta đã thủng lỗ chỗ.
Thanh Phong bỏ đi trong nuối tiếc.
…
Đây là lần cuối cùng Tôn Cao Tường xuất hiện trong Phong Hỏa Luân.
Anh đẹp giai luôn luôn nổi tiếng.
Hai anh chàng đẹp trai lộng lẫy trong Phong Hỏa Luân đương nhiên thu hút được không ít người để ý. Lời đồn đãi tuy đáng sợ nhưng vẫn có vô số dũng sĩ tình nguyện gia nhập quân đoàn tiên phong. A Đào của boutique bên cạnh quán trà chính là một trong những nhân vật “có dũng có mưu” như vậy.
Trước hết, cô la cà tới làm quen với bông hoa duy nhất của Phong Hỏa Luân – thím Hoa, mượn thím ấy để xâm nhập vào nội bộ của Phong Hỏa Luân, dăm ba bữa lại tặng vài món điểm tâm mua chuộc nhân viên trong quán, cuối cùng tiến thêm bước nữa là tặng khăn quàng cổ. Những nhân viên khác đều là hàng sỉ năm đồng một cái, còn của Sở Diệm là chính tay cô nàng bỏ công sức ra đan.
Thím Hoa cười hì hì ngầm ám chỉ: “Lần trước em bảo mua len chắc là để làm cái này đúng không. Chu choa, mới hai, ba bữa trước mà em đan xong rồi này, còn đan đẹp vậy nữa, thiệt đúng là có lòng mà.”
Sở Diệm giao khăn cho thím Hoa rồi nói: “Bảo kiếm tặng anh hùng, quà đẹp nên tặng cho người biết thưởng thức.” Nói xong cũng chả buồn chú ý với vẻ mặt như vừa nuốt phải ruồi của hai người đàn bà, Sở Diệm quay đi gọi vói vào trong bếp: “Đi công viên hải dương nè.”
Thanh Phong mang bánh bí đỏ ra vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói: “Không phải ngươi bảo hôm qua mới đi nên ngày mai mới đi nữa sao?”
Sở Diệm rút khăn giấy lau tay cho nó, “Mai mưa đó.”
“Sao ngươi biết?”
“Vì mai tôi mang dù.”
Thanh Phong chợt vỡ lẽ, “Ngươi suy nghĩ chu đáo quá.”
Thím Hoa: “…” Sao cứ thấy đoạn đối thoại này kỳ kỳ vậy ta?
Chút thất bại cỏn con không thể đánh gục được A Đào, hôm sau cô nàng lại ghé sang, lần này mang theo sủi cảo tự làm. Lần này Sở Diệm nhận, nhưng lại sang tay cho Thanh Phong bỏ vào bụng.
Thím Hoa rỉ tai xúi Thanh Phong: “Cứ thế này là anh của cháu không tìm được vợ đâu, cháu phải giúp anh cháu đi chứ.”
Thanh Phong đáp: “Sở Diệm không cần lấy vợ đâu.”
“…Thằng bé ngốc nghếch, đàn ông đều phải lấy vợ mà, thế mới sinh em bé được chứ.” Rõ ràng nhìn như sắp hai mươi tuổi đến nơi mà sao lúc mình nói chuyện với nó cứ như đang nói chuyện với thằng nhóc tám tuổi vậy kìa?
Thanh Phong vô cùng nghiêm túc phản bác: “Sở Diệm không cần.”
Thím Hoa phá ra cười, đang định bảo chuyện này không giống trò chơi gia đình của con nít đâu, nhưng lại nghe tiếng Sở Diệm vang lên từ sau lưng, “Em ấy nói đúng.”
Thím Hoa: “….”
Từ đó về sau, thím Hoa không thèm quan tâm tới mấy chuyện đó nữa.
Toàn văn hoàn.
***
Chú thích:
(1) Xây tháp salad là phong trào mới ở Trung Quốc.
(2) Phong Hỏa Luân: Tên này rất có ý nghĩa, trên mặt chữ là ghép từ tên của hai người lại (Phong của Thanh Phong, Hỏa là từ đồng nghĩa với Diệm), còn hàm nghĩa là “loan phượng hòa minh (vợ chồng đồng lòng, yêu thương nhau)” vì theo truyền thuyết, Phong Hỏa Luân của Na Tra vốn do một đôi thanh loan, hỏa phượng biến thành.
(3) Hai chữ “phi dương” trong tên của Tôn Phi Dương là tung cánh bay cao, còn “cao tường” trong tên của Tôn Cao tường có nghĩa là bay lượn trên trời.
Còn muốn nằm ườn trên giường ư, cứ nghe “tạp âm” thế này làm sao nằm tiếp được nữa:
“Sở Diệm, mau rời giường, Sở Diệm, đừng nằm ườn…” Tiếng đập cửa và chuông báo thức ngày nào cũng vang lên vô cùng đúng giờ.
Sở Diệm ngồi dậy, tiện tay vơ đại chiếc khăn tắm trên tủ đầu giường quấn quanh hông rồi sầm mặt ra mở cửa.
Thanh Phong vừa gặm lát khoai chiên vừa hỏi với vẻ chờ mong: “Sáng nay ăn cái gì vậy?”
“Chẳng phải em đang ăn sao?”
Thanh Phong thoăn thoắt múa vuốt hai, ba lần là nhét hết chỗ khoai còn lại vào mồm rồi chìa cái bao rỗng cho hắn xem trông rất vô tội.
“…” Sở Diệm cúi đầu nhìn vào cái bụng của nó: “Em sẽ sớm biến thành một con rồng béo ị cho coi.” Không phải nhắc nhở, hắn là đang nguyền rủa.
Thanh Phong miệng nhai nhóp nhép, “Béo quá.”
Sở Diệm: “…”
“Trước khi ăn phải đánh răng.” Hắn túm tóc Thanh Phong kéo vào nhà tắm.
Thanh Phong ngoan ngoãn đứng trước gương, há miệng chờ anh giai chung nhà hầu hạ.
Sở Diệm lấy kem đánh răng và bàn chải đưa cho nó, “Tự làm đi.”
Thanh Phong nghe lời, đi nặn kem đánh răng.
…
Tuýp kem đánh răng mới mua hai hôm trước vì thế đã kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của nó một cách oanh liệt mà chóng vánh.
Sở Diệm lấy bàn chải quệt một ít kem dính trên răng Thanh Phong rồi bình thản đánh răng với bản mặt vô cảm.
Thanh Phong cũng đánh răng, vừa đánh vừa… ăn.
Nhìn hình bóng hớn hở nhai nuốt kem đánh răng của Thanh Phong phản chiếu trong gương, Sở Diệm quyết định thôi thì để mai hẵng sửa cho nó.
Rửa mặt thì không cần phải dạy.
Sở Diệm lau mặt xong xuôi, vắt khăn lông lên chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên thấy một chiếc lược bị nhét vào tay mình, rồi Thanh Phong nói: “Chải tóc.”
Sở Diệm vươn tay bới tung tóc nó lên, nhưng mái tóc suôn dài như thác nước màu bạc của nó hệt như quân sĩ đã qua huấn luyện, chỉ trong chốc lát đã rũ xuống như cũ, “Chải xong rồi.”
