Minh Hoa Chương nói thẳng thắn như vậy cũng khiến Minh Hoa Thường hơi băn khoăn: "Huynh trưởng, thật ra muội..."
"Ta biết." Từ khi nhìn thấy nàng Minh Hoa Chương đã dự đoán được, rất bình tĩnh với điều này: "Muội muốn phá được vụ án này đến vậy à?"
Sau khi chọc thủng tầng giấy cửa sổ kia, Minh Hoa Thường cũng bình tĩnh. Nàng ngước mắt, nghiêm túc nhìn Minh Hoa Chương: "Huynh trưởng, mạng người quan trọng, muội muốn biết chân tướng."
Minh Hoa Chương không nói, ánh mắt gần như đang dò xét suy tính. Minh Hoa Thường không tránh không né, bình tĩnh nghênh đón ánh mắt hắn, nói: "Nhị huynh, muội tuyệt đối không có ý lợi dụng huynh, hôm nay muội đến đây cũng không phải là đạt được điều gì mới đưa đồ ăn cho huynh. Muội thực sự muốn ở chung hòa thuận với huynh, đồng thời, muội cũng muốn biết tình hình thực tế của Ngỗi gia, tìm ra bí mật này."
"Tại sao?" Minh Hoa Chương hỏi: "Muội không thể nào không biết Huyền Kiêu Vệ là nơi nào được. Năm đó đám quan ác làm gì, đám người này cũng đang làm việc đó, chẳng qua là chuyển sang chỗ kín đáo thôi. Tại sao muội lại muốn gia nhập Huyền Kiêu Vệ?"
Minh Hoa Chương thực sự không biết tại sao Minh Hoa Thường lại cố chấp như vậy. Nàng không lo cơm áo, gia đình hòa thuận, tất cả những gì thế nhân muốn nàng đều có. Tại sao nàng muốn bỏ qua cuộc sống của thiên kim tiểu thư, nhất định phải bước vào bóng tối chứ? Minh Hoa Thường im lặng. Nàng không rõ nếu như nàng không biết mình là thiên kim giả, sau khi nghe Hàn Hiệt mời chào thì có động lòng hay không? Nhưng mọi việc trên đời không thể quay đầu, loại giả thiết này căn bản không có chút nghĩa lý nào. Nàng đã chọn con đường này, dù là đường sai nàng cũng phải đi tiếp.
Dao động không quyết, bỏ dở nửa chừng sẽ chỉ làm nàng chết mà cũng không biết tại sao bản thân chết.
Mưa đêm gõ lên khung cửa, phát ra tiếng vang lộp bộp, đèn đuốc trong phòng giống như một chiếc thuyền trên biển rộng. Ánh đèn chiếu vào trong mắt Minh Hoa Thường, ánh nước trong đó lấp lánh cực kỳ động lòng người. Nàng nhoài người qua bàn, nắm chặt cánh tay Minh Hoa Chương, tha thiết nói: "Huynh trưởng, muội hiểu nỗi lo của huynh. Nhưng, người ngoài kính trọng muội, khen ngợi muội, chỉ bởi vì muội là con gái của Trấn Quốc Công, là muội muội của huynh thôi. Bất kể người trên vị trí này đổi thành ai, bọn họ đều sẽ như thế. Muội không có ý oán trách huynh và phụ thân, nhưng, thi thoảng muội cũng muốn tồn tại với tư cách Minh Hoa Thường."
Minh Hoa Thường hơi ngửa đầu nhìn hắn, góc độ này khiến dáng nàng trông càng lả lướt xinh đẹp, cổ áo vốn không vừa người tản ra, lộ cần cổ thon dài, đến bên hông lại đột ngột buộc chặt, phác họa ra một đường cong rung động lòng người.
Minh Hoa Chương vốn đang nhìn nàng bằng ánh mắt soi xét, chẳng biết tại sao lại nhìn xuống xương quai xanh nàng. Đường rãnh nông và rõ, nối với một khoảng da thịt lớn quá mức trắng nõn, dưới ngọn đèn giống như loại sứ trắng cao cấp nhất.
