Đồng tử của Tôn Phú Sinh bỗng nhiên co lại, thân thể cứng ngắc bộc phát ra thứ sức mạnh cả chính gã cũng không hiểu vì sao, gã dùng sức đẩy bọn Ung Hoài ra.

Ung Hoài không hề đề phòng, thình lình bị đẩy thì lảo đảo về sau mấy bước, hoảng hốt đợi gã công kích nhưng Tôn Phú Sinh chỉ dừng lại, hai tay giữ nguyên tư thế đẩy hắn.

Thanh Phong thấy thế lập tức vứt bỏ bất mãn, quẳng A Tư, A Tưởng vào thạch động, bay tới kéo Ung Hoài giấu ra sau lưng rồi khè ra một quả cầu lửa về phía Tôn Phú Sinh. Tôn Phú Sinh trực tiếp đón lấy cầu lửa, không hề nhúc nhích, ánh lửa lập lòe cũng không chiếu sáng được ánh mắt của gã.

Ung Hoài kéo Thanh Phong một cái, “Đi.”

Thanh Phong ôm ngang hắn lên, chạy được một bước đã nhảy trở về chỗ vừa quẳng quần áo Ung Hoài lại, sau đó mới nhanh chân nhảy vào thạch động.

Bởi vì bọn họ xẹt qua xẹt lại nhanh quá, không kịp nhìn về phía sau cái nào nên cũng không biết chính giây phút bọn họ nhảy vào thạch động, đôi mắt vô hồn của Tôn Phú Sinh bỗng lóe lên chút nhân tính, thế nhưng cử động quá sức đã khiến đầu gã nổ tung thành đá vụn.

Gã rốt cuộc vẫn chưa kịp nói ra.

Thạch đạo rất tối, A Tư A Tưởng vào trước họ chỉ mới một, hai phút không biết đã đi đâu. Ung Hoài gọi vài tiếng không thấy trả lời đành phải bỏ cuộc, lấy từ trong ngực ra một cái mồi lửa, thận trọng chiếu sáng phía trước dò đường.

Mặc xong quần áo, Thanh Phong ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau.

Thạch đạo này nếu kéo thẳng ra chẳng khác nào ống nước dài, từ đỉnh đường qua tường phải xuống dưới chân rồi qua tường trái chính là một hình tròn. Sống trong lăng mộ bấy lâu nhưng đây là lần đầu tiên Thanh Phong đến đây, nó không khỏi vươn tay sờ mó lung tung.

Ung Hoài ban đầu không mấy để ý nhưng lúc phát hiện thì lập tức kêu lên hoảng hốt: “Đừng chạm vào!”

Thanh Phong hoảng hồn rụt tay lại.

“Ở đây có rất nhiều cơ quan.” Ung Hoài thò tay kéo nó qua, “Sơ sẩy một tí là sẽ rơi xuống nơi khác ngay.”

Thanh Phong hỏi: “Sao ngươi phát hiện được thạch đạo này?”

Ung Hoài im lặng chốc lát rồi mới trả lời: “Theo dõi nhị thúc.” Lúc bắt gặp nhị thúc, ban đầu hắn rất vui nhưng sau đó lại sinh nghi. Kẻ vốn phải đứng tại cửa ra của lăng mộ chờ mọi người giờ lại luồn lách khắp các ngõ ngách như cá chạch, hoàn toàn chẳng mang dáng vẻ bị thương. Hắn không thể không bám theo sau ông ta, ai ngờ lại gặp phải Phi Cương và Thanh Phong… Ánh sáng trong mắt hắn chợt tối hẳn.

“Nhị thúc chẳng phải đợi các người ngoài cửa ra sao? Hắn nói dối?”

Ung Hoài không đáp, có điều bàn tay nắm lấy tay nó bỗng siết lại. Tranh chấp nội bộ vốn chẳng phải chuyện gì mới mẻ, đừng nói nhà họ Tôn của Lĩnh Gia và nhà họ Ngư ở Hà Đông bọn họ không gì ưa nhau, dù có là những môn phái thường ngày thân thiết, cùng nhòm ngó một món bảo bối vẫn có thể chuyển bạn thành thù, dưới mắt của những người như họ, đồng môn mới là đồng bọn duy nhất có thể tin cậy. Thế mà nhị thúc lại hết lần này đến lần khác che giấu đồng môn, lừa gạt cháu gái, xem ra thứ lăng mộ này cất giấu không phải bảo bối tầm thường.

