Minh Hoa Thường nói xong thì tự bản thân cũng thấy hơi xấu hổ. Nàng chẳng có chứng cứ gì, chỉ dựa vào một "cảm giác" mà muốn Minh Hoa Chương bỏ kế hoạch của bản thân, đi làm liều với nàng. Thật là quá đề cao bản thân.
Không ngờ Minh Hoa Chương lại quay đầu, nghiêm túc nhìn Minh Hoa Thường một lúc rồi hỏi: "Là vì lí do này nên muội mới khăng khăng đòi đi theo à?"
Minh Hoa Thường càng ngại ngùng, khẽ gật đầu, một đôi mắt đen như quả nho lấp lánh nhìn hắn, nhỏ yếu đáng thương nhưng lại rất hùng hồn.
Quả nhiên, trong lòng Minh Hoa Chương không hề cảm thấy bất ngờ. Hắn đã sớm cảm thấy biểu hiện của Minh Hoa Thường trong mấy ngày này hơi kỳ lạ, cũng không phải là nói nàng đáng ngờ, mà là góc độ nhìn thế giới của nàng khác với người bên ngoài.
Đến nay Minh Hoa Chương vẫn nhớ rõ lúc mới nhìn thấy thi thể của Ngụy Tử, nàng xâu chuỗi lại lời đồn về quỷ rắn, là suy nghĩ dưới góc nhìn của quỷ rắn.
Góc nhìn rất kỳ quái, nhưng vẫn có thể coi là một cách nghĩ mới. Minh Hoa Chương đã ra ngoài thì không có ý định sẽ về sớm, hắn không chê phiền phức, gật đầu nói: "Được."
Hắn rất tò mò là nàng muốn làm gì.
Minh Hoa Chương trả lời rất đơn giản, không có điều kiện hay lí do dư thừa, cũng không hỏi tại sao nàng lại muốn làm thế. Minh Hoa Thường sửng sốt một lát rồi mừng rỡ nói: "Cảm ơn nhị huynh! Nhị huynh tốt nhất á!"
Minh Hoa Chương lo lắng nàng sẽ lại nhào tới, may mà trên người Minh Hoa Thường mặc áo choàng rất dày, kịp thời khống chế niềm vui sướng của nàng lại. Minh Hoa Thường chỉ có thể biểu đạt lòng cảm ơn bằng miệng, lời hay liên tiếp đập lên người Minh Hoa Chương giống như không cần tiền, nhưng vẫn không quên chỉ đường: "Nhị huynh, muội muốn đi bên kia trước."
Minh Hoa Chương không quen với cách bày tỏ tình cảm của nàng lắm, quân tử kết giao với nhau nhạt như nước, tiểu nhân kết giao với nhau lại như rượu ngọt. Minh Hoa Thường hết ôm lại làm nũng, hơi ngọt quá rồi. Nhưng đây là muội muội duy nhất, Minh Hoa Chương sợ nói ra sẽ khiến nàng cảm thấy mất mặt, cũng chỉ có thể tùy theo ý nàng.
Minh Hoa Thường có người đi bên cạnh thì lập tức to gan hơn nhiều, đi đường cũng trở nên ngang tàng. Nàng lần theo ký ức, đi đến sảnh tổ chức yến tiệc hôm mười bốn tháng Giêng trước.
Minh Hoa Chương nhìn xung quanh sảnh đường, đã hiểu ý đồ của nàng: "Muội đang nghi ngờ bữa tiệc hôm mười bốn?"
"Không sai." Minh Hoa Thường đứng trên hành lang, hạt tuyết dính lên chiếc áo choàng trắng như tuyết, bao la như gió về tuyết chảy: "Nơi này là cung điện dùng để tiếp khách nữ, bên trong có đốt than, ấm giống như mùa xuân. Rất nhiều tiểu thư quý tộc dựa vào lan can nói chuyện, các nàng mặc đồ rất mỏng, giống như những cơn gió lạnh trên núi chẳng hề thổi tới người họ. Rất nhiều thị nữ cũng ở bên trong, rõ ràng bọn họ cũng là người nghèo khổ, lại mặc giống như tiểu thư nhà quý tộc."
Minh Hoa Thường lẩm bẩm tự nói một mình, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm phía trước, tựa như nơi đó không phải là một khoảng bóng tối quạnh quẽ, mà là yến hội ăn uống linh đình, hương ấm quanh người. Nàng vẫn là nàng, nhưng giờ phút này lại không phải nàng.
Minh Hoa Chương đứng ở phía sau, im lặng nhìn Minh Hoa Thường.
Minh Hoa Thường tiếp tục đi lên phía trước, những nơi khác tối như vậy, lạnh như vậy, là điều gì thúc đẩy gã rời khỏi ánh đèn trong sảnh yến hội? Bởi vì gã nhìn thấy một nữ tử, nàng ta mặc một bộ váy đỏ, bóng lưng dưới ánh đèn có vẻ linh lung yểu điệu, nhu mì đáng yêu.