Minh Hoa Chương chỉ nhìn một cái, đột nhiên ý thức được mình đang làm gì, hắn vội vàng thu tầm mắt lại giống như phạm phải tội ác nào đó, giọng nói không còn vẻ thong dong bình tĩnh như ban đầu, không hiểu sao lại hơi căng chặt: "Muội nghĩ về chuyện này quá đơn giản, còn chưa biết được những mối nguy hiểm trong đó. Lúc muội mạo hiểm có từng nghĩ tới phụ thân?"
Minh Hoa Thường lặng im một lúc rồi nói: "Muội có. Đương nhiên là muội yêu thương và kính trọng phụ thân, nhưng ông ấy không phải là muội. Muội không muốn hiện tại được gọi là tiểu thư Trấn Quốc Công, sau này được gọi là phu nhân của ai đó, cả một đời chỉ xoay quanh hậu trạch. Muội cũng không muốn tất cả mọi thứ của mình chỉ có thể dựa vào sự yêu thích của nam nhân, một khi gặp phải gió táp mưa giông, hắn không thích muội, muội sẽ rơi vào vực sâu không đáy."
Minh Hoa Chương nghe ra một vài điều không thích hợp, ánh mắt hắn tối đi, sầm mặt nhìn về phía Minh Hoa Thường: "Muội nghe được lời đàm tiếu gì ư? Sao muội lại sinh ra suy nghĩ này? Chỉ cần ngày nào ta còn sống thì tuyệt đối sẽ không để người khác nhục nhã muội."
Minh Hoa Thường cười khổ: "Thế sau khi muội gả chồng thì sao? Đúng, huynh trưởng có thể chọn giúp muội một nhà chồng có phẩm đức ngay thẳng, dòng dõi sạch sẽ, thế nhưng, huynh không thể bảo vệ bên cạnh muội cả đời được, kiểu gì cũng có nơi huynh không nhìn thấy được. Nếu như trượng phu tương lai của muội thay lòng đổi dạ thì sao, hoặc là mẹ chồng không thích muội thì sao? Những vấn đế này cũng không thể nhờ nhị huynh hỗ trợ chứ."
Minh Hoa Chương hơi nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường cười với hắn, cố gắng nói về chủ đề này một cách nhẹ nhàng: "Đương nhiên cũng có khả năng muội là người may mắn duy nhất trong ngàn vạn nữ tử, trượng phu toàn tâm toàn ý, mẹ chồng tiến bộ, chị em dâu và cô em chồng đều thấu tình đạt lý. Nhưng cuộc sống như vậy quá mệt mỏi, muội muốn giống như Thái Bình Công chúa, chưa từng lo lắng trượng phu thay lòng đổi dạ, không thèm để ý tranh đấu hậu trạch. Muội không cần có quá nhiều quyền lực, chỉ cần có sức tự vệ, có thể để muội sống theo ý mình, vậy là đủ rồi."
Minh Hoa Chương phát hiện hắn vẫn không hiểu rõ Minh Hoa Thường. Hắn cho rằng bản tính trời sinh của muội muội này của mình là lười nhác, vô dục vô cầu, chỉ thích yên ổn bình thản... Thật ra nói vậy cũng không sai, chẳng qua yên ổn trong suy nghĩ của hắn không phải là thứ nàng muốn.
Minh Hoa Chương hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Minh Hoa Thường thầm thở dài, hắn đúng là nhạy cảm, chẳng trách đã bị thu nạp vào trong Huyền Kiêu Vệ từ sớm. Cũng đúng, ở Lạc Dương, nàng bừa bãi vô danh, nhưng Minh Hoa Chương lại là thanh niên tài tuấn danh tiếng nổi khắp Thần Đô, thiếu niên lang chói mắt như vậy, không có lý nào không khiến Nữ hoàng chú ý.
Nữ hoàng rất mạnh trên phương diện biết người dùng người, nhân tài được bà ấy nhìn trúng, gần như chưa từng thua.
"Không." Minh Hoa Thường cúi đầu, cuối cùng cũng không nói ra việc mình là giả và sẽ chết vào một năm sau. Nàng làm nũng nói: "Nhị huynh, muội không cầu huynh đặc biệt chăm sóc muội, nhưng có thể cho muội cơ hội chứng minh bản thân không?"
Minh Hoa Chương khẽ thở dài, nói thật: "Ta vẫn không tán đồng việc muội gia nhập Huyền Kiêu Vệ."