Chợt nhớ tới chuyện Tôn Phú Sinh hóa thành người đá, Ung Hoài bèn quay sang hỏi Thanh Phong.

Thanh Phong kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Ung Hoài biến sắc hỏi: “Một loại nước?” Hắn bất giác thò tay vuốt ve chiếc bình lúc đánh với Tôn Phú Sinh thuận tay nhặt được trong ngực, lẽ nào là nó? Thanh Phong tưởng hắn dao động bèn khuyên nhủ: “Biến thành người đá xấu lắm í, ngươi phải cân nhắc.”

“Ôm ấp kẻ khác thì đẹp lắm đấy à?” Ung Hoài vặn lại.

Thanh Phong nghe không hiểu, ngơ ngác hỏi lại: “Là sao?”

Ung Hoài nói xong câu đó cũng rất ngạc nhiên, hắn hít sâu một hơi, nhạt nhẽo đáp: “Không gì.”

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thanh Phong, nó bắt lấy cánh tay Ung Hoài kéo hắn đến trước mặt mình, hưng phấn nói: “Người kia chính là ngươi có đúng không? Ngươi đã xuống tầng thứ ba, ta cảm giác được ngươi xuống đó mà.”

Ung Hoài dùng sức gạt tay nó đi, “Bị kẻ khắc bắt gặp mấy chuyện đó thích thú lắm à?”

Thanh Phong chẳng hiểu vì sao hắn lại nổi giận, nó lúng ta lúng túng: “Ta chỉ muốn chứng minh mình không lầm thôi mà.”

“Ngươi không lầm. Đi thôi.” Ung Hoài bực bội dắt nó đi về phía trước.

Mồi lửa cháy đến hiện tại thì chẳng còn bao nhiêu nhiên liệu, ánh lửa càng lúc càng yếu dần.

Ung Hoài dừng bước, nương theo chút ánh sáng le lói cuối cùng từ mồi lửa mà mò mẫm trên vách tường.

Thanh Phong vừa thò đầu qua thì lửa tắt ngấm. Trong bóng tối, mặt nó bị thứ gì đó mềm mề chạm phải, nó bèn vung tay chụp, nhưng tay vừa vung đi nửa chừng thì bị Ung Hoài bắt lấy. Giọng hắn đầy vẻ căng thẳng: “Ngươi làm gì đó?”

“Có sâu cắn vào mặt ta.”

“…Ừm.”

Trong bóng tối, không biết tiếng hít thở của ai chợt trở nên nặng nề làm không khí như cũng cô đọng lại theo.

Ung Hoài lên tiếng phá vỡ sự im lặng khó chịu: “Ngươi có từng nghĩ sẽ rời khỏi nơi này không?”

“Rời khỏi? Vì sao?”

“Đến những nơi có ánh mặt trời. Ngươi không phải cương thi, ngươi khác với bọn chúng.”

“Ta cũng không giống với con người.”

Ung Hoài nghẹn lời.

“Ngươi không thích ở lại đây, đúng không?”

“Quả thật là không thể nào!”

Ung Hoài gấp rút hành động.

Sau những tràng lách cách, Thanh Phong nhìn thấy một luồng sáng lờ mờ từ bên phải rọi qua.

Ung Hoài nói: “Phụ đẩy cùng ta nào.”

Nương theo ánh sáng mờ ảo, Thanh Phong loáng thoáng thấy được nửa người trên của Ung Hoài đã ướt sũng mồ hôi, hai cánh tay hắn giơ lên chống vào vách tường. Luồng sáng tù mù theo động tác của hắn từ từ khuếch trương.

Một vuốt của Thanh Phong vừa vỗ xuống, luồng sáng đã rộng đủ để một người ra vô.

Ung Hoài vừa định lách vào thì vách tường đột nhiên đóng lại.



Thanh Phong hỏi: “Mới nãy có phải xảy ra chuyện gì không?”

Ung Hoài đáp: “Chúng ta mở cửa, có người đóng cửa.”

“Tụi mình có cần đổi sang cửa khác hay không?”

“Không có lửa, chúng ta khó có thể nhìn thấy cánh cửa kế tiếp nằm ở chỗ nào.”