“Dùng lược chải cơ.” Thanh Phong vẫn kiên trì, “Trong ti vi có người chuyên chải tóc, gọi là sơ(chải) đồng.”
“…” Sở Diệm lấy lược gõ vào đầu nó cái cốc.
Chỗ bị gõ trúng nhú ra một cái sừng rồng, Thanh Phong đưa tay gãi đầu, “Ngứa, ngươi gõ đầu ta làm gì?”
“Là thư đồng, ‘thư’ là sách ấy.”
Ăn cơm là việc Thanh Phong thích nhất, còn thích hơn cả xem ti vi.
Sở Diệm vẫn đang bận rộn trong bếp, Thanh Phong đã ngồi vào bàn, mặc sẵn tạp dề chờ cơm dọn lên.
Sở Diệm bưng bánh mì nướng và mứt hoa quả lên, nhìn thấy cái tạp dề nó mặc trên người thì nhíu mày bảo: “Cái đó của thím Trương.” Thím Trương là người giúp việc theo giờ hắn thuê, vì mỗi chủ nhật đều tới dọn dẹp nên bà để lại một số dụng cụ trong nhà.
Thanh Phong vuốt ve tạp dề như đang vuốt ve thứ gì quý lắm, “Ta mượn mặc thử.” Miệng thì nói vậy nhưng bụng lại đang bảo dạ, đợi lát nữa sẽ lén giữ lại cất vào trong bụng.
“Trên đó dính vết bẩn đấy, chả biết bao lâu rồi chưa giặt nữa.” Sở Diệm ngừng lại một chút rồi tiếp: “Đừng cho vào bụng.”
Thanh Phong: “…” Nó bị lộ tẩy rồi ư? “Nếu em thích, lát nữa tôi dẫn em đi siêu thị.” Sở Diệm thấy hai mắt nó sáng bừng lên thì trong lòng không khỏi râm ran vui sướng, cả cơn bực dọc vì thiếu ngủ cũng vơi đi không ít, khóe miệng khẽ nhếch lên một tẹo, “Mau ăn đi.”
Thanh Phong hai tay múa may, thoăn thoắt càn quét bánh mì nướng nhét vào mồm.
Sở Diệm vừa ăn xong miếng thứ nhất, đang chuẩn bị lấy miếng thứ hai, nhưng chỉ có thể tròn mắt nhìn mớ bánh mì đủ ăn ba bữa chỉ trong nháy mắt toàn bộ chết mất xác. Hắn lặng lẽ rụt tay về.
Trước khi đi siêu thị, vì để thỏa mãn yêu cầu đòi chải đầu của Thanh Phong, Sở Diệm cũng chịu buộc tóc cho nó. Trong nhà không có sẵn dây buộc tóc, hắn đành dùng dây thun khi mua thức ăn nhanh còn giữ lại. Vốn hắn lo loại thun này sẽ cuốn tóc, nhưng nào ngờ dùng trên tóc Thanh Phong lại dễ một cách bất ngờ. Thanh Phong rất thích kiểu tóc mới của mình, đứng trước gương tạo dáng cả buổi. Đến khi ra khỏi nhà, Sở Diệm bất ngờ chụp lên đầu nó một cái mũ tai bèo.
Thanh Phong: “…”
Sở Diệm đi trước, Thanh Phong lẽo đẽo theo sau, thất thểu lết từng bước một, so với lần đầu lên phố cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.
Sở Diệm kìm lòng không đặng phải dừng bước hỏi nó: “Đang buồn chuyện gì vậy?”
Thanh Phong dùng dằng vuốt nón, “Nóng.”
Sở Diệm nghẹn họng nhìn lá vàng và bao nylon bị gió lạnh thổi bay phấp phới quanh họ.
Thanh Phong giật giật vành nón.
Sở Diệm nói: “Màu tóc của em bắt mắt quá.”
Hắn vừa nói xong, một gã thanh niên đầu tóc ổ gà bảy màu trượt ván lướt qua người họ cái vút.
Thanh Phong như mới vỡ lẽ, “Chưa đủ sặc sỡ sao?”
Sở Diệm: “…” Thôi, do hắn tự chột dạ.
Với Sở Diệm, siêu thị vẫn là siêu thị như trước, nhưng bên cạnh có thêm một chú rồng làm cho tâm hồn hắn thấy phơi phới.
Thanh Phong chẳng khác nào một đứa bé tò mò, đến chỗ nào cũng phải sờ sờ mó mó, nhìn trước ngó sau, cả quầy thu ngân cũng không bỏ qua. Sở Diệm sợ nó gặp rắc rối nên lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác một trăm hai mươi phần trăm căng mắt theo dõi nó, chuyện mua tạp dề vì thế mà bị cả hai người lãng quên.
Tuy Thanh Phong từ nhỏ tới lớn sống trong lăng mộ, chưa bao giờ được nhìn thấy thứ gì bên ngoài, nhưng tâm lý của nó cực vững, gặp những thứ kỳ quái mà không hề sợ hãi, ngược lại còn thấy vô cùng hào hứng.
Thấy nó thích ứng rất tốt, Sở Diệm vừa mới thở phào một hơi thì lại phát hiện quầy rượu đỏ hai người vừa đi ngang qua… trống trơn.
“E hèm!” Trước khi Thanh Phong kịp xuống tay lần thứ hai, Sở Diệm đã giữ chặt lấy cổ tay nó.
Thanh Phong ngờ vực nhìn hắn.
Sở Diệm nói: “Nếu em thích tụi mình có thể mua về.”
“Cần trả tiền à?”
“Ừ.”
“Ta thế này là khỏi phải trả.” Thanh Phong đắc ý khoe khoang.
Sở Diệm: “…” Có phải lăng mộ bị viếng nhiều quá nên thả nó ra trả thù xã hội không nhỉ?
Dưới thái độ kiên quyết bền bỉ của Sở Diệm, rượu đỏ được trả về chỗ cũ, vì hắn không muốn một ngày nào đó khi mở cửa ra, đứng trước nhà hắn sẽ là tiểu tổ chuyên giải phẫu người ngoài hành tinh cho chính phủ phái tới. Để đền bù, tạp dề được mua hai cái, đương nhiên thức ăn mua cũng không ít.
Thanh Phong không ai chỉ dạy mà tự luyện thành xếp-salad-đại-pháp (1), chiếc xe đẩy nhỏ chuyên dùng trong siêu thị chẳng mấy chốc bị xếp thành một tòa núi bé.
Nhìn nó hùng hổ, nghênh ngang đẩy xe ra quầy thu ngân, Sở Diệm tự động lấy ra hai cái thẻ tín dụng – Lát về nhà phải gọi cho ngân hàng tăng hạn ngạch sử dụng lên thôi.
Lúc sống một mình, cuộc sống đơn giản biết bao nhiêu, ngày nào cũng như ngày nào, giờ có thêm một người, vấn đề đâu chỉ nhân đôi mà còn phức tạp tới mức khiến hắn đầu óc quay cuồng. Vì tránh không để Thanh Phong thu hút quá nhiều chú ý không cần thiết, Sở Diệm thôi không thuê thím Trương nữa, và cũng từ đó về sau, công việc quét dọn, lau chùi, giặt quần áo, nấu cơm hằng ngày đều do một tay hắn lo liệu.