Trong đêm khuya sơn trang tối đen yên tĩnh, gió tuyết nghẹn ngào, trên hành lang tối om không có một ai. Nhưng ở trong mắt Minh Hoa Thường, đằng trước lại có một thị nữ đang cầm đèn đi tới, bóng dáng nàng ta duyên dáng, lúc đi đường càng có vẻ mềm mại, giống như chỉ cần một nắm đấm là có thể đánh ngã.
Vậy thì vì sao hắn ta lại không ra tay chứ? Có thể là bởi vì nàng ta phải đi đưa thứ gì đó, hoặc là gặp một một nhân vật lớn, nếu bây giờ giết nàng ta thì sẽ đánh rắn động cỏ. Cho nên phải chờ sau khi trên tay nàng ta không còn đồ nữa mới ra tay, đường về còn dài như vậy, nơi nơi đều là cơ hội.
Nhưng trên đường xuất hiện một bất ngờ đáng ghét. Đầu tiên là ở gần núi giả, nàng ta gặp Nhậm Dao, đối phương là tiểu thư Hầu môn, nàng ta dừng lại, thỉnh an Nhậm Dao vài câu. Cuối cùng nàng ta cũng tiếp tục đi về phía trước, không dễ gì mới đi khuất khỏi tầm mắt của tiểu thư Hầu môn kia, nhưng lại gặp phải một vị khách không mời mà đến.
Một khách nữ tên là Minh Hoa Thường, cũng xuất thân từ gia tộc huân quý. Hai người bọn họ đều bị đối phương làm giật mình, lúc này có lẽ gã hơi lo lắng, cho nên sau khi Trì Lan tách khỏi Minh Hoa Thường, gã không tiếp tục chờ thời cơ nữa, gần như không thể chờ đợi được nữa nhảy ra, dùng dây thừng đã chuẩn bị từ trước ghìm chặt cổ nàng ta. Gã nhìn chằm chằm hai mắt của nàng ta, mãi đến khi cặp mắt kia mất đi tiêu cự.
Minh Hoa Thường nghĩ tới đây, bỗng nhiên bị đẩy ra từ trong trạng thái liên kết cảm giác kia.
Không đúng, nói không thông.
Minh Hoa Thường quay đầu, chỉ thấy hai dãy hành lang hai bên dài và sâu, gió tuyết thổi xuyên qua đình, càng có vẻ tịch mịch. Cảnh này giống với ngày hôm đó nàng đụng phải Trì Lan biết bao. Lúc ấy nàng cũng không cầm đèn lồng, cũng đang dạo bước trong đình, khác nhau ở chỗ lần này sau lưng nàng còn có Minh Hoa Chương đang lẳng lặng đứng đó, khoảng cách chỉ hơn ba bước.
Minh Hoa Chương lặng lẽ quan sát nàng, thấy thế thì hỏi: "Sao vậy?"
"Muội cảm thấy nói không thông." Minh Hoa Thường nhíu mày, buồn rầu nói: "Hung phạm theo dõi Trì Lan từ noãn phòng tới đây, chắc hẳn lúc muội và Trì Lan nói chuyện gã đang ở cách đó không xa. Gã theo dõi lâu như vậy, còn chuẩn bị hung khí, có thể thấy là đã âm mưu từ sớm. Nếu đã vậy thì sao lại phải chọn một bữa tiệc nhiều người phức tạp và vô cùng náo nhiệt chứ? Loại địa phương này vốn là nơi dễ xảy ra bất ngờ nhất."
Trên cổ Trì Lan có vết máu bầm, mặc dù nàng ta bị treo trên xà nhà, nhưng vết dây hằn từ cổ họng hướng ra sau tai, phương hướng này tuyệt đối không phải là treo cổ tự tử có thể siết ra được, chắc chắn là bị người thắt cổ chết.
Sau khi giết người còn muốn móc mắt, có thể thấy được là nỗi hận của gã sâu thế nào. Nếu như vì trả thù, tại sao lại không chọn nơi trời tối vắng người, nếu như là xúc động giết người thì sao lại theo dõi lâu như vậy? Đầu Minh Hoa Thường rối như tơ vò, bởi vì nghĩ không thông vấn đề này mà nàng không thể chìm vào trong loại trạng thái cùng chung cảm giác với hung thủ. Minh Hoa Thường có linh cảm, nếu như giải được thắc mắc này thì sẽ phá được vụ án.
Minh Hoa Chương nhíu mày: "Lúc hung thủ giết Trì Lan, muội cũng đang ở cách đó không xa?"
Minh Hoa Chương chỉ biết là nàng từng gặp Trì Lan, không nghĩ tới khoảng cách hai nơi lại gần như vậy. Lúc này Minh Hoa Chương mới ý thức được nàng từng cách cái chết gần như thế.
Trong đầu Minh Hoa Thường chợt lóe lên suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ rõ một chuyện: "Có lẽ muội biết tại sao gã lại muốn thả thi thể vào trong viện chúng ta rồi."
Minh Hoa Chương nhìn nàng không tỏ ý kiến, Minh Hoa Thường đi nhanh hai bước, dừng ở trước một cây cột rồi ngửa đầu nhìn lên xà nhà.