Ta biết phun lửa nè, Thanh Phong muốn nói nhưng lại không có cơ hội nói câu đó ra miệng vì Ung Hoài vẫn còn mải mê đẩy cửa, vừa đẩy vừa lảm nhảm: “Trên cửa có ba ký hiệu chữ ‘Thủy’, cổ văn to bằng bàn tay. Ta bám theo nhị thúc phát hiện ra đấy, ngươi không biết à?”

“Không biết, trước giờ ta chưa từng đến đây.” Thanh Phong lại tiếp: “A, có phải vì Phi Cương mở cơ quan rồi không nhỉ?” Về chuyện Phi Cương khởi động cơ quan, nó đơn giản thuật lại như sau: “Cơ quan mọc lên, cơ quan chuyển động, cơ quan mở ra”.

Ung Hoài nghe chỉ hiểu một chuyện, “Đó là chuyện sau khi ta theo nhị thúc vào mộ.”

Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”

“Ta chẳng thấy tốt chút nào hết.” Ung Hoài trầm giọng nói: “Điều đó có nghĩa là trong lăng mộ này rất có thể vẫn còn nhiều thứ linh tinh khác.”

“Ví dụ như?”

“Cánh cửa này mới mở ra đã đóng lại!” Ung Hoài dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh một cái, cửa rốt cuộc cũng chịu mở ra. Hắn chờ một lát, đến khi chắc chắn cánh cửa không có dấu hiệu đóng lại mới thoăn thoắt lách mình vào trong.

Thanh Phong toan vào theo thì bỗng cảm thấy cổ bị siết lấy, cả người bị giật mạnh về sau, từ đầu đến đuôi nó chỉ kịp kêu “ặc” một tiếng. Mắt thấy luồng sáng tù mù mỗi lúc một xa, gần như không còn nhìn rõ, nó sốt ruột lấy vuốt cào mạnh vào tấm vải đang quấn trên người mình. Tấm vải càng siết chặt hơn, qua những đường rách trên vải, móng vuốt của nó cào trúng lớp vảy trên cổ, vảy rồng bị gảy ra vài miếng làm nó đau điếng cả người.

Soạt một tiếng, tấm vải nới lỏng ra.

Thanh Phong ngã nhào xuống đất, ôm lấy cổ nức nở kêu la.

Một chiếc hài nhẹ nhàng giẫm lên mái tóc trắng xõa rũ rượi trên mặt đất của nó, sau đó là giọng nói dịu dàng vang lên: “Ngủ đi.”

“Không buồn ngủ.” Đôi mắt tròn xoe của nó trừng to như hạt nhãn, phun ra một quả cầu lửa. Cầu lửa lên tới không trung, vừa khéo dừng cách chóp mũi Phi Cương chừng năm, sáu mét, ánh lửa đỏ rực chiếu lên gương mặt lạnh lùng nhưng vẫn không thể làm tan chảy lớp sương giá ngàn năm ngưng kết trong đáy mắt của gã. Sự lạnh lùng ác nghiệt này đã vượt quá tầm của nhân loại, cứng rắn chẳng khác nào nham thạch.

“Ngươi ở đây làm chi vậy?” Dự cảm không lành hệt như bóng tối trong địa đạo phủ lên trái tim Thanh Phong một bóng ma, vô số hình ảnh Ung Hoài máu thịt bắn tung tóe cứ lẩn quẩn trong đầu nó.

Thanh Phong hỏi một đằng, Phi Cương lại trả lời một nẻo: “Bọn chúng đã định trước sẽ phải chết.”

Thanh Phong ngọ nguậy toan đứng dậy nhưng tóc bị giẫm lại muốn sứt khỏi da đầu, vì vậy nó cố gắng dùng sức đẩy chân Phi Cương ra.

Phi Cương thong thả rụt chân về, nhìn Thanh Phong bật dậy lao đi như bay, giọng gã vang vọng lẩn quẩn trong thạch đạo, “Không ai có thể thay đổi.”

Dựa theo ký ức, Thanh Phong vọt tới trước vách tường ban nãy, nghiêng người dùng vai đẩy cửa. Cửa vừa mở ra, mùi tanh quyện vào ánh sáng mờ ảo cùng lúc xộc lên. Không biết là thứ gì đó đổ ào xuống về phía Thanh Phong, chỉ trong chớp mắt, nó đã bị phun đầy mặt.

“Ai?” Giọng của Ung Hoài vang lên phía trước cách nó không xa.