Chưa làm thì chưa biết, cuộc sống thường ngày thấy vậy mà lại có lắm “nội dung” phong phú nhường ấy, nhưng bù lại trong lòng hắn lại vô cùng thỏa mãn, không như trước kia, tuy cầm trong tay các bảo vật vô giá nhưng lòng lại trống trải đến mức chết lặng.
Đây chính là tương lai mà hắn hằng mong – An nhàn, yên ả, no đủ.
Chỉ có điều hơi bị thừa một khía cạnh:
Phiền phức.
Nhìn Thanh Phong nhón chân rón rén bước ra khỏi bếp, trên mép còn dính ít vụn bánh bao, hắn mỉm cười, thở dài.
Tiết thanh minh.
Sáng hôm ấy Sở Diệm dậy thật sớm, đi mua hoa quả và rượu rồi dắt Thanh Phong lên núi.
Từ lúc trả được thù lớn, thoát chết trong chân tơ kẽ tóc, cho tới những ngày tháng an bình, nhàn hạ, vốn cần một khoảng thời gian chuyển tiếp khá dài, nhưng may nhờ có Thanh Phong lúc nào cũng vui đùa ầm ĩ nên quá trình này cứ bất giác trôi qua bao giờ chả hay. Đến khi giật mình nhớ lại, tiềm thức của hắn sớm đã chấp nhận tất cả, chấp nhận sự thật rằng con người kiêm hai vai diễn quan trọng là cha nuôi và kẻ thù trong đời hắn đã hết đất diễn, đã lùi khỏi sân khấu ngay tại con đường mộ u ám, tối tăm kia thuở nào.
Đứng trước ngọn núi, Thanh Phong vừa thấy thân quen vừa thấy sợ hãi, thế giới bên ngoài lăng mộ quá đẹp đẽ, sau khi quen dần thì sẽ rất khó để một lần nữa thích ứng với cuộc sống tăm tối, không thấy ánh mặt trời trong lăng mộ. Giờ đây nhìn thấy núi non, nó bỗng cảm giác mình sắp bị lăng mộ gọi về.
Nó kể với Sở Diệm suy nghĩ này của nó, Sở Diệm lại khịt mũi khinh bỉ: “Tin tôi đi, ngoài tôi ra sẽ chẳng còn thằng ngốc nào ngờ nghệch đi mời em về nhà ở đâu.”
Thanh Phong ngẫm nghĩ một hồi rồi chợt nói: “A, ý ngươi có phải muốn nói, đối với ta, ngươi là độc nhất vô nhị không?”
Sở Diệm: “…” Chốc về phải tra xem “độc nhất vô nhị” có phải có nghĩa xấu hay không.
Trên núi mây hờ hững trôi, gió thổi hiu hiu.
Nhìn hàng hàng những bia mộ, Thanh Phong tò mò hỏi: “Một người sao lại có nhiều bia mộ như vậy?”
Sở Diệm nói: “Mỗi tấm bia là một người.”
Thanh Phong cả kinh nói: “Chật chội ghê nhỉ.” Nếu đây là nơi bọn Bạch Cương sinh sống, họ đã sớm quậy tưng chỗ này lên rồi.
Sở Diệm nói: “Không sao cả, bọn họ không có thói quen ngồi dậy đi tới đi lui.”
Thanh Phong hỏi: “Vậy cần có nghĩa địa để làm gì?”
Sở Diệm im lặng một thoáng mới đáp: “Ít ra có nơi để người sống quay lại thăm viếng.”
“Tại sao không đặt trong nhà í? Có vẻ tiện hơn nhiều chứ?”
“Bởi vì tôi không muốn sống trong nghĩa địa.”
Sống trong nghĩa địa đúng là không thoải mái cho lắm, nó lững thững đi được vài bước lại chợt nhận ra lập luận của hắn không đúng, “Nhưng mà nhà của ngươi đâu phải nghĩa địa đâu.”
Sở Diệm lấy một tép kẹo cao su nhét vào miệng nó.
Thanh Phong nhanh chóng nuốt xuống, sau đó lại há miệng ra: “A.” Mắt nó hấp háy như có chữ “mong được đút tiếp” phát sáng.
Sở Diệm: “…” Đáng lẽ phải cho nó ăn keo dán sắt mới đúng.
Cha mẹ Sở Diệm được mai táng cùng nhau. Đương nhiên hắn không hề cho rằng Sở Thiên Âm vì cảm động trước mối tình sâu nặng của cha mẹ hắn mới không chia cắt, Sở Diệm nghĩ hơn năm mươi phần trăm chắc là cân nhắc về chuyện tiền nong. Nhưng kết quả khiến hắn rất hài lòng, nếu cha mẹ hắn biết được, có lẽ họ cũng sẽ mong được chôn cùng một huyệt.
Thanh Phong ngạc nhiên chỉ vào cái tên khắc tên tấm bia, “Cùng họ với ngươi nè.”
Sở Diệm buồn bã. Sau khi được Sở Thiên Âm nhận nuôi, mọi người đều tưởng hắn lấy họ của Sở Thiên Âm, chẳng mấy ai biết cha mẹ của hắn thật ra cũng họ Sở. Năm xưa cha hắn cũng vì câu “Ba trăm năm trước đều là anh em” mới mở cửa dẫn con sói Sở Thiên Âm vào nhà.
Người trong hình mặt mày vui tươi, nét cười ấy vẫn hệt như trong ký ức của hắn.
Ký ức đã từ lâu lắm rồi. Mặt mũi của họ dần trở nên mơ hồ, nhưng đau đớn và nhớ nhung lại càng rõ nét hơn xưa.
Những xót xa, những bi thương cứ như hàng ngàn hàng vạn con bướm muốn phá kén chui ra, sau đó phần phật vỗ cánh bay tới khắp các ngõ ngách cơ thể. Cơn ác mộng khiến hắn giật mình tỉnh giấc giữa đêm nhưng lại không dám đả động tới bất cứ ai, vào giây phút này đây lần đầu tiên bị phơi bày dưới ánh mặt trời, còn tên ác ma trong mộng đã chẳng thế tự cao tự đại như xưa nữa rồi.
Hắn chầm chậm ngồi xuống, khoảnh khắc đầu gối chạm vào đất, ở góc khuất nhất trong linh hồn của hắn khẽ run lên, bao nhiêu chuyện xưa cũ lũ lượt tràn về, phá bỏ mọi gông cùm giam cầm bản thân, trả lại tự do cho chính bản thân hắn.
Hắn nhẹ nhàng đặt hoa xuống trước mộ cha mẹ, quỳ ở đó nhìn chằm chằm vào bia mộ, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng. Hơn mười mấy năm nay, mỗi lần cùng Sở Thiên Âm đến đây, phẫn nộ và đau thương của hắn chỉ có thể giấu kín trong lòng, những lời muốn nói không ngừng tích trữ bên trong, không ngừng thay đổi, cho tới hôm nay, hắn mới có thể đường hoàng nói ra. Nhưng khi khoảnh khắc ấy thật sự tới, hắn lại cảm thấy những buồn đau và xót xa trong quá khứ bỗng chốc chẳng còn quan trọng, quan trọng chính là…
“Sở Thiên Âm chết rồi.”