Thái Bình Công Chúa muốn dàn xếp ổn thỏa, đã sớm dọn sạch dấu vết, chữ viết bằng máu trên mặt đất và vết máu trên cột trụ hành lang đều đã bị rửa sạch. Lúc ấy Minh Hoa Thường chạy từ phía sau tới, vừa ngước mắt đã nhìn thấy một thi thể trống rỗng. Khi đó nàng không cảm thấy khác thường, bây giờ nghĩ lại mới thấy, nơi này là điện sau sảnh yến hội, theo lý thường mà nói thì mặt quay về hướng sảnh yến hội mới đúng.
Vậy thì Trì Lan bị móc mắt, tại sao lại không nhìn về hướng lúc đi tới, mà là quay về phía sau?
Dường như đối phương biết Minh Hoa Thường và Nhậm Dao ở phía sau, cố ý muốn cho bọn họ nhìn thấy cảnh này. Không ngờ lại có một cặp tiểu thư và nha hoàn khác tình cờ đi tới, nhìn thấy xác chết trước các nàng một bước.
Minh Hoa Thường bỗng hiểu ra, mạch suy nghĩ ban nãy còn đang tắc nghẽn chợt thông suốt.
Minh Hoa Chương vẫn luôn quan sát ánh mắt của nàng, hỏi: "Sao rồi?"
"Nhị huynh, muội hiểu rồi!" Minh Hoa Thường kích động, nàng bất chấp việc nam nữ có khác, giữ chặt cánh tay Minh Hoa Chương nói: "Huynh nhìn người thị nữ kia bị treo ở nơi này, có giống một lá cờ không?"
Cờ? Minh Hoa Chương không chú ý tới khoảng cách quá mức gần gũi của họ, nhìn theo phương hướng nàng chỉ. Hiện tại hắn còn nhớ rõ độ cao, góc độ, hình thái của thi thể. Trước đó hắn vẫn luôn tìm kiếm chi tiết, hiện tại thoát ra khỏi ván cờ, nhìn cả chỉnh thể thì đúng là có rất nhiều phát hiện mới.
Với tư cách là vụ án giết người, bản thân việc hung thủ treo người chết lên một nơi dễ nhìn thấy như vậy đã rất không hợp lẽ thường. Trừ khi hung thủ cố ý làm vậy, cố ý muốn cho càng nhiều người nhìn thấy.
Minh Hoa Chương nhíu mày, hỏi: "Thế nhưng tại sao gã lại muốn làm vậy? Thi thể bị lộ càng sớm thì tỉ lệ gã bị phát hiện càng lớn, tại sao gã phải tự tìm phiền phức?"
Người bình thường xuất phát từ tự vệ, sau khi giết người nên che giấu đủ kiểu, tại sao lại muốn rêu rao như vậy? Minh Hoa Thường thử bắt chước trạng thái tâm lý của hung thủ vào lúc đó, nói: "Sau khi phạm tội, con người đều sẽ sợ hãi, tuyệt đối sẽ không rêu rao rộng rãi, trừ khi gã không sợ. Gã có thứ gì để dựa vào, tại sao lại không sợ chứ?"
Tiêu cự hai mắt Minh Hoa Thường phóng to, dường như nàng đã trở lại cái ngày xảy ra vụ án, Trì Lan đã tắt thở trước mặt "nàng". Sau đó, gã móc mắt Trì Lan ra, trước sau đều không có người, gã hơi bối rối, vội vàng treo Trì Lan lên, viết mấy chữ trên mặt đất rồi chạy trối chết, ngay cả vết máu trên đất cũng không kịp xử lý.
Sau khi trở về, có lẽ là do không ai phát hiện gã là hung thủ, có lẽ vẻ sợ hãi trên khuôn mặt những vương tôn quý tộc kia lấy lòng gã, có lẽ có ai đó khen ngợi gã, gã lần nữa trở nên ngông cuồng. Lần thứ hai gã chọn trúng Ngụy Tử làm mục tiêu, dung mạo nàng ta càng xinh đẹp hơn, quan trọng nhất là thân phận cao hơn, chính là thị nữ được yêu thích và hầu hạ bên cạnh Thái Bình Công Chúa.
Cảm giác thỏa mãn trong nội tâm gã càng sâu, cùng lúc đó lòng tự tin cũng tăng lên. Lần này, gã xử lý hiện trường càng tỉ mỉ hơn lần đầu, trên mặt đất gần như không có vết máu, hơn nữa còn cân nhắc tới rất nhiều chi tiết, ngay cả chữ bằng máu cũng để Ngụy Tử tự viết.
Gã thu hoạch được niềm vui từ trong ánh mắt sợ hãi của Ngụy Tử, nàng ta cho rằng sau khi làm theo yêu cầu của hung thủ thì gã sẽ buông tha mình, ngoan ngoãn viết. Sau đó, trong ánh mắt không dám tin của Ngụy Tử, hung thủ giết nàng ta.
Gã đạt được cảm giác sung sướng khi đứng ở địa vị cao, thao túng vận mệnh của kẻ khác. Gã thay cho nàng ta một bộ váy đỏ, người có hành động lời nói tựa như công chúa quận chúa như Ngụy Tử cũng phải ngoan ngoãn phục tùng gã, mặc y phục gã thích. Sau đó, hung thủ móc mắt của nàng ta.