Nhưng đứng ở lập trường của một đội trưởng, hắn không thể tước mất cơ hội cạnh tranh công bằng của nàng, phủ nhận cố gắng của nàng.
Minh Hoa Thường nghe vậy thì mừng rỡ hỏi: "Nhị huynh, huynh có thể nói cho muội tình hình trong công xưởng không?"
Minh Hoa Chương thở dài, đứng lên nói: "Dăm ba câu thì không thể nói rõ được, đi theo ta."
Minh Hoa Thường đi theo Minh Hoa Chương đến án thư, nàng nhìn thấy giấy vẽ đang trải trên mặt bàn, tập mãi thành quen nói: "Nhị huynh, vậy mà huynh đã vẽ ra rồi, lợi hại quá!"
Minh Hoa Chương nhanh nhẹn cầm lấy cái chặn giấy đặt ở một góc, thản nhiên nói: "Không cần phải nịnh nọt ta, cứ làm chính bản thân muội là được."
Minh Hoa Thường hơi xấu hổ, quả nhiên quãng thời gian trước lấy lòng quá lộ liễu, nàng nắm lấy cánh tay Minh Hoa Chương, trịnh trọng nói: "Nào có nịnh nọt, ở trong lòng muội nhị huynh tốt nhất."
Minh Hoa Chương khẽ cười một tiếng, tạm thời coi như không truy cứu nữa. Đầu ngón tay như ngọc lạnh của hắn chỉ vào trang giấy, nói: "Đây là bản vẽ công xưởng của Ngỗi gia mà ta vẽ theo trí nhớ, có một số chi tiết còn chưa xử lý xong."
"Nào có, cái này đã hoàn mỹ lắm rồi." Minh Hoa Thường nói rồi vội vàng rút một trang giấy ra, muốn phỏng theo bản vẽ của Minh Hoa Chương: "Nhị huynh, mượn bút của huynh dùng một lát. Huynh không ngại muội sao chép chứ?"
Đương nhiên Minh Hoa Chương sẽ không để ý những việc nhỏ không đáng kể này, hắn lùi ra sau một bước, nhường không gian cho Minh Hoa Thường. Lúc đầu hắn cảm thấy nên tôn trọng yêu thích và trình độ nghệ thuật của muội muội, nhưng hắn nhìn một lúc thì thật sự không nhịn nổi nữa: "Đừng vẽ nữa, muội cầm luôn bức tranh này đi đi."
Minh Hoa Thường dừng bút, nàng nhìn nét vẽ xiêu vẹo, thảm không nỡ nhìn trước mắt, ít nhiều gì vẫn phải khách sáo một chút: "Thế không được đâu, dù sao nhị huynh cũng tiêu tốn nhiều thời gian để vẽ ra..."
"Không sao." Minh Hoa Chương nói: "Không tốn bao nhiêu thời gian, muội cầm đi là được."
Minh Hoa Thường lại khách sáo vài câu rồi thu bản vẽ lại. Nàng vừa cuộn bản vẽ vừa hỏi: "Nhị huynh, hung khí giết Ngỗi Bạch Tuyên là gì?"
"Ngỗi Nghiêm Thanh nói là dao khắc." Minh Hoa Chương dùng ngón tay ước lượng: "Đại khái dài như này."
Minh Hoa Thường nhíu mày: "Nhỏ như vậy có thể giết người à?"
"Có thể." Minh Hoa Chương nói: "Chỉ cần đâm trúng động mạch cổ là được."
"Vậy thì chứng tỏ là người quen ra tay." Minh Hoa Thường đoán: "Ngỗi Bạch Tuyên cũng không phải là gỗ, nếu như không phải là người vô cùng quen thuộc thì sao có thể để mặc đối phương đâm trúng động mạch bằng một phát?"
Minh Hoa Chương không nói, hắn thực sự tuân theo lời hứa, không chịu nhắc nhở lấy một chữ. Minh Hoa Thường thầm thở dài, đùi không dễ ôm lắm, nàng vẫn nên dựa vào bản thân thì hơn.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dần ngớt, hình như mưa sắp tạnh. Đêm hôm khuya khoắt, dù là huynh muội ruột thì ở lại trong phòng huynh trưởng cũng quá không hợp lý. Minh Hoa Thường đúng lúc cáo từ: "Nhị huynh, tối nay quấy rầy huynh muộn như vậy, thật là ngại ngùng, muội đi trước."
Minh Hoa Chương bình tĩnh ừ một tiếng, cất đồ rồi nói: "Ta đưa muội về."
Minh Hoa Thường giật mình, vội vàng nói: "Không cần, ở trong nhà mình cần gì phải phiền toái như vậy. Muội dẫn theo Chiêu Tài về là được."
Ở phương diện này Minh Hoa Chương cũng rất cố chấp, hắn cầm theo một cái dù giấy vẽ cây trúc, không nhanh không chậm mở ra, cũng không quay đầu lại nói với Minh Hoa Thường: "Bên ngoài gió to, muội thắt chặt y phục, cẩn thận bị lạnh."
Minh Hoa Thường biết từ chối cũng vô dụng, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Minh Hoa Chương ra ngoài. Phong thái Minh Hoa Chương tuấn tú lịch sự, cầm dù đứng trong mưa giống một cành trúc thon dài thẳng chắc.
Mưa sắp tạnh, đêm nổi gió, nhưng từ đầu đến cuối tay Minh Hoa Chương đều rất vững vàng, không để hạt mưa nào rơi xuống người nàng, ngay cả gió đêm cũng bị cơ thể hắn chặn mất hơn nửa.
Minh Hoa Thường ôm bản vẽ trong ngực, đột nhiên cảm thấy rất yên lòng.
Không thể nghi ngờ, Minh Hoa Chương là một người lạnh nhạt, kiệm lời, không dễ tới gần, nhưng hắn vĩnh viễn làm nhiều hơn nói, tính tình chín chắn lại có trách nhiệm, ở bên cạnh hắn, trong vô thức sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm.
Minh Hoa Chương đưa Minh Hoa Thường đến cửa, nàng đứng dưới mái hiên, lúc đẩy cửa thì bất ngờ quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Minh Hoa Chương nói: "Cảm ơn."
Nói xong, nàng đẩy cửa vào, không chờ những lời khách sáo kia. Chỉ có chính nàng biết, câu cảm ơn này là phát ra từ tận đáy lòng, không có chút qua loa khách sáo nào.
Cảm ơn huynh không tán đồng với muội, nhưng vẫn sẵn lòng ủng hộ muội.
Ba nha hoàn Tiến Bảo nhìn mưa bên ngoài buồn rầu, cuối cùng cũng đợi được Minh Hoa Thường về. Các nàng vừa thả lỏng một hơi, đợi đến khi nhìn rõ y phục của Minh Hoa Thường thì hơi thở kia lại vọt lên tận họng: "Nương tử, y phục trên người ngài là..."
"Y phục của nhị huynh." Hôm nay Minh Hoa Thường lăn qua lộn lại nhiều như vậy thật sự rất mệt mỏi, không có tâm trạng giải thích: "Cất kỹ y phục, giặt sạch sẽ, ngày mai ta tự mang trả nhị huynh."
Đám nha hoàn đồng ý, ùa lên thay quần áo giúp Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường thay sang một bộ đồ ngủ mỏng nhẹ, lúc này mới nhận ra mình quên hỏi tại sao Minh Hoa Chương lại muốn gia nhập Huyền Kiêu Vệ.
Nhưng tình hình đã qua, có mấy lời cũng không tiện hỏi nữa. Minh Hoa Thường nằm trên giường, mệt mỏi ngáp một cái, buồn ngủ nghĩ, sau này phải dựa hết vào bản thân rồi.
Nàng muốn tự nghĩ cách tìm ra chân tướng Ngỗi gia che giấu. Ngày mai, đầu tiên bắt đầu từ Ngỗi Mặc Duyên đi.
Dù sao thì bất kể hung thủ là ai, đều là sau khi Ngỗi Mặc Duyên phát hiện hiện trường án mạng thì đuổi người rời đi, dẫn tới việc thi thể Ngỗi Bạch Tuyên biến mất. Hắn ta là nhân vật then chốt của cả sự kiện, cho dù không phải hung thủ thì chắc chắn cũng biết gì đó.
Có lẽ có thể thử bắt đầu từ quá khứ của hắn ta. Chỉ có biết hoàn cảnh lớn lên và những gì hắn ta đã trải qua trong đời, Minh Hoa Thường mới có thể "cùng chung" suy nghĩ với hắn ta giống như lúc ở sơn trang Phi Hồng.
"Ta biết." Từ khi nhìn thấy nàng Minh Hoa Chương đã dự đoán được, rất bình tĩnh với điều này: "Muội muốn phá được vụ án này đến vậy à?"
Sau khi chọc thủng tầng giấy cửa sổ kia, Minh Hoa Thường cũng bình tĩnh. Nàng ngước mắt, nghiêm túc nhìn Minh Hoa Chương: "Huynh trưởng, mạng người quan trọng, muội muốn biết chân tướng."
Minh Hoa Chương không nói, ánh mắt gần như đang dò xét suy tính. Minh Hoa Thường không tránh không né, bình tĩnh nghênh đón ánh mắt hắn, nói: "Nhị huynh, muội tuyệt đối không có ý lợi dụng huynh, hôm nay muội đến đây cũng không phải là đạt được điều gì mới đưa đồ ăn cho huynh. Muội thực sự muốn ở chung hòa thuận với huynh, đồng thời, muội cũng muốn biết tình hình thực tế của Ngỗi gia, tìm ra bí mật này."
"Tại sao?" Minh Hoa Chương hỏi: "Muội không thể nào không biết Huyền Kiêu Vệ là nơi nào được. Năm đó đám quan ác làm gì, đám người này cũng đang làm việc đó, chẳng qua là chuyển sang chỗ kín đáo thôi. Tại sao muội lại muốn gia nhập Huyền Kiêu Vệ?"
Minh Hoa Chương thực sự không biết tại sao Minh Hoa Thường lại cố chấp như vậy. Nàng không lo cơm áo, gia đình hòa thuận, tất cả những gì thế nhân muốn nàng đều có. Tại sao nàng muốn bỏ qua cuộc sống của thiên kim tiểu thư, nhất định phải bước vào bóng tối chứ? Minh Hoa Thường im lặng. Nàng không rõ nếu như nàng không biết mình là thiên kim giả, sau khi nghe Hàn Hiệt mời chào thì có động lòng hay không? Nhưng mọi việc trên đời không thể quay đầu, loại giả thiết này căn bản không có chút nghĩa lý nào. Nàng đã chọn con đường này, dù là đường sai nàng cũng phải đi tiếp.
Dao động không quyết, bỏ dở nửa chừng sẽ chỉ làm nàng chết mà cũng không biết tại sao bản thân chết.
Mưa đêm gõ lên khung cửa, phát ra tiếng vang lộp bộp, đèn đuốc trong phòng giống như một chiếc thuyền trên biển rộng. Ánh đèn chiếu vào trong mắt Minh Hoa Thường, ánh nước trong đó lấp lánh cực kỳ động lòng người. Nàng nhoài người qua bàn, nắm chặt cánh tay Minh Hoa Chương, tha thiết nói: "Huynh trưởng, muội hiểu nỗi lo của huynh. Nhưng, người ngoài kính trọng muội, khen ngợi muội, chỉ bởi vì muội là con gái của Trấn Quốc Công, là muội muội của huynh thôi. Bất kể người trên vị trí này đổi thành ai, bọn họ đều sẽ như thế. Muội không có ý oán trách huynh và phụ thân, nhưng, thi thoảng muội cũng muốn tồn tại với tư cách Minh Hoa Thường."
Minh Hoa Thường hơi ngửa đầu nhìn hắn, góc độ này khiến dáng nàng trông càng lả lướt xinh đẹp, cổ áo vốn không vừa người tản ra, lộ cần cổ thon dài, đến bên hông lại đột ngột buộc chặt, phác họa ra một đường cong rung động lòng người.
Minh Hoa Chương vốn đang nhìn nàng bằng ánh mắt soi xét, chẳng biết tại sao lại nhìn xuống xương quai xanh nàng. Đường rãnh nông và rõ, nối với một khoảng da thịt lớn quá mức trắng nõn, dưới ngọn đèn giống như loại sứ trắng cao cấp nhất.
Minh Hoa Chương chỉ nhìn một cái, đột nhiên ý thức được mình đang làm gì, hắn vội vàng thu tầm mắt lại giống như phạm phải tội ác nào đó, giọng nói không còn vẻ thong dong bình tĩnh như ban đầu, không hiểu sao lại hơi căng chặt: "Muội nghĩ về chuyện này quá đơn giản, còn chưa biết được những mối nguy hiểm trong đó. Lúc muội mạo hiểm có từng nghĩ tới phụ thân?"
Minh Hoa Thường lặng im một lúc rồi nói: "Muội có. Đương nhiên là muội yêu thương và kính trọng phụ thân, nhưng ông ấy không phải là muội. Muội không muốn hiện tại được gọi là tiểu thư Trấn Quốc Công, sau này được gọi là phu nhân của ai đó, cả một đời chỉ xoay quanh hậu trạch. Muội cũng không muốn tất cả mọi thứ của mình chỉ có thể dựa vào sự yêu thích của nam nhân, một khi gặp phải gió táp mưa giông, hắn không thích muội, muội sẽ rơi vào vực sâu không đáy."
Minh Hoa Chương nghe ra một vài điều không thích hợp, ánh mắt hắn tối đi, sầm mặt nhìn về phía Minh Hoa Thường: "Muội nghe được lời đàm tiếu gì ư? Sao muội lại sinh ra suy nghĩ này? Chỉ cần ngày nào ta còn sống thì tuyệt đối sẽ không để người khác nhục nhã muội."
Minh Hoa Thường cười khổ: "Thế sau khi muội gả chồng thì sao? Đúng, huynh trưởng có thể chọn giúp muội một nhà chồng có phẩm đức ngay thẳng, dòng dõi sạch sẽ, thế nhưng, huynh không thể bảo vệ bên cạnh muội cả đời được, kiểu gì cũng có nơi huynh không nhìn thấy được. Nếu như trượng phu tương lai của muội thay lòng đổi dạ thì sao, hoặc là mẹ chồng không thích muội thì sao? Những vấn đế này cũng không thể nhờ nhị huynh hỗ trợ chứ."
Minh Hoa Chương hơi nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường cười với hắn, cố gắng nói về chủ đề này một cách nhẹ nhàng: "Đương nhiên cũng có khả năng muội là người may mắn duy nhất trong ngàn vạn nữ tử, trượng phu toàn tâm toàn ý, mẹ chồng tiến bộ, chị em dâu và cô em chồng đều thấu tình đạt lý. Nhưng cuộc sống như vậy quá mệt mỏi, muội muốn giống như Thái Bình Công chúa, chưa từng lo lắng trượng phu thay lòng đổi dạ, không thèm để ý tranh đấu hậu trạch. Muội không cần có quá nhiều quyền lực, chỉ cần có sức tự vệ, có thể để muội sống theo ý mình, vậy là đủ rồi."
Minh Hoa Chương phát hiện hắn vẫn không hiểu rõ Minh Hoa Thường. Hắn cho rằng bản tính trời sinh của muội muội này của mình là lười nhác, vô dục vô cầu, chỉ thích yên ổn bình thản... Thật ra nói vậy cũng không sai, chẳng qua yên ổn trong suy nghĩ của hắn không phải là thứ nàng muốn.
Minh Hoa Chương hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Minh Hoa Thường thầm thở dài, hắn đúng là nhạy cảm, chẳng trách đã bị thu nạp vào trong Huyền Kiêu Vệ từ sớm. Cũng đúng, ở Lạc Dương, nàng bừa bãi vô danh, nhưng Minh Hoa Chương lại là thanh niên tài tuấn danh tiếng nổi khắp Thần Đô, thiếu niên lang chói mắt như vậy, không có lý nào không khiến Nữ hoàng chú ý.
Nữ hoàng rất mạnh trên phương diện biết người dùng người, nhân tài được bà ấy nhìn trúng, gần như chưa từng thua.
"Không." Minh Hoa Thường cúi đầu, cuối cùng cũng không nói ra việc mình là giả và sẽ chết vào một năm sau. Nàng làm nũng nói: "Nhị huynh, muội không cầu huynh đặc biệt chăm sóc muội, nhưng có thể cho muội cơ hội chứng minh bản thân không?"
Minh Hoa Chương khẽ thở dài, nói thật: "Ta vẫn không tán đồng việc muội gia nhập Huyền Kiêu Vệ."
Nhưng đứng ở lập trường của một đội trưởng, hắn không thể tước mất cơ hội cạnh tranh công bằng của nàng, phủ nhận cố gắng của nàng.
Minh Hoa Thường nghe vậy thì mừng rỡ hỏi: "Nhị huynh, huynh có thể nói cho muội tình hình trong công xưởng không?"
Minh Hoa Chương thở dài, đứng lên nói: "Dăm ba câu thì không thể nói rõ được, đi theo ta."
Minh Hoa Thường đi theo Minh Hoa Chương đến án thư, nàng nhìn thấy giấy vẽ đang trải trên mặt bàn, tập mãi thành quen nói: "Nhị huynh, vậy mà huynh đã vẽ ra rồi, lợi hại quá!"
Minh Hoa Chương nhanh nhẹn cầm lấy cái chặn giấy đặt ở một góc, thản nhiên nói: "Không cần phải nịnh nọt ta, cứ làm chính bản thân muội là được."
Minh Hoa Thường hơi xấu hổ, quả nhiên quãng thời gian trước lấy lòng quá lộ liễu, nàng nắm lấy cánh tay Minh Hoa Chương, trịnh trọng nói: "Nào có nịnh nọt, ở trong lòng muội nhị huynh tốt nhất."
Minh Hoa Chương khẽ cười một tiếng, tạm thời coi như không truy cứu nữa. Đầu ngón tay như ngọc lạnh của hắn chỉ vào trang giấy, nói: "Đây là bản vẽ công xưởng của Ngỗi gia mà ta vẽ theo trí nhớ, có một số chi tiết còn chưa xử lý xong."
"Nào có, cái này đã hoàn mỹ lắm rồi." Minh Hoa Thường nói rồi vội vàng rút một trang giấy ra, muốn phỏng theo bản vẽ của Minh Hoa Chương: "Nhị huynh, mượn bút của huynh dùng một lát. Huynh không ngại muội sao chép chứ?"
Đương nhiên Minh Hoa Chương sẽ không để ý những việc nhỏ không đáng kể này, hắn lùi ra sau một bước, nhường không gian cho Minh Hoa Thường. Lúc đầu hắn cảm thấy nên tôn trọng yêu thích và trình độ nghệ thuật của muội muội, nhưng hắn nhìn một lúc thì thật sự không nhịn nổi nữa: "Đừng vẽ nữa, muội cầm luôn bức tranh này đi đi."
Minh Hoa Thường dừng bút, nàng nhìn nét vẽ xiêu vẹo, thảm không nỡ nhìn trước mắt, ít nhiều gì vẫn phải khách sáo một chút: "Thế không được đâu, dù sao nhị huynh cũng tiêu tốn nhiều thời gian để vẽ ra..."
"Không sao." Minh Hoa Chương nói: "Không tốn bao nhiêu thời gian, muội cầm đi là được."
Minh Hoa Thường lại khách sáo vài câu rồi thu bản vẽ lại. Nàng vừa cuộn bản vẽ vừa hỏi: "Nhị huynh, hung khí giết Ngỗi Bạch Tuyên là gì?"
"Ngỗi Nghiêm Thanh nói là dao khắc." Minh Hoa Chương dùng ngón tay ước lượng: "Đại khái dài như này."
Minh Hoa Thường nhíu mày: "Nhỏ như vậy có thể giết người à?"
"Có thể." Minh Hoa Chương nói: "Chỉ cần đâm trúng động mạch cổ là được."
"Vậy thì chứng tỏ là người quen ra tay." Minh Hoa Thường đoán: "Ngỗi Bạch Tuyên cũng không phải là gỗ, nếu như không phải là người vô cùng quen thuộc thì sao có thể để mặc đối phương đâm trúng động mạch bằng một phát?"
Minh Hoa Chương không nói, hắn thực sự tuân theo lời hứa, không chịu nhắc nhở lấy một chữ. Minh Hoa Thường thầm thở dài, đùi không dễ ôm lắm, nàng vẫn nên dựa vào bản thân thì hơn.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dần ngớt, hình như mưa sắp tạnh. Đêm hôm khuya khoắt, dù là huynh muội ruột thì ở lại trong phòng huynh trưởng cũng quá không hợp lý. Minh Hoa Thường đúng lúc cáo từ: "Nhị huynh, tối nay quấy rầy huynh muộn như vậy, thật là ngại ngùng, muội đi trước."
Minh Hoa Chương bình tĩnh ừ một tiếng, cất đồ rồi nói: "Ta đưa muội về."
Minh Hoa Thường giật mình, vội vàng nói: "Không cần, ở trong nhà mình cần gì phải phiền toái như vậy. Muội dẫn theo Chiêu Tài về là được."
Ở phương diện này Minh Hoa Chương cũng rất cố chấp, hắn cầm theo một cái dù giấy vẽ cây trúc, không nhanh không chậm mở ra, cũng không quay đầu lại nói với Minh Hoa Thường: "Bên ngoài gió to, muội thắt chặt y phục, cẩn thận bị lạnh."
Minh Hoa Thường biết từ chối cũng vô dụng, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Minh Hoa Chương ra ngoài. Phong thái Minh Hoa Chương tuấn tú lịch sự, cầm dù đứng trong mưa giống một cành trúc thon dài thẳng chắc.
Mưa sắp tạnh, đêm nổi gió, nhưng từ đầu đến cuối tay Minh Hoa Chương đều rất vững vàng, không để hạt mưa nào rơi xuống người nàng, ngay cả gió đêm cũng bị cơ thể hắn chặn mất hơn nửa.
Minh Hoa Thường ôm bản vẽ trong ngực, đột nhiên cảm thấy rất yên lòng.
Không thể nghi ngờ, Minh Hoa Chương là một người lạnh nhạt, kiệm lời, không dễ tới gần, nhưng hắn vĩnh viễn làm nhiều hơn nói, tính tình chín chắn lại có trách nhiệm, ở bên cạnh hắn, trong vô thức sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm.
Minh Hoa Chương đưa Minh Hoa Thường đến cửa, nàng đứng dưới mái hiên, lúc đẩy cửa thì bất ngờ quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Minh Hoa Chương nói: "Cảm ơn."
Nói xong, nàng đẩy cửa vào, không chờ những lời khách sáo kia. Chỉ có chính nàng biết, câu cảm ơn này là phát ra từ tận đáy lòng, không có chút qua loa khách sáo nào.
Cảm ơn huynh không tán đồng với muội, nhưng vẫn sẵn lòng ủng hộ muội.
Ba nha hoàn Tiến Bảo nhìn mưa bên ngoài buồn rầu, cuối cùng cũng đợi được Minh Hoa Thường về. Các nàng vừa thả lỏng một hơi, đợi đến khi nhìn rõ y phục của Minh Hoa Thường thì hơi thở kia lại vọt lên tận họng: "Nương tử, y phục trên người ngài là..."
"Y phục của nhị huynh." Hôm nay Minh Hoa Thường lăn qua lộn lại nhiều như vậy thật sự rất mệt mỏi, không có tâm trạng giải thích: "Cất kỹ y phục, giặt sạch sẽ, ngày mai ta tự mang trả nhị huynh."
Đám nha hoàn đồng ý, ùa lên thay quần áo giúp Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường thay sang một bộ đồ ngủ mỏng nhẹ, lúc này mới nhận ra mình quên hỏi tại sao Minh Hoa Chương lại muốn gia nhập Huyền Kiêu Vệ.
Nhưng tình hình đã qua, có mấy lời cũng không tiện hỏi nữa. Minh Hoa Thường nằm trên giường, mệt mỏi ngáp một cái, buồn ngủ nghĩ, sau này phải dựa hết vào bản thân rồi.
Nàng muốn tự nghĩ cách tìm ra chân tướng Ngỗi gia che giấu. Ngày mai, đầu tiên bắt đầu từ Ngỗi Mặc Duyên đi.
Dù sao thì bất kể hung thủ là ai, đều là sau khi Ngỗi Mặc Duyên phát hiện hiện trường án mạng thì đuổi người rời đi, dẫn tới việc thi thể Ngỗi Bạch Tuyên biến mất. Hắn ta là nhân vật then chốt của cả sự kiện, cho dù không phải hung thủ thì chắc chắn cũng biết gì đó.
Có lẽ có thể thử bắt đầu từ quá khứ của hắn ta. Chỉ có biết hoàn cảnh lớn lên và những gì hắn ta đã trải qua trong đời, Minh Hoa Thường mới có thể "cùng chung" suy nghĩ với hắn ta giống như lúc ở sơn trang Phi Hồng.
Danh sách chương