Hắn từ tốn nói ra câu đó. Vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, cứ như hắn đang nói cho họ biết đóa hoa hắn tặng hôm nay đáng bao tiền.
“Ba, mẹ…”
Hắn ngẩng đầu lên, ngước nhìn hai đám mây quấn quít vào nhau xa xa nơi chân trời, rồi khẽ nói: “An nghỉ nhé.”
Sau khi xuống núi, Sở Diệm dẫn Thanh Phong xuống vào một thành phố trong vùng lân cận.
Trên đường Thanh Phong chỉ im lặng, không hề giống Thanh Phong của thường ngày.
Sở Diệm nhịn cả một tiếng, cuối cùng nhịn hết nổi phải mở lời hỏi: “Đói à?”
Thanh Phong đáp: “Không ăn cũng không đói lắm, ăn cũng không no.”
Sở Diệm: “…” Hóa ra hắn đang nuôi một cái động không đáy, xem ra phải mau chóng tìm việc làm mới ổn.
Sau khi xe vào thành phố, hai người không tìm nhà trọ nghỉ ngơi mà chạy thẳng vô một con hẻm nhỏ.
Thanh Phong hiếu kỳ dán mặt vào cửa sổ, mải mê ngắm nhìn những tấm biển quảng cáo muôn màu muôn sắc.
“Đây là đường bán đồ cổ rất nổi tiếng.” Sở Diệm ngừng một chút rồi tiếp: “Trước đây cha mẹ tôi từng mở cửa tiệm ở đây.”
“Ồ.”
Sở Diệm nhỏ giọng nói: “Họ bán đồ cổ.” Hắn trưởng thành sớm, khi ấy người lớn trong nhà tưởng hắn vẫn chưa hiểu chuyện nên việc gì cũng nói trước mặt hắn, hắn nhớ rất rõ trong số đó có rất nhiều việc mờ ám. Bọn họ có quan hệ tốt với Sở Thiên Âm chẳng qua bởi vì Sở Thiên Âm chưa bao giờ mang hàng giả tới gạt họ.
Sở Diệm đỗ xe trước cửa một căn nhà ba tầng cũ kỹ. Cửa nhà khóa chặt, hai bên tường dán đầy tờ bướm quảng cáo “Bán cửa hàng” cứ như sợ người khác không thấy.
Thấy Sở Diệm cứ đứng im bất động, Thanh Phong bèn lặng lẽ mở cửa xe.
Mông nó vừa nhúc nhích, Sở Diệm đã kéo cổ áo nó lại, “Đi đâu đó?”
Thanh Phong đáp: “Hóng gió.”
Sở Diệm móc ví lấy hai tờ một trăm bạc đưa cho nó, “Nhớ cách dùng không? Muốn ăn gì thì tự mua.”
Thanh Phong nhận tiền, gật đầu lia lịa.
Thanh Phong cảm thấy cổ áo chợt hơi căng, sau đó là gương mặt bị phóng to gấp mấy lần của Sở Diệm hiện lên ngay trước mắt nó, “Phải mua đấy!” Chữ nào chữ nấy như bắn ra từ kẽ răng, nghe rất chi là kêu.
“Biết mà.” Thanh Phong đưa tiền lên môi hun chụt chụt rồi mới cất vào túi.
Sở Diệm cau mày bảo: “Ai dạy em thế?”
“Ti vi á.”
“…Trên tiền có vi khuẩn, là mấy thứ không sạch sẽ ấy, sau này không được hôn nữa.”
“Tại sao lại có vi khuẩn?”
“Vì nhiều người từng sờ vào.”
“Nhiều người sờ vào thì sẽ không sạch sẽ?”
Cứ hỏi tiếp như vậy sẽ không bao giờ có hồi kết. Sở Diệm buông tay ra, xua tay đuổi nó, “Em đi được rồi đấy.”
Thanh Phong chụp lấy tay hắn, “Ta không chê ngươi bẩn đâu.”
Sở Diệm: “…”
Hôm nay trở về chốn xưa, đáng lẽ hắn phải thấy cảm xúc dào dạt, nhưng giờ đây đứng trước căn nhà cũ kỹ tan hoang, Sở Diệm không thể nào tìm thấy những cảm giác ấm áp khi xưa. Ngôi nhà hắn từng lưu luyến, người hắn từng lưu luyến, tháng ngày hắn từng lưu luyến, rốt cục vẫn chỉ mãi mãi ở lại trong ký ức của hắn.
Hắn ghé vào cửa sổ xe, lặng lẽ lấy ra một điếu thuốc.
Làm trong nghề này của bọn họ ai cũng hút thuốc, khói thuốc càng nồng càng tốt, có thể cảm giác được hơi người, nhưng cả Sở Thiên Âm và hắn đều không thích hút. Sở Thiên Âm sợ để lại dấu vết, còn hắn thì sợ chết sớm. Lúc bấy giờ Sở Thiên Âm vẫn còn ung dung sống trên cõi đời, hắn làm sao cho phép bản thân mình dùng mạng để đùa.
Nhưng hiện tại, có lẽ hắn có thể thử hút một chút.
Sở Diệm sờ vào túi áo nhưng lại không tìm thấy bật lửa, muốn xuống xe đi mua lại sợ lúc Thanh Phong về không nhìn thấy hắn, vì vậy chỉ đành ngồi yên tiếp tục chờ.
Chờ một lèo hai tiếng đồng hồ.
Lúc trở về, Thanh Phong nhìn thấy đôi mày của Sở Diệm đang cau tít lại, giữa mày nhăn nhúm như một cái gút to.
“Ta mua cho ngươi xúc xích xông khói nè!” Nó nịnh nọt dâng xúc xích cho hắn.
Sở Diệm cầm lấy xúc xích, vừa ăn vừa xụ mặt.
Thanh Phong ngồi yên tại chỗ, cái mông cứ nhích qua nhích lại, hai mắt mở to trông rất vô tội, “Ngon không?”
“Không ngon.”
“…Ta ăn giúp ngươi?”
“Không cần.”
“Nhìn ngươi ăn thấy thích lắm cơ mà.”
“Nể mặt em thôi.”
“…”
Ăn xong, Sở Diệm thuận tay ném cây que vào ngay cái thùng rác cách đó hai mét – Anh Sở nhà ta từng luyện mà. “Nãy đi đâu đó?”
Rầm một tiếng, nóc xe bị va chạm một cú khá mạnh.
Sở Diệm cả kinh, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện do sừng của Thanh Phong mọc lên.
Không gian trong xe có vẻ không đủ cho một con rồng, Thanh Phong sửa mấy tư thế vẫn thấy không thoải mái nên chỉ đành tiếc nuối rụt đuôi và sừng lại.
Sở Diệm quan sát toàn bộ quá trình, chợt thấy hàm răng hơi ê, “Rốt cục em đang làm cái gì?”
Thanh Phong đáp: “Ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi.”
“…Sừng của em bị hư?” Sở Diệm thò tay bới tung tóc nó.
“Không phải.”
Sở Diệm sầm mặt, mạnh tay đẩy đầu nó ra, “Thế là chuyện gì?”
Thanh Phong chỉ vào căn nhà cũ kỹ, “Cửa hàng này do cha mẹ ngươi mở đúng không?”
Sở Diệm không phủ nhận.