Minh Hoa Thường cảm nhận được cảm xúc không vui. Đúng vậy, không vui, sau khi hung thủ thay váy đỏ cho Ngụy Tử, lúc móc mắt hẳn là không vui. Đây là nữ nhân của gã, vật sưu tầm đẹp đẽ của gã, móc mắt hoàn toàn phá hủy vẻ đẹp của nàng ta, thế nhưng gã không thể không làm.
Không biết từ lúc nào Minh Hoa Thường đã chạy tới địa điểm xảy ra vụ án thứ hai. Nàng dừng ở trước một cái cây, trước đây không lâu nơi này có một dòng chữ bằng máu, đáng tiếc hiện tại chỉ còn lại thân cây trụi lủi, vỏ cây không biết đã bị ai cạo đi.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Ngón tay Minh Hoa Thường xoa lên thân cây bóng loáng, độ cao này vừa đúng tầm nhìn của nàng, Minh Hoa Chương muốn nhìn thì phải cúi người. Đầu ngón tay Minh Hoa Thường lạnh buốt, cách bóng đêm vô tận, dường như nàng cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay của Ngụy Tử khi nàng ta nơm nớp lo sợ đứng viết chữ ở đây.
Minh Hoa Thường bất ngờ nói: "Nhị huynh, móc mắt và giết người là hai hành vi."
Minh Hoa Chương không quấy rầy nàng, nhưng vẫn luôn đi theo sau nàng. Nghe vậy, hắn khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc: "Hử?"
"Giết người, nói chính xác ra là thao túng những nữ tử phú quý mỹ lệ kia mới là điều gã muốn làm, móc mắt là ý tưởng của một người khác. Thậm chí muội còn cảm thấy, giết Trì Lan cũng không phải là điều gã muốn."
So với hiện trường tử vong của Ngụy Tử thì hiện trường tử vong của Trì Lan thực sự quá sơ sài. Hơn nữa xét về mặt dung mạo thì Trì Lan thua xa Ngụy Tử.
Điều này có thể là do đây là lần gây án thứ hai, hung thủ có kinh nghiệm hơn, càng bĩnh tĩnh hơn. Nhưng Minh Hoa Thường lại cảm thấy là bởi vì hai nữ nhân này căn bản không giống nhau.
Ngụy Tử mới là con mồi phù hợp thẩm mỹ của gã, Trì Lan chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, ép buộc, thậm chí là nhiệm vụ.
Minh Hoa Chương nhíu mày, con ngươi quạnh quẽ im lặng nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi: "Lý do là gì?"
"Muội không nói rõ được." Minh Hoa Thường thở ra một hơi, nàng không nói dối, nàng thật sự không nói rõ được nguyên nhân: "Chỉ là một loại cảm giác."
Minh Hoa Chương ý thức được Minh Hoa Thường vô cùng nhạy cảm với trạng thái tâm lý, có thể nói là kỳ dị. Hắn không cố tìm hiểu nguyên nhân, chỉ hỏi: "Còn có gì nữa?"
Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Minh Hoa Thường nhớ lại chuyện buổi sáng trong đầu.
Ngụy Tử bị treo lên cao giống như Trì Lan, nhưng lần này cảm xúc đắc ý của hung thủ càng nhiều. Gã thực sự hi vọng có người nhìn thấy, khiến cho tất cả mọi người đều thưởng thức "kiệt tác" của gã.
Tất cả đều giống như những gì gã muốn, những vương tôn quý tộc kia càng sợ hãi hơn. Tất cả mọi người đang chú ý tới gã, bàn luận về gã, e ngại gã, điều này khiến hung thủ cảm thấy vô cùng sung sướng. Thế nhưng bữa tiệc lớn này bị vài người phá hủy.
Mấy thiếu niên thiếu nữ kia không sợ hãi gã chút nào, khịt mũi coi thường chuyện quỷ rắn. Bọn họ cướp mất danh tiếng của gã, còn trắng trợn tìm kiếm trong sơn trang, dường như không hề đặt gã vào mắt.
Sao gã có thể chịu đựng nổi loại xúc phạm này, gã nhất định phải cho bọn họ một bài học!
Gió thổi qua, cục tuyết trên ngọn cây rơi xuống, đập vào tay Minh Hoa Thường, nhưng nàng chẳng mảy may phản ứng. Minh Hoa Chương thấy ngón tay nàng đã lạnh đến đỏ bừng thì khẽ nhíu mày, vươn tay kéo tay nàng qua rồi dùng áo choàng che lại.
Minh Hoa Thường căn bản không để ý Minh Hoa Chương đang làm gì tay mình, nàng giương mắt, hưng phấn nhìn Minh Hoa Chương, ánh mắt sáng rực như đuốc: "Nhị huynh, hình như muội đoán được một điểm rồi. Rất có thể chúng ta đã gặp người này."
Minh Hoa Chương không nói tin hay không, chỉ hỏi: "Theo ý của muội thì kẻ đó là ai?"
Minh Hoa Thường lắc đầu, ánh mắt thẳng thắn, lời nói ra lại vô cùng ly kỳ: "Muội không biết cụ thể gã là ai, nhưng muội biết gã là loại người gì."
Không ngờ Minh Hoa Chương lại quay đầu, nghiêm túc nhìn Minh Hoa Thường một lúc rồi hỏi: "Là vì lí do này nên muội mới khăng khăng đòi đi theo à?"
Minh Hoa Thường càng ngại ngùng, khẽ gật đầu, một đôi mắt đen như quả nho lấp lánh nhìn hắn, nhỏ yếu đáng thương nhưng lại rất hùng hồn.
Quả nhiên, trong lòng Minh Hoa Chương không hề cảm thấy bất ngờ. Hắn đã sớm cảm thấy biểu hiện của Minh Hoa Thường trong mấy ngày này hơi kỳ lạ, cũng không phải là nói nàng đáng ngờ, mà là góc độ nhìn thế giới của nàng khác với người bên ngoài.
Đến nay Minh Hoa Chương vẫn nhớ rõ lúc mới nhìn thấy thi thể của Ngụy Tử, nàng xâu chuỗi lại lời đồn về quỷ rắn, là suy nghĩ dưới góc nhìn của quỷ rắn.
Góc nhìn rất kỳ quái, nhưng vẫn có thể coi là một cách nghĩ mới. Minh Hoa Chương đã ra ngoài thì không có ý định sẽ về sớm, hắn không chê phiền phức, gật đầu nói: "Được."
Hắn rất tò mò là nàng muốn làm gì.
Minh Hoa Chương trả lời rất đơn giản, không có điều kiện hay lí do dư thừa, cũng không hỏi tại sao nàng lại muốn làm thế. Minh Hoa Thường sửng sốt một lát rồi mừng rỡ nói: "Cảm ơn nhị huynh! Nhị huynh tốt nhất á!"
Minh Hoa Chương lo lắng nàng sẽ lại nhào tới, may mà trên người Minh Hoa Thường mặc áo choàng rất dày, kịp thời khống chế niềm vui sướng của nàng lại. Minh Hoa Thường chỉ có thể biểu đạt lòng cảm ơn bằng miệng, lời hay liên tiếp đập lên người Minh Hoa Chương giống như không cần tiền, nhưng vẫn không quên chỉ đường: "Nhị huynh, muội muốn đi bên kia trước."
Minh Hoa Chương không quen với cách bày tỏ tình cảm của nàng lắm, quân tử kết giao với nhau nhạt như nước, tiểu nhân kết giao với nhau lại như rượu ngọt. Minh Hoa Thường hết ôm lại làm nũng, hơi ngọt quá rồi. Nhưng đây là muội muội duy nhất, Minh Hoa Chương sợ nói ra sẽ khiến nàng cảm thấy mất mặt, cũng chỉ có thể tùy theo ý nàng.
Minh Hoa Thường có người đi bên cạnh thì lập tức to gan hơn nhiều, đi đường cũng trở nên ngang tàng. Nàng lần theo ký ức, đi đến sảnh tổ chức yến tiệc hôm mười bốn tháng Giêng trước.
Minh Hoa Chương nhìn xung quanh sảnh đường, đã hiểu ý đồ của nàng: "Muội đang nghi ngờ bữa tiệc hôm mười bốn?"
"Không sai." Minh Hoa Thường đứng trên hành lang, hạt tuyết dính lên chiếc áo choàng trắng như tuyết, bao la như gió về tuyết chảy: "Nơi này là cung điện dùng để tiếp khách nữ, bên trong có đốt than, ấm giống như mùa xuân. Rất nhiều tiểu thư quý tộc dựa vào lan can nói chuyện, các nàng mặc đồ rất mỏng, giống như những cơn gió lạnh trên núi chẳng hề thổi tới người họ. Rất nhiều thị nữ cũng ở bên trong, rõ ràng bọn họ cũng là người nghèo khổ, lại mặc giống như tiểu thư nhà quý tộc."
Minh Hoa Thường lẩm bẩm tự nói một mình, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm phía trước, tựa như nơi đó không phải là một khoảng bóng tối quạnh quẽ, mà là yến hội ăn uống linh đình, hương ấm quanh người. Nàng vẫn là nàng, nhưng giờ phút này lại không phải nàng.
Minh Hoa Chương đứng ở phía sau, im lặng nhìn Minh Hoa Thường.
Minh Hoa Thường tiếp tục đi lên phía trước, những nơi khác tối như vậy, lạnh như vậy, là điều gì thúc đẩy gã rời khỏi ánh đèn trong sảnh yến hội? Bởi vì gã nhìn thấy một nữ tử, nàng ta mặc một bộ váy đỏ, bóng lưng dưới ánh đèn có vẻ linh lung yểu điệu, nhu mì đáng yêu.
Trong đêm khuya sơn trang tối đen yên tĩnh, gió tuyết nghẹn ngào, trên hành lang tối om không có một ai. Nhưng ở trong mắt Minh Hoa Thường, đằng trước lại có một thị nữ đang cầm đèn đi tới, bóng dáng nàng ta duyên dáng, lúc đi đường càng có vẻ mềm mại, giống như chỉ cần một nắm đấm là có thể đánh ngã.
Vậy thì vì sao hắn ta lại không ra tay chứ? Có thể là bởi vì nàng ta phải đi đưa thứ gì đó, hoặc là gặp một một nhân vật lớn, nếu bây giờ giết nàng ta thì sẽ đánh rắn động cỏ. Cho nên phải chờ sau khi trên tay nàng ta không còn đồ nữa mới ra tay, đường về còn dài như vậy, nơi nơi đều là cơ hội.
Nhưng trên đường xuất hiện một bất ngờ đáng ghét. Đầu tiên là ở gần núi giả, nàng ta gặp Nhậm Dao, đối phương là tiểu thư Hầu môn, nàng ta dừng lại, thỉnh an Nhậm Dao vài câu. Cuối cùng nàng ta cũng tiếp tục đi về phía trước, không dễ gì mới đi khuất khỏi tầm mắt của tiểu thư Hầu môn kia, nhưng lại gặp phải một vị khách không mời mà đến.
Một khách nữ tên là Minh Hoa Thường, cũng xuất thân từ gia tộc huân quý. Hai người bọn họ đều bị đối phương làm giật mình, lúc này có lẽ gã hơi lo lắng, cho nên sau khi Trì Lan tách khỏi Minh Hoa Thường, gã không tiếp tục chờ thời cơ nữa, gần như không thể chờ đợi được nữa nhảy ra, dùng dây thừng đã chuẩn bị từ trước ghìm chặt cổ nàng ta. Gã nhìn chằm chằm hai mắt của nàng ta, mãi đến khi cặp mắt kia mất đi tiêu cự.
Minh Hoa Thường nghĩ tới đây, bỗng nhiên bị đẩy ra từ trong trạng thái liên kết cảm giác kia.
Không đúng, nói không thông.
Minh Hoa Thường quay đầu, chỉ thấy hai dãy hành lang hai bên dài và sâu, gió tuyết thổi xuyên qua đình, càng có vẻ tịch mịch. Cảnh này giống với ngày hôm đó nàng đụng phải Trì Lan biết bao. Lúc ấy nàng cũng không cầm đèn lồng, cũng đang dạo bước trong đình, khác nhau ở chỗ lần này sau lưng nàng còn có Minh Hoa Chương đang lẳng lặng đứng đó, khoảng cách chỉ hơn ba bước.
Minh Hoa Chương lặng lẽ quan sát nàng, thấy thế thì hỏi: "Sao vậy?"
"Muội cảm thấy nói không thông." Minh Hoa Thường nhíu mày, buồn rầu nói: "Hung phạm theo dõi Trì Lan từ noãn phòng tới đây, chắc hẳn lúc muội và Trì Lan nói chuyện gã đang ở cách đó không xa. Gã theo dõi lâu như vậy, còn chuẩn bị hung khí, có thể thấy là đã âm mưu từ sớm. Nếu đã vậy thì sao lại phải chọn một bữa tiệc nhiều người phức tạp và vô cùng náo nhiệt chứ? Loại địa phương này vốn là nơi dễ xảy ra bất ngờ nhất."
Trên cổ Trì Lan có vết máu bầm, mặc dù nàng ta bị treo trên xà nhà, nhưng vết dây hằn từ cổ họng hướng ra sau tai, phương hướng này tuyệt đối không phải là treo cổ tự tử có thể siết ra được, chắc chắn là bị người thắt cổ chết.
Sau khi giết người còn muốn móc mắt, có thể thấy được là nỗi hận của gã sâu thế nào. Nếu như vì trả thù, tại sao lại không chọn nơi trời tối vắng người, nếu như là xúc động giết người thì sao lại theo dõi lâu như vậy? Đầu Minh Hoa Thường rối như tơ vò, bởi vì nghĩ không thông vấn đề này mà nàng không thể chìm vào trong loại trạng thái cùng chung cảm giác với hung thủ. Minh Hoa Thường có linh cảm, nếu như giải được thắc mắc này thì sẽ phá được vụ án.
Minh Hoa Chương nhíu mày: "Lúc hung thủ giết Trì Lan, muội cũng đang ở cách đó không xa?"
Minh Hoa Chương chỉ biết là nàng từng gặp Trì Lan, không nghĩ tới khoảng cách hai nơi lại gần như vậy. Lúc này Minh Hoa Chương mới ý thức được nàng từng cách cái chết gần như thế.
Trong đầu Minh Hoa Thường chợt lóe lên suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ rõ một chuyện: "Có lẽ muội biết tại sao gã lại muốn thả thi thể vào trong viện chúng ta rồi."
Minh Hoa Chương nhìn nàng không tỏ ý kiến, Minh Hoa Thường đi nhanh hai bước, dừng ở trước một cây cột rồi ngửa đầu nhìn lên xà nhà.
Thái Bình Công Chúa muốn dàn xếp ổn thỏa, đã sớm dọn sạch dấu vết, chữ viết bằng máu trên mặt đất và vết máu trên cột trụ hành lang đều đã bị rửa sạch. Lúc ấy Minh Hoa Thường chạy từ phía sau tới, vừa ngước mắt đã nhìn thấy một thi thể trống rỗng. Khi đó nàng không cảm thấy khác thường, bây giờ nghĩ lại mới thấy, nơi này là điện sau sảnh yến hội, theo lý thường mà nói thì mặt quay về hướng sảnh yến hội mới đúng.
Vậy thì Trì Lan bị móc mắt, tại sao lại không nhìn về hướng lúc đi tới, mà là quay về phía sau?
Dường như đối phương biết Minh Hoa Thường và Nhậm Dao ở phía sau, cố ý muốn cho bọn họ nhìn thấy cảnh này. Không ngờ lại có một cặp tiểu thư và nha hoàn khác tình cờ đi tới, nhìn thấy xác chết trước các nàng một bước.
Minh Hoa Thường bỗng hiểu ra, mạch suy nghĩ ban nãy còn đang tắc nghẽn chợt thông suốt.
Minh Hoa Chương vẫn luôn quan sát ánh mắt của nàng, hỏi: "Sao rồi?"
"Nhị huynh, muội hiểu rồi!" Minh Hoa Thường kích động, nàng bất chấp việc nam nữ có khác, giữ chặt cánh tay Minh Hoa Chương nói: "Huynh nhìn người thị nữ kia bị treo ở nơi này, có giống một lá cờ không?"
Cờ? Minh Hoa Chương không chú ý tới khoảng cách quá mức gần gũi của họ, nhìn theo phương hướng nàng chỉ. Hiện tại hắn còn nhớ rõ độ cao, góc độ, hình thái của thi thể. Trước đó hắn vẫn luôn tìm kiếm chi tiết, hiện tại thoát ra khỏi ván cờ, nhìn cả chỉnh thể thì đúng là có rất nhiều phát hiện mới.
Với tư cách là vụ án giết người, bản thân việc hung thủ treo người chết lên một nơi dễ nhìn thấy như vậy đã rất không hợp lẽ thường. Trừ khi hung thủ cố ý làm vậy, cố ý muốn cho càng nhiều người nhìn thấy.
Minh Hoa Chương nhíu mày, hỏi: "Thế nhưng tại sao gã lại muốn làm vậy? Thi thể bị lộ càng sớm thì tỉ lệ gã bị phát hiện càng lớn, tại sao gã phải tự tìm phiền phức?"
Người bình thường xuất phát từ tự vệ, sau khi giết người nên che giấu đủ kiểu, tại sao lại muốn rêu rao như vậy? Minh Hoa Thường thử bắt chước trạng thái tâm lý của hung thủ vào lúc đó, nói: "Sau khi phạm tội, con người đều sẽ sợ hãi, tuyệt đối sẽ không rêu rao rộng rãi, trừ khi gã không sợ. Gã có thứ gì để dựa vào, tại sao lại không sợ chứ?"
Tiêu cự hai mắt Minh Hoa Thường phóng to, dường như nàng đã trở lại cái ngày xảy ra vụ án, Trì Lan đã tắt thở trước mặt "nàng". Sau đó, gã móc mắt Trì Lan ra, trước sau đều không có người, gã hơi bối rối, vội vàng treo Trì Lan lên, viết mấy chữ trên mặt đất rồi chạy trối chết, ngay cả vết máu trên đất cũng không kịp xử lý.
Sau khi trở về, có lẽ là do không ai phát hiện gã là hung thủ, có lẽ vẻ sợ hãi trên khuôn mặt những vương tôn quý tộc kia lấy lòng gã, có lẽ có ai đó khen ngợi gã, gã lần nữa trở nên ngông cuồng. Lần thứ hai gã chọn trúng Ngụy Tử làm mục tiêu, dung mạo nàng ta càng xinh đẹp hơn, quan trọng nhất là thân phận cao hơn, chính là thị nữ được yêu thích và hầu hạ bên cạnh Thái Bình Công Chúa.
Cảm giác thỏa mãn trong nội tâm gã càng sâu, cùng lúc đó lòng tự tin cũng tăng lên. Lần này, gã xử lý hiện trường càng tỉ mỉ hơn lần đầu, trên mặt đất gần như không có vết máu, hơn nữa còn cân nhắc tới rất nhiều chi tiết, ngay cả chữ bằng máu cũng để Ngụy Tử tự viết.
Gã thu hoạch được niềm vui từ trong ánh mắt sợ hãi của Ngụy Tử, nàng ta cho rằng sau khi làm theo yêu cầu của hung thủ thì gã sẽ buông tha mình, ngoan ngoãn viết. Sau đó, trong ánh mắt không dám tin của Ngụy Tử, hung thủ giết nàng ta.
Gã đạt được cảm giác sung sướng khi đứng ở địa vị cao, thao túng vận mệnh của kẻ khác. Gã thay cho nàng ta một bộ váy đỏ, người có hành động lời nói tựa như công chúa quận chúa như Ngụy Tử cũng phải ngoan ngoãn phục tùng gã, mặc y phục gã thích. Sau đó, hung thủ móc mắt của nàng ta.
Minh Hoa Thường cảm nhận được cảm xúc không vui. Đúng vậy, không vui, sau khi hung thủ thay váy đỏ cho Ngụy Tử, lúc móc mắt hẳn là không vui. Đây là nữ nhân của gã, vật sưu tầm đẹp đẽ của gã, móc mắt hoàn toàn phá hủy vẻ đẹp của nàng ta, thế nhưng gã không thể không làm.
Không biết từ lúc nào Minh Hoa Thường đã chạy tới địa điểm xảy ra vụ án thứ hai. Nàng dừng ở trước một cái cây, trước đây không lâu nơi này có một dòng chữ bằng máu, đáng tiếc hiện tại chỉ còn lại thân cây trụi lủi, vỏ cây không biết đã bị ai cạo đi.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Ngón tay Minh Hoa Thường xoa lên thân cây bóng loáng, độ cao này vừa đúng tầm nhìn của nàng, Minh Hoa Chương muốn nhìn thì phải cúi người. Đầu ngón tay Minh Hoa Thường lạnh buốt, cách bóng đêm vô tận, dường như nàng cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay của Ngụy Tử khi nàng ta nơm nớp lo sợ đứng viết chữ ở đây.
Minh Hoa Thường bất ngờ nói: "Nhị huynh, móc mắt và giết người là hai hành vi."
Minh Hoa Chương không quấy rầy nàng, nhưng vẫn luôn đi theo sau nàng. Nghe vậy, hắn khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc: "Hử?"
"Giết người, nói chính xác ra là thao túng những nữ tử phú quý mỹ lệ kia mới là điều gã muốn làm, móc mắt là ý tưởng của một người khác. Thậm chí muội còn cảm thấy, giết Trì Lan cũng không phải là điều gã muốn."
So với hiện trường tử vong của Ngụy Tử thì hiện trường tử vong của Trì Lan thực sự quá sơ sài. Hơn nữa xét về mặt dung mạo thì Trì Lan thua xa Ngụy Tử.
Điều này có thể là do đây là lần gây án thứ hai, hung thủ có kinh nghiệm hơn, càng bĩnh tĩnh hơn. Nhưng Minh Hoa Thường lại cảm thấy là bởi vì hai nữ nhân này căn bản không giống nhau.
Ngụy Tử mới là con mồi phù hợp thẩm mỹ của gã, Trì Lan chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, ép buộc, thậm chí là nhiệm vụ.
Minh Hoa Chương nhíu mày, con ngươi quạnh quẽ im lặng nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi: "Lý do là gì?"
"Muội không nói rõ được." Minh Hoa Thường thở ra một hơi, nàng không nói dối, nàng thật sự không nói rõ được nguyên nhân: "Chỉ là một loại cảm giác."
Minh Hoa Chương ý thức được Minh Hoa Thường vô cùng nhạy cảm với trạng thái tâm lý, có thể nói là kỳ dị. Hắn không cố tìm hiểu nguyên nhân, chỉ hỏi: "Còn có gì nữa?"
Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Minh Hoa Thường nhớ lại chuyện buổi sáng trong đầu.
Ngụy Tử bị treo lên cao giống như Trì Lan, nhưng lần này cảm xúc đắc ý của hung thủ càng nhiều. Gã thực sự hi vọng có người nhìn thấy, khiến cho tất cả mọi người đều thưởng thức "kiệt tác" của gã.
Tất cả đều giống như những gì gã muốn, những vương tôn quý tộc kia càng sợ hãi hơn. Tất cả mọi người đang chú ý tới gã, bàn luận về gã, e ngại gã, điều này khiến hung thủ cảm thấy vô cùng sung sướng. Thế nhưng bữa tiệc lớn này bị vài người phá hủy.
Mấy thiếu niên thiếu nữ kia không sợ hãi gã chút nào, khịt mũi coi thường chuyện quỷ rắn. Bọn họ cướp mất danh tiếng của gã, còn trắng trợn tìm kiếm trong sơn trang, dường như không hề đặt gã vào mắt.
Sao gã có thể chịu đựng nổi loại xúc phạm này, gã nhất định phải cho bọn họ một bài học!
Gió thổi qua, cục tuyết trên ngọn cây rơi xuống, đập vào tay Minh Hoa Thường, nhưng nàng chẳng mảy may phản ứng. Minh Hoa Chương thấy ngón tay nàng đã lạnh đến đỏ bừng thì khẽ nhíu mày, vươn tay kéo tay nàng qua rồi dùng áo choàng che lại.
Minh Hoa Thường căn bản không để ý Minh Hoa Chương đang làm gì tay mình, nàng giương mắt, hưng phấn nhìn Minh Hoa Chương, ánh mắt sáng rực như đuốc: "Nhị huynh, hình như muội đoán được một điểm rồi. Rất có thể chúng ta đã gặp người này."
Minh Hoa Chương không nói tin hay không, chỉ hỏi: "Theo ý của muội thì kẻ đó là ai?"
Minh Hoa Thường lắc đầu, ánh mắt thẳng thắn, lời nói ra lại vô cùng ly kỳ: "Muội không biết cụ thể gã là ai, nhưng muội biết gã là loại người gì."
Danh sách chương