Giọng nói đầy đủ hơi sức chứng tỏ thân thể không sao, Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm, đang định bước tới trước lại nghe Ung Hoài la toáng lên: “Ra ngoài!”

Thanh Phong ngẩn ra, mặt lại bị quất một cái. Lành lạnh, hình như là… Cuống hoa?

“Hoa hút máu?” Thanh Phong không nghe Ung Hoài cảnh cáo mà xông thẳng vào.

Hầm ngầm này lớn hay nhỏ rất khó nhìn rõ, thị lực có thể bao quát phạm vi vẻn vẹn ngón cái mà luồng sáng tù mù chiếu tới. Những cành hoa mảnh mai múa may trong tia sáng âm u, đóa hoa mọc ở đầu cành khẽ khàng run rẩy giữa lớp bụi xám mờ mịt hệt như cô bé vũ công ngây ngô e thẹn, ma quái lại không kém phần xinh đẹp. Dù thường ngày Thanh Phong và hoa hút máu quan hệ khá tốt nhưng nhìn thấy cảnh đó, nó cũng khó tránh cảm thấy lành lạnh dưới lớp vảy rồng.

Một bàn tay từ trong bóng tối thò ra nắm chặt lấy cổ tay của nó, lực nắm rất mạnh, Thanh Phong thân là rồng mà còn cảm thấy hơi đau. Thanh Phong vô thức muốn rút tay ra nhưng bên tai lại vang lên tiếng quát mắng xen lẫn tiếng thở dốc của Ung Hoài: “Đừng cử động!”

Lời hắn vừa dứt, hai cành hoa hút máu mới nãy còn từ từ rũ xuống thoắt cái biến thành hổ dữ xổng chuồng, dựng thẳng lên đâm thẳng về chỗ ẩn nấp của Ung Hoài!

Thanh Phong há miệng phun ra một quả cầu lửa chắn trước mặt Ung Hoài.

Hoa sợ lửa, chúng uốn éo trên không một lát rồi rụt về, tiếp tục lắc lư trước mặt bọn họ.

“Sư phụ.” Thấy nguy cơ đã giải trừ, Ung Hoài bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, đôi mắt tràn đầy đau đớn nhìn lên nóc động.

Thanh Phong ngẩng đầu lên.

Toàn bộ nóc động đã bị hoa hút máu chiếm cứ, những đóa hoa đỏ thẳm như máu phô bày tư thế xinh đẹp nhất, duyên dáng nhất, dưới chúng hình như có thứ gì như bóng đen đang lay động.

Thanh Phong đẩy cầu lửa lên cạnh bóng đen.

Đó là một cặp chân vô lực rũ xuống, lúc cái bóng lay động, Thanh Phong nhận ra quần áo kia chính là của lão già cao to. Nó giơ tay lên sờ mặt, nhìn thấy mặt mũi chỉ toàn máu là máu, bấy giờ mới biết chất lỏng phun vào mặt mình ban nãy là gì.

Ung Hoài sụt sịt, dùng sức dập đầu ba cái với thi thể phía trên, sau đó tầm mắt chuyển xuống trước mặt, sắc mặt lại thay đổi, từ trắng bệch chuyển sang xanh mét đầy tuyệt vọng. Hắn thất thanh kêu lên đau đớn: “Tam sư thúc!”

Thanh Phong dõi theo hướng nhìn của hắn. Nó nhìn thấy bên phía đối diện, lão già thấp bé đã mất hết sức sống, bị treo trên vách tường, tứ chi và cổ quấn đầy cuống hoa hút máu. Thấy Ung Hoài bất chấp tất cả chạy về phía đó, Thanh Phong chỉ đành đuổi theo, đề phòng hoa hút tấn công.

Hoa hút máu kiêng dè cầu lửa nên không dám tiếp cận bọn họ nhưng cũng chẳng nỡ buông tha món ngon dâng lên tận miệng, chúng chỉ đành giữ khoảng cách ba, bốn bước bám sát sau lưng bọn họ.

Lúc đến gần vách tường, thảm cảnh của lão già thấp bé hai người nhìn rõ không sót chút gì. Hoa hút máu quấn trên thân lão già thấp bé thò nhị hoa đâm xuyên vào người ông ta, dòng máu đỏ sậm không ngừng cuồn cuộn chảy từ cơ thể ông dọc xuống cành hoa, nuôi cho cành hoa căng mọng phình lên cỡ ngón tay cái của con người. Dường như trước khi chết ông ta vẫn đang giãy dụa, đôi mắt trợn trừng, hai tay giơ lên, gân xanh lộ rõ lên trên trán và má, oán giận như toát ra từ từng lỗ chân lông, sợ rằng sau khi mất mạng cũng vẫn khó nguôi.