Thanh Phong lấy một tờ giấy giao cho hắn như đang dâng hiến bảo vật, “Số tài khoản ngân hàng của chủ nhà, ta bàn bạc xong xuôi giùm ngươi rồi, ổng sẽ bán cho ngươi.”
Sở Diệm: “…”
“Ổng bảo năm trăm vạn, ta bảo bốn trăm chín chín vạn, ổng đồng ý.”
Sở Diệm: “…”
Thanh Phong thấy hắn ngồi đờ ra luôn thì vươn tay ôm lấy hắn, “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Sở Diệm nhếch mép hỏi: “Tôi không đào đâu ra từng ấy tiền thì phải làm sao?”
Thanh Phong vói tay vào họng lấy ra một tòa tháp Linh Lung bằng vàng, “Ta nhặt về đấy, cho ngươi nè.”
Sở Diệm nhìn cái tháp bằng ánh mắt phức tạp. Lúc xưa nhà Tư Mã, nhà họ Tôn, nhà họ Trương đều ôm lòng chiếm đoạt tháp này, nhưng mấy ai ngờ được cuối cùng nó lại rơi vào tay hắn.
“Không đủ hả?” Thanh Phong định móc ra tiếp.
“Đủ.” Sở Diệm đặt tháp ở ghế sau, nâng cằm nó lên kéo qua trái rồi lại kéo qua phải để ngắm nghía, “Miệng em đâu có lớn, sao lại giấu được nhiều thứ như vậy chứ?”
“Ta dạy ngươi nhé?” Sau khi rời khỏi lăng mộ, Thanh Phong học được không ít thứ từ Sở Diệm, vì vậy nó vô cùng muốn đền đáp một, hai chuyện.
Sở Diệm cương quyết từ chối.
“Vậy chừng nào tụi mình giao tiền?”
“Không giao.”
“Tại sao?”
“Không mua.”
“Tại sao?”
“Không muốn.”
“Tại sao?”
“Vì không muốn tiếp xúc với bất cứ thứ gì hoặc bất cứ một ai có dính líu tới quá khứ.” Sở Diệm thầm trả lời trong lòng.
Không thấy hắn trả lời, Thanh Phong vẫn kiên trì gặng hỏi tới cùng: “Tại sao?”
“Không nói.”
Sở Diệm nổ máy xe, tạm biệt nhà xưa, chầm chậm lái xe ra khỏi con hẻm đã mang lại cho hắn biết bao niềm vui thuở nào, nhưng giờ đây lại chỉ là một con hẻm bình thường không có quan hệ gì với hắn.
Trăm hay không bằng quen tay, đổi nghề không phải chuyện dễ dàng gì cho cam, nhất là với Sở Diệm.
Hắn ôm báo nghiên cứu suốt một tuần, cuối cùng quyết định mở cửa hàng riêng. Hắn không lo về khoảng vốn, đi theo Sở Thiên Âm bao năm, tiền dành dụm được đủ xài khá rất lâu. Vả lại hắn đã báo Sở Thiên Âm mất tích, nếu không có gì ngoài ý muốn, sau bốn năm là có thể tiếp quản di sản của Sở Thiên Âm. Về việc này hắn chẳng thấy thẹn trong lòng chút nào, phần lớn tài sản của Sở Thiên Âm vốn thuộc về cha mẹ hắn, phần còn lại hắn sẽ mang đi làm từ thiện, xem như tích chút phước đức cho Sở Thiên Âm đã sống thất đức cả đời.
Xưa nay hắn làm việc luôn nhanh, gọn, lẹ, nếu đã quyết định thì sẽ lập tức hành động.
Thanh Phong thấy hắn ngày nào cũng đi sớm về khuya nhưng không biết hắn đang bận việc gì bên ngoài, muốn giúp đỡ lại sợ càng giúp càng phiền, vậy nên chỉ đành ngoan ngoãn ở nhà trông nhà. Mãi tới một tháng sau, Sở Diệm mới dắt nó đi xem cửa tiệm.
Cửa tiệm nằm trong trung tâm quảng trường, chiếm hẳn một vị trí hoàng kim, hai bên đều là cửa hàng đồ hiệu nổi tiếng quốc tế.
Thanh Phong đọc không hiểu bảng hiệu, nó chỉ cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt.
“Phong Hỏa Luân (2), ở trong đó bán bánh xe hả?” Nó hỏi.
Sở Diệm đáp: “Em vào trong xem là biết.”
Thanh Phong theo hắn vào trong. Cửa tiệm bày trí rất nhã nhặn, trên mỗi chiếc bàn tròn nhỏ phủ một tấm khăn trải bàn ca rô, trông có đôi chút phong cách hoài cổ. Cửa tiệm vừa mở cửa, khách khứa khá đông đúc nhưng được cái không ồn ào xô bồ.
Thấy khách khứa ăn có vẻ ngon miệng, Thanh Phong trông mà thèm nhỏ dãi, “Họ đang ăn cái gì vậy?”
“Tự em thử xem.” Hắn đưa nó ngồi xuống trong góc, nơi này gần nhà vệ sinh, không ai để ý.
Sở Diệm chọn hai bình trà và mười phần điểm tâm.
Thanh Phong nhìn mở điểm tâm màu sắc sặc sỡ là thấy thích ngay. Nó vừa ăn, Sở Diệm vừa giải thích cho nó nghe: “Chỗ này vốn là quán cà phê, chủ quán muốn ra nước ngoài phát triển, tôi nghe đồn chỗ này làm ăn cũng được nên mới sang lại quán, phần lớn những thứ trong quán đều giữ lại cả, chỉ thay hết mớ bàn ghế cũ, đổi cà phê thành trà, còn điểm tâm vẫn là điểm tâm lúc trước, tôi từng ăn thử, thấy mùi vị cũng được. Đầu bếp và nhân viên phục vụ đều từ quán cũ.”
Nghe hắn lải nhải đủ chuyện, Thanh Phong lúc hiểu lúc không, nó nói: “Ăn ngon ghê.”
Chỉ một câu của nó đã biến tất cả bôn ba cả tháng trời của hắn trở nên có giá trị, không uổng công sau khi thành công, suy nghĩ đầu tiên của hắn là mong được chia sẻ với nó. Nửa đời hắn từng trộm vô số đồ cổ, thành tựu lớn nhất chính là trộm được con rồng tên Thanh Phong. Sở Diệm mỉm cười nhấp một hớp trà, “Không đủ lại gọi thêm.”
Thanh Phong hớn hở gật đầu.
Ánh mắt của Sở Diệm lướt qua tóc mai của Thanh Phong rồi chuyển sang những người qua đường ngoài cửa sổ, đột nhiên hắn cảm thấy, cuộc sống hiện tại của hắn đã quá đầy đủ, quá trọn vẹn.
Vì để hoàn toàn chào đón cuộc sống mới, Sở Diệm ngày nào cũng bận tối mày tối mặt, hàng hóa, tài chính, nhân sự đều tự tay lo hết. Mấy ngày đầu Thanh Phong còn lẽo đẽo theo hắn lẩn quẩn trong tiệm, về sau bị nhòm ngó nhìu quá nên chả buồn đi nữa.
Dưới góc nhìn của nhân loại, tướng mạo của Thanh Phong phải nó là xinh đẹp vô ngần, da trắng như tuyết, hàng mày như hoa, đôi mắt vừa to vừa sáng, cộng thêm mái tóc dài trắng muốt, suôn mềm như tơ, quả đúng là một nhân vật bước ra từ những câu chuyện cổ tích ma quái – Sự thật tuy không phải vậy nhưng cũng gần gần thế. Vì lý do ấy, cả nhân viên lẫn khách hàng đều thích đứng ngắm nó trong một cự ly vừa phải. Đứng quá xa thì nhìn không rõ, quá gần lại sẽ sinh lòng kính sợ.
Từng có nhân viên bình luận thế này: “Không nhiễm bụi hồng trần, sớm muộn gì cũng sẽ thăng thiên.” Câu này bị Sở Diệm nghe được, hắn liền triệt để hành hạ người đó gần như “thăng thiên” luôn, nhưng đây là chuyện về sau, tạm thời chưa cần nhắc tới.
Ra ngoài được vài lần, Thanh Phong bắt đầu không thích ở nhà. Sở Diệm bước trước vừa ra khỏi cửa, Thanh Phong bước sau liền chạy lon ton khắp nơi.
Sau khi phát hiện, Sở Diệm mua cho nó một cái điện thoại di động, hướng dẫn tỉ mỉ cho nó phải dùng ra sao.
Với những việc mới lạ, mức độ nhiệt tình của Thanh Phong vẫn luôn rất cao.
Vì vậy, nhân viên trong tiệm sẽ thường được chứng kiến ông chủ điển trai hơn cả minh tinh của mình đang nói nói nói thì bị chuông điện thoại ngắt lời, sau đó hùng hổ bắt điện thoại, bực mình cúp điện thoại, nhưng lúc quay mặt lại sẽ mỉm cười hớn hở cứ như vừa có chuyện gì đó hay ho.
Cho tới một ngày nọ, quán trà phải đối mặt với nguy cơ kinh khủng nhất từ xưa tới nay – Ông chủ một ngày trời không nhận được điện thoại!
Chưa cần nhìn tất cả mọi người cũng có thể cảm nhận được sự u ám còn hãm tài hơn cả mây đen ngùn ngụt tỏa ra trên người ông chủ. Ngay cả động tác ăn uống của khách cũng trở nên dè dặt, cứ như lo rằng anh chàng ngồi sau quầy kia sẽ vì khó chịu mà bất thình lình lao ra chém người.
Chính vào giây phút cả đám cho rằng ông chủ sắp bùng nổ tới nơi, chuông điện thoại cuối cùng cũng chịu vang lên.
“Em đang ở đâu?” Sở Diệm sầm mặt, cố gắng kìm chế lửa giận.
Thanh Phong lắp ba lắp bắp trả lời: “Ta… Ta lạc đường rồi.”
“Điện thoại cũng lạc theo hả? Không nhớ số của tôi sao?”
“Điện thoại bị hư, ta đang dùng điện thoại của người khác.”
“Số hiển thị là số của em.”
“Ừa, hắn lấy sim của hắn đi rồi.” Như cảm thấy mình giải thích vẫn chưa rõ, Thanh Phong còn vội bổ sung: “Điện thoại của ta bị hư, ta hỏi mượn điện thoại của người khác, hắn đưa điện thoại cho ta rồi cầm sim bỏ đi, ta đang dùng sim của mình.”
Sở Diệm vỗ trán, “Mượn hết bao nhiêu tiền?”
“Toàn bộ.”
Sở Diệm: “…” Nếu hắn không lầm, hắn nhét vào ví của nó hai ngàn tệ.
“Ta muốn về nhà.” Thanh Phong nhỏ giọng nói.
Tim hắn không khỏi mềm nhũn, hắn bèn hỏi nó: “Giờ em đang ở đâu?”
“Lạc đường rồi.”
“Chung quanh có những tòa nhà nào?”
“…Biển, biển lớn.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Sở Diệm chợt siết lại, “Em đang ở bờ biển?”
“Ừa.” Thanh Phong đáp: “Taxi chở ta tới đây.”
“Tốn bao tiền?”
“Hai trăm.”
Từ nhà họ ra biển mà tốn hết hai trăm tệ, vậy tức là…
Sở Diệm cũng đoán được đại khái.
Lúc Sở Diệm tới nơi, trời đã chập tối, gió biển còn vương chút hơi ấm của chiều tà vù vù phả vào mặt. Hắn cầm đèn pin chiếu quanh bãi cát, lập tức có một cái bóng trắng chạy ù về phía hắn, không đợi hắn giang tay đón đã nhào ngay vào lòng hắn.
“Dưới biển chơi vui không?” Sờ thấy quần áo nó ướt nhẹp, Sở Diệm biết ngay Thanh Phong đã xuống biển.
Thanh Phong ngẩng mặt lên, mắt sáng rực như hai chiếc đèn pha nhỏ, “Vui lắm.”
Sở Diệm im lặng một lúc rồi hỏi: “Em muốn chia tay với tôi sao?”
Thanh Phong ngây người.
“Rồng là bá chủ biển cả, em có định quay về với biển cả không?”
Thanh Phong lắc đầu đáo: “Ta chỉ tò mò mà thôi.” Tò mò về nơi long tộc sing sống.
Nghe nó bảo sẽ không bỏ đi, Sở Diệm bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, đôi vai nặng trĩu thoáng cái thả lỏng. Hẳn chỉnh lại tư thế cho thoải mái rồi ôm Thanh Phong chầm chậm rảo bước trên bờ biển.
“Em nhìn thấy những gì?” Hắn hỏi.
Thanh Phong đáp: “Nước đục.”
Sở Diệm nói: “Ừ, những nơi nước bị ô nhiễm nghiêm trọng không hợp cho việc sinh sống. Vị chủ nhân toàn năng kia của em chẳng phải vì nước ngầm bị ô nhiễm nên mới ngủ mãi không dậy đấy sao?”
Thanh Phong nói: “Nhưng bơi xa ra tí xíu là có thể nhìn thấy nước biển xanh ngát.”
“Ồ.”
“Còn có san hô.”
“Ừ.”
“Cho ngươi nè.” Thanh Phong dâng lên cho hắn một cây san hô.
Sở Diệm ngơ ngác nhận lấy.
Thanh Phong nói: “Nghe đồn san hô cũng có thể bán lấy tiền, ngươi hãy cầm lấy, những lúc quán trà khó khăn thì dùng.”
Sở Diệm dở khóc dở cười.
Thanh Phong nói: “Đừng khách sáo, dưới biển còn nhiều lắm, không đủ thì lấy lại lấy thêm.” Nếu nó đã bá chủ của biển cả, vậy tức là những thứ dưới biển đều thuộc về nó, lấy mỗi cây san hô chả thì đã là gì.
“Cảm ơn.” San hô hơi nhọn, đâm vào tay hắn, Sở Diệm nói: “Về được chưa?”
Thanh Phong quyến luyến nhìn ra biển cả, “Lần sau tới nữa được không?” Biển cả với rồng cũng như bầu trời với chim chóc, luôn mang lại một cảm giác bịn rịn, không nỡ rời xa.
Sở Diệm nói: “Nếu em thích, tụi mình cứ mua một căn nhà bên bãi biển.”
“…” Thanh Phong quay đầu đi ngược ra biển.
Sở Diệm không biết mình đã nói sai cái gì, chỉ đành đuổi theo vài bước kéo nó quay lại, “Sao vậy?”
Hai mắt Thanh Phong tràn ngập vui sướng, “Mua nhà cần tiền, ta hái thêm ít san hô để bán.”
Sở Diệm tự thấy phương pháp giáo dục không có vấn đề, nhưng tại sao chú rồng nhỏ ngây thơ trong lăng mộ sau khi theo hắn ra ngoài lại biến thành một con rồng sặc mùi tiền chẳng khác nào con buôn chính hiệu? Còn nữa, trong lòng Thanh Phong, hắn vô dụng tới cỡ nào cơ chứ? Sở Diệm thở dài, “Tôi có tiền.”
Mặt Thanh Phong hiện rõ bốn chữ thôi-đừng-chém-gió.
“Tôi có nhiều tiền lắm.” Sở Diệm nghiến răng nói.
Thanh Phong bèn chỉ ra chứng cứ: “Nhà mình chả có thứ gì quý hết. Đến Nhị Mao mà còn có tảng hàn ngọc to đùng.”
Sở Diệm: “…”
Sở Diệm hỏi: “Em cảm thấy Nhị Mao giàu lắm sao?”
“Không tới nỗi nào.”
“Rất nhiều ngôi mộ ‘không tới nỗi nào’ như nhà Nhị Mao đều bị tôi dọn sạch.”
Thanh Phong cả kinh nhìn hắn.
Sở Diệm nói một cái sâu xa: “Tiền bạc không để hớ hênh được.”
Sau khi về tới nhà, Thanh Phong liền lật tung cả căn nhà lên. Lúc Sở Diệm biết được nó muốn làm gì, hắn đành bất đắc dĩ giao sổ tiết kiệm ra cho nó xem.
“Đây là tiền?” Thanh Phong tỏ vẻ đây ứ tin.
Sở Diệm bắt đầu hối hận hồi đó cứ làm biếng, chỉ dạy Thanh Phong tiêu tiền chứ không dạy nó phải để dành tiền như thế nào. Thôi thì đành bổ túc thêm một khóa.
Thanh Phong như được khai sáng đầu óc, hớn hở đòi mở tài khoản cho mình.
Sở Diệm ngẩn ra.
Thanh Phong vội hỏi: “Sao vậy?”
Sở Diệm ngẩn ra là vì đó giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải làm chứng minh nhân dân cho Thanh Phong.
“Phiền phức lắm hả?”
“Để tôi làm cho em.” Sở Diệm nói.
Thanh Phong mặt mày ngây ngô, Sở Diệm dứt khoát làm luôn cho nó tờ chứng minh thư của cậu bé mười bảy tuổi. Sau khi lấy về, Thanh Phong thích thú cầm mãi trên tay, còn tới quán trà hớn ha hớn hở khoe với tất cả mọi người.
Nhân viên ở quán trà càng cảm thấy nó bí ẩn khó lường.
Không biết vì sao lời đồn Thanh Phong là yêu quái đã lan truyền với tốc độ chóng mặt, người làm việc gần quảng trường đều biết ông chủ của Phong Hỏa Luân có một con yêu quái xinh đẹp tóc bạc kè kè bên cạnh. Lời đồn tới được tai Sở Diệm là lời đồn đã được gia công chu đáo, đường nét rõ ràng. Nào là ông chủ Phong Hỏa Luân và cả thiếu niên tóc bạc cạnh hắn đều là yêu quái, một tu hành ngàn năm, một mới tu năm trăm năm, hai người xuống núi là để tìm cô gái từng giúp ông chủ ngàn năm về trước để báo ơn.
…
Theo Sở Diệm thấy, đây mười mươi là câu chuyện của Hứa Tiên và Bạch nương tử version điên đảo. Nhưng nể tình nhờ vào tin đồn mà khách khứa tới quán mỗi lúc một tấp nập, hắn quyết định mắt nhắm mắt mở cho qua.
Có điều tin đồn không phải lúc nào cũng tốt, thi thoảng vẫn sẽ mang lại những phiền phức nho nhỏ.
Nhìn cậu thanh niên trông y hệt như Tôn Phi Dương đang đứng trước quầy, hắn bỏ luôn bước dò hỏi lai lịch.
“Tôn Cao Tường (3).” Cậu ta chìa tay ra.
Sở Diệm khoanh tay trước ngực, đáp: “Uống trà thì tự tìm chỗ.”
“Bác và anh họ đến giờ vẫn chưa quay về.” Lúc nói chuyện, cậu ta luôn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Sở Diệm. Cậu ta tin mắt là cửa sổ tâm hồn, suy nghĩ của Sở Diệm nhất định sẽ bộc lộ qua ánh mắt.
Sở Diệm nói: “Đi đăng thông báo tìm người đi.” Ánh mắt và vẻ mặt đều bình tĩnh đến không thể nào bình tĩnh hơn được nữa.
Tôn Cao Tường nói: “Hai người họ đi cùng với anh.”
Sở Diệm đáp: “Tôi không phải hướng dẫn viên du lịch, không có thu phí.”
“Anh sống sót trở về.”
“…Muốn tôi phải xin lỗi sao?” Sở Diệm cuối cùng cũng nhận ra mức độ nổi tiếng của Tôn Phi Dương.
Tôn Cao Tường: “…”
Thanh Phong ăn xong no nê trong bếp đi ra, thấy Tôn Cao Tường thì ngạc nhiên trợn tròn đôi mắt, “Ngươi…”
Tôn Cao Tường cảm thấy đây có thể là một bước đột phá, bèn vội vàng tới gần hỏi dồn: “Cậu từng gặp tôi? Quen biết tôi? Hay từng gặp một người trông rất giống tôi?”
Thanh Phong nhìn sang Sở Diệm.
Mày Sở Diệm giật khẽ.
Hai người chưa từng quy ước ám hiệu ngầm với nhau nhưng Thanh Phong lại hiểu ý hắn, nó nói: “Ngươi đừng có bắt chuyện bừa bãi.”
Tôn Cao Tường ngạc nhiên.
Thanh Phong ôm tay Sở Diệm, “Y có chủ nhá.”
Sở Diệm: “…” Giữ mặt lạnh lùng là một kỹ năng sống cần thiết.
Tôn Cao Tường nhìn hắn rồi lại nhìn nó, lắp bắp nói: “Cậu hiểu lầm rồi.”
Thanh Phong tặng cậu ta một câu: “Xéo.”
Tôn Cao Tường gục mặt xéo đi.
Thanh Phong quay sang Sở Diệm vòi quà.
Sở Diệm cau mày hỏi: “Câu đó học đâu ra?”
“Ti vi í.” Thanh Phong nói với giọng tiếc nuối: “Tiếc là hắn không chịu phối hợp gì cả. Nếu hắn dài dòng thêm tí xíu là ta có thể vung tay chưởng hắn bay đi.”
“…” Sở Diệm nói: “Lần sau cứ bỏ khúc đầu mà chưởng thẳng luôn.”
Thanh Phong mặt mày rạng rỡ, xoa tay chờ đợi.
Tiếc rằng một tháng trôi qua, trời yên biển lặng.
Thanh Phong chờ mãi thì mất hết kiên nhẫn, vì vậy bèn chạy tới hỏi Sở Diệm cách liên lạc với Tôn Cao Tường.
Sở Diệm giơ tay ra, “Không có.”
“Vậy chừng nào hắn mới tới nữa?”
“Chắc không tới nữa đâu.”
“Tại sao chứ?”
“Không đúng quy tắc.” Sở Diệm thản nhiên nói: “Chuyện dưới lăng mộ không được phép mang ra khỏi lăng mộ.” Tôn Cao Tường chạy tới hỏi chuyện hắn đã là trái với phép tắc, cậu ta tự biết mình sai nên không dám gặn hỏi quá đáng.
Thanh Phong ngơ ngác nhỏi: “Tức là hắn không tới nữa rồi.”
“Chắc vậy.” Sở Diệm cũng không chắc lắm, nếu so với Tôn Phi Dương và Tôn Văn Hùng, Tôn Cao Tường quả thật ngốc hơn rất nhiều. Thế giới tinh thần của những kẻ ngốc phong phú hơn người thường nhiều, hắn sợ mình không với tới được suy nghĩ của họ.
Lần do dự này của hắn là đúng.
Bởi không lâu sau đó, Tôn Cao Tường quả nhiên quay lại, lần này không mở miệng nhắc tới chuyện trước đây mà giả thành một vị khách bình thường.
Thấy cậu ta xuất hiện, người vui vẻ nhất không ai khác ngoài Thanh Phong.
Tôn Cao Tường trở thành vị khách đầu tiên được Thanh Phong đích thân phục vụ trong lịch sử của quán trà.
Những vị khách bên cạnh trông mà ganh tỵ gần chết.
Tôn Cao Tường lại không cảm giác được gì, hắn thành thạo chọn món, thản nhiên lân la làm quen với Thanh Phong.
Thanh Phong nói: “May mà ngươi quay lại đó.”
“Tại sao?” Tự dưng được hoan nghênh làm Tôn Cao Tường giật thót trong lòng. Lẽ nào lần trước gặp mặt cậu ta đã để lại ấn tượng tuyệt vời khó phai cho đối phương?
Thanh Phong đáp: “Lần trước ta bảo ngươi ‘xéo’ í.”
“Không sao, tôi không để bụng.”
“Nhưng chưa vung tay chưởng ngươi bay đi.”
“…”
Thanh Phong nói: “Ta tiếc lắm luôn.”
Tôn Cao Tường cúi đầu xem thực đơn.
“Ngươi có thể…”
“Không thể!” Nếu giọng nói có thể bắn ra đinh thì chắc bây giờ tờ thực đơn trước mặt cậu ta đã thủng lỗ chỗ.
Thanh Phong bỏ đi trong nuối tiếc.
…
Đây là lần cuối cùng Tôn Cao Tường xuất hiện trong Phong Hỏa Luân.
Anh đẹp giai luôn luôn nổi tiếng.
Hai anh chàng đẹp trai lộng lẫy trong Phong Hỏa Luân đương nhiên thu hút được không ít người để ý. Lời đồn đãi tuy đáng sợ nhưng vẫn có vô số dũng sĩ tình nguyện gia nhập quân đoàn tiên phong. A Đào của boutique bên cạnh quán trà chính là một trong những nhân vật “có dũng có mưu” như vậy.
Trước hết, cô la cà tới làm quen với bông hoa duy nhất của Phong Hỏa Luân – thím Hoa, mượn thím ấy để xâm nhập vào nội bộ của Phong Hỏa Luân, dăm ba bữa lại tặng vài món điểm tâm mua chuộc nhân viên trong quán, cuối cùng tiến thêm bước nữa là tặng khăn quàng cổ. Những nhân viên khác đều là hàng sỉ năm đồng một cái, còn của Sở Diệm là chính tay cô nàng bỏ công sức ra đan.
Thím Hoa cười hì hì ngầm ám chỉ: “Lần trước em bảo mua len chắc là để làm cái này đúng không. Chu choa, mới hai, ba bữa trước mà em đan xong rồi này, còn đan đẹp vậy nữa, thiệt đúng là có lòng mà.”
Sở Diệm giao khăn cho thím Hoa rồi nói: “Bảo kiếm tặng anh hùng, quà đẹp nên tặng cho người biết thưởng thức.” Nói xong cũng chả buồn chú ý với vẻ mặt như vừa nuốt phải ruồi của hai người đàn bà, Sở Diệm quay đi gọi vói vào trong bếp: “Đi công viên hải dương nè.”
Thanh Phong mang bánh bí đỏ ra vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói: “Không phải ngươi bảo hôm qua mới đi nên ngày mai mới đi nữa sao?”
Sở Diệm rút khăn giấy lau tay cho nó, “Mai mưa đó.”
“Sao ngươi biết?”
“Vì mai tôi mang dù.”
Thanh Phong chợt vỡ lẽ, “Ngươi suy nghĩ chu đáo quá.”
Thím Hoa: “…” Sao cứ thấy đoạn đối thoại này kỳ kỳ vậy ta?
Chút thất bại cỏn con không thể đánh gục được A Đào, hôm sau cô nàng lại ghé sang, lần này mang theo sủi cảo tự làm. Lần này Sở Diệm nhận, nhưng lại sang tay cho Thanh Phong bỏ vào bụng.
Thím Hoa rỉ tai xúi Thanh Phong: “Cứ thế này là anh của cháu không tìm được vợ đâu, cháu phải giúp anh cháu đi chứ.”
Thanh Phong đáp: “Sở Diệm không cần lấy vợ đâu.”
“…Thằng bé ngốc nghếch, đàn ông đều phải lấy vợ mà, thế mới sinh em bé được chứ.” Rõ ràng nhìn như sắp hai mươi tuổi đến nơi mà sao lúc mình nói chuyện với nó cứ như đang nói chuyện với thằng nhóc tám tuổi vậy kìa?
Thanh Phong vô cùng nghiêm túc phản bác: “Sở Diệm không cần.”
Thím Hoa phá ra cười, đang định bảo chuyện này không giống trò chơi gia đình của con nít đâu, nhưng lại nghe tiếng Sở Diệm vang lên từ sau lưng, “Em ấy nói đúng.”
Thím Hoa: “….”
Từ đó về sau, thím Hoa không thèm quan tâm tới mấy chuyện đó nữa.
Toàn văn hoàn.
***
Chú thích:
(1) Xây tháp salad là phong trào mới ở Trung Quốc.
(2) Phong Hỏa Luân: Tên này rất có ý nghĩa, trên mặt chữ là ghép từ tên của hai người lại (Phong của Thanh Phong, Hỏa là từ đồng nghĩa với Diệm), còn hàm nghĩa là “loan phượng hòa minh (vợ chồng đồng lòng, yêu thương nhau)” vì theo truyền thuyết, Phong Hỏa Luân của Na Tra vốn do một đôi thanh loan, hỏa phượng biến thành.
(3) Hai chữ “phi dương” trong tên của Tôn Phi Dương là tung cánh bay cao, còn “cao tường” trong tên của Tôn Cao tường có nghĩa là bay lượn trên trời.
Danh sách chương