Ung Hoài hai chân mềm nhũn, hắn ngã quỵ xuống, lại dập đầu côm cốp ba cái, sau đó lập tức bật dậy tìm kiếm lối thoát.

Thật ra không cần phải tìm, ngay bên phải của hắn là thạch đạo đủ cho một người đi qua.

Thấy hắn định đi vào, Thanh Phong vội vã kéo hắn lại, “Không biết bên đó có cái gì!”

“Sư phụ nói A Tư, A Tưởng và Tiểu Tình cũng ở đây. Tam sư thúc trước lúc lâm chung vẫn nhìn về bên này, có nghĩa là bọn họ nhất định rời khỏi từ đây, ta phải tìm được họ… trước khi họ gặp phải chuyện bất trắc.” Ung Hoài thoáng ngừng lại, gắn kìm cho giọng khỏi nghẹn ngào, nắm tay Thanh Phong và nói: “Cầu xin ngươi, hãy cứu bọn họ.”

Mới nhìn vào đôi mắt ấy thôi mà Thanh Phong đã cảm thấy tim mình như tan chảy. Nó chỉ biết, bất luận chủ nhân đôi mắt ấy nói gì mình cũng sẽ cố gắng đạt được cho hắn.

“Ừ!” Thanh Phong trịnh trọng gật đầu.

Cầu lửa tiến vào thạch đạo trước để dẫn đường.

Không có cầu lửa uy hiếp, hoa hút máu đứng cách họ ba, bốn bước bỗng rướn cành ra trước, hai cuống hoa sượt qua đầu Thanh Phong nhắm thẳng về phía Ung Hoài.

Thanh Phong ngẩng đầu lên, miệng khẽ há ra.

Hoa hút múa như lường trước nó sẽ phun lửa, nhạy bén rùng mình rụt ngay cành lại.

Tuy không có hoa hút máu cản trở nhưng lúc vào thạch đạo, Thanh Phong vẫn vấp phải chút trở ngại nho nhỏ. Nếu bảo kích thước của thạch đạo này thiết kể đủ cho một người thì người thiết kế chắc chắn chưa từng suy xét về nỗi lòng của phụ nữ có thai.

Tình huống như Thanh Phong chỉ đành hít vào liên tục, cố gắng đè nén cảm giác tồn tại của cái bụng căng tròn, bấm bụng lách người vào thạch đạo, sau đó nín thở, vừa di chuyển vừa cảm nhận sự lạnh lẽo khi bụng mới cạ vào tường dần chuyển thành nóng bỏng do ma sát.

Thạch đạo rất ngắn, từ đầu vào đến lối ra chỉ khoảng năm, sáu mét.

Có cầu lửa đi trước mở đường, Ung Hoài liếc sơ là có thể nhìn rõ tình cảnh trước mắt – Đó là một cầu thang dẫn lên trên, xây theo hình vòng cung vô cùng bình thường như những lăng mộ trước đây hắn từng gặp.

Nhưng tại nơi này hắn nào dám mảy may sơ xuất, mỗi bước giẫm lên bậc thang đều mang theo muôn vàn thận trọng.

Cầu lửa bay đến cuối cầu thang thì hết đường bèn dừng lại.

Ngước nhìn phiến đá đặt vuông vức ở cuối cầu thang, Ung Hoài quay lại bảo với Thanh Phong: “Để cầu lửa tránh ra một chút, ta dò đường thử.”

Thanh Phong thấy hoa hút máu không đuổi theo vào thạch đạo mới yên tâm xua cầu lửa đi chiếu sáng sau lưng Ung Hoài.

Ung Hoài thử đẩy phiến đá, vừa đẩy là mở được ngay.

“Suỵt…” Bên trên vang lên tiếng huýt gió như dùng cả tính mạng để huýt ra, trong tiếng huýt gió ẩn chứa bao nỗi lo lắng, sốt ruột, quan tâm, và còn có… tuyệt vọng vô vàn.

Tim Ung Hoài trĩu xuống. Đây là ám hiệu bọn họ dùng để báo nguy cho đồng bọn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện